Chương 3: Đây là đạo lý gì chứ hả?!

Dặn dò xong, Lạc Quân Diệu bực dọc cúp máy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thật nham hiểm.

Vịnh Crescent đúng không? Anh lại không tin, đường đường một tổng tài của địa ốc Hằng Dương lại không thể trị được một nha đầu thối, không thể hoàn thành dự án khai phát khu nghỉ dưỡng!!

Đã đến biệt thự đằng sau của Lục Thủy Trang Viên, thư ký Lý đem xấp tài liệu để trước mặt anh và nói :

“Thưa ngài, mọi tư liệu ngài cần đều ở trong này.” Sau đó không dám nói thêm lời nào mà đứng qua một bên.

Lục Thủy Trang Viên là một khu biệt thự nghỉ mát gần Vịnh Crescent nhất, những năm gần đây, khu đô thị phía bắc đã bị ô nhiễm nghiêm trọng. Ngày càng có nhiều người muốn “đến thăm” các khu vực sinh thái tự nhiên chưa phát triển ở phía nam. Vịnh Crescent được nằm trên bờ biển, chưa kể đến cảnh đẹp, chất lượng môi trường thậm chí còn được gọi hạng nhất. Nhiều người nổi tiếng trong cộng đồng doanh nghiệp đã nhìn trúng và muốn thu mua địa ốc nơi đây, cho nên địa ốc Hằng Dương muốn giành trước ngôi vị khai phát khu nghỉ dưỡng này.

Lần này tổng tài đích thân ra tay, lại gặp phải tình huống bị đối đãi vô lễ như vậy, Thư ký Lý, người biết rỏ tính khí cáu kỉnh của Lạc Quân Diệu, chỉ có thể thầm cầu nguyện cho cô gái nhỏ bày đầu chuyện đó. Cầu cho Lạc Quân Diệu còn tồn tại vài phần lý trí, không khiến cô gái đó từ chết đến bị thương là được.

Lạc Quân Diệu nhanh chóng lật đống tư liệu trên tay, lạnh lùng hỏi :

“Nha đầu thối dẫn đầu hôm nay ở Vịnh Crescent là con gái của trưởng thôn tiền nhiệm, cũng là trưởng thôn của hiện giờ??”

“Vâng thưa ngài.”

Thư ký Lý lại nói : “Hơn 60% quyền sử dụng đất ở Vịnh Crescent đều nằm trong tay của trưởng thôn, dân làng đã canh tác nó qua nhiều thế hệ. Đây cũng là một trong những cơ sở trồng rau hữu cơ tương đối lớn ở phía nam. Những cư dân nào nếu không có đất đai thì phải thuê đất của trưởng thôn ở dài hạn, hoặc là phải tự văng lưới bắt cá mưu sinh, ba mẹ của Quý Tâm Lan đã mất sớm, để lại cô con gái duy nhất canh giữ nhà tổ của gia tộc.”

Lạc Quân Diệu chau mày, nhìn phần lý lịch và tấm hình tươi rói trong tay.

Thì ra cô gái gây sự ở Vịnh Crescent lúc nãy tên Quý Tâm Lan, một cái tên đẹp dịu dàng như vậy mà để cái tính nết thối tha man rợ đó chà đạp lên nó. Lạc Quân Diệu hừ lạnh một tiếng, vứt đống tư liệu đó lên bàn, với cái bộ dạng không muốn cho thêm tí cơ hội để xem kĩ thêm một chút, hiện giờ anh chỉ hận không được muốn cho nha đầu thối ấy ăn một trận no đòn mới thôi!!

“Hãy tra thêm một chút, xem có căn hộ nào ở Vịnh Crescent cho đời sống sinh hoạt khó khăn, lấy đó làm tâm điểm mà tiến hành, dùng gấp năm lần giá tiền mua đứt quyền sử dụng đất của họ, nói với họ rằng, chỉ cần đất trong tay của họ nhượng quyền cho Hằng Dương, chúng ta sẽ sắp sếp công việc ở Đài Bắc cho con cháu của họ và hứa hẹn ở mức lương cao nhất!!”

Ánh mắt Lạc Quân Diệu trở nên lãnh đạm, lạnh lùng đến mất chỉ còn lại toàn là sát khí: “Vâng.”

Thư ký Lý liền gật đầu, nghe sự giao phó của Lạc Quân Diệu.

