Chương 5: Họa Lê Tuân (Hạ).

Thời tiết rét buốt đặc trưng ở Đông Kinh vào những tháng cuối năm khiến người người dẫu mặc áo lông dày hay đắp chăn phủ kín đầu vẫn cảm thấy tê tái. Cơn mưa nặng hạt không dứt mang nỗi đau như cắt vào da thịt len lỏi khắp cơ thể.

Lê Tuân run lên cầm cập, lâu lâu tự thân ôm lấy chính mình tránh cái lạnh được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Y quỳ trước điện Phụng Tiên cũng không rõ đã mấy canh giờ, đến trời sáng hay vẫn còn tối cũng không thể nhận thức được.

Có tiếng mở cửa điện, Tuân theo quán tính mà quay nhìn, nheo nheo đôi mắt nhòa đi vì mưa, dường như có một vài tên cấm vệ xuất hiện. Tâm trí lơ đãng, dù biết bộ dạng cung kính kia ắt đang truyền tải mấy lời gì đó nhưng Tuân chẳng thể nghe rõ chúng nói. Hai tên cấm vệ trẻ tuổi cúi gập người như thể thi hành một số lễ nghi rồi xốc tay Tuân đứng dậy. Đôi chân rã rời không thể tự đứng vững, buộc phải phụ thuộc vào hai đứa cấm binh ấy.

Vì không phải ai cũng được phép vào trong điện nên hai tên cấm vệ liền bỏ tay khỏi Lê Tuân khi đến trước sân rồng. Lê Tuân loạng choạng suýt thì ngã nhào trước thềm điện. Y lê từng bước khó nhọc lên từng bậc, cố gượng thẳng người sao cho dáng vẻ nghiêm chỉnh, đau đớn gì cũng phải giấu hết vào trong.

Bên trong điện Tường Quang, thứ đầu tiên y nhìn thấy chính là mấy đứa hầu cận của chính mình. Chúng nó quần áo nhăn nhúm, tóc tai rối bời, thằng thì ứa máu khắp mình mẩy, thằng thì các đầu ngón chân co rúm lại với nhau. Trông có vẻ chúng nó bị dùng hình rất nhiều. Đứng dạt ra hai bên điện, tự khi nào đã thấy thái tử, Ngọc Hoàn và hai người thị thiếp, ngó quanh quất, Tuân nhận ra mẹ con Triệu vương Thoan, trống ngực bỗng dồn dập khó chịu.

Lê Tuân quỳ xuống, bẩm đức hoàng thượng. Cơn đau bên hai đầu gối làm Tuân không kìm được mà khẽ rên thành tiếng. Thị thiếp Ngọc Đỉnh thương con, đôi vai gầy bất giác động đậy. Đường Lan tinh ý, đan tay mình vào những ngón tay đang bấu chặt vào nhau kia ý muốn an ủi vài phần.

Bầu không khí nặng nề lan tỏa khắp khu điện, ai nấy đều lặng thinh, ngó nghiêng nhau dò xét. Vua Hồng Đức nhìn một lượt những gương mặt hồi hộp kia, cũng không muốn kéo dài thời gian, hắt ra tiếng thở mạnh. “Sự tình thế nào, hãy nói ra tất!”

Lê Tuân chần chừ, chưa dám hồi đáp. Thánh thượng lại gằn giọng: “Sự tình thế nào, mau nói ra!”

Ánh mắt không dám nhìn thẳng lên phía ngai điện, Tuân ấp úng, giọng lí nhí vẻ run sợ không thành tiếng.

“Tất… Tất cả chuyện này là do con…” – Thằng nô Cù, tên hầu thân cận nhất của Tuân đột nhiên lên tiếng.

Thánh thượng phật ý, đanh hàng mày rậm, ánh mắt nghiêm nghị như xuyên thấu thằng Cù. Nó vô tình chạm mắt bề trên, vội vã lia xuống nền điện.

“Trẫm đã hỏi đến ngươi chăng?”

Từng chữ từ tốn nhưng lại có sức nặng đến mức đám hạ nhân vô thức nuốt ực vài tiếng dù cổ họng khô khốc. Môi thằng Cù run bần bật, nó nhìn sang vị hoàng thái tôn mà nó vẫn luôn trung thành, thấy rằng y cũng đang nhìn nó. Nó đầu óc đơn giản, hay có thể nói lại khá ngu muội nên không nhìn mặt mà đoán được tâm ý. Nó chỉ biết rằng hoàng thái tôn của nó có lẽ rất ngạc nhiên.

Thằng Cù vái một lạy nhưng không ngẩng mặt lên, nửa thân trên áp sát nền gạch, khai khẩn mọi sự: “Hồi đức thành thượng, con xin phép thưa rằng, cụ và ông phận phường chèo, thân sinh ham đọc sách nhưng vì luật lệ nên không được phép dự thi. Thân sinh nản chí nên không bao lâu nối nghiệp các cụ.” Nó dừng lại vài khắc lại nói tiếp: “Gần đây, hoàng thái tôn chăm chỉ tôi luyện quá độ dẫn đến thần kinh suy nhược, con ngu dốt nghĩ rằng nếu mình giúp điện hạ giải tỏa phiền muộn thì hay quá nên đã liên lạc thân sinh dễ dàng có được y phục con hát.”

