Lão ni cô bắt quyết trông như đang niệm chú, nhưng Tiểu Đao có thể nghe thấy rõ ràng, mấy thứ bà ta niệm cũng chẳng giống như kinh ngôn Phật pháp gì cả, chỉ là đọc vớ vẩn tào lao, quái lạ là trong rừng thật sự là có động tĩnh.
Đầu tiên là là một trận gió thổi qua, sau đó cát bụi cuốn lá khô bay tứ tung, thất Di thái sợ đến nỗi vội vàng trốn sau lưng lão ni.
Tiểu Đao trông cứ như thỏ con dỏng tai lên nghe trộm trên nóc nhà, hiếu kỳ nhìn lão ni cô phía dưới. Tiết Bắc Phàm ngồi cạnh nàng, chung quy nghĩ rằng trong rừng có gì đó quấy nhiễu, là người… Hay là thứ gì khác?
Lão ni niệm chú một lát, quay đầu lại âm trầm nói với thất Di thái, “Không gì nữa, bọn chúng trốn không nổi khỏi rừng đâu.”
“Nam nhân có đi hay không cũng không quan trọng, nhưng không được để nữ nhân chạy thoát!” Thất Di thái nghiêm mật dặn, “Mấy ngày nay lão gia cũng không chịu đến chỗ ta, cả ngày chỉ ngồi ở chỗ lão Bát, bằng không cũng đi tìm ả tiểu yêu tinh lai lịch bất minh kia.”
“Yên tâm, phu nhân.” Lão ni mỉm cười, hạ giọng nói, “Ta đã chuẩn bị vài thứ tốt cho người.”
Sắc mặt Thất Di thái từ đầu vẫn u ám, rốt cục cũng nở nụ cười hòa hoãn.
Lão ni dẫn thất Di thái trở về đại điện, trên nóc nhà, Tiểu Đao thở phào nhẹ nhõm, kéo áo Tiết Bắc Phàm, ý bảo hắn —— đi mau!
Tiết Bắc Phàm tuyệt nhiên bất động, nhướng chân mày hỏi nàng, “Lão yêu bà đó nói chúng ta không thể ra khỏi rừng, cô còn muốn đi?”
“Chẳng lẽ chờ ở đây cho bị ăn sao?” Tiểu Đao trừng mắt liếc hắn.
Tiết Bắc Phàm tiến sát qua, tay chọt chọt cánh tay Tiểu Đao một chút.
Tiểu Đao che tay cảnh giác nhìn hắn, “Làm gì vậy, dâm tặc.”
“Ha.” Tiết Bắc Phàm cười gượng hai tiếng, “Cô xem chừng cũng không được mấy cân thịt, nhưng có thể bồi thất Di thái đó ăn no, cẩn thận coi chừng bị bắt được đó.”
“Ngươi dọa ta?”
“Ai dọa cô, lão yêu bà đó có công phu không tồi, đã phát hiện cô đang ở trên nóc nhà, chỉ có điều kỳ quái là không động thủ bắt cô.”
Tiểu Đao nghi ngờ ra mặt, “Có thật không?”
“Dọa cô thì là cún.”
Tiểu Đao nhìn chằm chằm Tiết Bắc Phàm nhìn một hồi, duỗi tay chỉ vào chóp mũi hắn, “Cún!”
Tiết Bắc Phàm nhanh tay bắt gọn ngón tay Tiểu Đao, “Nha đầu thúi!”
Ghìm Tiểu Đao sắp sửa nổi sùng lại, Tiết Bắc Phàm nhắc nhở nàng, “Đừng đùa nữa, đi xem thử lão ni đó và thất Di thái đang cái gì đã?”
Tiểu Đao do dự một chút, chung quy vẫn cảm thấy thất Di thái điên đến lợi hại, đi nhìn trộm có thể sẽ bị tóm, nhưng lại bị Tiết Bắc Phàm tóm nhảy xuống nóc nhà trước, rồi lặng lẽ vòng ra sau miếu thờ.
Miếu Tiên Vân này cũng không tính là lớn, người canh giữ ít, trước sau có cả thảy ba gian nhà, chung quy chẳng có bao nhiêu người, một lão ni cô, vài tiểu ni quét tước. Trước đây hẳn là cũng có thêm hương khói mập mờ, nhưng hiện tại đã phong tỏa núi, hết sức yên tĩnh.
