Đi được một đoạn, Tiểu Đao dừng lại nhìn xung quanh.
Tiết Bắc Phàm kéo tay áo nàng lại, tránh để nàng chạy mất, bèn hỏi: “Có thấy người không?”
Tiểu Đao lắc đầu, nhưng chỉ chỉ cái mũi, hỏi hắn: “Có ngửi thấy mùi lạ không?”
“Là mùi máu tươi.” Tiết Bắc Phàm chắp tay sau lưng đứng dưới một gốc cây to, lẳng lặng nhận định phương hướng, cuối cùng nhìn chăm chú một bụi cây cách đó không xa, “Tên có lẽ không bay xa đến vậy chứ?”
Tiểu Đao gật đầu.
Tiết Bắc Phàm đi tới bụi cây trước mặt, mày nhíu chặt.
“Cái gì vậy?” Tiểu Đao ló đầu vào nhìn thử, gương mặt lập tức lộ ra thần tình khó hiểu. Phía sau bụi cây có một người đang nằm, là một người rất đặc biệt —— Mộc Đầu Nhân.
Mộc Đầu Nhân này bộ dáng cổ quái, là một nữ nhân tóc dài, hai tay đan chéo đặt trước ngực, hình vẽ trên mặt rất sinh động, lông mày lá liễu, đôi mắt khép hờ, mũi cao môi mỏng, gương mặt tròn, tuy rằng là đầu gỗ, cũng rất có vài phần thướt tha.
Mộc nhân đang lẳng lặng nằm trong bụi cây, ngực cắm một mũi tên. Nhìn kỹ, mộc nhân này một bên khóe miệng hơi hơi nhếch lên, tự tiếu phi tiếu. Mũi tên trước ngực cùng với tiễn trận lúc nãy bọn Tiểu Đao ***ng phải giống nhau, nhưng mà mũi tên kia hẳn là không thể bay xa như vậy. Nhưng quỷ dị nhất chính là —— chỗ mũi tên, nơi miệng vết thương, có vết máu.
Tiết Bắc Phàm nhìn chằm chằm mộc nhân một lúc lâu, đột nhiên tới đạp nàng một cước, Mộc Đầu Nhân hơi giật giật, miệng gọi một tiếng “Ca ca”.
Tiểu Đao vội vàng tóm hắn, “Đạp nàng làm gì?”
Tiết Bắc Phàm nhún vai, “Xem vừa rồi có đúng là nó kêu hay không.”
Lúc này sắc trời gần như đã tối hẳn, Tiểu Đao cảm thấy bầu không khí sau lưng âm trầm tĩnh mịch, bèn vỗ Tiết Bắc Phàm một chút, “Ngươi đừng nói nữa, còn chưa đủ dọa người sao!”
Liếc mắt nhìn Mộc Đầu Nhân một cái, Tiểu Đao nhịn không được nhíu mày, “Chúng ta mau đi thôi.”
“Chờ một chút.” Tiết Bắc Phàm khoát tay chặn lại, đặt tay trên vai nàng, lại gần thấp giọng nói, “Vừa rồi Mộc Đầu Nhân kia hình như mới trợn mắt.”
Tiểu Đao trừu khẩu lãnh khí, hít một ngụm khí lạnh, vội quay đầu lại nhìn, cũng không nhìn thấy điều bất thường gì, nàng cau mày nhìn Tiết Bắc Phàm, “Ngươi làm ta sợ a? Thú vị lắm sao?”
Tiết Bắc Phàm thầm nói trong lòng đương nhiên là rất thú vị, vừa hạ thấp thanh âm hỏi, “Cô nhìn bốn phía xem, có cảm giác gì nói nghe một chút?”
Tiểu Đao thật sự là nghe lời hắn ngẩng mặt lên nhìn khắp nơi, quay lại nói một câu, “Tối.”
