Uy nghiêm của Bí thư Tỉnh ủy không giống với bí thư thị ủy, ví dụ bí thư thị ủy
bị thị trưởng đuổi đi không ít, nhưng nếu như Bí thư Tỉnh ủy bị chủ tịch tỉnh
đuổi đi, như vậy chỉ có thể nói rõ cổ tay Bí thư Tỉnh ủy này cực kỳ khiếm
khuyết, đầy yếu kém, cũng là hung hăng làm xấu mặt đối với an bài của lãnh đạo
trung ương, tình tiết tương đối nghiêm trọng.
"Vậy thì đa tạ người anh em nhắc nhở, gần đây tôi cũng chứng kiến tính tình La
thị trưởng tương đối bực bội, phỏng chừng cũng bị công việc này làm cho phiền
não, xem ra lần này Nam Hồ phải đổi trời rồi." Lê Khải Minh ngửa đầu nhìn
nhìn bầu trời bao la mờ nhạt, thở một hơi nhẹ nhõm.
"Yên tâm đi, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ bảo trì khoảng cách nhất định
cùng La thị trưởng, hơn nữa, trước kia tôi cũng không lẫn vào chuyện riêng của
hắn, câu thông phối hợp cùng hắn, đều là một ít công việc trên ủy ban thành
phố."
Lê Khải Minh ngay từ đầu đã không có ý định triệt để dính lên trên người La
Trạch Minh, cho nên lúc này muốn rút thân ra cũng hết sức dễ dàng.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Như vậy là tốt rồi, anh phải tận lực bứt ra
khỏi vũng bùn này, bo bo giữ mình quan trọng hơn, anh đừng nhìn hiện tại Tổ
điều tra tỉnh ủy tiến triển chậm chạp, tôi cảm thấy đây là thủ đoạn lấy lui làm
tiến của Chu Trì Khôn!”
“Ban đầu là dùng tốc độ điều tra chậm chạp, lại làm cho rất nhiều người Nam
Hồ trong nội tâm có quỷ buông lỏng cảnh giác, làm cho người ta nghĩ tổ điều tra
này không nhấc lên nổi gợn sóng gì, khiến đám người này tê liệt chủ quan, cuối
cùng mới quay giáo đâm một kích, ai dám dấn thân đi vào, đến lúc đó dù khóc
cũng không thể khóc nổi một tiếng."
...
Hôm nay, khu công nghiệp tổ chức rất nhiều nghi thức, đầu tiên là nghi thức cắt
băng khánh thành khu du lịch trong khu công nghiệp, dùng Hổ Khiêu Hiệp và
mấy cái phong cảnh trong khu công nghiệp tạo thành khu "Nam Hồ phong cảnh
khu", mục tiêu là phát triển trở thành khu du lịch lớn nhất vùng phía nam La
Phù.
Với tư cách người phát ngôn đại diện cho khu du lịch, Hứa Tinh hôm nay mặc
một thân quần lụa mỏng trắng nõn, dáng người cao gầy gần một mét bảy, tất
chân màu đen bó sát người, buộc vòng quanh đường cong no đủ phía dưới, làm
cho người ta cảm thấy nàng rất đẫy đà trắng nõn, lại cân xứng khêu gợi, đàn ông
nhìn thấy liền giật mình hoảng hốt.
Người phát ngôn đại diện cho khu du lịch, bản thân chính là một mũi tên tiên
phong sau khi Dương Tử Hiên sống lại, vào lúc này, phong cảnh du lịch trong
nước đều không làm ra cái gì người phát ngôn đại diện.
Truyền thông tỉnh La Phù lập tức đem cameras và microphone tới trước người
nữ minh tinh chạm tay có thể bỏng, vô cùng nổi tiếng ở trong nước này.
"Hứa Tinh tiểu thư, đây là lần đầu tiên cô làm người phát ngôn đại diện, xin hỏi
cô có cảm tưởng gì?"
Hứa Tinh lại có vẻ tự nhiên hào phóng, tuy đứng cùng sân khấu với một vị quan
cao như Trần Chí Ôn, cũng không luống cuống chút nào.
"Đầu tiên phải cảm tạ chính phủ cùng đảng ủy khu công nghiệp Nam Hồ rồi, họ
đã cung cấp cho tôi một cơ hội làm hình tượng quảng bá cho một khu du lịch,
tôi cũng hi vọng, với tư cách người phát ngôn đại diện, tôi có thể mang đến sự
phát triển rất tốt cho sự nghiệp du lịch Nam Hồ.”