“Rồi tìm hiểu thêm một chút về công ty thu mua thủy sản và nông sản của Vịnh Crescent là công ty nào, kêu họ ngừng ngay việc thu mua với Vịnh Crescent ngay lập tức, lấy danh nghĩa của Lạc Gia đi tiếp lời, không được phép bất cứ công ty hoặc nền kinh tế nào có qua lại hoặc mua bán cho với Vịnh Crescent nữa!!”

“Tôi đã hiểu rồi thưa ngài.” Thư ký Lý đóng cửa rời đi, chỉ còn lại Lạc Quân Diệu ngồi đó với nụ cười nham hiểm.

Vốn dĩ anh không muốn tuyệt tình như vậy, nhưng vì Quý Tâm Lan không biết trời cao đất rộng là gì, vậy thì đừng trách anh bất chấp thủ đoạn.

Vịnh Crescent, Lạc Quân Diệu nhất định phải có trong tay!! Anh không cho phép trong cuộc đời mình xuất hiện hai từ thất bại.

..............

Tại một quán cafe ở Vịnh Crescent, Quý Tâm Lan nhìn đám người chau mày khổ mặt ở trước mặt mình, phẫn nộ mà oán trách :“Đây là đạo lý gì chứ hả!? Đám người này thật là quá đáng! Tại sao lại phát sinh ra chuyện như vậy chứ??”

Lạc Quân Diệu đến Vịnh Crescent cũng cách đây nửa tháng, lần gặp trước vội vội vàng vàng, anh đã rời đi ngay lập tức. Vốn cô nghĩ nhất định Lạc Quân Diệu sẽ không bỏ qua như vậy đâu, anh nhất định sẽ quay về thuyết phục cô lần nữa, nhưng đã qua nửa tháng, người của Hằng Dương như bốc hơi rồi vậy, không còn thấy họ xuất hiện thêm lần nữa.

Nên Quý Tâm Lan nghĩ họ đã triệt để bỏ cuộc rồi, cư dân Vịnh Crescent sẽ có cuộc sống bình thường như trước. Nhưng cô lại không ngờ rằng, bình yên chỉ ở lại nữa tháng thì sóng gió lại ập tới ở trước mắt.

“Chúng tôi cũng không biết sao đây, đáng lý ra hôm nay là ngày chúng ta cùng với các nhà thua mua phía nam hẹn giao hàng, sáng sớm chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ đem qua đó, đột nhiên đối phương thông báo là hủy hẹn với chúng tôi” Người thanh niên đứng ở phía trước xụ mặt khổ não trả lời cô.

“Tâm Lan à, cô nhìn xem đám người đó chẳng nói lý lẽ, chúng tôi vừa muốn vào lý luận với họ, họ liền cho bảo vệ đuổi chúng tôi ra ngoài. Những nơi thu mua khác cũng y chang như vậy mà hủy hết hợp đồng, chúng tôi đều trông cậy vào hàng hóa để mưu sinh cho cả năm, bây giờ thành ra như thế, về sau phải như nào đây!!”

Trước mặt Quý Tâm Lan là một màn mây đen tối, nghe người dân cô than thở khóc lóc cô đã tức điên chịu không được nữa rồi.

Người dân ở đây luôn sống cuộc sống bình lặng, không cạnh tranh với đời, chỉ muốn qua một cuộc sống vui vẻ và bình yên là quá đủ với họ.

Lúc trước hầu như rất hiếm khi thấy họ qua lại với thế giới bên ngoài, nhưng về sau Quý Tâm Lan cảm thấy việc cô lập một cách mù quáng với thế giới bên ngoài là không tốt, do đó cô đã cải thiện lối sống của họ, như vậy thì không cần liên quan đến thế giới bên ngoài nhiều.

Hầu hết sinh cơ cả năm trời đều dựa vào mùa thu hoạch hiện giờ, nhưng hàng hóa của họ không bán ra ngoài được, nông thủy sản cũng không thể để tồn trong thời gian dài, ngay bây giờ đây, đả kích này đối với mọi người ở đây mà nói là một đòn chí mạng.

Mặc dù đây không phải là lý do khiến cho họ không thể sống sót, nhưng rất nhiều cây trồng và thủy sản tươi sống cứ như vậy mà bị lãng phí đi, họ xem đất đai trồng trọt như sinh mệnh, như vậy thật sự rất là tàn nhẫn đối với người dân ở Vịnh Crescent.

