Chương 248: Cơ hội tới

"Cái này, để cho tôi hãy suy nghĩ một chút đã!"

Thạch Phong Tín có chút do dự nói.

Dương Tử Hiên biết rõ Thạch Phong Tín đang do dự cái gì, kỳ thật, bối cảnh

của Thạch Phong Tín ở trong tỉnh rất không thâm hậu, cho nên, Thạch Phong Tín

làm bí thư thị ủy cũng có chút thiệt thòi so với các bí thư khác.

Hiện tại Thạch Phong Tín khẳng định không muốn nhấc lên một phen gió tanh

mưa máu trong Nam Hồ, bởi vậy, Thạch Phong Tín có chút không quá tán đồng

đối với cách nhìn bắt cá lớn thả cá con của Dương Tử Hiên.

Chỉ là, Thạch Phong Tín có thể ở trong hoàn cảnh như vậy, vẫn bảo trì tác

phong cường thế trước sau như một, đã xem như là rất tốt rồi.

Cúp điện thoại xong, về sau, Dương Tử Hiên cũng thở dài, bí thư này cũng

không dễ làm.

...

Trong đại lâu ủy ban thành phố.

"Thị trưởng, hôm nay ở khu công nghiệp đã xảy ra một đại sự!" Thư ký thị

trưởng Phương Vân vội vàng vọt vào văn phòng thị trưởng, lo lắng nói.

"Đại sự gì, vội vàng hấp tấp như vậy làm gì?"

La Trạch Minh thả báo chí trong tay ra, tâm tình có chút lo lắng và phiền muộn.

Trong khoảng thời gian này, La Trạch Minh xác thực cũng là thập phần phiền

muộn

Nguyên nhân có hai.

Một là, lão lãnh đạo La Trạch Minh hiện tại là chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh

đã có chút thất bại, hắn cũng nhìn ra được Hoàng Văn Thanh gần đây rất buồn

bực.

Vốn tiếng hô đẩy Hoàng Văn Thanh lên Bí thư Tỉnh ủy rất cao, ai ngờ cuối cùng

vẫn không thể như ý nguyện, lại để cho Chu Trì Khôn, tỉnh trưởng Lỗ tỉnh về

thứ nhất.

Chu Trì Khôn là người làm chủ tịch tỉnh ở đại tỉnh kinh tế vùng duyên hải, tuổi

tác so với Hoàng Văn Thanh còn nhỏ hơn vài năm tuổi, cái này lại làm cho

trong nội tâm Hoàng Văn Thanh cảm thấy thập phần không công bằng.

Hoàng Văn Thanh tự cảm giác tư lịch của mình so với Chu Trì Khôn còn lão

thành hơn, cẩn trọng mệt nhọc vài năm vì La Phù, cho dù không có công lao

cũng cũng có khổ lao, tại sao trung ương lại không nhìn thấy đây?

Hơn nữa, gần đây, một ít mâu thuẫn giữa Chu Trì Khôn và Hoàng Văn Thanh đã

xảy ra, Chu Trì Khôn xuất thân là chủ tịch tỉnh đại tỉnh vùng duyên hải, đối với

khốn cục kinh tế La Phù tỉnh, có thể nói là rất nhanh liền sờ soạng ra tình huốn

đại khái.

Mặc dù nói cách ngày đúng bệnh hốt thuốc còn rất xa, nhưng có lẽ là đã nhìn ra

một ít nguyên nhân kinh tế La Phù phát triển chậm chạp không tiến.

Đầu tiên, Chu Trì Khôn cảm thấy tác phong quan liêu của ủy ban tỉnh thập phần

nghiêm trọng, rất nhiều nghành chức năng ủy ban tỉnh đều có không khí quan

liêu biến thành phong trào, cái này có quan hệ đến bản thân Hoàng Văn Thanh.

Tính cách Hoàng Văn Thanh cùng loại với La Trạch Minh, thiên hướng về âm

nhu, tâm cơ thâm trầm, thời điểm rất nhiều quan viên chính phủ tỉnh đi đến chỗ

Hoàng Văn Thanh xin chỉ thị, báo cáo công tác, đều là nơm nớp lo sợ.