Rồi, nó khẩn khiết giải bày: “Tất cả là do con, con là kẻ đầu têu. Hoàng thái tôn điện hạ không liên can.”

Triệu vương bấy giờ bức bối trong lòng, nhiều phen y toan bắt bẻ thằng Cù nhưng bị quý phi ngăn lại. Cử chỉ Triệu vương không yên, cứ định mở miệng nhưng lại thôi.

Sau khi nghe những lời của thằng hầu, thánh thượng trầm ngâm quan sát động thái từng người một, chợt nói: “Thoan, dường như con đã biết được một số thứ. Hãy nói đi.”

Triệu vương nghe thế thì như bắt được vàng, ngỡ rằng cơ hội đẩy thái tử ra khỏi khán đài đang nằm trong tầm tay, y sấn tới thằng Cù bằng vẻ hùng hổ, chỉ trỏ vào nó mà rằng: “Hôm đó, ngũ huynh cùng nhi thần thấy nó lén la lén lút giấu diếm cái bọc khả nghi, chúng nhi thần liền chặn lại hỏi chuyện thì gặp điệt Tuân cản trở. Rõ là điệt Tuân biết được ý đồ của tôi tớ, lại dung túng sai trái, giao du ngoại thành, chuyện này không chỉ mỗi thằng Cù gánh hết thưa phụ hoàng.”

Thằng Cù sợ hãi vội dập đầu lia lịa: “Xin đức thánh thượng minh xét, hôm ấy là Triệu vương điện hạ đã bắt bớ con, may mắn hoàng thái tôn điện hạ phát hiện và làm chủ cho con. Việc này hoàn toàn không liên quan đến hoàng thái tôn điện hạ.”

Giữa các mối quan hệ hoàng thân quốc thích đến cả chúng nô tớ, ai ai cũng rõ hiềm khích giữa thái tử và mẹ con quý phi. Nếu như lời nói chỉ từ phía Triệu vương, ngay đến thánh thượng cũng cho rằng y trong lời nói cũng vài phần làm quá vấn đề.

“Thần thiếp có việc muốn bẩm lên đức thánh thượng.”

Quý phi đứng giữa điện, đối diện với thánh thượng ở ngai cao, vẻ mặt cao ngạo tự tin. Thánh thượng gật nhẹ đầu, ra hiệu cho phép quý phi được hồi bẩm.

“Bẩm đức thánh thượng, thần thiếp rõ là không hề muốn nhiều chuyện. Nhưng có điều này không thể không nói, hôm ấy chính là ngày kị đức Thái Tông Văn hoàng.” Quý phi vừa nói đến đây, thần sắc vua Hồng Đức trở nên xấu đi, chưa cần biết sự việc nặng nhẹ thế nào nhưng vì là ngày lễ kị tôn nghiêm lại xảy ra những thị phi như vậy thật chẳng ra thể thống gì. Quý phi có ý dừng lại một chút để thánh thượng chú ý đến từng câu chữ của mình, đỗi sau lại tiếp tục nói: “Thần thiếp được biết, chuyện vừa hay còn có Quảng vương cùng Kinh vương chứng kiến. Chẳng hay, người nên vời hai vương vào đối chất với tên tớ vô phép này.”

Phải rằng chỉ có phe mẹ con quý phi và Kiến vương thì còn có thể cho rằng họ hùa vào ức hiếp hoàng thái tôn, nhưng Quảng vương vốn nổi tiếng an phận, lại còn liên can đến Kinh vương quả thật không tốt chút nào.

“Ngày đại kị đức Thái Tông mà chúng mi gây ra những chuyện mờ ám phía sau há chăng là để làm trò cười cho thiên hạ?”

Thánh thượng nói bằng giọng điệu trầm khàn nhưng sức nặng trong câu chữ đủ để những kẻ có mặt tại đây cảm giác run sợ. Ai cũng biết rằng, ngày đại kị là thời điểm tôn nghiêm, mọi an ninh được kiểm tra hết sức chặt chẽ. Lại nói làm thế nào thằng Cù có thể giao du với người ngoài trong hôm ấy? Rõ là có bề trên tiếp tay cho nó.

Theo vi chế, ngày quốc kị mà vui chơi thì cho phạt trượng. Tuy nhiên, chuyện này không chỉ là vui chơi thông thường mà còn là giao du tuồng đồ từ ngoài vào trong, lại còn là những đồ xướng ca của con hát. Không chỉ thế, chính hoàng thái tôn, người trong tương lai có thể sẽ gánh vác sơn hà mà khoác lên người thứ mà các nhà quyền quý, vương tôn thế gia luôn xem thường.

“Thưa Phụ hoàng, nhi thần còn việc muốn bẩm!”

