Chương 14
Người dịch PrimeK Tohabong
Bên phải một cánh cửa nhỏ của gian phòng kỹ thuật truyền ra tiếng vang rất nhỏ.
Hình như là tiếng khóa cửa bị xoay tròn, mở ra.
Lý Trình Di từ xa nhìn lại, anh chỉ đứng cách cánh cửa đó chừng 20 mét, có thể thấy rõ ràng tay nắm cửa đang chậm rãi chuyển động.
Rỉ sắt bên trên cũng theo chuyển động đó rớt xuống..
Lý Trình Di bất giác nuốt khan trong cổ họng.
Cho dù anh sống hai kiếp người, đối mặt nguy hiểm, anh vẫn chỉ là một người bình thường tay trói gà không chặt.
Và bây giờ......
Răng rắc.
Đột nhiên, cánh cửa nhỏ kia chậm rãi mở ra.
Cửa chậm rãi mở rộng, lộ ra một khe hở âm u không lớn.
Khe hở được ánh đèn chiếu sáng, bên trong trống rỗng.
Đó dường như chỉ là một phòng chứa đồ.
Lý Trình Di vẫn không dám thả lỏng, anh nhìn chằm chằm khe cửa, tuyệt đối không dám di chuyển tầm mắt.
Răng rắc.
Đột nhiên, phía sau anh truyền đến một tiếng động rất nhỏ!
‘!!?’ Lý Trình Di giật mình, anh không ngờ vách tường phía sau còn có thể phát ra âm thanh, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.
Phía sau vẫn không có gì, chỉ là một mảnh tường trắng.
Đột nhiên anh kịp phản ứng, đột nhiên quay đầu lại lần nữa, nhìn về phía cánh cửa nhỏ gian phòng kỹ thuật kia.
Mặt!!
Anh nhìn thấy một khuôn mặt khổng lồ!
Chỗ khe cửa, một khuôn mặt khổng lồ cao như cánh cửa, đang xuyên qua khe hở, lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh.
Mặt người toàn bộ trắng đen, tựa như được móc ra từ trong máy ghi hình kiểu cũ, không có bất kỳ màu sắc rực rỡ nào.
Mặt người thần sắc đờ đẫn, vài sợi tóc đen thưa thớt đỉnh ở trán.
Chỉ có mặt người, không có thân, đầu người tựa như bong bóng, nhẹ nhàng lách từ khe cửa chen ra.
Lý Trình Di ngơ ngác đứng tại chỗ, toàn thân tê dại, không thể động đậy.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm mặt người, muốn động đậy, nhưng da thịt toàn thân dường như mất đi tri giác, căn bản không động đậy được.
Mồ hôi lạnh từ trán, thái dương, sau lưng tuôn ra.
Những đốm máu nhỏ xíu, những đốm đỏ, bắt đầu hiện lên từ làn da hai chân anh và dần dần lan tràn lên trên.
Mặt người cao gần hai mét chậm rãi bay tới gần, đang tới gần anh.
Tu tu!!!
Tiếng còi xe bén nhọn đâm vào màng nhĩ.
Lý Trình Di đột nhiên tỉnh táo lại, anh đang đứng ở bến xe buýt, ngay cả vị trí cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Một chiếc xe buýt màu trắng cũ kỹ, đang không ngừng bấm còi, thúc giục một người qua đường trước xe nhanh chóng tránh ra.
Người qua đường kia là một bác gái đeo túi vải bố, đang liều mạng băng qua đường cái, bước nhanh sang bên này.
Tiếng còi xe cảnh báo anh.
Ánh mắt Lý Trình Di hoảng hốt, trong tầm mắt dường như còn lưu lại cảnh tượng vừa rồi.
Khuôn mặt khổng lồ không ngừng tới gần.
Anh đến bây giờ toàn thân còn tê dại, da đầu dường như mất đi cảm giác, tựa hồ như tóc rụng hết.
"Ha ha ha, lại là giấc mơ?"
Anh nhìn xung quanh, chính mình không có lại tiến vào tầng hầm ga ra, mà là vẫn đứng ở bến xe buýt.
Trên tấm bảng kim loại bên cạnh, đánh dấu vị trí nơi này.
Đường An Đô-đường Đồng Phong.
Hơi nóng nhè nhẹ mang tới mùi hương của hoa cỏ.
Mùi thơm khiến Lý Trình Di tỉnh táo hơn một chút.
Leng keng, leng keng.
Điện thoại di động trên người anh rung lên.
Tiếng rung nhẹ giống như cọng rơm cứu mạng, trong nháy mắt kéo ý thức của Lý Trình Di trở về.
anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở màn hình.
Là tin nhắn của ba mẹ.
"Nhớ đừng về nhà sớm, chị con dặn rồi." Trên người còn có tiền không con? Ba chuyển cho một ít?”
"Ở trường học đợi thêm một lát nữa, cơm nước xong xuôi thì về, chuyện của chị con là chuyện lớn, không chừng sau này công việc của con còn phải trông cậy vào chị." Là tin nhắn của mẹ.
Lý Chiêu và Phùng Ngọc Vinh vẫn như trước, tất cả trọng tâm đều tập trung vào chị gái.
Lý Trình Di kỳ thật cũng có thể lý giải, dù sao gia đình bình thường như bọn họ, cơ hội duy nhất có thể xoay chuyển, chính là bồi dưỡng ra một tinh anh mạnh mẽ.
Mà hiện tại, bà chị Lý Trình Cửu cực kỳ phù hợp kỳ vọng này.
“Con biết rồi ạ” Anh hồi phục tâm tình, trả lời đơn giản.
Cất điện thoại di động, anh vẫn đứng tại chỗ, trống ngực vẫn không ngừng đập liên hồi, nhớ lại lại tất cả những gì vừa phát sinh.
Cũng nhớ lại lại câu nói lúc trước nhìn thấy trên diễn đàn kia.
"Nếu như bạn gặp phải góc chết, không cần liên lạc với chúng tôi, cố gắng hưởng thụ nốt những gì tốt đẹp của cuộc sống, cố gắng hưởng thụ cuối cùng tốt đẹp cuộc sống, góc chết bình thường sẽ chậm rãi tới gần, khi lần thứ 3 dự báo, sẽ kéo bạn tiến vào, hãy mạnh dạn làm những gì bạn thích hay muốn làm đi."
"Lần thứ ba..."
Nếu như nói tối hôm qua là lần đầu tiên, như vậy vừa mới ở trường học, coi như là không tính, dù sao cũng không phải cùng một chỗ, hơn nữa anh cũng không hoàn toàn đi vào.
Nhưng vừa rồi......
Lần vừa rồi, có tính là lần thứ ba không?
Hay là tính lần thứ hai?
Trong lòng Lý Trình Di rối loạn.
Anh không biết góc chết là cái gì, cũng không biết mặt người kia là cái gì, nhưng anh chỉ muốn sống sót.
Tự nhiên đi tới thế giới này, tự nhiên trùng tên họ với một người khác.
Anh thật sự không muốn chết.
Không muốn chết vô nghĩa như vậy, đắm chìm trong sợ hãi.
Sợ hãi cầu sinh, làm cho khủng hoảng trong lòng Lý Trình Di càng ngày càng tăng.
Mình nên...... Làm gì bây giờ?