Chương Ba Mươi Tư
Bliss
Đêm trước ngày đầu tiên của năm học mới. Đã một tuần kể từ khi Dylan xuất hiện trước mặt cô, và thỉnh thoảng Bliss tin rằng cô chỉ mơ về cậu. Một giấc mơ đẹp, nhưng chỉ là một giấc mơ thôi. Rồi sau đó cậu quay trở lại và chuyện trò với cô, nói với cô những điều mà cô không biết (những điều chẳng bao giờ xuất hiện trong giấc mơ: bằng cách nào đó cô luôn biết cô chỉ đang nói chuyện với tiềm thức của chính mình), cuối cùng cô đi tới quyết định người mà cô đang trò chuyện chính là Dylan, hay ít nhất thì đó là một phiên bản của anh ấy.
Cô chẳng bao giờ biết lúc nào thì anh ấy quay trở lại. Thỉnh thoảng cô nhắm mắt chờ đợi và rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Những lần khác cô đang dở việc gì đó như gọi cafe hay thử giày, thì cô phải ra khỏi đó càng nhanh càng tốt để tìm chỗ nào đó mà cô chỉ có một mình. Ngày hôm đó cô đang sắp xếp sách vở trong lớp. Cô yêu mùi hương của những cuốn sách mơi, thích lướt ngón tay trên những trang sách nhẵn mịn. Một năm học mới bắt đầu luôn hứa hẹn rất nhiều những điều tốt đẹp. Cô rất vui sướng khi được quay trở lại trường.
- Anh cũng thích nó – Dylan nói, nhìn qua vai cô. Cô giật mình khi thấy anh đứng ngay cạnh, một tay chống lên bàn.
- Chúa ơi! Anh khiến em sợ đấy.
- Anh xin lỗi. Em biết đấy, khó xuất hiện ở phía trước. Anh phải làm cho em nhìn thấy anh, dù rằng bây giờ em biết anh ở đây nên nó sẽ dễ dàng hơn một chút – Dylan tiếp tục nhìn qua vai của cô – Năm nay em sẽ chọn môn gì vậy?
- Như thường lệ thôi. Một số môn nâng cao và các lớp danh dự. Em có thể chết ngất với môn Nghiên Cứu nghệ thuật độc đáo – Dylan gật đầu và đu mình lên ngồi trên một góc bàn học của cô, đôi chân dài của cậu đung đưa trên sàn – Muốn xem thứ gì đó hay ho không?
- Chắc chắn rồi.
Không hề cảnh báo trước, bất ngờ Bliss đang ngồi cùng với Dylan trên mái của Cloisters, một viện bảo tàng cao nhất của Manhattan. Dĩ nhiên họ chỉ đang ở đó trong trí óc của cô – hoặc của cậu. Trong thực tế, cô vẫn đang ngồi ở ghế của mình trước bàn cô trong phòng học ở trường. Dylan giải thích rằng chính kí ức của cậu ấy đã mang họ tới đó. Bliss chưa bao giờ tới Cloisters.
Dylan giải thích rằng họ có thể tới bất cứ đâu. Họ không phải ở trong một hố đen, xung quanh họ trống rỗng, hoặc bất cứ nơi nào Bliss xuất hiện ở thời điểm đó. Họ có thể đi bất cứ nơi nào mà một trong hai người đã từng tới. Nó giống như có một chiếc hộ chiếu để tới bất cứ đâu trong quá khứ. Và Dylan thích bảo tàng Cloisters. Quang cảnh nhìn từ trên nóc đẹp ngỡ ngàng.
- Ừ... ồ... – Bliss lắp bắp – Hắn đã trở lại.
Dylan ngoái đầu nhìn, một đám mây bão xám xịt bất ngờ tụ lại phía trên thành phố. Thậm chí ở trong vỏ bọc của chính mình thì họ không thể chạy trốn vị khách.
- Em biết phải làm gì rồi chứ - Dylan nhắc.
- Làm gì? – Bliss hỏi. Nhưng Dylan đã đi mất rồi. Bliss cũng rời khỏi khoảnh khắc hạnh phúc của họ trên đỉnh nóc bảo tàng.
Vị khách đã nắm quyền kiểm soát, và đang trượt vào bóng tối. Bliss khoác lên mình sự tĩnh lặng của một pho tượng. Trong khi ở phía ngoài kia, cơ thể của cô đang đi đi lại lại trong phòng, quát tháo ra lệnh cho Forsyth.
