Chương 170: CÙNG NHAU VỀ NHÀ!

Sau khi đưa Thẩm Hàm đến Nhật Nguyệt sơn trang, chân nhân cũng khởi hành đi Bồng Lai tiên đảo. Tuy trong lòng Thẩm Thiên Lăng không nỡ, nhưng cũng không ép hắn ở lại, cùng Tần Thiếu Vũ tiễn hắn ra ngoài thành.

Hai con phượng hoàng chậm rãi lượn vòng trên bầu trời, chiếu ánh sáng bảy màu lên mặt đất. Trong đó có một con cực kì nóng nảy, bởi vì con lừa đã bị để lại Nhật Nguyệt sơn trang.

Thật khó chịu!

“Được rồi, quay về đi”. Ở ngã ba ngoại ô, chân nhân nói với hai người. “Dây dưa nữa thì trời sẽ tối mất”

“Sư phụ”. Thẩm Thiên Lăng lưu luyến không rời. “Ngươi còn về thăm bọn ta sao?”

“Ta đã hết duyên với chuyện thế tục, nhưng ngoại trừ ngươi”. Chân nhân cười nói. “Là thầy trò với nhau, sau này ta sẽ trở về thăm ngươi”

“Chíp!”. Cục Bông xoè cánh với chân nhân, đôi mắt hạt đậu rất MOE.

“Ngươi cũng rất tốt số”. Chân nhân nhẹ nhàng búng lên đầu nó một cái.

Cục Bông không kịp đề phòng, ngồi bẹp xuống lòng bàn tay Thẩm Thiên Lăng, cực kì choáng váng.

Chân nhân vuốt râu cười to, một con phượng hoàng cúi người xuống, chở hắn về hướng đông. Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ sóng vai nhau đứng ở đầu đường, cho đến khi vệt sáng màu vàng biến mất nơi chân trời mới xoay người trở về.

Cục Bông hơi buồn, vì vậy ngồi trên vai Thẩm Thiên Lăng không nói gì, ngay cả lông tơ cũng ủ rũ.

Nếu bị ám vệ thấy, nhất định sẽ không nhịn được lấy ra mười túi khô bò.

Cực kì đau lòng.

“Không nỡ ư?”. Thấy tâm trạng Thẩm Thiên Lăng tuột xuống, Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.

Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Không biết chừng nào sư phụ mới về”

“Nếu ngươi nhớ hắn ta sẽ dẫn ngươi đi Bồng Lai tiên đảo”. Tần Thiếu Vũ sửa lại cổ áo cho hắn. “Còn có thể đến Nam Hải thăm sư phụ”

“Không cần”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Sư phụ không muốn có liên hệ với thế tục nữa, chúng ta cũng không cần quấy rối hắn, sau này có duyên sẽ gặp lại”

“Vậy không được buồn bã nữa”. Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên. “Hay ta dẫn ngươi đi ăn hải sản nhé? Có người nói trong thành mới mở một tửu lâu”

Thẩm Thiên Lăng khó xử. “Nhưng mẫu thân nói nàng hầm canh đuôi bò cho ngươi rồi”

“Phải không?”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Ta đột nhiên nhớ tới mình còn một số chuyện…”

“Không được kiếm cớ!”. Thẩm Thiên Lăng cắt ngang. “Có chuyện lớn bằng trời cũng phải ăn canh xong mới làm!”

Tần Thiếu Vũ: …

Có một nhạc mẫu nấu ăn không ngon mà lại nhiệt tình, đúng là một chuyện đau đầu.

“Cho ta hôn một chút”. Tần Thiếu Vũ ra điều kiện. “Hôn một cái ta sẽ ăn một hớp”

Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Cho ngươi ăn canh chứ không phải bắt ngươi uống độc dược”

“Vậy sao ngươi không ăn?”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.

Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. “Vì ăn không ngon”

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Ngươi cũng biết mà”.

