Chương 15
Người dịch PrimeK Tohabong
Vừa rồi...... Có lẽ không phải là điềm báo, đúng, nhất định không phải, dù sao cũng có thể là mình vừa rồi quá buồn ngủ, ngủ gật.
Trong lòng anh không ngừng tìm cho mình lý do.
May mà trên người không có vết máu.
Là vừa rồi! Là vừa rồi khi đó!
Anh thoáng cái nhớ ra.
Chính mình vừa mới ở ga ra ngầm thần bí kia, gặp phải cái mặt người khổng lồ, cảm giác hai chân bị đâm đau đau.
Và bây giờ......
Cơn đau này đã mang đến hiện thực...
"Đây là điềm báo với mình... Đó không phải là mơ sao???
Lồng ngực anh đập như trống giục, thở dốc rất nhanh, trong lòng dường như bị đè một tảng đá lớn, không cách nào thở được.
Làm sao bây giờ?
Phải làm gì đây!?
Vô số ý niệm phức tạp trong đầu anh nhanh chóng hiện lên, nhưng nếu tất cả vừa rồi là thật.
Đối mặt với cái mặt người to lớn khủng bố loại này, rõ ràng không phải sinh vật bình thường.
Anh bó tay hết cách.
"Có lẽ mình nên báo cảnh sát?" Tìm kiếm sự giúp đỡ của quốc gia!?"
Trong lòng Lý Trình Di hiện lên ý nghĩ này.
Ý niệm này mới vừa mới lóe lên, không hề biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Đối mặt với nguy hiểm hoàn toàn không thể hiểu được, có lẽ tìm kiếm sự giúp đỡ máy móc của quốc gia, mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng trong lúc giật mình, cô gái khóc lóc vừa mới gặp trong quán cà phê, cô gái áo len trắng, hiện lên trong đầu anh.
"Sao cô ấy không báo cảnh sát?"
Một nghi hoặc dâng lên trong lòng.
Nghĩ tới đây, Lý Trình Di rốt cuộc đứng không vững, anh nhanh chóng nhìn xung quanh một chút, rồi quay trở lại chỗ quán cà phê kia.
Chạy chầm chậm, một loại cảm giác cấp bách cùng nguy hiểm sâu sắc, không ngừng bức bách anh đi về phía trước, tăng tốc.
Anh sợ loại tình huống nguy hiểm vừa rồi lại phát sinh.
Nếu như lúc này có thể có người trao đổi với nhau một chút, có thể cho anh một ít lời khuyên, có lẽ......
Quay trở lại vị trí lúc trước, quán cà phê Diệp Tư Lực.
Trước cửa quán cà phê đã bày ra một chiếc xe đẩy di động nhỏ, bên trên đặt quảng cáo thương hiệu cà phê mới ra mắt, còn có một ly nhỏ ăn thử món điểm tâm ngọt mới.
Lý Trình Di đẩy cửa đi vào, dạo một vòng đại sảnh tầng một, người ở đây càng nhiều.
Phần lớn là sinh viên đại học, nhưng không tìm được cô gái áo len trắng nhìn thấy lúc trước.
Sắc mặt tất cả mọi người đều bình thường, có người cười nói gì đó, có người nhỏ giọng đùa giỡn, còn có người cầm máy tính bảng vừa ăn vừa tự học.
Cuộc sống của họ dường như hoàn toàn tách biệt với Lý Trình Di, dường như thuộc về một thế giới khác.
Không tìm thấy người ở tầng một, anh lại vội vàng lên tầng hai.
Đáng tiếc, vẫn không nhìn thấy nữ sinh áo len trắng lúc trước.
Lý Trình Di có chút thất vọng xuống tầng, khi tiếng nói điện tử dịu dàng 'Chào mừng quý khách quay trở lại' vang lên, anh đẩy cửa bước ra ngoài.
Ngoài cửa.
Bên đường.
Một chiếc xe việt dã màu trắng lẳng lặng dừng ở ven đường.
Cửa kính xe đã sớm hạ xuống, lộ ra khuôn mặt người lái xe.
Đó là một người đàn ông trung niên rõ ràng đã lớn tuổi, lông mày rậm mắt kiếm, râu quai nón xám trắng chỉnh tề, khuôn mặt gầy gò, tóc được chải chuốt chỉnh tề, vuốt ngược về phía sau.
Anh ta đặt một tay lên tay lái, ánh mắt kinh ngạc nhìn mọi người đi ngang qua cửa sổ xe, hình như đang ngẩn người.
Không biết tại sao, Lý Trình Di đi ra quán cà phê trong nháy mắt, ánh mắt người đàn ông trung niên nhanh chóng khẽ động, chuyển đến trên người anh.
Anh ta hình như đang quan sát cái gì, cũng hình như nhìn thấy cái gì.
Lý Trình Di hơi căng thẳng, không biết tại sao, anh không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy, nhưng cả người vẫn tự dưng căng cứng một cách vô lý như thế.
Không tìm được hai cô gái lúc trước, trong lòng anh không ngừng hiện lên ý nghĩ.
Hiện tại khả năng có trợ giúp nhất, chính là tìm kiếm biện pháp liên quan trên mạng, cùng với tìm trợ giúp chính thức.
Những phức tạp trong lòng anh nhanh chóng bị đè lại, bắt đầu nghĩ ra những cách để sống sót.
Nếu tôi là cậu, sẽ không đi lung tung bên ngoài như vậy nữa.
Bỗng nhiên một giọng nam trầm thấp từ phía trước bay tới.
Nhân khi vẫn còn có thời gian, sao không đi chơi một chuyến?”
Vẫn cái giọng đó
Lý Trình Di ngẩng phắt đầu, theo phía tiếng nói nhìn lại, tầm mắt vừa vặn cùng nhìn về phía người đàn ông trung niên bên này.
"Ông...... Biết cái gì?!" anh há miệng, lại phát hiện giọng nói của mình không biết khi nào, trở nên có chút khàn khàn trầm thấp.
Bất giác, anh đi về phía trước đến gần một chút, càng tới gần chiếc xe việt dã màu trắng kia.
“Cậu sắp chết rồi. "Người đàn ông trung niên thản nhiên nói. "Dấu hiệu thứ ba sắp xuất hiện. Sau đó, cậu sẽ giống như những người khác, Bùm."
Hai tay anh ta chụm lại, miệng mô phỏng âm thanh.
Biến mất hoàn toàn.
Có cách nào không? "Lý Trình Di hai mắt mở to, nhanh chóng hỏi ngược lại với một sự bình tĩnh mà anh cũng không ngờ tới.
Có người sống sót qua sao? Ông có thể giúp tôi không?
Áp lực trong lòng anh, dường như thoáng cái tìm được một cọng rơm cứu mạng.
Nếu có một người biết nội tình, trợ giúp mình, có lẽ mình có thể chạy trốn!
Ý nghĩ như vậy ở trong lòng anh nhanh chóng hiện lên.
“Tôi á? "Người đàn ông nở nụ cười, quay đầu đi, nhìn về phía cửa sổ xe. Tôi cũng chỉ là một kẻ thất bại. Một phế nhân, giúp được gì cho cậu?
“Chỗ đó" Anh ta quay đầu lại, nhìn Lý Trình Di," Không ai có thể giúp cậu, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình”.