Trường xông vào phòng trọ Vy đang ở–đó là lần thứ tư họ chạm mặt nhau. Đây không phải lần đầu tiên gã phải trốn chạy một đàn người đang lăm lăm lấy mạng mình, nhưng trước đây thì đàn người đó chưa bao giờ lên tới tận hai chục như tối nay. Quận Hai không phải đất lành của gã.
Khi tiếng mã tấu bắt đầu lẻng xẻng và Trường lờ mờ thấy bóng Vy qua cửa sổ, gã biết rằng đây là cửa sống duy nhất mà gã có.
Phòng trọ của Vy bé tí và tối mù. Mùi cá khô, chợ phiên và thịt lợn xiên nướng thoang thoảng từ con hẻm sau, quyện vào trong không khí khi Trường đẩy cửa bước vào. Gần như không có chỗ để gã để chân giữa giữa chiếc bàn và giường ngủ của cô, bởi chúng đã bị choán hết bởi những va li, chiếc quạt điện và chiếc tủ lạnh rồi. Cô đã cố hết sức để sắp xếp chúng một cách gọn gàng, nhưng cô cũng chỉ cố được tới vậy trong một căn phòng đủ lớn cho kiến sống ở trong. Người ta sẽ chỉ hiểu được nỗi trăn trở khi mà họ chẳng còn tiền để nuôi sống bản thân nữa.
Tất nhiên, tìm gặp cô không phải ưu tiên của Trường.
Vy thở dốc, giật bắn mình, sợ hãi buông cây kéo xuống. Gã suýt nữa giẫm lên một con gấu bông lăn lóc trên sàn và phải rướn chân để tránh đè bẹp nó. Đôi khuyên tai hình đầu lâu của gã rung rung khi gã rướn vào gần. Ánh mắt cô dõi theo chú gấu bông trước khi Trường đặt tay lên hai bên má cô rồi kéo cô quay về phía gã.
"Tôi sẽ không làm hỏng cái gì trong phòng cô đâu, nên đừng hét lên." Gã lườm Vy rồi chui tọt xuống gầm giường lẩn trốn.
Ngoài kia, tiếng mã tấu lê ken két dưới mặt đất bị nhấn chìm trong những tiếng rú tợn như sói đói. "Thằng đĩ chó kia, mày đâu rồi? Ê mày, qua kia tìm nó mau lên!" Giọng của họ xám xịt, đôi chút lại kéo theo vài vệt màu hạt dẻ.
Vy nín thinh suốt quãng thời gian đó, điều mà cô làm giỏi nhất. Bước chân của những kẻ truy đuổi ngày càng nhỏ đi, nhưng Trường vẫn không thôi bồn chồn, không thể mạo hiểm. Ngọn lửa lo âu bắt đầu bùng cháy trong gã. Mẹ Vy căm ghét gã, và có lẽ cô cũng vậy. Cô có mọi lý do để hét lên.
Nhưng cô không hét.
Việc Trường lo lắng liệu Vy sẽ tố giác anh ta không cũng không phải là vô căn cứ. Kì thực, Vy không hề im lặng vì lòng trắc ẩn trong tim mình. Khi Trường gầm gừ vào mặt cô, một vệt máu đỏ thẫm túa ra khắp tầm nhìn của cô. Anh ta nghe có vẻ khát máu. Anh ta thực sự khát máu. Cô cả kinh. Đây không phải là một bộ phim; Sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu nếu như gã ta dí dao vào cổ cô. Sẽ ít rủi ro hơn nếu cô ngậm miệng. Dù sao thì, giữ im lặng là một điều mà cô luôn làm giỏi nhất mà.
"Cảm ơn," gã nói khi bò ra khỏi gầm giường. Gã không phải một kẻ hay thể hiện lòng cảm kích. Gã thường chỉ gật đầu với người ta, rời đi, và mọi chuyện sẽ kết thúc ở đấy. Tuy nhiên, Vy đã để lại ấn tượng với gã. Cô đã cố gắng hết sức để nhạt nhòa và xoàng xĩnh đến nỗi cô lẩn qua đằng sau chiếc quạt điện của mình và nấp phía sau nó.
