Chương 45: Giả ngu có ý vị khôn?

Nghe đến đây, Hướng Vãn bỗng chau mày, không thể tin được nhìn anh.

Nếu như anh đã biết sự thật, tại sao lúc nãy cứ để cô bị hiểu lầm như vậy.?

Ánh mắt Hạ Hàn Xuyên hướng về phía trước, không thèm nhìn cô, hình như không hề biết cô đang nhìn anh.

Hướng Vãn thu lại ánh nhìn, thần sắc đã trở lại bình thường.

Có thể hiểu được, Giang Thanh Nhiên là người con gái anh yêu, còn cô thì thì là gì đâu chứ.

“ Diễn viên” Giang Thanh Nhiên chớp chớp mắt, ánh mắt vô tội: “ Hàn Xuyên, anh đang hỏi Hướng Vãn sao? Nếu cô ta muốn trở thành diễn viên, thì trước tiên phải sửa lại vết sẹo trên mặt, vả lại việc đã từng ngồi tù không thể để người ta biết được, nếu không sẽ bị người ta chửi mắng.”

“ Diễn xuất tốt như vậy, không vào ngành giải trí thì tiếc quá, giải Oscar đang thiếu một ảnh hậu thực lực đấy.” Hạ Hàn Xuyên dừng bước, cúi xuống nhìn Giang Thanh Nhiên khẽ cười rồi tiếp tục bước đi.

“ Hàn Xuyên coi trọng cô như vậy, cô có muốn suy nghĩ lại không?” Giang Thanh Nhiên chớp chớp mắt: “ Tuy đã từng ngồi tù không thích hợp cho lắm, nhưng cô cũng có thể đi thử xem, dù sao thì cũng tốt hơn làm lao công hay là nhân viên đón tiếp mà.”

“ Giả ngốc thú vị lắm sao?” Hướng Vãn hỏi.

Giang Thanh Nhiên nhìn bóng lưng của Hạ Hàn Xuyên, ánh nhìn phức tạp: “không thú vị cũng phải thú vị, không thì những thứ mình yêu quý cũng mất đi đấy.”

Đợi cô ta kiểm tra xong, lúc ba người đi ra ngoài, bác sĩ bỗng gọi Hướng Vãn lại.

“ Có chuyện gì sao? “ Hướng Vãn dừng bước.

Bác sĩ nhìn cái chân giả của cô nói: “ Mạo mụi xin hỏi, cái chân của cô có phải không được tốt không?”

Tiếng hét của những người què trong tù dường như đang văng vẳng bên tai, sắc mặt cô trắng bệch, cố ý giấu cái chân ra đằng sau.

Cô đã cố gắng học cách đi như người bình thường, nhưng khiếm khuyết của cơ thể không phải giấu là giấu được.

“ tôi không có ý gì khác, chỉ là mạo mụi hỏi thăm.” Bác sĩ thấy không khí quá ngại ngùng bằng giải thích: “ nếu như là vậy, thì có thể làm một cuộc kiểm tra, có thể vẫn còn chữa được.”

Nghe tới đây, mắt cô bỗng ánh lên một tia sáng, không có ai là cam tâm tình nguyện làm một kẻ tàn phế cả.

Giang Thanh Nhiên nhìn cô, ánh mắt bỗng có chút u ám lướt qua, cô đã khám nhiều chuyện gia như vậy, ai ai cũng nói chân của cô không cách nào chữa được nữa, thế mà chân của Hướng Vãn vẫn có thể chửa trị được?

“ Không cần đâu, cô ta sinh ra đã tàn tật, không chữa khỏi đâu.” Không đợi Hướng Vãn lên tiếng, Hạ Hàn Xuyên đã mở lời, nói rồi trực tiếp quay người đi.

Ánh mắt thất vọng của Hướng Vãn.

Cô không có thế lực để chống lại Hạ Hàn Xuyên, điều duy nhất có thể làm là lấy lòng anh, rời xa anh.

Anh không cho cô chữa, thì đành không chữa nữa vậy, để tránh lại bị đánh gãy lần nữa.

Lúc lên xe, Hướng Vãn lại rút khăn giấy ra, Hạ Hàn Xuyên ngồi đằng sau lên tiếng: “ không cần lãng phí như vậy nữa.”

Cô quay đầu nhìn anh, hàng lông mi cong vút của cô khẽ rung lên.

Cô “ Ừm” một tiếng,để khăn giấy ra phía trước rồi ngồi xuống.

“ Hàn Xuyên.” Thấy vậy, Giang Thanh Nhiên khẽ chau mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, “ Em suy nghĩ nghiêm túc, nếu chân của Hướng Vãn có thể chữa được thì cứ để cô ấy chữa trị, hủy hoại em là đủ rồi, đừng hủy hoại cô ấy.”

“ Cô ta làm chân em bị thương, đây là cái giá phải trả.” Ánh sáng rọi vào từ cửa sổ, rọi vào khuôn mặt anh.