Không khí cả ủy ban tỉnh rất trầm lặng, không có cái loại khí thế nhiệt tình ngất

trời nào, không có cái loại cảm giác tình cảm mãnh liệt thiêu đốt nào, cái này

lại làm cho Chu Trì Khôn cảm thấy hết sức bất mãn.

Cho nên, hai lần gần đây, trên hội Thường ủy tỉnh ủy, Chu Trì Khôn đều thăm dò

đưa ra chuyện tiến hành thay đổi đối với một ít người phụ trách nghành chủ yếu

chức năng trong ủy ban tỉnh, nhưng đều bị Hoàng Văn Thanh phản đối kịch liệt.

Chu Trì Khôn mới tới, đối với tính nết các thường ủy trên hội thường ủy, đều

chưa thăm dò rõ ràng, cho nên, trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn ẩn nhẫn

không phát, nhưng trong Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, đã bắt đầu có mùi thuốc súng nhàn

nhạt tràn ngập.

Con đường làm quan của lãnh đạo không thông thuận, khiến cho tiền đồ của La

Trạch Minh cũng có chút ảm đạm, gần đây La Trạch Minh mấy lần chạy đến

tỉnh thành bái phỏng lão lãnh đạo, nhưng lão lãnh đạo có vẻ rất mệt mỏi, dường

như không để bụng đối với mình như trước kia, cái này lại làm cho La Trạch

Minh có cảm giác phiền muộn khó tả.

Một mặt khác, La Trạch Minh cũng bị trói chân trói tay khi thi hành biện pháp

chính trị ở thành phố Nam Hồ, trong khoảng thời gian này, La Trạch Minh cũng

luôn một mực tự hỏi vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Cuối cùng, La Trạch Minh suy được ra một cái kết luận.

Dương Tử Hiên.

Cũng bởi vì Dương Tử Hiên này đến, khiến cho quyền lực vốn đã tới cục diện

cân đối ở Nam Hồ, một lần nữa bị đánh phá.

Vốn là hai người Thạch Phong Tín cùng La Trạch Minh đều đạt đến quyền lực

cân đối, nhưng Dương Tử Hiên đến, lại để cho Thạch Phong Tín thấy được hi

vọng mới, thấy được hi vọng đáp lên tuyến lãnh đạo Tỉnh ủy, lại bắt đầu cường

thế.

Thạch Phong Tín bắt đầu cường thế, La Trạch Minh làm gì cũng bị trói chân

trói tay rồi, dù sao, Thạch Phong Tín cũng đã từng sống ở vị trí thị trưởng nhiều

năm, có thể nói đại bộ phận nhân ủy ban thành phố đều là thành viên Thạch

Phong Tín lưu lại, một khi Thạch Phong Tín cường thế, liền khiến cho La Trạch

Minh làm gì cũng không hài lòng.

La Trạch Minh nhiều lần muốn ra tay với Dương Tử Hiên, nhưng đều bị Dương

Tử Hiên thoải mái né tránh, hơn nữa, Dương Tử Hiên thường xuyên ra bài

không theo như lẽ thường, trên hội nghị đảng ủy ban thành phố, Dương Tử Hiên

cũng thường xuyên đưa ra ý kiến trái ngược với La Trạch Minh, đưa ra ý kiến

không đồng ý, những việc này cũng làm cho La Trạch Minh coi Dương Tử Hiên

là cái đinh trong mắt, muốn nhổ ra cho thống khoái.

"Thị trưởng, đêm nay, Dương Tử Hiên dẫn người đến khu nghỉ dưỡng Hoàng

Hồ điều tra, phong tỏa toàn bộ hoạt động ở đấy!" Thư ký Phương Vân nhận

được tin tức trước tiên, liền chạy đến nói cho La Trạch Minh.

"Cái gì?"

Báo chí trong tay La Trạch Minh rơi lên trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy khiếp

sợ.

