Khu nhà ở thường ủy Tỉnh ủy, có vẻ rất cổ lão, cảnh vệ nghiêm khắc, làm phía
trong này tăng thêm vài phần thần bí, nghiêm túc và trang trọng.
Trong lòng Dương Tử Hiên có điểm lo sợ bất an, đây là lần đầu tiên hắn đi vào
một khu dân cư cực kỳ có quyền lực trong La Phù tỉnh.
Lúc này đúng là vào ba tháng mùa xuân, cỏ cây sinh trưởng, các cây xanh cũng
bắt đầu đâm trồi rồi.
Lại để cho bảo vệ cổng thoáng truyền đạt một tý, Dương Tử Hiên mới bắt đầu
bước chân vào biệt thự hai tầng của phó bí thư Tỉnh ủy Tôn Thanh Vân.
Diện tích biệt thự có vẻ rất lớn, dựa theo nơi ở tiêu chuẩn của Thường ủy tỉnh
ủy tiến hành cải biến một chút theo ý chủ nhân, có vẻ mạnh mẽ mà tinh sảo.
Bảo mẫu của Tôn Thanh Vân có chút kinh ngạc nhìn Dương Tử Hiên, vừa rồi
nàng cũng nhận được Tôn Thanh Vân phân phó, xuống nghênh đón thường ủy thị
ủy thành phố Nam Hồ một tý, không nghĩ tới, dĩ nhiên là một người trẻ tuổi như
vậy.
"Cậu chính là Dương thị trưởng à, Tôn Thư đang ở lầu hai chờ cậu đó." Bảo
mẫu nhiệt tình nói.
Dương Tử Hiên dùng thái độ khiêm tốn nói: "Cảm ơn dì."
Bảo mẫu vốn tưởng rằng thường ủy thị ủy còn trẻ như vậy, tất nhiên cũng có
chút tâm cao khí ngạo, không nghĩ tới, dĩ nhiên lại là người khiêm tốn như vậy,
lại làm cho ấn tượng của bảo mẫu đối với Dương Tử Hiên thật sự là rất tốt.
Lên lầu hai, Dương Tử Hiên liền chứng kiến một người già gầy gò, đang ở
trong sảnh đánh thái cực, dường như không hề chứng kiến Dương Tử Hiên đi
vào.
Dương Tử Hiên cũng không thèm để ý, dù sao thì cấp bậc hai người cũng kém
nhau quá xa, Tôn Thanh Vân không cần phải cho mình, một tiểu bối phe phái
sắc mặt gì tốt.
Dương Tử Hiên tự mình tìm vị trí sô pha, ngồi xuống, cũng không mở miệng nói
chuyện, chỉ nhìn Tôn Thanh Vân đánh Thái Cực ở một bên.
Đây chính là nhân vật có quyền thế nhất phe phái Đại Danh ở trong tỉnh, uy
vọng địa vị thậm chí còn cao hơn một bậc so với Trần Chí Ôn, thường vụ phó
chủ tịch tỉnh này, được vinh dự đệ nhất nguyên lão phe phái Đại Danh.
Trước kia, Dương Tử Hiên không biết Tôn Thanh Vân cũng là người thuộc phe
phái Đại Danh, thẳng đến khi thư ký tiểu Cao của Trần Chí Ôn thông báo hắn
đến nơi ở của Thường ủy tỉnh ủy, nói chuyện cùng Tôn Thanh Vân, về sau,
Dương Tử Hiên lúc này mới có chút cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, lại thêm một
tầng hiểu biết sâu sắc đối với phe phái.
Ước chừng qua nửa giờ, Tôn Thanh Vân mới ngừng lại, bảo bảo mẫu cầm một
bộ quần áo tới, phủ thêm bên ngoài, nhấp một ngụm trà, mới ngồi xuống trên
ghế sa lon.
"Đi rót chén trà cho tiểu Dương."
Tôn Thanh Vân lúc này mới chú ý tới Dương Tử Hiên ngồi ở đối diện, phân
phó bảo mẫu rót một ly trà cho Dương Tử Hiên.
"Gần đây khu công nghiệp thế nào? Phối hợp với thị trưởng mới thế nào?" Tôn
Thanh Vân cũng không rườm rà, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Dương Tử Hiên dựng thẳng cái eo lên, cẩn thận nói: "Gần đây khu công nghiệp
đang phối hợp hành động lớn của thành phố, sửa trị an toàn của toàn bộ ngành
sản xuất lấy quặng, thành quả có lẽ là không nhỏ, thị trưởng gần đây cũng đã
từng bước quen thuộc công tác ủy ban thành phố Nam Hồ."
