Chương 26: Người con gái mặc đồ đen

Chương 26

Cứ tiếp tục như vậy, căn bản không có cách nào nghỉ ngơi khôi phục thể lực.

Anh chạy chầm chậm, rời xa cánh cửa nhỏ kia, lại đi hơn trăm mét, đến một cây cột đá mới dừng lại, ngồi xuống.

Mượn cột đá che chắn, anh chỉ cần hơi nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy tình hình cánh cửa nhỏ trong phòng kỹ thuật.

Trong ga-ra vắng vẻ, không có một chiếc xe.

Lý Trình Di xách túi nilon màu trắng, thở hổn hển, sắc mặt đã bắt đầu trắng bệch.

Ánh đèn màu lạnh chiếu lên mặt anh, càng lúc càng trắng bệch.

Đang lúc anh chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

“Có ai không?”.

Đột nhiên anh dường như nghe được âm thanh.

Ai đó đang la hét.

"Có ai ở đây không?" là một giọng nữ trẻ.

Thanh âm thể lực dồi dào, âm điệu bình tĩnh, không có cảm giác khủng hoảng.

Có người!? Lý Trình Di đầu tiên là sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm, sinh ra ảo giác.

Trong hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh quá lâu, con người sẽ xuất hiện hiện tượng này.

Bởi vì quá mức an tĩnh, thanh âm chung quanh quá mức nhỏ bé, dẫn đến thanh âm ảo tưởng trong đầu mình, sẽ lẫn lộn với âm thanh rất nhỏ bên ngoài, làm cho người ta không phân biệt được hư ảo hay là hiện thực.

“Có ai không? Ở đây có ai không?", giọng nữ kia lại vang lên.

Lần này, âm thanh gần hơn và rõ ràng hơn.

Lý Trình Di mở to hai mắt, rốt cuộc xác định mình không nghe lầm. Thật sự, thật sự là có người thứ hai ở đây ngoài anh ra, đang lên tiếng.

Anh lập tức đứng lên, muốn trả lời.

Nhưng lập tức âm thanh trong cổ họng anh tựa như thắng xe, trong nháy mắt bị kẹt lại.

Không đúng! Nơi này ngay cả quái vật cũng có, thì quái vật bắt chước được tiếng người cũng không lạ! Đợi đã, đợi đã...

Sắc mặt anh thay đổi, ngay lập tức bỏ đi ý nghĩ đáp lời, mà nhìn theo hướng âm thanh.

Giọng nữ là từ bên phải truyền đến.

Bên kia là chỗ rẽ lên tầng trên.

Nương theo tiếng gọi, còn có tiếng bước chân rất nhỏ chậm rãi truyền đến.

Có vẻ như người đó đang tiến đến tầng này.

Tiếng bước chân rất buồn bực, dường như không phải giày da đế cứng, mà là đế mềm.

Lý Trình Di kiên nhẫn giấu mình ở phía sau trụ tròn, đứng thẳng lưng, ngẩng đầu nghiêng người, hoàn toàn đem thân thể giấu vào trụ tròn xám trắng đường kính nửa mét, chờ tiếng bước chân càng gần.

Mũi của anh cơ hồ muốn dán lên mặt ngoài thô ráp của cột đá, có thể ngửi được mùi xi măng nhàn nhạt.

Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng vang.

Giọng nữ lại một lần nữa vang lên, lần này so với trước rõ ràng hơn nhiều, còn có thể nghe được tiếng thở dốc rất nhỏ, hiển nhiên người con gái này cũng có chút mệt mỏi.

Lý Trình Di cẩn thận ghé mắt nhìn vào khúc cua, chờ người xuất hiện.

Năm giây.

Mười giây.

Mười lăm giây.

Rốt cục, xa xa, từ khúc cua một người chậm rãi xuất hiện.

Một người phụ nữ tóc dài toàn thân mặc đồ đen, trong tay cầm một cái áo khoác ca rô màu nâu trắng.

Người phụ nữ nhìn xung quanh, sắc mặt trấn định, nhưng từ bước chân không ngừng tăng tốc của cô có thể thấy cô cũng không bình tĩnh như bề ngoài.

“Có ai ở đây không?”, cô lại kêu lên, đi về phía Lý Trình Di.

Theo khoảng cách tới gần, Lý Trình Di dần dần thấy rõ hình dáng của cô.

Làn da cô gái khá trắng, ngũ quan tổng thể tính trung bình, khóe mắt và cằm đều có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ rất nhỏ, độ cong và đường nét tiêu chuẩn không bình thường.

Cô có mái tóc xõa ngang vai màu đen, mặc áo gió mỏng màu đen, nhìn không ra đường cong.

Phía dưới quần dài bó sát người màu đen, đi giày cao gót màu đen cao chừng bảy phân.

Lý Trình Di chú ý tới, trong tay người con gái này còn mang theo một túi mua sắm lớn, bên ngoài túi màu trắng có logo của trung tâm mua sắm “Cain Mina”, được vây quanh bởi một vòng hoa trắng bên ngoài.

Cain Mina là một trung tâm thương mại từng xuất hiện trong trí nhớ của Lý Trình Di, một trung tâm thương mại cao cấp, vị trí ở trung tâm thành phố.

Tóm lại chính là một chữ -- Đắt.

Người con gái đi được một đoạn, dừng lại, lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, cũng là vỏ ngoài màu đen, mặt sau là ốp có hình mèo hoạt hình màu hồng nhạt dễ thương.

Cô nhìn màn hình điện thoại, dường như để xem có sóng hay không.

Sau khi xác định vẫn không có sóng, cô lại thất vọng buông xuống, trông dáng vẻ căng thẳng.

Lúc này, xác định đối phương không phải quái vật gì, mà thật sự là người

Lý Trình Di thở phào nhẹ nhõm, lại liếc mắt nhìn cửa nhỏ phòng kỹ thuật mình đã đóng trước đó, sau khi xác định không có động tĩnh, anh mới chậm rãi đi ra.

"Cô cũng đột nhiên bị kéo vào đây à?".

Anh lên tiếng giọng trầm ổn, vừa rồi thể lực tiêu hao nhưng lúc này khôi phục chút ít, khiến cho giọng nói của anh cũng bình tĩnh hữu lực.

Trong hoàn cảnh không an toàn xa lạ này, không nên thể hiện ra mặt suy yếu của mình.

Đây không phải là đạo lý nhân sinh gì, vẻn vẹn chỉ là bản năng bảo vệ bản thân.

Nhìn thấy có người đi ra, người con gái mặc đồ đen dường như bị kinh hãi một chút, lui nhanh về phía sau một bước.

…………………..