Một khung cảnh rất đẹp, nhưng Hướng Vãn không có tâm tư nào để thưởng thức, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Anh thật sự nhẫn tâm hủy hoại cô như vậy.

Giang Thanh Nhiên thở dài, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp nhìn Hướng Vãn.

Ánh mắt đó khiến cho Hướng Vãn cảm thấy phẫn nộ, con người giả tạo như Giang Thanh Nhiên, cô không học được.

“ À, đúng rồi, lúc nãy ở bệnh viện tôi nhìn thấy anh trai và chị dâu cô.” Giang Thanh Nhiên hiếu kỳ hỏi: “ bọ họ sao không chào cô nhỉ, vì cô ngồi tù quá mất mặt sao?”

Hướng Vãn mím chặt môi, bàn tay đặt trên đùi bất giác nắm chặt lấy gấu áo.

“ dù sao cũng là người thân, làm như vậy thì quá không có tình nghĩa rồi.” Giang Thanh Nhiên khẽ thương cảm: “ cô ngồi tù hai năm, chắc là chưa gặp hai đứa cháu sinh đôi nhỉ, tôi có gặp qua vài lần, rất dễ thương, đều là thùa kế nét đẹp từ anh trai và chị dâu cô.”

Tay Hướng Vãn bám chặt gấu áo đến mức tím tái, cô ra tù thì bị ép buộc bị đưa đến Mộng sở hội, làm gì có cơ hội gặp hai đứa con của anh trai cô cơ chứ?

Giang Thanh Nhiên nói như vậy, cũng là cố ý đâm cô một đao.

“ Cô không nói chuyện,… không phải là đau lòng đấy chứ?” Giang Thanh Nhiên nhỏm người về phía trước, kéo gần khoảng cách của hai người, “ đừng như vậy mà, tôi sẽ đi tìm chú Hướng và anh Hướng nói chuyện….”

Nhẫn nại đã đạt đến đỉnh điểm, Hướng Vãn ngắt lời cô ta: “ cô suốt ngày giả bộ như vậy không mệt sao? Không ghê tởm sao? Có phải chân gãy rồi không múa được nữa, rãnh rỗi không chuyện gì làm nên mới ra ngoài chế giễu, ghê tởm người ta thấy cảm giác tồn tại?”

Vừa nói xong,cô đã hối hận.

Hạ Hàn Xuyên ngồi đằng sau nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, như muốn nuốt chửng cô.

Sự tức giận trong lòng Hướng Vãn cũng dần dần tan biến, quay lại nhìn anh trong sự e dè và sợ hãi, bàn tay bám chặt lấy gấu áo dần dần giãn ra, ngón tay bắt đầu run rẫy.

Có lẽ bây giờ xin lỗi sẽ tốt hơn, nhưng cô không hề muốn, cũng không chấp nhận.

“ Sao cô lại nghĩ tôi như vậy?” Giang Thanh Nhiên giống bị cô làm cho sợ hãi, ấm ức nói: “ từng là bạn bè của nhau, tôi chỉ không muốn thấy cô và người thân giằng co như vậy, chỉ muốn giúp đỡ cô thôi mà.”

Lông mi của Hướng Vãn bỗng rung lên, cố gắng phớt lờ đi ánh nhìn lạnh lẽo: “ cảm ơn lòng tốt của Giang tiểu thư, không cần cô phải hao tâm như vậy.”

“ Cũng không phải chuyện gì tốn thời gian tốn công sức, cô cũng không cần phải khách sáo như vậy.” Giang Thanh Nhiên khoan hồng rộng lượng, không hề so đo tính toán với những lời cô vừa nói lúc nãy, “ tôi nói với chú Hướng một tiếng, nhất định họ sẽ để cô gặp hai đứa nhỏ.”

“ Em không cần phải lãng phí sự thương cảm như vậy.” Hạ Hàn Xuyên đột nhiên lên tiếng, ba chữ “ Sự thương cảm” nhấn mạnh, nhìn vào ánh mắt anh, nhưng không hề phát hiện một biểu cảm nào.

Ánh mắt Giang Thanh Nhiên bỗng sáng lên: “ Là em quản nhiều chuyện quá rồi.”

Không hề nói thêm gì.

Hướng Vãn bất động nhìn Hạ Hàn Xuyên qua gương chiếu hậu, anh ngồi đằng sau nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt lạnh lẽo, không biết những lời lúc nãy của cô có chọc giận anh không.

Cho đến hơn 10 phút trôi qua, nhìn thấy anh không có ý làm khó cô, cô mới lau đi những giọt mồ hôi trên trán.

Chiếc xe dừng trước Mộng sở hội, Hướng Vãn xuống xe, nhìn chiếc xe mất hút trong tầm mắt, không biết từ lúc nào toàn thân toát mồ hôi lạnh.

“ Vãn Vãn.” Đột nhiên có người vỗ nhẹ vai cô.

Hướng Vãn quay lại, lúc nhìn thấy người vỗ vai cô, ánh mắt ánh lên vẻ vui mừng: “ Anh hai…”