"Không có, gần đây tôi một mực ở trong nhà, mặc dù Hồng gia muốn tìm tôi gây
phiền toái, cũng không dám tìm tới cửa nhà tôi, bọn hắn đều sợ cha tôi." Trương
Tuyết Bách thở dài.
"Ha ha, Trương Luân bí thư thì ai không sợ, chúng tôi cũng rất sợ, mỗi lần họp,
hắn nói chuyện một câu, trong phòng liền yên tĩnh tuyệt đối, cũng không dám thở
mạnh hay thở gấp một hơi." Dương Tử Hiên cười cười nói.
Trương Tuyết Bách cười rực rỡ một tiếng, nói: "Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi đã
quên mất rồi, hiện tại cậu đã công tác ở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, thế nào, đã
thích ứng chưa? Có cần hỗ trợ hay không?"
"Vẫn đang thích ứng, tạm thời thì không cần hỗ trợ, cũng không thể vừa mới
nhậm chức, liền bắt Trương Luân bí thư thiên vị tôi được." Dương Tử Hiên
cười nói.
"Chỉ là, tôi vừa mới lên nhậm chức, xác thực cũng có chút khó khăn." Dương
Tử Hiên thở dài nói.
Trương Tuyết Bách vẫn là lần đầu tiên nghe được Dương Tử Hiên nói ra từ khó
khăn này, vội vàng hỏi: "Chuyện gì xảy ra, phiền cái gì, nói cho tôi nghe một
chút."
Dương Tử Hiên liền đem bản án Hứa Chí Văn, Trưởng thư ký tỉnh ủy hỏi
chuyện và một loạt sự tình ra, nói tất cả một lần.
Trương Tuyết Bách cũng nhíu mày lại, nói: "Tử Hiên, rất rõ ràng, Hứa Chí Văn
này năng lượng không nhỏ, nói không chừng là có quan hệ với phái bản địa, cậu
nên cẩn thận thì tốt hơn, thế lực phái bản địa tại La Phù tỉnh rất lớn, quan hệ rất
rộng."
Sắc mặt Dương Tử Hiên cũng nghiêm túc lên rồi, ngay cả Trương Tuyết Bách
cũng có chút kiêng kị phái bản địa, vậy thì đã nói lên thế lực thực tế của phái
bản địa, xa xa không chỉ bày ở chút ít mặt bàn Tỉnh ủy kia, mặc dù là địa
phương khác, cũng có rất nhiều người thuộc phái bản địa.
"Cha tôi khẳng định nên biết vấn đề về Hứa Chí Văn, cũng nên biết quan hệ
giữa Hứa Chí Văn cùng phái bản địa, có muốn tôi giúp cậu một tay, hỏi cha tôi
một chút hay không?" Trương Tuyết Bách hỏi.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Có lẽ là để tự bản thân mình thử trước đã, thật
sự không được, lại mời lão gia tử đến hộ giá hộ tống đi xuống thang cũng
được."
……………………………………
Bất kể là xuất phát từ mục đích phong nhã, ra vẻ thanh cao, hay là xuất phát từ
mục đích khác, văn phòng lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra rất giống nhau, đều
giắt một cái gương, ít nhất cũng chứng minh mình, với tư cách lãnh đạo Ban Kỷ
Luật Thanh tra, muốn trong sạch hoá bộ máy chính trị, công minh liêm chính.
Dương Tử Hiên ngồi ở trên mặt ghế, nhìn tấm gương phía trước, trong gương
chiếu ra toàn bộ thân ảnh Dương Tử Hiên, coi như là cho Dương Tử Hiên một
cái cơ hội nhìn kỹ bản thân mình.
Hai ngày này, Thuộc Bình đều không gọi điện thoại lại cho Dương Tử Hiên,
phỏng chừng trước kia bị Dương Tử Hiên làm cho tức giận quá mức, cho nên
dứt khoát không thèm gọi điện thoại hỏi chuyện Dương Tử Hiên.
Trên mặt bàn bày đặt Thiết Quan Âm thượng đẳng, còn có vài loại trà ngon
khác, những trà này, đều là Dương Tử Hiên mang tới từ Nam Hồ, đều thời điểm
lúc trước làm bí thư tại Nam Hồ, được một ít cấp dưới đưa cho.
Đi vào Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, về sau, cho tới bây giờ, ngoại trừ Hứa Chí
Văn ra, những người khác chưa từng tặng cho Dương Tử Hiên một chút trà nào.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, rất nhiều người trong Ban Kỷ Luật Thanh tra
tỉnh, đều không muốn nhìn thấy Dương Tử Hiên, hòa thượng thay đổi giữa
chừng này, cảm thấy Dương Tử Hiên đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh là để mạ
vàng, không làm ra cái chiến tích gì, cũng không cầm nổi thực quyền gì.
Không có thực quyền, tự nhiên không có người đưa trà.
Về phần lá trà Hứa Chí Văn đưa đến, Dương Tử Hiên chỉ cảm thấy tị hiềm, trà
Hứa Chí Văn đưa, lại để cho người ta đưa trở về nguyên vẹn.
Người điều tra cùng đang bị điều tra, luôn phải bảo trì khoảng cách nhất định
và lời đàm tiếu bên ngoài.
Hiện tại, vị trí của Dương Tử Hiên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh rất xấu hổ,
mặc dù nói là chủ quản phòng một kiểm tra kỷ luật cùng phòng hai kiểm tra kỷ
luật Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, nhưng hai cái phòng này, đều có lãnh đạo của
riêng mình.
