Chương 46: Em đang nói dối

Cô quay hướng sang người phụ nữ dịu dàng bên cạnh anh, hơi cúi người xuống, “Chị dâu, đã lâu không gặp.”

“Đã hai năm không gặp rồi, em sao mà … sao mà gầy tới mức như thế này chứ?” Lâm Na Lộ nhìn cô gầy nhô cằm ra bất thường, vừa mới mở miệng ra nói, vành mắt đã đỏ lên rồi.

Hướng Vũ mặt đầy thương xót, nhanh chóng lại lau nước mắt cho cô, “Em vừa còn nói khi gặp Vãn Vãn sẽ rất vui mà, sao lại khóc rồi?”

“Anh là anh trai ruột sao?” Lâm Na Lộ lườm anh một cái, nước mắt cứ thế rơi xuống, “Vãn Vãn gầy tới mức như thế này, ai biết được hai năm qua đã phải chịu biết bao nhiêu khổ cực chứ?”

“Anh, Chị dâu à, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi.” Hướng Vãn nhìn bốn xung quanh, chỗ này nhiều người phức tạp, không phải là một nơi thích hợp để nói chuyện.

Nếu như là ai lắm chuyện lại nói với Hạ Hàn Xuyên mấy lời, cô và Hướng gia vẫn còn liên lạc, thì những gì cô làm lâu nay còn ý nghĩa gì nữa.

Vợ chồng anh chị có lòng, biết cô thích ăn cá nướng, bèn lái xe đưa cô đi tới một nhà hàng cá nướng.

Lâm Na Lộ bình thường cũng khá là thích ăn cá nướng, nhưng lúc này ngồi đối diện với Hướng Vãn, nhìn khuôn mặt cô đầy những vết sẹo chằng chịt cùng khuôn mặt gầy xanh xao, một chút cũng nuốt không trôi.

Cô cầm đũa lên, rồi lại đặt đũa xuống, “Vãn Vãn, hai năm nay em … có phải sống rất vất vả không?”

“Chị dâu suy nghĩ nhiều rồi, phạm nhân cũng là người, có thể xấu ở đâu chứ?” Hướng Vãn mặt hơi cúi xuống, sau đó khẽ cười, gắp cho cô một miếng thịt chỗ bụng cá, “Em ở trong tù cũng nghe được khá nhiều chuyện thú vị.”

“Nói đi xem nào?” Nhìn cô không muốn nhắc tới những chuyện không vui, trong lòng Lâm Na Lộ cũng không dễ chịu gì, nhưng mà cũng không muốn ép cô tự cứa vào vết sẹo của mình.

Hướng Vũ không che giấu nổi cảm xúc của mình, khuôn mặt u ám ngồi nhặt xương cá ra, bỏ vào đĩa cho cô và cho vợ.

“Có một tên lừa đảo lừa được gần hai mươi triệu rất thích chơi game, sau cùng khi bị cảnh sát bắt được ở quán internet, chỉ có một yêu cầu duy nhất, hỏi là có thể để cho anh ta chơi nốt ván game đó hay không, bởi vì treo máy sẽ bị mắng.”

“Còn có một tên tội phạm giết người, xử lý mọi chuyện khá là cẩn thận tỉ mỉ, chạy trốn đã tám năm, kết quả là vì xem hòa nhạc, khi vào sân khấu bị máy nhận diện khuôn mặt phát hiện ra.”

Hướng Vãn cười kể lại bảy tám câu chuyện của các kẻ phạm nhân khác, Lâm Na Lộ tùy lúc thêm vào một hai câu, nhưng mà trong lòng mọi người đều rõ, ai cũng không thể cười nổi, chỉ là cười để cho đối phương xem mà thôi.

“Đừng nói những chuyện này nữa” Hướng Vũ buông đũa xuống, sắc mặt khó coi hỏi: “Anh nghe nói em ở hội sở mộng bị phạt quỳ, bị người ta trêu chọc, đối phó, có phải thật không?”

