Chương 171: TÌNH VỀ!

“Ám cách?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy hứng thú, tình tiết chỉ gặp trong phim truyền hình này thật đáng chờ mong! Tò mò bước tới gõ một cái, quả nhiên phía dưới có một khoảng không.

“Chíp!”. Cục Bông đứng phía trên cực kì hớn hở, rất muốn!

“Cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ.

“Không biết”. Tần Thiếu Vũ lấy dao ra, rạch dọc một đường. “Mở ra xem”

Thẩm tiểu thụ vô cùng khẩn trương!

Cục Bông cũng vô cùng khẩn trương!

Vì vậy lúc Tần Thiếu Vũ lấy vách ngăn xuống thì thấy Thẩm Thiên Lăng rướn cổ vào trong xem, Cục Bông ngồi xổm trên vai hắn cũng đang rướn cổ, một người một chim dù vẻ mặt hay tư thế cũng y chang nhau, vừa nhìn đã biết ruột thịt!

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, vươn tay nhéo mặt hắn. “Thẩm tiểu trư”

“Cái gì vậy, mau lấy ra xem!”. Thẩm Thiên Lăng giục.

Tần Thiếu Vũ lấy thứ bên trong ra, là một cái hộp gỗ màu đỏ, sau khi mở thì bên trong lại có một cái hộp khác, bên trên có một cái khoá bằng đồng tinh xảo.

“Có phải ám khí hay không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Khả năng không lớn”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu, nhưng vì lý do an toàn mà bảo Thẩm Thiên Lăng đứng phía sau mình.

Cục Bông cũng giơ móng chạy đến bên cạnh Thẩm Thiên Lăng, ngửa đầu ra sức kêu – mau ôm!

Cực kì biết tự bảo vệ bản thân mình!

Tần Thiếu Vũ nhẹ nhàng mở cái hộp ra, bên trong rất yên ắng, cũng không bắn ra ám khí.

“Cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng từ phía sau hắn ló đầu ra.

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng. “Ngươi đoán xem”

“Sao đoán được?”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị. Ít nhiều gì cũng gợi ý đi chứ, không đầu không đuôi ai mà biết!

“Huyết ngọc hồng liên”. Tần Thiếu Vũ lấy ra một đoá hoa sen màu đỏ sáng long lanh.

“Chíp!”. Cục Bông lập tức phấn khởi nhào tới.

“Huyết ngọc hồng liên?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Là thứ ngày xưa Phượng Cửu Dạ cho ta ư?”

“Nếu không ngươi nghĩ hắn cứ đuổi theo ngươi là vì cái gì?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vốn định dùng cái này biểu lộ thành ý mà mượn sức ngươi, nhưng ngươi nhận thánh vật của Ma giáo xong thì mất trí nhớ, dựa theo tính cách của Phượng Cửu Dạ thì sao có thể cam tâm được”

Thẩm Thiên Lăng quan sát một chút, sau đó buồn bực nói. “Hoàn toàn không thấy có gì đặc biệt”

Tần Thiếu Vũ lưu loát nói. “Vì Ma giáo quá nghèo, một thứ vứt đi cũng có thể xem như bảo bối”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Vật này đừng để cho người khác thấy”. Tần Thiếu Vũ bỏ Huyết ngọc hồng liên vào ám cách lần nữa. “Đỡ phát sinh rắc rối”

“Vứt đi chẳng phải càng sạch sẽ hơn sao?”. Thẩm Thiên Lăng không hề muốn trong phòng có đồ của Phượng Cửu Dạ.

“Trước hết giữ lại một thời gian”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên trán hắn. “Nghe lời”

“Chíp!”. Cục Bông dùng ánh mắt tan nát cõi lòng nhìn cha mẹ nó, rõ ràng cực kì bất mãn với chuyện “còn chưa được chơi đã bị cất vào”.

“Ngươi cũng nghe lời”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu nó, tiện tay thả xuống mấy viên ngọc bích tròn vo.

Mặc dù kém hơn so với Huyết ngọc hồng liên, nhưng thắng ở số lượng! Trái tim bị tổn thương của Cục Bông giảm bớt một chút, dùng móng vuốt đá tới đá lui để chơi.

“Công tử, Tần cung chủ”. Bảo Đậu ở ngoài cửa nói. “Trang chủ mang Hàm thiếu gia trở về”

“Thứ gì đến sẽ đến”. Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Phụ tử gặp lại, hơn nữa còn chuyện của Diệp đại ca, nghĩ thôi đã nhức đầu”

“Đi xem thôi”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn ra ngoài. “Tránh cho làm lớn chuyện”

Cục Bông lúc đầu cũng lắc lư theo sau, đi tới nửa đường thì dừng bước nhìn theo cha mẹ nó ra ngoài, sau đó sung sướng vòng về phòng ra sức đạp chỗ kia.

Trong phút chốc bụi bay tứ tung, gỗ bên dưới cũng phát ra tiếng vỡ vụn, đáng tiếc bên dưới tấm gỗ còn che một tầng sắt, cực kì cứng rắn.

Cục Bông lại thử đạp một chút, kết quả vẫn không đạp nát được, ngược lại móng vuốt còn bị đau, cực kì thê thảm.

“Í?”. Sau khi Bảo Đậu bước vào thì bối rối. “Đang êm đẹp đạp xuống đất làm gì?”

Cục Bông buồn bực không lên tiếng ngồi xổm trên ám cách, ánh mắt suy sụp.

Cực kì thất vọng.

Mà ở một nơi khác trong sảnh chính, Thẩm Hàm đã tắm rửa xong đang ngồi uống trà ăn điểm tâm với Thẩm trang chủ.

“Cha”. Thẩm Thiên Lăng vào nhà. “Các ngươi đã về rồi”

“Sao không mặc nhiều một chút”. Thẩm trang chủ cau mày. “Nếu bị mẹ ngươi thấy lại lải nhải bên tai ta cả đêm”

“Hôm nay trời không lạnh”. Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn bóp chân cho hắn. “Đại ca đã về, cha biết chưa?”

“Vừa vào cửa là có người nói”. Thẩm trang chủ nói. “Thiên Phong bị mẹ ngươi gọi đi bao lâu rồi?”

“Nửa canh giờ”. Thẩm Thiên Lăng thử hỏi. “Có cần ta đến nói một tiếng với mẫu thân không?”

“Không cần”. Thẩm trang chủ lắc đầu. “Chuyện này trước hết để mẫu thân ngươi khuyên nhủ cũng tốt”

“Diệp đại ca rất tốt”. Thẩm Thiên Lăng bóng gió. “Cha nhất định sẽ thích”

“Nói bậy, ta thích hắn làm gì?”. Thẩm trang chủ nghe vậy cau mày. “Tuy ta chưa gặp qua Diệp Cẩn nhưng thỉnh thoảng cũng nghe người ta nói, ba năm chờ ở Quỳnh Hoa cốc mà không gặp được hắn, muốn tìm hắn xem bệnh lại có rất nhiều quy củ, vừa nghe đã biết là tính tình kì quái”

“Lời đồn sao có thể tin được?”. Thẩm Thiên Lăng phản bác. “Người ta còn đồn ta có thể hô phong hoán vũ, cha nghĩ là thật hay giả?”

Thẩm trang chủ: …

Tần Thiếu Vũ đứng cạnh cửa nén cười.

“Nói chung chuyện này ta sẽ tự lo, ngươi không cần nhúng tay”. Thẩm trang chủ uy nghiêm nói. “Sau này cũng đừng nhắc lại”

Thẩm tiểu thụ thầm kháng nghị.

Sao cha hắn lại có thể như vậy chứ, không biết nói lý lẽ lại còn tự cao tự đại, cực kì không giống đại hiệp!

“Trang chủ”. Người hầu ở bên ngoài bẩm báo. “Phu nhân và đại thiếu gia tới rồi”

Thẩm Hàm nghe vậy lập tức đứng dậy, đặt bánh ngọt trên tay xuống bàn.

Thẩm Thiên Phong đẩy cửa vào phòng, mang theo một luồng gió lạnh.

Vì trước đó đã dặn phải giữ bí mật nên Thẩm Hàm cũng không gọi thành tiếng, nhưng trong mắt vẫn sáng long lanh, vẻ mặt cũng hưng phấn.

Thẩm Thiên Phong cười, vươn tay ra với hắn.

Thẩm Hàm lập tức chạy tới nhào vào lòng hắn.

“Hơn một năm không gặp, đã cao như vậy rồi”. Thẩm Thiên Phong xoa đầu hắn. “Có nhớ cha không?”

“Có”. Thẩm Hàm ra sức gật đầu.

“Hắn gọi ngươi là gì?”. Thẩm trang chủ nghe vậy cau mày.

“Cha”. Thẩm Thiên Phong giao Thẩm Hàm cho Tần Thiếu Vũ, tự quỳ xuống đất. “Ta có chuyện muốn nói với ngươi”

“Nói thì cứ nói, quỳ làm gì?”. Thẩm phu nhân đau lòng. “Mau đứng lên”

“Nương”. Thẩm Thiên Phong nói. “Sau khi nói hết những gì cần nói, ta đương nhiên sẽ đúng dậy”

“Không phải muốn dẫn một nam nhân về nhà chứ?”. Thẩm phu nhân nói. “Hồi nãy đã nói rồi, còn có chuyện gì khác nữa?”

“Mấy năm trước lúc ta chinh chiến ở Mạc Bắc, có làm một chuyện sai lầm”. Thẩm Thiên Phong nhắm mắt lại định thần một chút, sau đó gằn từng chữ. “Thẩm Hàm chính là con trai ruột của ta”

Một lời vừa nói ra, trong phòng lập tức yên tĩnh lại. Thẩm Thiên Lăng trong lòng điên cuồng khen ngợi đại ca hắn, rốt cuộc cũng nói ra rồi, đúng là thời khắc lịch sử!

Thẩm Hàm nắm chặt ống tay áo Tần Thiếu Vũ, rõ ràng cũng rất khẩn trương.

“Cái gì?”. Thẩm phu nhân giật mình không nhẹ.

“Tiểu Hàm là con ruột của ta”. Thẩm Thiên Phong lăp lại một lần. “Năm ấy ta cứu một nữ tử Mạc Bắc, không cẩn thận bị ám hại, sau đó thì có hắn”

“Trời ạ”. Thẩm phu nhân vẫn chưa tin. “Ý ngươi là, hắn là cháu trai ruột của ta?”

“Tiểu Hàm quả thật là cốt nhục của Thẩm gia”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ta làm việc không chu toàn khiến mẹ hắn chết trong buồn bực, cũng khiến hắn chịu khổ từ nhỏ. May mà ông trời có mắt, cuối cùng cũng để hắn về bên cạnh ta”

“Mau tới cho ta xem”. Thẩm phu nhân gọi Thẩm Hàm.

Tần Thiếu Vũ vỗ vai Thẩm Hàm. “Đi đi”

Thẩm Hàm cẩn thận đi tới trước mặt Thẩm phu nhân, do dự không biết có nên gọi hay không.

Thẩm phu nhân ôm hắn vào lòng, cởi áo ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy ba nốt ruồi giống hệt như trên người Thẩm Thiên Phong, vì vậy lập tức mừng đến mức rơi nước mắt. “Đúng là cháu ruột của ta”

“Mau kêu bà nội”. Thẩm Thiên Lăng giục.

“Bà nội”. Thẩm Hàm rất ngoan ngoãn.

“Ôi”. Thẩm phu nhân cười vui sướng, ôm hắn không nỡ buông tay.

“Cha”. Thẩm Thiên Phong nhìn Thẩm trang chủ. “Để bảo vệ tiểu Hàm không bị kẻ xấu làm hại, trước kia ta đã phụ lòng tiểu Cẩn một lần, hôm nay nhất định sẽ không phụ hắn lần thứ hai, xin cha hãy thành toàn”

“Ngươi là con trưởng của Thẩm gia, sau này sẽ làm Minh chủ võ lâm, làm việc sao lại không biết tính toán như thế?”. Thẩm trang chủ răn dạy. “Hồi xưa còn trẻ phạm sai lầm thì thôi, hôm nay sao có thể xử lý theo cảm tính như vậy?”