Cô không đáp. Nhìn thấy cây kéo và một nắm tóc trên tay Vy, gã mới hỏi, "Sao lại cắt tóc?"
"Có một đoàn kịch đi qua đây diễn. Họ thu mua tóc để làm tóc giả."
"Bán tí tóc đấy thì được bao nhiêu?"
"Đủ dùng."
"Trông giống đủ dùng quá cơ đấy," Gã nói. Cô không đáp.
Gã đánh hơi được sự gượng gạo trong không trung. Gã bị thôi thúc phải giải tỏa bầu không khí ngột ngạt. Gã bị ép buộc phải nói.
"Tôi thích cô để tóc dài hơn," gã hắng giọng.
Tiếng thở gấp và gọn của cô là câu trả lời duy nhất.
"Sao tôi không thấy cô ở quán cà phê ấy nữa?"
Vy ngạc nhiên. Cô chưa từng nghĩ rằng Trường để ý tới cô đủ nhiều để nhận ra điều đó. Cô vừa thấy cảm kích vừa ngờ vực. Anh ta nhớ tới mình. Nhưng vì lý do gì?
"Tôi nghỉ việc rồi."
"Vì sao? Tính theo nghiệp hoạ sĩ à?" Trường cười, cái nhìn của gã châm chọc.
Vy đã quen với kiểu nhìn đó.
"Không. Chỉ là không thích làm nữa thôi." Cô quay lưng về phía gã.
Vy đã nói dối. Sự thật là, cô chẳng thể chịu nổi việc thở chung bầu không khí với lão chủ cũ ở quán cà phê nữa. Mỗi lần Vy nghĩ về những gì mà lão ta đã từng làm với mình, cô lại không thể chịu nổi. Từng lời lão ta nói hằn sâu vào trong não cô như một chiếc máy ghi âm đặt ở chế độ tua lại.
"Cháu không có nơi nào để đi sao? Cháu yên tâm, hãy cứ ở lại đây làm cho chú. Chú bao ăn ở, chú trả lương cho. Không việc gì phải lo cả." Lão chủ, với giọng nói màu phấn, đã nói vậy với cô vào ngày đầu tiên lão thấy cô lang thang trên phố. Lão đã giữ lời, và tôn trọng những lời đó ngay cả sau khi Vy dường như đã làm tất cả những gì mà một cô phục vụ bà không nên làm. Cô làm vỡ cốc, cô bị bỏng khi pha cà phê, và cô ngủ gật trong ca làm việc của mình. Và ông chủ đã cho qua mọi thứ với nụ cười thường trực trên môi. "Ta là gia đình mà, nhớ chứ? Gia đình thì tha thứ cho nhau."
Đó là những tháng ngày bình yên nhất trong cuộc đời cô. Cho đến khi chủ quán cà phê quyết định rằng trở thành gia đình đồng nghĩa với việc trở nên thân mật về mặt thể xác.
"'Bỏ tay ra' ư? Con oắt con! Tao cho mày cái ăn, cái mặc, mày dám nói 'không' với tao sao? Không có tao, mày chết xó từ đời nào rồi con ạ!"
"Mày nghĩ rằng mày có chút nhan sắc nên mày có giá lắm sao? Cái loại như mày, chỉ có làm đĩ mới kiếm được tiền thôi con ạ!"
Những mảnh kim ướm sắc chàm đâm vào mặt cô khi lão đẩy cô ép chặt vào tường, những ngón tay béo ú và nhớp nháp của lão cố kéo roạt khóa quần cô xuống. Khi lão ta lè lưỡi ra liếm láp, cô đã cố đẩy lão ra.
Lão đã rít lên bằng giọng xanh rêu. "Mày cần bao tiền? Tao có tất. Dạng háng ra rồi tao trả cho!"