Tôn Thanh Vân gật gật đầu, hắn là phó bí thư được phân công chuyên trách
quản lý đảng, đối với các nghành đảng uỷ, về bộ phận nhân sự, có quyền nói
chuyện cực kỳ quan trọng, đằng sau an bài nhân sự Nam Hồ, có cánh tay cực
lớn của hắn, cho nên hắn mới hỏi như thế.
"Tin tưởng cậu cũng biết tại sao lần này tôi phải tìm cậu đến nói chuyện phải
không?" Tôn Thanh Vân nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói.
Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm run lên, thoáng trầm mặc một tý, nhưng lại
không nói gì.
"Có muốn rời khỏi Nam Hồ, đổi sang cái địa phương khác, đổi lại hoàn cảnh
khác không?" Tôn Thanh Vân có nhiều hứng thú nhìn Dương Tử Hiên, hỏi.
Dương Tử Hiên lần nữa lâm vào trầm mặc, dừng lại một hồi mới lên tiếng:
"Tất cả mọi chuyện, tôi xin nghe theo tổ chức an bài, tổ chức cần tôi đến đâu,
tôi liền đi nơi đó."
Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm thở dài một hơi, xem ra lần này thật đúng
là phải đi rồi, mặc dù Dương Tử Hiên biết, khu công nghiệp vẫn có rất nhiều
công tác chưa hoàn thiện.
Hiện tại, sau khi Bạch Thự ngã xuống, cả khu công nghiệp đã không còn người
nào dám khiêu chiến với Dương Tử Hiên nữa rồi, mặc dù là Trương Lan, cũng
có vẻ trầm mặc mà ít nói, ở trên hội thường ủy, rất ít khi dám khiêu chiến với
Dương Tử Hiên.
Trương Lan không phải người ngu xuẩn, cũng biết một ít tin tức sau lưng chuyện
Bạch Thự ngã xuống, lại càng biết rõ Dương Tân bị bỏ tù và La Trạch Minh bị
điều đi, đều có ngàn vạn quan hệ cùng Dương Tử Hiên.
Trương Lan biết, tuy sau lưng mình có một người chú là Thường ủy tỉnh ủy
đứng đó, nhưng là đối mặt với thủ đoạn lăng lệ ác liệt của Dương Tử Hiên, hắn
thật sự không có cách nào chống đỡ.
Trong lòng Dương Tử Hiên kỳ thật cũng không phải đặc biệt muốn rời khỏi
Nam Hồ, rời khỏi khu công nghiệp.
Cái khu công nghiệp này, giống như là tâm huyết của hắn, hắn đã dồn tâm huyết
cực lớn vào đó, hiện tại hắn mới thăng nhiệm thường ủy thị ủy vài tháng, chính
là thời điểm muốn thi triển quyền cước, không quá muốn rời đi.
Nhưng công việc trên quan trường, rất nhiều chuyện đều là không theo ý người.
Tôn Thanh Vân là nhân vật bậc nào, từ trong mắt Dương Tử Hiên hiện lên một
tia không muốn, cũng nhìn ra Dương Tử Hiên đang do dự, cúi đầu không nói gì,
Dương Tử Hiên vội vàng rót một chén trà nóng cho Tôn Thanh Vân.
"Tử Hiên, cậu còn trẻ, nếu như tôi nhớ không lầm, năm nay cậu còn chưa tới 30
phải không? Có lẽ là chưa lập gia đình à?" Tư duy Tôn Thanh Vân xoay chuyển
rất nhanh, có chút hư vô mờ mịt, lại làm cho Dương Tử Hiên không bắt được ý
nghĩ, rốt cuộc Tôn Thanh Vân muốn nói cái gì.
Dương Tử Hiên vội vàng gật gật đầu, nói: "Vâng, mới hơn hai mươi, vẫn chưa
kết hôn."
Tôn Thanh Vân nhấp một ngụm trà, cầm bàn cờ vây dưới mặt bàn lên.
"Đến đây, chúng ta chơi một ván, cậu biết chơi cờ vây chứ?" Tôn Thanh Vân
hỏi.
Dương Tử Hiên lập tức khom người, nói: "Tôi biết, thưa bí thư."
Tôn Thanh Vân cũng không nhiều lời, dọn xong bàn cờ, trực tiếp cầm quân đánh
cộp xuống bàn.
