Chương 5: Ngày 24 tháng 3 năm 2011

Lần thứ ba Trường chạm mặt Vy, cô đang ngồi trong quán cà phê với một tập giấy và một cây bút chì. Họ gặp nhau ở Quận Hai, gã lấy điều đó làm một chút gì đó hoan hỉ, một cảm giác mà tới cả hắn cũng ngạc nhiên rằng đã xuất hiện. Gã tặc lưỡi. Ít ra cô cũng nghe lời gã mà dọn tới đây.

Những bức tường trầy xước và mái nhà dột nát chào đón Trường khi gã bước vào. Gã cho rằng chỉ cần cái biển treo trước cửa cũng mục nát nữa thôi là quán cà phê này sẽ trông chẳng khác gì một tòa nhà bỏ hoang—một tòa nhà bằng gỗ tồi tàn, sập sệ đến mức nếu gã tựa vào cây cột trụ giữa nhà đôi phút thôi, có khi nó cũng đổ xụp xuống đầu gã. Trên tường treo đúng một bức tranh nhái rẻ tiền vẽ một người phụ nữ đang ôm một chiếc bình—loại mà người ta có thể mua ở chợ huyện với giá chục quả trứng—nhô ra như một cái mụn mọc trên trán. Có lẽ bọn cò nhà nó ăn hết đồ trang trí rồi, gã nghĩ.

Thực ra thì, chủ quán cà phê không tin vào việc chi tiêu hào nhoáng để thu hút khách hàng mới. Ông ta có đủ khách quen đến chơi vào buổi tối để duy trì công việc kinh doanh của mình. Đương nhiên, nơi này trống hoắc ngoài những khung giờ đó.

Trường không phải một khách hàng quen nào hết. Chỉ là ngoài trời đang nóng, và gã cần tránh xa khỏi ánh nắng gay gắt mà thôi.

Không thấy bóng dáng chủ quán đâu cả. Ngay khi vừa nhìn thấy Trường, Vy đứng dậy và lui về phía phòng bếp.

Trường đã cho rằng cô sẽ phản ứng vậy. Gã biết cô nhớ mặt gã, bởi vì lúc nào cô cũng sẽ khúm núm một góc nhìn gã nện cho mẹ cô một trận. Chẳng có lí do gì để một ai đó đánh đập người thân của mình ngay trước mặt mình xong có thể làm ngơ mà cư xử bình thường với người ta cả. Bọn họ như thể chẳng sống chung một thế giới. Gã diện một chiếc áo khoác da đen bóng lộn với logo con hổ của băng đảng gã phía sau lưng, và xỏ một chiếc khuyên ngay dưới môi. Cô mặc một chiếc váy thêu hoa trông giống như được bà ngoại thêu bằng tay.

Khi gã đi qua bàn cô ngồi, gã thoáng liếc được một bức tranh trừu tượng, chi chít các tinh cầu hình xoắn ốc. Gã chẳng biết gì về hội họa, nhưng đối với gã thì trông nó cũng khá bắt mắt.

Gã chọn một góc để ngồi, lật qua lại menu tìm ly đen đá. Ông chủ quán—một người đàn ông trung niên với cái đầu hói—đi ra, thấy vậy mới hét, "Vy đâu? Vy!"

Tường Vy giật mình thon thót, luống cuống chạy ra từ trong phòng bếp, trên tay cầm một tờ giấy. Ông chủ trông mặt cáu bẳn, mắng mỏ, "Thấy khách mà sao cứ ngồi lì ra đấy? Nói mãi không nghe, là người hay là vịt vậy? Đeo cái tạp dề vào nhanh!"

Trường quan sát cô gái. Tay chân cô tuy thon thả nhưng lóng ngóng như con mèo cụt đuôi, bưng chiếc khay trống không thôi mà cũng run rẩy. Cô tiến vào gần gã, giọng lạc cả đi. "Dạ, anh dùng gì ạ?"

Vy liếc gã khi gã không để ý, cố gắng nhất có thể để giữ một khuôn mặt vô cảm. Nhưng ở phía trong, cô gào thét hàng nghìn hàng vạn lần mỗi khi đôi mắt gã xoáy chằm chằm vào cô. Tim cô đập thình thịch và cô lùi lại một bước. Mình sao thế này? Anh ta còn chưa làm gì cả.