“Nhưng dù không ngon ngươi cũng phải ăn!”. Thẩm Thiên Lăng cực kì khí phách. “Không còn chọn lựa nào khác”

“Ừ, hôn một cái thì sẽ ăn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu ngươi chịu cho ta xx ở chỗ này, ta ngay cả cặn cũng ăn sạch”

Thẩm Thiên Lăng tức khắc cảnh giác. “Ngươi dám!”

“Hay thử một chút đi?”. Tần Thiếu Vũ trong mắt có ý cười xấu xa, nâng cằm hắn lên mà hôn.

Cục Bông ngồi trên một nhánh cây, đôi mắt hạt đậu đầy lên án.

Ngay cả đau khổ cũng không thể tìm nơi yên tĩnh để đau khổ, thế giới thật mục nát!

Hôn môi triền miên mà nhiệt tình, Thẩm Thiên Lăng bị Tần Thiếu Vũ siết vào trong ngực, không thể phản kháng. Hôn môi nóng bỏng từ khoé môi chuyển tới vành tai, sắp tới lúc động tình thì đột nhiên đình chỉ, ngay bên tai truyền tới tiếng ho khan. Thẩm Thiên Lăng mở mắt ra thì thấy ở đầu đường có hai bóng dáng quen thuộc đang đứng.

“Chíp!”. Cục Bông thân thiết tiến lên.

Diệp Cẩn vui vẻ ôm lấy nó. “Nhớ muốn chết”

Cục Bông ra sức xoè cánh.

“Sao về mà không báo trước một tiếng?”. Tần Thiếu Vũ rất bình tĩnh.

Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai, nhìn ca ca hắn mà giả trang câm điếc.

Thẩm Thiên Phong nói. “Ta chưa thấy gì cả”

Diệp Cẩn gật đầu. “Ta cũng vậy”

“Chíp!”. Cục Bông dùng đôi cánh ngắn che mắt.

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi cũng đừng hùa vô giúp vui!

“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Phong nói sang chuyện khác. “Các ngươi ra khỏi thành có việc ư?”

“Vừa tiễn Tinh Đấu chân nhân”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hắn mang tiểu Hàm đến Nhật Nguyệt sơn trang”

Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Lúc trước chân nhân đã gửi thư nói cho ta biết”

“Ngươi định làm thế nào?”. Tần Thiếu Vũ nhìn Diệp Cẩn. “Thẩm trang chủ và phu nhân đều ở đây”

Diệp Cẩn tự chơi với Cục Bông.

“Ta định để tiểu Cẩn nghỉ ngơi ở nhà cũ một đêm”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hoàng thượng đã ban thánh chỉ tứ hôn, ngày mai sẽ đưa đến Nhật Nguyệt sơn trang”

“Ngươi chịu ở bên ngoài ư?”. Tần Thiếu Vũ nhìn Diệp Cẩn.

“Không thì còn có thể thế nào?”. Diệp Cẩn giận. “Đã nói lão tử phải về Quỳnh Hoa cốc, nhưng hắn không đáp ứng!”

“Đừng lo, mấy ngày nay ta đã nói bóng nói gió với cha mẹ rất nhiều lần”. Thẩm Thiên Lăng an ủi. “Không chừng cũng không khó khăn như ngươi nghĩ”

“Ta mang ngươi về nhà cũ trước”. Thẩm Thiên Phong kéo tay Diệp Cẩn. “Mấy ngày nay đi đường cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt trước đã”

“Cho ngươi hai ngày”. Diệp Cẩn híp mắt nhìn Thẩm Thiên Phong. “Không giải quyết được cha mẹ của ngươi thì ta đành phải một mình trở lại Quỳnh Hoa cốc”

“Được”. Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Ta đáp ứng ngươi”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thầm thở dài, phải cân nhắc trước rồi mới đáp ứng chứ! Sao có thể nói chắc như vậy được? Mẫu thân thì dễ nói chuyện, nhưng lỡ như cha chết sống không chịu thì biết làm thế nào?