Tiểu Đao theo Tiết Bắc Phàm vòng ra sau, đến gần phòng bếp, thì thấy thất Di thái và lão ni cô đang ở trong một gian phòng cạnh phòng bếp, cửa đóng chặt, lén la lén lút. Hai người lặng lẽ vòng qua cửa sau, nép bên kẽ hở khe cửa nghe trộm câu chuyện.
Nghe thấy lão ni cô dặn dò thất Di thái, “Dược này, lén cho Thái đại nhân uống, đều đặn ba ngày, tốt nhất là hãy cho vào nước nóng.”
“Uống cái này, thật là hắn sẽ một lòng với ta, không còn đứng núi này trông núi nọ nữa?”
“Không sai.” Lão ni khẳng định, “Ba ngày sau, Thái đại nhân sẽ trở nên ngây ngốc, người lúc đó chỉ cần đốt cây nến này, nói cái gì, hắn sẽ nghe cái đó.”
Thất Di thái vui mừng nhận cây nến cùng lọ dược, rồi đưa cho lão ni rất nhiều bạc, vô cùng xa hoa.
Tiết Bắc Phàm vội kéo Tiểu Đao trốn vào ngõ nhỏ sát trù phòng.
“Phải rồi.” Thất Di thái vừa tới cửa, quay đầu lại hỏi lão ni, “Con tiện nha đầu Vân Đình kia thì sao? Khi nào thì giết ả, ả không chết ta ăn không ngon ngủ không yên.”
“À… Phu nhân, dược lúc trước, đã cho ả dùng chưa?”
“Dùng thì dùng rồi, có điều tính tình càng ngày càng gắt gỏng hơn, như thế không được, không thể chết mà cũng không thể gả ra ngoài, suốt ngày ở nhà thật phiền toái cho ta.” Thất Di thái nói đến đây, còn giậm chân ba cái.
Tiểu Đao nhịn không được nhíu mày, thất Di thái này tựa hồ càng nổi giận thì là lặp lại động tác, giậm chân một cái thì cũng không sao, nhưng đây là giậm ba lần, trông có vẻ kỳ lạ.
“Không sao cả.” Lão ni đạm nhiên, trấn an thất Di thái, “Tính tình chỉ có thể càng ngày càng cáu gắt mà thôi, cuối cùng cáu tới cực đỉnh sẽ xung tiết mà chết, thất phu nhân lần này phải tận lực mà đảo quanh ả. Qua vài ngày, chắc chắn ả thấy người là đánh…”
“A?” Thất Di thái trên mặt lộ vẻ tươi cười, “Tốt nhất là ả hãy đánh lão gia, để lão gia hảo hảo giáo huấn một phen, xem như là trút giận thay ta.”
“Phu nhân yên tâm.” Lão ni cùng thất Di thái đi ra ngoài.
Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm trốn trong ngõ nhỏ cảm thấy sau cổ nổi da gà.
“Quả nhiên độc nhất vẫn là tâm đàn bà mà, thất Di thái này là muốn tên Thái Biện đoạn tử tuyệt tôn phải không?” Tiết Bắc Phàm hỏi Tiểu Đao, “Vừa nãy lão ni cô cho nàng ta dược gì vậy, cư nhiên có thể khiến người khác nghe lời.”
Tiểu Đao ngờ vực suy nghĩ, “Nào có loại dược này chứ, trừ phi…”
“Là thứ gì?”
“Là thứ để bà ta hạ cổ (sâu độc)!” Tiểu Đao nhíu mày trầm tư, “Nếu thực sự là vậy, nói không chừng tên Thái Biện sẽ hại chết chính hắn và toàn bộ nữ nhân của hắn.”
“Vậy chẳng phải ni cô trở thành cổ bà sao?” Tiết Bắc Phàm chán nản lắc đầu, “Mau đi thôi.”
“Ngươi vừa bảo không đi, bây giờ sốt ruột làm gì chứ?” Tiểu Đao chỉ tay nhìn sắc trời, “Cẩn thận lỡ trời mưa, chốc nữa chạy vào rừng, coi chừng bị sét đánh.”
