Có thể nói, những năm đầu Cảnh Thống thật sự rất bình an, dân tình luôn no ấm. Thực là một cảnh tượng tốt đẹp của xã tắc.
Thời gian thấm thoắt cũng được ba năm, kì mãn tang đức Thánh Tông đế cũng đến. Phương Bắc đồng thời cũng sai người sang viếng tiên đế. Trong ba năm để tang, đức thánh thượng giữ đúng mực lễ nghĩa, không sa đà tửu sắc dục cầu làm cả thảy triều đình đều ngưỡng mộ, cung kính muôn phần.
Dạo gần đây, Quảng Văn hầu Bùi Xương Trạch lập được nhiều công trạng khiến đức Cảnh Thống rất hài lòng, các con trai ông cũng có chút chức tước. Trong nội cung, Bùi Quý Chi lại được sủng ái hết mực, nếu nàng ta sinh được hoàng tử, nhà họ Bùi như chim thêm cánh, đắc sủng càng thêm đắc sủng.
Bùi Quý Chi nở điệu cười đắc ý, nàng ta tự sánh bản thân với Minh phi của đức tiên đế năm xưa. Cả hai đều là cành vàng lá ngọc của gia đình quyền quý, đều dưới một nữ nhân khác kém thế hơn mình. Quý Chi lắc đầu, chốc chốc lại đẩy ra tiếng thở dài luyến tiếc: "Tống vương bình sinh song toàn, chỉ là hắn không chịu tranh vị, nếu không với thân thế của hắn..."
Ả hầu tên Nhu hốt hoảng, vội nói: "Thưa bà, những lời này không được thốt ra đâu ạ. Nếu ai đó nghe được mà bẩm lên đức thánh thượng..."
Quý Chi đanh mày, liếc ả Nhu một cái sắc lẹm khiến ả câm cả miệng. Ả không dám thở mạnh, cũng không dám đáp ánh nhìn của chủ. Quý Chi khẩy một tiếng, lại nhìn vào trong gương, buông lời lạnh lẽo: "Chỉ có ta và mày ở đây, mày nghĩ xem, làm sao thánh thượng biết được?"
Ả Nhu hớt hãi quỳ rạp xuống, nhất thời cuống cuồng mà luôn miệng nói không dám. Lương bổng cho kẻ hạ nhân trong cung của Bùi Quý Chi cao hơn hẳn những vị chủ cung khác, ngay cả lương hầu Quý phi cũng không bằng. Những thân phận lâm vào cảnh đường cùng vì muốn kiếm được tiền nên chạy chọt với chút vốn ít ỏi để có được chỗ thân cận các vị ở nội cung. Nhưng, cái gì cũng có giá, cái giả phải trả này lại khiến người ta khóc không được mà cười cũng không nổi. Phận nô bộc trong cung Bùi Quý Chi rất khắc nghiệt, vào rồi, muốn ra cũng chẳng được.
Đêm nay, biết thánh thượng tiếp tục lưu tại cung của mình, Bùi Quý Chi trang điểm diễm lệ, sai hầu nấu bát canh tẩm bổ mà đức ngài ưa dùng đặng lấy lòng hầu hạ.
Quan thị dạ đốt đèn trực đêm. Trời gần điểm giờ hợi, đức thánh thượng vẫn chưa thấy đến. Bùi Quý Chi trong lòng bồn chồn, tự trấn an do công việc triều chính nhiều nên ngài ngự giá đến chỗ nàng chậm trễ.
Ngoài trời lác đác vài hạt mưa nhẹ của tiết trời ngày xuân, ả Nhu co ro tự sưởi ấm với chút lửa trong các lồng đèn nhỏ bên ngoài tẩm phòng của chủ. Một tên nội quan đội mưa chạy vào ghé tai ả bảo nhỏ. Bùi Quý Chi thấy hai cái bóng lấp ló bên ngòai, trông thật chướng mắt bèn gằn một tiếng: "Cái thằng hoạn kia, có chuyện gì chúng mày vào đây mà bẩm với ta!"
Ả Nhu vội mở cửa, tên nội quan quỳ xuống lạy thưa: "Bẩm Chiêu dung, hoàng thái tử điện hạ đột ngột trở bệnh, đức hoàng thượng liền ngự đến Đông cung, sai người báo hồi nơi bà."
Bùi Quý Chi lộ vẻ không hài lòng, nói: "Đức hoàng thượng không thể ở Đông cung, nếu thăm hoàng thái tử cũng có thể đến cung của ta mà?"
"Dạ bẩm... Thật ra..."
Tên nội quan đưa mắt nhìn ả Nhu, hai đứa hầu không hẹn mà gặp đều trao nhau ánh nhìn sợ sệt.
"Dạ bẩm... Đức hoàng thượng đêm nay sẽ ngự tại Vĩnh Ninh cung thưa bà..."
Bùi Quý Chi khí giận phừng phừng, đập mạnh tay lên cái bàn làm rung rinh cả bộ ấm trà. Nàng ta vung tay tát tên nội quan, chỉ thẳng mặt nó mà quát: "Tại chăng đến giờ này mày mới vào bẩm?"