“Ta rất nghiêm túc”. Thẩm Thiên Phong nói. “Trách nhiệm trên vai ta sẽ gánh vác, con trai ta sẽ nuôi nấng thật tốt, tiểu Cẩn ta cũng không buông tay”

“Giữa Thẩm gia và Diệp Cẩn, nếu ta để cho ngươi chọn một thì sao?”. Thẩm trang chủ lạnh lùng hỏi.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, đừng làm lớn chuyện vậy chứ.

“Có gì mà không thể từ từ nói?”. Thẩm phu nhân cau mày. “Thiên Phong vất vả lắm mới về tới nơi, huống hồ còn có cháu nội ở đây”

“Cho ngươi một đêm suy nghĩ”. Thẩm trang chủ đứng dậy ra ngoài. “Ngày mai lại tới tìm ta”

Thẩm Thiên Lăng vừa định gọi hắn thì bị Tần Thiếu Vũ kéo lại, không thể làm gì khác hơn ngoài ngậm miệng.

“Đứng lên trước đi”. Thẩm phu nhân đỡ Thẩm Thiên Phong. “Tính tình cha ngươi ngươi cũng biết, không thể ép được, phải dỗ ngọt”

“Mẫu thân về trước đi”. Thẩm Thiên Phong quỳ dưới đất không nhúc nhích. “Ta ở đây đợi cha”

Thẩm phu nhân giận. “Nếu cha ngươi vẫn không chịu thì sao? Chẳng lẽ ngươi quỳ ở đây cả đời”

“Lăng nhi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Mang mẫu thân và tiểu Hàm về phòng trước”

“Cha”. Thẩm Hàm đứng bên cạnh hắn. “Ngươi đứng lên trước đi”

“Nghe lời, theo tiểu thúc trở về”. Thẩm Thiên Phong xoa đầu hắn. “Ngày mai cha sẽ đến chỗ ngươi”

“Nhưng…”

“Thiếu Vũ”. Thẩm Thiên Phong cắt ngang hắn.

Tần Thiếu Vũ thở dài, ôm Thẩm Hàm ra ngoài.

“Cha”. Khoé mắt Thẩm Hàm đỏ lên, nằm sấp trên vai Tần Thiếu Vũ, rơi nước mắt lã chã.

Thẩm phu nhân đau lòng, Thẩm Thiên Lăng nhân cơ hội đỡ nàng ra ngoài. “Đại ca cứ giao cho ta, mẫu thân mau đi dỗ tiểu Hàm đi”

“Vậy ngươi phải khuyên đại ca ngươi cho tốt”. Thẩm phu nhân căn dặn.

“Đương nhiên”. Thẩm Thiên Lăng ra sức gật đầu, nhìn nương quẹo vào hành lang rồi mới xoay người về phòng. “Tất cả mọi người đi rồi, đứng lên đi”

“Ngươi cũng về đi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ta muốn yên tĩnh một mình”

“Yên tĩnh cũng có thể ngồi mà yên tĩnh”. Thẩm Thiên Lăng khuyên nhủ. “Tội gì phải quỳ? Giống như mẫu thân nói vậy, nếu cha không đáp ứng chẳng lẽ ngươi cứ quỳ mãi?”

“Nếu cha không đáp ứng, ta không thể làm gì khác ngoài mang tiểu Cẩn đi”. Thẩm Thiên Phong nhắm mắt lại. “Quỳ ở đây xem như là chuộc tội với cha mẹ”

“Đi?”. Thẩm Thiên Lăng trợn mắt. “Ngươi phải đi ư?”

“Nếu không phải bất đắc dĩ, ta cũng không đi bước này”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nhưng nếu thật sự bị bắt buộc, ta chỉ có thể dẫn hắn đi trước, sau đó tìm thời cơ thích hợp trở về”

“Ngươi không thể đi, ngươi đi cha mẹ nhất định sẽ đau lòng, huống chi còn có tiểu Hàm”. Thẩm Thiên Lăng khuyên nhủ. “Ta biết ngươi không muốn phụ lòng Diệp đại ca, nhưng mọi chuyện luôn có biện pháp giải quyết, không cần cực đoan như vậy”

“Ta có chừng mực, ngươi về trước đi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Đừng lo cho ta”

“Ngươi chắc không?”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Thật ra ta có thể nói chuyện với ngươi”

“Ta muốn yên tĩnh một chút”. Thẩm Thiên Phong vỗ vai hắn. “Ngoan”

“Vậy ngươi đừng quỳ quá lâu”. Thẩm Thiên Lăng căn dặn. “Nhớ sớm trở về phòng, về phía cha nhất định sẽ tìm được cách giải quyết”

Thẩm Thiên Phong gật đầu.

Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, xoay người ra khỏi phòng.

Thẩm phu nhân đã mang Thẩm Hàm về chỗ của mình, chỉ có Tần Thiếu Vũ uống trà trong đình.

“Thế nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.

“Quỳ không chịu đứng dậy”. Thẩm Thiên Lăng phiền não. “Hơn nữa tư tưởng cũng có chút cực đoan”

“Muốn bỏ trốn ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Sao ngươi biết?”. Thẩm Thiên Lăng bất ngờ.

“Dựa theo tính tình của Thiên Phong, nếu đến đường cùng nhất định sẽ làm như vậy”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không khó đoán”

“Vậy bây giờ phải làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Sự việc hình như còn trắc trở hơn chúng ta nghĩ”

“Còn có thể thế nào, chỉ đành trông mong nhạc phụ có thể nghĩ thông suốt”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chuyện tình yêu, người ngoài không thể chen vào được”

“Hay ta đi tìm cha?”. Thẩm Thiên Lăng đề nghị.

“Ngươi đi cũng vô dụng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Để Thẩm Hàm đi tìm”

“Cũng đúng”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Dù sao cũng là cháu ruột, làm nũng vài câu không chừng có thể khiến cha mềm lòng”

“Ngươi về phòng đi, cũng nên nghỉ ngơi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta đi tìm nhạc mẫu”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, một mình trở về phòng.

“Chíp!”. Cục Bông còn đang ngồi trên ám cách, đôi mắt rất kiên nghị!

“Ngồi suốt một canh giờ rồi”. Bảo Đậu đứng bên cạnh bất đắc dĩ. “Ôm cũng không đi”

“Thôi, ngươi ngủ trước đi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Sáng mai Hoàng thượng phái khâm sai đến, nhất định lại bận rộn”

“Còn công tử thì sao?”. Bảo Đậu hỏi.

“Ta chờ Thiếu Vũ về rồi ngủ”. Thẩm Thiên Lăng nói, sau đó đến góc tường định ôm Cục Bông dậy.

“Chíp!”. Cục Bông né tránh tay hắn.

“Đừng quậy”. Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm trước mặt nó. “Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, ta không có tâm trạng chơi với ngươi”

Cục Bông vẫn cố chấp ngồi trên ám cách.

Thẩm Thiên Lăng ôm nó lên bàn, sau đó tiện tay thả xuống hai miếng khô bò.

Cục Bông ngậm khô bò, lắc lư nhảy xuống bàn, tiếp tục đứng trên ám cách.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, cũng lười quản nó, sau khi tắm rửa qua loa thì nằm lên giường nghĩ đến chuyện Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn, chẳng buồn ngủ chút nào.

“Sao còn chưa ngủ?”. Tần Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào.

“Ngủ không được”. Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy. “Sự việc thế nào rồi?”

“Tiểu Hàm đang ở trong phòng khuyên Thẩm trang chủ, ít nhiều gì cũng có tác dụng”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường. “Thiên Phong vẫn không chịu đứng dậy, thật ra cũng tốt, ít nhất Thẩm phu nhân đã ngầm đồng ý”

“Hiện tại đã có con nối dõi, vì sao cha chưa chịu đáp ứng?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ngại địa vị của Nhật Nguyệt sơn trang và tiền đồ của Thiên Phong”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù sao đứng trên lập trường của trang chủ, chuyện hắn lo lắng không đơn giản như chúng ta”

“Địa vị và tiền đồ chỉ là vật ngoài thân, sao có thể giữ lấy cả đời?”. Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ nằm xuống giường. “Nếu Diệp đại ca biết tình hình hiện tại, rất có khả năng dưới cơn nóng giận mà quay về Quỳnh Hoa cốc”

“Những lời này ta thích”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên mặt hắn.

Thẩm Thiên Lăng bối rối. “Diệp đại ca nóng giận quay về Quỳnh Hoa cốc thì có gì mà thích?”

“Không phải câu này”. Tần Thiếu Vũ nói. “Câu trước kìa. Địa vị và tiền đồ đều là vật ngoài thân, đâu thể giữ lấy cả đời. Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng không mấy người làm được”

“Nếu đổi thành ngươi thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhéo má hắn. “Có làm được không?”

“Nhất định không được”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Lúc đói bụng rồi, người khác cho một rổ khoai lang ta sẽ đem ngươi bán”

“Ngươi xem ngươi có mục tiêu chưa kìa!”. Thẩm Thiên Lăng giáo dục. “Ít nhất cũng phải ba rổ!”

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Ừ, nhớ rồi”

“Tắm đi”. Trong mắt Thẩm Thiên Lăng cũng có ý cười, vươn tay chỉnh lại tóc cho hắn. “Có gì sáng mai rồi tính”

Đêm nay rất lạnh, bầu trời còn rơi xuống hoa tuyết. Thẩm phu nhân thương con trai, phái người mang chậu than và thảm tới phòng khách, lại ở cùng hắn một lúc mới về, sau đó suốt đêm ở bên tai Thẩm trang chủ châm ngòi thổi gió.

Sáng hôm sau, Thẩm trang chủ bị Thẩm phu nhân gọi dậy, giục hắn tới xem con trưởng.

“Muốn quỳ thì cứ để hắn quỳ, không có ai ép hắn!”. Thẩm trang chủ tuy mạnh miệng nhưng vẫn xuống giường tới phòng khách. Dọc đường nghe thấy nha hoàn lau nước mắt. “Sao trang chủ có thể độc ác như vậy, đại thiếu gia vừa về mà đã bắt quỳ một đêm”. Cơ bản là Vương mẫu nương nương, chỉ nghĩ thôi đã tan nát cõi lòng.

“Khụ khụ”. Thẩm trang chủ ho khan.

Tiểu nha hoàn hết hồn, vội hành lễ rồi chạy đi, rất sợ nếu chậm chạp sẽ bị phạt.

Sao lại yên lặng không một tiếng động mà xuất hiện sao lưng chứ, quả thật đáng sợ!

Thẩm trang chủ vào phòng khách, quả nhiên thấy Thẩm Thiên Phong quỳ thẳng lưng trên đất, chưa từng nhúc nhích.

“Cha”. Nghe được tiếng động, Thẩm Thiên Phong thấp giọng mở miệng.

“Đây là kết quả ngươi đã suy nghĩ ư?”. Thẩm trang chủ ngồi xuống ghế.

“Con hổ thẹn với mong đợi của cha mẹ”. Thẩm Thiên Phong cúi đầu. “Nhưng con đã ước hẹn với tiểu Cẩn từ lâu, nhất định không phụ lòng hắn”

“Vậy thì thôi”. Thẩm trang chủ không cho hắn một chút khoan dung. “Coi như ta không sinh ra đứa con này”

“Vốn cũng không phải ngươi sinh!”. Thẩm phu nhân ở ngoài cửa nghe vậy hoảng hốt, không kịp gõ cửa. “Là ta mang thai mười tháng mới sinh ra”

Thẩm trang chủ cau mày. “Ngươi tới làm gì?”

