Chương 4: Mau mở cửa!

Tuy là hiện giờ họ đều không có thu nhập, nhưng cũng không thể nhìn một cô gái như Quý Tâm Lan giúp họ ra mặt, để người khác bắt nạt như vậy. Tuy cô là trưởng thôn của họ, có rất nhiều chuyện đều do cô giúp họ xử lý, nhưng trong lòng họ, ai ai cũng đau lòng cho một cô gái như Quý Tâm Lan, dù cho vợ chồng trưởng thôn tiền nhiệm mất sớm, nhưng họ vẫn cảm thấy họ có nghĩa vụ phải chăm sóc cô.

Quý Tâm Lan cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, trái tim của cô chợt ấm áp lạ thường, cô nhìn họ và nói :

“Mọi người cứ yên tâm, cháu chỉ đi thám thính tình hình xem đã xảy ra chuyện gì thôi, sẽ không chịu thiệt thòi gì đâu mà. Với lại, họ cũng sẽ không làm khó dễ một người con gái như cháu chứ. Anh Tư Viễn vốn đơn thuần trước giờ, có tâm tư gì cũng viết cả lên mặt, đi theo cháu lại làm hư bột hư đường. Mọi người cứ yên tâm, đợi tin tức của cháu nhé.”

Họ nhìn thấy cô quyết tâm như vậy, chỉ biết nhìn nhau đồng tình rồi nói “Đành vậy” .....

Cái gì họ cũng không hiểu biết, nếu như cứ kiên trì đi theo Quý Tâm Lan thì chỉ khiến cô phiền phức thêm thôi. Nhưng nhìn một cô gái như Quý Tâm Lan vì họ mà chạy đông chạy tây như vậy, trong lòng họ đều rất hổ thẹn, cho nên việc cần làm bây giờ là đoàn kết, không thể để người ngoài thừa cơ hội lấn áp.

“Tâm Lan à, em thật sự không cần anh đi cùng em sao??” Phương Tư Viễn đợi mọi người đi rồi, nhưng không an tâm vẫn hỏi lại lần nữa.

“Anh Tư Viễn, người phụ trách của Hằng Dương đến đây lần trước có phải sống ở Lục Thủy trang viên không?” Quý Tâm Lan chau mày hỏi.

Xảy ra chuyện như vậy, cô mới không tin là Lạc Quân Diệu có thể dễ dàng rời khỏi như vậy. Lục Thủy trang viên cách Vịnh Crescent không xa, là khu nghỉ mát vừa xây dựng từ năm ngoái. Người của Lạc Quân Diệu không vào được Vịnh Crescent thì nhất định sẽ dừng chân ở đó.

“Đúng vậy, không lẽ em muốn đi đến Lục Thủy trang viên để tìm người của Hằng Dương?” Phương Tư Viễn không đồng ý nhìn cô mà nói: “Hay là để anh đi với em đi, nghe em nói như vậy, anh nghi ngờ là người của Hằng Dương đang giở trò.”

“Không cần đâu, tốt nhất là anh nên ở đây bảo vệ mọi người, không có em ở đây, lỡ như người của Hằng Dương lại đến kiếm chuyện, ai sẽ là người đàm phán với họ chứ?” Quý Tâm Lan cười và nói: “Anh cứ yên tâm nhé, em đi rồi về ngay.”

Hai người họ cùng nhau lớn lên, tính tình của cô như nào thì anh hiểu rõ, thực chất không phải kiểu người có thể đàm phán được.

Nói rồi, Quý Tâm Lan sắp xếp mọi thứ gọn gàng cứ thế mà bước đi.

Phương Tư Viễn nhìn bóng lưng của Quý Tâm Lan rời đi, nét mặt anh liền trở nên u ám, cô lúc nào cũng tỏ ra kiên cường và mạnh mẽ, chuyện gì cũng tự gánh lên vai mình như vậy thì đến bao giờ cô mới nhận ra và chấp nhận sự quan tâm chăm sóc của anh dành cho cô đây?

........................

