Chương 4
Phù!
Trong phút chốc trời đất quay cuồng, mọi thứ trước mắt Lý Trình Di quay cuồng, ý thức rơi vào mơ hồ.
Anh phảng phất bay lên, trời đất quay cuồng.
Tích tích tích......
Tiếng chuông chói tai vang lên bên tai.
Mọi thứ dần dần khôi phục tầm mắt của Lý Trình Di.
Bãi đỗ xe trong mắt anh, biến thành trần nhà màu trắng trong phòng mình.
Từng tấm kim loại hình vuông, ghép lại với nhau, khung hình vuông màu trắng, viền màu đen, đây là hoa văn trần nhà đơn giản trong nhà.
Anh ngơ ngác ngồi trên giường, điện thoại di động ở tủ đầu giường hơi rung.
Là đồng hồ báo thức reo.
Trên màn hình màu lam nhạt hiện ra hai chữ "tập luyện".
Thời gian là 7:32.
Lý Trình Di hít sâu, cảm giác tim mình còn đang đập điên cuồng.
Vừa rồi những hình ảnh trước mắt quá mức chân thật nên giờ anh còn chưa lấy lại được tinh thần
Ngồi ở trên giường chờ đợi tốc độ máu chảy chậm lại một chút, anh mới chậm rãi cầm lấy điện thoại di động khi tiếng chuông báo thức vẫn đang reo.
Màn hình điện thoại di động là hình ảnh ba người trẻ tuổi mặc áo phao đỏ đang nằm trên chiếc phao tròn dập dờn trên làn nước biển xanh đậm.
Cả ba người đều kê tay dưới gáy, cười nói rất vui vẻ.
Ánh mặt trời vàng ruộm, chiếc phao màu xám, áo phao màu đỏ, còn có nụ cười sáng lạn của ba người, tạo thành một bức tranh ấm áp ở trung tâm vùng nước biển xanh thẳm.
Lý Trình Di ngơ ngác nhìn hình nền trên màn hình điện thoại, đợi một lát, trong đầu có chút trí nhớ mơ hồ tuôn ra.
Lâm Tang, Trần Húc Đông.
Anh nhớ ra tên của hai người khác ngoài mình.
Người con gái tên là Lâm Tang, còn cậu thanh niên khỏe mạnh kia tên là Trần Húc Đông.
Đây là ba người bọn họ, hai năm trước kết bạn rồi cùng nhau đi đến đảo Bỉ Sa ở Lam Dương du lịch.
Đặt điện thoại xuống, anh lật xem ngoại hình của chiếc điện thoại.
Chiếc điện thoại có hình chữ nhật, màu xám đơn giản, không khác nhiều so với điện thoại đời cũ.
Tất cả đều là màn hình, không có phím.
Cạch một cái.
Anh buông điện thoại di động xuống, hất chăn, đứng lên, đi tới trước cửa sổ, đẩy mấy chiếc áo khoác đang phơi sang một bên, mở ra cửa sổ.
Không khí mát mẻ bên ngoài hóa thành một trận gió, thổi tới lên gò má anh, mùi thơm trứng rán cũng theo đó chui vào mũi.
Ánh sáng ngoài cửa sổ trắng bệch, đây là tầng bốn, nhìn xuống dưới thấy từng dãy ô tô màu sắc khác nhau đang đỗ.
Đối diện là một tòa nhà cao hơn mười tầng màu xám trắng khác, từ nơi này có thể nhìn thấy từng cánh cửa sổ giữa các tầng tầng, từng gia đình dần dần tỉnh giấc.
Lý Trình Di nghiêng đầu, lại nhìn về phía bầu trời xa hơn.
Trong sắc trời xanh thẳm, một đám mây trắng mông lung tựa như sợi bông, khi thì che khuất ánh mặt trời, khi thì lộ ra một chút màu vàng.
Anh lấy lại bình tĩnh, xoay người đi đến bên cạnh bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái gương lau chùi rất sạch sẽ.
Nhìn mình trong gương.
Trong gương chiếu rọi ra một gương mặt thanh niên mắt đen bình thường không có gì đặc biệt.
Lông mày hơi nhỏ, hai mắt khóe mắt hơi nhếch lên, hình như lúc nào cũng đang cười, trừ thứ đó ra, không có bất kỳ đặc điểm nào có thể làm cho người ta nhớ mặt.
Mũi không cao không thấp, miệng không rộng không hẹp, môi không dày không mỏng.
Ước chừng hai mươi mấy tuổi, ánh mắt tò mò mà lộ ra một tia kinh ngạc.
Hình như cùng kiếp trước không có gì khác nhau?
Trong lòng Lý Trình Di hiện lên ý nghĩ này.
Dựa theo thói quen của người tiền thân, anh hiện tại phải mặc quần áo ra ngoài tập thể dục mới đúng.
Ký ức tuy rằng mơ hồ, nhưng rất nhiều thứ đều là nhớ lại.
Mở tủ quần áo ra, anh nhanh chóng lấy một bộ quần áo thể thao màu xám mặc vào, sau đó mở cửa đi ra ngoài, đi vào phòng khách.
Phòng khách không có ai, ba mẹ và chị gái của người tiền thân không còn ở đây nữa. Cửa tủ giày, giày cũng thiếu mấy đôi.
Trên bàn đá hình chữ nhật xám trắng đặt một hộp đồ màu xám.
Lý Trình Di đến gần cầm lấy nhìn.
Bên ngoài hộp in một hàng chữ: cháo đậu xanh ngân nhĩ của hãng Cổ Định.
Do dự một chút, anh vẫn xé mở nắp hộp, ngửa đầu uống.
Vị ngọt nhè nhẹ, cũng không khác so với kiếp trước.
Nhanh chóng kết thúc bữa sáng, đi giày, mang theo túi thể thao.
Lý Trình Di cẩn thận lục lại ký ức mơ hồ của mình, mang theo chìa khóa, điện thoại di động, mở cửa đi ra khỏi nhà.
Trong cầu thang trống trải trong trẻo nhưng lạnh lẽo, tốc độ của thang máy màu bạc nhanh hơn một chút so với anh tưởng tượng.
Dường như ấn nút, đếm đến bốn là đã xuống đến tầng một.
Ra khỏi cầu thang, đi ra cửa tòa nhà, anh lần đầu tiên giẫm lên mặt đất màu xám bên ngoài, cảm nhận được loại xúc cảm cứng rắn mà chân thật này, trong lòng Lý Trình Di đột nhiên kiên định.
Anh đứng ở cửa tòa nhà, cảm nhận được gió hơi ấm thổi ở trên người, làn gió mang theo hương hoa, mang theo mùi thơm của bữa sáng, một loại cảm giác sống động nói không nên lời, xông lên đầu.
Leng keng keng.
Đột nhiên phía cửa đối diện truyền đến tiếng chuông.