Chương 9: Vĩnh Ninh cung mờ ám

Cánh cửa cung lần đầu tiên rộng mở sau gần mười năm. Vĩnh Ninh cung không còn được chú ý đến như trước kia, hai thằng gác cổng thoáng tò mò cảnh vật bên trong. So với khi còn tấp nập kẻ đến, nơi đây mang một gam màu buồn tẻ. Đương kì đầu xuân, muôn loài tràn trề sức sống, đâm chồi nảy lộc. Duy chỉ có cung điện này lấp đầy bởi những thứ lá vàng ươm, cây cối xơ xác đến trơ trọi.

Từ khi chủ cung bị thất sủng, nô tớ cũng bị cắt giảm. Đứa hầu cơm, đứa canh y, đứa rửa chân cùng một lão tỳ già thân cận, tính ra chẳn bốn người. Mà nghĩ đi cũng nghĩ lại, làm tôi tớ ai cũng muốn hầu hạ chủ quý, chủ quý thì được nhờ, chủ không may mắn thì coi như chúng xui xẻo. Phận nô bộc trong cung cấm chỉ biết nhất nhất y theo lời bề trên, chúng không còn lựa chọn nào khác hơn ngoài hai chữ phục tùng. Thân thể là của bản thân nhưng có giữ được vẹn nguyên hay không, còn tùy ở phước phần.

Tiếng thằng cấm vệ vanh vảnh ngoài cửa điện Bảo Quang, báo rằng Vĩnh Ninh cung quý phi đã đến. Quách Hữu Nghiêm giữ thái độ kính cẩn, thỉnh bà vào trong tẩm phòng đức thánh thượng.

Mười năm trước, đức ngài vẫn còn ở độ tràn trề sinh lực, oai phong hào phóng. Giờ đây, lần đầu gặp lại sau ngần ấy năm xa cách, Vĩnh Ninh cung quý phi không thể ngăn cản được hàng lệ khẽ lăn trên đôi má điểm chút dấu hiệu của tuổi tác. Đức thánh thượng nằm bất động trên long sàn, hơi thở khó nhọc, mụt nhọt lở loét toàn thân trông đau đớn vô cùng.

Quý phi quỳ bên ngài, không nói nên lời.

"Nàng đã đến rồi.", thánh thượng mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng nói từng lời bình tĩnh.

Quý phi chỉ gật đầu. Thánh thượng ngừng lại lấy chút sức lực: "Vẫn vẻ hiên ngang ấy, xem ra, ngoại trừ có thêm vài nếp nhăn, nàng chẳng thay đổi chi"

"Đức thánh thượng còn nhớ đến thần thiếp, thần thiếp không mong gì hơn."

Nhiều năm trước, chính đức thánh thượng đã hạ lệnh giam bà tại Vĩnh Ninh cung không được ra ngoài, cũng không cho ai nhắc đến. Ngay cả việc thái tử thư tín với bà cũng khiến thánh thượng phẫn nộ nên Quách Hữu Nghiêm khá bất ngờ khi hai người gặp nhau, lại như thể chưa có một chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Quý phi ngẩng đầu lên một chút, giọng nghẹn ngào: "Thần thiếp chưa có lệnh của đức thành thượng mà tự ý đến điện Phụng Tiên bái kiến vong linh thái hậu, xin đức thánh thượng thứ tội."

"Nàng cùng Tranh thư tín bao lâu nay cũng là trái mệnh trẫm, cần chi phải lo lắng như vậy?"

Quý phi thừa hiểu hoàng thượng gọi bà vào tẩm cung cũng vì chuyện này nhưng nghe thánh thượng nói thế, bà thoáng giật mình.

Đức thánh thượng phì cười, lấy một hơi thật dài rồi từ từ điều hòa. "Còn nhớ khi xưa, thái hậu vì lo lắng tử tôn của trẫm mà lên chùa cầu đảo. Sau đó, Tranh ra đời, thái hậu hết mực thương yêu, cho là điềm lành thượng đế ban tặng."