- Còn Hội Kín?
- Barlow đã chấp nhận quyết định mời Charles Force quay trở lại lãnh đạo Hội Kín, nếu ông ta trở lại – Forsyth lo lắng nói – Ông ta khá cứng rắn.
Con rắn hổ mang bành run lên giận dữ. Chuyện này đang gây khích động. Michael. Bọn chúng lúc nào cũng quay sang Michael! Bọn chúng đã quên ai đã mang chúng tới Thiên đường rồi sao!
Forsyth lo lắng nới lỏng cà vạt của mình.
- À... và về Paris. Leviathan đã xác nhận nó... không còn cánh cổng ở Lutetia nữa. Chỉ là một giao điểm. Đó là lí do tại sao subvertio đã không hiệu quả bởi vì chẳng có cánh cổng nào để phá hủy. Chúng ta đã bị lừa. Charles đã đặt một cái bẫy cho chúng ta. Nhưng sự giải thoát của Leviathan khỏi cái chết trắng ở giao điểm đã tạo ra một khoảng không gian. Leviathan gần như đã bị kéo vào trong đó. Nhưng tin tốt là, ông ấy tin rằng cái bẫy của Charles cũng đã hại chính hắn. Tổng lãnh thiên thần đã bị tiêu diệt.
- Ông ấy có thể chứng minh chuyện đó chứ?
- Không, thưa chủ nhân. Nhưng không hề có dấu vết nào của Charles kể từ lúc ở Paris.
- Vậy, Michael cũng đã chơi trò chơi đó với chúng ta? – Vị khách ngẫm nghĩ – Ta đã ở đó, anh biết đấy, cái ngày mà hắn ta rèn chìa khóa cánh cổng. Ngày mà hắn ta tự phong cho mình vị trí người canh giữ.
- Hắn ta là một kẻ gian xảo, thưa chủ nhân. Michael chưa bao giờ đáng tin.
- Lắm mánh khóe và láu cá mới chính là hắn. Nhưng bây giờ thì chúng ta biết. Cánh cổng đã không còn ở Lutetia nữa. Chắc hắn đã tìm được cách nào đó để di chuyển nó.
Vị khách nghiền ngẫm một lúc.
- Quyết định này của Barlow phải bị đập tan. Nhưng hãy làm nó nhẹ nhàng thôi. Anh sẽ thuyết phục Hội Kín rằng họ không thể tiếp tục mà không có đủ nhân sự. Tinh thần của Hội Kín đòi hỏi phải có một Regis. Lúc đầu anh sẽ từ chối, nhưng bọn chúng sẽ ép anh phải nhận. Anh sẽ đảm nhận vị trí Regis.
- Tuân lệnh ngài, thưa chủ nhân.
- Một khi đã nhận chứ, công việc thực sự của chúng ta sẽ có thể bắt đầu. Không có Charles, không có Lawrence, bọn chúng sẽ tìm kiếm một người lãnh đạo mới. Anh sẽ đứng vào chỗ trống đó. Bọn chúng sẽ quay trở lại với ta. Chúng sẽ cầu xin ta dẫn dắt chúng một lần nữa, và qua anh, Forsyth, công việc thực sự của chúng ta có thể bắt đầu.
Không một lời cảnh báo, Bliss đột ngột bị đẩy trở lại hố đen.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy? – Dylan hỏi – Tại sao em lại quay lại đâu?
- Em không biết... Em đã lo lắng... Hắn chắc hẳn đã cảm thấy điều gì đó... – Cô kể lại cho cậu những gì mình đã nghe được.
- Em phải quay lại chỗ đó. Tự bản thân em. Hãy làm đi.
Bliss tập trung. Cô cố gắng hết sức có thể. Cô giật khỏi giới hạn ngăn cách cô với thế giới thực – buộc mình phải nhìn thế giới giống như vị khách đang làm.
Và lần này, cô đang ở ngay trong tâm trí của hắn ta.
Nhưng hắn không còn nói chuyện với Forsyth nữa.
Thay vào đó, cô thấy cái mà hắn đang thấy. Những thi thể. Những xác chết. Xếp chồng lên nhau. Những đứa trẻ, thật sự. Chúng đang nằm trên sa mạc. Chúng đang uống thứ gì đó. Một thứ chất độc. Thuốc độc. Pha trộn bởi một con quỷ. Cô thấy một chàng trai gầy như một bóng ma đang cầm đàn ghita, một cô gái xinh đẹp và khác lạ với mái tóc đen và một anh chàng khác – đẹp trai, sáng sủa, bồn chồn lo lắng. Tất cả bọn họ đều đang chống lại tai họa này. Một cuộc thảm sát những đứa trẻ vô tội. Rất nhiều trẻ con... Máu Đỏ... bị giết.