“Ngươi đuổi con ta đi, ta không thể tới bảo vệ ư?”. Thẩm phu nhân chán nản. “Có chuyện gì mà không thể thương lượng, có ai làm cha như ngươi không, mở miệng là đuổi con trai đi”

“Nương”. Thẩm Thiên Phong vừa định khuyên nhủ nàng thì ngoài cửa đã có người hầu vội vã chạy tới. “Lão gia, phu nhân, Hoàng thượng phái khâm sai tới!”

“Khâm sai?”. Thẩm trang chủ nghe vậy giật mình. “Trước đó vẫn chưa nghe thông báo, sao đang êm đẹp lại phái khâm sai tới?”

“Tiểu nhân cũng không rõ, nhưng khâm sai nói hắn tới truyền chỉ, còn nói là chuyện rất quan trọng”. Người hầu nói. “Đã có người đi thông báo cho tiểu thiếu gia và nhị di nãi nãi rồi”

“Đi xem”. Thẩm trang chủ nhìn Thẩm Thiên Phong. “Ngươi cũng đứng dậy tiếp chỉ đi”

“Đúng vậy, mau đứng lên”. Thẩm phu nhân nâng hắn dậy. “Chuyện gì cũng chờ tiếp chỉ rồi tính tiếp”

Thẩm Thiên Phong đứng dậy, thân hình hơi lảo đảo. Thẩm phu nhân thấy thế càng đau lòng, Thẩm trang chủ chỉ xem như không thấy, tự mình ra ngoài.

“Ngươi nói cha nghe được thánh chỉ xong sẽ có phản ứng gì?”. Một nơi khác trong sơn trang, Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa hỏi.

“Khuôn mặt sẽ tái mét?”. Tần Thiếu Vũ suy đoán.

“Chúng ta mau đi thôi”. Thẩm Thiên Lăng chạy đi.

“Không được đi”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn lại.

“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Sự việc liên quan tới đại ca và Diệp đại ca, đương nhiên phải tới xem”

“Nghe thánh chỉ rất nhiều lễ nghi phiền phức, ai chịu nổi”. Tần Thiếu Vũ vỗ đầu hắn. “Ta mang ngươi đi chỗ khác nghe”

“Vậy cũng được”. Kết quả mới quan trọng, phương pháp hoàn toàn không quan trọng!

Tần Thiếu Vũ ôm hắn nhảy lên lầu hai, núp phía sau cây cột.

Sau khi Sở Uyên kế vị thì toàn quốc nổi lên phong trào tiết kiệm, dù lần trước ngự giá đến Nhật Nguyệt sơn trang cũng chỉ mang theo mười người tuỳ tùng. Nhưng lần này Thẩm trang chủ dẫn người nhà đến sân trước thì lại thấy quân đội trùng điệp và mười mấy rương gỗ đỏ thẫm, vì vậy trong lòng đều giật mình.

“Thẩm trang chủ, đã lâu không gặp”. Khâm sai ôm quyền. “Chúc mừng chúc mừng”

“Lý đại nhân nói đùa, Thẩm mỗ có gì mà chúc mừng?”. Thẩm trang chủ cũng quen biết với hắn. “Sao không báo trước một tiếng để Thẩm mỗ ra ngoài thành nghênh đón?”

“Ta không dám”. Khâm sai cười to. “Từ nay về sau còn mong Thẩm trang chủ chiếu cố nhiều hơn”

“Bọn họ muốn nói đến khi nào chứ?”. Thẩm Thiên Lăng ngồi trên lan can phàn nàn. “Tê chân, còn rất lạnh”

Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Hay là ta đi giục một tiếng?”

“Không cần”. Thẩm Thiên Lăng tức khắc cự tuyệt. Để ngươi đi giục không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, có một nam nhân không đáng tin cậy quả thật khiến người ta sốt ruột.

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, cúi đầu hôn nhẹ lên má hắn.

“Đừng quậy!”. Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra. “Đã tuyên chỉ rồi, nghiêm túc nghe đi”

“Còn có nội dung gì khác đâu, sẽ nói rõ thân phận của Diệp Cẩn sau đó tứ hôn mà thôi”. Tần Thiếu Vũ bóp bụng mỡ của hắn. “Ta phát hiện lúc ngươi nghe trộm vẻ mặt thật đáng yêu”

Thẩm Thiên Lăng hết nói nổi nhìn trời, không thể không quấy rối ư, thật phiền muốn chết.

Bên này hai người đang liếc mắt đưa tình, bên kia mọi người trong viện lại bị thánh chỉ này khiến cho chấn động. Cốc chủ Quỳnh Hoa cốc trong một đêm trở thành Tiêu Dao vương gia em ruột của Hoàng thượng, chuyện này thì thôi đi, còn tứ hôn là sao?

“Thẩm trang chủ, xin tiếp chỉ”. Khâm sai hớn hở chỉ vào mấy cái rương. “Hoàng thượng nói không cần sính lễ, những thứ này là của hồi môn gửi đến Nhật Nguyệt sơn trang, sau này xin trang chủ chiếu cố tiểu vương gia nhiều hơn”

“Cha ta không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng khẩn trương nhìn xuống lan can. “Sao không nói chuyện cũng không nhúc nhích vậy?”

Tần Thiếu Vũ cũng nhíu mày, tứ hôn bề ngoài là ban ơn, bên trong chính là uy hiếp. Người trong võ lâm tính tình kiêu ngạo, huống chi còn là trang chủ Nhật Nguyệt sơn trang, nếu nóng giận mà kháng chỉ không theo thì không biết giải quyết thế nào.

Thẩm trang chủ lấy lại bình tĩnh, sau đó nhìn khâm sai chậm rãi nói. “Xin Lý đại nhân báo cho Hoàng thượng, ý tốt Thẩm mỗ xin nhận, chỉ tiếc…”

“Ta quay về Quỳnh Hoa cốc”. Thẩm trang chủ mới nói được phân nửa thì bị người cắt ngang.

“Diệp đại ca?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Hắn đến lúc nào thế?”

“Sáng sớm ta dặn Bảo Đậu ở ngoài cửa chờ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dựa theo tính tình của hắn, tám chín phần sẽ đến”

Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Sao đại ca còn không hiểu Diệp đại ca bằng ngươi vậy?”

“Ngươi trách lầm Thiên Phong rồi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thiên Phong bố trí không ít người xem chừng nhà cũ sợ Diệp Cẩn đến, vì vậy ta phái ám vệ đánh ngất xỉu những người đó rồi”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Thiên Phong muốn tự gánh vác mọi chuyện, đợi xong xuôi sẽ mang Diệp Cẩn vào Nhật Nguyệt sơn trang”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tuy có lòng bảo hộ nhưng không phải biện pháp giải quyết vấn đề, có một số việc phải để hai người cùng nhau đối mặt mới được”

Thật ra nam nhân của ta rất đáng tin cậy! Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng hơi sùng bái.

“Hôn một chút nhé?”. Tần Thiếu Vũ yêu cầu.

“Nằm mơ!”. Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt, tiếp tục nhìn xuống dưới.

Mà mọi người trong sân sau khi thấy Diệp Cẩn cũng có chút bất ngờ. Thẩm Thiên Phong nắm tay hắn, nhíu mày nói. “Không phải bảo ngươi ở đó chờ ta ư?”

“Có một số chuyện không phải miễn cưỡng là được”. Diệp Cẩn rút tay về, nhìn Thẩm trang chủ nói. “Trang chủ không cần phiền lòng, ta lập tức quay về Quỳnh Hoa cốc, sau này sẽ không trở lại nữa”

“Ta sẽ không để ngươi một mình”. Tính cách Thẩm Thiên Phong trước giờ rất ôn hoà, khó thấy sắc bén như vậy.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, dường như cây kim rơi xuống đất cũng sẽ nghe thấy tiếng.

“Làm sao đây?”. Thẩm Thiên Lăng rất khẩn trương. “Chúng ta có cần xuống dưới hay không?”

“Không cần”. Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Sẽ có người đến hỗ trợ”

“Hả?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

Tần Thiếu Vũ chỉa cằm ra ngoài.

Thẩm Thiên Lăng nhìn ra thì thấy bên dưới có một đám đông đang đến, tiếng pháo trong nháy mắt vang lên, giống như mười mấy dây pháo đang nổ bên tai.

“Ngươi làm ư?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ cười nói. “Chuyện cưới hỏi cần gì phải căng thẳng như vậy”

“Trang chủ”. Có người hầu chạy vào cửa. “Bên ngoài có mười mấy chưởng môn tới, nói chúc mừng đại thiếu gia và Diệp cốc chủ thành thân. Dân chúng cũng đến xem náo nhiệt, còn nói muốn xem Diệp cốc chủ dáng dấp ra sao, đương nhiên nếu sẵn tiện nhìn thấy tiểu thiếu gia thì càng tốt”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ta quả thật là bia đỡ đạn!

“Cái này không phải ta nói”. Tần Thiếu Vũ kịp thời giơ tay. “Ta còn ước gì đem ngươi giấu trong phòng, ai lại không công cho người ngoài xem?”

Thẩm trang chủ chóng mặt hoa mắt.

Khâm sai cũng hiểu ý, khiến cho gánh hát mang tới bắt đầu thổi kèn đánh trống, trong sân tức khắc trở nên vui vẻ. Ám vệ Truy Ảnh cung đồng loạt tràn vào, ầm ĩ đẩy Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn ra cửa. Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang theo sau rất phẫn nộ, sáng sớm thế mà bị đánh lén ngất xỉu, những người này chừng nào mới về vậy, ở lại Giang Nam không chịu đi quả thật thiếu ăn đòn!

Sự việc đến nước này, mặc dù Thẩm trang chủ không đồng ý thì tin tức tứ hôn cũng đã truyền khắp võ lâm, thậm chí khắp thiên hạ, cho dù phản đối cũng không có ý nghĩa. Mọi người ở đây đều là dân lão luyện, có ai lại không hiểu rõ điểm này?

“Được rồi, trước hết đi tiếp đãi những chưởng môn kia thôi”. Thẩm phu nhân vuốt lưng cho Thẩm trang chủ, trấn an. “Nhìn bọn trẻ cũng không tệ, xong việc rồi hãy nói chuyện với con trai”

“Đúng vậy, trang chủ”. Nhà ngoại của Nhị di nãi nãi là trọng thần trong triều, đương nhiên không hi vọng Thẩm trang chủ kháng chỉ gây xích mích với Hoàng thượng, vì vậy cũng khuyên theo. Hai người ngươi một câu ta một câu, cuối cùng vẫn khuyên được Thẩm trang chủ ra đại sảnh.

“Giải quyết rồi sao?”. Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Tần Thiếu Vũ.

“Ừ, giải quyết rồi”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn đứng dậy. “Đi thôi, ra ngoài hít thở không khí, ta lười nghe bọn họ làm rộn”

“Chờ chút!”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.

“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ dừng bước.

Thẩm Thiên Lăng khổ sở nói. “Tê chân”

Tần Thiếu Vũ bật cười, bế hắn lên đi xuống dưới lầu.

Giống như Tần Thiếu Vũ nói, hôm nay Nhật Nguyệt sơn trang đâu chỉ dùng hai chữ “náo nhiệt” là có thể hình dung. Những chưởng môn kia đều rất lươn lẹo, Hoàng thượng tứ hôn là chuyện lớn, huống hồ trước kia ám vệ Truy Ảnh cung còn liến thoắng ba hoa, không chỉ đúng lúc nhắn lại chuyện ‘Hoàng thượng tứ hôn cho Thẩm đại thiếu và Diệp cốc chủ, có muốn đến chúc mừng hay không các ngươi tự xem xét đi’, còn suy một ra ba mà tăng thêm không ít tình tiết. Ví dụ như ‘Diệp cốc chủ trên chiến trường liều mạng cứu Hoàng thượng trong tay Cổ Lực Hãn trở về’, hay ‘Diệp cốc chủ và Hoàng thượng xa nhau nhiều năm, lúc gặp lại trên trời rơi xuống đầy cánh hoa’. Muốn bao nhiêu kì lạ có bấy nhiêu kì lạ, muốn bao nhiêu ảo tưởng có bấy nhiêu ảo tưởng, khiến các chưởng môn và dân chúng sửng sốt, đồng loạt khởi hành, sợ rằng nếu chậm trễ sẽ đắc tội.

