Chương 15: Chương 31 - 32 - 33

Chương Ba Mươi Mốt

Bliss

Thật sự là anh sao? Làm sao có thể như vậy được chứ? – Bliss hỏi, kinh ngạc trước vẻ ngoài đẹp đẽ của anh. Dylan mà cô nhớ đã chỉ có da bọc xương, nhưng Dylan ở đây trông rất khỏe mạnh. Hai má anh hồng hào, hai lúm đồng tiền lại hiện ra.

- Thật sự là anh mà – Dylan cam đoan – Em biết không, sự Lầm Lạc – điều khiến các ma cà rồng trở thành những con quỷ... là hành động lấy đi tâm hồn qua dòng máu, và vì thế nên những lần mà, ừ... em biết đấy...

Bliss gật đầu. Những lần mà các vị khách trong tầm kiểm soát, hút máu của Dylan, cô đã lấy được một phần tâm hồn của anh nhập vào mình, để rồi một hình ảnh bề ngoài, hay một phiên bản mờ nhạt, một phần ý thức của anh đã sống trong cô.

- Vậy là... anh còn sống sao? – Bliss hỏi.

- Theo một cách nào đó – Dylan trả lời – Khi anh có thể suy nghĩ, và có thể cảm nhận.

- Nhưng anh không phải là người thật đúng không? – Cô hỏi.

Anh lắc đầu buồn bã.

- Không. Anh không phải. Không phải theo kiểu em là người. Ý anh là, chẳng ai khác có thể nhìn thấy anh ngoài em ra.

- Điều đó không tệ lắm sao? Nó thật kì cục đúng không? – Cô hỏi.

Trong một lúc, Dylan chỉ cười, cũng vẫn kiểu cười buồn bã, giả tạo và ngắn ngủi đó của anh.

- Anh không biết phải giải thích nó thế nào, nhưng một phần của anh ở đây... với em... và một phần khác thì... đang ở đâu đó. Anh không biết, nhưng anh biết anh không hoàn thiện. Anh giống như... giống như một... mô hình... em biết đấy, giống như một nhân vật ảo mắc kẹt trong chiếc máy vi tính – anh giải thích.

Anh xác nhận lại điều cô đã được biết: rằng có hàng tá, có thể là hàng trăm những linh hồn khác đang sống xung quanh cô.

- Các Croatan đã phát điên lên vì không một linh hồn nào dành đủ thời gian cho cơ thể để nó có thể hoạt động. Chúng trở nên mất thăng bằng và không thể tiên liệu – bệnh tâm thần phân liệt, như con người vẫn thường gọi. Thường thì bởi vì linh hồn chủ gốc bị một nhân cách quyền lực và mạnh mẽ giành quyền kiểm soát.

Cô rùng mình.

- Giống như em vậy.

- Vị khách. Đúng. Nhưng em nhận thức được về sự xâm chiếm, điều đó có nghĩa là em có thể từ chối nó. Và có điều gì đó khác thường ở em. Em biết đó là gì không?

- Không thật sự.

- Huyết linh của em, Morgan. Nhớ anh ta chứ?

Bliss nhớ anh chàng trợ lí chụp ảnh trẻ tuổi trong buổi chụp hình của Montserrat.

- Máu Đỏ là thuốc độc đối với Croatan, và nó đã không hại gì đến em. Điều đó có nghĩa là một phần của em vẫn không bị vấy bẩn. Cũng có nghĩa là em có anh.

- Ý anh là gì vậy?

- Anh ngăn chúng tấn công em. Anh bảo vệ bức tường chắn. Đó là cách tốt nhất anh có thể làm. Hãy tưởng tượng rằng có một bức rèm ngăn cách ý thức của em với ý thức của người khác. Anh là bức rèm đó.

- Vậy thì về cơ bản tất cả những gì đứng chắn trước em và những thứ điên rồ kia là... anh.

- Đúng thế - Dylan nhún vai – Anh.

Bliss mỉm cười. Đột nhiên cô không còn cảm thấy cô đơn chút nào nữa. Cô có ai đó để trò chuyện, và ai đó có thể hiểu chính xác điều gì đang xảy ra với cô.