“Nam Hồ là một thành thị rất đẹp, mặc dù là thành thị mang tính tài nguyên
khoáng sản, nhưng thảm thực vật bao trùm, phần lớn hồ nước không bị nước
thải công nghiệp làm ô nhiễm, tôi cảm thấy đây không phải là việc tài giỏi bình
thường..."
Hứa Tinh khen ngợi chính phủ và đảng ủy khu công nghiệp xong, về sau cũng
nhân cơ hội hỗ trợ tuyên truyền một chút về khu du lịch trong khu công nghiệp.
Trần Chí Ôn ngồi ở giữa đài chủ tịch, cũng một mực ngắm nhìn bốn phía, nghe
được Hứa Tinh lên tiếng xong, về sau, hai mắt liền nhìn Dương Tử Hiên và
Thạch Phong Tín.
Trần Chí Ôn nhìn nhìn Dương Tử Hiên, trong nội tâm thở dài nghĩ, thằng nhóc
này cũng không tệ lắm nha, là khối ngọc thô có khiếu, ý đồ xấu cũng nhiều.
Kế tiếp chính là phần quan trọng, chủ tịch tỉnh Trần Chí Ôn phát biểu nói
chuyện, Dương Tử Hiên, Thạch Phong Tín và một đám cán bộ lãnh đạo Nam
Hồ, đều ào ào móc giấy bút ra ghi chép yếu điểm khi chủ tịch tỉnh Trần Chí Ôn
nói chuyện.
Trần Chí Ôn đánh giá không thấp đối với khu công nghiệp, điều này lại làm cho
Dương Tử Hiên vừa mừng vừa sợ, dù sao Dương Tử Hiên bây giờ vẫn là
người phe phái Đại Danh, có thể có được nhân vật lĩnh quân phe phái Đại Danh
trong tỉnh tán thưởng, đối với Dương Tử Hiên thì thật sự là cực kỳ có ích.
Thạch Phong Tín lại càng vững tin Dương Tử Hiên có quan hệ rất sâu xa cùng
phe phái Đại Danh, thậm chí, Dương Tử Hiên có khả năng là được Đại Danh
phe phái trực tiếp vận hành chuyển đến Nam Hồ.
Trần Chí Ôn nói chuyện xong, chính là Thạch Phong Tín và mấy lãnh đạo thành
phố nói chuyện, cuối cùng mới đến Dương Tử Hiên, công ủy bí thư khu công
nghiệp và phó thị trưởng phân công quản lý du lịch này nói chuyện.
Có thể nói, nghi thức cắt băng khánh thành khu du lịch khu công nghiệp chấm
dứt ở trong không khí cực kỳ nhiệt liệt.
Sau khi nghi thức chấm dứt, chính là nghi thức tập đoàn Hiện Hải đầu tư.
Dương Tử Hiên vẫn cảm thấy, tập đoàn Hiện Hải có thể ngụ lại khu công
nghiệp, có một chút quá ngẫu nhiên, dường như sự tình không hề đơn giản như
mình nhìn thấy.
Cho nên Dương Tử Hiên cố ý hỏi Tằng Tĩnh Tử về tập đoàn Hiện Hải này, mới
biết được, con trai tổng giám đốc tập đoàn Hiện Hải đang theo đuổi Tằng Tĩnh
Tử, lúc đó mới mơ hồ suy đoán ra, cái tập đoàn Hiện Hải này có thể ngụ lại
khu công nghiệp, hơn phân nửa là có quan hệ đến Tằng Tĩnh Tử.
"Hiện Hải tập đoàn đầu tư dây truyền sản xuất này, đã giải quyết không ít vấn
đề nghề nghiệp cho nông dân bị mất đất đai trong khu công nghiệp chúng tôi,
cũng tiêu hóa một bộ phận lao động dư thừa trong không ít hương trấn phía
dưới khu công nghiệp chúng tôi, lợi nhuận và thuế mang lại rất không tệ.”
“Vô luận từ dân sinh hay là góc độ lợi nhuận và thuế mà nói, đều là theo chiến
lược phát triển lâu dài để xem xét, tập đoàn Hiện Hải đầu tư, đối với đảng ủy
cùng chính phủ chúng tôi, đều có một chút tiêu chí mang tính ý nghĩa trọng đại."
Dương Tử Hiên một đường mang theo Trần Chí Ôn đi thăm dây truyền sản xuất
của tập đoàn Hiện Hải, vừa giới thiệu mạch suy nghĩ phát triển khu công
nghiệp.
