Chương 1: Cái chết vì gái là cái chết tê tái

Ai trong đời cũng có mơ ước và hoài bảo người thì muốn làm kỹ sư ,bác sĩ, giám đốc hay cảnh sát,... nhưng liệu có bao nhiêu người trong chúng ta có thể hoàn thành được ước mơ của mình. Thời đại bây giờ dù làm bất cứ chuyện gì cũng cần có các mối quan hệ mới mang lại thành công. muốn thiết lập quan hệ thì phải làm sao ? Đơn giản thôi đó là ăn uống - quà cáp, mà tất cả đều phải dùng đến tiền để giải quyết.

-Đó là những lí thuyết mà ba của tôi vẫn thường hay nói nhưng quan điểm của tôi thì chỉ cần cố gắng dù cho có làm bất cứ việc gì cũng sẽ thành công ,Mà đời lại không như mơ có một số việc cố quá sẽ thành quá cố...

Tôi tên là Hoàng Lập 23 tuổi ngoại hình chuẩn men cao 1m83, thuộc cung bạch dương ,mang trong mình nhóm máu -0 đầy nhiệt huyết . Nhưng ông trời lại thích đùa giỡn người hiền mà ,giờ đây vì nhóm máu -0 và sự nhiệt huyết của tuổi trẻ ngu ngốc mà tôi sắp về thế giới bên kia đoàn tụ với ông bà.

Nếu như có một điều ước tôi sẽ ước mình đừng vì gái mà thể hiện...cuộc đời tôi bắt đầu bước sang trang mới và ước mơ lúc còn bé của tôi là được làm tiên nhân lại trở thành thật.

- " bệnh nhân mất quá nhiều máu nhau xét nghiệm máu và tìm máu thay cho bệnh nhân" bác sĩ lấy tay lau mồ hôi đang đọng lại trên trán .

Đây là lần đầu tiên bệnh viện tiếp nhận 1 ca cấp cứu khó khăn và kì lạ tới như thế này , bình thường trong bệnh viện ngẫu nhiên vẫn có thể gặp được một hai người nhập viện bị thương mất vài bộ phận trên cơ thể . Nhưng lần này kì lạ   ở chỗ số người nhập viện lại vượt quá trăm người càng đáng sợ hơn là toàn bộ bệnh nhân đều bị hôn mê và mất một tay hoặc chân .

Đến cùng là chuyện gì đang diễn ra ? Chiến tranh ư? Không thể nào vì tất cả bệnh nhân đều không mặc đồ lính và vết thương trên cơ thể họ đều do vật sắc bén tạo thành. Hay là thanh toán giữa các băng nhóm? việc này càng không có khả năng vì đây là khu vực trung tâm thành phố nếu có cuộc ẩu đả lớn như thế này thì có lẽ bây giờ bệnh viện đã đầy ấp các phóng viên báo chí

Càng thêm lạ lùng là từ khi hai chiếc xe búyt hai tầng chởsố bệnh nhân này tới đã hơn 15phút mà chưa thấy bóng dáng hay tiếng còi xe cảnh sát đâu cả , còn tài xế xe búyt thì cứ như bốc hơi chẳng thấy ai cả ?

Cuối cùng là có chuyện gì . đang nhập tâm suy đoán thì từ đằng sau vang lên tiếng nói trong trẻo nhưng tràn ngập sự vội vàng khiến cho vị bác sĩ trẻ tuổi bừng tỉnh , khẻ vuốt mái tóc cô quay người nhìn lại với ánh mắt khó hiểu.

"Không... Không... Tốt rồi bác sĩ"

Lời nói đứt quản không đầu không đuôi của y tá làm cho nữ bác sĩ khó hiểu, chỉ là truyền máu thôi tại sao phải hoảng loạn tới như vậy .

" bình tĩnh! nói rõ đi ,có chuyện gì mà phải hoảng lên".

"Dạ .Thưa bác sĩ trong bệnh viện chúng ta không có nhóm máu thích hợp với bệnh nhân" bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của nữ bác sĩ y tá vội trả lời.

Đây liệu có phải y tá mà mình thường ngày khen là thông minh và nhanh nhẹn ? Tại sao hôm nay lại ngốc tới như vậy.Nhìn nữ y tá đang ngồi phệt trên giường bệnh rồi lại lắc đầu hỏi:

" thế cô đã liên hệ với phía ngân hàng máu chưa?"

Y tá lúc này mắt lưng tròng như sắp khóc vội vã trả lời :" dạ. Tôi đã liên hệ rồi nhưng bên đó cũng không có nhóm máu của bệnh nhân"

"Không có ư? Làm sao có thể cả ngân hàng máu của quốc gia mà cũng không có?" nữ bác sĩ nghi hoặc hỏi ngược lại .

"Bệnh nhân thuộc nhóm máu -0 rất hiếm gặp và cũng rất ít người đến hiến máu hay bán máu có nhóm máu này ạ" y tá khẩn trương trả lời.

" vậy thì không ổn rồi .có ai liên hệ với bên cảnh sát hay người nhà bệnh nhân chưa" nhìn về phía hành lang bệnh viện nơi mà hơn trăm bệnh nhân đang được các bác sĩ di chuyển đến các phòng bệnh, rồi lại khẽ liếc qua bệnh nhân của cô đang nằm im trên giường bệnh với vẻ mặt đau đớn.