Sau đó, cô thấy một con quỷ: hắn ta ở trong hình dạng một chàng trai khác. Một đứa trẻ xinh đẹp nhưng mang nụ cười nhếch mép xấu xí trên môi. Hắn đã gây ra chuyện này. Một đứa trẻ khác của Lucifer.
Những hình ảnh tiếp tục hiện ra, hết cái này tới cái khác: cái chết, sự phá hủy, thù hằn, chiến tranh. Đều do ma quỷ nhúng tay vào.
Rồi sau đó, đột ngột, những hình ảnh dừng lại. Bliss tỉnh dậy. Cô đang ngồi ở bàn của mình, một mình. Cô đã run rẩy nhiều tới mức làm rơi cả bút.
Chuyện gì đã xảy ra với Charles Force? Ông ấy có bị tiêu diệt như bọn họ nghĩ? Họ đang nói về chuyện gì thế? Vị khách muốn phá hủy cánh cổng nào vậy?
Và những hình ảnh mà cô đã nhìn thấy... những đứa trẻ đó là ai? Đó có phải là tương lại? Vị khách sẽ làm gì khi Forsyth trở thành Regis? Bọn họ đang lên kế hoạch gì vậy? Nỗi kinh hoàng thậm chí cũng không thể diễn tả hết những gì mà cô đang cảm thấy. Dylan đã đúng: cô phải tìm ra cách nào đó để dừng chuyện này lại – dù nó có phải là chuyện gì đi nữa – để nó không xảy ra.
Cô nhắm mắt lại.
- Dylan? – Cô gọi – Dylan? Anh có ở đó không? Anh đang ở đâu vậy?
Nhưng chẳng có ai trả lời, cả bên trong lẫn bên ngoài.
Chương Ba Mươi Lăm
Schuyler
- Sky, dậy đi! Dậy mau! Cậu đang gặp ác mộng thôi! Tỉnh dậy đi!
Schuyler mở choàng mắt. Cô ngồi dậy giữa một chiếc giường ngổn ngang chăn chiếu. Oliver ngồi bên cạnh, choàng tay qua vai cô và nói:
- Cậu đang mơ. Lại là giấc mơ đó nữa sao?
Cô gật đầu, co chân ngồi ôm gối.
- Vẫn là giấc mơ đó. Lúc nào cũng thế.
Kể từ khi cô chạy thoát khỏi Leviathan đêm hôm đó ở Paris, Schuyler đã luôn mơ cùng một giấc mơ, giống hệt nhau hàng đêm, như thể tâm trí cô bị dính chặt lấy một kênh truyền hình, lặp đi lặp lại một chương trình kì quái.
Cô chẳng bao giờ nhớ được giấc mơ đó là về cái gì, chỉ biết rằng trong giấc mơ đó lúc nào cô cũng chìm ngập trong nỗi tuyệt vòng đau khổ tột cùng. Ngày nào cô cũng khóc khi tỉnh lại.
- Cậu ổn đấy chứ? – Oliver hỏi. Đôi mắt cậu sưng húp vì ngủ, mái tóc bù xù như tổ quạ, một nhúng tóc phía sau bết lại dựng đứng, mượt như đuôi vịt. Cậu mặc một chiếc áo nỉ của trường Duchesne và quần pijama bông kẻ sọc – trang phục ngủ thường ngày của cậu. Schuyler đã có lần trêu trọc cậu vì tinh thần yêu trường đến ngạc nhiên của cậu ấy. Theo như cô biết thì trong suốt cuộc đời mình, Oliver chưa bao giờ mặc bất cứ thứ gì có tên trường in trên đó vào ban ngày.
- Tớ ổn mà – cô đáp – Quay trở lại giường ngủ đi.
Họ đang ở trong khách sạn “con nhộng”[60] ở Tokyo. Đã một tuần kể từ khi họ rời khỏi Paris. Trước tiên, họ đã ở ba ngày ở Berlin. Tokyo có vẻ như là một điểm đến an toàn – càng xa khỏi nước Pháp càng tốt.
