Chương 5
Một ông già tóc hoa râm đang đỡ cháu gái mình ngồi lên ghế sau xe đạp, còn mình thì đẩy xe về phía trước vài bước rồi tung người ngồi lên xe, đèo cháu đi học.
Cô bé chưa tới mười tuổi đeo cặp sách, ngáp dài, khóe mắt còn có một chút nước mắt chưa khô, một bên khuôn mặt nhỏ nhắn còn lưu lại dấu tay.
Lý Trình Di vừa hoạt động chân vừa nhìn cô bé và ông già dần đi xa.
Anh nhún người nhảy hai cái, đi theo hướng xe đạp, cũng chạy chầm chậm đuổi theo.
Bên kia chính là hướng ra khỏi khu chung cư, nơi mà người tiền thân thường tập thể dục chính là một công viên nhỏ bên ngách tòa chung cư có tên là Hạnh Phúc.
Trên con đường bên trong khu chung cư, từng chiếc xe lướt qua, đều là những người ra ngoài làm việc.
Cành cây lá cây trên đầu theo gió ào ào rung động, từng chút mảnh vụn màu vàng nhạt không ngừng bay theo gió, hình như là cánh hoa nào đó, hoặc là những bông tơ trên đóa hoa.
Lý Trình Di theo đường chạy ra khỏi khu chung cư, ở phía bên phải cửa có một tảng đá lớn khắc chữ đỏ: Hạnh Phúc, dừng lại một chút, sau đó tiếp tục chạy về phía bên phải khu chung cư.
Không khí trong lành, nhiệt độ thích hợp, ánh sáng rực rỡ, mặt đường sạch sẽ.
Dòng xe cộ tới lui bận rộn đi làm, đưa con đi học, còn có đám người dậy sớm tập thể dục.
Tất cả cảm giác thật sự, đều làm cho tâm tình có chút bất ổn của Lý Trình Di từ từ bình ổn lại.
Anh chạy một hơi đến cửa công viên nhỏ, dừng lại bên một bãi đất trống hình tròn, chờ đợi.
Cùng tập luyện với người tiền thân của anh, chính là hai người trong bức ảnh trên điện thoại di động, Lâm Tang và Trần Húc Đông.
Một tuần bảy ngày, có năm ngày, bọn họ đều sẽ cùng nhau tới nơi này tập thể dục buổi sáng.
Lý Trình Di có chút chờ mong, cũng có chút thấp thỏm, thế giới này tất cả đối với anh đều là mới.
Các mối quan hệ trước đây, quá khứ, đối với anh mà nói đều là quen thuộc mà xa lạ.
Nghĩ như thế nào để đối mặt với hai người bạn thân, tối hôm qua những cảm giác quái dị mang đến cho anh bất an, cũng dần dần bị bỏ lại phía sau.
Anh mơ hồ có cảm giác hoảng hốt, hình như nơi này mới là thực sự của mình, mà kiếp trước trong trí nhớ, chỉ là một giấc mộng cực kỳ chân thật.
Nhưng loại cảm giác này nháy mắt liền bị vứt ra sau.
Bởi vì, bên phải đã có một người chạy chậm về phía anh.
“Tiểu Di!" Người nọ từ xa đã gọi anh, động tác chạy bộ rất chuẩn.
Người này cao lớn, cao ít nhất một mét chín, đầu đinh, cơ bắp cuồn cuộn, vóc người rất lớn, mặc áo ngắn tay màu đen và quần thể thao màu xám trắng, mày rậm mắt to, có một nốt ruồi màu đỏ hơi lệch bên trái, chính là bạn thân kiêm bạn học của người tiền thân Lý Trình Di -Trần Húc Đông.
……………..
“Hôm nay sao lại đến trễ thế?” Trần Húc Đông hỏi. Chạy đến trước mặt Lý Trình Di, còn đang nhảy nhót khởi động cơ thể.
“Dậy muộn một chút, tối qua gặp ác mộng, trằn trọc mãi” Lý Trình Di thở ra một hơi.
"Gần đây ngày nào cậu cũng gặp ác mộng, không được... dạo trước chạy bộ cũng chưa được mấy vòng đã thở hổn hển, có phải quá yếu không?", ngón trỏ Trần Húc Đông huơ huơ, lộ ra nụ cười chế nhạo.
“Cậu là huấn luyện viên thể hình cả ngày quyến rũ học viên của mình, không biết xấu hổ còn nói tôi?” Trong đầu Lý Trình Di không ngừng tuôn ra tư liệu về bạn tốt trước mắt này, nói chuyện cũng bắt đầu tự nhiên.
“Quyến rũ á? Cậu có biết cái gì gọi là năng lực nghiệp vụ không? Biết cái gì gọi là giá trị tâm trạng không? Mua khóa học của tôi không chỉ có được một thể hình đẹp, còn có thể cảm nhận được sự quan tâm của tình yêu đã mất đi từ lâu!”.
“Da mặt cậu dày quá đấy, Lâm Tang đâu?”, Lý Trình Di hỏi.
Dựa theo trí nhớ của người tiền thân, ba người bọn họ luôn luôn là cùng nhau tập luyện, gần mười năm, rất ít thay đổi.
“Ở bên kia, nói chuyện với người khác”, Trần Húc Đông chỉ về phía xa: “Cậu ấy bảo chúng ta chạy trước, cậu ấy sẽ đến ngay”.
Dưới một bóng cây, một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo thể thao màu xanh nhạt, đang nói chuyện phiếm với mấy nam nữ cũng sàn sàn tuổi họ.
Cô gái buộc tóc đuôi sam, tóc đen bóng loáng, làn da trắng nõn, lúc nói chuyện thỉnh thoảng lộ ra nụ cười nhìn qua rất rạng rỡ.
Được rồi, Lý Trình Di thu lại tầm mắt: “Chạy?”
“Ừ”.
Hai người song song chạy chầm chậm theo đường chạy màu đỏ trong công viên.
“Lúc trước không phải cậu nói gửi sơ yếu lý lịch sao? Tìm việc thế nào?”, Trần Húc Đông thuận miệng hỏi.
“Khó”, Lý Trình Di vui vẻ nói chuyện phiếm, nhiều ký ức như vậy mơ hồ trào ra trong đầu anh cũng có thể trở nên rõ ràng hơn.
“Khó cái gì mà khó, không phải chị cậu ở đây sao? Bảo chị ấy giúp cho, nhất định chị ấy sẽ có cách”, Trần Húc Đông chẳng hề để ý, nói.
“Không muốn nhờ chị ấy”, Lý Trình Di thản nhiên lắc đầu: "Cậu cũng biết tôi và chị ấy suốt ngày như chó với mèo mà".
"Thì dù sao cũng là chị em ruột, bớt sỹ diện đi, có được cơ hội thì nhịn một tý cũng được, mất gì đâu".
“Để lúc khác nói đi, tôi cảm thấy tự mình sẽ dựa vào chính mình cũng làm được, không cần nhờ vào ai”, Lý Trình Di cười cười, “Con người tôi, không có chí lớn, cậu cũng biết, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần bình an sống qua ngày là được”.
“Ngây thơ quá”, Trần Húc Đông cười nhạo một tiếng, "Tôi thấy cậu bị chị cậu chèn ép nhiều quá rồi đấy, người ngoài mà nghe được những lời này sẽ cười chết mất”.
“Tôi cũng không phải là người háo thắng. Chuyện này có liên quan đến tính cách”, Lý Trình Di nói chuyện, ký ức trong đầu dần dần dung hợp với người tiền thân.