Lâm Na Lộ huých khuỷu tay vào anh, nháy mắt với anh, anh vẫn nhìn chằm chằm vào Hướng Vãn, khăng khăng hỏi.

“Nói bịa chuyện thôi. Người khác chẳng phải đều nói em là một kẻ giết người hay sao?” Hướng Vãn ngưng một lúc,cúi mặt xuống nói.

Hướng Vũ nhìn thẳng vào cô một lúc, cầm cốc bia trên bàn lên, nhấp một ngụm, đập mạnh lên bàn một cái, giọng nói chùng xuống, “Vãn Vãn, em đang nói dối sao.”

Hướng Vãn không lên tiếng, chỉ là gắp một miếng cá, bỏ vào miệng, nhưng lại không cảm thấy hương vị.

Điều này có nghĩa là mặc nhận rồi.

“Những chuyện này sao em lại không … không nói với bọn chị chứ?” Lâm Na Lộ sắc mặt khó coi.

Cô hiểu rất rõ tính cách tiểu thư của mình, ngày này qua ngày khác, kiêu căng ngạo nghễ, nhưng đến ngày hôm nay lại bị người ta biến thành thế này sao.

“Nói rồi thì có thể thế nào chứ?” Hướng Vãn lại gắp vào miệng mình một miếng cá nữa, tự cười, “ Để cho chị và anh lo lắng hay sao?”

Binh!

Hướng Vũ đặt mạnh chiếc cốc bia xuống bàn, âm thanh lớn quá, khách ngồi ở mấy bàn bên cạnh đều nhìn qua, mặt thăm dò.

“Anh nhỏ tiếng chút!” Lâm Na Lộ huých vào khuỷu tay anh một cái.

“Thành phố A không có ai dám đối đầu với Hạ Hàn Xuyên, anh sẽ đi tìm bí thư mới của ủy ban thành phố!” Hướng Vũ nắm lấy mặt bàn đứng dậy, đỏ mặt thấp giọng xuống nói, “Anh vẫn không tin, thành phố A lớn như vậy, họ Hạ nhà hắn ta có thể một tay che cả bầu trời hay sao?!”

“Anh đừng xúc động, bình tĩnh một chút.” Lâm Na Lộ không giống như anh làm việc gì không cần suy nghĩ, chị nghĩ nhiều hơn chút, kéo vạt áo anh biểu ý bảo anh ngồi xuống.

Hướng Vũ gạt tay chị ra, gân xanh nổi trên cổ, “Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh, ông mà còn bình tĩnh nữa, Vãn Vãn cũng bị người khác bức chết mất!”

Bị anh kêu la như vậy, Lâm Na Lộ cũng ngơ người ra một lúc, mím môi lại không lên tiếng nữa, chỉ là vành mắt đỏ hết cả lên.

“Chị dâu đâu có làm gì có lỗi với anh, anh hét lên với chị dâu gì chứ, bị bệnh sao?” Hướng Vãn buông đũa xuống, bất lực thở dài một cái, trừng mắt với Hướng Vũ.

Hướng Vũ vừa hét xong lại thấy hối hận, ho khan hai tiếng, mau mau chạy lại dỗ vợ. nói hết trong lòng ra nào là bảo bối à, nào là anh yêu em à đều nói hết ra, Lâm Na Lộ lúc này sắc mặt mới tốt lên được một chút.

“Tìm bí thư mới của ủy ban thành phố cũng vô dụng.” Hướng Vãn kể lại đơn giản chuyện mà Nhâm Tiểu Nhã giúp cô.

Cả bàn ăn chìm vào im lặng.

Một lúc lâu sau đó, Hướng Vũ buồn bực vuốt tóc mình, “Nếu như thực sự hết cách rồi, cùng lắm thì anh lái xe đâm chết thằng khốn nạn đó, sau đó anh đi ngồi tù!”

