Đứng ở trước cửa quán bar, con mắt Dương Tử Hiên có chút ướt át, nhớ tới
một ít hồi ức kiếp trước, nghĩ lại hương vị kinh thành và những khó khăn từng
trải.
Quán bar này ở bên trong thành phố cũng rất có tên tuổi, nhưng Dương Tử Hiên
vẫn là lần đầu tiên đến đây, bởi vì hiện tại là sáng sớm, cho nên khách khứa
tương đối ít, Dương Tử Hiên liếc mắt là có thể phát hiện phó bí thư thị ủy
Dương Tân ngồi ở bên cửa sổ hút thuốc.
"Dương thị trưởng, thật đúng là quý nhân hay quên việc, tôi mời ba lượt mới
mời được cậu đến." Thái độ Dương Tân rất nhẹ nhàng, quần áo có chút hoa
hoét, có vẻ giống người ăn chơi.
Nếu như không phải từng quen biết, Dương Tử Hiên không thể tin được, người
ăn mặc rất mốt, ra vào quán bar này, lại là phó bí thư thị ủy Nam Hồ, danh xứng
với người đứng thứ ba thị ủy Nam Hồ, chấp chưởng quyền hành nhân sự Nam
Hồ.
Chỉ là, sau khi kinh ngạc, Dương Tử Hiên liền có thể lý giải rồi, Dương Tân ăn
mặc một bộ phong cách mốt như vậy, lại để cho Dương Tử Hiên càng thêm
vững tin, ô dù phía sau trung tâm nghỉ dưỡng Hoàng Hồ chính là hắn.
Già mà háo sắc, truy đuổi hưởng thụ.
Cái này lại làm cho Dương Tử Hiên rất khó tưởng tượng, Dương Tân lại là cán
bộ cao cấp trong La Phù tỉnh.
Hoặc là Hà Tân Nghi và một ít thành viên phái bản địa sau lưng Dương Tân
ánh mắt quá kém, hoặc là Dương Tân che dấu bản thân mình quá tốt.
"Dương Tân bí thư nói quá về tôi rồi, chỉ là gần đây, công tác khu công nghiệp
xác thực tương đối bề bộn, mấy ngày hôm trước, Trần tỉnh trưởng cùng lãnh
đạo thành phố đều đến khu công nghiệp, tham gia nghi thức cắt băng khánh
thành khu du lịch, tôi cũng phải đi theo làm một ít công tác bảo an và công tác
chuẩn bị nghi thức." Dương Tử Hiên ngồi xuống, vừa cười vừa nói.
Trước đó, Dương Tử Hiên nhận được điện thoại của Dương Tân, hẹn hắn đến
một quán bar nội thành gặp mặt, Dương Tử Hiên cũng cảm thấy chấn động ——
hai lãnh đạo thành phố Nam Hồ gặp mặt, lại phải chọn ở một cái quán bar, chỉ
sợ truyền đi cũng sẽ bị toàn bộ nhân dân thành phố cười đến rụng răng.
Dương Tân cũng không thèm để ý, vừa cười vừa nói: "Đến là tốt rồi, uống chút
gì không?"
Dương Tân đưa một cái menu cho Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên tiếp nhận menu, tùy tiện chọn một chai rượu, mới đưa menu trở
về cho Dương Tân.
"Tử Hiên, tôi tạm thời gọi cậu là Tử Hiên nhé." Dương Tân cầm một bình rượu,
rót cho Dương Tử Hiên, hoàn toàn buông cái cao ngạo của phó bí thư thị ủy
xuống, nói: "Tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng, thời gian cậu tới Nam
Hồ cũng không ngắn rồi, tôi cũng có một chút hiểu rõ về cậu, cậu cũng không
thích quanh co lòng vòng, tôi đây cũng không vòng quanh với cậu."
"Dương phó bí thư có việc gì, cứ việc phân phó, chỉ cần là chuyện tôi đủ khả
năng, nhất định sẽ giúp." Dương Tử Hiên nói những lời này, mặc dù rất rộng
lượng, nhưng ai cũng nghe được, hắn đang tỏ thái độ giải quyết việc chung.
Ý tứ cũng rất rõ ràng rồi, muốn tìm tôi hỗ trợ thì có thể, nhưng không thể là việc
cá nhân.
Dương Tân hơi sững sờ, nhưng lập tức khôi phục bình thường, thái độ của
Dương Tử Hiên, hắn đã sớm đoán được.
"Giang Văn bây giờ vẫn đang ở trong cục công an khu công nghiệp à?" Dương
Tân cũng không muốn tiếp tục vòng quanh cùng Dương Tử Hiên, liền đi thẳng
vào vấn đề.
"Đúng vậy, Trịnh Cường đang tiến hành thẩm vấn hắn." Dương Tử Hiên cũng
nói toạc ra với Dương Tân.
Dương Tân gật gật đầu, nói: "Trịnh Cường thẩm vấn? Như vậy cũng tốt."
Dương Tân nói những lời này, cũng không phải là nói mát, nếu như là người
khác thẩm vấn, Dương Tân hắn sẽ phải phí công hơn nhiều, nhưng hiện tại trong
chính đàn Nam Hồ, người nào cũng biết, trên đầu thường vụ phó cục trưởng cục
công an khu công nghiệp dán một cái nhãn "Dương Tử Hiên".
Cho nên, chỉ cần hoàn tất công tác với Dương Tử Hiên, Dương Tân có thể chỉ
huy Trịnh Cường, nói dối chương trình thẩm vấn.
Dương Tử Hiên nhấp một hớp rượu nóng, vị cũng không tệ lắm, có chút hương
vị xốp giòn, cười nói: "Rượu này cũng không tệ lắm."