- Em thích những thứ kì lạ đó – cô nói.

Cô định nói điều gì khác nữa khi cô bất ngờ mất tự chủ do giận dữ, một cơn giận dữ mới bắt đầu hình thành và khiến cô yếu sức... cô cảm thấy như thể cô đang bị sùi bọt mép, nghẹt thở vì chính cơn giận của mình... cô thở hổn hển đớp không khí.... gập đôi và siết chặt dạ dày cô... cái gì đây chứ? Chuyện gì đang diễn ra đây? Tại sao cô lại giận dữ thế này? Rồi thì cô nhận ra. Nó không phải là cơn giận của cô, đây không phải là cơn thịnh nộ của cô. Cô có thể cảm thấy nó, nhưng nó không bắt đầu từ cô.

- Chuyện gì đang diễn ra thế? – Bliss thì thầm – Đó là hắn ta phải không? Vị khách? Hắn ta khó chịu.

- Đúng thế - Dylan lo lắng – Cố gắng đừng cảm thấy nó quá nhiều. Đẩy trả lại đi. Đừng để cảm xúc của hắn ta kiểm soát cảm xúc của em.

Cô gật đầu, nghiến răng, cố gắng chiến đấu chống trả lại khi một tràng cảm xúc độc ác, lộn xộn, xấu xa cuốn qua cô. GIẬN DỮ! CĂM THÙ! LÀM THẾ NÀO MÀ ĐIỀU ĐÓ CÓ THỂ XẢY RA – AI CHỊU TRÁCH NHIỆM – TA SẼ XÉ RÁCH CỔ HỌNG CHÚNG VÀ UỐNG CẠN MÁU CỦA CON CHÚNG – CÁNH CỔNG Ở ĐÓ! CHÚNG TA ĐÃ NẮM TRONG TAY TÊN GÁC CỔNG! CON ĐƯỜNG KHÔNG CÒN XA VỜI VỚI CHÚNG TA! LŨ NGU NGỐC! LŨ NGU NGỐC! Cô đáp trả lại – Không. Không. Không phải tôi. Không phải tôi. Hắn ta.

Tách hắn ra. Tách hắn ra. Tách hắn ra. Hãy tránh xa khỏi tôi, khỏi những ý nghĩa của tôi, khỏi cuộc sống của tôi. Tôi không phải là ông. Tôi không phải là ông. Tôi không phải là ông.

- Hắn ta đi rồi – Bliss thốt ra. Cô mở mắt. Cô vẫn còn ở trong bảo tàng, và Dylan thì đang ngồi trên bậc thang đối diện với cô.

- Tốt lắm. Điều vô cùng quan trọng là em phải giữ hắn cách xa... là em không được... không được để hắn nắm quyền kiểm soát.

- Em sẽ không để thế - Cô nói với anh về việc làm thế nào cô có thể giữ nguyên thậm chí khi vị khách quay trở lại – Hắn ta đang cố gắng làm điều gì đó, em nghĩ, nhưng em có cảm giác là nó không thực hiện được. Nó không xảy ra. Điều gì đó đã sai. Đó là lí do tại sao hắn ta giận dữ.

- Đúng thế, nhưng anh có cảm giác là nó chưa kết thúc. Em vẫn phải tiếp tục việc em đang làm. Từ chối hắn ta. Giữ nghuyên như cũ, như em nói. Để ý và quan sát. Em sẽ phải hành động khi đúng thời điểm – Dylan dặn.

- Nhưng nếu hắn ta phát hiện ra thì sao?

- Anh sẽ giúp em hết sức có thể. Anh hứa.

- Thế còn anh thì sao. Anh sẽ luôn ở đây chứ?

- Anh có thể không bao giờ rời đi. Em mắc kẹt với anh rồi.

- Em có thể sao? – Cô hỏi, đưa hai tay lên. Cô đặt tay mình lên tay Dylan, hi vọng. Nhưng cô chẳng cảm thấy bất cứ điều gì. Không khí. Anh là làn khói và hình ảnh phản chiếu. Không khí và ánh sáng. Một kí ức. Một bóng ma.

Anh ấy không phải là thật. Đây không phải là thật.

