Tạch~Tạch~Tạch~
Khói thuốc vờn quanh căn phòng trống trải, hàng chục người chăm chú nhìn vào màn hình máy tính mặc cho tiếng đập bàn phím, tiếng chửi lộn inh ỏi bên tai. Trong góc phòng một thanh niên vẻ mặt trầm ổn tập trung quan sát màn hình đồng thời ngón tay lướt trên bàn phím với tốc độ chóng mặt.
Một pha di chuyển lỗi của Yasuo làm thằng này ngay lập tức ăn trói của Morgana sau đó bị team địch hấp chết trong một nốt nhạc buộc cả đội phải lui về trụ thứ hai phòng thủ. Thừa thắng xông lên, Zac team địch nhảy vào giữa đội hình sử dụng chiêu cuối đẩy Teemo, Ezreal và Janna về. Với khả năng chống chịu gần như bằng không và khí thế tụt dốc không phanh, dường như chẳng còn cơ hội nào cho những người đồng đội khốn khổ khi phải gánh chịu sự thiểu năng của thằng Yasuo.
Đột nhiên Janna sử dụng chiêu cuối: Gió Mùa.
Trước khi Zac kịp sử dụng chiêu cuối phá đội hình thì Janna đã khéo léo Tốc
Biến vào giữa...team địch Cứ nghĩ đó là một pha Tốc Biến dư thừa và sử dụng chiêu cuối trong vô vọng, thêd nhưng ngay khi toàn bộ team địch bị hất văng vào vách tường của bãi chim thì chúng nhận ra chúng đã sai.
Lee Sin chỉ đợi mỗi khoảnh khắc đó cắm mắt Hộ Thể ra từ bãi Chim Biến Dị rồi sử dụng combo Tốc Biến + Nộ Long Cước đá tung mỏ cả bốn thằng team địch đang túm tụm tại vách tường của bãi chim. Dù là một pha phối hợp ăn ý nhưng với chỉ số 3/2/1 của Lee Sin thì chiêu cuối chỉ có thể lấy đi của mỗi kẻ địch khoảng 1/4 cây máu. Thế nhưng ai mà ngờ được pha phối hợp tưởng như sáng nhất trận đấu lại chỉ mới là tiết mục mở màn…
Còn chưa kịp tiếp đất thì AD carry team địch là Miss Fortune đã ăn một chuỗi dồn dame ngộp thở của Lee Sin với Sóng Âm+E+Chùy Hấp Huyết+Vô Ảnh Cước cùng một cái đánh thường tiễn cô nàng lên bảng đếm số ngay lập tức.
Syndra thấy thằng Lee Sin mặt hầm hầm như đòi nợ thuê đi đến thì hoảng loạn sử dụng chiêu cuối Bùng Nổ Sức Mạnh vào Lee mà chẳng để ý trên sàn làm gì có viên bi nào. Chiêu cuối của cô nàng mà không có bi thì chẳng khác gì dùng thóc ném gà rừng, mất rất nhiều mà chỉ đủ gãi cái chỗ ngứa cho tên thầy tu mù hung hăng bặm trợn.
Mundo và Braun thấy có biến vội xông vào cứu giá đồng thời tấn công Lee Sin nhưng vô ích. Mặc dù chặn được đợt tấn công của Lee Sin và ném con dao nhiễm khuẩn vào mông gã nhưng Ezreal đã lợi dụng thời điểm Syndra không có chiêu cuối mà bắn cô nàng xám màn hình. Mất đi cả AD và AP, hai tanker chỉ còn biết kẹp đôi dép tổ ong vào nách mà chạy vội về nhà mách mẹ.
Teemo thấy team lật kèo thì láo nháo chạy lên, dùng cả Tốc Biến để nhổ phi tiêu vào cái đầu trọc lốc của Braun thì bỗng thấy màn hình xám xịt. Thằng Zed đi rừng không biết đã núp bụi bao lâu thình lình xông ra nhét cả chiêu cuối lẫn Q, E và Thiêu Đốt vào mồm con chồn lùi, thành công nâng chỉ số KDA của Teemo lên 0/17/5.