Thật sốt ruột dùm đại ca hắn!

Nhà cũ của Thẩm gia ở thành đông, vì Thẩm Thiên Phong đã dặn người quét dọn trước nên trong phòng rất sạch sẽ, chăn đệm cũng có mùi nắng.

Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng về Nhật Nguyệt sơn trang trước. Thẩm Thiên Phong rót cho Diệp Cẩn một chén trà. “Muốn ăn cơm trước hay muốn ngủ trước?”

“Chẳng muốn gì cả”. Tâm trạng Diệp Cẩn rối loạn.

Thẩm Thiên Phong thở dài. “Cả đường đều không yên như vậy, ngay cả mặt cũng gầy một vòng rồi”

“Ngươi về đi”. Diệp Cẩn nói. “Để ta một mình yên tĩnh một lát”

“Ám vệ lát nữa mới tới”. Thẩm Thiên Phong kéo hắn vào lòng. “Ta ở bên ngươi”

Diệp Cẩn khó thấy nghe lời, nhắm mắt tựa vào ngực hắn.

“Ta biết ngươi không yên lòng”. Thẩm Thiên Phong an ủi. “Ta sẽ xử lý tốt mọi chuyện, đừng sợ”

“Ừ”. Diệp Cẩn ôm chặt eo hắn. “Mệt mỏi”

Thẩm Thiên Phong ôm hắn đến bên giường, ngồi bên cạnh hắn. Chắc mấy ngày đi đường cũng mệt, trong lòng lại áp lực nên Diệp Cẩn rất nhanh đã ngủ, bàn tay nắm chặt ống tay áo của Thẩm Thiên Phong cũng chậm rãi buông ra, hô hấp dần an tĩnh lại.

Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn nhẹ hắn, sau đó xuống giường ra ngoài.

“Đại thiếu gia”. Khoảng mười ám vệ đang canh giữ ngoài sân.

“Bảo vệ tiểu Cẩn cho tốt”. Thẩm Thiên Phong nói. “Lát nữa đợi hắn tỉnh thì nhớ đến Đào Nhiên cư mua một ít thức ăn nhẹ cho hắn”

“Vâng”. Ám vệ nhận lệnh, tản ra khắp nơi canh giữ.

“Tình hình trong nhà thế nào?”. Thẩm Thiên Phong hỏi một người trong số đó.

“Vẫn như cũ”. Ám vệ nói. “Tiểu thiếu gia từng nhắc tới Diệp cốc chủ, nhưng trang chủ vẫn không biểu lộ gì, phu nhân vừa nghe thì đau đầu, sau vài lần thì tiểu thiếu gia cũng không dám nói nữa”

“Nếu tiểu Cẩn hỏi thì đừng nói cho hắn biết những chuyện này”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nếu hắn hỏi, có biết nói như thế nào không?”

“Xin đại thiếu gia yên tâm”. Ám vệ gật đầu. “Thuộc hạ có chừng mực”

Sau khi dặn dò mọi chuyện xong, Thẩm Thiên Phong mới hướng về phía Nhật Nguyệt sơn trang. Quản gia từ xa nhìn thấy đại thiếu gia nhà mình thì lập tức vui sướng hét to, không bao lâu sau thì có một đám người chạy tới. Thẩm phu nhân đứng đầu lau nước mắt nói. “Rốt cuộc cũng chịu về rồi”

“Con bất hiếu, để cho mẫu thân lo lắng”. Thẩm Thiên Phong đỡ lấy Thẩm phu nhân.

“Sau này đừng đi đánh giặc nữa”. Thẩm phu nhân kéo tay hắn. “Ngươi ở chiến trường một ngày thì nương lại lo lắng một ngày, ăn không ngon ngủ không ngon, ngay cả bước đi cũng không vững”

“Thân thể nương không tốt ư?”. Thẩm Thiên Phong thân thiết hỏi.