Triệu vương tự cao, gương mặt như nắm chắc phần thắng, nghênh ngang nhìn phía bên thái tử.

“Nhi thần có đưa thằng Hinh, đứa gác cửa Tây Tràng An, kẻ móc nối cho thằng Cù với bên ngoài.”

“Cho nó vào.” – Thánh thượng hạ lệnh.

Thằng gác Hinh bị hai đứa ứng sai xốc nách thả ngay cửa điện. Nó nhìn thấy thánh thượng, kinh hãi tột cùng, toàn thân như rã rời, tứ chi run run bò vào điện.

Triệu vương nhìn chằm vào nó mà lớn tiếng: “Mày không biết phép khi gặp bề trên sao?”

Thằng Hinh luống cuống thưa: “Con xin tâu bẩm đức thành thượng, các đức bề trên…”

Triệu vương lại quát: “Mày biết tội của mày chăng?”

Thằng Hinh lại lắp bắp: “Dạ… Con có tội, con… con bị tiền che mờ mắt…” Nó chỉ qua thằng Cù mà kể tội: “Nó… Nó đưa con một quan năm tiền, bảo con chỉ cần chuyển giúp tư trang… Con…”

Triệu vương khinh bỉ cắt ngang: “Chỉ vì một quan năm tiền mà mày dám cả gan trái vi chế, mày thật xem thường cung quy.”

“Bẩm không ạ…” – Thằng Hinh vội vã thanh minh – “Bẩm… Một quan năm tiền là số tiền quá lớn đối với con…”

“Giờ thì mày chê lương ít ỏi?” – Triệu vương càng có ý bắt bẻ.

“Bất kính!” Vua Hồng Đức bỗng lớn giọng làm không gian tức khắc rơi vào tĩnh lặng. Không một thanh âm nào phát ra, mọi thứ im ắng như tờ. Ngài nghiêm giọng răng: “Phận trên cãi vã phận dưới, thật chẳng ra thể thống. Lại còn làm ầm ĩ trước trẫm. Các ngươi vô phép vô tắc, tất cả những người liên quan, ta đều không nương tay.”

Triệu vương có chút hoảng hốt, lập tức quỳ xuống: “Thưa phụ hoàng, nhi thần có tội…”

Thánh thượng nhíu mắt, tỏ ý không hài lòng: “Ngươi thân là hoàng tử của trẫm, lại ỷ sinh mẫu tại chức quý phi, suốt ngày làm càng. Trên không kính huynh, dưới xem thường đệ. Luôn ngóng vị trí trữ quân, kết bè gây loạn. Trẫm biết rõ tính khí của ngươi, ngôi vị trữ quân nếu không phải thái tử đảm nhận, cũng chẳng bao giờ đến lượt ngươi đảm nhận.”

“Phụ hoàng, nhi thần…” Triệu vương hoảng loạn nhìn sang quý phi cầu cứu. Y không ngờ thánh thượng lại hướng mũi rìu sang mình, ngỡ rằng tất cả trong tầm tay, trong một khắc lại mất tất cả.

Quý phi toan nói mấy câu bênh vực Triệu vương, thánh thượng giơ tay lên sang hướng phi, có ý ra hiệu: “Trẫm không muốn nghe thêm.” Rồi ra lệnh cho đám cung nhân: “Quý phi đến đây đã hết phận sự, các ngươi mau hầu hồi cung.”

Triệu vương ngỡ ngàng nhìn mẫu phi đi khỏi, y giờ đây chẳng còn người cứu nạn, lòng lại càng cuồn cuộn nỗi lo âu.

Thánh thượng đã để mắt đến những hành động của Triệu vương từ rất lâu nhưng vẫn xem như chẳng biết gì. Quý phi giơ cao đánh khẽ bao nhiêu, Triệu vương bứt dây động rừng bấy nhiêu.

Dẫu tính khí Triệu vương kiêu căng ngạo mạn, suy cho cùng, y cũng chỉ là một thiếu niên độ chừng mười sáu tuổi, suy nghĩ vẫn chưa thông suốt. Suốt ba mươi sáu năm ở ngôi cao, Vua Hồng Đức luôn xử trí mọi việc thấu tình đạt lý, không ưu ái bất cứ một ai. Lần này dù hoàng thái tôn có tội nhưng Triệu vương vẫn không tránh khỏi những sai lầm do y mắc phải.

“Quý phi đương khỏe mạnh, có bọn cung nhân hầu hạ, lại có thái y viện luôn túc trực, ngươi không cần ngày ngày thăm nom.” Câu chữ từ tốn nhưng giọng toát uy lực, thánh thượng dừng vài khắc xem xét nét mặt Triệu vương, rồi lệnh: “Không có mệnh của trẫm, trừ những khi quốc kị, còn lại ngươi không cần thiết vào cung.”

Triệu vương đôi môi run run, mấp máy không thành lời. Đến cả mẫu phi còn vừa bị ép buộc đưa đi, y sao còn có thể ở đây được? Lưỡng lự hồi lâu chẳng biết nên làm gì để thoát khỏi thế bị động ngoài việc y theo lời vua cha, Triệu vương ngập ngừng khấu đầu, miễn cưỡng rời đi cùng sự hộ tống của hai đứa lính đợi bên ngoài điện.

