Chương 25
Cho dù Lý Trình Di đi tiểu, cũng nhìn chằm chằm cánh cửa nhỏ gần nhất.
Lúc này nghe được động tĩnh, anh cả người giật mình, kéo mạnh khóa quần, không chút nghĩ ngợi, xông tới phía trước.
Răng rắc.
Lúc này tay nắm cửa nhỏ đã bắt đầu chuyển động, dường như có người đang vặn cửa, muốn đi ra.
Lý Trình Di ngừng thở, điên cuồng xông lên vài bước, không chút do dự nhào thật mạnh người vào cánh cửa nhỏ đó.
Sập!
Cánh cửa nhỏ đang định mở ra, bị anh đụng phải liền khép lại.
Chỉ cần cửa không mở, thứ quỷ quái kia sẽ không ra được!
Trong lòng anh lúc này chỉ có một ý nghĩ như vậy.
Thân thể gắt gao chống đỡ cánh cửa, cánh cửa nhỏ phòng kỹ thuật màu đỏ lạnh lẽo bị chặn lại, không thể mở ra.
Cốc cốc cốc.
Trong phòng kỹ thuật, không ngừng có một vật nặng va chạm vào cánh cửa, phát ra tiếng trầm đục.
Dường như có thứ gì đó muốn đẩy cửa ra.
Nhưng bị Lý Trình Di vừa rồi đụng phải, cánh cửa lại bị khóa lại cộng thêm với việc anh dốc hết sức đè chặt lên, thật sự làm cho cửa nhỏ không có cách nào mở ra.
Cốc cốc cốc.
Cốc cốc cốc.
Tiếng va chạm nặng nề vang lên không ngừng nghỉ, mỗi lúc một mạnh hơn làm rung cả cửa, khiến màng nhĩ Lý Trình Di ong ong rung động, cánh tay bả vai tỳ vào cửa sắt cũng bắt đầu tê dại.
Anh cắn răng để cho thân thể thành đường chéo, gắt gao chống đỡ cửa sắt, không dám thả lỏng.
Nhưng va chạm càng lúc càng nặng, sức mạnh và tốc độ nhanh đến mức khiến anh có chút kinh hãi.
“Không được! Phải tìm cách! Còn tiếp tục như vậy ta chắc chắn sẽ chết!”.
Lúc trước có Hoa Lân Y giúp anh ngăn cản một kiếp, hiện tại Hoa Lân Y bị hư hao, anh chỉ còn lại năng lực Hoa Ngữ, căn bản không có cách nào chính diện chống lại mặt người kia.
Hơn nữa lần đầu tiên là mặt người, ai có thể khẳng định lần thứ hai vẫn là mặt người đó?
Trong trường hợp có những con quái vật khác......
Tuyệt đối, không thể để nó đi ra!
Lý Trình Di gắt gao giữ chặt cửa, các loại tính toán nhanh chóng hiện lên.
Đột nhiên, trong lòng anh hiện lên một ý nghĩ.
"Năng lực hoa ngữ nếu là chạm vào mới có thể dùng, như vậy... Nếu chạm vào thông qua một vật khác thì có tác dụng hay không?”.
" Hiện tại mình ở bên cạnh cửa, quái vật cũng ở bên cạnh cửa, cái này có tính là tiếp xúc hay không?".
Ý niệm này vừa xuất hiện, liền cấp tốc nảy mầm trong đầu anh.
Thử một lần!?
Trong lòng anh quyết định, tay phải nhanh chóng lật ngược, lòng bàn tay dán lên cửa.
Xúc cảm lạnh lẽo cứng rắn theo lòng bàn tay truyền vào trong đầu.
Trong phút chốc, tâm tư lưu chuyển, bàn tay anh nhanh chóng bao phủ một tầng vặn vẹo vô hình trong suốt.
Cái thứ vặn vẹo vừa tiếp xúc đến cửa sắt, liền phân tán, thấm vào cánh cửa, biến mất tăm.
Cùng lúc đó, sau cửa lại truyền đến một tiếng va chạm nặng nề.