“Chúc mừng Thẩm trang chủ, chúc mừng Thẩm trang chủ”. Trong đại sảnh Nhật Nguyệt sơn trang, các chưởng môn đang vui vẻ chúc tụng, đồng loạt cảm thán Thẩm thiếu gia và Diệp cốc chủ quả là trời sinh một đôi, Thẩm trang chủ thật có phúc, hâm mộ chết người! Ai mưu toan chia rẽ cặp đôi này quả thật không có mắt, nhất định sẽ bị trời phạt.

Thẩm trang chủ chóng mặt hoa mắt, thấy trong lòng bực bội.

“Không biết các vị anh hùng có muốn xem của hồi môn Hoàng thượng ban cho không?”. Khâm sai cũng góp vui. “Có rất nhiều bảo bối quý hiếm”

“Vậy thì quá tốt!”. Trong đám đông có người tán thành, vì vậy mọi người vui sướng vây quanh Thẩm trang chủ đi ra hậu viện, quả thật giống như đón mừng năm mới!

Thẩm trang chủ hết cách, thở dài thật sâu!

Mà trong phòng Thẩm Thiên Phong, Diệp Cẩn đang yên lặng ngồi trên bàn uống trà.

“Còn đang giận ư?”. Thẩm Thiên Phong ngồi xổm trước mặt hắn, nhẹ nhàng nắm tay hắn.

“Ta giận cái gì?”. Diệp Cẩn nhìn hắn. “Sáng nay Thiếu Vũ phái người đến nói ngươi quỳ suốt đêm”

Thẩm Thiên Phong cười khổ. “Hắn đúng là nhanh mồm nhanh miệng”

“Cần gì phải vậy”. Diệp Cẩn dùng tay vuốt ve gò má hắn. “Có bao nhiêu cô nương tốt đang chờ được gả cho ngươi”

“Đến nước này rồi sao còn nói những chuyện này?”. Thẩm Thiên Phong đứng lên ôm hắn vào lòng, thở dài. “Ta biết trong lòng ngươi ấm ức”

“Ta muốn quay về”. Giọng Diệp Cẩn rất thấp.

“Ừ, sau này ta sẽ về với ngươi”. Thẩm Thiên Phong ôm chặt lấy hắn. “Sau này dù ngươi đi đâu ta cũng ở bên ngươi”

Ánh mặt trời ấm áp lan toả, mà tuyết đọng trên ngọn cây cũng bắt đầu hoà tan. Có tia sáng chiếu vào khung cửa sổ, rất sáng sủa.

Mấy ngày tiếp theo, võ lâm và quan viên hết người này tới người khác đến thăm, thậm chí còn có người trực tiếp đề nghị thành thân. Nhưng vừa nói ra đã bị Thẩm phu nhân bác bỏ, vì còn chưa xem được ngày lành.

“Thật ra cũng không quan trọng như vậy”. Thẩm Thiên Lăng nỗ lực thuyết phục nương hắn, sớm ngày nào hay ngày nấy, khó thấy cha không phản đối, đỡ phải xảy ra chuyện.

“Vậy ngày mai là được”. Thẩm phu nhân vỗ một phát.

Thẩm Thiên Lăng lập tức nghiêm túc nắm tay nương hắn. “Ta thu hồi lại những lời vừa rồi, xem ngày rất quan trọng, nhất định phải từ từ chọn, không vội”

Sao có thể thành thân ngay ngày mai chứ, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ!

Một tháng sau, trong nhà rốt cuộc yên tĩnh lại. Diệp Cẩn nhất quyết không chịu ở Nhật Nguyệt sơn trang, vì vậy Thẩm Thiên Phong đưa hắn về nhà cũ, mỗi ngày đọc sách xem thảo dược, cũng yên bình trôi qua.

Hôm đó đẹp trời, Diệp Cẩn ở trong phòng lấy thảo dược ra định phơi nắng, ngẩng đầu thì thấy có người đang bước vào.

“Diệp đại ca”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nương muốn tới thăm ngươi”

“… Phu nhân”. Trong lòng Diệp Cẩn hơi kinh ngạc.

“Đừng tìm, Thiên Phong không biết ta tới tìm ngươi”. Thẩm phu nhân nói. “Ở đây quen chưa?”

“Vâng”. Diệp Cẩn gật đầu. “Tạ ơn phu nhân”

Thẩm Thiên Lăng ở bên cạnh xen mồm. “Chúng ta tới đón ngươi về Nhật Nguyệt sơn trang”

“Ta?”. Diệp Cẩn bất ngờ.

“Ở một người tuy yên tĩnh nhưng không có ý nghĩa”. Thẩm phu nhân nói. “Người một nhà ở cùng nhau mới náo nhiệt”

Khoé mắt Diệp Cẩn nóng lên.

“Mẫu thân còn nấu canh cho ngươi”. Tuy trình độ nấu ăn hữu hạn nhưng tràn đầy yêu thương! Thẩm Thiên Lăng phân phó ám vệ. “Thu dọn đồ đạc, chúng ta cùng nhau về nhà!”

“Chíp!”. Cục Bông cũng phấn khởi hất đầu.

Cực kì tuyệt vời!

Mà Thẩm trang chủ cũng không ý kiến với chuyện này, không khí trên bàn cơm cũng ngày càng náo nhiệt. Thời tiết giao mùa, Thẩm phu nhân tái phát bệnh cũ, Diệp Cẩn không ngủ chăm sóc nàng suốt ba ngày, người nhà thấy vậy đều cảm thán đại thiếu gia thật tốt số. Thẩm trang chủ cũng khó thấy được bình tĩnh lại, cùng Diệp Cẩn chơi cờ trong viện.

“Xuân về hoa nở”. Một ngày nọ, Tần Thiếu Vũ ôm lấy Thẩm Thiên Lăng từ phía sau. “Ngày thành thân của chúng ta cũng sắp tới rồi”

Thẩm Thiên Lăng ha ha nói. “Thiếu hiệp ngươi thật biết nói đùa”

“Lần này đừng hòng trốn”. Tần Thiếu Vũ cắn lỗ tai của hắn. “Nếu không ta sẽ trói ngươi mang về Truy Ảnh cung”

“Sao lại bạo lực như vậy?”. Thẩm Thiên Lăng phàn nàn.

“Là ngươi không ngoan”. Tần Thiếu Vũ buông tay ra. “Ta và Thiên Phong có việc ra ngoài, ngươi tốt nhất hãy ở nhà đợi”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ta mang con trai đến tìm Diệp đại ca, tối qua nó ăn đậu mà Tam ca mang từ Tây dương về, còn đang phấn khởi tới bây giờ”. Nghe thật ngu xuẩn!

Tần Thiếu Vũ cười gật đầu, xoay người ra khỏi phòng.

Thẩm Thiên Lăng vào phòng thì thấy Cục Bông đang vui sướng ở trên bàn, trong miệng còn ngậm khô bò.

“Chíp!”. Thấy hắn đến, Cục Bông xoè cánh tỏ ra hoan nghênh.

“Sao lại ăn nữa rồi”. Thẩm Thiên Lăng lấy khô bỏ ra khỏi miệng nó, định ôm ra ngoài. Đáng tiếc Cục Bông không hề phối hợp, xoay tới xoay lui trong lòng hắn, điên cuồng hất đầu kháng nghị, sau cùng dứt khoát nhảy xuống đất, bắt đầu chạy xung quanh, tốc độ rất nhanh.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, vừa định gọi ám vệ hỗ trợ thì thấy Cục Bông chạy tới ám cách kia, giơ móng vuốt dùng sức đạp. “Chíp!”

“Không chơi được”. Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt.

Cục Bông không nghe theo, tiếp tục đạp. “Chíp chíp!”

Sàn nhà nứt ra, Thẩm Thiên Lăng hết nói nổi.

“Chíp!”. Cục Bông lắc lư chạy tới bên chân hắn ngẩng đầu, đôi mắt hạt đậu rất MOE!

“Được rồi, chơi một chút thôi”. Thẩm Thiên Lăng thoả hiệp, sau khi đóng cửa thì lấy vách ngăn ra, đem chiếc hộp nhỏ ra ngoài.

Ánh mắt Cục Bông phấn khởi, sung sướng nhảy lên bàn.

“Không biết sao ngươi lại thích nó”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Không tròn, màu sắc cũng không chói loá”

Thế nhưng hắn rất nhanh đã biết đáp án.

Vì dưới một đạp của Cục Bông, Huyết ngọc hồng liên đã vỡ nát, bên trong có một hạt châu lăn ra, bóng mượt không gì sánh được, đỏ như máu.

Trong đầu Thẩm Thiên Lăng nổ ầm ầm, cả người sửng sốt.

“Chíp”. Cục Bông rất hài lòng, dùng đầu đâm đâm để chơi.

Thẩm Thiên Lăng lấy lại bình tĩnh, xoay người lấy hộp gỗ trong tủ đặt lên bàn nhẹ nhàng mở ra.

Trong chín ngăn, tám viên linh thạch đang loé sáng, chỉ còn lại một khoảng trống cuối cùng.

Thẩm Thiên Lăng cầm hạt châu cuối cùng, tay hơi run run.

Trước kia sư phụ từng nói, lúc chín hạt châu kết nối với nhau, thời không sẽ giao nhau, các vì sao đảo ngược, không chừng mình có thể trở về thật.

Khi mới đến thế giới này, không có lúc nào là không nghĩ tới chuyện này, nhưng hiện tại có cơ hội thì lại không làm được bước cuối cùng.

Có hình bóng đã sớm mọc rễ ở trong tim, nếu nhổ ra sợ rằng trái tim cũng thiếu một mảnh.

“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào.

Thẩm Thiên Lăng trong lòng không yên, theo bản năng đậy hộp lại, trong mắt kinh hoảng.

“Chíp!”. Cục Bông hết hồn, vì sao lại làm ra tiếng động lớn như vậy chứ, quả thật hù chết chim!

“Ngươi đang làm gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.

“Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng trốn tránh ánh mắt của hắn.

Tần Thiếu Vũ bước tới định mở nắp hộp, nhưng bị Thẩm Thiên Lăng chặn lại. Tuy Cục Bông không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn kiên định giúp mẹ nó, đặt mông ngồi lên nắp hộp không cho cha ***ng vào, đôi mắt hạt đậu rất kiên nghị.

“Cầm cái gì trong tay thế?”. Tần Thiếu Vũ trầm giọng hỏi.

Thẩm Thiên Lăng cầm chiếc hộp muốn chạy nhưng bị kéo lại, lòng bàn tay phát ra ánh sáng bóng loáng.

Thẩm Thiên Lăng cắn chặt lưỡi.

“Là thứ bên trong Huyết ngọc hồng liên ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng không nói gì.

“Mở ra”. Giọng Tần Thiếu Vũ càng nghiêm túc.

Thẩm Thiên Lăng không nhìn hắn.

Tần Thiếu Vũ mở nắp hộp ra.

“Chíp!”. Cục Bông thê thảm lăn lên bàn, cực kì tức giận!

Tám viên linh thạch nằm yên trong hộp, cộng thêm Phi Hà châu trong tay Thẩm Thiên Lăng nữa là đủ chín viên.

“Tìm được Lam Tinh Ngọc lúc nào vậy?”. Tần Thiếu Vũ gằn từng chữ hỏi.

“Ngươi đừng hỏi”. Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại. “Đem đi đi, sau này đừng để ta nhìn thấy nữa”

“Ta còn tưởng giữa hai đứa không còn bất kì bí mật nào nữa”. Giọng Tần Thiếu Vũ bình lặng nhưng nghe vào có chút mất mát. “Ta còn phái người đi khắp thiên hạ tìm cho ngươi, không ngờ đã đến tay ngươi rồi”

“Xin lỗi”. Giọng Thẩm Thiên Lăng khàn khàn.

“Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ chậm lại âm điệu, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên. “Chỉ cần ngươi nói ra, cho dù sai lầm cỡ nào ta cũng tha thứ cho ngươi”

Khoé mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng. “Xin lỗi”

“Ngươi không có lỗi với ta”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Chưa từng có”

Nước mắt Thẩm Thiên Lăng rơi lã chã, hai tay ôm chặt lấy eo hắn.

“Hồi nãy giọng điệu ta không tốt”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn. “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?”

“Có thể cho ta một chút thời gian ngẫm nghĩ không?”. Trong đầu Thẩm Thiên Lăng hỗn loạn, thật sự không biết sắp xếp từ ngữ thế nào.

“Được”. Tần Thiếu Vũ hôn lên trán hắn. “Có muốn ta ở bên cạnh không?”

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.

“Vậy ta ra ngoài”. Tần Thiếu Vũ buông tay ra. “Nếu nghĩ xong thì bảo ám vệ đến tìm ta”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ngươi mang linh thạch đi đi”

“Đó là vật của ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

“Ta chỉ cần cái này là được rồi”. Thẩm Thiên Lăng lấy Bích Lục Đồng lúc trước mẫu thân đưa rồi bỏ Phi Hà Châu vào. “Còn lại đều cho ngươi”

Tần Thiếu Vũ cũng không hỏi nhiều, cầm hộp ra ngoài.

Cục Bông rướn cổ lên nhìn cha nó, sao có thể lấy đi chứ, thật đáng ghét!

“Cung chủ”. Ám vệ đang canh giữ trong sân.

“Để ý Lăng nhi”. Giọng Tần Thiếu Vũ rất thấp. “Có bất cứ khác thường gì đều phải báo cho ta biết”

“… Vâng”. Tuy ám vệ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng khó thấy Tần Thiếu Vũ lộ ra vẻ mặt này khi nói về Thẩm Thiên Lăng, vì vậy mọi người đều thức thời không hỏi nhiều.

“Sao lâu quá vậy?”. Ngoài sân, Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn đang chờ Tần Thiếu Vũ. “Quay về lấy đồ thôi mà?”

“Ta không đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nói cho mấy chưởng môn hôm khác ta sẽ đến xin lỗi”

“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Phong khó hiểu. “Rõ ràng đã hẹn trước”

“Không có tâm trạng”. Tần Thiếu Vũ xoay người nhảy lên cây, tựa vào một chạc cây nhìn về phía tiểu viện.

“Cãi nhau với Lăng nhi ư?”. Thẩm Thiên Phong suy đoán.

Tần Thiếu Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào tiểu viện, hoàn toàn không để ý hắn nói cái gì.

Thẩm Thiên Phong: …

Tính tình kiểu gì thế này?

“Ta đi xem Lăng nhi”. Diệp Cẩn bước vào trong sân.

“Giúp ta một chuyện”. Tần Thiếu Vũ gọi hắn lại.

“Chuyện gì?”. Diệp Cẩn hỏi.

Tần Thiếu Vũ nhảy xuống đất, kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

“Sao ngươi không tự hỏi?”. Diệp Cẩn nghe vậy cau mày.

“Nếu hắn muốn nói cho ta biết thì sẽ không giấu đến bây giờ”. Tần Thiếu Vũ cười khổ. “Chắc là có những chuyện hắn không biết nên nói với ta thế nào”

“Được rồi”. Diệp Cẩn gật đầu. “Ta sẽ cố hết sức”

“Diệp cốc chủ”. Ám vệ canh giữ trong sân thấy hắn vào thì đồng loạt chào hỏi.

Diệp Cẩn đẩy cửa vào phòng thì thấy Thẩm Thiên Lăng đang ngồi bên bàn, Cục Bông đang vui sướng dùng móng đá Bích Lục Đồng để chơi.

“Rất nhiều đại phu muốn có nó, thế mà ngươi lại làm đồ chơi cho Cục Bông”. Diệp Cẩn ngồi xuống đối diện hắn. “Nếu truyền đi nhất định sẽ tức chết hơn trăm người”

“Hắn bảo ngươi tới ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Diệp Cẩn thở dài. “Ta còn định giả bộ nhưng xem ra không được rồi”

Thẩm Thiên Lăng cười cười, đưa cho hắn một chén trà.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Lăng. “Lần đầu tiên Thiếu Vũ mang ngươi tới Quỳnh Hoa cốc là vì Hoàng Kim Nhãn, hiện tại đã có đủ chín viên linh thạch, nếu ngươi không muốn nói cho Thiếu Vũ biết nguyên nhân thì nói với ta cũng được”

Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Nếu ta nói ta không phải Thẩm Thiên Lăng kia, ngươi tin không?”

Trên nóc nhà, Tần Thiếu Vũ cau mày, hai tay cũng không tự chủ siết chặt.

“Cốc chủ đang nói gì với công tử thế nhỉ?”. Ám vệ và Thẩm Thiên Phong ở xa xa nhìn, đều cảm thấy khẩn trương!

Đang êm đẹp đừng nghiêm túc thế chứ, thật khiến người ta vặn vẹo!

“Cái gì?”. Diệp Cẩn giật mình.

“Ta vốn không phải Thẩm Thiên Lăng kia”. Thẩm Thiên Lăng lặp lại lần nữa. Nếu lần này không nói rõ hai người nhất định sẽ có rạn nứt. Huống hồ giống như Tần Thiếu Vũ đã nói, nếu đã ước hẹn trọn đời thì cần thành thật với nhau, nếu không sẽ không công bằng với hắn.

“Dịch dung ư?”. Diệp Cẩn thật sự rất khó tin.

“Không phải”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Đại khái là thời không giao nhau, ngươi cũng có thể xem như Tá thi hoàn hồn”

“Càng nói càng thái quá”. Diệp Cẩn dở khóc dở cười. “Nói thêm nữa ngươi sẽ biến thành yêu tinh hô phong hoán vũ thật đó”

“Là thật”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Ta vốn không thuộc về thế giới này”

Diệp Cẩn vươn tay đo nhiệt độ trên trán hắn.

Thẩm Thiên Lăng đẩy tay hắn ra, bắt đầu chậm rãi kể. Từ việc ngoài ý muốn xảy ra trong lễ trao giải, đến lúc vừa tới thế giới này không biết phải làm sao, rồi gặp được Tần Thiếu Vũ, rồi có duyên gặp được sách cổ và chân nhân, biết rằng nếu thu thập đủ hạt châu sẽ trở về thế giới kia. Nói ra từng chuyện, tảng đá trong lòng cũng dỡ xuống từng mảnh.

Diệp Cẩn lúc đầu còn nửa tin nửa ngờ, càng về sau càng kinh ngạc, thậm chí không biết nên nói gì.

“Ngươi tin không?”. Sau khi nói xong, Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Không tin cũng đúng thôi, nếu không phải là đương sự ta cũng cảm thấy đều là nói bậy nói bạ”

Diệp Cẩn lắc đầu. “Ngươi để ta suy nghĩ một chút”. Lượng thông tin quá lớn, trong thời gian ngắn rất khó tiêu.

“Hắn đang nghe, có phải không?”. Thẩm Thiên Lăng yên lặng hỏi.

Tần Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào.

Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, khoé mắt đỏ bừng.

“Giúp ta bảo mật”. Tần Thiếu Vũ nhìn Diệp Cẩn. “Mọi người, kể cả Thiên Phong”

“Ừ”. Diệp Cẩn hoàn hồn lại, gật đầu. Xưa kia lỡ tay khiến Thẩm Thiên Lăng bị thương suýt mất mạng, hắn đã tự trách hồi lâu, huống hồ là bí mật lớn như vậy.

“Đa tạ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu, xoay người nhìn Thẩm Thiên Lăng.

“Ta ra ngoài trước”. Diệp Cẩn thức thời rời khỏi. Ngoài sân mọi người vừa thấy hắn ra thì lập tức xông tới, vô cùng tò mò!

“Đôi lứa cãi nhau mà thôi”. Diệp Cẩn vẻ mặt chán ghét. “Quan tâm chuyện nhà người ta như vậy, đổi nghề làm mai đi”

Thẩm Thiên Phong nhìn trời, ám vệ đồng loạt tan nát cõi lòng.

Diệp cốc chủ sao lại độc miệng như vậy, quả thật không chịu nổi!

Thời điểm này rất muốn xếp hàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của phu nhân.

Nhưng cung chủ rất hung dữ.

Cuộc đời thật vô vọng.

Trong phòng, Tần Thiếu Vũ bước tới ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng. “Chỉ vì chuyện này thôi sao?”

“Chuyện này không phải chuyện lớn ư?”. Mũi Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng.

“Chuyện này mà là chuyện lớn gì?”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu nhìn hắn. “Lăng nhi là yêu tinh không biết từ đâu chui ra, cũng không phải bí mật gì, khắp thiên hạ đều biết”

Thẩm Thiên Lăng bị hắn chọc cười.

“Đứa ngốc, không sao đâu”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.

“Ngươi tin không?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ. “Chắc vì ta và hắn giống nhau như đúc, cũng có thể hắn là kiếp trước của ta, nói chung ta không phải Thẩm Thiên Lăng trước kia của Nhật Nguyệt sơn trang, mà đã thay đổi linh hồn”

“Ta tin”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ngươi nói gì ta cũng tin”

“Đừng bình tĩnh như vậy”. Trong mắt Thẩm Thiên Lăng còn ngấn lệ, nhưng khoé miêng đã mang ý cười. “Ít nhiều gì cũng phải tỏ ra kinh ngạc một chút”

“Ta chỉ quan tâm một chuyện”. Tần Thiếu Vũ nắm lấy tay hắn. “Ngươi còn muốn quay về không? Trở về thế giới của ngươi”

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.

“Chắc chứ?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại một lần.

“Ừ”. Mười ngón tay Thẩm Thiên Lăng giao nhau với hắn. “Lam Tinh Ngọc là sư phụ cho ta vào lần đầu gặp nhau¸ lúc đó ta còn muốn về nên không nói cho ngươi biết. Càng che giấu, ta càng không biết phải nói thế nào với ngươi”

“Không sao”. Tần Thiếu Vũ lau nước mắt cho hắn. “Cho phép ngươi gạt ta lần này”

Thẩm Thiên Lăng vùi mặt vào sâu trong ngực hắn. “Ta từ bỏ linh thạch, ngươi trả lại cho mọi người đi”

“Được”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Sẽ không hối hận đấy chứ? Sau này cũng không trở về được”

“Sau này ngươi không được phép phụ ta”. Thẩm Thiên Lăng ôm chặt lấy hắn.

“Ta thề”. Tần Thiếu Vũ hôn lên tóc hắn. “Kiếp này hay kiếp sau đều đối xử tốt với ngươi”

“Cung chủ”. Ám vệ ở bên ngoài gọi. “Thẩm trang chủ phái người đến nói đã pha trà Phổ nhị hảo hạng, mời công tử qua nếm thử”

“Ta đi với ngươi”. Mười ngón tay Tần Thiếu Vũ giao nhau với Thẩm Thiên Lăng. “Trừ sư phụ, ta và Diệp Cẩn ra, lai lịch của ngươi vĩnh viễn là bí mật, tuyệt đối không có người thứ năm biết”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

Tần Thiếu Vũ trao cho hắn một nụ hôn triền miên mà ngắn ngủi, tay trong tay đi ra cửa.

Bên ngoài bầu trời rực rỡ.

Từ nay về sau, quan hệ của hai người cũng chưa từng biến đổi, thậm chí vì mở rộng cõi lòng mà càng thân mật. Diệp Cẩn đã từng tò mò hỏi. “Ngươi quả thật vứt hết mớ linh thạch kia ư?”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Vẫn giữ lại toàn bộ”

“Sao lại giữ, không sợ hắn đi ư?”. Diệp Cẩn cau mày.