“Tuân!”

Lê Tuân thoáng giật mình khi nghe thánh thượng gọi, vội cúi người chờ nghe số phận của bản thân.

Thánh thượng hắt ra tiếng động dứt khoát, đôi mày ngài khẽ nhíu lại, nói: “Ngươi thân là hoàng thái tôn lại dung túng lũ phường chèo, ngày ngày quen thói con hát. Hoặc dĩ giang sơn do ngươi nắm giữ, tương lai liệu chăng về đâu? Nay, nếu không nghiêm trị thì không thể răn những kẻ hoàng thân quốc thích khác.”

Thị thiếp Ngọc Đỉnh chừng như sắp ngất, Đường Lan phải giữ lấy hai vai nàng ta. Người trông bình thản nhất lúc này lại chính là thái tử, trông thái tử chẳng mảy may đoái hoài đến người con này. Thánh thượng có lẽ cũng để ý được điều ấy mà cất tiếng hỏi: “Tranh, trưởng tử gặp nguy, ngươi không có chút xúc cảm sao?”

Thái tử kính cẩn đáp: “Thưa phụ hoàng, nếu không trừng trị nghiêm minh, e sẽ gây nên điều tiếng. Càng ở chức cao, càng không được phạm lỗi để làm gương cho kẻ dưới. Nay, Tuân không những làm xấu đi thanh danh Đông cung, việc làm của nó còn ảnh hưởng đến cả hoàng thất. Số mệnh của Tuân ra sao, phụ thuộc phụ hoàng định đoạt. Tuy nhiên, gốc rễ của những lỗi lầm ấy từ việc nhi thần đã dạy dỗ không tốt, nhi thần chờ lệnh chịu phạt.”

Thánh thượng im lặng một đỗi, mắt vẫn không rời thái tử. Ngài chậm rãi gật đầu, ánh nhìn lại chuyển hướng về phía Tuân, y hổ thẹn đến nỗi một khắc cũng không dám nhìn lên.

Thánh thượng nghiêm giọng, hạ lệnh: “Hoàng thái tôn làm điều mờ ám trong quốc kị, phạm tội bất kính, xử đánh hai mươi roi, quỳ tại Phụng Tiên điện sám hối.”

Đám lính nhanh chóng đỡ Tuân đứng lên. Do thân phận y cao quý nên không thể áp giải, vài thằng đi đầu dẫn lối, những đứa còn lại phía sau hộ tống Tuân đến Phụng Tiên điện chịu phạt.

Trong điện lúc này, những kẻ liên quan chỉ còn lại thằng Hinh và thằng Cù. Không để chờ lâu, thánh thượng tiếp tục lệnh: “Tên Cù phận tôi tớ lại dẫn dụ bề trên vào đường trụy lạc, không giữ lễ của kẻ tôi, lại nói, ngươi lợi dụng danh nghĩa hoàng thái tôn để hối lộ gác cửa cung trao đổi vật phẩm bên ngoài ngay ngày quốc kị, xử tám mươi trượng, ban đồ hình làm tượng phường binh (1).”

Thằng Hinh bấy giờ đã quá kinh hãi, nó không kiềm chế được mà nhìn theo dáng vẻ thằng Cù bị xốc nách lôi đi bằng gương mặt cắt không còn giọt máu.

“Ngươi tên họ là gì?” – Thánh thượng đột ngột xét hỏi.

Nó hoảng hồn, giọng lắp bắp chẳng rõ chữ: “Hồi… Hồi đức thánh thượng… Con tên họ L… Lê Hinh…” Dù cổ họng khô khốc nhưng để bình tĩnh hơn, nó nuốt vội luồng khí dày đặc trong miệng.

“Ngươi chỉ là tên gác cổng, bất đắc dĩ vì chút tham mà phạm vi chế. Nhưng suy xét phận dưới thấp kém của ngươi không thể làm phật ý bề trên, chung quy cũng vì bị thanh danh của hoàng thái tôn mà ra nông nổi này.” Ngài dừng lại vài thoáng rồi đưa ra lệnh phạt: “Lê Hinh đưa vào ngục, xử sáu mươi trượng, biếm hai tư. Cấm không được bước chân vào hoàng thành.” Lập tức, Lê Hinh bị giải đi khuất.

Vua Hồng Đức giờ đây giảm bớt nét căng thẳng trên gương mặt nhưng bầu không khí nặng nề vẫn còn đó, không ai dám lên tiếng một lời. Hiểu rằng nếu như ngài không nói gì, đám người bên dưới sẽ chẳng có lấy động tĩnh, thánh thượng đẩy tiếng thở dài mệt mỏi: “Vì một người đã làm liên lụy đến cả Đông cung. Tranh, ngươi hãy lấy đó làm răn mà uốn nắn lại trưởng tử của ngươi. Càng không được quên chuyện hôm nay để dưỡng dục ấu tử ngăn chúng lâm vào bước đường của huynh trưởng.”