Trần Chí Ôn gật gật đầu không nói gì, đối với Dương Tử Hiên, một cán bộ vẫn
còn đang ở trong kỳ khảo nghiệm của Đại Danh phe phái này, lại có thêm một
tầng hiểu biết sâu hơn.
Ngoại trừ hai công việc này ra, hôm nay khu công nghiệp còn có một chuyện
quan trọng, chính là chính phủ khu công nghiệp và đại học La Phù Lý Công
Nam Hồ, chính thức ký kết hợp tác.
Xây dựng khu La Phù Lý Công ở trong khu công nghiệp, liên tục không ngừng
cung cấp nhân tài và nhân công tốt nghiệp loại ưu cho các xí nghiệp trong khu
công nghiệp, sự hợp tác này cũng là thứ Dương Tử Hiên mưu đồ đã lâu.
Trần Chí Ôn nhìn phòng dạy học La Phù Lý Công mới xây, thở dài nói: "Tử
Hiên, cậu chủ đạo cái chính sách sản xuất và học tập kết hợp này không tệ, có
một chút ý nghĩa mở rộng, như vậy sinh viên trường đại học, giáo dục trường
đại học cùng xí nghiệp sẽ phối hợp chặt chẽ lại với nhau, chuyên môn bồi
dưỡng ra nhân tài cho các xí nghiệp, cách nghĩ rất không tệ."
Thạch Phong Tín đứng ở bên cạnh, trong lòng cũng rất vui vẻ, nghe được những
lời "có ý nghĩa mở rộng" này, lại càng mừng rỡ, nếu như hình thức khu công
nghiệp Dương Tử Hiên xây dựng được mở rộng ra toàn bộ tỉnh, như vậy không
chỉ trên mặt Dương Tử Hiên có thể có ánh sáng, còn thu hoạch được một chồng
chiến tích thật lớn.
Ngay cả hắn, bí thư thị ủy này cũng là trên mặt có đầy ánh sáng, hiện tại xem ra,
an bài Dương Tử Hiên đến khu công nghiệp, xác thực là một quân cờ rất tốt.
"Chủ tịch tỉnh, đây đều là lãnh đạo thành ủy có quyết định tiến hành hạng mục
rất chính xác, tôi cũng không dám kể công." Dương Tử Hiên nói một câu đã đẩy
thị ủy người đứng đầu Thạch Phong Tín này lên trước mặt Trần Chí Ôn.
Chỉ là, sắc mặt La Trạch Minh đứng bên cạnh thì có điểm khó coi rồi, hắn rất
mẫn cảm với lời nói của Dương Tử Hiên, hắn chỉ nói "lãnh đạo thị ủy" mà
không hề nói về "ủy ban thành phố", cái này đã nói rõ ràng, hạng mục La Phù
Lý Công không quan hệ đến quyết sách của ủy ban thành phố.
La Trạch Minh thiếu chút nữa tức giận sôi gan, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, lại cứ
không thể phát tác được.
Trong khoảng thời gian này, La Trạch Minh vẫn đang luôn nghĩ cách ứng phó
Tổ điều tra tỉnh ủy thế nào, không có thời gian rút tay ra ngoài đối phó với
Dương Tử Hiên, bây giờ trong lòng chỉ hi vọng Dương Tử Hiên không gây sự,
La Trạch Minh hắn đã phải niệm a di đà Phật mấy nghìn lần.
Hơn nữa, trước kia La Trạch Minh đã làm phó thư ký trưởng ủy ban tỉnh, cũng
đã từng quen biết với Trần Chí Ôn, biết rõ lực hiệu triệu của Trần Chí Ôn tại
La Phù tỉnh bên trong cán bộ tầng giữa cực kỳ cường đại, cũng không dám làm
càn ở trước mặt Trần Chí Ôn.
Dường như Trần Chí Ôn cũng trực tiếp xem nhẹ hắn, cái này lại làm cho trong
lòng La Trạch Minh cảm thấy cực kỳ buồn rầu.
Nhìn bộ dạng Dương Tử Hiên thong dong đi lại ở bên người Trần Chí Ôn, La
Trạch Minh hận đến nghiến răng ngứa lợi.
"Hả?"
Nghe xong Dương Tử Hiên khen ngợi Nam Hồ thị ủy, Trần Chí Ôn không nhịn
được mà đưa ánh mắt về hướng Thạch Phong Tín đứng ở bên cạnh mình, lâm
vào trầm tư.