- Em rất muốn hôn anh – cô thì thầm, nhìn vào đôi mắt tối màu của Dylan – Nhưng chẳng có gì ở đấy cả. Anh không thật sự ở đây đúng không? Em chỉ đang phát điên – cô nói, và trước khi cô kịp ngăn mình lại, cô bắt đầu khóc nức nở. Những giọt nước mắt tuôn trên má cô.

Tầm cỡ lớn lao của nhiệm vụ của cô nhấn chìm cô. Cô không biết liệu cô có thể làm điều đó. Đó là đòi hỏi quá nhiều. Cô không thể đương đầu với vị khách. Với Lucifer. Ông ta quá mạnh.

Dylan đặt một tay lên vai cô... cô có thể thấy nó nhưng cô không cảm thấy nó. Cô có thể nghe được giọng nói của anh.

- Sẽ ổn thôi, Bliss – Giọng cậu nhẹ nhàng – Rồi sẽ ổn hết thôi.

Chương Ba Mươi Hai

Mimi

Mimi đã muốn hét lên. Những điều bí ẩn, những manh mối, một xác chết và bây giờ lại thêm điều huyền bí nữa. Cô muốn những lời giải thích và cô muốn chúng ngay bây giờ.

- Ý anh là sao khi nói rằng con bé không chết? – Cô hét lên.

Nhưng Kingsley và cả đội quan tâm tới việc kiểm tra xác các Máu Bạc ngay sau đó hơn.

Một người đàn ông và một người phụ nữ. Mimi nhận ra bọn họ ở trong Ủy ban. Cặp đôi đã sống ngay cạnh gia đình Force trên Đại Lộ Số Năm. Chúa tôi, Mimi nghĩ, tim đập dồn dập. Những kẻ Máu Bạc giấu mình giống như những phần tử khủng bố say ngủ, ai biết được còn có bao nhiêu người bọn chúng đang ở trong Hội Kín chứ?

Ted kiểm tra vết thương trên ngực người phụ nữ. Có một dấu vết ở giữa vết thương đó đã bị máu che đi. Đó là hình xăm một thanh gươm xuyên qua đám mấy, ngay ở vị trí trái tim.

- Nó có phải là thứ mà tôi đang nghĩ tới không? – Mimi hỏi.

- Dấu hiệu của tổng lãnh thiên thần – Kingsley gật đầu – Em thấy vết vảy vàng xung quanh vết thương không? Chỉ có một thanh kiếm duy nhất trên Thế giới này có thể tạo ra điều đó. Thanh kiếm cúa Michael.

- Tôi không hiểu – Mimi băn khoăn – Tôi chẳng hiểu chuyện gì ở đây cả.

Kingsley nhắm mắt lại trong sự tập trung đáng sợ.

- Họ mang bà ấy tới khách sạn một năm trước. Vì một vài lí do, họ muốn bà ấy còn sống. Nan Cutler đã sống sót và giả làm bà của Jordan, náu mình trong khu ổ chuột của thành phố, nơi Jordan chắc hẳn đã kết bạn với lũ trẻ đó. Nhưng Sophia biết rằng chúng ta đang đến – cô ấy để lại lời nhắn cho chúng ta – nên nói với lũ trẻ phải đưa chúng cho ai. Và cô ấy biết bọn Máu Bạc sẽ đưa mình tới đây, nhưng anh nghĩ chúng ta được chờ đợi tới cứu cô ấy. Đó là điều mà cô ấy đã nhìn thấy. Đó là lí do tại sao cô ấy gửi chúng ta tới đây... để ngăn chặn điều này xảy ra. Nhưng bằng cách nào đó thời gian của cô ấy đã hết. Chúng đã quyết định giết cô ấy sớm hơn cô ấy nghĩ.

- Nhưng cô ấy đã chống lại bọn chúng thành công. Cô ấy đã tìm thấy thanh kiếm của Michael – đó chắc hẳn phải là thứ mà cô ấy đang tìm kiếm. Nó đã bị đánh cắp từ phòng nghiên cứu của bố tôi, anh biết mà. Bọn Máu Bạc chắc đã giữ nó – Mimi vừa nói vừa nghĩ tới vụ trộm – Vậy là chúng ta biết cái gì đã giết chết hai bọn họ. Nhưng sau đó chuyện gì khác đã xảy ra...

