Chương 7: Trời đánh chẳng tránh bữa ăn

Hắn dõi theo đám học sinh ùa ra cổng, ánh mặt trời rực rỡ khiến cảnh vật tươi tắn đẹp đẽ lạ thường. Thử hít một hơi đầy buồng phổi để cảm nhận cái không khí nồng đậm của mùa hè. Con mẹ nó toàn là mùi xăng xe cùng bụi bẩn.

-Này…

Một bàn tay nhỏ nhắn vỗ lên vai hắn làm hắn giật nảy mình nhảy ra xa tít tắp, dễ cũng phải ba, bốn mét chứ chả chơi.

Thấy hắn kích động như vậy An Thùy chỉ vào khuôn mặt trắng xinh của nhỏ cười khổ nói:

-Là tớ đây.

Tim hắn vẫn hơi loạn nhịp. Đã lâu lắm rồi hắn mới bị kẻ khác bí mật áp sát gần đến như thế.

-Có chuyện gì?

-À~Tớ mời cậu ăn gì đó để cám ơn chuyện hôm nay được không?

Hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc. Hình như hôm nay thời khoá biểu ngoài có xem One Punch Man ra thì không còn việc gì khác nữa thì phải. Sự thật là dạo gần đây hắn đang khá là rảnh.

-Này, mày đi đâu thế?

Con Nhi thấy nó tung tẩy lại gần bọn hắn thì túm nó lại hỏi.

-Hử ?Tao định mời thằng kia đi chơi. Dù gì nó cũng đã cứu tụi mình một phen còn gì .

- Đi? Đi đâu? Lên bar à, hay karaoke, hay dẫn nó đi vũ trường?

Nó ngẩn người, chợt nhận ra chẳng có chỗ nào trong số những nơi mà nó biết có thể cho bọn con ngoan trò giỏi đi cả. Mà ngay cả đi thì ai sẽ là chủ chi? Chẳng lẽ đến lúc trả tiền lại ngồi nhìn nhau cười à?

Nó trơ mắt nhìn hai đứa dắt díu nhau rời đi, cảm giác bị cho ra rìa làm nó thấy ức chế quá đi mất!

-Bạn nữ gì đó ơi?

Ai cũng có họ có tên chứ “bạn gì đó” là cái đứa l** nào? Đang sẵn bực mình nó vốn định chửi cái thằng vừa phát ngôn một trận nhưng thấy đó là soái ca mới chuyển đến nên nó cũng hơi nguôi:

-Có chuyện gì không cậu?

-Bạn có rảnh không? Mình mời bạn đi bay được chứ? Mình có mấy món mới này hay lắm.

Nó làm bộ ngạc nhiên dù bản thân đã hút tới méo cả mồm:

-Bay gì? Món gì hả cậu?

-Suỵt! Bí mật. Đợi chút tớ lấy xe đón bạn nhé!

Nó cười thầm. Nhìn mặt mày là bà biết ngay mày định mồi chài bà rồi. Bất quá nếu mày có lời thì bà cũng có lòng ,dù sao thì cũng chả thiệt hại gì lại còn có chỗ để giải sầu.

Đợi thằng kia đi rồi Nhi mới vỗ vai nó:

-Đm ghê vờ lờ ,hot boy của lớp cũng đổ mày kìa!

Nó vênh mặt hất tóc kiêu kì nói:

-Quá ư là điều bình thường nuôn! Mày nghĩ bạn mày là ai?

-Bố tổ sư con hâm! Thôi tao về đây ,dạo này bà già quản giờ giấc chặt quá.

-Ơ đéo đi cùng à? Đi cắn phụ tao chứ mình tao cân thế đéo nào được!

-Đm có khi cả bàn sập thì mày mới chỉ hơi phê phê ấy chứ! Cầm tinh con đéo gì mà cắn thuốc như thuồng luồng. Thôi tao về đây!