Tiết Bắc Phàm thấy nàng nhu nhu môi nói, môi trên môi dưới của Tiểu Đao cứ mấp ma mấp máy, không hiểu khiến trong lòng cảm thấy ngưa ngứa.
Vốn định đùa với nàng đôi câu, nhưng lão ni vừa đi đã vòng trở về.
Hai người tiếp tục trốn trong ngõ nhỏ không dám ra.
Ni cô vào trù phòng đốt lửa, xem chứng chuẩn bị nấu cơm, một tiểu sa ni ngoài cửa chạy vào, tay còn mang theo một bao phục, “Sư phụ, đã chặt xong.”
Lão ni lấy bao mở ra, Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm ghé đầu sát tường ngó vào, thấy bên trong là một vài cái đầu người máu me đầm đìa.
Tiểu Đao cả kinh hít ngược, Tiết Bắc Phàm vội vàng che miệng nàng lại.
Nhưng bên trong trù phòng, lão ni cô đã chậm rãi quay sang, nhìn về phía ngõ nhỏ.
Tiểu Đao cào tay Tiết Bắc Phàm, làm một khẩu hình với hắn.
Tiết Bắc Phàm ban đầu còn khó hiểu, Tiểu Đao nhịn không được, kề sát bên tai hắn thì thào, “Người chết đó là nha hoàn Thái gia, khi nãy đã truyền lời lại thay thất Di thái!”
Tiết Bắc Phàm kinh ngạc. Chính là nha hoàn vừa cùng thất Di thái lên đây, sao đã bị giết rồi?!
Lão ni cô lại rủ rỉ niệm chú trong miệng, đoạn đặt đầu nha hoàn vào ***g hấp, dặn tiểu ni, “Chưng vừa chín tới, não người phải tái mới bổ.”
Tiểu Đao nghe rõ rành mạch từng chữ, cảm giác dạ dày lộn ngược từng trận, Tiết Bắc Phàm vội lấy tay vuốt vuột lưng giúp nàng, chớp mắt ra hiệu — tiểu thư, cô đừng có nôn nha!
Tiểu Đao che miệng hít thở.
Chợt nghe lão ni hỏi tiếp, “Còn thân đâu?”
“Đang lấy máu ạ.” Tiểu sa ni sắc mặt không đổi đáp lời, “Thất Di thái nói phải uống máu đã chưng lên, nàng ta muốn phải thật là bổ.”
“Được được.” Lão ni cô gật đầu, bảo tiểu sa ni bưng chén máu tới. Đợi tiểu ni cô đi rồi, lão ni ngồi trên băng ghế, tay cầm cây quạt hương bồ nhẹ nhàng quạt lửa, miệng ngâm nga cái gì đó.
Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm nghiêng tai lắng nghe, chợt nghe bà ta nói, “Nữ nhân ngu xuẩn nhất chính là kẻ muốn trẻ mãi không già để giữ chân trượng phu… Cũng tốt thôi, thỏa mãn ước nguyện của ta.” Nói xong, lão ni lại nở nụ cười đáng sợ.
Tiết Bắc Phàm và Tiểu Đao đồng thời có một ý nghĩ cổ quái —— lão ni cô này, hình như cố ý nói cho bọn họ nghe!
Lúc này, trong bếp lò có một mùi vị cổ quái bay ra, mùi vị thịt chín tái nhưng lại thối thối của thi thể, Tiểu Đao chịu không nổi nữa, che miệng, liên tục xua tay. Tiết Bắc Phàm đành đưa nàng đi, leo tường viện ra bên ngoài. Sau khi hạ xuống một mảnh đất trống ở cửa sau, Tiểu Đao đỡ tường bắt đầu nôn.
Tiết Bắc Phàm ở phía sau vỗ lưng giúp nàng, lấy túi nước cất ở bên hông ra, bên trong có chút rượu.
Tiểu Đao ừng ực uống một hơi, cay đến nỗi nhảy dựng lên, “Ngươi đưa cái rượu gì đây hả, sặc chết người rồi đây này.”
Tiết Bắc Phàm cười, “Thiêu Đao tử*.”