Hết combo, Zed đứng chiễm trệ trước thế công của team bạn lạnh lùng...biến về. Nhìn chỉ số 1/17/6 của thằng Zed thì hai anh Lee Sin với Ezreal cũng chán chả buồn đánh, chỉ có Janna là dừng lại một thoáng dùng cây quyền trượng tét vào mông tên ninja mấy cái cho chừa cái tội bát nháo phá game.
Với sát thương cực lớn, Lee Sin và Ezreal nhanh chóng đẩy lính vào tấn công nhà chính bất chấp sự chống trả yếu ớt của ba tên bị thịt. Nhà chính nổ, Victory, chat all đm mấy thằng gà.
Kết thúc trận đấu, màn hình của Lee Sin hiện lên bốn cái thông báo Vinh danh nhưng gã chẳng quan tâm. Gã đang chờ đợi một thứ khác.
Không phụ sự kì vọng của gã, một bảng chat hiện lên với cái tên “Cáo Đen”.
-Chơi nhỉ thật giỏi
-Nói gì kì vậy không hiểu @@
-Ý khen anh đánh tốt đấy
-Em dùng R đẹp nên anh mới bay vào được :))
-Giả khiêm tốn ,đáng ghét O3O
-Câu đấy viết là “Làm bộ khiêm tốn”
-Bắt nạt người quá đáng Q3Q
-“Ăn hiếp người quá đáng”
-Giận >.<
-=.=
-Mà “bắt nạt” thì liên quan gì đến “hiếp” ?
-ĂN HIẾP má ơi @@
-Tại sao lại gọi em là má ?
Gã mệt mỏi ôm lấy trán nhưng khoé miệng lại hiện lên ý cười. Người này không ai khác chính là gã thầy chủ nhiệm nhân nghĩa đạo đức trí dũng song toàn sáng ngời gương tốt của lớp hắn đây mà.
Người trong trường không biết chứ những thành viên cốt cán của quán net thì đều biết mặt gã, nhắc đến kẻ từng ăn ngủ trong quán suốt cả thời sinh viên thì người ta có muốn quên cũng khó. Thật chẳng hiểu vì lí do gì gã có thể trở thành thầy giáo như ngày hôm nay.
Thiên nghĩ một lúc rồi gõ bàn phím tách tách:
-Ý anh là má của các con anh…
Gã cười ngượng ngùng rồi xóa dòng đó đi, thay bằng :
-Mình thích thì mình gọi thôi :))
-Ghét quá à .Nhưng mà em cũng thích anh >.<
Gã đơ một chút rồi lại cười tủm tỉm, mặt già bỗng cảm thấy có chút nóng lên. Quen nhau đã 6 năm, những lời tình cảm nửa đùa nửa thực trao nhau không ít nhưng mỗi lần như vậy đều khiến lòng gã rạo rực không yên.
Không chút do dự gã đáp trả:
-Anh cũng thí…
Bụp!
-Cái đm mất điện đúng lúc vãi l**!
-Đùa chứ, đm đang combat!
-Đen vl .
-Giời ơi tụt rank của em rồi anh chủ quán ơi!
Ông chủ quán đang cày view cho Sếp’ssss thì bị mất điện cũng bực chẳng kém lớn tiếng át đi mấy tiếng léo nhéo của đám khách:
-Người ta cắt điện chứ tao cắt điện đéo đâu! Mà mất cả khu chứ riêng chỗ tao mất à? Kêu đéo gì kêu lắm!
……………………
Mất điện, mất tình, Thiên mang khuôn mặt chán đời về nhà vùi đầu vào vào bàn giấy cùng một sấp lớn bài kiểm tra của đám học trò.