“Đúng.” Tiết Bắc Phàm khoanh tay gật đầu, “Trời đã tối, những ký hiệu ta đánh dấu chỉ e buổi tối thấy không rõ, nếu lỡ lạc đường thì làm sao bây giờ? Ai biết còn bao nhiêu cạm bẫy?” Tiết Bắc Phàm hiếm khi nghiêm túc nói, có thể bởi vì trong rừng rất im lặng nên những gì hắn nói Tiểu Đao đều nghe rất rõ.
“Tốt xấu gì cũng nên đến nơi khác.” Tiểu Đao nhìn nhìn vị “Thẩm quái nhân” Mộc Đầu Nhân ở phía sau đám cây cỏ kia.
“Cô không phải là không sợ trời không sợ đất sao?” Tiết Bắc Phàm nở nụ cười, đi qua chỗ Mộc Đầu Nhân, “Nhìn xem chảy máu rồi làm sao quay về. . . . . .” Chưa dứt lời, hắn quay đầu lại nhìn vào phía sâu trong cánh rừng
Tiểu Đao hình như cũng nghe thấy chút động tĩnh, quay sang Tiết Bắc Phàm chỉ chỉ hướng cánh rừng. Hai người nhảy lên một cây to gần đó, ngồi trên cây quan sát phía dưới.
Không bao lâu, một bóng dáng màu trắng lọt vào tầm mắt của hai người.
Quá nửa đêm, lại có một bạch y nữ tử tiến vào rừng cây âm u này, thật sự rất quỷ dị.
Nữ tử này mặc một chiếc váy màu trắng dài, rất dài rất dài, làn váy dài có lẽ gần cả trượng, Tiểu Đao lo lắng nàng đi nhanh như vậy có thể bị vấp vào váy mà ngã hay không?
Bộ dạng nữ tử này thập phần cổ quái, một tay nâng làn váy dài, tay còn lại cầm một cây chủy thủ, hai mắt khẽ híp lại, miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm một từ khúc.
Nàng cứ như vậy trúc trắc chạy tới, bước chân giẫm qua giẫm lại như đang múa một điệu nhạc, chiếc váy trắng toát khẽ đung đưa.
Tiểu Đao vô thức ngẩng đầu, Tiết Bắc Phàm đối diện đồng dạng nghi hoặc hai mặt nhìn nhau.
Bạch y nữ tử như điên như ma, gió thổi bay làn váy trắng và mái tóc đen của nàng, trong miệng lẩm nhẩm hát, đoạn hát là, “Đông phong ác, hoan tình bạc. Nhất bôi sầu tự, kỷ niên ly tác. Thác, thác, thác.”*
*Gió xuân dữ dội, tình hoan ái chỉ mỏng manh. Một ly rượu thêm u sầu, chia lìa nhau những năm. Sai lầm, sai lầm, sai lầm.
Tiểu Đao nghe được rõ ràng, tên bài hát là《 Sai đầu phượng 》, rất sầu não thê lương.
Nữ tử hát một lúc sau, đột nhiên đánh một tiếng “Bốp” lên thân cây to, đúng là cái cây mà Tiểu Đao đang ngồi.
Nàng dừng lại, nghiêng đầu nhìn thân cây trước mắt, đôi mắt đang khép hờ chậm rãi mở ra, giống như đang bi phẫn. Trong giây lát, nàng vươn đôi tay khô gầy chỉ vào thân cây, “Kẻ phụ lòng, lời thề non hẹn biển vẫn còn bên tai, ngươi lại quay đầu tìm vui, kẻ phụ lòng!” Nói xong, trên mặt khuôn mặt u sầu chuyển thành hận ý, nhíu mày trừng mắt bổ nhào tới, giơ chủy thủ trong tay lên hung hăng đâm vào thân cây, mấy nhánh cây bị chấn động khẽ run.
Tiểu Đao cả kinh vội ôm lấy thân cây bên cạnh, kinh hãi nhìn xuống bạch y nữ tử đang nổi điên bên dưới.