Với Trường, lý do gã nhìn cô đơn giản hơn nhiều. Đôi mắt của Vy thật đẹp, như mặt hồ lặng sóng trong một đêm trăng tròn.

"Cho một ly đen đá." Giọng gã rắn rỏi. "Ê này, tôi tưởng một quán cà phê sẽ có mùi cà phê chứ nhỉ. Nơi này có mùi nước lau sàn."

Đôi mắt cô ngơ ngác như con nai tơ. "Một đen đá ạ." Cô hí húi viết xuống tờ giấy cầm trên tay. "Anh còn dùng gì nữa không ạ?"

"Không." Gã đột ngột quay về hướng cô.

Cô nhảy tót lại phía sau, lấy tờ giấy che mặt.

Gã cau mày khó hiểu. "Cô làm gì vậy?" gã hỏi.

"X-xin lỗi."

"Tôi có làm gì cô đâu? Bình tĩnh xem."

"Xin lỗi." Cô đưa tay về sau lưng nhưng vẫn giữ khoảng cách.

"Thôi đi đi."

Gã nhìn cô bước đi, tự hỏi mình nên cư xử thế nào trước mặt cô để không khiến cô run như cầy sấy. Rõ ràng là sẽ chẳng ích lợi gì nếu gã gây ầm ĩ trong lãnh thổ của một băng đảng khác, đặc biệt là khi đang phải làm nhiệm vụ cho cấp trên. Hãy cố gắng giữ cho cô bé này bình tĩnh. Thử nói chuyện phiếm xem nào.

Vy quay lại với ly cà phê của Trường và đặt chiếc ly lên bàn.

"Cô còn bức vẽ nào giống với bức ở trên bàn đằng kia không?" Chẳng có tà ý nào đằng sau câu hỏi của gã cả. Chỉ có sự hiếu kỳ thuần nhất, không pha tạp.

Vy khựng lại như bị ai dí súng vào đầu. Đầu cô trống rỗng và cả cơ thể cô căng cứng.

"Sao thế?" Gã sửa giọng, "Cô thích vẽ đúng không?"

"L-làm sao anh biết?" Cô cảm thấy có chút lo sợ. Cô khá chắc là cô còn chưa từng nói chuyện với gã, chứ chưa nói đến chuyện cho gã biết sở thích của mình.

"Tôi trót nghe mẹ cô xỉ vả cô hôm nọ. Cái lúc cô bị chửi to đầu vì 'vẽ vời như một con điên' ấy. Tôi không có ý nghe lẻn đâu nhé."

"Ồ."

Vy xoa tay vào nhau liên hồi, và Trường cho rằng đó là dấu hiệu của sự bồn chồn. Gã không muốn thấy điều đó. "Tôi sẽ không chửi cô điên đâu. Nghe này. Làm điều mình thích thì có gì mà xấu hổ."

"Vâng." Cô lùi lại một bước. Cô liếc nhìn người ông chủ quan xem ông ta có đang quan sát không, rồi quay lại với Trường và lùi thêm bước nữa.

Rõ là cô ta sợ mình mất mật mà. Gã thầm rủa bản thân mình. “Nếu cô nghĩ rằng tôi sẽ giơ nắm đấm với cô thì tôi sẽ không làm vậy đâu. Này, tôi cũng chẳng thiết tha gì việc đó đâu. Nhưng tôi phải làm theo lệnh. Dạo này Đại ca đang khó ở và tay Huân đang tìm cách tống cổ tôi—” Gã tặc lưỡi, ngăn bản thân mình nói tiếp. Mình mất công làm gì chứ? Đâu phải mình có nghĩa vụ phải giải thích cho cô ta đâu. “Những gì tôi đã làm xxx ổn lắm. Xin lỗi vì tôi đặt cô vào hoàn cảnh này. Cũng xin lỗi vì ở đây luôn, nhé. Nếu cô thấy bất ổn, chỉ cần nói với tôi, và tôi sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của cô trong khi còn có thể." Dù sao vậy cũng tốt hơn, gã nghĩ. Dù chắc gã cũng chẳng bao giờ thân với cô, mà cũng chẳng bao giờ có chuyện Đại ca sai gã làm trò gì bất nhân với cô đâu, nhưng tốt nhất gã vẫn nên tránh việc chọc giận bất cứ ai.