Tên nội quan tội nghiệp lồm cồm bò dậy, luống cuống thưa: "Dạ bẩm, đức hoàng thượng vừa cho người bẩm báo, con vội đến bẩm bà. Quý phi nghe tin hoàng thái tử điện hạ trở bệnh, bà ấy cũng ngất đi. Nên..."
Bùi Quý Chi mím chặt môi, hai mắt trợn tròn. Chỉ cần nghe đến trong một đêm, cả hai mẹ con Ngọc Hoàn cùng san sẻ thánh thượng, nàng ta nghiến răng, giọng nói pha lẫn sự bực dọc: "Là chiêu trò! Tất cả là chiêu trò của mẫu tử cô ta!"
Các thái y sau khi chẩn mạch cho Ngọc Hoàn, lập tức đến chính điện Vĩnh Ninh cung hồi báo thánh thượng. Đức thánh thượng từ buồn rầu về sức khỏe Lê Thuần, ngài bỗng chốc trở nên vui sướng lạ lùng.
Ngọc Hoàn lộ vẻ mệt mỏi, gượng rướn người hành lễ thánh thượng. Ngài vội ngồi xuống giường, tay cầm tay nàng, âu yếm muôn vàn. Trong lòng nàng lúc này chỉ có duy nhất mỗi nhi tử, tưởng chừng thánh thượng đang ở Đông cung, mở mắt ra, đã thấy ngài ngay bên cạnh mình. Ngọc Hoàn ngạc nhiên, nói: "Đức thánh thượng, Thuần của chúng ta..."
Thánh thượng cho hầu lui hết ra ngoài, từ tốn nói: "Tiết trời vào xuân mang chút khí lạnh, Thuần chỉ là nhiễm hàn, ngự y tận tâm chữa lành, uống thuốc xong cũng đã an giấc. Hơn nữa, mẫu hậu luôn ở bên thằng bé, trẫm cũng bớt gánh lo."
Ngọc Hoàn nhè nhẹ gật đầu, khóe miệng hơi cong lên, rằng: "Đức bà thật sự rất yêu thương Thuần. Thần thiếp lúc nào cũng cảm tạ ân đức này."
Vừa dứt câu, nàng chợt thấy choáng váng, vô thức kêu lên thành tiếng. Thánh thượng kéo chăn che phủ cơ thể nàng, ngài vuốt ve mái tóc đen óng ả của nàng, trìu mến nói: "Nàng đừng lo lắng, bệnh tình của Thuần không đáng e ngại nữa. Hiện giờ, trẫm chỉ mong nàng an dưỡng đầy đủ, có như vậy, đứa trẻ này mới có thể khỏe mạnh mà ra đời."
Ngọc Hoàn vô cùng bất ngờ, nàng khẽ đưa tay sờ lên bụng mình. Thánh thượng dường như rất phấn khích khi nghe tin nàng có tin mừng, ngài tiếp tục nói: "Trẫm hiện chỉ có ba hoàng nam, so với tiên đế lại khá hiu hắt. Khi đăng cơ, trẫm luôn cầu có thêm hoàng tử, như thế ắt sẽ là cảnh tượng thịnh vượng. Hoàng 潢, Lê Hoàng. Trẫm đã nghĩ cái tên này từ rất lâu chỉ để dành cho hoàng tử mà nàng sinh ra. Trẫm đặt rất nhiều kì vọng lên đứa nhỏ này vậy nên, nàng hãy tĩnh dưỡng thật tốt, sau đó sinh ra một hoàng nam xuất chúng."
Ngọc Hoàn im lặng hồi lâu, hai bên khóe mi ứa ra hàng lệ. Thánh thượng giữ lấy nàng mà vỗ về.
Tin tức Ngọc Hoàn mang long thai lan khắp hoàng cung. Thái hậu rất đỗi phấn khởi, bà đến các am tự cúng lạy các thần thánh bốn phương. Hàng ngày, thái hậu đều đến thăm nom Ngọc Hoàn, các chúng phi nhìn vào ai nấy đều có vài phần ghen tị.
Lê Thuần còn chưa dứt bệnh, nghe tin mẫu phi có hỉ, cậu liền đến cung Vĩnh Ninh. Thường thấy trong hoàng thất, mỗi đứa trẻ càng lớn, chúng sẽ càng xa cách hay tỏ vẻ uy nghiêm, hạn chế gần gũi ngay cả với thân mẫu của mình. Tuy nhiên, Lê Thuần và mẫu phi thân thiết, âu yếm như lúc cậu còn nhỏ.
Lê Thuần cung kính thưa: "Trước kia, phụ hoàng cùng mẫu phi rất khắn khít nhưng sau khi phụ hoàng đăng cơ, giữa hai người đột nhiên có khoảng cách lớn khiến con u sầu. Nay, mẫu phi có hỉ, phụ hoàng còn ban tên sớm cho hoàng đệ chưa ra đời, xem ra, phụ hoàng thật sự yêu thương người."