Khi họ tới Nhật Bản, Schuyler đã khát khô, tới mức chẳng còn chút năng lượng nào để tiến hành nghi thức sẽ giúp cô lấy lại sinh lực nữa. Cô đã kiệt sức, nhưng sau khi gặp lại Jack, và bị khuấy động bởi những cảm xúc cũ, thì dường như việc dựa quá nhiều vào Oliver lại mang đến cảm giác không chung thủy. Vậy nên cô đã tự kiềm chế bản thân khỏi việc thực hiện Nụ hôn Thần thánh.
[60] Gọi tên khách sạn như vậy bởi mỗi vị khách sẽ sống trong một căn phòng là một khoang hình hộp riêng biệt
Đã có lúc cô ước mình chọn một người lạ và dễ sai khiến làm huyết linh của mình, thay vì một người bạn nhưng thậm chí nghĩ về điều đó cũng có cảm giác phản bội.
Đêm hôm đó ở Tokyo, Oliver nằm quay lưng lại, đầu vùi trong gối, co mình, giống như cách cậu vẫn thường nằm. Đấy là cách họ nằm ngủ, cách mà họ đã luôn nằm ngủ kể từ khi hành trình của họ bắt đầu – trên cùng một chiếc giường, quay lưng vào nhau, quay mặt ra ngoài để đề phòng kẻ thù, bảo vệ cho nhau, trên lí thuyết. Đấy là cách mà Oliver đã được dạy. Đấy là cách mà các Conduit đã bảo vệ cho các ma cà rồng của họ qua nhiều thế kỉ trong suốt thời gian chiến tranh. Giữa đêm, khi Schuyler tỉnh giấc, cô luôn cảm thấy dễ chịu vì cảm nhận được hơi ấm từ tấm lưng của Oliver dựa sát lưng mình.
Một năm trời ngủ áp lưng vào nhau, chưa từng một lần quay mặt lại, kể cả khi thực hiện Caerimonia. Ở trên giường, nó có lẽ sẽ quá mức thân mật... quá nhiều so với những chuyện khác mà họ đã từng từ chối cho tới nay, một thỏa thuận ngầm để đợi cho tới thời điểm thích hợp. Bởi vì họ có còn gì khác ngoài thời gian đâu? Họ sẽ luôn luôn ở cùng nhau. Đó là tất cả những gì họ biết.
- Cậu còn thức không? – Schuyler hỏi.
Phòng ở của họ có kích thước gần xấp xỉ bằng một chiếc quan tài nhỏ. Cô chỉ có thể ngồi dậy. Các dãy phòng bao gồm rất nhiều những hộp nhỏ xếp chồng lên nhau, mỗi căn phòng như thế có một chiếc cửa bằng sợi thủy tinh và một tấm rèn để tạo không gian riêng tư, và một chiếc cửa sổ. Các khách sạn kiểu “con nhộng” này khá phổ biến với giới văn phòng Nhật Bản – những người uống say tới mức không về được nhà. Đây là chỗ trọ rẻ nhất mà Schuyler và Oliver có thể tìm thấy. Họ đã cất hành lí của mình trong một chiếc tủ khóa ở ngoài hành lang.
- Ừ... hử.
- Tớ xin lỗi vì lại đánh thức cậu. Chắc khiến cậu mệt mỏi lắm.
- Ừ... hử.
- Cậu không thích nói chuyện à?
- Ưm...
Schuyler biết rằng Oliver lo lắng. Cô cũng hiểu tại sao cô lại trả lời các câu hỏi nhát gừng lạnh lùng như thế. Một vài chuyên giữa họ đã thay đổi từ sau khi ở Paris. Một vài thứ đã thay đổi tình bạn đơn giản của họ, một vài thứ đã xen vào thế giới nhỏ bé khép kín mà họ tạo ra.
Schuyler đã từng tin rằng Jack Force chỉ là một phần của quá khứ - đó là sau khi cô bỏ lại anh ta trong căn hộ trên phố Perry, đó lẽ ra là dấu chấm hết cho mọi chuyện. Nhưng gặp lại Jack ở Paris mang đến cảm giác như nó chưa từng kết thúc. Đặc biệt là khi họ hôn nhau. Cô không biết phải nghĩ gi nữa. Cô cảm thấy thật tội lỗi, đôi khi thậm chí cô còn không dám đối mặt với Oliver. Nhưng thỉnh thoảng khi cô nhớ lại nụ hôn đó, cô thấy mình bất giác mỉm cười không dứt. Nó dường như là một sự khởi đầu, một lời hứa hẹn cho một tương lai tươi sáng hơn, thậm chí dù tương lai đó đã bắt đầu mờ mịt. Hằng đêm, khi cô nằm áp lưng với Oliver, nhắm mắt lại, cô mơ về một chàng trai với đôi mắt màu xanh lá cây chứ không phải màu nâu lục nhạt, và cô ghét bản thân mình vì điều đó.