Dương Tử Hiên không cam lòng chịu thua, đánh cờ như bay, thời điểm đánh
đến một nửa, Dương Tử Hiên lại cảm thấy vô cùng kinh hãi, tuy Tôn Thanh Vân
đã gần sáu mươi tuổi rồi, nhưng quân cờ lăng lệ ác liệt, hoàn toàn không giống
như là một người già, dần dần không minh mẫn, đánh cờ tiến lùi tự nhiên, tư
duy kín đáo mà không mất đi hơi thở mạnh.
Ở kiếp trước, Dương Tử Hiên cũng là một hảo thủ cờ vây, cũng cầm qua không
ít giải thưởng nghiệp dư, nhưng giờ phút này, lại thì không cách nào đối kháng
với một người già sắp đến sáu mươi tuổi trước mặt.
Giờ phút này Dương Tử Hiên mới cảm giác được tâm tư thâm bất khả trắc của
Tôn Thanh Vân.
Đối với một người già quán thông thế sự, sớm đã thành tinh, chỉ nhìn thấy cậu
nhìn gì, là có thể hiểu hết bụng cậu đang nghĩ gì, Dương Tử Hiên không có ý
định tiếp tục phản kháng, rất nhanh đã bị Tôn Thanh Vân vây chết.
"Bí thư, tôi thua rồi!" Dương Tử Hiên rất dứt khoát dừng tay rồi, hiện tại hắn
đã thấy được bại cục, cũng không có ý định tiếp tục làm ra giãy dụa sinh tử.
Tôn Thanh Vân không nói gì, phân phó bảo mẫu cầm bàn cờ xuống dưới, tiếp
theo, lại bảo bảo mẫu cầm một lọ rượu thuốc lên.
"Lão gia, thân thể ông không tốt." Bảo mẫu có chút do dự để rượu lên trên mặt
bàn nói: "Kha thầy thuốc đã nói rồi, lão gia không thể uống nhiều rượu."
Tôn Thanh Vân khoát tay áo, cười nói: "Không ngại, hôm nay tôi chỉ uống một
chút thôi."
Nói xong, liền xếp đặt một cái ly lên trên mặt bàn, đổ non nửa chén, vừa cười
vừa nói: "Thời điểm trẻ tuổi, chỉ thích uống rượu mạnh, đến già, tật xấu này vẫn
không đổi được."
Dương Tử Hiên cũng tự giác cầm một cái ly qua, rót nửa chén cho mình, cười
nói: "Điều này nói rõ, bí thư tuổi già mà chí chưa già, chí tại ngàn dặm, vô luận
là uống rượu hay là đánh cờ, đều là hùng phong không thay đổi so với năm đó!"
Tôn Thanh Vân bình tĩnh cười một tiếng, hỏi: "Biết rõ vì cái gì mà cậu thua tôi
không?"
Dương Tử Hiên trầm mặc một hồi mới lên tiếng: "Đây là chênh lệch trên thực
lực giữa tôi và bí thư, không phải là nhờ vào yếu tố gì đó liền có thể đền bù, ở
trước mặt thực lực tuyệt đối, bất luận quỷ kế gì cũng không thể dùng được."
Trong mắt Tôn Thanh Vân hiện lên một chút ánh sáng, hắn vốn cho rằng Dương
Tử Hiên sẽ nói tính tình mình táo bạo, hoặc kinh nghiệm ít, tìm các loại lý do
để thoái thác chuyện thất thủ.
Không nghĩ tới, vậy mà lại nhận được một đáp án như vậy từ Dương Tử Hiên.
Thằng nhóc này, có chút trình độ nhìn vấn đề.
Một lát sau Tôn Thanh Vân mới lên tiếng, nói: "Cậu hiểu đạo lý này cũng tốt,
không cần tôi giải thích nhiều làm gì, kỳ thật, trên quan trường di động nặng nề
cũng là mang đạo lý này, nhưng rất nhiều người đều không thấy rõ."
"Thật ra là tôi kiến nghị, muốn để cậu rời khỏi Nam Hồ, Chí Ôn cũng có ý kiến
giống như tôi." Tôn Thanh Vân lúc này mới chính thức tiến vào chủ đề chính.
Dương Tử Hiên nhất thời vội vàng vểnh tai lắng nghe, hiện tại xem ra, phe phái
Đại Danh đã muốn mình rời khỏi Nam Hồ, cũng không phải nhất thời tâm huyết
dâng trào, mà là đã trải qua vài đại cự đầu thương lượng tốt rồi.
