Chú Thanh Nam sững sờ, tiếp nhận số điện thoại trong tay Dương Tử Hiên, nói:
"Không nghĩ tới, Dương bí thư vậy mà lại quen biết người phụ trách Dương
Ban Mai Xích? Dương Ban Mai Xích gần đây đúng là có danh tiếng rất lớn, tôi
cũng là thập phần bội phục người phụ trách Dương Ban Mai Xích, vậy mà có
thể từ một cái cửa hàng dân doanh nho nhỏ, phát triển thành quái vật kinh doanh
khổng lồ, có thể so sánh với những điện gia dụng quốc doanh trên tỉnh thành
kia!"
Dương Tử Hiên vội vàng ho khan vài tiếng, không muốn Chú Thanh Nam biết
mình là người chính thức điều khiển Dương Ban Mai Xích phía sau màn, nói:
"Dương Ban Mai Xích xác thực là một xí nghiệp dân doanh hàng đầu trong tỉnh,
tôi cũng chỉ ngẫu nhiên có cơ hội quen biết người phụ trách mà thôi!"
"Bản thân Dương Ban Mai Xích có con đường phát triển cực kỳ hoàn thiện,
trước mắt đã phổ biến các cửa hàng đến một bậc khu huyện, nếu như vận dụng
tiêu thụ sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, chắc chắn là làm chơi ăn thật." Dương Tử
Hiên vừa cười vừa nói.
Chú Thanh Nam gật gật đầu, thì ra Dương bí thư đã sớm trợ giúp mình an bài
nhiều chuyện như vậy rồi, trong nội tâm không khỏi tăng thêm vài phần cảm
kích.
...
Tháng 11 cuối mùa thu, phía nam khu công nghiệp, đã bắt đầu chậm rãi có cảm
giác cô liêu.
Nhưng chỉ cần là người quen thuộc chính đàn Nam Hồ đều biết, mặc dù là cuối
mùa thu, nhưng thế cục thành phố lại tràn ngập một mùi thuốc súng dày đặc.
Một lá đơn đưa tin tức tố cáo và ảnh chụp Từ Khoáng Đạt thân mật với vài nữ
nhân đưa đến Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, lập tức nhấc lên sóng gió cực
lớn.
Vốn là Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố đã bị vụ án Bạch Thự khu công nghiệp
và mấy bản án kéo vào, không nghĩ tới, vậy mà lập tức lại tuôn ra tin tức tố cáo
càng thêm nghiêm trọng, bạo phát về phía Từ Khoáng Đạt.
Cái này lại làm cho rất nhiều người mở rộng tầm mắt.
Bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra Phùng Mạnh Lực sau khi nhận được tin tức tố cáo
và ảnh chụp, cảm giác chuyện này vô cùng trọng đại, hơn nữa còn liên lụy đến
nhân vật quan trọng mấu chốt như ban chủ nhiệm thành ủy Từ Khoáng Đạt, phải
biết rằng, sau lưng Từ Khoáng Đạt đúng là có Thạch Phong Tín đứng.
Cho nên, Phùng Mạnh Lực lập tức báo cáo Thạch Phong Tín về sự kiện tin tức
tố cáo, xin chỉ thị.
Lúc ấy Thạch Phong Tín đang ngồi họp ở ủy ban tỉnh, nhận được điện thoại của
Phùng Mạnh Lực, trong lòng liền chấn động, nói: "Làm sao lại xuất hiện loại
tình huống như vậy được? Đã có nhà báo đến tìm tin tức chưa?"
Thạch Phong Tín cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng, tuy gần đây Thạch
Phong Tín không giống tín nhiệm Từ Khoáng Đạt như trước, nhưng Từ Khoáng
Đạt, với tư cách ban chủ nhiệm thị ủy một tay hắn nhấc lên trên, một thân tín
dòng chính, quan hệ có lẽ là rất mật thiết tương quan với hắn.
Bị Cứu Uy Tân phản bội rồi bỏ tù, lại làm cho Thạch Phong Tín gặp phải đả
kích nhất định, lần này Từ Khoáng Đạt bị đưa tin tức tố cáo, càng làm cho trực
giác Thạch Phong Tín cảm thấy dường như có người muốn đối phó hắn?
Người này là ai vậy?
Không hề nghi ngờ, trên cả thành phố Nam Hồ, có khả năng là đối phó với hắn,
người cực kỳ có động cơ đối phó hắn, chính là hai người La Trạch Minh và
Dương Tân.