Trong nội tâm Thạch Phong Tín cũng cảm thấy cực kỳ cảm kích Dương Tử
Hiên, dù sao, nếu như có thể trèo lên tuyến đường Trần Chí Ôn, như vậy, Thạch
Phong Tín hắn rất có thể sẽ toả sáng ra mùa xuân tánh mạng chính trị thứ hai.
Luận chiến tích, luận tư lịch, luận thủ đoạn, Thạch Phong Tín hắn đều tự tin
mình không kém gì một ít quan viên cấp phó tỉnh.
...
"Tình huống thế nào?"
"Tiến triển rất chậm chạp, không tìm thấy điểm đột phá, Chu bí thư nhiều lần
nhắc nhở chúng tôi phải nhanh giải quyết sự tình Nam Hồ một chút, không được
phép kéo dài, áp lực của chúng tôi cũng rất lớn."
Tại nội thành Nam Hồ, trong một nhà hàng ăn, Dương Tử Hiên ăn mặc một thân
áo bông dày đặc, ngồi đối diện hắn là hai người đàn ông quần tây áo da, hai
người đàn ông này là nhân viên công tác Tổ điều tra tỉnh ủy tiến vào chiếm giữ
Nam Hồ.
"Ngày hôm qua Chu bí thư đã đưa ra chỉ thị, muốn chúng ta tìm cậu nói chuyện
nhiều hơn, dù sao cậu cũng tương đối quen thuộc đối với tình huống Nam Hồ,
xem có thể có đột phá gì không!" Một người đàn ông tổ điều tra hút thuốc nói.
Sắc mặt Dương Tử Hiên biến hóa, trong lòng âm thầm lộp bộp một tiếng.
"Chu Trì Khôn bí thư bảo các anh đến tìm tôi?"
Dương Tử Hiên có chút không dám tin, chính mình hiện tại cũng chỉ là một cán
bộ tỉnh quản bình thường, tại toàn bộ tỉnh La Phù, người như mình, vừa nắm
một cái là được một bó to, Chu Trì Khôn làm sao lại nhắc tới tên của mình
đây?
Chẳng lẽ?
Chẳng lẽ là chủ tịch tỉnh Trần Chí Ôn nhắc tới danh tự mình tại trước mặt Chu
Trì Khôn?
Nhất định là như vậy, bằng không thì Chu Trì Khôn bí thư không có khả năng
biết trên đời có một người như mình tồn tại, xem ra, Chu Trì Khôn bí thư đã đạt
thành hiệp nghị liên minh nhất định cùng Đại Danh phe phái, liên thủ đối kháng
chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh cường thế.
Liên thủ đâm kích thứ nhất, chính là đối phó với La Trạch Minh, người đã từng
là phó thư ký trưởng xếp hàng thứ nhất ủy ban tỉnh.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Dương Tử Hiên lập tức tỉnh táo lại, tập chung hoàn
toàn tinh thần, đây chính là cơ hội tốt nhất để mình biểu hiện tại trước mặt lãnh
đạo tỉnh.
"Chu bí thư ngày hôm qua xác thực đã đưa ra chỉ thị quan trọng đối với tổ điều
tra công tác chúng ta, yêu cầu chúng ta, tốt nhất là liên hệ với Dương thị trưởng,
có lẽ cậu có thể giúp chúng ta." Nhân viên công tác tổ điều tra đầy chờ mong
nhìn vào mặt Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên trầm tư một chút, sau đó mới gật gật đầu, nói: "Xác thực là tôi
có thể giúp đỡ tổ điều tra các anh đẩy mạnh công tác, chỉ là, trước đó tôi cần
một ít thiết bị và sự giúp đỡ."
"Kỳ thật, tôi cảm thấy, trong án kiện này, mấu chốt nhất hiện tại là Bạch Thự và
Dương Tân, tách rời hai người này ra."
Dương Tử Hiên nhấp một hớp trà, nhìn vào mặt hai thành viên được điều ra từ
Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tới Tổ điều tra tỉnh ủy công tác.
"Hiện tại phỏng chừng tổ điều tra các anh đã nắm giữ một ít chứng cớ bất lợi,
trực tiếp chỉ về hướng phó bí thư thị ủy Nam Hồ Dương Tân chúng ta, đúng
không?" Dương Tử Hiên đứng lên nới lỏng xương lưng một chút, sau đó mới
chậm rãi nói.
Hai người đàn ông trong tổ điều tra đều cũng có chút ít kinh ngạc, vô ý thức gật
gật đầu.