“Đúng vậy”. Thẩm phu nhân ho khan. “Từ lúc ngươi ra chiến trường thì thân thể ta không tốt”. Cực kì suy yếu.

“Vậy thì thật tốt”. Thẩm Thiên Lăng ở bên cạnh xen vào. “Đúng lúc để Diệp đại ca xem bệnh cho mẫu thân một chút”

Thẩm phu nhân: …

“Diệp đại ca là thần y, ngày thường người khác muốn gặp cũng không được”. Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nhân cơ hội mà đẩy mạnh tiêu thụ. “Nhất định có thể trị hết cho mẫu thân”

“Nương”. Thẩm Thiên Phong cũng thử hỏi. “Có thể để tiểu Cẩn khám cho ngươi không?”

Thẩm phu nhân vừa nghe đã đau đầu. “Ngươi đúng là dẫn về thật”

“Con rất nghiêm túc”. Thẩm Thiên Phong đỡ nàng vào trong. “Cha đâu rồi?”

“Tưởng ngươi vài ngày nữa mới về nên mang tiểu Hàm đi săn thú rồi”. Thẩm phu nhân nói. “Là đứa trẻ chân nhân mang tới nhờ chúng ta nuôi nấng, nhưng ta nghe Lăng nhi nói các ngươi đã gặp rồi?”

Đâu chỉ là gặp, Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Tiểu Cẩn rất thân với hắn”

“Ta còn chưa chấp nhận mà ngươi ba câu cũng không rời hắn!”. Thẩm phu nhân giận. “Rốt cuộc là hồ ly tinh kiểu gì mà khiến ngươi mê thành như vậy?”

“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng bị sặc. Hồ ly tinh rõ ràng là Ngâm Vô Sương, đại tẩu của hắn không phải hồ ly tinh!

Tần Thiếu Vũ búng đầu hắn – ngươi cũng là hồ ly tinh.

Thẩm Thiên Lăng: …

Sao lại liên quan tới ta, đúng là bia đỡ đạn!

“Trước tiên đừng nói chuyện này”. Thẩm phu nhân mang Thẩm Thiên Phong vào sân giữa. “Chờ cha ngươi về rồi ngươi nói với hắn, đừng mong ta nói giúp cho ngươi”

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn đại ca hắn.

Mẫu thân đã khó đối phó như vậy rồi, đừng nói tới cha!

Đúng là bi kịch!

“Các ngươi về trước đi”. Thẩm phu nhân nói với Thẩm Thiên Lăng. “Ta còn có chuyện muốn nói riêng với đại ca ngươi”

Mẹ con nói chuyện với nhau, Thẩm tiểu thụ thầm mặc niệm cho đại ca hắn. Nhất định là hình ảnh thê thảm mẫu thân than thở khóc lóc, nắm tay đại ca bắt đầu cay đắng bộc lộ tình cảm!

“Đang nghĩ gì thế?”. Sau khi về phòng, Tần Thiếu Vũ quơ quơ tay trước mặt Thẩm Thiên Lăng. “Gọi ngươi vài tiếng cũng không thấy trả lời”

“Hả?”. Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn. “Đang nghĩ tới chuyện của đại ca”

“Thiên Phong sẽ xử lý tốt, đừng lo”. Tần Thiếu Vũ đặt Cục Bông lên bàn. “Huống hồ còn có Thẩm Hàm, mọi chuyện sẽ dễ hơn nhiều”

“Chỉ mong là vậy”. Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Nếu không dựa vào tính tình của Diệp đại ca, hắn nhất định rất khó chịu”

“Chíp!”. Cục Bông lắc lư nhảy xuống đất, giơ móng vuốt chạy đến góc tường ra sức đạp, đôi mắt hạt đậu cực kì long lanh!

Thẩm Thiên Lăng bối rối. “Uống lộn thuốc ư?”

“Thật lanh lợi”. Tần Thiếu Vũ bật cười. “Mặt bên kia là ám cách, bên trong nhất định có giấu thứ gì đó”