Nó vẫy tay chào con Nhi rồi buồn buồn lấy điện thoại ra chụp cả chục kiểu rồi lấy một tấm ưng nhất đăng lên facebook kèm theo dòng stt đầy tâm trạng:

“Đôi khi đường đời chỉ có mình ta. Người ơi có biết em lẻ loi giữa dòng đời vội vã :((”

Ngay lập tức số like và comment tăng chóng mặt:

-Xinh gak toa O3O

-Đi học mà cũng đẹp quá chị ơi (Thả trym)

-Vú to thế @@

-Bố mẹ thì còng lưng ra nuôi đi học...

Hai comment cuối bị xóa, chủ tài khoản bị block trong một nốt nhạc.

-Đi thôi bạn.

Nó rời mắt khỏi điện thoại. Quả nhiên không ngoài dự đoán Long cũng thuộc loại công tử nhà giàu .Mặc áo sơmi trắng và cưỡi trên con SM bóng lộn, thằng Long trông chẳng khác gì bạch mã hoàng tử trong giấc mộng đạm bạc của mấy con bánh bèo, còn với nó thì thanh niên này cũng chỉ hơn tiêu chuẩn bình thường một chút thôi.

Nó hớn hở ngồi lên xe rồi theo thói quen ưỡn ngực cong mông để cái dáng thành chữ S rồi trưng ra cái mặt lạnh lùng hình sự như thể đang đi đòi nợ thuê.

-Bạn muốn đi đâu? Bar Lên Nóc Nhà nhé?

Vẻ mặt lạnh lùng hình sự của nó lập tức xì ra rồi trở nên tái mét. Nhớ lại vụ lùm xùm hôm qua làm tóc gáy nó cứ thi nhau rựng đứng hết cả lên.

-Ấy đừng! Đi chỗ khác, đi chỗ khác đi cậu!

-Ok vậy thì đi cafe trước nhé.

Nó ngoan ngoãn gật đầu. Thôi thì dạo này bar sàn nhiều quá rồi đi cafe cho đổi gió tý.

Vì đang giờ tan tầm nên phải loay hoay một lúc hai cháu mới ra được đường lớn. Thanh niên này tuy không rú ga ầm ầm như thằng bồ nó nhưng phóng xe lúc nào cũng sàng qua sàng lại như kiểu sắp xoè tới nơi, dù vậy hai đứa vẫn vừa đi vừa nói chuyện rôm rả trông có vẻ thân lắm, vui thích lắm.

Nói là đi uống cafe nhưng cả hai có được hớp nào vào mồm đâu, toàn chụm hai cốc cafe vào rồi chụp ảnh loạn xạ cả lên xong rồi nó quàng vai bá cổ thằng Long chụp vài kiểu với dòng tus lửng lơ con cá vàng: “Café với ai đó <3”

Chụp ảnh chán chê thì hai cháu bắt đầu tâm sự tuổi hồng:

-Cậu xinh thế này chắc nhiều bạn trai lắm nhỉ?

-Giời ơi tớ đang ế chỏng gọng ra, làm gì có ai thèm yêu.

-Chả tin!

-Lừa cậu làm gì. Mà tại sao cậu lại chuyển trường?

- Để khỏi bị truy nã. Hì hì~

-Chạy tình hả?

Thằng Long gãi đầu cười cười càng làm nó thêm tin vào phán đoán của mình. Mấy ông nhõi này học thì ít mà đú thì nhiều, chắc lại cặp kè ba bốn em rồi sự việc đổ bể nên phải chuyển trường đây mà. Mong là chưa lỡ làm em nào có bầu kẻo nhà con đấy đâm đơn kiện thì có mà tù mọt gông chứ chẳng chơi.

Sau khi nói chuyện chán chê thằng Long đề nghị đưa nó đến “phi trường”. Thế là cặp nam thanh nữ tú lại lên xe và đi…

Phù~

Nó nhả ra một ngụm khói trong tiếng vỗ tay của những người xung quanh.

