Chương 43: Cuộc tranh đấu giữa các pháp y (8)

“Tôi đang giải thích đây.” Mộ Dung Vũ Xuyên khinh thường liếc mắt. “Khi cơ thể con người hấp thu Benladon quá liều có thể khiến xung thần kinh của hệ thần kinh phó giao cảm bị ức chế dẫn đến ngưng hoạt động. Hôm trước lúc bác sĩ Kiều làm khám nghiệm tử thi tôi đã phát hiện đồng tử mắt nạn nhân giãn nở một cách khác thường, phổi cũng bị sưng lên, thân nhiệt nạn nhân nằm trong phòng lạnh mà vẫn còn rất ấm. Lúc đó phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ đến việc máu của chị ta có vấn đề. Mà những điều này đều là triệu chứng lâm sàng của việc dùng Benladon quá liều. Benladon có thể được dùng làm thuốc, nhưng nó cũng là một chất độc hại vì có thể khiến con người sinh ra ảo giác.”

“Ý cậu là hung thủ đã cho nạn nhân dùng chất này?” Lục Tiểu Đường nói xen vào. “Có khi nào chị ta bình thường vẫn có thói quen dùng loại thuốc này không?”

Mộ Dung Vũ Xuyên suy nghĩ về vấn đề này. “Lý Thục Trân là giảng viên Học viện Phát thanh, là tầng lớp trí thức cao cấp. Cho dù chị ta có thói quen dùng thuốc cũng nhất định sẽ tìm hiểu kỹ về các đặc tính của loại thuốc này. Đầu tiên, Benladon là loại chất rất dễ bay hơi, chị ta sẽ không mang nó đến quán ăn. Hơn nữa, Benladon còn là chất tạo ảo giác vô cùng mạnh mẽ, nó có tác dụng phụ rất lớn ảnh hưởng đến chức năng của hệ tim mạch, hệ hô hấp và hệ tuần hoàn.”

“Hình như tôi đã từng thấy loại cây này ở vùng nông thôn ngoại thành thì phải.” Viên cảnh sát tên Đỗ Phi chợt lên tiếng.

“Đúng vậy, loại cây này rất dễ sinh trưởng, nhìn từ bên ngoài trông nó rất bình thường chẳng có gì đặc biệt, rất dễ bị nhìn nhầm thành cỏ dại thông thường.” Mộ Dung Vũ Xuyên xem lại tư liệu trên tay. “Phương pháp gia công loại cây này cũng rất dễ dàng, đây chính là mấu chốt của vấn đề. Phương pháp phổ biến nhất chính là ngâm mầm cây Benladon vào trong nước nóng.”

Lục Tiểu Đường chợt nhớ ra. “Trưa hôm đó lúc ở trong tiệm ăn, Lý Thục Trân có gọi một ly trà nóng. Cậu có cho là mầm cây Benladon đã bị bỏ vào trong ly trà đó không?"

“Chúng ta có thể tạm thời đưa ra giả thiết như vậy.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói. “Benladon có thể phát huy công dụng trong một khoảng thời gian rất ngắn. Tuy rằng tài liệu trong tay tôi lúc này còn rất hạn chế, chưa biết rõ hết các tác dụng phụ của Benladon, nhưng ít nhất chúng ta đã có thể mường tượng ra được sau khi Lý Thục Trân uống ly trà có chứa Benladon, chỉ vài phút sau huyết áp chị ta đã bắt đầu tăng cao, tim đập nhanh, miệng đắng lưỡi khô, tâm trạng căng thẳng và bất an vô cùng. Lúc đó tôi còn nhớ rõ ràng, chị ta đã từng nói trong phòng ăn hơi nóng nên muốn vào nhà vệ sinh.” Vừa nói hắn vừa nhìn Minako.

Lúc đó chỉ có Mộ Dung Vũ Xuyên và Minako có mặt ở đó. “Đúng là lúc đó em có nghe chị ấy nói như vậy.” Minako cũng gật đầu.

Mộ Dung Vũ Xuyên lại tiếp tục: “Lúc này phản ứng tự nhiên của chị ta là đi vào nhà vệ sinh soi gương xem mình có bị làm sao không. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm y như vậy. Đáng tiếc, hung thủ đã nấp sẵn trong đó chờ đợi chị ta.”

Phạm Hiểu Bằng quay đầu lại nhìn Lục Tiểu Đường: “Xem ra chúng ta phải đến tiệm McDonald đó điều tra rồi, phải không tổ trưởng?”

Lục Tiểu Đường nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó: “Tôi nhớ lúc đó người bưng đồ uống đến cho chúng tôi là người chủ tiệm.”

“Tôi lại không cho rằng hắn ta có khả năng gây án.” Một viên cảnh sát lớn tuổi tên Thẩm Đào cũng góp lời. “Ngay hôm xảy ra vụ án tôi đã đến cửa tiệm đó để ghi biên bản sự việc nên đã nói chuyện với hắn một lúc lâu. Hắn ta tên là Trương Vĩnh Hải, hai vợ chồng hắn đã kinh doanh tiệm ăn đó được mười năm, bọn họ có một đứa con trai đang học tiểu học ở trường Đông Dân gần đó. Hắn cũng sống rất hoà đồng với hàng xóm chung quanh. Một người đàn ông có gia đình và sự nghiệp ổn định như vậy không có lý do gì để làm ra loại hành vi nguy hiểm như thế.”

--------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại truyenyy.com