Đối với bối cảnh khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, La Trạch Minh biết quá tường tận,

không nghĩ tới, Dương Tử Hiên này lại có can đảm chọc vào tổ ong vò vẽ như

thế.

"Dương Tử Hiên dùng danh nghĩa gì để đi vào khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ điều

tra?" La Trạch Minh bình tĩnh lại, hỏi.

"Dùng danh nghĩa sửa trị trị an toàn bộ thành phố để hành động thăm dò!" Thư

ký Phương Vân cẩn thận từng li từng tí trả lời, gần đây tâm tình ông chủ đúng là

rất không tốt, cũng không nên làm cho hắn phiền não.

La Trạch Minh bồi hồi tại chỗ một hồi, sau đó mới quay đầu, trên mặt lộ ra vẻ

vui mừng, nói: "Chúng ta có trò hay để nhìn rồi, cậu đi ra ngoài trước, có tin

tức gì mới nhất, lập tức tiến đến truyền đạt cho tôi!"

Thư ký Phương Vân thấp giọng nói hùa một tiếng, sau đó liền lui ra.

Sau khi đuổi thư ký rời khỏi phòng, La Trạch Minh không nhịn được mà cười

lên ha hả, nói: "Dương Tử Hiên à, Dương Tử Hiên, mới vừa rồi tôi còn nghĩ

cách làm sao để nhổ cái đinh cậu ra khỏi mắt, không nghĩ tới, cậu lại tự mình

chuyển tảng đá nện vào chân mình, ăn no rỗi việc, không có chuyện gì, vậy mà

lại đi chọc tổ ong vò vẽ khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ kia, cái này thật sự là tự gây

nghiệt không thể sống!"

"Đối phó người như Dương Tử Hiên, phải dùng kìm sắt, ném củ khoai lang

phỏng tay này đi thật xa!" La Trạch Minh âm thầm cười nói ở trong lòng, nhớ

tới phó bí thư thị ủy Dương Tân, cảm thấy hắn đúng là một cái kìm sắt.

"Dương Tử Hiên à, Dương Tử Hiên, đây là cậu tự mình làm bậy, khỏi phải

trách tôi thổi gió lạnh tại trước mặt Dương Tân." Vài ngày qua, La Trạch Minh

chưa từng vui vẻ như thế, trong khoảng thời gian này chỉ có tin tức vừa xong là

để cho tâm tình La Trạch Minh thư thái nhất.

La Trạch Minh chỉ biết sau lưng khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ có một đám lãnh

đạo thành phố ủng hộ, thậm chí còn có chút ít lãnh đạo cấp thành phố về hưu.

Nhóm người này dùng Dương Tân cầm đầu, bao phủ cả khu nghỉ dưỡng Hoàng

Hồ, mặc dù là hắn và Thạch Phong Tín, cũng không dám cầm chỗ này ra để lập

uy, không nghĩ tới, Dương Tử Hiên lần này lại dám đầu tư lớn như thế.

"Nhìn tình huống lần này, thật đúng là cậu đang muốn chơi lửa tự mình hại mình

đây mà!" Khóe miệng La Trạch Minh hiện lên một vòng vui vẻ không muốn

người nào biết

Cầm điện thoại trên mặt bàn lên, La Trạch Minh bấm số điện thoại phó bí thư

thị ủy Dương Tân.

Dương Tân có chút gấp gáp, bởi vì Dương Tân vừa vặn nhận được tin tức,

cũng cảm thấy rất tức giận, vừa cầm điện thoại lên, liền tức giận hỏi: "Ai ?"

"Dương bí thư sao? Tôi là Trạch Minh đây." La Trạch Minh nói rất nhẹ nhàng.

Dương Tân nhất thời giật mình một cái, phải biết rằng bình thường giao tình

giữa Dương Tân cùng La Trạch Minh không sâu, lúc đụng mặt nhau đều là khi

giải quyết việc chung, xong xuôi liền đi, không nói gì nhiều.