-Chuyên nghiệp quá nhỉ!

-Xời ơi, em còn thạo hơn ăn cơm ấy chứ!

-Rảnh thì qua quán anh mà hút. Bạn thằng Long thì cũng như là bạn anh.

Nó vâng dạ. Chợt nhớ ra điều gì nó vội đặt điếu thuốc vào mồm làm mặt hờ hững rồi chụp một tấm up lên fb làm chiến lợi phẩm kèm dòng tus:

“Thả tâm hồn vào làn khói dẫn em đến nơi nào có anh”.

Nó tin rằng càng nhiều những tấm ảnh nó ở trên bar hay tụ tập hút cỏ cùng mấy anh xăm trổ thì càng chứng minh được cái độ chất chơi của nó, càng thể hiện được là nó hơn hẳn mấy đứa bạn cùng lứa suốt ngày chỉ biết mỗi học ,ăn ,ỉa rồi lại học.

Nó cảm thấy tự hào với sự hơn người của mình và mặc kệ thiên hạ dè bỉu .Tại sao nó phải che giấu vẻ đẹp của mình dưới lớp áo đồng phục quê mùa? Tại sao nó không được chơi với những con người sành điệu và chịu chơi - những người cùng đẳng cấp với nó?

Nó đẹp, nó có quyền.

Chấm hết!

Nói gì kệ mẹ thiên hạ!

................................

Đêm về, nó nằm trên giường hí hoáy onl facebook nhắn tin với con bạn.

-Thằng này chất chơi mà dễ đong lắm mày ạ. Đưa đi đón về ngoan như cún luôn chứ đéo sồn sồn như mấy ông kia.

-Ngon. Thế ghé được những đâu hả con chó?

-Cà phê cà pháo một lúc rồi đi làm tý cỏ. Quán quen được hít cỏ thơm vl mày ạ. Giờ vẫn thấy hơi váng đầu.

-Cẩn thận đang phê nó hiếp chết cụ mày!

-Giời ơi tao chưa phê thì cả bàn sập mẹ nó hết rồi. Tuổi gì đòi la liếm tao.

-Đm cẩn thận đấy. Giờ đéo tin được bố con thằng nào đâu. Thế có định tiến xa không?

-Chưa biết nữa, cơ mà nếu nó thích mình quá thì chịu thôi.

-Tiên sư bố nhà cô im mẹ mồm đi. Thế tý có đi xem phim không?

-Phim gì? Mấy giờ? Có những ai?

-Phim sếch ,hỏi đéo gì hỏi lắm. Thằng bồ tao mua 2 vé 7 giờ mà hôm nay nó ăn bún ốc ỉa chảy không đi được.

-Ok vậy giờ mày đến đón tao đi.

Nó hí hửng đánh phấn bôi son, lựa quần thử áo rồi uốn éo trước gương đến hơn 30 phút. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ nó quyết định mặc một cái áo khoét cổ thật sâu cùng quần da bó lấy cặp đùi dài miên man rồi đứng trước gương làm kiểu ảnh up lên facebook với dòng tus:

“Đời là những chuyến đi”.

Xong xuôi nó nằm dài trên giường hóng like và comment trong lúc đợi con bạn phi xe đến.

-Đẹp quá chị ơi

-Sang chank wa

-Chị sống sang thế. Ngưỡng mộ ghê

-Em co nguoi yeu chua cho anh lam quen nhe?

-Add friend minh di ban T.T

-Vú độn à ?Đm đang cai quay tay

Comment bị xóa, chủ fb bị chặn không thương tiếc.

Tiếng còi xe vang lên ở tầng dưới. Nó hí hửng vớ lấy cái túi xách rồi chạy xuống nhà .Bố nó đang ngồi đọc tờ Thể Thao 24 Giờ thấy nó xúng xính áo quần thì hỏi cho có lệ:

-Không ăn cơm hả con ?

-Vâng, tý con đi ăn với bạn. Con chào bố.