- Đúng. Nan đã quay trở lại, và đó là một sự ngạc nhiên. Jordan đã không nhận ra có người đang tới – Kingsley nói.

- Rồi thì Nan giết con bé, hay ít ra là bà ta nghĩ mình đã làm thế.

- Đúng vậy.

- Nhưng đồng tử của con bé... anh nói rằng nó không chết – Mimi nói – Nhưng Jordan chết rồi.

- Đúng vậy. Nhưng Jordan chỉ là một cái vỏ bọc tự nhiên của Người Giám sát – Kingsley nhìn Mimi – Em thật sự không nhớ bất cứ chuyện gì sao? Em nên thấy xấu hổ.

- Tôi không phải xin lỗi vì bất cứ thứ gì hết! – Nhưng cô cảm thấy như mình nên làm thế.

- Người Giám sát không hẳn là một người trong chúng ta. Chừng nào mà linh hồn của cô ấy có thể được chiêu hồi trong dòng máu để tái sinh trong một vòng đời mới, có những điều mà Máu Bạc không biết. Ở Rome, khi Sophia đã là người đầu tiên trong chúng ta nhận ra Lucifer bên trong Hoàng đế Caligula[59], khi vòng đời của cô ấy đã hoàn thành, Hội Kín đã quyết định rằng việc liên kết máu là không xứng đáng với giá trị của cô ấy. Vậy nên Michael đã để cho linh hồn của cô được tự do. Cô ấy còn hơn cả một ma cà rồng. Cô ấy giống như một hồn ma. Cô ấy sống trong một cơ thể, một cỗ máy, nhưng cô ấy có thể rời bỏ nó... và tráo đổi nó... bất cứ lúc nào.

[59] Gaius Julius Caesar Augustus Germanicus (31 tháng 8 năm 12 – 24 tháng 1 năm 41), thường gọi theo biệt hiệu Caligula, là vị Hoàng đế La Mã thứ ba và là một thành viên của triều đại Julio-Claudia, trị vì từ năm 37 đến năm 41 Công nguyên. Ông nối ngôi của ông nuôi là Tiberius.

Vậy ra Nam Cutler đã giết cơ thể của con bé, nhưng Jordan đã có thời gian để giải thoát cho linh hồn mình chạy sang thứ gì đó khác? Cái gì vậy?

Kingsley nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ những con chim đầy màu sắc đang đậu trên những cành cây.

- Suy đoán của anh là cô ấy đã chuyển sang chỗ một trong những con vẹt đuôi dài ngoài kia. Một con chim thông minh. Nhưng đó sẽ chỉ là một chỗ ẩn náu tạm thời. Cô ấy sẽ tìm một Máu Đỏ ngay khi cô ấy có thể.

- Vậy là anh đang nói với tôi rằng... cô ta ở ngoài kia? Sống trong một cơ thể khác? – Mimi ngờ vực hỏi.

- Đúng thế đấy.

Mimi khoanh tay lại.

- Một con người. Một Máu Đỏ.

- Đúng vậy – Sự kiên nhẫn của Kingsley dần biến mất – Bọn họ được tạo thành từ cùng một cấu trúc vật lí như chúng ta. Một vật chủ con người.

- Và anh biết tất cả những chuyện này... rằng cô ta vẫn còn sống... chỉ bằng cách nhìn vào tròng mắt của cô ta?

- Nếu Người Giám sát đã thật sự bị phá hủy, đôi mắt của Jordan sẽ có đồng tử. Em biết điều mà bọn họ nói đấy... đôi mắt... cửa sổ... tâm hồn. Anh có phải ghép chúng lại với nhau cho em không hả quý cô Force?

Họ chôn Jordan gần thác nước. Kingsley tạo ra một cây thánh giá từ hai nhánh cây và cắm nó lên nấm mộ. Bốn người bọn họ đứng chụm lại xung quanh mộ trong khi anh ta nói vài lời.