Thái tử cùng những người có mặt hô to những câu đại loại như sẽ ghi nhớ. Thánh thượng cũng chẳng muốn nán lại thêm nữa, ngài bãi giá hồi tẩm điện Bảo Quang.

– oOo –

Sau những ngày phạt quỳ dưới cái tiết trời lạnh đến thấu xương ấy, Lê Tuân đổ bệnh, thân nhiệt nóng ran làm thị thiếp Ngọc Đỉnh lo lắng khôn nguôi. Nàng luôn lúc nào cũng túc trực bên giường nhi tử, chăm sóc hết mực. Ông trời thương vận số nàng kém may mắn nên ban cho một người con, lại khi sinh ra, đứa trẻ có số quý tử, tư chất đĩnh đạc, thân thể cường tráng, hơn nữa, nó lại là trưởng tôn của hoàng thượng, trưởng tử của thái tử, tương lai sáng lạng với sự nghiệp đại thống. Nhưng, Ngọc Đỉnh nào muốn như vậy? Mai Ngọc Đỉnh được trời phú cho nhan sắc hơn người, tuy nhiên, nàng ta chẳng hề biết đến hai chữ “tham vọng”. Bao sự việc vì tranh giành ngôi báu dẫn đến huynh đệ tương tàn vẫn còn đó, nàng ta tâm niệm không cần ngôi cao, chỉ cần nhi tử bình an, nàng ta đã mãn nguyện.

Lê Tuân nửa tỉnh nửa mê, mấp máy: “Mẹ… Con… Con khát…”

Ngọc Đỉnh quệt vội hàng nước mắt lăn dài, rót bát chè thuốc giúp Tuân uống cạn. Mất vài giây định hình, Tuân dần dần có được nhận thức. Trong tâm trí y lúc này đầy hình ảnh của thằng Cù ngày hôm đó. Nét mặt nó sầu thảm như thể đã biết trước cách cục, ánh mắt nó thật sự ám ảnh tâm can.

“Thằng Cù… Thằng Cù ra sao rồi?” – Tuân yếu ớt thốt ra từng tiếng – “Hoàng tổ phụ phạt nó nặng không?… Chúng ta… cứu được nó không thưa mẹ?”

Thị thiếp Ngọc Đỉnh trước giờ không biết nói dối, đối với nhi tử lại càng không giấu diếm điều chi, bèn lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối: “Thằng Cù bị xử tám mươi trượng, đày làm tượng phường binh. Có điều, đến trượng thứ sáu mươi mốt, nó không chịu nổi mà…”

Không đợi sinh mẫu nói hết câu, Tuân rống lên tiếng bi thương, nhào ra khỏi giường, lăn vài vòng dưới đất. Y lồm cồm bò dậy nhưng lại té ngã, tận mấy lần như thế cố với lấy cánh cửa phòng đến khi say sẩm nằm sải dưới sàn. Ngọc Đỉnh hớt hãi, ngoắc tay ra lệnh cho chúng hầu đỡ Tuân lên giường.

“Con không tin! Con phải gặp nó! Con không tin!” – Tuân liên tục kêu khóc bằng chút sức ít ỏi – “Cho ta gặp thằng Cù! Ta phải gặp thằng Cù! Thằng Cù đáng thương của ta…”

Ngọc Đỉnh toan tiến gần thì y lập tức quát: “Đi hết! Tất cả mau đi hết!” Bọn tôi tớ ngập ngừng đưa mắt nhìn nhau, y lại lớn giọng: “Cút hết cho ta!”

Không còn cách nào khác, Ngọc Đỉnh dùng ám hiệu bằng mắt, chúng vội ra khỏi gian phòng. Nàng sau đó cũng tức khắc rời đi, không quên dặn hai đứa gác cửa canh gác cẩn thận.

Ngọc Đỉnh vội vàng vào chánh điện hồi chuyện của con cho thái tử, gấp rút đến mức lướt ngang thị thiếp Đường Lan mà chẳng để ý đến sự hiện diện của nàng ta. Đường Lan đảo mắt sang bên, dường như suy nghĩ điều gì đó, bắt gặp đứa hầu của Lê Tuân, nàng liền chặn lại hỏi chuyện: “Tình trạng của hoàng thái tôn ra sao?”

Nó thành thật đáp: “Thưa bà, hoàng thái tôn điện hạ vì nghe tin thằng Cù bị hành hình không qua khỏi, tinh thần hoảng loạn, không muốn gặp ai.”

Đường Lan trầm ngâm giây lát, xua tay cho nó đi rồi quay về khu điện nhỏ của mình. Ả hầu tên Lí thấy chủ, nhanh chóng hầu nước. Đường Lan mặt mày đăm chiêu, hắt ra tiếng lạnh nhạt: “Ả Ngọc Đỉnh thật khờ khạo.”