-Cái con kia mày ăn mặc kiểu gì thế? Vào thay áo ngay!

-Mẹ cứ kệ con!

Nó lạch cạch đôi guốc chạy ra cổng rồi thành thạo nhảy lên xe con bạn:

-Đi nhanh mày!

Đằng sau là tiếng mẹ nó nói với theo:

-Mày mà về muộn thì cứ liệu hồn!

.............................

Cự Giải’s Ice Cream.

Thùy dẫn hắn đến một quán kem nhìn khá giản dị và trang nhã, sắc vàng dịu dàng tỏa ra từ chiếc đèn trần cùng cách bày trí làm cho không gian trong quán nhuốm màu hoài niệm.

Liếc qua những cửa hàng bận rộn xung quanh, cái quán nhỏ này giống như tách biệt hẳn với nhịp sống bận rộn của thành phố.

An Thuỳ vừa loay hoay gỡ xuống cái cặp nặng nề vừa hỏi:

-Cậu thích ăn kem không?

-Có lẽ.

Đã lâu rồi hắn không còn nhớ cảm giác thích ăn thứ gì đó nữa. Một khi đã bỏ vào miệng cả triệu lần thì món ăn dù ngon đến mấy cũng đều sẽ trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Trừ cơm nước mắm.

An Thùy thành thạo khoác lên mình chiếc tạp dề màu xanh lá rồi cầm cái muôi xúc kem lên cười tít mắt hỏi hắn:

-Cậu muốn ăn vị gì nà?

-Chocolate.

Hắn đáp mà không cần suy nghĩ.

-Có thêm gì nữa không?

-Không cần đâu.

Một lúc sau Thùy hớn hở mang ra một ly kem lớn đặt trước mặt hắn.

-Ngươi thích công việc này?

-Ừ, khi ăn kem mọi người không giả dối. Ai cũng rất vui vẻ và hạnh phúc!

Hắn chỉ cười cười không nói.

Phải vậy không? Do kem là một món ăn đặc biệt hay bởi nó khơi dậy sự chân thành từ thuở bé trong mỗi con người. Ta hạnh phúc có phải vì hương vị của kem khiến ta nhớ đến vị ngọt của tuổi thơ?

Không phân biệt sang hèn, thời khắc đứa trẻ cắn miếng kem đầu tiên khắc vào sâu trong tâm trí và nó luôn ngọt ngào bất kể cuộc sống của đứa trẻ ấy giàu sang hay nghèo khổ, sống trong nhung lụa hay cơ cực trong những khu ổ chuột bẩn thỉu.

Bởi thế nên mỗi khi cố nhớ về thứ gì đó vượt ra khỏi kí ức ta thường chỉ thấy một ánh mặt mặt trời rực rỡ và hương vị mát lạnh hồi lâu không tan nơi cổ họng.

Hắn cảm nhận hơi lạnh pha lẫn vị ngọt của chocolate tan trong miệng:

-Rất ngon .

An Thùy cứ nhìn chằm chằm hắn rồi cười tủm tỉm khiến hắn có chút nuốt không trôi, buộc phải nói lảng sang chuyện khác:

-Ngươi là chủ quán à?

-Cũng gần như thế. Tớ nhận quán này từ một người quen.

-Có vất vả không?

-Quán không đông khách lắm, hơn nữa thỉnh thoảng anh họ có qua giúp mình nên công việc cũng khá nhẹ nhàng.

Hắn đưa thêm một thìa kem vào miệng, nhướn mày hỏi:

-Vậy nếu gặp đám…ừm…kiểu hãm hãm thì sao?

An Thùy gãi đầu, khuôn mặt mờ mịt rõ là không hiểu hắn nói gì làm hắn phải giải thích một cách cụ thể:

-Nghĩa là đám khách…

Cộp! Lạch cạch~

Tiếng ghế nhựa bị ai đó đá văng, một đứa con gái mặc sơ mi đen phanh cúc ngực với quần bò đen rách gối gắn đủ loại xích chó xích mèo hầm hố bước vào quán rồi hung hăng đặt mông ngồi xuống vị trí đối diện với bàn của hắn.