Nếu như Jack vẫn còn tự do thì sao? Nếu như anh ấy không kết hôn? Cô đã lựa chọn của chính mình. Cô yêu Oliver rất nhiều, chỉ nghĩ tới việc phải rời xa cậu ấy thôi cũng khiến trái tim cô tan vỡ thành hàng trăm hàng triệu mảnh.
Cô phải chấm dứt mơ mộng về Jack. Nụ hôn đó. Làm thế nào mà bài hát đó có thể xen vào giữa bộ phim mà Oliver và cô vẫn thường xem chứ? Một nụ hôn chỉ là một nụ hôn. Một hơi thở cũng chỉ là một hơi thở thôi mà. Nó chẳng là gì. Nó chẳng có ý nghĩa gì hết.
Có lẽ cô bối rối chỉ bởi cô thấy mệt mỏi với việc cứ ba ngày thì cô lại thức dậy ở một thành phố khác. Có lẽ tất cả chỉ vì như thế. Cô đã quá sức mệt mỏi với những sân bay, ga tàu hỏa, những khách sạn với những món ăn đắt tiền nhạt nhẽo. Cô nhớ New York nhiều tới mức nó trở thành nỗi nhức nhối thể xác. Cô đã cố gắng quên đi cô yêu thành phố của mình đến mức nào. Nó luôn tiếp thêm sinh lực cho cô ra sao... cô thuộc về nơi đó tới mức nào.
Bên ngoài ô cửa sổ, Schuyler có thể thấy quang cảnh của một thành phố Tokyo rực rỡ ánh đèn neon: những bảng đèn hiệu chớp nháy liên tục, những tòa nhà chọc trời chớp sáng như trong trò chơi điện tử. Nhắm mắt lại, cô đang dần chìm vào giấc ngủ thì Oliver bất chợt lên tiếng.
- Cậu biết không, điều khó khăn nhất mà tớ từng phải làm là để cậu đi với cậu ta ở Paris.
Schuyler hiểu cậu ấy đang nói về lúc cậu ấy để cô đi với Jack, chứ không phải với nam tước.
- Tớ biết – cô trả lời, như nói với chiếc gối của mình.
- Tớ đã nghĩ rằng cậu sẽ chạy trốn cùng với cậu ta – cậu nói, mắt nhìn lên tường.
- Tớ biết.
Cô biết tất cả chuyện đó: cô đã đọc được nó qua máu của cậu, nhưng cô hiểu rằng cậu ấy phải nói với cô điều đó. Phải nói ra thành lời những điều đó.
- Tớ đã nghĩ rằng tớ sẽ chẳng bao giờ được gặp lại cậu nữa – Giọng của cậu ấy vẫn bình thường, nhưng Schuyler cảm thấy vai cậu hơi run rẩy.
Ôi, Oliver... trái tim cô đau tới ngạt thở, và cô khóc. Cậu ấy yêu mình rất nhiều, cô nghĩ. Mình không bao giờ có thể làm cậu ấy đau khổ. Mình không thể.
Vì thế để trả lời, Schuyler quay lại, vòng tay ấm áp ôm lấy cậu, đan ngón tay họ lại với nhau. Cô áp má mình vào lưng cạu, hai đầu gối và chân cô bên chân cậu, họ nằm sát bên nhau như hai chiếc thìa. Cô chưa bao giờ làm thế này trước kia, và bây giờ cô tự hỏi tại sao. Nằm bên cậu ấy thế này thật sự rất thoải mái. Miệng cô kề sát cổ cậu nên cậu có thể cảm thấy hơi thở của cô phả vào da thịt mình.
- Ollie, tớ sẽ không bao giờ xa cậu – cô thì thầm, và cô biết rằng mình đang nói sự thật. Cô sẽ giữ cho trái tim cậu được bình yên.
Nhưng cậu ấy không trả lời, cũng chẳng quay lại, dù nhận được lời mời kín đáo trong vòng tay ôm siết của cô. Cậu nằm quay lưng lại với cô cả đêm, giống như cậu vẫn làm hằng đêm.
Cô chìm vào giấc ngủ trong âm thanh nhịp thở đều đều của cậu.