Nàng hung dữ đâm loạn một hồi sau đó mệt mỏi ôm lấy thân cây thụ ngồi bệt xuống, tựa vào thân cây khóc nức nở. Miệng vừa nói “Nhân tình ác, nhân tình bạc. . . . . . Ngươi phụ ta, ta giết ngươi! Ngươi ở tại nơi này cùng ta chấm dứt, đừng mơ tưởng đến oanh oanh yến yến nữa, ta đem ngươi nấu ăn, chúng ta huyết nhục vĩnh hợp, vĩnh viễn không phân ly.”
Thanh âm bạch y nữ tử hơi khàn khàn, còn có chút thê lương, điên cuồng, Tiết Bắc Phàm cùng Tiểu Đao thật sự là xem đến choáng váng.
Tiểu Đao có chút lo lắng, nàng khóc dưới tàng cây như vậy, chỉ cần vừa giương mắt lên liền có thể nhìn thấy mình, nói không chừng sẽ bị phát hiện.
Tiết Bắc Phàm cũng có chút lo lắng, không phải lo lắng chuyện nữ tử này có thể sẽ phát hiện Tiểu Đao, mà là hắn thấy được gương mặt của nữ tử này! Tuy rằng khắp nơi đều tối đen, chỉ có thể nhờ vào ánh trăng mờ ảo nhìn thấy bộ dạng, nhưng cũng may nữ nhân này sắc mặt tái nhợt, trắng đến mức có chút chói mắt , cho nên có thể thấy rõ —— nhưng bộ dạng cùng Mộc Đầu Nhân kia lại giống nhau đến bảy tám phần!
Nhìn đi nhìn lại khắp nơi, thâm sơn rừng già, làm sao lại có một nữ tử như vậy chạy đến hát từ khúc?
Tiết Bắc Phàm không hiểu nhớ tới nữ tử hát xướng làm động lòng Thái Liêm, nếu là bị sơn bà bắt đến nhưng này lại chẳng có gì. . . . . . Nhưng mà nhìn kỹ tuổi của nàng, bất quá cũng chỉ khoảng trên dưới ba mươi, cũng không quá già. . . . . . Có lẽ không phải?
Đang suy đoán chợt xa xa truyền đến tiếng gọi “Nhị phu nhân!”
Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm nghe thấy thanh âm thật quen tai.
Quả thực, không lâu sau có hai ni cô chạy tới, đúng là hai kẻ vừa rồi trong rừng giả thần giả quỷ.
“Sao lại chạy đến đây.” Hai ni cô kia giữ lấy chủy thủ trong tay vịn”Nhị phu nhân” kia, hai tay đem giúp đứng lên, dìu quay trở về.
Nhị phu nhân kia miệng vẫn còn xướng khúc, nhưng mà lúc này《Sai đầu phượng》đã biến thành《Trường tương hoan》, điệu hoan ai oán, ai nghe thấy lông tơ cũng bị dựng thẳng lên.
Tiểu Đao ngoắc Tiết Bắc Phàm, ý bảo —— đi theo bọn họ là có thể ra khỏi cánh rừng.
Tiết Bắc Phàm gật đầu, trước khi đi quay đầu lại liếc mắt nhìn Mộc Đầu Nhân trong lùm cây một cái, khẽ nhíu mi. Nhún người một cái, cùng Tiểu Đao rời đi theo hai ni cô.
Hai người vừa mới đi, chợt nghe thanh âm “Loạt soạt” truyền đến, Mộc Đầu Nhân kia chậm rãi ngồi dậy, mặt nạ gỗ chậm rãi chuyển động, chuyển động. . . . Rồi nghiêng đầu nhìn, hai mắt híp lại, qua khe hở có thể nhìn thấy đôi mắt đen như mực đang nhìn theo Tiết Bắc Phàm và Nhan Tiểu Đao ở đằng xa, mãi đến khi bóng dáng hai người bóng dáng biến mất sâu trong khu rừng.