*ở đây là Tiết bắc Phàm nói Tiểu Đao, nhưng bỏ đi chữ ‘Tiểu’ thêm chữ ‘tử’ vào
Tiểu Đao sặc rượu phun hết ra le lưỡi trừng mắt liếc Tiết Bắc Phàm.
Tiết Bắc Phàm ngây người nhìn đầu lưỡi cong cong hồng hồng, Tiểu Đao chọt ngay giữa trán hắn, cảnh cáo, “Không được nhìn!”
Còn chưa dứt lời, Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên kéo nàng, trốn ra sau một gốc cây to.
Chưa được bao lâu, những bụi cây trong rừng chợt động đậy, có hai ni cô đi tới, trông qua khoảng ba mươi bốn mươi tuổi.
Qua kẽ hở Tiểu Đao nhìn ra bên ngoài, hai người này dáng người cân đối hai mắt sáng ngời, động tác cũng nhẹ nhàng, vừa nhìn là biết ngay người học võ.
“Vừa nãy có nghe có người nói chuyện không?”
“Ta cũng nghe thấy.”
“Không có ai… Chẳng lẽ là thất Di thái?”
“A, e rằng lúc này nàng ta đang vui vẻ ăn thịt người, còn tưởng rằng bản thân có thể trẻ mãi không già…”
“Hư!” Người còn lại có vẻ tương đối cẩn thận, “Ít nói đi, đừng có phá hỏng đại sự của sư phụ.”
Hai người nói xong thì vào trong miếu.
Tiết Bắc Phàm tay chọt chọt vai Tiểu Đao một chút, “Vừa nãy giả thần giả quỷ ở trong rừng phỏng chừng là hai người này.”
Tiểu Đao xâu chuỗi sự việc lại với nhau, kinh ngạc hỏi Tiết Bắc Phàm, “Nói như vậy, lão ni cô đó cố tình lừa thất Di thái, muốn mưu hại nàng sao!”
“Còn nói mưu hại thất Di thái sao.” Tiết Bắc Phàm lắc đầu, lạnh lùng cười, “Chẳng bằng nói bà ta lợi dụng thất Di thái hại Thái Biện, muốn Thái phủ gà bay chó sủa.”
“Bà ta có cừu oán gì? Làm những chuyện độc ác như vậy, đến cả thể diện của nữ nhân cũng không tha.” Tiểu Đao hơi run người, “Người xuất gia là từ bi hỉ xả, hơn nữa trong miếu cũng không thấy Sơn bà gì cả, chẳng lẽ suy nghĩ của lão phu nhân sai rồi sao?”
“Nhìn một cái nữa không?” Tiết Bắc Phàm muốn quay lại nhìn thêm lần nữa.
“Ta không đi.” Tiểu Đao quẹt quẹt miệng trở về, “Quay lại không khéo đến bữa cơm tối qua cũng nôn ra mất.”
“Vậy Long Cốt Ngũ Đồ tính sao bây giờ?” Tiết Bắc Phàm đuổi theo.
“Đợi một lát hẵng hay, chúng ta trở về tìm biện pháp.”
“Cô đói bụng?” Tiết Bắc Phàm áp sát cười hỏi nàng, “Trở vào trong miếu, nói không chừng có khi còn có thể được ăn óc người hầm?”
“Không thích!” Tiểu Đao đẩy hắn một cái, thấy sắc trời đã muộn, vội vàng tăng cước bộ.
Tiết Bắc Phàm đi cạnh nàng, luôn dõi theo tình hình trong rừng, đặc biệt cẩn thận.
Đi được nửa ngày, Tiểu Đao xuất thần không nói lời nào, thường ngày vui vẻ nay đột nhiên lại an tĩnh, Tiết Bắc Phàm cảm thấy không quen, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Tất cả mọi chuyện đều kỳ quái.” Tiểu Đao khoanh tay lẩm bẩm, “Thái Biện háo sắc lại không làm tổn thương nữ nhi, lòng tham không đáy nhưng lâu nhiều… Rõ ràng có nhiều thê thiếp như vậy, lại còn gặp một người thì yêu một người, chẳng phải kỳ quái lắm sao?”
Tiết Bắc Phàm bật cười, “Bình thường thôi, thì là ăn chơi trác táng mà.”
