“Tôi nhớ hôm vụ án xảy ra, số nhân viên có mặt tại tiệm ăn bao gồm cả chủ tiệm cũng chỉ có ba người.” Lục Tiểu Đường nhẩm lại.
“Đúng vậy, hai người còn lại là nhân viên phục vụ. Một người là nữ tên Tạ Lan, một người là nam tên Hầu Phú Quý, là dân lao động nhập cư đến từ vùng Hà Nam.” Thẩm Đào nói.
Mọi người bắt đầu thì thầm với nhau, không biết là ai đã nói: “Nói không chừng hung thủ chính là tên lao động nhập cư đó.”
Lời này vừa thốt ra, bầu không khí trong phòng hội nghị đột nhiên trở nên vô cùng im ắng. Lục Tiểu Đường đọc được suy nghĩ trong mắt rất nhiều cảnh sát — những kẻ phạm tội thường là người dân lao động nhập cư.
Thẩm Đào có vẻ còn muốn nói gì đó nhưng Lục Tiểu Đường đã xua tay ra hiệu cho ông ta ngừng lại. Cô đứng lên nói với ba vị cảnh sát vừa được phân công vào tổ điều tra của mình: “Điều chúng ta cần làm bây giờ không phải là ngồi ở đây nghị luận về tình tiết vụ án. Cho dù hiện tại chưa có một đầu mối xác thực nào nhưng bắt tay vào hành động thì vẫn tốt hơn là ngồi một chỗ rất nhiều. Các anh hãy dựa theo danh sách nghi phạm để xác nhận danh tính mỗi người trên đó. Đừng quên điều tra nơi công tác của Lý Thục Trân, và đương nhiên phải kiểm tra kỹ nguồn gốc ly trà của chị ta. Nhiệm vụ rất nặng nề, các anh phải chịu vất vả rồi.”
Cô ngừng lại một chút rồi nói với cục trưởng Lý Phong: “Cục trưởng, tôi có một thỉnh cầu, xin hãy cho phép Mộ Dung Vũ Xuyên được gia nhập tổ chuyên án của tôi.”
Câu nói này của Lục Tiểu Đường khiến rất nhiều người thay đổi sắc mặt.
Võ Bưu là người đầu tiên lên tiếng phản đối: “Cậu ta thậm chí còn chẳng phải là cảnh sát, có tư cách gì mà đòi tham gia phá án?”
Kiều Khải tuy không nói gì nhưng vẻ mặt rất khó coi.
Lục Tiểu Đường vẫn ôn hoà nhã nhặn nói với Lý Phong: “Rõ ràng số lượng pháp y trong cục cảnh sát chúng ta không đủ. Hiện tại pháp y Kiều còn phải xử lý một vụ án khác, tổ của tôi cần một thành viên bổ sung.”
“Như vậy cũng không thể phá hỏng nguyên tắc làm việc của chúng ta được!” Võ Bưu nghiêm mặt.
Lục Tiểu Đường vẫn không nhìn Võ Bưu, chỉ nhìn chằm chằm Lý Phong. Chỉ cần ông gật đầu đồng ý thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Lý Phong không tỏ thái độ ngay mà suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô đã chỉ định đích danh cậu ta, chứng tỏ cô rất tin tưởng vào sự lựa chọn của mình có phải không?”
“Cậu ta là sinh viên hệ thạc sỹ duy nhất do giáo sư Trần Minh Hiên tự mình đào tạo. Tôi nghĩ người vô cùng cố chấp như giáo sư Trần hẳn là cũng có lý do của mình.”
Những lời này rõ ràng đã mang đến tác dụng không nhỏ.
“Thì ra là học sinh của lão Trần.” Lý Phong một lần nữa đánh giá lại Mộ Dung Vũ Xuyên.
Mộ Dung Vũ Xuyên thật sự không ngờ lão già thích xem truyện tranh kia lại có tiếng nói trong cục cảnh sát đến thế. Thế giới này đúng là chẳng có tí lý lẽ nào mà.
“Vụ án này do cô phụ trách, vậy chuyện nhân viên tổ cũng sẽ do cô tự quyết định.” Lý Phong tuy không nói thẳng ra nhưng chẳng khác nào đã tán thành.
Lục Tiểu Đường nháy mắt với Mộ Dung Vũ Xuyên.
Sắc mặt Kiều Khải vô cùng khó coi.
Gương mặt Võ Bưu cũng chẳng khá hơn là bao.
Sau khi hội nghị kết thúc, Mộ Dung Vũ Xuyên đi ngang qua chỗ Minako, cô ngẩng đầu lên hờ hững nhìn hắn. Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không biết có nên bắt chuyện với cô hay không.
“Minako…” Cuối cùng hắn cũng cất tiếng, vừa gãi đầu vừa nghĩ xem nên nói gì để xoa dịu lại mối quan hệ giữa hai người.
Minako lại trở nên khách khí như lúc hai người mới quen nhau: “Đàn anh đúng là người rất có năng lực, em rất kính phục anh.”
Mộ Dung Vũ Xuyên sửng sốt. Không phải là cô đang giận hắn sao, đột nhiên lại khen ngợi hắn như vậy?
Minako tiếp tục nói hết sức bình thản: “Nhưng em cũng phát hiện ra đàn anh là một người rất cay nghiệt. Em nhớ người Trung Quốc có câu ngạn ngữ “một sự nhịn là chín sự lành”, mong đàn anh hãy suy xét lại.” Nói xong cô lễ phép khom người với hắn rồi bước ra ngoài.
Mộ Dung Vũ Xuyên tức giận đứng như trời trồng. Đệt! Con gái Nhật Bản đều nói chuyện làm người khác phải nghẹn họng như vậy sao? Hắn không biết làm gì khác hơn là đứng nhìn theo bóng dáng cô đi ngày càng xa.
--------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại truyenyy.com