Trong khoảng thời gian này, La Trạch Minh dường như đã khiêm tốn hơn rất
nhiều, bởi vì Hoàng Văn Thanh bại trận bên trong nhiệm kỳ mới tại Tỉnh ủy,
làm cho La Trạch Minh, đại quả gia của chủ tịch tỉnh này cũng trở nên khiêm
tốn, tạm thời tránh né mũi nhọn.
Nhưng La Trạch Minh khiêm tốn, cũng không thể để cho Thạch Phong Tín
buông lỏng cảnh giác đối với hắn, Thạch Phong Tín vẫn chăm chú nhìn chằm
chằm vào La Trạch Minh, không biết lúc nào La Trạch Minh sẽ khắc phục khó
khăn, càng không rõ ràng lúc nào La Trạch Minh làm ra cái gì thiêu thân.
Chẳng lẽ lần này Từ Khoáng Đạt bị đưa tin tức tố cáo là La Trạch Minh hành
động?
Có khả năng.
Chỉ là, cũng có khả năng sự việc do Dương Tân làm ra, dù sao, hiện tại, Dương
Tân đang bị công việc trong khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ khu công nghiệp kéo
đến sứt đầu mẻ trán, trên phố sớm đã đồn đại, tổng giám đốc khu nghỉ dưỡng
Hoàng Hồ Giang Văn cũng sớm đã mở miệng đưa ra yêu sách, nói ra người
thao túng chính thức phía sau lưng khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ.
Cho nên, Thạch Phong Tín suy đoán, cũng có khả năng là Dương Tân sai khiến
người khác đưa tin tức tố cáo Từ Khoáng Đạt, mục đích đúng là muốn bắt hắn,
bí thư thị ủy này xuất lực, bảo vệ bản thân Dương Tân.
...
Nhận được tin tức này, về sau, Thạch Phong Tín tham gia hết hội nghị ủy ban
tỉnh, liền lập tức chạy trở về Nam Hồ, xử lý vấn đề Từ Khoáng Đạt.
Trong văn phòng bí thư thị ủy, một trung niên, một thanh niên, phân biệt ngồi
xuống cách cái bàn.
Hai người đúng là Dương Tử Hiên, người khởi xướng tin tức tố cáo và bí thư
thị ủy Thạch Phong Tín.
"Bí thư, nghe nói ban chủ nhiệm thị ủy Từ chủ nhiệm bị người khác đưa tin tức
tố cáo? Lại có cả chứng cứ thực tế đi theo?" Dương Tử Hiên thay đổi chén trà
cho Thạch Phong Tín, sau đó mới chậm rãi nói.
Hắn nói những lời này, thật sự biết rõ mà còn cố hỏi.
"Đúng vậy, mấy ngày nay, Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố bắt đầu bắt tay vào
điều tra, đã chứng minh được Từ Khoáng Đạt tương đối mục nát trên sinh hoạt
mặt, xác thực là bao mấy tình nhân trong một căn nhà tại thành phố, một người
trong đó chính là chị Lý Học Đa khu công nghiệp các cậu, Lý Tuyết Mai!" Lúc
Thạch Phong Tín nói chuyện, trong thanh âm có chút mỏi mệt rồi, liên tục bị hai
người dòng chính phản bội và ngã xuống, lại làm cho Thạch Phong Tín bực bội
dị thường.
"Tử Hiên, chuyện này rõ ràng chính là nhằm vào tôi, cậu cảm thấy đây là dạng
tin tức tố cáo gì?" Thạch Phong Tín bồi hồi qua lại bốn phía cái bàn trong chốc
lát rồi lên tiếng hỏi.
"Bí thư, tôi cảm thấy, muốn cởi chuông phải tìm được người buộc chuông!"
Dương Tử Hiên trầm ngâm hồi lâu mới nói một câu như vậy:"Đối với vấn đề
đồng chí Từ Khoáng Đạt, tôi cảm thấy có lẽ là đau dài không bằng đau ngắn,
cuộc sống Từ Khoáng Đạt đồng chí xác thực là đã bị hủ hóa, như vậy, hắn bị
người khác đưa tin tức tố cáo cũng là chuyện sớm hay muộn thôi!"
"Cho nên, tôi cảm thấy, cử động của các nhà báo, giống như là giúp bí thư ngài,
mà không phải nhằm vào ngài!"
Dương Tử Hiên cười nhạt một tiếng, nói: "Phải biết rằng, đồng chí Từ Khoáng
Đạt hiện tại chẳng khác nào là một quả bom hẹn giờ đặt ở bên người bí thư
ngài, sớm xử lý sạch một chút, sớm phát hiện vấn đề của hắn một chút, sẽ tốt
hơn nhiều."