- Chúng ta gửi lại về đất thân thể của Jordan Llewellyn, người đã mang linh hồn của Pistis Sophia. Chúng ta mong đất mẹ sẽ nhận tất cả những gì thuộc về cô, và đáp trả lại với lòng biết ơn, tình yêu thương và nỗi buồn phiền. Hãy yên nghỉ.

Mimi và anh em nhà Lennox khẽ thầm thì tiếng Amens.

Sau đấy, họ chất đống thi thể của bọn Máu Bạc ở sân sau và làm một giàn thiêu. Chỉ khi ngọn lửa đầu tiên bốc lên trong gió, Mimi mới nhận ra rằng trời đang tối dần. Mặt trời đang lặn. Hơn bốn mươi tám tiếng đồng hồ đã qua mà không ngủ. Mimi là một ma cà rồng, nhưng cô thật sự thích có một chiếc giường tiện nghi ngay sau đó. Cô quan sát ngọn lửa nhấn chìm những cái xác và bắn những tia lửa lên bầu trời đêm.

Tất cả chuyện này qua đi và vẫn không có Người Giám sát. Vậy nếu như Người Giám sát vẫn còn sống, lần này họ thậm chí chẳng biết cô ta là cái gì – cô ta vẫn là một cô chứ? – trông có giống như vậy nữa không. Cô ta có thể là bất cứ ai.

- Người Giám sát sẽ tới chỗ nào để được an toàn nhỉ? – Kingsley hỏi. Anh ta đang nói chuyện với chính mình.

- Tới chỗ người đã gọi cô ấy. Nhưng vì Corlia đã ra đi, và Lawrence đã chết, cô ấy chỉ có một người duy nhất để cầu viện. Allegra Van Alen.

Nhưng Allegra đang hôn mê. Bà ấy sẽ chẳng giúp được gì nhiều cho ai đó – Mimi chỉ ra – Trừ khi, đừng nói với tôi là...

- Người Giám sát có những cách truyền đạt thông tin khác tùy ý của cô ấy, thậm chí sâu hơn cả sự đột nhập qua trí tâm thuật, thứ đã không thể xuyên thủng được bức tường Gabrielle đã dựng nên xung quanh bà ấy – Kingsley gật đầu – Ngoài ra, anh có cảm giác một năm ở trong khu ổ chuột của Rio, anh chắc chắn cô ấy cũng cảm thấy điều đó...

- Cảm thấy cái gì cơ?

- Anh nghĩ rằng Người Giám sát muốn điều mà em muốn, Force ạ - anh ta nhẹ nhàng nói.

- Đó là cái gì vậy?

- Cô ấy muốn về nhà.

Chương Ba Mươi Ba

Schuyler

Oliver theo dấu vết của Schuyler và Jack tới chân tháp Eiffel, đang định vị chỗ của họ từ tín hiệu GPS trên điện thoại của Schuyler, thứ đã bắt đầu hoạt động kể từ khi họ ra khỏi Ile Saint-Louis. Quần áo của cậu bị xé rách và cháy xém – giống như một năm trước khi cậu và Schuyler bước xuống cái xe buýt đó. Trái tim Schuyler nhảy lên vui sướng khi cô nhìn thấy cậu. Oliver! An toàn! Hoàn toàn! Điều này còn hơn cả mơ.

Cả hai người cùng khóc khi họ ôm nhau và ghì chặt nhau hơn.

- Tớ nghĩ rằng cậu đã chết – cô thì thầm – Cậu đừng bao giờ, đừng bao giờ làm lại điều đó lần nữa. Đừng bao giờ nghe chưa.

- Tớ cũng muốn nói với cậu như thế.

Cậu kể cho họ nghe rằng sau khi họ rời khỏi bữa tiệc, đã có một vụ hỗn loạn. Leviathan và những kẻ Máu Bạc bắt đầu đốt mọi thứ, thiêu cháy những ngọn cây và gây nguy hiểm tới tòa nhà cao tầng. Trông như một cuộc thảm sát ở Rio tái diễn lần nữa. Nhưng rồi Charles Force xuất hiện và tìm ra bọn chúng từng người một, dẫn chúng ra khỏi khu đất. Rồi bọn họ lại biến mất. Giống như thể họ độn thổ vậy.