Một tiếng độc lộc cộc phát ra từ góc quán cà phê khiến người lão mất tập trung trong giây lát, và bản năng sinh tồn của Vy trỗi dậy. Cô đã đạp vào hạ bộ lão và chạy mất khi lão gục xuống sàn nhà, quằn quại.
Vy không muốn nghĩ về những điều đã xảy ra nữa. Cô ghê tởm khi nghĩ về những con người có thể thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt. Cô kinh sợ khi nghĩ về những đốm màu xanh rêu bám riết lấy đầu lão chủ quán khi lão chạm tay mình lên da cô.
Nhưng những ký ức sẽ quay trở lại liên hồi, kéo theo sự đau đớn cùng với nó. Cơn nhói ập về, như vết rạn giữa con tim và khối óc—bỏng rát rồi thô bạo, khắc khoải rồi căm căm.
Họ nói trên ti vi rằng người tốt sống bằng đạo đức và phẩm giá. Cô đã giữ khư khư phẩm giá của mình khi bị lũ bắt nạt trên lớp giật lấy những bức tranh của cô và đem bêu rếu cho toàn lớp. Cô đã giữ khư khư phẩm giá của mình vào lần mẹ cô say mèm, đánh cô bằng một chiếc chổi, toan xé vụn bức vẽ cô đang ôm chặt trên ngực.
Nếu như cô có hoài bão, cô sẽ có sự tôn trọng, Vy đã nghĩ. Cô muốn trở thành một nghệ sĩ. Điều đó có gì sai chứ? Đó là lí tưởng của cô. Đó là phẩm giá của cô. Cô sinh ra để trở thành một nghệ sĩ, không phải một gái điếm. Cô tốt đẹp hơn những lời bọn họ nói.
Nhưng càng lúc sự thật càng lồ lộ: Nếu cô không có tiền, cô là rác rưởi.
Cần bao nhiêu tiền để kiếm được tài năng? Cần bao nhiêu tiền để kiếm được sự tôn trọng?
Chắc là cô không sinh ra để làm họa sĩ rồi. Cô nghèo kiết xác kia mà.
Tiếng gõ ngón tay nhẹ bẫng, bâng quơ Trường trên thành giường đưa Vy trở lại thực tại. Cô hé mắt nhìn gã, nhưng quay đi ngay khi gã đáp lại ánh nhìn. Trường tặc lưỡi và lắc đầu.
Họ ngồi trong im lặng độ hai mươi phút nữa. Không còn tiếng chân ngoài đường, cũng chẳng còn những tiếng loảng xoảng chói tai. Trường bắt đầu lơ là. Gã nắm lấy con gấu bông dưới gầm bàn bằng một tay, còn tay kia của anh ta đang lơ đãng bứt vải từ chiếc thảm dưới chân.
Bất giác, Vy hỏi Trường, "Anh có kiếm được nhiều tiền không?"
"Sao cô hỏi?" Gã nhíu mày.
"Trông anh lúc nào cũng như bận làm một việc gì đó. Đánh người . . . hẳn kiếm được nhiều tiền lắm phải không?"
Khi nhìn vào Trường, Vy nhìn thấy một con người làm việc quần quật đêm ngày. Những công việc không được sạch sẽ, nhưng dẫu sao vẫn là công việc.
Trường im lặng một hồi trước khi nhếch mép. "Tôi làm việc như một con chó để có thể tiêu hoang như một con thú."
"Anh làm những việc gì?"
"Cô thấy rồi đấy. Dằn mặt, đâm thuê, chém mướn . . . những trò tằn tiện, bẩn thỉu đó. Chắc hẳn cô nghĩ rằng tôi đê hèn lắm phải không? Cũng phải thôi, tôi đã đánh mẹ cô ra bã mà."
Cô không trả lời.
"Cô thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Nếu chúng kiếm ra tiền, không công việc nào là bẩn thỉu cả. Kẻ nào không chịu kiếm tiền mới là kẻ bẩn thỉu."
