Tôn Thanh Vân hơi mở mắt ra, nói: "Người trẻ tuổi không có điểm kiêu ngạo là
không được, người trẻ tuổi không có kiêu ngạo, là người không muốn tiến bộ.
Nhưng phải xem kiêu ngạo đối với ai, kiêu ngạo với cái gì.”
“Nếu như đối với người dân cũng kiêu ngạo mà nói, làm cán bộ chính là hại
nước hại dân, thằng nhóc này có ngông nghênh cũng có kiêu ngạo, trước mắt
xem ra, có lẽ là rất tốt..."
...
Trong ngực ôm Trương Bích Tiêu, cái mũi Dương Tử Hiên sâu chôn sâu ở
chính giữa sợi tóc Trương Bích Tiêu, nhưng tay lại hoạt động tại phần eo trơn
bóng và giữa hai đùi Trương Bích Tiêu.
"Hôm nay anh làm sao vậy, sau khi từ tỉnh thành trở về, tựa như gặp ma, dốc
sức liều mạng muốn làm, em sắp không chịu được rồi..."
Trương Bích Tiêu mềm nhũn cả người, sau khi Dương Tử Hiên từ tỉnh thành trở
về, không nói hai lời, liền gọi nàng vào cái ổ nhỏ của hai người này, cùng nhau
điên loan đảo phượng, tới tới lui lui rất nhiều lần, thiếu chút nữa đã làm cho
Trương Bích Tiêu sướng đến ngất đi.
Tay Dương Tử Hiên vẫn nắm lấy một bộ ngực cao ngất của Trương Bích Tiêu,
trêu chọc hai cái, Trương Bích Tiêu không tự giác mà ngẫu nhiên thở ra hai hơi
rên rỉ rất nhỏ, Dương Tử Hiên lại buông lỏng phần eo của nàng ra.
"Anh muốn làm nhiệt tình, nỗ lực phấn đấu!"
Dương Tử Hiên hắc hắc cười lạnh, đặc biệt nhấn mạnh chữ làm, lại làm cho
Trương Bích Tiêu xì một cái.
Trương Bích Tiêu bắt lấy cái tay Dương Tử Hiên đang vuốt bờ mông rất tròn
của mình, do dự một chút mới hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Có phải là
lãnh đạo tỉnh nào lại nhìn trúng anh, muốn để anh thăng quan?"
Tay Dương Tử Hiên bị Trương Bích Tiêu bắt được, liền ngừng lại, đứng dậy
bật đèn tường lên, dưới ánh đèn, khuôn mặt Trương Bích Tiêu diễm lệ động
lòng người, gò má giống như là muốn chảy ra máu, hai con đầy gợn tình.
Dưới ánh đèn, sắc đẹp mông lung làm cho lòng người lay động.
Dương Tử Hiên bưng lấy mặt của nàng, hồi lâu mới thở dài, nói: "Em đoán
không lầm, xác thực là có lãnh đạo nhìn trúng anh, sắp tới, anh phải rời khỏi
Nam Hồ rồi."
Sắc mặt Trương Bích Tiêu biến hóa, bổ nhào lên trên người Dương Tử Hiên,
nói: "Rời khỏi Nam Hồ thì đi nơi nào?"
"Tử Kim, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh!" Dương Tử Hiên dừng lại trong chốc lát,
mới nói ra tình hình thực tế.
Nếu như hắn đi tỉnh thành, thật sự không biết an bài Trương Bích Tiêu như thế
nào rồi, người này là một cô gái đầu tiên từ khi hắn đi vào thế giới này.
Quan trọng hơn là, Dương Tử Hiên không biết mở miệng với nàng thế nào, vấn
đề hôn nhân đại sự của mình, Dương Tử Hiên hiện tại cũng đã rơi vào một
mảnh ngượng ngùng.
Tựa như kết hôn cùng một nữ nhân bên trong mấy hồng nhan tri kỷ, nhưng lại sợ
hãi xúc phạm tới những người khác.
"Cái gì? Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh?"
Sắc mặt Trương Bích Tiêu có chút tái nhợt, một lát sau, mới khôi phục bình
thường, thở một hơi sâu kín, nói: "Anh đi đi, em không thể làm trở ngại tiền đồ
của anh."
Dương Tử Hiên ôm Trương Bích Tiêu thật chặt, Trương Bích Tiêu mặc áo ngủ
dệt bằng len, phía dưới là hai quả đào lõa lồ no đủ mê người, lại làm cho
Dương Tử Hiên có chút thất thần.
"Nếu không thì em cùng đi với anh đến tỉnh thành? Anh sẽ sắp xếp công việc,
trong khoảng thời gian này mới xác định, em không cần làm công chức nữa,
cùng đi với anh đến tỉnh thành." Dương Tử Hiên ôm thật chặt Trương Bích
Tiêu, nói.
Trương Bích Tiêu trầm mặc một hồi, mới lắc đầu nói: "Không được, hiện tại
em từ bỏ công chức, sẽ khiến cha em hoài nghi, em muốn ở lại Nam Hồ, anh đi
tỉnh thành, cũng phải cần một khoảng thời gian để thích ứng, chờ anh thích ứng
với công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, em sẽ đi theo anh đến Tử Kim."
"Không cần lo lắng cho em, hiện tại em ở vị trí tổ trưởng tiểu tổ du lịch, cũng
cực kỳ tốt rồi, không có ai dám làm thương tổn đến em, Thư Bình bí thư đối xử
với em cũng rất tốt, có chuyện gì, cũng có thể tìm nàng hỗ trợ." Trương Bích
Tiêu xoa xoa dấu vết đổ mồ hôi trên trán Dương Tử Hiên.