Tại lối ra vào của Lục Thủy trang viên, Quý Tâm Lan nhìn khu biệt thự hoa lệ cảnh sắc, hừ lạnh một tiếng. Đây rõ ràng đã có một khu nghỉ mát rồi, Hằng Dương còn muốn đánh chủ ý lên Vịnh Crescent, những người giàu có thật là lòng tham vô đáy mà!!

Nghĩ đến cái lúc mà cô và Lạc Quân Diệu chống đối nhau, cô còn để người trong thôn ném trứng gà, rau rác vào người anh, đáy lòng của Quý Tâm Lan chợt hiện lên sự bất an.

Thuyết phục họ buông tha cho Vịnh Crescent tuyệt đối không phải dễ dàng, nhưng cô lại nhớ đến những ánh mắt đau lòng và nôn nóng của mọi người, cô chỉ đành tự cổ vũ cho mình nhất định không được lùi bước.

Hít một hơi thật mạnh, Quý Tâm Lan nắm chặt thành quyền nhỏ nhắn của cô bước đến, không ngờ lại bị ngăn cản bởi nhân viên bảo vệ của khu.

“Cô à, cô tìm ai?” Nhân viên bảo vệ nhìn qua Quý Tâm Lan, sắc mặt lạnh lùng mà chất vấn.

Người có thể đi vào Lục Thủy trang viên không phú thì quý, nhưng nhân viên bảo vệ vẫn có thể nhận ra từng người, cô gái này thì anh chưa từng gặp qua.

“Cho hỏi có phải tổng tài của Hằng Dương đang sống ở đây không?” Quý Tâm Lan đè nén sự không vui, nhìn nhân viên bảo vệ mỉm cười và hỏi

“Cô tìm Lạc tiên sinh? Xin hỏi có có hẹn trước không?” Nhân viên bảo vệ vừa nghe là khách của Lạc Quân Diệu, nói chuyện cũng phải khách khí ba phần.

“À, hẹn trước sao?.....” Quý Tâm Lan cau mày, trong lòng thầm chửi Lạc Quân Diệu.

“Xin lỗi, tôi có chuyện gấp cần bàn bạc với Lạc tiên sinh, cho nên không kịp hẹn với anh ấy ạ, tôi sẽ chịu trách nhiệm giải thích với anh ấy, anh có thể để tôi vào không?” Quý Tâm Lan cố gắng đè nén sự cáu gắt trong lòng, nhẫn nại thương lượng với nhân viên bảo vệ.

“Xin lỗi, tôi không thể để cô vào được.” Bảo vệ quả quyết lắc đầu nói “Nhưng tôi có thể gọi điện truyền lời giúp cô.”

Quý Tâm Lan nghe được mắt sáng rực mà nói “Vậy thì cám ơn anh nhiều nhé.”

Nhân viên bảo về đồng ý chuyển lời giúp cô đồng nghĩa là cô sẽ có cơ hội gặp được Lạc Quân Diệu, Hằng Dương đang nóng lòng muốn thu mua Vịnh Crescent như vậy, chắc sẽ không cự tuyệt cuộc gặp lần này của cô đâu nhỉ?

Ở một khu biệt thự nào đó của Lục Thủy trang viên, thư ký Lý gõ cửa và nói: “Thưa ngài.”

“Có việc sao?” Lạc Quân Diệu đang xử lý trong tay đống văn kiện, bị thư ký làm gián đoạn dòng suy nghĩ nên có chút bực mình, đôi mày cau lại nhăn nhúm thành một hàng.

“Cô Quý của Vịnh Crescent đến rồi ạ, nói là cố tình đến hỏi thăm tổng tài, hiện giờ cô ấy đang đợi ở ngoài cửa trang viên, ngài có muốn gặp cô ấy không?” Thư ký Lý thấy vẻ mặt hùng hổ của Lạc Quân Diệu, trong lòng có tí sợ hãi.

“Quý Tâm Lan?” Lạc Quân Diệu giật giật khóe miệng, nở một nụ cười nham hiểm và nói: “Để cô ấy ở ngoài đợi đi.”

“Vâng, tôi hiểu rồi” Thư ký Lý thở dài, nhanh chân đóng cửa rồi đi ra. Xem ra tổng tài là muốn trừng trị cô gái nhỏ này mà, không biết cô Quý ở ngoài đợi đến bao giờ nữa.