Ả Lí đứng hầu cạnh, cẩn cẩn thưa: “Thưa bà, con vừa nghe hoàng thái tôn đột nhiên phát cuồng, tam phu nhân lẽ nào không biết thằng Cù là tớ quan trọng với ngài ấy chăng?”

Đường Lan trầm tư một đỗi, điệu cười lạnh lẽo hiện trên đôi môi xinh đẹp: “Cũng là chuyện tốt, ả nàng tự kích động chính con trai mình, cũng không cần ta phải nghĩ cách.”

Cảm giác đau buốt bỗng chạy dọc sống lưng, Đường Lan phản ứng, kêu lên tiếng kêu nhỏ. Ả Lí không chờ nhắc nhở, tự động lấy thuốc mà xoa bóp lên chỗ đau. Cơn đau này xuất hiện khi nàng mang thai vào mười năm trước, vì trúng độc nên đứa trẻ đã chết lưu. Từ đó, sức khỏe nàng cũng dần yếu đi, khả năng sinh nở cũng không còn.

Thực ra trước kia, Đường Lan từng có một người con gái đầu lòng nhưng không may đứa nhỏ lâm bệnh mà qua đời sau hai năm. Đôi mắt nàng ánh lên nỗi thương nhớ đứa con xấu số: “Phúc Tư của ta nếu còn sống…”

“Quận thượng chúa được thái tử đặc biệt yêu quý, ngài ấy luôn nhớ về quận thượng chúa như bà lúc này.” – Ả Lí thừa hiểu tâm trạng của Đường Lan nên nói vài lời an ủi.

Đường Lan nở nụ cười hiền: “Ta vẫn nhớ rõ lần đầu bế con bé, thái tử đã rất thích nó. Chàng cảm thán mặt mũi phúc hậu, có tư sắc nên sau đó đã đặt cho cái tên Phúc Tư.” Nàng ngừng một lát, giọng nói lạc đi mấy phần: “Con bé thông minh, sáng dạ, ngày càng được thái tử thương yêu. Dù cho Tuân với danh phận là hoàng tôn đầu tiên ra đời, được đức hoàng thượng ban mọi đặc quyền, chàng vẫn mến yêu Phúc Tư của ta. Ấy vậy mà…”

Ả Lí lo lắng, hơi khom người thưa: “Nhị phu nhân, con đảm bảo quận thượng chúa đã sớm thác sinh vào gia cơ phú quý. Mong bà đừng quá đau buồn mà ảnh hưởng thể khí.”

“Phải, ta không nên quá đau buồn.” – Đường Lan chạm vào mu bàn tay Lí, âu yếm vỗ nhẹ – “Con đã hầu ta từ những ngày đầu ta bước chân vào Đông cung, cũng đã chứng kiến không ít cảnh đấu đá lẫn nhau. Nhiều phen vì ta mà suýt phải bỏ mạng, ta thực không còn từ nào có thể biểu đạt.”

Ả Lí lên trước mặt Đường Lan, quỳ thụp xuống, cảm động thưa: “Nhờ ơn bà, hai anh em con mới có thể thoát khỏi cơn đói rét bao năm. Cái mạng này của con bỏ đi còn chẳng báo hết ơn đức của bà.”

“Nào, đừng nói như thế!” – Đường Lan đưa hai tay đỡ ả đứng lên – “Xưng hô với nhau thế này thực tâm ta không muốn. Con vốn là cháu ruột của mẹ ta, thấy cảnh người thân thích chống chọi bữa đói bữa no còn mình sung sướng bao kẻ hầu người hạ, ta không nỡ nhắm mắt làm ngơ.”

Ả Lý càng thêm nước mắt ngắn dài, đưa lời thề hẹn: “Dẫu sau này có dầu sôi bể lửa, con tuyệt đối trung thành với bà.”

Đường Lan hài lòng gật đầu, mỉm cười rằng: “Chúng ta cùng nhau nương tựa.”

– oOo –

Lê Tuấn đột ngột nhiễm hàn hơn ba ngày khiến Ngọc Hoàn lòng như lửa đốt. Chưa một khắc nào nàng rời khỏi giường bệnh dẫu thái y chẩn bệnh tình vị hoàng tôn nhỏ không cần lo lắng.

Lê Thuần đứng trước cửa phòng, tay bưng đĩa bánh đậu xanh trông ngóng được vào trong. Tuy bệnh của Tuấn nhẹ nhưng đây là loại có tính lây nhiễm khá cao nên Ả Liễu theo sự giao phó của Ngọc Hoàn, một mực không để Thuần vào.

Thuần buồn bã lí nhí: “Ta dặn nhà bếp làm món bánh nhị huynh thích nhất. Nhị huynh ăn vào, nhất định sẽ khỏi bệnh mà…”

Ả Liễu khụy chân sao cho bằng chiều cao với cậu, dịu dàng vuốt lưng cậu, hỏi: “Điện hạ hôm nay không học sao?”

Thuần lắc đầu, đáp: “Cha đang tiếp khách tại thư phòng, người dặn ta hãy đến học vào buổi chiều.” Cậu bé im lặng, và như không còn gì để nói, cậu thất thểu quay đi.