. . . . . .
Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm đi theo ba người một đường tiến lên phía trước, quả thực ra khỏi cánh rừng, tới gần Tiên Vân miếu.
Vị Nhị phu nhân kia bị áp vào cánh cửa. Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm nhịn không được tò mò theo vào nhìn. Chỉ thấy Nhị phu nhân được dìu tới ghế mây ngồi xuống, một ni cô giúp nàng chải đầu, sửa sang lại quần áo dính đầy bụi đất.
Người còn lại hướng phòng bếp bước đi, không lâu sau, cầm theo một cái chén đang bốc hơi tới. Ngồi vào bên cạnh, dùng muỗng đút nàng ăn, hình như là cái gì đó rất nóng.
Tiểu Đao tuy rằng nhìn không thấy trong chén rốt cuộc đựng cái gì, nhưng mùi vị quen thuộc này hình như có mùi thối rất quỷ dị.
Nhị phu nhân ngồi đó giống như Mộc Đầu Nhân, máy móc ăn “thức ăn” được đút tới miệng, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước, hoàn toàn vô thần.
Tiểu Đao lắc đầu, vừa rồi thời điểm hát khúc nhạc thì vẫn còn xúc cảm, chẳng lẽ là làm trò, đã quên mất bản thân rồi sao?
Tiết Bắc Phàm mặc dù tò mò, nhưng cảm thấy được việc này đã vượt qua phạm vi bọn họ cần điều tra, cho dù bạch y nữ tử yêu thành cuồng, nhưng không có quan hệ quá lớn đến Long Cốt Ngũ Đồ, quyết định kéo Tiểu Đao rời đi .
Tiểu Đao lại chỉ tay về phía đại điện, ý bảo Tiết Bắc Phàm xem.
Theo hướng ngón tay nàng chỉ, tại phía đại điện một cánh cửa sổ,mở ra lão ni cô ban nãy vừa tiếp đón Thất di thái đang ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm một cây búa và một con dao dùng đang điêu khắc một cây cọc gỗ trước mắt. Nhìn kỹ, vật đang được khắc ra không phải chính là Mộc Đầu Nhân kia sao.
Hai người đang muốn nhìn kỹ một chút xem Mộc Đầu Nhân kia giống ai, vì sao có chút nhìn quen mắt?
Đột nhiên, đột nhiên lão ni cô kia quay lại, hai mắt sáng ngời tinh quang khiếp người, nhìn lên nóc nhà chỗ bọn Tiểu Đao đang trốn.
Song phương đối mặt, Tiểu Đao liền cảm thấy được ngực “Thịch” một cái.
“Đi!” Tiết Bắc Phàm nắm chặt cổ tay Tiểu Đao, mang theo nàng xoay người tung người nhảy xuống nóc nhà, ra cửa miếu, dọc theo sơn đạo vội vàng hướng dưới chân núi chạy đi.
Tiểu Đao tuy rằng nội lực cùng công phu không bằng Tiết Bắc Phàm, nhưng khinh công thượng thừa, chạy trốn cũng không có ai hơn được nàng, nàng chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn.
Tiết Bắc Phàm để ý phía sau, chỉ thấy một bóng dáng màu xám bóng dáng chạy ra khỏi cửa miếu, vội vàng đuổi theo.
Hắn trong lòng khẽ động —— lão ni cô này kỳ thật đã sớm phát hiện hai người bọn họ, lần trước phía trước để cho cả hai thấy bà ta chiêu đãi Thấy di thái ăn thịt người thịt, lại không đuổi giết hai người, lần này chỉ là thấy một người đang điêu khắc mộc nhân, vì sao liền đằng đằng sát khí?
“Tiết nhị!”