“Giữ lại linh thạch vì sợ sau này hắn đổi ý. Nếu đã quyết định đi, ép ở lại cũng không có ích gì”. Tần Thiếu Vũ cười nói. “Nhưng ta tuyệt đối tin rằng sẽ không khiến hắn có ý định quay về”

“Đúng như tính cách của ngươi”. Diệp Cẩn suy nghĩ một chút, lại hỏi. “Vậy ta có thể tìm hắn trò chuyện về thế giới khác không?”

“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Gần đây Lăng nhi cũng nói một ít với ta, nghe rất thú vị”

“Bảo đảm sẽ giữ bí mật”. Diệp Cẩn giơ tay thề, sau đó vui sướng đi tìm Thẩm Thiên Lăng.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, tựa trên cây phơi nắng.

Lại qua mấy ngày, người hầu báo rằng phu nhân mời công tử và cung chủ qua có chuyện quan trọng bàn bạc.

“Còn có chuyện gì quan trọng?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối.

“Chuyện quan trọng của nhạc mẫu không phải là hầm một nồi canh đại bổ cho ngươi ư?”. Tần Thiếu Vũ nhanh trí ra ngoài. “Ta đột nhiên có việc gấp, không đi được”

“Đừng có mà lần nào cũng xài chiêu này!”. Thẩm Thiên Lăng ra sức kéo hắn. “Có nạn cùng chịu, quay lại đây! Nếu không chúng ta sẽ ly hôn!”

Trong mắt Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ.

“Lăng nhi, mau tới đây”. Thấy hai người tiến đến, Thẩm phu nhân ở bên cửa sổ gọi.

“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng bước vào.

“Đến xem mấy thứ vải này”. Thẩm phu nhân sắp xếp. “Lựa làm đồ cưới cho ngươi và Thiếu Vũ”

“Lăng nhi lựa là tốt rồi”. Tần Thiếu Vũ vuốt cằm. “Trước kia sư phụ đã cho Tần mỗ một bộ đồ, căn dặn nhất định phải mặc vào ngày đại hôn, không thể trái lệnh”

“Vậy à”. Thẩm phu nhân hơi thất vọng. “Nếu Quỷ Thủ thần y đã ra lệnh thì không thể làm gì khác”

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt phẫn nộ mà khiển trách nam nhân của hắn. Rõ ràng là kiếm cớ! Không muốn mặc đồ đỏ thêu hoa mẫu đơn thì cứ nói thẳng, đừng tìm một lý do chính nghĩa như vậy chứ!

Cái gọi là phu thê giống như chim rừng, tai vạ tới nơi thì mạnh ai nấy bay!

“Cái này thế nào?”. Thẩm phu nhân ôm một cây vải đỏ thẫm tới.

Thẩm Thiên Lăng khổ sở nói. “Hơi chói mắt”

“Chói mắt mới tốt, mới phú quý!”. Thẩm phu nhân vỗ một phát. “Chọn cái này đi, ngày mai sẽ kêu thợ may tới đo cho ngươi”

“Vì sao Diệp đại ca và đại ca không mặc?”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.

“Vì nương thương ngươi”. Thẩm phu nhân vỗ vỗ tay hắn. “Vải này chỉ có một thôi”

Thẩm Thiên Lăng chân thành nói. “Hay là tặng cho Diệp đại ca đi?”

“Không cần”. Thẩm phu nhân nói. “Ta đã đặt một cây vải mới, rất nhanh sẽ mang tới”

Thẩm Thiên Lăng: …

Quả nhiên phải chấp nhận số phận.

Không biết Diệp đại ca có xù lông không?

Hai vị thiếu gia của Nhật Nguyệt sơn trang thành thân trong một ngày, vốn là chuyện lớn. Huống hồ còn là hôn lễ với Truy Ảnh cung, Quỳnh Hoa cốc và triều đình. Tần Thiếu Vũ cũng chọn địa điểm thành hôn ở Nhật Nguyệt sơn trang, chỉ cần cưới đúng người thì địa điểm ở đâu không quan trọng. Hôm đó không chỉ có các chưởng môn, quan viên và thương gia, thậm chí Sở Uyên cũng tự bãi giá xuôi nam, quy mô cực kì to lớn, trước nay chưa từng có.

Những ngày trước khi thành thân, Thẩm Thiên Lăng bắt đầu chóng mặt hoa mắt, thậm chí còn cố gắng ôm con trai bỏ trốn, kết quả không được như ý. Vì vậy người hầu Nhật Nguyệt sơn trang vẫn thường thấy tiểu thiếu gia nhà mình lo lắng, chống cằm đờ ra.

“Thầy bói cũng thật là”. Nha hoàn vừa đau lòng vừa oán hận. “Đang êm đẹp sao lại xem ngày hoàng đạo xa như vậy, nhìn xem tiểu thiếu gia đã trông ngóng thành dạng gì rồi”

Thời gian này đối với mỗi người đều là dày vò, cho nên tới ngày đại hôn thì từ trên xuống dưới ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc cũng thành thân, nếu chờ thêm nữa tiểu thiếu gia sao có thể chịu đựng được, đã ủ rũ thì thôi, cái đuôi xù nhất định sẽ không còn xù nữa.

Quả thật khiến người ta đau lòng.

Thẩm Thiên Lăng cũng đã vài ngày không ngủ ngon, sáng hôm đó lại bị kêu dậy sớm chuẩn bị, ngay cả cơm cũng chưa ăn. Cả phòng đỏ chót, người người chạy ra chạy vào, ngay cả Cục Bông cũng bị quấn vải đỏ, lắc lư đến chóng mặt.

“Hôm nay đã thành thân rồi”. Thẩm phu nhân lau nước mắt. “Đại ca ngươi còn biết tìm một người về, sau ngươi lại gả ra ngoài cơ chứ?”

“…”.Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp nói gì thì đã bị ôm vào lòng. Tiểu thư Đường gia bảo ai lại không biết võ công, khuôn mặt Thẩm Thiên Lăng bị vùi vào ngực nương hắn, đẩy không ra, quả thật toàn thân hít thở không thông, cực kì thê thảm!

“Phu nhân phu nhân, cung chủ tới!”. Bên ngoài có người gọi.

Những người trong phòng lập tức rối tung lên, thường xuyên có người giẫm phải chân nhau. Bên tai ầm ĩ, trước mắt cũng ầm ĩ, Thẩm Thiên Lăng chóng mặt hoa mắt, quả thật muốn nhắm mắt lại ngất đi.

Cục Bông ngồi trong mâm bánh cưới, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Thẩm tiểu thụ. Tuy không biết những người này đang làm gì, nhưng hình như rất lợi hại.

Cả ngày này Thẩm Thiên Lăng chưa từng có một giây phút tỉnh táo. Cho đến khi màn đêm buông xuống, vào phòng tân hôn rồi mới bình tĩnh một chút. Cục Bông vốn cố gắng theo vào nhưng lại bị Thẩm Hàm ôm đi, chỉ đành không cam lòng bỏ cuộc.

Cảm giác bị cha mẹ vứt bỏ thật đáng buồn!

Thẩm Thiên Lăng ngồi trên giường, quay đầu nhìn chữ “Hỉ” xung quanh, vẫn cảm thấy như ở trong mơ.

Cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, Tần Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào, trên người có mùi rượu.

“Giờ gì rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Cũng không trễ lắm, khách khứa vẫn còn, chắc định ở suốt đêm”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Trước hết cho ta ôm một chút”

“Đừng quậy”. Thẩm Thiên Lăng xoa đầu hắn. “Bận rộn lâu như vậy, rốt cuộc có thể thả lỏng rồi”

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn không chớp mắt. “Uống rượu giao bôi nhé?”

Dưới ánh nến, đôi mắt Tần Thiếu Vũ sáng lấp lánh. Bên tai Thẩm Thiên Lăng nóng lên, vươn tay lấy hai chén rượu trên bàn.

“Không phải vậy”. Tần Thiếu Vũ lấy chén rượu xuống.

“Vậy phải làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

Tần Thiếu Vũ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó nâng cằm hắn lên, cúi đầu dịu dàng đút nửa chén vào.

Môi lưỡi dây dưa, Thẩm Thiên Lăng ôm cổ Tần Thiếu Vũ, tuỳ ý hắn mang mình tới giường.

“Hiện tại không sợ ư?”. Tần Thiếu Vũ cười nhẹ. “Sao hồi trước lại muốn trốn?”

“Khẩn trương”. Thẩm Thiên Lăng nhéo mặt hắn. “Sau này không được ăn hiếp ta”

“Sao ta nỡ”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên môi hắn. “Nhất định nâng ngươi trong lòng bàn tay cưng chiều”

“Không biết Diệp đại ca và đại ca hiện tại thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng cực kì quan tâm.

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Cái này cũng muốn xen vào ư?”

“Lẽ nào ngươi không tò mò?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ta tò mò hắn làm gì?”. Tần Thiếu Vũ cởi ra dây lưng của Thẩm Thiên Lăng. “Ta tò mò Lăng nhi cởi ra sẽ như thế nào thôi”

“Vẫn nên ngủ sớm đi, ta hơi mệt”. Thẩm Thiên Lăng nỗ lực tranh thủ quyền lợi, mấy ngày nay hắn mệt thê thảm, cực kì muốn ngủ cho ngon!

“Không được”. Tần Thiếu Vũ cởi áo ngoài của hắn ném ra màn. “Đêm tân hôn nhất định phải xx, nếu không sẽ biến thành xấu xí”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi nghiêm túc ư?

“Phu nhân yên tâm, đêm nay ta nhất định sẽ cố gắng”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục cởi áo lót của hắn. “Chúng ta xx tới sáng!”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy rớt nước mắt. “Thật ra cũng không cần chuyên nghiệp như vậy!”

“Không còn cách nào khác”. Tần Thiếu Vũ cởi sạch hắn ra. “Ta làm việc luôn chuyên nghiệp”

Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Ta hoàn toàn không thấy vậy”

“Phải không?”. Tần Thiếu Vũ cười như có như không, nhéo bụng mỡ của hắn.

“Ta nói bậy rồi”. Thẩm Thiên Lăng rất nghe lời. “Thật ra thiếu hiệp ngươi rất… ưm”

“Ưm?”. Tần Thiếu Vũ ngậm lấy vành tai của hắn, động tác trên tay lại nhanh hơn.

Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới, trả thù mà đá hắn một cái.

Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, cúi đầu hôn thật sâu lên cánh môi mềm mại của hắn.

Rèm đỏ ấm, một đêm vui.

Mà ở bên kia, Diệp Cẩn bởi vì làm nghề y mà kiến thức rất phong phú. Thế nhưng kiến thức hoá thành thực tế lại không thể thực hiện được! Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhiều lần nhưng khi thấy Thẩm Thiên Phong bước vào phòng thì vẫn muốn đánh hắn ra.

Ai muốn làm chuyện đó chứ, mất mặt chết người!

“Vẻ mặt gì thế này?”. Thẩm Thiên Phong khó hiểu.

“Hay là ngươi ra ngoài ngủ đi?”. Diệp Cẩn đề nghị.

Thẩm Thiên Phong: …

“Vậy ta ra ngoài cũng được”. Diệp Cẩn chạy ra phía ngoài, kết quả bị kéo vào lòng Thẩm Thiên Phong. “Đừng quậy”

Lão tử cơ bản không hề quậy! Diệp Cẩn siết thành nắm đấm.

“Rượu giao bôi”. Thẩm Thiên Phong đưa cho hắn một chén rượu.

“Uống xong rượu giao bôi ngươi sẽ ra ngoài ngủ ư?”. Diệp Cẩn chưa từ bỏ ý định.

Thẩm Thiên Phong lắc đầu.

Diệp Cẩn: …

Người đâu cứu mạng!