“Anh hiện giờ không phải là kẻ cô đơn không nơi nương tựa nữa, nói gì làm gì cũng phải suy nghĩ cho chị dâu và hai đứa cháu trước.” Hướng Vãn nhìn miếng băng gạc vẫn chưa được gỡ ra trên đầu anh, trái tim lạnh băng cũng thấy ấm áp hơn một chút.

Vẫn còn có người để tâm đến cảm nhận của cô, thật tốt quá.

Hướng Vũ dương cổ lên xanh mặt nói: “Thế này không được, thế kia cũng không được, chẳng lẽ để anh nhìn thấy em bị thằng đó hành hạ tới chết sao? Dù sao anh cũng không thể làm được gì mà!”

“Em cũng không nói là em sẽ chờ chết mà.” Hướng Vãn dưới ánh mắt nhìn của hai người, nhẹ nhàng nói: “Em đã nghĩ được cách rời khỏi nơi đó rồi, hai người đừng lo lắng cho em.”

Hai người họ hỏi đó là cách gì, cô không nói.

Hướng Vãn ăn cơm xong bèn trở về kí túc xá.

Chu Diểu cũng ở kí túc xá,nhìn thấy cô trở về có chút ngại ngùng, đại khái là sau khoảng nửa giờ, mới nhỏ nhẹ nói: “Chuyện ngày hôm nay, xin lỗi nhé.”

Cũng không biết là vì muốn lợi dụng Hướng Vãn để xin lỗi lấy lòng Hạ Hàn Xuyên, hay là vì bỏ rơi cô quay về mà xin lỗi.

Nghe vậy, Hướng Vãn khẽ “ừ” một tiếng, cũng không nói gì chuyện này nữa.

“Hướng Vãn, “ Trong lòng Chu Diểu nhút nhát như mèo vậy, do dự mấy lần, mới từ từ cẩn thận mở miệng nói, “Chân của Giang tiểu thư, đúng là … cô đâm gẫy sao?”

Cở thể Hướng Vãn cứng ngắc lại một lúc, rồi giống như khi nãy, khẽ “ừ” một tiếng.

“Con người Giang tiểu thư vừa xinh đẹp lại dịu dàng, cảm thấy khá là tốt, tại sao cô lại đâm gẫy chân của cô ấy chứ?” Chu Diểu lại quay lại vấn đề khi nãy.

“Nhìn cô ta không thuận mắt.” Hướng Vãn tiếp tục sắp xếp lại quần áo mà hôm nay vừa mới mua, đầu cũng không thèm ngẩng lên, “Còn nữa, không phải là tôi muốn đâm vào chân của cô ta, mà muốn đâm chết cô ta, nhưng mà cô ta mệnh lớn, chưa chết được.”

Một lúc sau Chu Diểu vẫn không thể lên tiếng được.

Hướng Vãn lại tiếp tục sắp xếp quần áo, sắp xếp một lúc lâu, cô lấy ra hai bộ quần áo, đặt lên trên giường của Chu Diểu.

Cô không thích nợ tình cảm của người khác.

“Nhưng mà tôi cảm thấy, cô không phải loại người như thế.” Chu Diểu đột nhiên lại nói.

Hướng Vãn ngừng tay đang đặt trên quần áo lại, ngẩng đầu lên nhìn cô, đáy mắt có chút u ám.

Lúc này, có người gõ cửa, Chu Diểu bước ra mở cửa. Cô nhận lấy quần áo mà đồng nghiệp đưa cho cô, mở ra xem xem, con ngươi mắt như sắp rơi ra, “Cô chắc chắn đây là đưa cho Hướng Vãn mặc sao, không phải đưa cho mấy cô vệ sinh mặc sao?”

“Đương nhiên chắc chắn rồi. Tôi cũng thắc mắc chứ, dường như tất cả mọi người đều không được đổi quần áo, chỉ có mỗi Hướng Vãn được. Mặc bộ đồ này rồi tôi thấy là ngày mai chắc chắn có người sẽ kiện cho xem!” Đồng nghiệp nói trắng trợn một câu như vậy, rồi rời đi.