"Nếu như là tại thời khắc mấu chốt, lúc Thạch bí thư ngài đi trường đảng học
tập, hoặc là đang chuẩn bị thăng chức, quả bom hẹn giờ này mới bạo tạc nổ
tung, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng lớn đến không chịu nổi!" Dương Tử Hiên nhấp hớp
nước trà rồi nói.
Thạch Phong Tín hơi sững sờ, hồi lâu mới lên tiếng: "Thằng nhóc cậu nhìn vấn
đề không tệ, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, tất cả xác thực là giống như
lời cậu nói."
Dương Tử Hiên nhìn thấy quan điểm của mình được Thạch Phong Tín tiếp
nhận, trong lòng thầm thở phào, sau lưng cũng đã chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
Nếu như Thạch Phong Tín cố ý muốn tra xét nhà báo, chỉ sợ Dương Tử Hiên
cũng có khả năng bị điều tra ra, vậy thì không khác gì Dương Tử Hiên tự mình
chuyển tảng đá nện vào chân của mình rồi.
"Cho nên, tôi cảm thấy Thạch bí thư ngài hẳn là nên tập trung chú ý ở những
người bởi vì đồng chí Từ Khoáng Đạt bị Ban Kỷ Luật Thanh tra điều tra, nhảy
nhót vui vẻ nhất kia!"
Dương Tử Hiên đi rồi, Thạch Phong Tín mới bắt đầu từ từ suy nghĩ những lời
Dương Tử Hiên nói, trong lòng thì thào lẩm bẩm, Dương Tử Hiên này thật đúng
là phúc tinh, lời Dương Tử Hiên nói hôm nay, xác thực là đã nói đến đúng điểm
quan trọng.
Từ khi Từ Khoáng Đạt bị bắt, về sau, bên trong thị ủy đã có không ít tiểu nhân
tiểu quỷ chạy đến châm chọc khiêu khích, tựa như Dương Tân, muốn nhân cơ
hội náo loạn sự tình Từ Khoáng Đạt bị điều tra, dùng cái này để kéo chậm thời
gian Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố song quy Bạch Thự, kéo chậm tiến độ
bản án Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố tiến hành điều tra khu nghỉ dưỡng
Hoàng Hồ.
Như vậy, Dương Tân có thể có được càng nhiều thời gian để suy nghĩ, làm sao
để ứng đối trận ám toán cực kỳ hung hiểm này, ngoài ra, hắn cũng có thể có đầy
đủ thời gian, đi lên Tỉnh ủy ủy ban tỉnh cầu cứu.
Thạch Phong Tín cũng chứng kiến, Dương Tân gần đây rất dốc sức liều mạng
bỏ đá xuống giếng đối với Từ Khoáng Đạt, yêu cầu Ban Kỷ Luật Thanh tra
nghiêm cẩn thận điều tra vấn đề Từ Khoáng Đạt, cái này lại làm cho cảm quan
của Thạch Phong Tín đối với Dương Tân kém tới cực điểm.
Khóe miệng Thạch Phong Tín hiện lên một vòng dáng tươi cười không muốn
người nào biết, Dương Tân, là cậu bức tôi thôi, vốn tôi cũng không muốn náo
loạn công việc khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, nhưng cậu vẫn dốc sức liều mạng bỏ
đá xuống giếng, nện thân tín Từ Khoáng Đạt của tôi.
Vẻ vui vẻ của Thạch Phong Tín lạnh dần, xem ra, việc khu nghỉ dưỡng Hoàng
Hồ lần này thật đúng là phải bắt cá lớn rồi, các người đã không ngồi yên, đừng
trách tôi không có nghĩa.
Dương Tử Hiên không nghĩ tới, kế liên hoàn do mình thiết lập, vậy mà lại thành
công.
Thái độ của Thạch Phong Tín đối với án kiện khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, lúc
ban đầu là thái độ bắt cá con thả cá lớn, đến thái độ hiện tại, bắt cá lớn thả cá
con.
Điều này cũng có ý nghĩa, cả chính đàn Nam Hồ sẽ nhấc lên một mảnh gió tanh
mưa máu.
Thạch Phong Tín, Dương Tân, La Trạch Minh sẽ phải tiến hành một vòng quyết
đấu đỉnh phong, Dương Tử Hiên tự biết mình không lên được mặt bàn của
những đầu sỏ thị ủy này, nhưng Dương Tử Hiên muốn, chỉ là làm ngư ông đắc
lợi mà thôi.