- Đúng thế - Jack bổ sung – Charles dẫn bọn chúng xuống Giao lộ. Một điểm của trí tâm thuật mà Máu Bạc có thể vào nhưng không bao giờ có thể ra được. Một không gian giữa các thế giới.

- Sự lãng quên – Oliver gật đầu.

- Vậy thì điều gì xảy ra sau đó? – Schuyler hỏi, nhớ lại những hiện tượng lạ thường mà họ đã trải qua.

Jack lắc đầu.

- Anh không thật sự chắc chắn. Nhưng dù bất cứ điều gì đã xảy ra, anh nghĩ Charles bằng cách nào đó đã kiểm soát để thay đổi lại cục diện... để ngăn chặn sự cắn xé và chữa vết thương. Nếu không thì chẳng ai trong chúng ta còn có thể đứng ở đây.

Nhưng Jack không nói ra điều mà tất cả bọn họ đều biết. Đó là trong khi Máu Bạc thua, thì cũng chẳng hề có một chiến thắng nhỏ nhoi nào. Charles Force đã ra đi. Ông chẳng bao giờ có thể nhô lên khỏi mặt đất, các hầm mộ thì trống rỗng.

- Bác ấy chết rồi sao? – Schuyler hỏi một cách ngu ngốc.

- Anh không chắc. Anh nghĩ ông chỉ mất tích thôi – Jack trả lời.

- Anh sẽ làm gì?

- Anh vẫn chưa biết – Jack thở dài – Hội Kín không còn giống như trước kia nữa. Anh thấy trước sẽ chẳng có sự giúp đỡ nào từ phía họ. Nhưng họ là tất cả những gì ta có – trông Jack đã kiệt sức – Còn hai người thì sao? Hai người sẽ làm gì?

- Chạy trốn – Oliver nói chắc chắn – Bọn tôi sẽ tiếp tục chạy trốn.

- Em không thể chạy trốn mãi thế được, Schuyler. Những cơn run rẩy – bệnh của em – em không thể che giấu chúng. Nó là một phần của sự biến đổi trong em. Em phải tới đúng chỗ bác sĩ có thể giúp em. Em đang gây nguy hiểm cho chính mình bằng cách lẩn tránh. Anh có thể làm chứng cho em trước Hội Kín. Anh sẽ khiến họ hiểu ra. Họ sẽ đình chỉ các Venator. Hãy tin anh. Em sẽ được an toàn ở New York. Em không thể mạo hiểm ở một mình thêm nữa. Tổ chức đang yếu đi và bây giờ không có người lãnh đạo, nhưng chúng ta sẽ tập hợp lại. Hãy quay trở về New York đi.

Quay trở về với anh. Jack không nói ra điều đó nhưng dù vậy Schuyler vẫn nghe thấy nó to và rõ ràng.

Cô đứng bồn chồn không yên. Hai chàng trai đứng hai bên, cả hai người đều giấu chặt tay mình trong túi áo. Cằm Oliver gần như chạm tới ngực, đầu cúi gằm. Cậu không thể nhìn thẳng vào mắt cô. Jack đang nhìn cô, với ánh mắt đầy mê hoặc. Cô yêu cả hai người, cô có thể cảm thấy trái tim cô tan vỡ vì họ. Cô sẽ chẳng bao giờ có thể lựa chọn. Đó là điều không thể.

Oliver bảo cô tiếp tục chạy trốn, trong khi Jack muốn cô về nhà. Hơn tất cả mọi thứ, cô muốn quay trở lại New York, để dừng lại, để nghỉ ngơi, để hồi phục, nhưng cô không thể đưa ra quyết định một mình. Ngay cả khi cô vẫn còn yêu Jack, và ngay cả khi cô sẽ mãi mãi khổ sở nếu lại rời xa anh, thì vẫn còn phải quan tâm tới Oliver. Người bạn chân thành cao quý của cô.

- Cậu nghĩ sao, Oliver? Chúng ta sẽ làm gì? – Cô hỏi, quay về hướng chàng trai đã bảo vệ cô an toàn trong suốt một năm qua.