Thánh thượng ban tọa cho quý phi, đôi mày ngài tỏ ra chút tâm tư: "Dẫu oan khiên còn đó, dẫu trẫm cấm túc nàng ngần ấy năm, thanh danh chưa rửa sạch, nàng vẫn thật tâm lo toan cho trẫm. Lại khuyên răng Tranh chừng mực. Quả thực, trẫm..."

Quý phi cố nén bi thương khi thánh thượng nhắc đến nỗi oan khuất của mình, bà quỳ xuống thưa: "Năm ấy Kính phi tuổi không còn trẻ, vì sinh hạ Kinh vương mà qua đời do băng huyết. Vả lại, Kính phi mất ở phủ Quảng vương, bà đỡ cũng là do Quảng vương tìm kiếm. Chuyện này làm sao có thể do thần thiếp gây nên? Thần thiếp không rõ vì sao mẹ con Triệu vương luôn cắn chặt mẹ con thần thiếp không buông."

"Năm ấy, trẫm trách nàng không phải vì Kính phi.", thánh thượng ngập ngừng một đỗi, trầm tư ánh lên đôi mắt rồng, đẩy tiếng thở dài nặng nề, lại nói: "Vốn dĩ sống trong bậc vương giả phải tranh đấu đến hơi thở cuối cùng. Không vì danh vị, cũng vì bảo toàn tính mạng. Những tấm gương đời trước làm sao tránh khỏi, kết cục của Quận Ai vương ra sao, mưu phế lập của Thái Tổ Huệ phi như thế nào. Ngồi ngai trên cũng chưa hẳn là việc tốt, Tuyên Từ hoàng thái hậu đặt bao nhiêu tâm sức, đức Nhân Tông những tưởng an vị nhưng rồi cũng không thoát khỏi lưỡi kiếm của Lệ Đức hầu."

Quý phi khom người, vờ bình thản mà nói: "Đức thánh thượng trách cứ thần thiếp vì cái chết của Tống vương dù sự việc của Tống vương là tự Minh phi tạo nghiệp mà ra..."

"Chẳng phải tất cả đều do hai chữ trữ vị mà ra hay sao?"

Quý phi tức thì sực tỉnh, như nhận ra được điều gì đó, bà cúi gầm mặt xuống. Đức thánh thượng nhìn về khoảng không xa xăm, dành ra một khắc tĩnh lặng, bao nhiêu hình ảnh mờ ảo từ khi ngài còn nhỏ, sống ngoài kinh thành cùng Quang Thục hoàng thái hậu, rồi lại được đức Tuyên Từ triệu vào cung cho học tập. Bao cảnh chém giết hòng đoạt ngôi đại thống, đức Nhân Tông, Lệ Đức hầu, rồi Cung vương, bao cảnh anh em tương tàn. Càng cố gắng không dẫm phải vết xe đổ, lại càng không ngờ chính ngài giờ đây chứng kiến cuộc tranh giành gay gắt ngay chính trong nội cung của mình.

Tống vương là hoàng tử văn võ song toàn, là người con ngài đặt nhiều kì vọng nhất chỉ sau thái tử. Nhưng đáng tiếc thay, trời không thương tiếc kẻ tài hoa.

Thánh thượng bỗng kêu lên một tiếng thống khổ. Quý phi lẫn Quách Hữu Nghiêm đều giật mình. Đức thánh thượng bị phù thũng mỗi lúc một nặng, các mụt nhọt không ngừng lây lan. Quách Hữu Nghiêm vội vã gọi ngự y đang trực bên ngoài. Quý phi hai tay bao lấy bàn tay của ngài, đau xót không nói nên lời.

Tình hình trở nên nguy cấp, ngài hít một hơi dài. Cả không gian bất chợt rơi vào bất động.

Quách Hữu Nghiêm vừa lúc cùng các ngự y vào trong. Phan Ích, người đứng đầu thái y viện đại diện đám ngự y chẩn mạch cho thánh giá. Y vẻ mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hớt hải lắp bắp: "Độc... Trúng độc..."

...