Trong lòng Dương Tử Hiên không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ, xem ra chính
mình hiện tại đã có thể tiến tầm mắt vào cao tầng phe phái Đại Danh trong tỉnh,
tuy còn chưa được đặt lên mặt bàn của những đại lão này, nhưng ít nhất thì
những đại lão này cũng đã chú ý đến mình.
"Cậu biết tại sao không?" Tôn Thanh Vân cố ý muốn khảo nghiệm ngộ tính của
Dương Tử Hiên, từ đầu đến giờ hắn đã nhắc nhở rất nhiều, nếu như Dương Tử
Hiên vẫn không nghĩ ra, chỉ có thể nói rõ là ngộ tính của Dương Tử Hiên rất
kém cỏi.
Phía sau lưng Dương Tử Hiên lập tức toát ra không ít mồ hôi lạnh, đầu óc cũng
là nhanh chóng tự hỏi những lời Tôn Thanh Vân nói vừa rồi, liên hệ với những
chuyện không đâu lúc trước khi liên lạc Tôn Thanh Vân đã nói kia, đầu óc
Dương Tử Hiên lập tức bắt đầu rõ ràng hơn.
"Nên thuộc về vấn đề tuổi của tôi, dùng tuổi tác hiện tại của tôi, đảm nhiệm
thành viên lãnh đạo đảng uỷ tại đảng chính địa phương, thật sự là quá mức chói
mắt rồi, rất dễ dàng gặp phải chú ý và công kích của không ít kẻ thù chính trị."
"Hơn nữa, dùng tuổi thọ của tôi hiện tại, có thể trở thành thường ủy thị ủy đã là
lên đến đỉnh rồi, trong ngắn hạn, căn bản không có khả năng tấn thăng làm thị
trưởng, phó bí thư thị ủy, những vị trí mấu chốt này."
"Cho nên, Tôn Thư ký và chủ tịch tỉnh Chí Ôn mới nghĩ tới chuyện để tôi rời
khỏi Nam Hồ, đến một ít nghành công tác tương đối ít lực cản, đúng vậy không,
thưa bí thư?" Dương Tử Hiên thở dài một hơi rồi nói.
Trên mặt Tôn Thanh Vân hiện lên thần sắc vui mừng, ngoài miệng cười nói:
"Thằng nhóc cậu rất ngộ tính có, tôi nới một điểm liền thông suốt hết rồi."
Dương Tử Hiên lúc này mới thở phào một hơi, trong nội tâm âm thầm thở dài,
nghĩ: "Tâm tư những đại lão Tỉnh ủy này thật đúng là rất khó suy đoán, nếu như
không phải Tôn Thanh Vân nhắc lại một lần, chỉ sợ mình cũng không cách nào
nghĩ đến nguyên nhân này."
"Bây giờ cậu vẫn chưa lập gia đình, tốt nhất là tranh thủ thời gian kết hôn đi,
bằng không thì cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với việc đề bạt cậu, hơn
nữa, bằng vào tuổi của cậu, đến vị trí thường ủy thị ủy, xác thực là đã đến cực
hạn, hoàn toàn không cần phải tiếp tục hao tổn trong đảng uỷ địa phương, cho
nên, tôi và Chí Ôn đã thương lượng một tý, cảm thấy có lẽ là cậu nên đến Tỉnh
ủy công tác một thời gian ngắn thì tốt hơn." Tôn Thanh Vân uống một ngụm rượu
mạnh, sau đó mới chậm rãi nói.
"Tỉnh ủy?"
Tuy Dương Tử Hiên sớm biết kết quả sẽ là như thế này, nhưng lúc nghe thấy,
vẫn lắp bắp kinh hãi.
"Đúng, hiện tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh để trống một vì trí, tôi nghĩ cậu có
thể ngồi vào ghế trống này!"
"Đương nhiên, tất cả đều phải xem mong muốn của cậu rồi, nếu như cậu cảm
giác mình xác thực là vô pháp đảm nhiệm công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh,
chúng tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cậu đi, dù sao cũng chỉ có chính cậu
nguyện ý, cậu mới có thể làm việc tốt trên cương vị được tổ chức giao." Tôn
Thanh Vân buông chén, chậm rãi nói.
Dương Tử Hiên thẳng tắp cái eo, vừa cười vừa nói: "Đến vị trí này, không phải
vì nhân dân phục vụ sao? Tổ chức cần tôi ở đâu, tôi liền đi đến chỗ đó, tôi
không có ý kiến, cũng sẽ không có câu oán hận nào."