Tiết Bắc Phàm đang xuất thần, liền cảm giác thấy cổ tay bị Tiểu Đao kéo lên trên một chút. Hắn ngầm hiểu, vội phi người nhảy lên. . . . . . Đúng lúc đó, dưới chân “Vụt vụt vụt” ba tiếng, mấy cái phi tiêu phát ra ánh sáng xanh tạo thành hình vòng cung quỷ dị bay tới, cắm vào thân cây.
Hai người rơi xuống đất, Tiết Bắc Phàm một tay túm lấy Tiểu Đao lôi ra đằng sau, rút hắc đao trong tay ra khỏi vỏ, xuất ra một đạo hàn quang, ngăn cản bóng dáng màu xám phía sau đang đánh tới.
Lão ni cô nguyên bản đã sắp đến gần, phóng ra độc môn ám khí lại không thể tổn thương hai người, có chút bất ngờ. Vừa thấy đao quang, liền biết ***ng phải cao thủ, bà ta thối lui từng bước không dám tùy tiện tấn công, đứng cách đó mười bậc thang, cúi đầu híp mắt, đánh giá hai người.
Ánh mắt dừng lại trên người Tiết Bắc Phàm thật lâu sau mới mở miệng, “Nguyên lai cao thủ của Bắc Hải phái, khó trách lại lợi hại như thế.”
Tiết Bắc Phàm thấy rõ dung mạo của bà ta, phát hiện so với ban nãy còn dữ tợn hơn vài phần, theo bản năng đem giấu Tiểu Đao kỹ hơn.
“Nha đầu, ngươi làm sao tránh được phi tiêu của ta?” Lão ni híp mắt muốn nhìn rõ khuôn mặt của Tiểu Đao “Đây chính là độc môn tuyệt học, vô thanh vô thức không thể đoán trước.”
Tiểu Đao thầm nghĩ chỉ là thứ ám khí bình thường mà thôi, khoác lác cái gì. . . . . . Nhưng lại cảm giác bàn tay Tiết Bắc Phàm đang nắm tay mình hơi hơi dùng sức, ý bảo nàng không cần lên tiếng.
Tiểu Đao mếu máo, tuy rằng nghe lời tên dâm tặc này thật sự có chút mất mặt, bất quá vẫn là thông minh so với việc tự rước lấy họa vẫn tốt hơn.
Lão ni cô khóe miệng nhếch lên cười, “Ha, thì ra là một đôi tiểu uyên ương.”
Tiểu Đao nhướng mi, tay Tiết Bắc Phàm lại dùng sức, Tiểu Đao đành phải đem cơn tức ép xuống lần nữa, tùy ngươi, dù sao ngươi cũng đã chiếm tiện nghi ta mấy lần, so đo với ngươi làm gì.
Lão ni cô mỉm cười đối hai người chắp tay, “Nhị vị, vì sao đến ngôi miếu nhỏ của ta? Là vì tìm kiếm bảo vật? Hay là tìm tòi bí mật?”
Tiết Bắc Phàm thản nhiên trả lời bà ta một câu “Chỉ là đi ngang qua.”
“Ha ha.” Lão ni cười lắc đầu, “Ngươi xem lão bà ta là tiểu tử ngốc dễ bị lừa vậy sao?”
Tiết Bắc Phàm lắc đầu, “Lạc đường trong núi, vô tình vào nhầm nơi.”
Tiểu Đao có chút không hiểu, Tiết Bắc Phàm đang lo lắng cái gì vậy? Nàng tuy rằng am hiểu giang hồ không nhiều lắm, nhưng ai có công phu tốt vẫn có thể nhìn ra được. Bắc Hải phái có thể được xưng là thiên hạ đệ nhất đại môn phái, Tiết Bắc Phàm hắn lại thâm tàng bất lộ, công phu khẳng định có thể vượt qua ni cô điên này, vì sao lại không động thủ?