“Ngươi vừa nãy không nghe thất Di thái nói sao, trong đã có lão Bát, còn đi thích kỹ nữ bên ngoài.” Tiểu Đao nhíu mày lắc lắc đầu, “Đến cả Ngũ độc cũng không quá đáng thế này… Ta ngờ rằng lúc trước hắn đã từng bị hạ cổ hoặc trúng phải chiêu gì đó, hôm qua lúc đánh hắn nếu thử bắt mạch cho hắn thì đã biết rồi.”
“Nhưng nếu nếu chỉ là một lão ni bình thường, không lý do nào lại hại Thái Biện, có lẽ là muốn hại toàn gia hắn!” Tiết Bắc Phàm suy đoán, “Không biết lão ni đó có phải Sơn bà báo oán không!”
“Cũng có thể có khả năng này… A!” Tiểu Đao có chút thất thần, chân giẫm phải một vật gì đó mềm mềm, nàng còn tưởng là rắn, cả kinh nhảy lên.
Tiết Bắc Phàm vươn tay kéo nàng lại một bước, hai người đồng thời cúi nhìn trên đất, vừa nãy thứ Tiểu Đao không phải rắn, mà là một sợi dây thừng.
“Dây thừng à…” Tiết Bắc Phàm lời vừa mới ra khỏi miệng, Tiểu Đao chẳng nói chẳng rằng, đẩy hắn ngả ngửa trên mặt đất.
Đồng thời, chợt nghe “Vù” một tiếng, nơi hai người vừa đứng có hơn mười cây cọc gỗ ngọn hoắt đâm tới.
Tiết Bắc Phàm ngẩng mặt nhìn, mấy cây cọc gỗ này lao tới từ bốn phương tám hướng, vừa nãy nếu không phải Tiểu Đao đẩy hắn ngã, chắc chắn đã bị đâm trúng rồi.
Đợi sau khi mấy cây cọc gỗ dừng hẳn, Tiết Bắc Phàm muốn đứng dậy, Tiểu Đao “Hự” một tiếng, đè hắn xuống.
Tiết Bắc Phàm vừa nhìn vừa cười áp sát người Tiểu Đao, “Cô đột nhiên chủ động như thế, ta không quen cho lắm.”
Tiểu Đao nhéo lỗ tai hắn, “Ngươi cho rằng ta muốn…”
Lời còn chưa nói hết, lại thêm một loạt âm thanh “Vù”, lại có thêm ba cọc gỗ lao tới.
Tiết Bắc Phàm giật mình.
Tiểu Đao ngẩng mặt chọt chọt trước ngực hắn, “Chưa thấy qua sao? Mấy loại cơ quan này thông thường có hai lần, có khi có cả lần ba, cái này gọi là vô ý phòng ngự bất ngờ ra chiêu*!”
*nguyên bản là xuất kỳ bất ý phòng bất thận phòng
“Vậy làm sao biết có mấy lần?” Tiết Bắc Phàm hai tay kê dưới đầu nhìn Tiểu Đao hỏi, “Vạn nhất một lần hai lần rồi lại thêm lần nữa, chẳng phải là muốn tránh cả đời sao? Ta thật ra cũng không để tâm, bất quá cô cũng biết, nam nữ thụ thụ bất thân, cô đã chiếm tiện nghi ta nhiều lần lắm rồi…”
“Ngươi mơ tưởng à.” Chờ cọc gỗ trờ đi rồi, Tiểu Đao mới đứng lên, phủi phủi váy, “Trong rừng có cơ quan kín, đi nhanh thôi.”
“Ai, cô có thể dạy ta phân biệt mấy lần không.” Tiết Bắc Phàm đứng lên bước lên một bước, lại cảm thấy dưới chân chợt vang lên tiếng “Rắc” nho nhỏ.
Tiểu Đao quay đầu nắm tay áo hắn ngăn lại, “Đừng nhúc nhích!”
Tiết Bắc Phàm cũng dừng lại nhìn chân mình, “Ta giẫm phải cái gì sao?”
Tiểu Đao ngồi xổm xuống nhìn một chút, rồi đứng lên, “Ngươi đúng là sao chổi nha, giẫm phải tiễn trận rồi đó!”