Đợi Lưu Bất Khắc lái xe hơi lên đường cái Hoàng Tĩnh, về sau, Dương Tử
Hiên liền nhận được điện thoại của một người xa lạ.
Vừa cầm lên nghe, lại đúng là tiếng nói của phó bí thư thị ủy Dương Tân.
"Là Tử Hiên đồng chí sao?" Trong lời nói của Dương Tân, lại mang vẻ tận lực
nịnh nọt, hắn không xưng hô là "Dương phó thị trưởng", mà là "Tử Hiên đồng
chí", có vẻ thân thiết như anh em, nhưng từ trong miệng Dương Tân nhổ ra, lại
làm cho Dương Tử Hiên lập tức nổi da gà.
Phải biết rằng, lần trước Dương Tử Hiên chạm mặt với Dương Tân tại đại viện
thành ủy, ngay lúc đó, Dương Tân đứng ở trước mặt Dương Tử Hiên, đúng là
tương đối kiêu ngạo, đứng ở trên cao nhìn xuống.
"Dương bí thư, thị ủy có chuyện gì muốn tôi hỗ trợ sao?" Dương Tử Hiên ra vẻ
hồ đồ hỏi.
Đối với việc Dương Tử Hiên giả bộ hồ đồ, trong đầu Dương Tân liền vụng
trộm ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông Dương Tử Hiên một phen, ngoài
miệng lại có chút tươi cười, nói: "Thị ủy không có việc gì, chỉ là, lão ca tôi
muốn dùng tư cách tư nhân, mời cậu ăn một bữa cơm, chúng ta cùng là họ
Dương, ba trăm năm trước cũng là người anh em trong một gia đình, cho nên
cũng phải lén tụ tập ở cùng một chỗ, quen biết một chút!"
Dương Tân nói lời này rất cẩn thận, ý tứ nịnh nọt Dương Tử Hiên cũng biểu lộ
hết ra ngoài, không thể nghi ngờ.
Trong nội tâm Dương Tân không ngừng kêu khổ, mình nói thế nào cũng là phó
bí thư thị ủy Nam Hồ, xứng danh với nhân vật thực quyền thứ ba trong thị ủy,
không nghĩ tới, hôm nay lại phải cúi eo xuống, tự mình mời một tên thanh niên
miệng còn hôi sữa.
Điều này lại làm cho cục tức trong lòng Dương Tân rất khó tiêu tan, đến nuốt
nước miếng cũng khó.
"Không nghĩ tới, Dương bí thư lại hậu ái tôi đến vậy, tôi xin cung kính không
bằng tuân mệnh!" Dương Tử Hiên cười nhạt một tiếng rồi nói.
Rất rõ ràng, sở dĩ Dương Tân có thể hạ thấp tư thế, dùng giọng điệu thương
lượng để mời Dương Tử Hiên, cũng là bởi vì Dương Tân cho rằng Dương Tử
Hiên đã thu thập được căn cứ chính xác hắn vụng trộm đứng phía sau thao túng
khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, hơn nữa còn chơi gái và làm nhiều trò khác bên
trong khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ.
"Cứ quyết định như vậy đi, tám giờ bốn mươi đêm mai, tại phòng lầu ba khách
sạn Tĩnh Thủy, không gặp không về!" Dương Tân không nghĩ tới, Dương Tử
Hiên thật sự là rất dễ nói chuyện, lại làm cho Dương Tân có chút ngoài ý muốn.
Nhưng sau một khắc, hắn biết mình sai rồi.
"Tám giờ đêm mai? Vậy thì phải xin lỗi Dương bí thư rồi, tám giờ tối mai khả
năng là tôi có một vài hoạt động, không đi được!" Dương Tử Hiên híp hai mắt
lại, cười nói.
Sắc mặt Dương Tân biến hóa, hắn thoáng cái liền hiểu ra, đây là Dương Tử
Hiên đang làm mất mặt mũi Dương Tân hắn.
Dương Tân cảm giác mình sắp không nhịn được tức giận rồi, nhưng đúng là vẫn
phải cố gắng nhẫn nhịn xuống, hắn hận đến nghiến răng ngứa lợi, hỏi: "Vậy thì
Dương đệ, cậu định cái thời gian, lão ca tôi nhất định sẽ đi tiếp đãi."
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Lúc này còn vẫn chưa xác định được, chờ tôi
có thời gian rảnh, tôi nhất định sẽ gọi điện thoại cho Dương bí thư ngài."
Nói xong, Dương Tử Hiên liền cúp điện thoại, miệng ha ha cười phá lên.