“Một khi đã như vậy, gặp lại cũng là duyên phận, vị tiểu cô nương phía sau ngươi, gọi ra đây cho ta xem mặt.” Ý cười trên mặt lão ni càng đậm, “Hẳn là một nha đầu xinh đẹp.”
Tiểu Đao theo bản năng che mặt lại —— lão ni cô này thật dọa người! Vì sao lại muốn xem mặt mình?
“Ha ha.” Tiết Bắc Phàm cười lạnh một tiếng, “Cũng bình thường.”
Tiểu Đao nín thở.
“Có đúng hay không, cho thấy sẽ biết. . . . . .” Lão ni nói chuyện, bước lên một bước. Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên khoát tay, Tiểu Đao theo bản năng đem đạn khói sớm nắm trong tay ném ra ngoài.
“Bùm” một làn khói bao trùm khắp bốn phía, chờ lão ni cô xông qua làn khói đuổi theo, Tiết Bắc Phàm đã mang theo Tiểu Đao chạy mất.
“Sư phụ.”
Đến lúc này, hai ni cô phía sau mới đuổi theo.
Vốn định tiếp tục đuổi theo, lão ni cô kia khẽ khoát tay chặn lại, “Họ Tiết không dễ dàng trêu chọc đâu, chúng ta tiếp tục làm việc.” Nói xong, xoay người quay về đại điện.
“Hô. . . . . .”
Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm chạy tới dưới chân núi, vượt qua đám thủ vệ một đường chạy trốn. Cho đến khi thấy chợ đêm Kim Lăng náo nhiệt mới dừng lại.
Tiểu Đao vỗ ngực thở, “Lão ni cô kia thực dọa người.”
“Mộc Đầu Nhân này, cô trước kia cô đã từng gặp qua, hay là nghe nương cô nương nói qua chưa?”
Tiểu Đao lắc lắc đầu, “Nương ta chỉ nói về người sống, chưa từng nói qua về Đồng Nhân, Thiết Nhân hay Mộc Đầu Nhân.”
“Vậy trở về nhờ Trọng Hoa điều tra.” Tiết Bắc Phàm cùng Tiểu Đao trở về, vừa hỏi, “Lúc nãy phi tiêu kia thực sự vô thanh vô thức, cô làm sao phát hiện được?”
Tiểu Đao đắc ý, “Đó chẳng qua là phi tiêu mỏng, không phải vô thanh vô tức, mà là trông nó như gần với đất, dễ dàng giả mạo tiếng bước chân nhưng nếu nhìn thấy cái bóng mờ nhạt của nó vẫn có thể phát hiện.”
“Nhìn bóng? Chiêu này hay!” Tiết Bắc Phàm tiến lại gần, vẻ nghiêm túc hiếm có lộ ra trên mặt lập tức chuyển thành tự tiếu phi tiếu, “Cô đã cứu ta, muốn ta lấy thân báo đáp hay không?”
“Đi chết đi.” Tiểu Đao vỗ cái bụng, “Đi ăn khuya, ngươi mời.”
Nói xong, liền chạy vào một tửu lâu xa hoa bên trái, chuẩn bị gọi món ăn ngon để Tiết Bắc Phàm trả tiền.
Tiết Bắc Phàm lắc đầu theo vào, còn chưa vào cửa, Tiểu Đao đã xoay người xông ra.
“Cô sao vậy?” Tiết Bắc Phàm trong lòng tràn ngập vui vẻ, thật sự rất cao hứng, nhưng cũng không hiểu chuyện gì.
“***ng phải ôn thần, chạy mau!” Tiểu Đao túm lấy Tiết Bắc Phàm xoay người bỏ chạy.
Tiết Bắc Phàm vừa chạy vừa quay đầu lại, thấy có một đám người đang giận dữ đuổi theo, trong tay đều cầm gậy gộc đao kiếm. Có một người bị băng bó được người giúp đỡ khập khiễng đi theo phía sau, la hét ồn ào, “Bắt! Bắt lấy bọn họ!”
Là Thái Biện.