Gã cầm điện thoại lên, trong đó lưu giữ một hình ảnh mà gã hết sức trân quý.
Trong hình là một cô gái trẻ, rất đẹp, mặc một bộ kimono truyền thống của Nhật, hai tay nâng chiếc ô màu anh đào đang mỉm cười với gã. Cổ áo hơi trễ bại lộ đôi bờ vai trắng hồng quyến rũ, thậm chí hoa văn đẹp đẽ trên áo cũng trở nên lu mờ trước những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt của cô nàng ngoại quốc.
Cặp mắt to tròn đen láy, đôi gò má đỏ hây hây đọng lại sắc xuân mơn mỏn, sống mũi thanh tú cùng đôi môi hồng nhuận tươi tắn còn đang đọng nét cười khiến người ta tự hỏi ông trời có thiên vị quá hay không khi cho người con gái này một vẻ đẹp quá hoàn mĩ.
Như lấy lại được sức sống, Thiên bật dậy vươn vai rồi bắt tay vào công việc rất đỗi thiêng liêng: Chấm bài.
Kể ra thì công việc này cũng khá là đơn giản. Nếu không bắt bẻ thì chỉ cần kiểm tra kết quả xem là đúng hay là sai, điểm thấp quá thì mày mò xem cách làm có chính xác hay không để cộng điểm. Tuy nhiên với con số lên đến hơn 40 thì đây quả là một cực hình, và để giữ được sự kiên nhẫn cho đến bài cuối cùng tuyệt đối cần sự nỗ lực không hề nhỏ.
Lần này bài làm khá tốt, đa phần đều ra kết quả đúng ở câu 1 và hoàn thành được một nửa câu 3 hoặc ngược lại. Thỉnh thoảng cũng có người hoàn thành được cả hai câu 1 và 3, đây là những thành phần cộm cán của lớp. “Cộm cán” ở đây là để nói đến sức học và cũng đồng thời là độ dày của lớp kính mà chúng nó đeo trên mặt.
Những điểm 5,6 là nhiều hơn cả, điểm 7 thì chỉ vỏn vẹn có hai bài: một của lớp trưởng và hai là của Dương Minh Thần. Mặc dù sức học của Thần không tệ nhưng dường như áp lực về thời gian khiến câu 2 của cậu chỉ vẻn vẹn có hai dòng biến đổi qua loa, xem ra cậu vẫn chưa thể tìm được hướng làm.
Thấy vậy Thiên gãi cằm tự hỏi không biết đề lần này ra có quá khó không?
Bài làm tiếp theo chữ viết rất mảnh mai và đẹp đẽ nhưng có vẻ hơi lạ lẫm, dường như gã chưa từng trông thấy nét chữ này bao giờ. Nhìn lên mục họ tên thì chỉ vẻn vọn hai chữ: An Thùy.
Lông mày Thiên khẽ nhíu. An Thùy chẳng phải em học sinh nhỏ nhắn thường ngồi một mình ở dãy ngoài cùng gần cửa sổ sao? Con bé dường như không hòa đồng cùng các bạn, sức học cũng kém nên thường hay nộp giấy trắng mà sao hôm nay lại viết nhiều đến vậy?
Gã nhìn một cách cẩn thận. Các phép biến đổi đều được thực hiện rất khéo léo, không có bước nào là thừa thãi và cũng không có gạch xóa đủ thấy con bé đã suy tính rất cẩn thận trước khi viết. Duy chỉ có một điều không phù hợp, đó là bài làm này dài đến tận một trang rưỡi.
Không có gì sai sót, không thừa một phép biến đổi nào nhưng làm tới một trang rưỡi mới có kết quả.
Vì trên tay chỉ có tờ đáp án nên Thiên phải lục lại đống tài liệu hôm qua dùng để ra đề. Sau 15 phút tìm đến vã mồ hôi gã mới phát hiện nó nằm lẫn trong đống quần áo bẩn ném dưới gầm giường.