“Tâm Lan à, có chuyện này.... Không biết ông có nên nói với cháu không” Nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô, một ông lão đi đến bên và nói

“Ông à, họ lại làm gì ông nữa sao?”

“Cái người mà từng đến đây lúc trước tự xưng mình là chủ quản, họ bảo là sẽ trả gấp năm lần để thu mua đất trong tay của ông, ông thì đất đai không có nhiều, nhưng họ ngày nào cũng lén lút đến phiền ông như vậy, còn nói sẽ đưa thằng ranh con của ông đến Đài Bắc để nhập học, thằng ranh nhà ông còn nhỏ không hiểu chuyện, một hai khóc lóc đòi đến Đài Bắc học, ông thật không biết phải làm sao.”

Quý Tâm Lan cắn răng chịu đựng mà nói :

“Con cám ơn ông đã nói cho con nghe nhé, con sẽ xử lý việc này ạ!”

Cô không ngây thơ đến nỗi sẽ nghĩ tất cả mọi chuyện này đều là sự trùng hợp. Những năm gần đây, các công ty thu mua đó đều có mối quan hệ khá tốt với Vịnh Crescent, không có khả năng tự nhiên hủy hợp đồng như vậy được, vả lại còn là tất cả các công ty thu mua đều như vậy! Chắc chắn là có người đứng đằng sau giở trò, không biết đã sử dụng bối cảnh cường đại nào mà ép buộc các công ty thu mua cắt đứt mọi giao dịch của Vịnh Crescent.

Đột nhiên trong đầu cô liền hiện ra một cái tên - đó chính là vị tổng tài của địa ốc Hằng Dương Lạc Quân Diệu.

Cô nhớ lần đầu tiên khi lão chủ quản ở địa ốc Hằng Dương đến tận đây, Quý Tâm Lan đã cho những người của công ty này “lên lớp”, cũng được biết đến công ty này hiện đang là công ty khai phát địa ốc lớn nhất hiện giờ, ở trong giới có địa vị nặng cỡ nào. Nhưng cô không ngờ được, cô đã quá xem nhẹ địa ốc Hằng Dương, đám người đó lại cả gan dùng đến thủ đoạn như thế này để đối phó Vịnh Crescent.

Đôi mắt sáng rực của Quý Tâm Lan hiện lên ngọn lửa phẫn nộ, đôi môi hồng phấn cũng vì thế mà bặm chặt.

Cô từng thề với ba mẹ cô trước khi họ qua đời, nhất định sẽ bảo vệ đất đai nơi này, thậm chí cơ hội được du học tại nước ngoài cô cũng bỏ lỡ để ở lại, mục đích là thay ba cô làm trưởng thôn bảo vệ người dân trong này.

Đây là nhà của cô, ở đây mỗi người dân đều là người thân của cô, cô nhất định không để bất kỳ ai ức hiếp họ, càng không cho phép bọn tham nhũng muốn chiếm đoạt vùng đất thiêng liêng này.

“Mọi người đừng gấp gáp, để con đi hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra, rồi sau đó nghĩ cách giải quyết nhé!”

Quý Tâm Lan đè nén lại nỗi buồn trong lòng, nở nụ cười nhạt nhẽo, an ủi những người dân đang hoảng loạn trước mặt cô.

“Tâm Lan, để anh đi cùng em” Người con trai đứng bên cạnh cô từ nảy giờ, là hàng xóm của cô - Phương Tư Viễn nhẹ nhàng nói: “Những người được phái qua đây đàm phán với mình ai nấy đều là hung thần ác chiến, một cô gái như em mà đi một mình qua đó đòi công lý thì chắc chắn sẽ thiệt thòi.”

“A Viễn nói đúng đó, một mình con đi thì sao làm lại chúng nó, để nó đi với con đi”

“Tâm Lan à, có hỏi ra cái gì thì về nói cho chúng tôi biết, chúng ta sẽ cùng giải quyết”

“Đúng, đúng vậy. Tuy là cái gì chú cũng không biết ngoài đồng ruộng, đánh cá, nhưng nhất định sẽ không để cháu phải chịu ủy khuất, nếu như đám người đó đó dám làm khó cháu, bọn chú nhất định sẽ cho chúng nó đẹp mặt”