Ngọc Hoàn uống từng muỗng canh tẩm bổ, được vài muỗng lại đặt xuống bàn, lắc đầu nói: "Thứ này thật khó ăn. Ngày qua ngày đều dùng, thật ngán."
Lê Thuần không nói không rằng, cầm bát canh tự tay thổi cho mẫu phi cậu. Ngọc Hoàn vờ nhăn mày: "Trước đây, ngay cả khi ta bệnh, chỉ cần ta không muốn uống thuốc, con đều cho người dẹp đi. Sao kì này lại muốn ta ăn cho bằng hết như thế?"
Lê Thuần làm vẻ nghiêm trọng đáp: "Mẫu phi phải ăn thì hoàng đệ trong bụng người mới có sức khỏe. Phụ hoàng cũng rất coi trọng cái thai này của người, nếu việc chi sơ suất, phụ hoàng sẽ không vui."
Ngọc Hoàn mỉm cười, nói: "Làm sao con biết đứa nhỏ này là một hoàng nam?"
Lê Thuần ngập ngừng đáp: "Chuyện này... Con chưa từng nghĩ qua. Một công chúa cũng tốt, nhưng nếu là hoàng tử..."
"Một công chúa không phải sẽ tốt hơn sao? Dù gì con cũng là hoàng thái tử, là nam hay nữ còn quan trọng gì chăng? Đức thánh thượng đâu phải có con là hoàng nam duy nhất? Có nhiều nam nhân cốt chỉ gây mầm mống hậu họa. Chi bằng cứ hi vọng đây là một nữ nhi..."
Bên ngoài có tiếng gọi cửa, Lê Thuần vốn chỉ định tiện đường đến thăm Ngọc Hoàn trên đường đến điện Tường Quang chầu triều nên cậu căn dặn đám nô bộc chăm sóc mẫu phi cẩn thận rồi nhanh chóng rời đi.
Ả Liễu vừa lúc mang bọc vải gấm dâng cho Ngọc Hoàn, bẩm rằng là quà của Lê Huyên cho người mang đến mừng nàng có long thai. Bên trong là hai chiếc áo nhỏ, một màu đỏ và một màu lam với các hoa văn rực rỡ.
Ả Liễu thưa: "Bẩm bà, nhị hoàng tử còn nói rằng không thể đến thăm bà nên mong bà hãy hiểu cho điện hạ..."
"Ta hiểu mà." Ngọc Hoàn nhẹ nhàng sờ lên từng cái áo, "Tuấn và Thuần luôn nghĩ đến ta, dẫu hai đứa có cách thể hiện khác nhau nhưng nhìn chung hành động thầm lặng của chúng đều như nhau."
Ả Liễu nghĩ đến bộ dạng của Lê Thuần vừa nãy, liền đánh động hỏi: "Thưa bà, con nghe rằng thái tử điện hạ đang trong cơn bệnh, điện hạ vẫn có thể đến thăm bà như thế liệu chăng điện hạ khỏe rồi ạ?"
Ngọc Hoàn từ từ thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không biết."
"Con thấy sắc mặt điện hạ không được tốt, không rõ thằng Nhữ Vi ấy hầu hạ điện hạ như thế nào nữa."
Ả Liễu vừa nói vừa bưng bát thuốc, Ngọc Hoàn phất tay, ả đặt bát canh xuống bàn. Ngọc Hoàn bất động vài khắc, bàn tay nhè nhẹ vỗ về chiếc bụng đang mang một sinh mệnh được trông đợi nhất hoàng tộc.
"Con nói xem, đứa trẻ này là nam hay nữ?"
Ả Liễu hồ hởi đáp: "Đương nhiên bà sẽ sinh hạ một hoàng tử thiên tư thông suốt rồi ạ!"
Ngọc Hoàn trưng ra nụ cười miễn cưỡng, nói: "Con cũng mong vậy sao?"
Ả Liễu hơi nhăn vầng trán, cặp mắt lộ vẻ khó hiểu hỏi: "Bà có ý gì khác ạ?"
"Ngay cả tên đức thánh thượng đã chuẩn bị sẵn từ lâu chứng tỏ ngài rất mong đợi đứa trẻ này. Hẳn con nghĩ đấy là điều đại hỉ đúng không? Nếu đó chỉ là cái tên bình thường, ta đã không lo lắng. Đức thánh thượng ban chữ Hoàng 潢, tuy bộ thủy ở trước nhưng vẫn có nghĩa cực kì tôn quý, hoàn toàn khác biệt so với Tuân 洵, Tuấn 浚và Thuần 㵮. Ta e rằng, không phải với hi vọng trợ giúp, mà còn có mục đích khác phía sau."
Ả Liễu thoáng rùng mình, ả nuốt vội đám khí không vào bụng, lắp bắp nói: "Chắc... Chắc không phải đâu thưa bà... Chuyện này..."
Ngọc Hoàn khổ tâm nở điệu cười gượng gạo nhìn ả mà nói: "Lộng binh hoàng trì 弄兵潢池. Chỉ mong sẽ không vận vào đứa bé này."