Trước kia, Phan Bách Văn cũng một mực cân nhắc xem rốt cuộc Dương Tử
Hiên muốn tìm hắn làm gì, Phan Bách Văn cảm thấy Dương Tử Hiên còn trẻ
như vậy, nhậm chức ở đây, chính mình chưa từng đến nhà bái phỏng Dương Tử
Hiên, có thể là Dương Tử Hiên muốn cho hắn một màn hạ uy phong.
"À, gần đây tôi đang bận tại cắm điểm thành phố An Thuyền, còn chưa kịp báo
cáo cho Dương sở ngài nữa." Phan Bách Văn nhẹ nhàng nói câu đầu tiên.
Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một nụ cười lạnh, nhưng ngoài miệng lại
nói: "Thành phố An Thuyền? Thành phố An Thuyền xảy ra chuyện gì, tại sao tôi
không biết gì hết?"
Phan Bách Văn không biết Dương Tử Hiên thật sự không hiểu hay là giả bộ hồ
đồ.
Thời điểm Phan Bách Văn cắm điểm tại thành phố An Thuyền, cũng phát hiện
sau lưng sự kiện thị trưởng thành phố An Thuyền gặp tai nạn xe cộ tử vong, xác
thực là rất không đơn giản, trực giác nhiều năm công tác trong nghành kiểm tra
kỷ luật nói cho hắn biết, thị trưởng thành phố An Thuyền Đường Lập rất rõ ràng
là chết bởi bị mưu sát, cái tai nạn xe cộ này cũng là án mưu sát.
Bởi vậy, Phan Bách Văn không dám tiếp tục tra xét xuống, trực tiếp trở lại Ban
Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, muốn tìm lãnh đạo có quan hệ đến vụ án trong Ban Kỷ
Luật Thanh tra tỉnh, báo cáo chi tiết, tỉ mỉ tình huống.
Để cho lãnh đạo định đoạt, xem phải chăng có thể tiếp tục điều tra, hay là duy
trì nguyên trạng, định tính đây là tử vong vì tai nạn xe cộ?
"Khả năng Dương sở gần đây đang bận rộn điều tra án kiện đồng chí Hứa Chí
Văn, không quá chú ý đến sự tình thành phố An Thuyền, thị trưởng An Thuyền
Đường Lập gặp phải sự cố tai nạn xe cộ bỏ mình, trong tỉnh cực kỳ coi trọng!”
“Tâm tình người thân Đường Lập cũng hết sức kích động, nói không phải
Đường Lập chết bởi tai nạn xe cộ, mà là chết bởi bị giết, cho nên Thuộc Bình
phó bí thư lập tức bảo tôi tổ chức nhân thủ đi thành phố An Thuyền tiến hành
điều tra." Phan Bách Văn thận trọng nói.
Dương Tử Hiên nhíu mày, hỏi: "Vậy vì cái gì mà anh chạy trở lại, điều tra rõ
bản án rồi sao?"
Trên mặt Phan Bách Văn có chút ít xấu hổ, nói: "Bản án vẫn chưa được điều tra
rõ ràng, mới chỉ có chút manh mối."
"Manh mối gì?" Dương Tử Hiên diệt tàn thuốc, ném vào trong cái gạt tàn thuốc,
Hồ Khải đã bưng nước trà lên, Dương Tử Hiên nhận lấy, uống một ngụm.
Phan Bách Văn có chút do dự, không biết có nên nói phát hiện của mình cho
Dương Tử Hiên hay không, dù sao thì phát hiện này cũng chỉ là Phan Bách Văn
suy đoán đại khái qua loa.
"Phan chủ nhiệm có cái gì khó nói sao? Vẫn cảm thấy tôi tạm thời không có đủ
tư cách biết rõ kết quả điều tra chân thật?" Dương Tử Hiên nhấp một ngụm trà,
giọng nói giống như đao phong, đâm vào ngực Phan Bách Văn.
Phan Bách Văn biết rõ Dương Tử Hiên đang từng bước ép sát, gian nan nói:
"Dương sở, ở trong cuộc điều tra, tôi chỉ phát hiện một ít manh mối bằng trực
giác, tôi cảm thấy tai nạn xe cộ của Thị trưởng thành phố An Thuyền Đường
Lập có thể không phải là tử vong bình thường."
Sắc mặt Dương Tử Hiên cũng biến hóa, tuy lúc trước hắn cũng nghe Hồ Khải
nhắc qua, nhưng chính tai nghe được Phan Bách Văn, nhân viên kỷ luật lâu năm
này cũng có kết luận đây là một vụ án tử vong không phải bình thường, Dương
Tử Hiên cảm thấy mình cực kỳ chấn động rồi.
Rất nhanh, Dương Tử Hiên bình tĩnh lại, nói: "Lão Phan, anh có thể tranh thủ
thời gian, đưa ra một ý kiến của riêng anh, tôi sẽ lập tức thảo luận đối sách một
chút cùng lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh."
Phan Bách Văn không nghi ngờ trong đó có lừa dối, rất trầm ổn gật gật đầu, nói:
"Tôi có thể lập tức làm một văn bản báo cáo, manh mối và phỏng đoán tôi phát
hiện, đều ghi ở bên trong."
Dương Tử Hiên đứng dậy đi vài bước, quay đầu nhìn Phan Bách Văn, nói:
"Lão Phan, anh ghi ngay tại phòng làm việc của tôi là được rồi, lập tức ghi."
"Tiểu Khải, lập tức cầm giấy và bút tới cho Phan chủ nhiệm." Dương Tử Hiên
phân phó nói.
Phan Bách Văn ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, không biết vì sao Dương Tử
Hiên lại vội vã như vậy, thậm chí không cho hắn trở lại văn phòng viết nữa.