-PHỤC VỤ ĐÂU?

An Thùy tập tễnh chạy đến cúi chào lễ phép:

-Dạ. Chị ăn gì ạ?

-Cho như hôm qua.

-Dạ, hôm qua chị ăn gì ạ?

Cô gái trợn mắt nhìn An Thùy khiến nhỏ vội giải thích:

-Em không nhớ hôm qua có gặp chị.

-Nói thế là ý gì? Hôm qua ầm ĩ như vậy mà cô nói không nhớ là sao?

-Ơ, chị bình tĩnh đi ạ!

Linh Đan túm lấy cổ áo An Thùy, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ:

-Tao không bình tĩnh được nên mới đến đây! Khó khăn lắm anh em tao mới gặp được nhau...

Con bé đẩy An Thùy ngã vào một cái bàn gần đó rồi vung tay tát một cú thật mạnh.

-Ai ui!

Cơn đau buốt khiến Linh Đan rụt tay lại. Cái thìa inox cong queo vẽ một đường parabol rồi leng keng xoay tròn trên mặt đất.

-CON RANH KIA!

Một giọng đầy nội lực quát vang cả khu phố. Thằng Nam như một cơn lốc phóng vào trong quán thẳng tay tát Linh Đan một cú nảy đom đóm mắt làm cô choáng váng xô lệch mấy cái bàn mới đứng vững được.

-Em có sao không? Con điên này nó có làm gì em không?

Thằng Nam là loại tưng tửng bẩm sinh mà lúc này cũng lộ vẻ lo lắng là đủ hiểu tình huống lúc này nghiêm trọng đến mức độ nào.

-Em không chuyện gì. Sao anh lại đánh người ta, người ta đã làm gì em đâu?

-Cái con khùng này mày muốn chết à? Em bố mà mày cũng dám đánh!?

Nam không thèm để ý đến lời của An Thuỳ, khuôn mặt đỏ bừng như sắp nổ tung quay sang Linh Đan rồi ngẩn người ra khi thấy mặt cô:

-Con hấp em thằng Bảo?

-Lại là mày à ,thằng chó?

Linh Đan quát lớn nhưng vì má vẫn còn hơi rát nên thay vì lao lên đánh nhau với gã thì Linh Đan có lựa chọn thông minh hơn là lui ra ngoài và chỉ tay vào mặt thằng Nam xỉa xói thậm tệ:

-Đúng là cá mè một lứa ,nồi nào úp vung nấy! Bọn mày cứ chờ đó, gây với tao là đời bọn mày đéo ra gì rồi!

Hắn chép miệng lấy một cái thìa khác ra ăn kem tiếp. An Thùy sợ hãi nấp sau lưng Nam còn Nam thì chỉ cười khinh bỉ:

-Thôi về núp quần xì thằng Bảo đi. May cho cái mặt mày là tao không đánh con gái. Lần sau cạch mặt bố mày ra nghe chưa!

Vừa tát lật mặt con gái nhà người ta mà ông tướng còn có thể nói nói ra cả một bầu trời tư cách như vậy. Đẳng cấp mặt dày này tuyệt đối không phải thứ mà luyện tập có thể theo kịp.

Linh Đan trước giờ quát một tiếng là mọi người răm rắp nghe theo chứ làm gì có chuyện bị bật đau như thế, nhất thời cô chẳng biết phải nói gì để bật lại. Càng nghĩ càng rối, vừa nhục lại vừa tức khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng hết cả.

-Cô chủ…

Một chiếc ô tô đen bóng loáng đổ xịch trước cửa quán kem, sau đó từ bên trong bước ra ba ông chú to cao mặc vest đen đi giày tây bóng loáng nhìn cũng có vẻ ghê gớm lắm.