Ả Liễu cẩn thận đóng cửa gian phòng, vội đến bên cạnh Thuần, dùng ánh nhìn ôn nhu đặt lên cậu, nói: “Điện hạ có muốn cùng con dạo hoa viên chăng?”

Lê Thuần giương đôi mắt to tròn, vẻ mặt lại tràn đầy hi vọng, hai bên khóe miệng bành ra hết mức có thể, nhanh nhảu gật đầu. Liễu cúi người nhận lấy đĩa bánh trên tay hoàng tôn nhỏ để cậu bé có thể thoải mái di chuyển.

Thuần thích thú với những con vật được nuôi trong hoa viên, nhất là một chú mai hoa lộc (2) được thái tử cứu về từ đợt luyện tập săn bắn. Cậu chạy tìm một vài lá cam giá (3), mang đến hồ nước gần đấy rửa sạch, cẩn thận tiếp cận con vật cao lớn hơn cả cơ thể nhỏ bé của mình.

Con vật có cặp sừng to, Liễu sợ rằng nó sẽ gây hại đến Thuần nên liền ngăn: “Điện hạ, hãy để con thay ngài cho súc sinh ăn.” Rồi, ả vào cái đình đối diện, đặt đĩa bánh lên chiếc bàn bằng đá và nhanh chóng nhận mớ lá cam giá từ từ đi lại gần con vật. Liễu thực ra rất sợ vì đây là lần đầu ả đến gần con vật lạ lẫm này nhưng vì sự an toàn của chủ, ả hít hơi thật sâu, tư thế phòng thủ với phần thân dưới cong vút ra sau, thân trên nhoài ra trước, nhón nhón từng cái lá. Mỗi khi con vật ngoạm thức ăn, ả vội rụt tay lại, mặt nhăn nhó rất thảm. Lê Thuần đứng cạnh, trông thấy cảnh tượng liền cười ngặt nghẽo. Ả Liễu thấy cậu bé cười sảng khoái, trong lòng cũng vui lây.

Sau vài lần cho con vật ăn, Liễu dần quen với công việc, nhận ra thứ súc sinh này cũng chẳng đáng sợ là bao, thậm chí nó còn tỏ ra rất thân thiện. Cứ lá gần hết, Thuần lại hái thêm một nhúm nhỏ khác đưa Liễu, ả không kiềm được thắc mắc mà hỏi: “Súc sinh có thể ăn được các loại cỏ cây, vị chi điện hạ cất công tìm lá cam giá cho nó?”

Thuần lắc lắc đầu, dùng vốn hiểu biết sẵn có, nói: “Cha bảo, loài mai hoa lộc này muốn nuôi tốt phải hết sức lưu tâm. Nên cho chúng ăn lá cam giá, mễ khang…”

“Thưa điện hạ…” – Liễu ngập ngừng cắt ngang – “Xin điện hạ lượng thứ con ngu dốt, mễ khang… là gì ạ?”

Thuần hiểu rằng ả Liễu xuất thân bình dân, là kẻ hầu mẫu thân cậu khi từ khi bà còn ở phủ thượng thư nên chăng những từ hán không mấy rành rẽ cũng không có gì là lạ. Cậu tươi cười, hồn nhiên đáp: “Là cám gạo.”

Liễu cười phì, gật nhẹ: “Ra là thứ cho lợn…”

“Lê Thuần!”

Thuần quay người nhìn sang nơi tiếng gọi tên mình. Đó là một cô bé với gương mặt sáng rỡ, dáng dấp mảnh mai, độ chừng cả hai trạc tuổi nhau. Đôi mắt cậu cong lên hết mức, nụ cười còn tươi hơn vừa nãy, nhanh như thoắt chạy đến trước mặt cô bé nhỏ.

Thuần vẫn không thôi nụ cười trên môi, mừng rỡ nói: “Y Thi, sao em ở đây? Em theo Tả tông chính đến gặp cha ta à?”

Y Thi không trả lời, kéo tay Thuần theo mình: “Lê Thuần, tôi cho người xem thứ này…” Cùng lúc, ả Liễu bỗng chạm vai cô bé tên Y Thi ấy, vẻ mặt nghiêm trọng rằng: “Thưa tiểu thư, xin tiểu thư hãy cẩn thận cách xưng hô.”

Y Thi lộ sự khó chịu, có ý kháng lại nhưng nhận ra ả Liễu là hầu thân cận của Ngọc Hoàn nên cũng không dám lỗ mãng: “Ngươi biết chúng ta thân thiết, ta gọi thế đã quen rồi!”

Ả Liễu không nhún nhường, đối đáp: “Thưa tiểu thư, tiểu thư xuất thân cao quý, xin đừng để ông Tả tông chính phải khó xử.”

Thuần níu tà áo Liễu, có ý nói giúp cô bé bên cạnh: “Không sao mà, ả không cần phải lo. Chúng ta đã quen gọi vậy, không đáng nghiêm trọng.”