"Dạ. Toàn bộ điện thoại trong bệnh viện đều không dùng được cả đường dây nóng cũng vậy , tất cả đều bị mất sóng" lúc này y tá đã khóc thành tiếng nhưng vẫn cố trả lời.

Lúc này nữ bác sĩ đã thật sự nỗi giận cô xoay người lại nghiêm giọng hỏi y tá:

" không phải lúc nãy cô nói là liên hệ được với phía ngân hàng máu ư? Nếu liên hệ được với phía bên đó tại sao không nhờ họ báo cảnh sát hộ?còn phía người nhà bệnh nhân thì sao".

Lau nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn của mình y tá cố gắng trấn an bản thân nhưng vẻ mặt lo lắng đã bán đứng cô:

" không phải ạ. Mà do hai ngày trước tôi có làm thống kê kết quả hiến máu của bệnh viện để nộp lên trên trong đó có một người hiến nhóm máu +0 khá hiếm . Nên tôi mới biết trong một năm qua chỉ có chưa tới hai trường hợp xuất hiện nhóm máu này , còn nhóm máu -0 thì suốt bốn năm qua chưa hề xuất hiện."

"Còn người nhà bệnh nhân thì do điện thoại toàn bệnh viện không có sóng và thêm vào không tìm thấy cmnd hay bất cứ giấy tờ tùy thân nào ,còn thiết bị liên lạc như điện thoại thì không có trên người bệnh nhân ! nên tôi không có cách liên lạc được" ánh mắt thương cảm hướng về giường bệnh nơi chàng trai trẻ đang nằm trả lời.

Bỗng từ phía cầu thang vang lên giọng nói trầm ổn khiến hai người giật mình hướng ánh mắt về nơi phát ra.

"Hồng Hạnh! Bên cô sao rồi đã có tiến triễn gì chưa?" vị trung niên mập mạp mặc chiếc áo blouse xuất hiện với vẻ mặt nhợt nhạt cất giọng hỏi.

Nữ bác sĩ đưa tay lên xoa thái dương , vẻ mặt không cam lòng trả lời với giọng nói mệt mõi: "ai cũng bận rộn phải lo cho nhiều bệnh nhân như vậy ! cháu có mỗi một bệnh nhân nhưng lại không giải quyết được.Cháu vô dụng lắm phải không trưởng khoa?".

Trưởng khoa khó hiểu hỏi lại ngược lại:

" sao cháu lại nói như vậy ai ở đây đều biết cháu là người giỏi nhất của bệnh viện này? Tốt nghiệp trường quốc tế và từng đoạt giải bác sĩ ưu tú của năm ! nếu cả cháu cũng không cứu được thì ta e là ở đây cũng không có ai làm được .Đừng tự trách mình như vậy cháu gái của ta. Hãy nói xem rốt cuộc là có việc gì?".

"Bệnh nhân thuộc nhóm máu hiếm ! 30phút đã trôi qua rồi và cháu cũng đã thử mọi cách để liên hệ kiếm nguồn máu thay thế. Nhưng cả bên ngân hàng máu cũng không có" lại nhìn về bệnh nhân trên giường rồi lắc đầu đáp lại.

Trưởng khoa thở dài tiến tới vỗ vai trấn an nữ bác sĩ: " haiz!... Bệnh thì uống thuốc còn bị thương thì phẩu thuật nếu mất máu thì truyền máu đó là quy luật rồi !cháu đừng tự trách mình nữa. Dù sao cũng đã cố hết sức rồi chỉ là chàng thanh niên này qúa kém may mắn . có lẽ đây là số mệnh của cậu ta đã được định sẵn"

Đúng vậy người mà hai vị bác sĩ đang nói tới không phải ai xa lạ mà là Hoàng Lập của chúng ta . hắn liệu có cam lòng mà ra đi như vậy không ?.

Tất nhiên là không rồi 23tuổi có nhà riêng và xe hơi xịn thêm vào đó hắn tới bốn ,năm người bạn gái chuẩn hot girl .Đang trong độ tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết với những thành công mà ít ai có được ,tại sao hắn lại phải nằm đây chờ thời gian cuối cùng của mình trôi qua?

Nếu được ước có lẽ hắn sẽ ước hắn đừng quá mê gái và sĩ diện có lẽ mọi chuyện đã không thành ra như thế này!!! Hắn đang đau đớn cảm nhận các vết thương trên cơ thể và lắng nghe người khác bàn luận về việc bản thân phải chết. Ý thức của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ rồi bắt đầu hồi tưởng về những chuyện đã xảy ra từ lúc còn bé đến bây giờ những khó khăn hắn gặp phải ,  những cố gắng của hắn và cả những mối tình hắn đã trãi qua cứ lần lượt trôi qua đến cuối cùng dừng lại cảnh  một người con gái xinh đẹp như tiên nữ mặc chiếc áo dài gợi cảm tay cầm nón là khẽ vẫy gọi hắn.....chết vì gái thật là tê tái mà.

Hãy đón đọc chương 2 để biết đã có chuyện gì xãy ra và cô gái đó là ai**