Vy không trả lời, chỉ tiến về phía nhà bếp. Đây là lần đầu tiên có người yêu cầu được xem những thứ cô vẽ, và điều đó khiến cô rối bời. Cô đã không được nghe lời xin lỗi từ bất kì ai trong nhiều năm trời. Đầu cô vẫn bùng nhùng những suy nghĩ, ong ong những giọng nói, nhưng chúng không còn thúc giục cô tránh xa khỏi Trường nữa.

"N-nhưng anh đâu cần phải dùng vũ lực đâu." Cô quay đi.

Chẳng có gì đáng xấu hổ cả, chẳng có gì đáng xấu hổ cả, chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Cô mắc kẹt trong cơn giằng xé nội tâm về một điều đáng lẽ ra còn chẳng phải là một vấn đề. Cuộc chiến trong cô tàn khốc và hung bạo, dù cho nó chỉ kéo dài có mười giây. Mình có nên cho anh ta xem tranh không? Anh ta chắc cũng chả tới nỗi nào. Không, anh ta là một gã lưu manh, hãy nhìn xem anh ta đã làm gì với mẹ mày đi! Cứ nhìn vào chiếc áo khoác da và đôi bông tai đầu lâu của anh ta đi! Chỉ có bọn côn đồ mới ăn mặc vậy. Nhưng, mình cảm thấy anh ta không tệ tới thế. Nhưng tại sao? Chả có lý do gì cả. Mình không biết. Mình chỉ muốn cho anh ta xem thôi. Anh ta có vẻ như là người sẽ đánh giá cao thứ mình vẽ. Nhưng làm thế quái nào mà một kẻ nghĩ bằng nắm đấm lại thích được tranh vẽ chứ?

Nhưng chính anh ta là người hỏi mình mà.

Cô nghĩ về cách Trường đã đối xử với mẹ cô, nhưng sau đó ngay lập tức nghĩ về cách mẹ cô đã đối xử với cô. Cô nhớ lại ánh mắt thèm thuồng của tên côn đồ đã đi cùng Trường khi gã buông mắt nhìn theo bóng dáng run rẩy của cô trong góc. Sau đó, cô nhớ lại Trường đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị bán con gái của mẹ cô như thế nào. Cuối cùng, cô nghĩ về cuộc gặp gỡ bên cầu của họ. Đột nhiên, Văn Trường dường như không còn là người tồi tệ tới mức đấy nữa.

Có khi anh ta không tệ tới thế. Anh ấy là người đầu tiên hỏi xem tranh của mình. Sẽ không có người thứ hai đâu.

Một lúc sau, cô trở lại với cốc cà phê bên tay và một tờ giấy kẹp dưới cánh tay. Tiếng lanh canh của chiếc cốc có màu tím dâu tây khó chịu, trong khi tiếng nhàu nát của giấy làm màu nâu lạc thường ngày tối đi vài sắc.

Cảm giác hối hận bất chợt nổi lên khi cô trải tờ giấy ra trước mặt Trường. Mình đúng là thảm hại. Thảm hại đến mức chỉ một chút thương hại từ một tay côn đồ thôi cũng khiến mình xiêu lòng.

"T-tôi còn chẳng biết anh có hứng thú không . . ." giọng cô lí nhí, "Tôi chỉ nghĩ rằng . . . có khi anh sẽ thích bức này."

"Tôi sẽ tự quyết định xem tôi thích nó hay không."

Trường quan sát kĩ bức tranh. Đó là một bức tranh phong cảnh, phác nên cảnh đường phố giờ chiều bằng những nét màu đơn giản. Có vẻ như nó chưa được hoàn thành, vì gã có thể nhìn thấy đôi nét chì vẫn chưa được tô màu đè lên ở đây đó. Mặt đường sáng bóng hơn mặt đường bình thường. Những vệt dài ngẫu nhiên đan chéo lẫn nhau, mỗi vạch một sắc xanh lơ khang khác nhau đôi chút. Vài chiếc xe đạp lăn bánh bên góc. Mặt trời màu đỏ mận, hình bát giác, lấp ló sau những rặng cây, và từ những chiếc thuyền đánh cá nhỏ xíu neo dọc theo rễ cây và những gợn sóng vỗ vào thân cây, gã cho rằng những gợn sóng trên mặt nước là một đại dương thu nhỏ.