Rượu giao bôi là rượu Lê Hoa thượng hạng chưng cất nhiều năm, sau khi Diệp Cẩn uống xong thì thấy toàn thân khô nóng, nghĩ cách này hình như rất hữu hiệu, vì vậy lại tự rót thêm một chén.

“Không được”. Thẩm Thiên Phong chặn chén rượu lại, buồn cười nói. “Ai lại uống rượu giao bôi hai lần”

“Vậy ngươi đánh ta ngất xỉu đi”. Diệp Cẩn nói. “Sau đó ngươi muốn làm gì thì làm”

Dù sao trốn cũng không thoát, chi bằng rướn cổ lên nhanh chóng đến một đao!

Thẩm Thiên Phong bật cười. “Khẩn trương ư?”

“Nói thừa!”. Diệp Cẩn giận dữ.

“Có thuốc không?”. Thẩm Thiên Phong kề vào tai hắn hỏi.

“Không có”. Diệp Cẩn một mực phủ nhận.

“Đừng quậy”. Thẩm Thiên Phong ôm hắn ngồi lên giường. “Ta sẽ không làm ngươi đau”

Diệp Cẩn nghe vậy mặt đỏ tới mang tai, xù lông nói. “Những lời này mà ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra miệng!”

Đã nói là không biết xấu hổ mà!

“Chúng ta đã thành thân rồi”. Thẩm Thiên Phong nắm tay hắn. “Đương nhiên phải làm chuyện thân mật”

“Đã bảo ngươi đánh ta ngất xỉu mà ngươi không chịu!”. Diệp Cẩn tiếp tục giận.

“Không nỡ”. Thẩm Thiên Phong nhẹ nhàng kéo áo hắn ra. “Đổi phương pháp khiến ngươi ngất xỉu”

Trong lòng Diệp Cẩn tràn ngập cảm giác bi tráng!

Từng lớp áo bị cởi ra, lộ ra nửa thân trên mảnh mai trắng nõn. Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn lên từng tấc da thịt của Diệp Cẩn. Chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng tới, nhất thời cảm thấy không nỡ, chỉ mong đêm nay vĩnh viễn cũng không chấm dứt.

Một lát sau, Diệp Cẩn hít sâu nói. “Vậy ngươi tìm sợi dây trói ta lại đi”

Thẩm Thiên Phong: …

Diệp Cẩn nói. “Nếu không ta nhất định không nhịn được mà đánh ngươi”

“Đừng quậy”. Thẩm Thiên Phong cụng trán hắn. “Ngoan, thuốc ở đâu?”

Diệp Cẩn lung tung chỉ vào ngăn tủ.

Thẩm Thiên Phong xuống giường thì tìm thấy một chai nhỏ bên trong. Diệp Cẩn lấy gối che mặt giả chết.

Trong phòng huân hương nhàn nhạt, bầu không khí rất tốt đẹp.

Thẩm Thiên Phong rất cưng Diệp Cẩn, đương nhiên không nỡ khiến hắn bị thương. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, lúc đi vào đương nhiên trắc trở. Trán Diệp Cẩn đổ mồ hôi, cau mày nằm sấp trên giường.

“Ngoan”. Thẩm Thiên Phong hôn lên tai hắn, muốn cho hắn thả lỏng một chút.

Cảm giác bị vật lạ xâm nhập cũng không thoải mái, Diệp Cẩn giật giật thân thể muốn tránh đi, nhưng Thẩm Thiên Phong sao lại cho hắn thoát, ngược lại còn ôm chặt hơn. Sau vài lần, thuốc mỡ dần dần có tác dụng, hô hấp Diệp Cẩn dồn dập, khẽ rên rỉ. Tuy thanh âm không lớn nhưng nghe vào tai Thẩm Thiên Phong thì hệt như lửa cháy trên đồng cỏ, chỉ hận không thể giữ chặt lấy người bên dưới mới yên tâm.

“Ta không làm nữa”. Diệp Cẩn toàn thân giống như bị treo trên không trung, nửa vời khiến trong lòng khó chịu, lại không biết làm sao, trong mắt đầy hơi nước, thậm chí còn muốn xin tha.

Bình thường hắn hay xù lông cậy mạnh, khó thấy hắn tỏ ra yếu đuối như bây giờ. Trong lòng Thẩm Thiên Phong ba phần đau lòng bốn phần không nỡ, lại còn ba phần khác muốn xem hắn mê loạn dưới thân mình, muốn xem hắn có nhiều biểu cảm hơn, cũng muốn ở bên hắn đời đời kiếp kiếp không thể quay đầu.

“A”. Bất ngờ bị xâm chiếm hoàn toàn, Diệp Cẩn kêu lên thành tiếng.

Thẩm Thiên Phong ôm lấy thân thể mảnh mai, chỉ hận không thể nuốt hắn vào bụng. Yêu thương tích cóp nhiều năm như thuỷ triều bùng phát, không còn kiềm chế được nữa. Người dưới thân có yêu đến kiếp sau dường như cũng không đủ.

Diệp Cẩn vô lực nắm lấy chăn, bị ép hùa theo. Đau đớn ban đầu qua đi, cảm giác kì diệu chưa từng có dường như nuốt lấy thân thể, bốn phía đều trở nên mờ mịt, trong tim trong mắt đều chỉ còn lại một người.

Ám vệ nằm trên nóc nhà, có chút say, ngậm lấy cỏ xanh rung đùi ngắm sao.

Thời tiết cuối xuân đầu hạ thật tốt quá…

“Chíp!”. Sau nửa đêm, Cục Bông lén chạy ra khỏi phòng Thẩm Hàm, hớn hở đến phòng Thẩm Thiên Phong định tìm Diệp Cẩn chơi. Thật vất vả mới mở được cửa, còn chưa đến một phút đã ủ rũ chạy ra.

Cực kì ồn, hơn nữa không ai nhìn thấy mình!

Vì vậy Cục Bông đổi chiến lược, chạy đến tiểu viện của Thẩm Thiên Lăng, quen đường từ cửa sổ nhảy vào.

“Ta bỏ cuộc”. Giọng Thẩm Thiên Lăng khàn khàn, hai chân vô lực quấn lên hông Tần Thiếu Vũ, đáy mắt có chút ánh nước uỷ khuất.

“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn, dưới thân lại tăng nhanh tốc độ.

“Ưm…”. Hai mắt Thẩm Thiên Lăng khép hờ, hô hấp cũng dồn dập.

Cục Bông ngồi trên bàn một lúc rồi xoay người lắc lư ra khỏi phòng, đứng dưới ánh trắng ngẩng đầu nhìn ám vệ, đôi mắt hạt đậu đầy khó hiểu và hoang mang.

Ám vệ lập tức ôm nó lên nóc nhà. Thiếu cung chủ lang thang của chúng ta, thật đau lòng.

Cục Bông ngập một quả táo lớn, lười biếng nằm sấp trên nóc nhà, thở dài thật sâu.

Cuộc đời làm chim thật chông gai…

Sau đại hôn, Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng ở lại Nhật Nguyệt sơn trang hai tháng rồi mới về Truy Ảnh cung.

Thẩm phu nhân tuy không nỡ nhưng Tần Thiếu Vũ đã đáp ứng thường xuyên dẫn Thẩm Thiên Lăng về thăm, vì vậy lúc này mới cho đi. Nàng chỉ huy mọi người chuẩn bị vài xe ngựa đồ dùng thức ăn, nếu không phải thấy Diệp Cẩn cũng thích ăn ngó sen nếp đường thì nàng còn muốn để Vương đầu bếp theo làm của hồi môn đến Truy Ảnh cung.

Đoàn xe trùng điệp khởi hành, dân chúng dọc đường đương nhiên tung hoa đón chào, tranh nhau muốn xem Thẩm công tử, so với ngày hội còn náo nhiệt hơn. Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ cưỡi chung Đạp Tuyết Bạch, lúc giục ngựa chạy như bay trên cánh đồng hoang thì trong lòng đều vui sướng khó tả.

Vượt qua đường xá xa xôi, cuối cùng một buổi sáng đoàn người cũng đến dưới chân núi Truy Ảnh cung. Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn núi cao bát ngát, giật mình nói. “Cao vậy sao?”

“Cho nên ban đầu ta mới nói với ngươi, bệnh gì cũng được, nhưng không thể bị bệnh sợ độ cao”. Tần Thiếu Vũ cười khẽ, bế hắn hướng về phía đỉnh núi.

Thẩm Thiên Lăng chỉ cảm thấy gió rít bên tai, lần thứ hai mở mắt thì lòng bàn chân đã tiếp xúc với mặt đất.

Trước mắt là một mảnh mênh mông xanh biếc, mây mù lượn quanh, vô số toà nhà đứng sừng sững, khí thế to lớn, giống như cảnh tiên.

“Có thích hay không?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau. “Nhà của chúng ta”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng tựa vào ngực hắn, cười khẽ. “Nhà của chúng ta”

Cục Bông ló đầu ra khỏi ngực hắn, cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn thế giới mới.

Gió nhẹ xua tan mây mù, ánh mặt trời dâng lên, chiếu ánh sáng vàng rực lên khắp ngọn núi.

Trời đất bao la, nơi có ngươi chính là nhà của ta.

PHIÊN NGOẠI: CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC SAU HÔN NHÂN!

Bốn bề xung quanh Truy Ảnh cung đều là núi cao mênh mông, vì vậy lúc rảnh Thẩm Thiên Lăng sẽ mang Cục Bông đi dạo, vừa ngắm cảnh vừa làm quen với hoàn cảnh mới. Trên núi không khí rất ẩm ướt, Thẩm Thiên Lăng leo núi nóng nực lại thích trốn dưới tàng cây mát lạnh, vì vậy một ngày nọ rốt cuộc bị bệnh, trên đầu đắp khăn, nằm ho khan trên giường giống như quả cà rụng.

Xui xẻo hơn là hắn bị bệnh đúng vào đêm trước sinh nhật.

Cục Bông ngồi xổm trên bàn, đôi mắt hạt đậu đầy đồng cảm.

“Uống thuốc đi”. Tần Thiếu Vũ bưng chén thuốc ngồi bên giường.

Thẩm Thiên Lăng nhăn mũi uống ừng ực, sau đó một lần nữa lảo đảo nằm xuống giường.

“Lần này không ăn đường sao?”. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn.

“Thôi bỏ đi, dù sao trong miệng cũng không có mùi vị gì”. Thẩm Thiên Lăng vô lực. “Chóng mặt”

“Ra ngoài hít thở không khí cũng bị bệnh, trừ ngươi ra không ai làm được”. Tần Thiếu Vũ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

“Ngươi câm miệng”. Thẩm Thiên Lăng ủ rũ cắt ngang, vươn tay ôm Cục Bông định ngủ một giấc.

“Chíp”. Cục Bông xoè cánh nỗ lực giãy dụa, vì Thẩm Thiên Lăng đang sốt, bị ôm rất nóng!

Tần Thiếu Vũ giơ nắm đấm lên với nó.

“…”. Cục Bông căm giận ngồi vào lòng Thẩm Thiên Lăng trở lại, xoay mông về phía cha nó.

Quả thật đáng ghét.

Một lát sau, Thẩm Thiên Lăng đã ngủ. Tần Thiếu Vũ đắp chăn cho hắn rồi ra ngoài. Hoa Đường và mấy ám vệ đang chờ.

“Có việc gì ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ngày mai là sinh nhật Thẩm công tử”. Hoa Đường nói. “Có cần chuẩn bị trước hay không?”

Ánh mắt ám vệ cũng kích động. Phu nhân nhà ta sắp sinh nhật, chuyện này chỉ nghĩ thôi đã thấy chờ mong! Chiêng trống kèn pháo gánh hát đương nhiên phải mời tới. Gánh hát đã đến dưới chân núi rồi, quả thật không thể tuyệt vời hơn nữa!

“Không cần”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Lăng nhi cũng không thích phô trương”

Ám vệ lập tức thất vọng, không được thật ư? Chúng ta còn mới học một ca khúc cực kì êm dịu, rất thích hợp hát cho phu nhân nghe!