Dương Tân cau lông mày lại, cười nói: "Cậu ưa thích sao? Cậu thích, có thể
thường xuyên đến đây, tôi còn có thể đưa cho cậu một tấm thẻ miễn phí, miệng
người vào nơi này đều rất nghiêm, ở chỗ này, cậu có thể hưởng thụ cuộc sống
người bình thường không thể hưởng thụ được."
Dương Tử Hiên nhíu mày, không nói gì thêm, nhưng lại vụng trộm lưu ý trang
trí bốn phía, chẳng lẽ nơi đây lại là một chỗ khác của khu nghỉ dưỡng Hoàng
Hồ? Ông trùm giấu mặt vẫn là Dương Tân?
Xem ra Dương Tân này thật đúng là lớn mật.
"Tử Hiên, năm nay cậu còn chưa tới 30, trẻ tuổi chính là tiền vốn, tiền đồ vô
lượng, không gian tiến bộ rất lớn, không giống mấy lão già chúng ta." Dương
Tân Bình tĩnh nói.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Dương bí thư năm nay còn trẻ, đúng vào thời
điểm trẻ trung khoẻ mạnh, vì sao nói già đây?"
Dương Tân cũng không để ý đến lời nói của Dương Tử Hiên, ngoài miệng chỉ
nói: "Tôi nhìn văn bản tài liệu của Tỉnh ủy gần đây một chút, dường như Chu bí
thư đã nói, muốn đề bạt một ít bí thư đảng ủy khu huyện kinh tế phát triển khá,
tiềm lực tốt, tiến vào lãnh đạo thị ủy."
Lộp bộp.
Quả nhiên, Dương Tân quả nhiên muốn cầm cái này ra để trao đổi với mình.
Dương Tân chuẩn bị ủng hộ mình tiến vào lãnh đạo thị ủy, mà Dương Tử Hiên
thì là phải giao Giang Văn cho Dương Tân, dù sao, Dương Tân cũng là phó bí
thư thị ủy, quyền nói chuyện tại phương diện nhân sự rất lớn, thị ủy cuối cùng
vẫn phải đề cử người được chọn lựa lên Tỉnh ủy, Tỉnh ủy khẳng định cũng sẽ
xem xét cân nhắc ý kiến bộ máy thị ủy.
"Dương bí thư muốn ủng hộ tôi tiến vào lãnh đạo thường ủy? Điều kiện là gì
đây?" Dương Tử Hiên có chút biết rõ còn cố hỏi.
"Tất cả mọi người đều là người thông minh, không cần phải nói trắng ra như
vậy." Dương Tân cười nói.
Dương Tử Hiên có chút cảm giác muốn nôn mửa, Dương Tân tham lam như thế
mà vẫn ngồi địa vị cao cũng không phải là không có nguyên nhân, Dương Tân
này xác thực là rất biết làm đùa giỡn người khác, Bạch Thự là người của hắn,
Bạch Thự cũng là một con tắc kè hoa, quả nhiên là nồi nào vung nấy.
"Tôi cảm thấy vẫn nên nói mấy lời rõ ràng hơn một chút mới tốt, Dương bí thư,
anh dự đoán được hành động của Giang Văn sao?" Dương Tử Hiên mặt không
biểu tình hỏi.
Dương Tân sững sờ, vô ý thức gật gật đầu.
"Tôi nói rõ trước một chút, điều kiện của anh, tôi tiếp nhận rồi, nhưng anh
muốn một Giang Văn sống hay là chết?" Dương Tử Hiên hỏi, liếc nhìn Dương
Tân thật sâu.
Dương Tân trầm mặc một hồi, mới lên tiếng: "Sống chết cũng được, nhưng
không thể nói, ý của tôi, cậu hiểu chứ?"
Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một nụ cười không dễ dàng phát giác, sau
đó lại cười nói: "Tôi hiểu hắn là một con chó của anh, hiện tại dùng hết rồi, nên
để cho hắn câm miệng, tôi cam đoan hắn không biết nói câu nào tại trước mặt
nhân viên công tác Tổ điều tra tỉnh ủy."
Dương Tân thoả mãn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, hắn chính là một con chó,
kiếm tiền cho tôi."
Dương Tử Hiên đứng lên, nắm tay cùng hắn.
"Chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Dương Tân nắm thật chặt tay Dương Tử Hiên, cười cười nói: "Phỏng chừng lần
sau chúng ta gặp mặt nhau, sẽ là ở trên hội thường ủy rồi."
Dương Tử Hiên cười ha ha, nói: "Đêm nay hoặc là ngày mai anh sẽ thu được
tin tức Giang Văn không thể nói chuyện."
Nói xong, liền cầm lấy cặp công văn, đi ra ngoài cửa, cong eo lên xe.
"Thị trưởng, chúng ta đi đâu đây?" Lưu Bất Khắc quay đầu nhìn Dương Tử
Hiên vẻ mặt đầy dáng tươi cười.
"Đi cục công an khu công nghiệp, tìm Trịnh Cường!"
Dương Tử Hiên bình tĩnh cười một tiếng, cánh tay đưa vào trong túi quần, móc
ra một cái máy ghi âm màu đen khéo léo, trên mặt đèn vẫn còn lóe sáng, vẫn
còn đang ghi âm.
...
Trong phòng thẩm vấn cục công an khu công nghiệp.
"Sống chết cũng được, nhưng không thể nói, ý của tôi, cậu hiểu không?"
"Đúng vậy, hắn chính là một con chó, kiếm tiền cho tôi."
Máy ghi âm màu đen, đặt trước mặt Giang Văn, bắt đầu phát ra giọng nói
Dương Tân.