"Nhưng tổ điều tra các anh vẫn vô pháp tìm được căn cứ chính xác trực tiếp
hữu lực, có thể chứng minh Dương Tân phó bí thư là ô dù và người phía sau
màn thao túng khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, đúng không?" Dương Tử Hiên tiếp
tục truy hỏi.
Hai người đàn ông tiếp tục máy móc gật gật đầu.
"Bởi vậy, một bước từ Bạch Thự đến phó bí thư Dương Tân này, chính là điểm
mấu chốt của tổ điều tra chúng ta, hiện tại, tổ điều tra chúng ta đầu tiên phải phá
được vấn đề khó khăn này trước, tìm được căn cứ chính xác trực tiếp chứng
minh Dương Tân là ô dù của trung tâm nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, hoặc là căn cứ
chính xác, trực tiếp chứng minh hắn không tuân theo quy định pháp luật!"
Dương Tử Hiên nhàn nhạt nói.
"Tôi biết rõ, hiện tại trong tay các anh khẳng định cũng có một vài căn cứ chính
xác rất bất lợi với thị trưởng La Trạch Minh thành phố Nam Hồ chúng tôi."
"Nhưng các anh không có khả năng trực tiếp vượt qua Dương Tân, đi đến bắt
nhược điểm của La thị trưởng, bởi vì tôi cảm thấy chỉ có bản thân phó bí thư
Dương Tân mới nắm giữ được một ít bí mật của La thị trưởng, các anh không
bắt được nhược điểm của Dương Tân phó bí thư, các anh liền khỏi phải nghĩ
đến chuyện lấy được nhược điểm của La thị trưởng."
Dương Tử Hiên phân tích.
Trước kia, Dương Tử Hiên cũng đã suy đoán qua, La Trạch Minh khẳng định đã
từng có giao dịch không thể lộ ra ngoài ánh sáng cùng Dương Tân, nhưng La
Trạch Minh là người tinh thông tính toán như vậy, chắc chắn sẽ không lưu lại
nhược điểm gì để cho người khác bắt được.
Cho nên, cửa khẩu đột phá chỉ có thể là Dương Tân.
Khẳng định Dương Tân đã nắm giữ một ít chứng cớ không tuân theo quy định
của La Trạch Minh.
Hai người đàn ông trong tổ điều tra, trải qua Dương Tử Hiên phân tích như vậy,
ý nghĩ cũng bắt đầu trở nên rõ ràng hơn nhiều, hai người nhìn nhau, cười một
tiếng, trong đầu nghĩ: "Khó trách Chu bí thư lại tự mình chỉ thị tổ điều tra phải
tìm đến Dương thị trưởng này, quả nhiên là rất có ý tứ."
"Dương thị trưởng, cậu nói muốn một ít thiết bị và người giúp đỡ là cái gì? Cậu
cứ việc phân phó, chúng tôi sẽ lập tức trở về chuẩn bị." Hai nhân viên công tác
tổ điều tra đều tỏ thái độ cực kỳ nhiệt tình.
Dương Tử Hiên cười nhạt một tiếng, nói: "Các anh cứ về trước, chuẩn bị cho
tôi một bộ máy ghi âm!"
...
Tháng mười hai, Nam Hồ tiến vào trời đông giá rét, bầu trời có chút bông tuyết
tung bay, nội thành Nam Hồ, mấy đường đi chủ yếu đều vắng tanh, thời tiết quá
lạnh, rất nhiều người cũng bắt đầu núp ở trong chăn, chuẩn bị ngủ qua mùa
đông.
Xe treo biển số 1 khu công nghiệp, chậm chạp ngừng lại ở bên ngoài một quán
bar nhỏ trong nội thành.
Hiện tại mới vào đầu thập niên 90, quán bar tại khu đất liền trung bộ có lẽ là
vật rất hãn hữu, nội thành có mấy quán bar, bình thường đều kinh doanh cực kỳ
thịnh vượng, dù sao, Nam Hồ dựa vào các loại khoáng sản để phát triển, không
ít nhà giàu mới nổi phất nhanh, đám nhà giàu mới nổi thích nhất chính là chỗ
này, một nơi sang trọng mà phong nhã.
Kiếp trước Dương Tử Hiên không có thói quen đến bar, chỉ là ở thời điểm du
học, cùng bạn bè đi ra ngoài chơi đùa mấy lần, mấy lần kia đều khắc sâu trong
trí nhớ, nhất là một cô gái.