“Tiễn trận?” Tiết Bắc Phàm hiểu ra, “Chính là cái cơ quan điều khiển hàng loạt mũi tên bắn ra cùng lúc, bắn tới khi người đó thành con nhím mới thôi?”
Tiểu Đao thực sự là phục hắn luôn, lúc này mà còn có tâm tư nói đùa.
Tháo sợi dây thừng buộc mấy cái cọc gỗ, chắn bên người Tiết Bắc Phàm, Tiểu Đao ngưng trọng nói, “Chốc nữa lúc ngươi thả lỏng nhấc chân lên, lập tức nằm úp xuống lăn đi, trốn ra phía sau cái cây to đi.”
Tiết Bắc Phàm gật đầu, “Vậy còn cô?”
Tiểu Đao nhếch khóe miệng, “Ta đương nhiên trốn trước, lẽ nào ở lại cùng chết với ngươi? Bảo trọng nha Tiết nhị, nếu như có gì bất trắc ta sẽ đốt giấy tiền vàng mã cho ngươi, lại đốt thêm cho ngươi mấy cô nương bằng giấy.”
Tiểu Đao còn chưa dứt lời, đã thấy Tiết Bắc Phàm vừa vặn nhấc chân, “Ai nha, không được nhấc lên.”
“A…” Tiểu Đao hít một ngụm khí lạnh, nghe thấy có tiếng rẽ gió mà đến, bay từ xa đến gần với tốc độc cực nhanh, biết ngay là không ổn.
Nhún người muốn chạy, lại bị Tiết Bắc Phàm ôm chặt thắt lưng, “Nữ hiệp, mang ta đi với.”
“Ngươi, ngươi muốn chết!” Tiểu Đao đẩy hắn, rủa thầm kiếp trước thiếu nợ đại gia hắn hay sao hả! Nhác thấy tiễn trận bắt đầu kích hoạt rồi.
Tiết Bắc Phàm thì lại cười xấu xa, ôm Tiểu Đao đang nóng như lửa đốt… Trên trời tiễn trận bắn tới.
Hai người không có đường lui, vội trốn sau gốc cây to ôm nhau. Cũng không biết qua bao lâu, tiễn trận rốt cục cũng ngừng lại.
Tiết Bắc Phàm hai tay ôm Tiểu Đao, Tiểu Đao dựa lưng vào cây, đạp hắn một cước, “Buông ra, dâm tặc!”
Tiết Bắc Phàm ló đầu ra ngoài thăm dò, “Cái này có thể còn có lần hai lần ba không?”
“Đương nhiên sẽ không.” Tiểu Đao đẩy ra hắn, ló đầu ra ngoài nhìn thử, thấy toàn bộ thân cây bị bắn nát như bia tập, còn hơn cả bị biến mất, càng nghĩ càng giận, tay đánh liên hồi, “Thiếu chút nữa đã bị ngươi hại chết rồi.”
Tiết Bắc Phàm né vài lần, nắm lấy cổ tay nàng, “Cô ôm rồi bế, còn nhảy vô lòng ta, đến cả chăn của ta cũng chui vào, tốt xấu cũng đã từng cùng vào sinh ra tử nhiều lần, thế nào mà gặp đại nạn lại chạy trước thoát thân hả?”
“Ngươi đi chết đi!” Tiểu Đao ra sức nhéo cánh tay Tiết Bắc Phàm một cái…
Đang cãi cọ sôi nổi, chợt nghe từ trong rừng truyền đến tiếng “A!” thất thanh, tiếng hét vô cùng thảm thiết.
Tiết Bắc Phàm khẽ nhíu mày, nhìn về phía rừng rậm.
Tiểu Đao giậm một chân, “Có khi nào có người đi ngang qua bị tiễn trận làm ngộ thương rồi không?”
“Núi chẳng phải đã bị phong tỏa rồi sao?”
“Mau đi xem.” Tiểu Đao vội chay qua, Tiết Bắc Phàm còn cách nào khác hơn là đi theo, ven đường dùng đoản kiếm khắc vài ký hiệu, núi này địa hình kỳ lạ dễ lạc đường, hơn nữa trời cũng dần chập choạng tối…