Bên ngoài Lục Thủy trang viên, Quý Tâm Lan đang nóng lòng đợi tin của anh bảo vệ, cô ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng mặt trời càng ngày càng gắt, bèn đưa tay lên lau mồ hôi ở trán, trong vô thức lại thở dài ngao ngán.

Nghe được chuyện hàng hóa xảy ra vấn đề vào lúc sáng, cô đã vội vàng bắt xe đi qua đây, vị trí của Vịnh Crescent vắng vẻ, nhưng đường núi khó đi, nói là gần Lục Thủy trang viên, nhưng đi đến nơi cũng gần cả tiếng đồng hồ, lúc này là buổi trưa nắng, Quý Tâm Lan phải nói là vừa đói vừa mệt, sự khó chịu bực dọc chứa đầy cả bụng cô.

Đợi một hồi lâu, Quý Tâm Lan vẫn không đợi được tin tức từ Lạc Quân Diệu, lúc cô tính bước qua hỏi anh bảo vệ thì tiếng chuông di động cô vang lên

“Anh Tư Viễn?” Quý Tâm Lan nhìn thấy cuộc gọi đến, không do dự mà hỏi “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Giọng nói của Phương Tư Viễn truyền đến “Tâm Lan, có gặp được Lạc tổng chưa? Có ông bác nói là lúc trên đường về Vịnh thì gặp người của Hằng Dương, còn cãi nhau với họ, đám người đó không những động tay đánh bác bị thương, còn nói người của Vịnh Crescent hãy đợi đó, Hằng Dương sẽ khiến chúng ta đẹp mặt, nghe nói Lạc Quân Diệu sống ở khu biệt thự số 2 tại Lục Thủy trang viên.”

“Cái gì chứ? Bác bị thương rồi sao?” Nghe được tin người dân bị đám người ở Hằng Dương ức hiếp, cô điên tiết lên mà nói: “Anh Tư Viễn, anh chăm sóc cho mọi người nhé, bên này để em xử lý.” Nói rồi cô nhanh chóng cúp máy.

Biệt thự số 2 sao? Nhìn trang viên vắng vẻ không bóng người, ánh mắt cô dừng ngay tại khu biệt thự số 2, cô hít hơi thật mạnh, xông thẳng vào khu biệt thự.

Nhân viên bảo vệ giật mình hét lớn để ngăn cản, nhưng cô không cần một chút do dự, xông thẳng đến cửa khu biệt thự, ra sức mà đập cửa “Mở cửa, tôi muốn gặp Lạc Quân Diệu, mau mở cửa!!!”

Anh bảo vệ đuổi theo cô phía sau mau mau chạy đến kéo cô lại, không nói lời nào mà kéo cô ra khỏi Lục Thủy trang viên, cô ra sức vùng vẫy, vừa vùng vẫy vừa kêu lớn tên của Lạc Quân Diệu.

Trong biệt thự, Lạc Quân Diệu nghe tiếng xào xáo bên ngoài, liền cau mày gọi thư ký Lý đến hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Thư ký Lý liền đáp: “Thưa ngài, là cô Quý đó tự ý xông vào biệt thự, nhân viên bảo vệ đang ngăn cản cô ấy.”

Sắc mặt Lạc Quân Diệu liền sầm lại, trong lòng nghĩ rằng đúng là nha đầu không có giáo dục mà. Anh lạnh lùng nói với thư ký Lý: “Kêu cô ta về đi, hôm nay tôi không có thời gian gặp cô ấy.”

Nói xong, Lạc Quân Diệu bỏ đống văn kiện trong tay xuống, nhấc điện thoại gọi đến cho người đang nghỉ phép ở Đài Bắc xa xôi - Triệu Dân Thần

“Quân Diệu?” Triệu Dân Thần còn đang trong thời gian nghỉ phép. Anh rất bất ngờ khi thấy được cuộc gọi của Lạc Quân Diệu, nên hiếu kỳ mà hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Người bạn thân của anh là một ông chủ rất biết điều, nếu không có việc gì quan trọng thì sẽ không gọi cho nhân viên trong kì nghỉ phép của họ...