Liễu cúi đầu thưa: “Điện hạ, đức hoàng thượng có luật nếu xưng hô tiếm vượt sẽ bị phạt năm mươi roi. Nếu như để các bề trên nghe được, chỉ e thiệt thòi cho tiểu thư đây.”

“Hãy gọi ta là Thuần điện hạ.” – Lê Thuần thừa biết quy định xưng hô do thánh thượng ban ra nhưng khổ nỗi hai đứa nhỏ từ bé đã thân thích, gọi nhau bằng tên một cách thoải mái đã thành thói quen nhưng nếu Y Thi bị phạt cũng không phải chuyện lành. Đúng là vẫn nên cẩn thận từ giờ.

“Thuần điện hạ.”

Y Thi lặp lại ngay tắp lự.

Thuần hài lòng nắm tay nàng tiểu thư nhỏ đi dọc hoa viên, được vài bước liền quay sang nói với Liễu: “Ta đột nhiên muốn uống hồng trà. Ả mau pha cho ta đi.”

Dẫu không bằng lòng nhưng ả buộc phải nghe theo bởi hạng tôi tớ không được kháng mệnh bề trên, Liễu miễn cưỡng theo lễ xin phép được rời đi.

Nhà bếp cách hoa viên một đoạn không ngắn, đủ để người ta có thể tâm sự ngắn dài. Nhà bếp lúc này ai nấy đều có việc phải lo, chẳng ai tay không để ả có thể nhờ vả nên cách tốt nhất để không chậm trễ, ả đành tự tay pha chè. Liễu vừa đun nước, vừa nhặt chè kèm với một số thảo mộc bồi bổ dành cho trẻ con. Ả chăm chú đến nỗi ngay cả những tiếng động chung quanh đều không thể lọt qua hai cái tai gắn trên đầu. Một bàn tay chạm nhẹ vào ả khiến ả giật bắn mình như thể vừa làm chuyện xấu. Nhận ra Ngọc Hoàn, ả thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ngạc nhiên khi ả Liễu ở đây, liền hỏi: “Chẳng phải Thuần đi cùng con sao?”

Liễu kính cẩn hồi: “Thưa thái tử phi, đúng là con theo điện hạ vào hoa viên nhưng sau khi gặp gỡ tiểu thư Y Thi, điện hạ đã có ý bảo con pha hồng trà.”

Ngọc Hoàn cảm thấy thật kì quái, Thuần là do chính nàng sinh ra, lẽ nào nàng chẳng hiểu được con thích gì ghét gì? Nhi tử nàng vốn chẳng bao giờ động đến một ngụm chè nhỏ, huống hồ nay lại chính miệng bảo muốn uống, thật không thể không để tâm. Nhớ đến hôm nay, ông Tả tông chính gặp riêng thái tử từ sáng đến gần trưa vẫn chưa thấy ra về, nàng chợt hỏi: “Tiểu thư Y Thi mà con nói là Lê Y Thi, con gái Tả tông chính Lê Viễn Thức chăng?”

Ả Liễu cung kính dạ thưa, Ngọc Hoàn không nhịn được mà bật cười. Quả nhiên Thuần không hề muốn uống chè, đấy chỉ là cái cớ để cậu bé đuổi khéo ả hầu này mà thôi. Nàng thầm nghĩ hẳn ả Liễu đã có gì đó làm nhi tử phật ý nhưng cũng khiến cậu không thể phản bác nên cậu bé không tự nhiên với sự có mặt của ả.

Ả Liễu chật vật mãi cũng pha được hồng trà, định bụng bưng ra hoa viên theo lời căn của Thuần thì bị Ngọc Hoàn ngăn: “Ta đến bếp cũng là muốn sai chúng làm hồng trà cho Tuấn. Vừa hay con đã pha sẵn thế này, chi bằng bưng cho thằng bé đi. Thuần không cần đến đâu.”

“BÁO!”

Tiếng la lớn của thằng lính thu hút sự chú ý của Ngọc Hoàn. Vẻ mặt nó thập phần hoảng loạn, mồ hôi nhễ nhại, lắp ba lắp bắp không nên lời. Thái tử cùng Lê Viễn Thức đúng lúc đã bàn xong chuyện, ra khỏi thư phòng. Thằng lính quỳ rạp dưới chân thái tử, giọng điệu sợ hãi: “Hồi thái tử điện hạ… Hoàng… Hoàng thái tôn điện hạ… Hoàng thái tôn điện hạ đang hầu ở Tường Quang điện…”

Thái tử sầm mặt, gằn giọng: “Lại có chuyện gì?”

“Hoàng thái tôn điện hạ… Ngài ấy đánh chết thằng Tặng, trong lúc phi tang bị phát hiện… đức hoàng thượng đang rất tức giận, mong điện hạ hãy nhanh chóng đến Tường Quang điện…”


Chú thích:

(1) Tượng phường binh: Bị đày làm việc ở chuồng voi.

(2) Mai hoa lộc: hươu sao.

(3) Lá cam giá: Lá mía.