Tôn Thanh Vân nhìn Dương Tử Hiên thật sâu, trong nội tâm thầm thở dài, thằng
nhóc này có lẽ là rất hiểu được cách lấy hay bỏ, hiểu được cách thỏa hiệp, mà
không phải là người khinh xuất, không giống người trẻ tuổi, tính tình dạng quật
cường, một đường đi đến hố đen.
Người không hiểu được biến đổi, không hiểu được thỏa hiệp, ở trong quan
trường, nhất định sẽ bị đâm cho đầu rơi máu chảy.
"Trước đây, chức vụ cậu đảm nhiệm, đều là người đứng đầu đảng chính địa
phương, đều là công tác kinh tế, lần này thay đổi, đến Ban Kỷ Luật Thanh tra
tỉnh công tác, làm công tác Đảng, cực kỳ có lợi đối với việc làm đầy lý lịch
của cậu."
"Nguyên tắc Đảng sử dụng cán bộ, chính là muốn rèn luyện cán bộ ở nhiều
phương diện nhiều góc độ, lần này, nếu như cậu đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh
công tác, có thể rèn luyện cái nhìn đại cục và năng lực giám sát phối hợp các
cán bộ."
Tôn Thanh Vân phá lệ nói nhiều vài câu, lại làm cho Dương Tử Hiên có chút
được yêu quá mà cảm thấy sợ.
Dương Tử Hiên cũng biết, Tôn Thanh Vân nói rất đúng sự thật, cái lý lịch đầy
đặn này xác thực là tương đối quan trọng đối với một cán bộ, nhất là quan viên
đến cấp sở, tỉnh bộ, lại càng chú trọng công tác Đảng, chính vụ, rèn luyện nhiều
phương diện.
"Kỳ thật, đây cũng là suy nghĩ an bài cho phe phái chúng ta, dù sao, quyền nói
chuyện của phe phái chúng ta bây giờ ở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bên kia
cũng không lớn, Trương Luân bí thư là cán bộ cương trực công chính kiểu cũ, là
người độc lập độc hành, cho nên, người bình thường thật đúng là không dễ dàng
đưa tay vào bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh."
"Nhưng cậu lại là một cái ngoại lệ, nghe nói cậu và con gái Trương Luân bí thư
là bạn bè, quan hệ rất tốt, đúng không, tôi tin tưởng, cậu đi đến Ban Kỷ Luật
Thanh tra tỉnh bên kia, Trương Luân bí thư cũng sẽ không thiết kế nhiều chướng
ngại cho cậu." Tôn Thanh Vân cuối cùng vẫn nói hết những gì mình biết.
Trong nội tâm Dương Tử Hiên hơi kinh hãi, xem ra phe phái an bài nhân sự thật
đúng là không đâu không tốt, ngay cả quan hệ đặc thù giữa mình và bí thư
Trương Luân, bọn họ cũng tìm hiểu được nhanh như vậy.
...
Ra khỏi khu nhà Thường ủy tỉnh ủy, Dương Tử Hiên thở một hơi nhẹ nhõm thật
dài, lần này nói chuyện cùng Tôn Thanh Vân, xem như triệt để quyết định
phương hướng con đường làm quan mới của mình.
Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh?
Cái này cũng chưa hẳn không tốt, là một an bài không tệ, dù sao cũng là trong
cơ quan đảng uỷ tỉnh, không dễ dàng gặp phải chú ý và công kích của kẻ thù
chính trị.
Hơn nữa, dùng tuổi thọ hiện tại của Dương Tử Hiên, vừa được vào danh sách
cán bộ cấp phó sở, vừa có thể khiêm tốn một thời gian.
Cũng có thể từ từ tự hỏi thoáng hôn nhân đại sự một tý.
Hôn nhân đại sự.
Nghĩ đến đây, Dương Tử Hiên liền có chút đau đầu, không biết phải làm sao.
...
"Người trẻ tuổi này không tệ, còn trẻ như vậy, đã làm chức quan không nhỏ rồi,
thái độ lại rất khiêm tốn, không có chút kiêu ngạo nào."
Đợi Dương Tử Hiên đi rồi, bảo mẫu bắt đầu tới thu thập bình rượu và chén trà,
nhìn Tôn Thanh Vân tựa ở trên ghế sa lon, nhắm mắt dưỡng thần rồi nói.