Nhưng Phan Bách Văn cũng không suy đoán ra được dụng ý trong cử động lần
này của Dương Tử Hiên.
Qua một lúc lâu, Phan Bách Văn liền viết xong văn bản báo cáo, Dương Tử
Hiên lấy tới xem, sau đó liền vỗ vỗ bả vai Phan Bách Văn, cười nói: "Lão
Phan, hiệu suất quả thật là cao, như vậy đi, anh về trước, đi nghỉ ngơi một ngày,
hiện tại tôi sẽ lập tức đi tìm lãnh đạo chủ yếu Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh,
thương lượng một chút xem kế tiếp nên an bài thế nào nhé."
Trên mặt Phan Bách Văn hiện lên vẻ vui vẻ, sở dĩ hắn trở về, chính là muốn
hướng lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra xin chỉ thị bước hành động tiếp theo.
Xin nhiều chỉ thị, ít phạm sai lầm, đạo lý này, Phan Bách Văn cực kỳ rõ ràng.
Thành phố An Thuyền phát sinh sự tình ngoài ý muốn, giống như là một tòa núi
lớn đặt ở trong ngực Phan Bách Văn, Phan Bách Văn biết rõ, sự tình thành phố
An Thuyền có cần tiếp tục điều tra hay không, không phải hắn, một chủ nhiệm
nho nhỏ có thể quyết định được.
Hiện tại Dương Tử Hiên tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay này qua, lại làm cho
Phan Bách Văn cảm thấy tảng núi lớn trách nhiệm trong lòng lập tức biến thành
không có, hắn chỉ cần lẳng lặng ngồi ở trong nhà, chờ đợi lãnh đạo Ban Kỷ Luật
Thanh tra đưa ra chỉ thị tiếp theo là được rồi.
"Lão Phan, anh về nhà, từ từ đợi lãnh đạo tỉnh chỉ thị là được rồi, tạm thời
không cần phải nghĩ nhiều, cũng không thể nói bất luận chuyện gì về sự tình
ngày hôm nay anh phát hiện ở thành phố An Thuyền, đã biết chưa?"
"Nhất định phải giữ bí mật thật tốt, biết chưa?" Dương Tử Hiên nghiêm túc
phân phó.
Phan Bách Văn vội vàng gật gật đầu.
...
Đợi Phan Bách Văn đi ra ngoài, về sau, Dương Tử Hiên lập tức bấm điện thoại
văn phòng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bí thư, trực tiếp ném số điện thoại văn
phòng Thuộc Bình sang một bên.
"Đổng thư ký sao? Tôi là Dương Tử Hiên, hiện tại Trương Luân bí thư có rảnh
không? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn báo cáo với bí thư."
"Có rảnh à? Tốt, tôi sẽ lập tức chạy qua." Dương Tử Hiên cúp điện thoại, vội
vàng thu thập mặt bàn một tý, cẩn thận từng li từng tí bỏ văn bản báo cáo của
Phan Bách Văn vào cặp công văn, xuất phát về hướng văn phòng bí thư Ban Kỷ
Luật Thanh tra tỉnh.
Hồ Khải biết rõ, lần này khẳng định là Dương Tử Hiên muốn xử lý đại sự rồi,
cũng theo thật sát đằng sau Dương Tử Hiên.
Trải qua văn phòng Thuộc Bình, Dương Tử Hiên liếc liếc, liền trực tiếp vượt
qua, trực tiếp đi về hướng văn phòng Trương Luân.
Thư ký Tiểu Đổng của Trương Luân đã sớm chờ đợi tại đó rồi.
Đợi cho Dương Tử Hiên cất bước tiến vào văn phòng bí thư Ban Kỷ Luật
Thanh tra tỉnh, Tiểu Đổng liền lập tức nghênh đón, mặt mũi tràn đầy dáng tươi
cười.
"Dương sở tốt, tại sao đã nhậm chức lâu như vậy, cũng không tới văn phòng bí
thư ngồi một chút." Tiểu Đổng nắm thật chặt hai tay cùng Dương Tử Hiên.
Trong đầu Dương Tử Hiên thoáng lộp bộp một tý, không biết những lời này của
Đổng thư ký đến tột cùng là muốn biểu đạt cái gì, là phê bình hắn Dương Tử
Hiên sĩ diện, không tới bái phóng Trương Luân, bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra
tỉnh này sao?
Hay là mấy lời khách sáo đây?
Dương Tử Hiên cảm thấy không nắm được chính xác rồi, trong đầu có chút tâm
thần bất định, dù sao, trong thể chế này, cũng có vài cơ quan rất chú ý đến
chuyện vừa nhậm chức phải đến đưa tiền bảo hộ, hoặc chào hỏi lãnh đạo chủ
yếu.
Đổng thư ký dĩ nhiên không nghĩ đến, một câu nói của mình, vậy mà có thể
khiến cho Dương Tử Hiên ngờ vực vô căn cứ lớn như vậy rồi, hắn lôi kéo tay
Dương Tử Hiên nói: "Tôi nói Dương sở này, cậu cũng có thể chạy đến chỗ lãnh
đạo, chạy nhiều một chút cho quen mặt, ngày sau cũng dễ làm việc."
Vừa nghe câu này, Dương Tử Hiên liền có thể xác định là Đổng thư ký đang
khách sáo, nhưng Dương Tử Hiên lại cảm thấy chút kỳ quái đối với sự nhiệt
tình của Đổng thư ký.
Theo đạo lý mà nói, người có thể làm thư ký, đều là người rất có ánh mắt,
không phải là cái loại bồng bột, thấy ai cũng nhiệt tình.