Qua một lúc lâu, Dương Tử Hiên mới gật gật đầu, nói: "Như vậy cũng tốt, anh
ở bên kia ổn định lại, sẽ đón em đi qua, Nam Hồ bên này, anh sẽ phân phó vài
người chiếu cố em, có chuyện gì thì đi cục công an tìm Trịnh Cường, hắn là
người anh tự mình đề bạt lên, hẳn là tin được."
Trương Bích Tiêu gật gật đầu, nhưng trong mắt có một chút nước mắt, bao phủ
trong đêm tối.
Kỳ thật, Trương Bích Tiêu cũng ý thức được vấn đề hôn nhân của Dương Tử
Hiên, nhưng Trương Bích Tiêu không muốn tạo thành gánh nặng tâm lý cho
Dương Tử Hiên, cho nên cũng một mực không nói ra.
Như vậy cũng tốt, hai người tách ra một thời gian ngắn, mới biết mình chính
thức cần gì.
...
Mùa xuân Nam Hồ, một mảnh sinh cơ dạt dào, Thạch Phong Tín khôi phục hình
tượng bí thư cường thế, phổ biến nhiều chính sách tại ủy ban thành phố, Dương
Tử Hiên phối hợp với hắn, kinh tế Nam Hồ một lần nữa khôi phục đến trình độ
phát triển, kinh tế liên tục tăng tốc, Nam Hồ lại toả ra sinh cơ phát triển mới.
Dương Tử Hiên chơi thuyền tại nam trên hồ, nhìn Nam Hồ ầm ầm phát triển,
trong nội tâm thầm thở dài một hơi.
Làm quan ăn bổng lộc, tạo phúc một phương.
Dương Tử Hiên cảm giác, mình làm gần một năm công tác tại Nam Hồ, không
thẹn với mấy chữ này.
Vì để kinh tế Nam Hồ tăng tốc, thay đổi cuộc sống dân sinh khu công nghiệp,
đào ra mấy sâu mọt trong Nam Hồ.
"Tử Hiên, lần này cậu đi Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, định làm gì vậy?" Lý Chí
Hồng ngồi ở mũi thuyền thả cần câu, bình tĩnh hỏi, mà Thạch Phong Tín thì là
ngồi ở trong thuyền.
Lần này Dương Tử Hiên thay đổi, xác thực làm cho rất nhiều người rớt kính
mắt, dù sao Dương Tử Hiên vừa mới nhậm chức thường ủy thị ủy không lâu,
đúng là thời điểm như cá gặp nước, nhưng Tỉnh ủy lại truyền đến tin tức muốn
thay đổi Dương Tử Hiên.
"Không thể trái với quy củ phân công cán bộ, dù sao tôi mới thượng vị phó sở
không lâu, trong ngắn hạn lên cấp chính sảnh là không thể nào, có lẽ là điều
ngang sang chức vị phó sở thôi." Dương Tử Hiên thở dài một tiếng rồi nói.
Nói thật ra, hiện tại hắn vẫn không biết hắn đi Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh rốt
cuộc là ngồi vào chức vị gì, xem ra bên trên vẫn còn thỏa hiệp và an bài, chưa
thể trực tiếp xác định.
Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh không giống với phòng tổ chức, phòng tuyên truyền,
mặt trận thống nhất, Ban Kỷ Luật Thanh tra là thuộc về một trong hai đảng ủy.
Phó bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đều là cấp chính sảnh, về nghành, có thể
nói là cơ cấu cấp phó bộ.
Mà phòng tổ chức, chỉ có một số nhỏ phó trưởng phòng phòng tổ chức được
xác định là chính sảnh, những người khác đều là phó sở, phòng tuyên truyền
cũng cùng loại với phòng tổ chức.
Thạch Phong Tín giật giật cần câu, thoáng cái đã kéo lên được một con cá,
miệng cười ha ha, nói: "Hôm nay thu hoạch không tệ, câu được một con cá
lớn."
"Đây là ám chỉ Tử Hiên sẽ vượt được Long Môn!" Lý Chí Hồng vừa cười vừa
nói.
Trong khoảng thời gian này, hai bí thư Lý Chí Hồng, Thạch Phong Tín liên thủ,
lực ảnh hưởng tại Nam Hồ không gì sánh kịp, tâm tình tự nhiên cũng rất tốt.
Dương Tử Hiên cười khổ, lắc đầu nói: "Chí Hồng bí thư, anh khỏi phải giễu
cợt tôi, tôi biết rõ cân lượng của mình, tuổi và tư lịch tôi hiện tại rất thấp."
Thạch Phong Tín xoa xoa dấu vết nước trên thân thể, vỗ vỗ bả vai Dương Tử
Hiên, chậm rãi nói: "Vàng đến đâu cũng đều có thể sáng lên, đi Ban Kỷ Luật
Thanh tra tỉnh, tùy thời có thể trở về Nam Hồ, Nam Hồ sẽ là nhà mẹ đẻ của
cậu."
Dương Tử Hiên cảm kích gật đầu, Thạch Phong Tín nói những lời này, kỳ thật
cũng là cho Dương Tử Hiên một cái hứa hẹn, những người thân tín Dương Tử
Hiên lưu lại kia, Thạch Phong Tín hắn sẽ tuyệt đối không bạc đãi.
...
Cuối tháng tư, Tỉnh ủy chính thức quyết định, Dương Tử Hiên nhậm chức Ban
Kỷ Luật Thanh tra tỉnh thường ủy, chủ quản kiểm tra kỷ luật giám sát phòng một
và kiểm tra kỷ luật giám sát phòng hai Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Dương Tử Hiên hướng thị ủy và Tỉnh ủy đề cử Thư Bình, nhậm chức tân nhiệm
công ủy bí thư khu công nghiệp.