Một đầu khác điện thoại, Dương Tân đang hung hăng ném điện thoại xuống mặt
đất, miệng phát ra một câu nói tục: "Mày chỉ là một tên tính toán, khô cứng, mất
dạy, còn muốn bố mày đợi điện thoại của mày à..."
Hiện tại, Dương Tử Hiên xác thực là không muốn tiếp xúc cùng Dương Tân
nhanh như vậy, trước mắt phải treo miệng Dương Tân lên, đến lúc cần, có thể
cướp được lợi ích càng lớn hơn.
...
Ngay tại thời điểm đường làm quan Dương Tử Hiên rộng mở, một cú điện thoại
từ văn phòng Tỉnh phủ đã gọi tới.
Dương Tử Hiên xem xét, là dãy số Tỉnh ủy, không dám chậm trễ, lập tức liền
ngừng các động tác khác, cầm lấy điện thoại nghe: "Alo, tôi là Dương Tử Hiên,
ngài là....?"
"Là Dương phó thị trưởng sao? Tôi là thư ký Trần tỉnh trưởng, tiểu Cao, Trần
tỉnh trưởng nói muốn tìm cậu có chút việc cần, buổi chiều cậu đến nhà Trần tỉnh
trưởng nói chuyện!" Tiểu Cao mang tính cách thư ký lãnh đạo tỉnh, quen thói
cẩn thận và tiếc chữ như vàng, không nên nói tuyệt đối không nói nhiều.
Dương Tử Hiên lắp bắp kinh hãi, làm sao Trần tỉnh trưởng lại đột nhiên triệu
tập mình đây?
Trần tỉnh trưởng tất nhiên là chỉ đương kim hạch tâm tuyệt đối của phe phái Đại
Danh tại La Phù, thân ngồi vị trí thường vụ phó chủ tịch tỉnh, Trần Chí ôn.
Tiểu Cao cũng đã luyện được bổn sự nhìn người, Dương Tử Hiên có thể được
Trần Chí ôn tự mình gọi vào trong nhà nói chuyện, đã nói lên Dương Tử Hiên
này đã được Trần Chí ôn thưởng thức và ủng hộ, cho nên, tiểu Cao liền tìm hiểu
càng kỹ về thân phận Dương Tử Hiên.
Không biết không sao, hiểu rõ lại càng hoảng sợ.
Tiểu Cao nhìn tuổi thọ của Dương Tử Hiên khi đảm nhiệm chức vụ cán bộ tỉnh
quản, thiếu chút nữa đã bị hù ngã rồi, phải biết rằng, tiểu Cao năm nay không
sai biệt lắm, cũng đã 35 tuổi, nhưng luận cấp bậc, vẫn chưa đạt được trình độ
của Dương Tử Hiên.
Hơn nữa, Dương Tử Hiên là cán bộ từng bước một lớn lên từ cơ sở, so với tiểu
Cao, loại này thư ký lãnh đạo xuất thân đãi ngộ tốt thì khả năng giỏi hơn không
ít, tiền đồ thập phần rạng rỡ.
"Đa tạ Cao thư ký nhắc nhở, đúng rồi, lần này Trần Chí ôn chủ tịch tỉnh muốn
tôi đi đến nhà nói chuyện vào lúc nào?" Dương Tử Hiên vội vàng đáp lại.
Đại quỷ dễ tránh tiểu quỷ khó chơi, đạo lý này, Dương Tử Hiên thập phần tinh
tường, đối với thư ký và lái xe bên người lãnh đạo, Dương Tử Hiên luôn trước
sau như một, giữ thái độ cam chịu, có thể kéo tốt quan hệ liền tận lực kéo quan
hệ.
"Bây giờ, cậu tới đi, buổi chiều Trần tỉnh trưởng sẽ về nhà!" Tiểu Cao nói.
Dương Tử Hiên vội vàng nói: "Vâng, tôi sẽ lập tức bảo người lái xe qua đấy!"
Cúp điện thoại xong, Dương Tử Hiên liền phân phó Lưu Bất Khắc, lập tức gia
tăng tốc độ, hoả tốc đến tỉnh.
Xe đứng tại đại viện Tỉnh ủy, vừa mới tiến vào đại viện, Dương Tử Hiên liền
gặp phải một oan gia.
"Là cô?" Dương Tử Hiên vừa bước vào đại viện cơ quan, đã nhìn thấy Trần Ấu
Trúc từng có duyên phận gặp mặt.
"Trần Ấu Trúc?"
"Dương Tử Hiên?"