Mặt trên còn có một phó bí thư Thuộc Bình được phân công quản lý phòng một
và phòng hai, Mã Thép và Phan Bách Văn, hai chủ nhiệm này hoàn toàn có thể
vượt qua Dương Tử Hiên, trực tiếp hướng Thuộc Bình báo cáo công tác.
Bởi vậy, Dương Tử Hiên có thể hoàn toàn bị mất quyền lực trong Ban Kỷ Luật
Thanh tra tỉnh.
Nhưng Dương Tử Hiên sẽ tuyệt đối không để cho loại cục diện này xuất hiện,
hiện tại hắn nhất định phải tìm một người để đột phá cửa khẩu, một cái cửa
khẩu để lập uy, để đột phá trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Chứng minh cho người trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh xem, Dương Tử Hiên
hắn không phải là một người có thể rất dễ dàng bị mất quyền lực.
"Dương sở, ngài tìm tôi sao?" Một người đứng ở bên ngoài cửa phòng làm
việc, chủ nhiệm phòng hai kiểm tra kỷ luật Phan Bách Văn chậm rãi dạo bước
đi vào trong.
Bộ dạng Phan Bách Văn nhìn về phía trên thì khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân
thể có chút mập mạp, nhưng lại cực kỳ linh mẫn cùng cơ cảnh, mặt chữ quốc
(国), chính giữa lõm xuống, có vẻ rất là uy nghiêm.
Chỉ cần nhìn từ bên ngoài, Phan Bách Văn đã cực kỳ có tiềm chất làm cán bộ
kiểm tra kỷ luật, uy nghiêm mà lạnh lùng, có thể hù dọa được quan viên.
"Ha ha, Bách Văn đồng chí, ngồi trước đi, mới từ thành phố An Thuyền trở về
sao?"
Dương Tử Hiên hướng bên cạnh Hồ Khải khoát tay áo, hỏi: "Bách Văn đồng
chí hút thuốc hay là uống trà trước đây?"
Dương Tử Hiên từ trong hộp thuốc lá móc ra ba bao Trung Hoa, chính mình
ngậm một điếu trên miệng, đưa cho Phan Bách Văn hai điếu.
"Dương sở khách khí rồi, ngài là lãnh đạo, sao có thể bắt ngài mời tôi đây, để
tôi tự mình làm, tôi là người nghiện thuốc, xin một điếu thuốc trước." Phan
Bách Văn vội vàng tiếp nhận, thuận tay xuất ra bật lửa, giúp Dương Tử Hiên
châm thuốc lá.
Phan Bách Văn là nhân viên kỷ luật lâu năm, là tên giảo hoạt, cũng biết quy củ
trên mặt mũi, tuy hắn không ưa thích Dương Tử Hiên, một thằng nhóc mới 27
tuổi này lắm, nhưng lễ tiết trên mặt mũi vẫn nhất định phải làm đủ, công phu mặt
mũi nhất định phải làm cho tốt.
Bằng không thì nói ở chỗ nào, đều là lão Phan hắn không có lý.
"Tiểu Khải, cậu đi rót chén trà cho Phan chủ nhiệm." Dương Tử Hiên phân phó,
chỉ chỉ Hồng Trà điền nam để bên cạnh.
Trong cơ quan, không ít người đều là ưa thích làm văn trên mặt trà, nói chút ít
chủ đề có quan hệ đến trà.
Một ít người không biết tình huống, còn tưởng rằng lãnh đạo trong cơ quan đều
là cao thủ thưởng thức trà, kỳ thật cái này là sai lầm, lãnh đạo cơ quan chỉ cảm
thấy những lời khác có chút khó mà nói, cố ý cầm trà để che dấu, pha trò.
Bởi vậy, bên trong văn phòng, không ít lãnh đạo cơ quan, đều đặt vài chủng loại
trà, khách nhân khác nhau đến đây, sẽ lấy ra chủng loại lá trà khác nhau.
Hồ Khải cũng thông qua Dương Tử Hiên chỉ định, dùng lá trà pha, thể hiện sức
nặng của khách nhân trong nội tâm Dương Tử Hiên.
Hôm nay, Dương Tử Hiên chỉ định lá trà tương đối bình thường, tuy không phải
kém cỏi nhất, nhưng tuyệt đối không tính là lá trà thượng đẳng trong văn phòng.
Hồ Khải liền có thể đoán được, kỳ thật, sức nặng của Phan Bách Văn này ở
trong nội tâm Dương Tử Hiên, cũng không phải là đặc biệt quan trọng.
Cái này cũng có thể phản ánh ra, quan cảm Dương Tử Hiên đối với Phan chủ
nhiệm này cũng không tốt.
Dương Tử Hiên liếc liếc Phan Bách Văn, trong nội tâm có chút tức giận.
Thị trưởng An Thuyền Đường Lập xảy ra tai nạn xe cộ vài ngày rồi, Phan Bách
Văn cũng đã đi thành phố An Thuyền cắm điểm điều tra vài ngày, nhưng ngay cả
báo cáo bằng cái miệng cũng không làm một lần cho Dương Tử Hiên, chớ nói
chi là hồi báo chính thức nguyên vẹn, rõ ràng cho thấy là không coi Dương Tử
Hiên ra gì.
Phòng hai kiểm tra kỷ luật Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh mang nhiệm vụ trọng đại
như vậy, vậy mà không mời nói với Dương Tử Hiên hắn, lãnh đạo chủ quản
này, có thể nói là Phan Bách Văn căn bản đã coi Dương Tử Hiên trở thành
không khí.
"Lão Phan, đang bận cái gì vậy?" Dương Tử Hiên hít một hơi thuốc lá, nhổ ra
nhả vòng khói rồi hỏi.