Nhưng lần này, vụ va chạm chỉ kéo dài một chút.
Lý Trình Di cảm giác được, phảng phất có một sợi dây, đem tay của anh, cùng cánh cửa, còn có cái gì đó ở phía sau cánh cửa, liên kết với nhau.
Có tác dụng!! Tiếp theo, lần thứ hai chạm vào mục tiêu bị làm cho say mê.
Trầm Túy Chi Thủ hoàn toàn phát huy tác dụng, chia làm hai bước.
Thứ nhất: Xác định mục tiêu.
Thứ hai: Xác định mục tiêu bị làm cho say mê là cái gì.
Lý Trình Di lần đầu tiên sử dụng, chỉ cảm giác cái liên kết kia tựa như sợi nhỏ, cuồn cuộn không ngừng rút lấy sức lực trong cơ thể của anh.
Tốc độ hút của nó giống như chạy điên cuồng không ngừng, chỉ cần nửa phút, sức lực của anh có thể bị rút cạn.
Phải nhanh!
Tư duy của anh nhanh chóng lóe lên, đôi mắt mang theo tia máu nhanh chóng quét nhìn chung quanh, không dừng lại, tay phải lần nữa đặt ở trên trước cửa sắt.
Anh đang ở bên ngoài, cho dù làm cách gì thì cái vật bên trong cũng sẽ chui được ra, chi bằng lấy cửa sắt làm vật dẫn.
Khiến cho quái vật bị đắm say khi tiếp xúc với cái cửa này.
Bốp một tiếng giòn vang.
Bàn tay của anh đập lên mặt cửa sắt.
Mà cùng lúc đó, bên trong cửa cũng hoàn toàn chìm trong yên tĩnh.
Phì...... Phì……..
Lý Trình Di ngậm miệng, thở hắt ra, hai mắt mở to nhìn chằm chằm cửa sắt trước mặt.
Đợi trong chốc lát, ước chừng hơn mười giây, cũng có thể một phút.
Cửa vẫn không có động tĩnh.
Anh mới chậm rãi thả lỏng thân thể, lui về phía sau, buông tay.
Thành công rồi???
Anh không biết, nhưng từ phản ứng động tĩnh, có vẻ như đã thành công.
Kịch.....
Đột nhiên một loại tiếng vuốt ve rất nhỏ, từ sau cửa sắt truyền ra.
Dường như có người ở bên trong, lấy tay dịu dàng vuốt ve cánh cửa này.
Tiếng rít không dứt bên tai, không vang, nhưng kéo dài.
Lúc Lý Trình Di vừa mới nghe được âm thanh, trong lòng cũng nhảy dựng, nhưng ngay sau đó, anh phát hiện cửa không có dấu hiệu bị mở ra nữa, trong lòng cũng chậm rãi thả lỏng.
"Xem ra là thành công rồi... Chỉ cần không chủ động mở cánh cửa này, hẳn là không thành vấn đề”.
Anh có thể cảm giác được, trên cửa sắt có một tia liên hệ rất nhỏ, yếu ớt, liên hệ cánh cửa với các cá thể trong phòng kỹ thuật với nhau.
Chỉ cần không bị bên ngoài làm đứt đoạn thì trạng thái say đắm này sẽ vẫn tiếp tục duy trì cho đến khi năng lực hoa ngữ hết hiệu lực.
Anh không biết năng lực hoa ngữ có hiệu lực bao lâu, cái này còn cần phải thử nghiệm.
Nhưng hiện tại, ít nhất là hiện tại, cuối cùng anh có biện pháp hữu hiệu có thể tránh khỏi nguy hiểm
Sau khi xác định không có vấn đề gì, anh lui về phía sau vài bước, nhấc túi lên, chạy tới chỗ rẽ.
Cho dù cục diện tạm thời ổn định, anh cũng không muốn tiếp tục đứng ở bên cạnh cánh cửa nhỏ này.
Loại cảm giác lúc nào kề sát ngọn nguồn nguy hiểm này, làm cho toàn thân anh lông tơ dựng thẳng, tim đập điên cuồng.