Nhờ có đánh dấu nên gã nhanh chóng tìm thấy những trang đã giở đêm hôm trước. Bài 1 và 3 ở trong bộ đề phổ thông, nhưng còn bài 2 là ở trong…bộ đề thi học sinh giỏi cấp quốc gia năm trước.
- Thế này là thế méo nào?
Thiên vắt tay lên trán nghĩ ngợi. Nếu gã nhớ không nhầm thì đêm hôm qua do thua liên tục nên gã mới cay cú đánh tận 12 trận Liên Minh đến 2 giờ sáng mới trở về. Ngay khi nằm gục lên giường mơ màng sắp ngủ thì có thằng chết toi nào đó gọi nhầm số làm gã giật mình tỉnh giấc, sực nhớ ngày mai phải có đề kiểm tra cho tụi nhỏ nên mơ màng vớ đại lấy quyển đề nào đó mà không để ý đó là “Tổng hợp đề thi học sinh giỏi”.
Trong cơn mơ màng gã tìm đại đề bài số 69 rồi ghi vào giấy sau đó ngủ quên mất, đến khi tỉnh lại thì đã sắp muộn giờ lại phát hiện còn thiếu hai bài nên tìm trong đống sách vất bừa bãi trên giường lấy ra hai bài nữa ghi chồng chéo lên nhau rồi chạy vội đến trường.
Bởi mọi việc diễn biến quá nhanh nên thời điểm chép đề Thiên chẳng kịp phân biệt bài nào dễ bài nào khó cả. Theo bố cục thông thường bài dễ sẽ ở trên, bài khó nhất ở dưới cùng nhưng vì phải vừa dịch con chữ như gà bới của mình vừa phân biệt đống số má ghi đè lên nhau nên mới xảy ra chuyện đề thi học sinh giỏi quốc gia cứ thế nằm chiễm chệ giữa bài kiểm tra 45 phút của bọn hắn.
Tiếp tục chấm bài thì Thiên thấy được Diệu Nhi và Thùy Dương là hai người duy nhất trong lớp hoàn thành trọn vẹn cả 3 bài, còn bài của hắn thì chỉ có duy nhất một tờ giấy trắng.
Gã sực nhớ hôm nay đã chuyển chỗ cái thằng ranh con láo lếu hay bật dậy lí luận với giáo viên sang ngồi kế bên An Thùy. Trải qua sự việc lần này khiến Thiên cảm thấy hắn dường như không còn đơn giản chỉ là một thằng học sinh cá biệt thích bật lại thầy giáo nữa.
Thiên đặt bút đỏ xuống, vẻ mặt trầm tư nhìn ra cửa sổ. Không ngoại trừ khả năng An Thùy đã đọc bài đó từ trước, tuy nhiên tại sao hắn không chép bài mà lại để giấy trắng? Tại sao hắn lại để giấy trắng? Là vì sĩ diện của một thằng đàn ông, à nhầm, con trai hay vì bận nhắc bài cho bạn ngồi cạnh? Tuy bình thường kiểm tra hắn vẫn nộp giấy trắng ngay cả khi ngồi cạnh những học sinh giỏi, nhưng lần này thành tích đám ngồi quanh hắn cao vọt mà sao hắn lại vẫn lẹt đẹt như vậy? Chưa kể nếu hắn thực sự nhắc bài cho người khác thì tại sao bản thân lại không làm một bài nào?
Thật nhiều câu hỏi không có đáp án làm Thiên ăn không ngon ngủ không yên chỉ muốn trời mau sáng để phi tới tra hỏi hắn một phen. Thế nên khi mọi người đang đã say giấc nồng thì gã vẫn ngồi chửi cha chửi mẹ cái đồng hồ vì không hiểu tại sao hôm nay nó đột nhiên trở nên ì ạch chậm tiến như vậy.