“Giúp ta tìm một thứ”. Tần Thiếu Vũ nói nhỏ bên tai Hoa Đường. “Giữ bí mật”

Hoa Đường gật đầu. “Thuộc hạ hiểu rõ”

“Mọi người giải tán đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lăng nhi còn đang bệnh, đừng làm ồn đến hắn”

“Cung chủ vừa nói gì vậy?”. Đợi đi xa rồi, mọi người lập tức vây quanh Hoa Đường, cực kì nhiều chuyện, vừa nhìn đã biết là danh môn chính phái.

Hoa Đường nói. “Cung chủ muốn ta tìm một nhà nông bán các ngươi đi”

Ám vệ: …

Cho nên mới nói làm việc ở Truy Ảnh cung rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bán. Cung chủ của chúng ta quả nhiên tàn bạo!

Bên ngoài có tiếng nhạc mơ hồ, Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi. “Có người đánh đàn ư?”

“Là gánh hát bọn hắn mời tới, vốn làm quà sinh nhật cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ chỉnh quần áo cho hắn. “Nhưng thứ nhất là ngươi bị bệnh, thứ hai cũng không phải sinh nhật thật nên ta không đáp ứng”

“Vậy sao hiện tại lại đang hát tuồng?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Lúc trước đã trả tiền rồi, đương nhiên phải nghe”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho nên ta để bọn họ đêm nay nướng thịt nghe hát tuồng rồi”

Thẩm Thiên Lăng: …

Đã nói Truy Ảnh cung chính là chỗ không có khả năng chịu lỗ mà!

“Sinh nhật thật sự của ngươi là lúc nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng nói. “Đầu tháng bảy, qua rồi”

“Sao không cho ta biết sớm?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Cũng không phải chuyện gì to tát, cần gì nhớ kĩ”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nếu ngươi không hỏi ta cũng quên”

“Không được”. Tần Thiếu Vũ vỗ một phát. “Ta bù lại cho ngươi”

“Còn có thể bù ư?”. Thẩm Thiên Lăng lau nước mũi. “Không cần phiền phức như vậy”

“Sinh nhật của Lăng nhi sao lại phiền?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nghe lời, mau khoẻ lại đi”

“Thử nói xem ngươi định tặng quà gì cho ta?”. Thẩm Thiên Lăng cảnh giác, nếu như là kiểu biến thái vô sỉ ‘ta tặng chính mình cho ngươi’ thì ta bệnh thêm vài ngày nữa sẽ an toàn hơn!

“Sao có thể nói trước được”. Tần Thiếu Vũ không chịu tiết lộ.

Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác ngoài thay đổi chiến lược, hỏi lòng vòng. “Quà tặng là ngươi ư?”

Tần Thiếu Vũ nghe vậy cau mày. “Ngươi muốn ta tặng người cho ngươi ư?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Đương nhiên không, không phải người mới yên tâm.

“Ngươi coi trọng ai đó ư?”. Tần Thiếu Vũ híp mắt nắm lấy cằm hắn.

Thẩm Thiên Lăng biện giải. “Ta chỉ ví dụ mà thôi”

“Sau này không được ví dụ kiểu này nữa”. Tần Thiếu Vũ buông tay ra. “Ta đảm bảo ngươi sẽ thích món quà này”

Cực kì chắc chắn.

Vì vậy những ngày kế tiếp, Thẩm Thiên Lăng vẫn luôn khó chịu muốn biết quà tặng rốt cuộc là gì, thậm chí nằm mơ cũng thấy cảnh bóc quà, quả thật muốn phát điên!

Cho nên đến khi nhìn thấy quà tặng trước mắt, trong lòng hắn kích động biết bao nhiêu!

Tần Thiếu Vũ đặt một hộp đỏ gắn khoá đồng lên bàn. “Mở ra xem”

Thẩm Thiên Lăng hớn hở cầm lấy chìa khoá, ngoài sân lại truyền tới tiếng bước chân vội vã, sau đó ám vệ đẩy ba cái xe tới, trên đó chất đầy hộp.

“Đã xảy ra chuyện gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Đây là quà của chúng ta tặng cho công tử”. Ám vệ cười khoe răng, rõ ràng tâm trạng rất tốt. “Không phải thứ gì quý hiếm, chỉ là tấm lòng mà thôi”

“Sao ta lại có thể không biết ngượng như vậy” (Câu nói kinh điển khi nhận quà/ ân huệ của người khác để thể hiện phép lịch sự ~). Thẩm Thiên Lăng bị số lượng và kích thước chấn động.

“Thứ nhất vì may mắn, thứ hai vì vui vẻ, công tử đừng từ chối”. Ám vệ lại nói. “Đúng rồi, dân chúng dưới chân núi nghe vậy cũng đồng loạt gửi quà cho chúng ta, đều đặt ở sảnh trước, đợi chúng ta kiểm tra xong sẽ đưa cho công tử”

Thẩm Thiên Lăng: …

Quả thật không cần khách khí như vậy!

“Tặng quà xong rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Xong rồi”. Ám vệ chờ mong gật đầu, thật muốn ở lại mừng sinh nhật với công từ, đương nhiên còn có Thiếu cung chủ!

Sau đó đã bị Tần Thiếu Vũ dội nước lạnh. “Đếm tới ba, mau biến đi, ba”

“Đừng như vậy chứ!”. Ám vệ ôm đầu chạy ra ngoài. Sao cung chủ có thể hèn hạ như vậy, không đếm một và hai! Ai có thể chịu đựng được chứ, quả thật đáng sợ!

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười nhìn Tần Thiếu Vũ. “Mọi người chỉ muốn náo nhiệt bên nhau thôi, để bọn họ ở lại cũng đâu có sao”

“Thời điểm này không nên có người ngoài”. Tần Thiếu Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn. “Mở ra xem đi”

“Vì sao không thể có người ngoài?”. Trong lòng Thẩm Thiên Lăng hoài nghi. Tốt nhất đừng là thứ kì quái gì đó, nếu không nhất định phải ly hôn với hắn, cực kì biến thái!

“Mau lên”. Tần Thiếu Vũ giục.

Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi, liều chết mở ra nắp hộp, quả thật chính là liệt sĩ cách mạng!

Thứ trong hộp “bình yên” lộ ra ngoài, là một miếng ngọc nho nhỏ, có hai người đang nắm tay nhau, bên cạnh còn có một con phượng hoàng.

“Cái gì thế này?”. Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng.

“Ngươi và ta”. Tần Thiếu Vũ tiến tới hôn nhẹ hắn. “Còn có con trai”

“Chíp”. Cục Bông phơi đủ nắng trên nóc nhà, lười biếng nhảy xuống, thân thiết nhào vào lòng Thẩm Thiên Lăng muốn được gãi.

“Là người khắc ngọc nổi tiếng nhất Tây Nam, đang ở gần Truy Ảnh cung”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta tìm hắn làm thứ này, có thích không?”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, đồng thời hơi chột dạ. Đưa miếng ngọc thuần khiết như vậy thế mà mình cứ lo sẽ gặp phải thứ kì quái, mình đúng là đáng khinh và hèn hạ!

Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn vào phòng, tìm một cái giá đặt miếng ngọc lên, đúng lúc có một tia nắng chiếu vào khiến nó càng sống động hơn trước.

“Chíp”. Cục Bông ngồi phía trước miếng ngọc nhìn một chút, sau đó lại đi soi gương, cuối cùng kiêu ngạo hất đầu.

Cực kì khí phách, còn lãnh khốc hơn trên miếng ngọc!

Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy Thẩm Thiên Lăng, kề vài tai hắn hôn một cái.

Thẩm Thiên Lăng quay đầu nhìn hắn. “Chúng ta đi xem quà mọi người tặng đi”

“Không”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu.

“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Không có thời gian”. Tần Thiếu Vũ trả lời dứt khoát.

Thẩm Thiên Lăng càng bối rối. “Ngươi bận nhiều việc lắm sao?”

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu, ôm hắn lên giường. “Chúc mừng Lăng nhi lại lớn hơn một tuổi”

Thẩm Thiên Lăng căm giận kháng nghị, hồi nãy mình còn cho rằng hắn thuần khiết!

“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ hôn lên môi hắn. “Gần đây ta chưa “yêu thương” ngươi”

“Không được”. Thẩm Thiên Lăng ra sức đẩy hắn. “Ta muốn mở quà”

“XX xong rồi mở”. Tần Thiếu Vũ đè tay hắn lại.

“Không được”. Thẩm Thiên Lăng đá hắn, xx xong làm sao còn sức mở quà! Ngươi cầm thú như vậy, dai sức như vậy, quả thật thê thảm!

“Trước hết cho ta hôn một chút”. Tần Thiếu Vũ không chịu lỗ. “Hôn xong sẽ cho ngươi mở quà”

Thẩm Thiên Lăng khóc không ra nước mắt, đã nói nam nhân của hắn rất biến thái mà!

“Được rồi”. Sau khi hôn xong, Tần Thiếu Vũ thoả mãn buông hắn ra. “Đi mở đi”

Thẩm Thiên Lăng quần áo mất trật tự, dùng ánh mắt phẫn nộ mà khiển trách nam nhân của hắn.

“Không muốn mở ư?”. Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Vậy chúng ta tiếp tục”

“Không được!”. Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống giường, tốc độ cực kì nhanh!

Tần cung chủ nén cười, theo hắn ra ngoài sân.

So với quà của Tần Thiếu Vũ, quà của ám vệ kì quái hơn nhiều, không chỉ có đồng hồ treo tường phương Tây, hương liệu Nam Dương, thậm chí còn có một con nhện.

Sắc mặt Thẩm Thiên Lăng trắng bệch. “Cái gì vậy?”. Hình như hơi ghê tởm!

“Không có độc, dùng để làm thuốc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đổ mồ hôi giải cảm”

Thà rằng bệnh nặng ba ngày cũng không muốn ăn con nhện! Thẩm Thiên Lăng thầm kháng nghị, tiện tay mở một cái hộp ra, sau đó sửng sốt ba giây, quyết đoán đậy nắp lại, nhanh trí nói. “Hay chúng ta ăn cơm đi?”

“Xế chiều mà ăn cơm cái gì?”. Tần Thiếu Vũ không nhìn rõ món đồ. “Thứ gì vậy?”

“Không có gì?”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc lắc đầu”

“Phải không?”. Tần Thiếu Vũ vuốt cằm, sau đó ngẩng đầu bối rối nhìn trời. “Í, phượng hoàng”

“A?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò quay đầu nhìn theo. Bầu trời xanh trong, đừng nói là phượng hoàng, ngay cả một đám mây cũng không có.

Lúc hoàn hồn, cái hộp đã rơi vào tay Tần Thiếu Vũ.

Thẩm Thiên Lăng: …

Vô sỉ.

Sau khi thấy rõ vật trong hộp, ý cười trong mắt Tần Thiếu Vũ càng sâu.

“Thiếu hiệp ngươi bình tĩnh một chút”. Thẩm Thiên Lăng cảnh giác.

Tần Thiếu Vũ bế hắn lên. “Không bình tĩnh được”

“Đừng dùng thứ kia!”. Thẩm Thiên Lăng kêu ngao ngao.

“Lãng phí rất đáng tiếc”. Tần Thiếu Vũ đặt hắn lên giường. “Nhìn cũng đắt tiền”

Thẩm Thiên Lăng rơi lệ. “Thiếu hiệp tha mạng”

Tần Thiếu Vũ cười khẽ, phất tay buông rèm.

Một cơn gió thổi tới, thay hai người đóng cửa sổ lại.

Cục Bông phát ra tiếng thở dài từ trong nội tâm, sau đó chạy ra ngoài tìm Hoa Đường.

Ánh nắng chiều như lụa đỏ vô tận, thiêu đốt cả mảnh chân trời, sau đó lại quay về yên lặng.

Những ngày tháng hạnh phúc này thật tuyệt vời…