Linh Đan giống như đứa trẻ đang bị bắt nạt thì gặp người nhà, khí thế bừng bừng chỉ vào mặt Nam rú ầm lên:

-Mày…

-Sao? Định cậy đông bắt nạt bọn này à? Nhào vô kiếm ăn!

Bị Nam nói trúng tim đen khiến bao nhiêu lời lẽ đắc ý của Linh Đan xô đẩy nhau chạy ngược vào cổ họng. Cô nàng vội thu tay về giấu phía sau lưng, ấp úng nói:

-Đương…đương nhiên là không. Cái mặt tao mà phải làm trò hèn hạ đấy à?

-Cô chủ, lão gia yêu cầu cô mau trở về.

Chỉ đợi có thể Linh Đan sốt sắng chui vào ô tô rồi mở cửa kính đe dọa:

-Thằng chó, mày cứ đợi đấy. Tao không tha cho mày đâu!

Chiếc xe phóng vụt đi, mặc dù cảnh tượng hệt như tối hôm qua nhưng tâm trạng Linh Đan thì lại tốt hơn hẳn.

Hoặc có thể con bé đang cay cú nghĩ cách trả thù nên chẳng còn tâm trạng đâu để mà buồn bã nữa.

-Hai vụ rồi mày. Cái quán kia hình như bị yểm rồi!

-Ngày nào cũng có xã hội đen mò tới thế này thì sớm muộn gì cũng sập tiệm.

-Có khi nào mình cũng vạ lây không?

-Phủi phui cái mồm! Mình có làm gì bọn nó đâu.

-Cơ mà nhỡ bọn nó bắn nhau lạc đạn thì sao?

- Để tôi bắt bọn nó chuyển đi!

-Ối giời ơi điên à! Bọn nó dám gây cả với xã hội đen đấy, bà liều vừa thôi!

-Dễ tôi phải chuyển nhà quá các bà ơi!

An Thùy quay sang thằng Nam, khuôn mặt trắng trẻo bối rối đến phát khóc:

-Tiêu rồi, tiêu rồi. Lần này thì gây với tụi lưu manh thật rồi anh ơi!

Nam vừa xoa đầu đứa em gái bé bỏng vừa hùng hổ nói:

-Lo gì ,có anh đây rồi em không phải sợ bói con thằng nào hết!

-Có anh ở đây mới sợ á! Nhỡ anh có chuyện gì thì em biết ăn nói sao với hai bác bây giờ?

-Trật tự xem nào.

Hắn ngẩng đầu lườm hai anh em một cái, lạnh lùng nạt:

-Đang ăn mà cứ chít chít meo meo nhức đầu quá.

Thằng Nam làm bộ ngạc nhiên như chỉ vừa mới trông thấy hắn:

-Ô, mày ở đây từ lúc nào vậy? Xin lỗi mày mờ nhạt quá tao đéo nhận ra!

An Thùy cũng ngạc nhiên không kém:

-Hai người biết nhau à?

……………………

Mọi chuyện được phanh phui. Thì ra An Thùy gánh trách nhiệm giám sát thằng Nam trong thời gian thằng này bỏ nhà đi bụi. Bởi vì không thích ở nhờ nhà em họ nên Nam mới mua nhà bên cạnh hắn. Nhiều hôm đến tận 10 giờ tối mới thấy thằng này lật đật về nhà cũng chính là bởi phụ em gái bán hàng.

-Thùy này, nếu em đang muốn kiếm bạn trai thì anh khuyên em đừng dây vào thằng này. Yêu đương đéo gì cái loại vừa nhàm chán vừa hách dịch, mặt thì lúc đéo nào cũng lầm lì…Nhìn cái gì? Lại bảo bố nói đéo đúng đi!

-Em lại thấy cậu ấy còn tốt hơn cả anh đấy!