Lời nói của gã như cứa vào tim Vy. Mười tám tuổi đầu, Vy đã kiếm được đồng tiền nào chưa? Hẳn là chưa. Mẹ mình không bao giờ trả nổi món nợ của bà, có khi cũng là một phần tại mình vậy.
Trường tiếp lời. "Cô có vẽ thêm được bức nào chưa? Nếu có thì cho tôi xem, tôi hóng đấy. Tôi biết một gã quệt một đường thẳng thôi mà cũng bán được cả trăm triệu. Đấy mà là nghệ thuật sao? Như của cô mới là nghệ thuật."
"Tôi đang nghĩ tới việc ngừng vẽ."
"Vì sao?" Trường đáp, không giấu được sự bất ngờ.
"Nó chỉ là một sở thích tốn thời gian thôi. Tôi . . . tôi không giỏi lắm."
"Nhưng cô vẽ đẹp mà . . ." gã định nói, nhưng rồi thôi. Không phải việc của gã, Trường nghĩ. Gã chẳng thân quen gì với cô gái này, gặp nhau vài lần cũng chỉ là lẽ ngẫu nhiên.
Thay vào đó, gã hỏi. "Cô không thích ánh sáng mặt trời à? Nhìn cái cách mà hầu hết tủ quần áo của cô chặn luôn cả cửa sổ, tôi tưởng tượng mặt trời phải luồn lách lắm để chiếu nổi đến giường của cô vào mỗi buổi sáng đấy. Thế mới thấy mắt tôi cũng may thật, chẳng biết đằng mẹ nào mà vẫn thấy cô trong này được."
Cô mất một hồi lâu để đáp. "Cũng đại khái thế. Tôi hơi nhạy cảm với ánh sáng."
"Kiểu như sáng quá thì đau mắt à, hay là . . ."
"Tôi nhìn thấy quá nhiều màu sắc cùng một lúc, nên tôi cố giảm độ gắt đi đôi chút."
"Thế nên cô thuê cái chỗ tốt mịt mù này sao?"
"Cũng không hẳn."
“Nếu cô không ghét ánh sáng mặt trời, tôi khuyên cô nên thuê nhà gần chân núi. Không khí trong lành là một, và cùng số tiền đó cô có thể ở trong một căn phòng rộng rãi hơn nhiều.”
“Tôi không thích núi.”
“Vậy thì cô thích nơi nào hơn?”
Vy do dự. "Đại dương. Tôi muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình bên bờ biển. Ông hàng xóm cũ của tôi đã đến thăm biển một lần. Ông ấy nói rằng ông hợp mệnh thủy, vì vậy đại dương là nơi thanh lọc tốt nhất cho ông ấy. Tôi nghĩ người ta nên dành những giờ phút cuối cùng của cuộc đời họ trong đại dương.”
"Cô vừa nói 'trong', hay 'bên'?"
Vy không trả lời.
Chẳng mấy chốc rồi họ không còn gì để nói nữa. Vy hiếm khi nào mở lời như cô vừa mới làm. Nếu Trường không bắt chuyện, sẽ chẳng có cuộc trò chuyện nào cả.
Không còn lý do gì để gã níu lại. Ngay khi xác nhận rằng bên ngoài không còn nguy hiểm, Trường đứng dậy đi mất.
"Đừng kể với ai rằng tôi đã ở đây. Nó sẽ đem lại phiền phức cho cô đấy." Gã cảnh báo khi đi ra, giọng nói nghiêm nghị của gã quét một vệt đỏ thẫm cắt giữa màu xám thường trực của tiếng ồn nhân tạo. Cô rùng mình. Cô chưa bao giờ thấy giọng nói của ai đó có màu sắc mãnh liệt nhường vậy.
Vy đứng ngoài cửa quan sát gã đi mất. Khi gã đã đi xa, cô lẩm bẩm với bản thân. "Cũng làm gì có ai mà kể đâu."
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~