Gã cố gắng nhìn ra phối màu tổng thể, nhưng tất cả những gì gã nghĩ được chỉ là mọi thứ trông quá đỗi sáng sủa.

"Đẹp."

"Thật không?" Đôi mắt Vy mở căng hết mức.

"Thật. Nhưng đừng tin tôi. Tôi chỉ là một thằng thất học. Tôi không phải một hoạ sĩ."

"A-anh đừng nói vậy."

"Nói thật thì chết ai à?" Trường khịt mũi. "Giờ tôi mà nói là tôi thực ra là Hiệu trưởng học viện mỹ thuật đấy thì cô có tin tôi không? Mà mấy cái tay hiệu trưởng đó thường làm cái gì nhỉ?"

"Tôi—"

"Thôi khỏi đáp. Nói chuyện đó làm gì. Nói về bức vẽ của cô đi. Ta phải tập trung vào mấy thứ quan trọng đã."

"Dạ?" Khuôn mặt Vy bắt đầu ửng hồng.

"Gì?"

"Anh có thể nói lại được không?" Mặt cô đỏ hỏn lên. "Em nghe không được rõ lắm."

"Nói phần nào? Tôi nói nhiều cái lắm."

"Đoạn mà anh nói q-quan . . ." cô quay đi nhanh tới đáng ngờ. Gã chấm phản ứng của Vy đạt điểm tám trên mười trên thang điểm 'nghi nghi' của mình. Trong suốt mười lăm năm gã ở trong băng đảng, tất cả các thành viên sẽ luôn nói thẳng, nói thật, nói một lần rồi xong. Bọn họ sẽ chẳng đếm xỉa gì tới cảm xúc của ai, và chắc chắn là sẽ chẳng đứa nào lắp bắp. Nếu ai đó nói lắp, nghĩa là chúng đang che giấu điều gì đó.

"Nói đi."

"Thôi."

"Bức vẽ của cô quan trọng. Vui chưa? Giờ cô muốn trả lời câu hỏi này tôi có hay là cứ hành xử như thể cô vừa thó trộm một gói bim bim từ trong một cửa hàng tạp hóa ra hả?" Gã cười một tiếng để cô biết là gã đang đùa.

Cô nghệt mặt nhìn gã.

Bức vẽ của cô quan trọng. Cô hồi tưởng lại những làn khói đỏ cháy bỏng, cuồng bạo bốc ra từ miệng gã khi gã nói điều đó. Nhưng thay vì giúp cô trấn tĩnh lại, nó còn đẩy cô vào trạng thái hoảng loạn hơn nữa. Sao anh ta lại nói mấy lời kì cục vậy? Anh ta muốn gì ở mình chứ?

Sự hoảng sợ của cô len lỏi ra bên ngoài. Cô cắn môi, gãi má, đầu ngón tay gõ canh cách xuống bàn.

"Ê này, bình tĩnh đi, được chứ?" Trường thở dài. "Không thích nói thì khỏi nói cũng được. Thở dài vài hơi đi xem nào. Cô không bị hen suyễn đấy chứ?"

Cô nghe lời gã. Vài hơi thở sâu chưa đủ khiến cô bình tâm, nhưng là đủ để cô cư xử bình thường trở lại.

"Anh hỏi đi ạ." Cô nói.

"Sao cô không tô màu cỏ?"

"Vì nó sẽ có màu xanh rêu."

Trường không hiểu, nhưng không hỏi thêm nữa. Nghệ sĩ luôn nghĩ khác người bình thường. Nếu gã chất vấn lựa chọn nghệ thuật của cô, có lẽ cô sẽ nhìn gã như thể gã là kẻ lập dị chứ không phải cô.

Gã không ở lại lâu. Không phải ngày nào gã cũng tới Quận Hai. Gã chỉ tới khi thực sự có việc phải làm. Khi gã thanh toán tiền và bước ra đường, gã nhận thấy Vy cũng ra đứng tựa cửa, quan sát gã trong im lặng.

Giọng của Trường không xám xịt. Nó có màu đỏ. Đỏ như máu. Nhưng ngày hôm đó, giọng nói của gã dễ chịu hơn thường ngày một sắc.