An Thùy nói một câu khiến cả hắn và Nam đồng thời sửng sốt. Thằng Nam, với vẻ mặt kinh hoàng, lắp bắp như thể cái lưỡi sắp sửa hoá đá:

-Đừng…đừng nói em thực sự có ý với thằng này nhé?

Nhỏ tránh né ánh mắt của bọn hắn, ngượng ngùng nói:

-Anh nói kì quá, ý tứ cái gì không biết!

Hắn cười nhạt khi thấy bộ dáng của An Thùy rồi quay sang thằng Nam. Thằng này vẫn còn đang cảm nhận cú sốc đầu đời của mấy ông anh trai khi nghe tin đứa em gái bé bỏng muốn đi làm ô sin cho một thằng bỏ mẹ nào đấy.

Thằng ngu này thậm chí còn chẳng nhận ra con bé đã có người thương rồi.

Hắn lên tiếng gỡ rối cho câu chuyện ngoài ý muốn này:

-Nếu ngươi là giám sát của Nam thì ngươi đúng là một người giám sát tồi!

An Thuỳ tròn mắt hỏi:

-Ơ, sao lại thế?

-Chắc ngươi không biết chuyện thằng này thường xuyên bật nhạc thật to suốt cả đêm rồi bịt tai đi ngủ, ném vỏ chai nước ngọt trước cửa nhà hàng xóm, đã vậy còn cố tình bật kinh phật thật lớn để đêm các nhà xung quanh không ai ngủ được.

Tại vì nói chuyện với đối tượng nhỏ tuổi nên chuyện thằng Nam cho vay nặng lãi, gạ kèo đánh nhau, bắn súng bắn nỏ hắn tuyệt nhiên không nhắc tới.

Nam cũng biết ý hùa theo:

-Ai bảo bọn nó thích túm năm tụm ba tiệc tùng cả đêm làm tao đéo ngủ được. Mà sao bằng mày được, bữa trước mày kiếm đâu ra cả một túi nhện to bằng cái lốp ô tô rồi thả vào nhà chúng nó. Hôm đấy tao nhớ là cả đám phải cầm gối ngủ vỉa hè.

An Thùy khuôn mặt tái mét lặp lại:

-Nhện to bằng lốp ô tô á?

Hắn gãi đầu cười gượng. Hôm đó đang chạy thử vũ khí mới nên đem qua mấy nhà hàng xóm để thử nghiệm, cứ tưởng không bị ai nhìn thấy chứ.

-À mình hỏi cái này hơi tế nhị cậu đừng giận nhé.

An Thùy chắp tay xin lỗi hắn trước rồi ngập ngừng hỏi:

-Sao tự nhiên cậu đổi xưng hô thành ta – ngươi vậy? Cậu mê phim kiếm hiệp lắm à?

Hắn còn chưa kịp trả lời thì thằng Nam đã tí tởn chen ngang:

-Cái đấy thì anh biết! Thằng này nghiện phim chưởng nên toàn xưng hô kiểu thiểu năng ấy thôi à. Quen lâu có khi còn gặp hắn bắn Như Lai Thần Chưởng đấy.

An Thùy thấy mặt hắn tối sầm lại thì xấu hổ uýnh nhẹ anh họ một cái rồi ấp úng:

-Nhưng...trên lớp cậu vẫn...bình thường mà.

Cái này thì Nam cũng không đoán ra. Hai cặp mắt đồng thời hướng vào hắn chờ đợi câu trả lời cho một sự kiện bí ẩn.

Hắn thấy cái này cũng chả có gì để giải thích nên vốn định không nói, cơ mà nhìn hai bạn trẻ tha thiết quá hắn đành phải nửa đùa nửa thật:

-Tại...ta sợ ở trong trường xưng hô ta ngươi thì nổi bật quá. Nhỡ chẳng may thu hút hết mấy em gái thì tội cho các cậu chàng lắm.

Đương nhiên câu trả lời thiểu năng như vậy không được chấp nhận, thậm chí còn bị hai cháu đấm mấy cái cho chừa cái tội xàm xí.