Cái này cũng có quan hệ đến bản thân phe phái bọn họ, Dương Tân xuất thân từ

phe phái bản địa, La Trạch Minh thì là người hệ chủ tịch tỉnh, hai phe phái này,

mặc dù không đến mức thế như nước lửa, nhưng đều tự làm theo ý mình, cũng

thường xuyên cạnh tranh.

Cho nên, giữa La Trạch Minh và Dương Tân không có giao tình gì, Dương Tân

cảm thấy rất kỳ quái, tại sao La Trạch Minh đột nhiên gọi điện thoại cho hắn.

"Thị trưởng, đã trễ thế như vậy, còn có chuyện gì sao?" Dương Tân dùng ngữ

khí bình tĩnh hỏi.

"À, tôi chỉ là nghe nói đêm nay khu công nghiệp phát sinh ít chuyện, không biết

Dương bí thư có nghe nói không?" La Trạch Minh ra vẻ hồ đồ hỏi.

"Hả?" Dương Tân cũng ra vẻ hồ đồ trả lời.

"Tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, không có ý tứ gì khác." La Trạch

Minh cười ha ha, nói: "Nếu như Dương bí thư có cái gì cần giúp đỡ, cứ việc

nói ra."

Sắc mặt Dương Tân hòa hoãn xuống, hơi sững sờ nói: "Thị trưởng yên tâm, nếu

như cần giúp đỡ, tôi sẽ nhất định mở miệng."

Mặc dù Dương Tân biết La Trạch Minh xum xoe như thế, khẳng định cũng

không có hảo tâm gì, nhưng hiện tại, tình thế xác thực là thập phần bất lợi đối

với Dương Tân, cho nên, Dương Tân cũng không muốn lập tức cự tuyệt.

Dù sao, La Trạch Minh cũng mang tư cách thị trưởng, đã khống chế không ít

nghành chức năng chính phủ, làm việc thuận tiện hơn nhiều so với hắn, phó bí

thư quản Đảng này, hơn nữa, nhiều hơn một minh hữu, Dương Tân càng có lòng

tin đối với việc vượt qua cửa ải khó lần này.

Cúp điện thoại xong, về sau, Dương Tân đặt mông ngồi trên mặt ghế, cả người

như bị tê liệt.

Ánh mắt dần dần rét lạnh mà lạnh buốt, thì thào tự nói, Dương Tử Hiên, chẳng

lẽ lần này chúng ta thật sự phải liều đến mức cậu chết tôi sống sao?

Thở dài, Dương Tân một lần nữa ngồi ngay ngắn, từ tình thế khu công nghiệp

truyền về, xác thực là rất bất lợi đối với hắn, toàn bộ tài liệu trong tay Bạch

Thự bị Dương Tử Hiên lấy đi rồi, phỏng chừng ngày mai sẽ giao cho Ban Kỷ

Luật Thanh tra thành phố, Bạch Thự bị song quy chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Giang Văn bị bắt rồi, cái này lại làm cho Dương Tân càng lo lắng hơn, Giang

Văn là người trực tiếp tiếp đãi qua Dương Tân mấy lần, trong tay hắn, rất có

thể nắm được nhược điểm của mình, cái này lại làm cho Dương Tân có chút

kinh hồn táng đảm.

Phó thị trưởng Trịnh Xây Minh bị bắt, cái này và Dương Tân hắn không quan hệ

nhiều lắm, nhưng cũng nói sáng tỏ một vấn đề, đó chính là sau lưng Dương Tử

Hiên khẳng định có người làm chỗ dựa, bằng không thì Dương Tử Hiên không

thể bắt Trịnh Xây Minh, một cán bộ tỉnh quản.

Linh cơ Dương Tân bỗng nhiên vừa động, có lẽ sự tình không đến mức bết bát

như mình nghĩ.

Dương Tử Hiên không có động cơ liều đến mức cậu chết tôi sống với mình.

Có lẽ mình nên vậy đi tìm Dương Tử Hiên, tự mình nói chuyện một chút.

Không nghĩ tới, mình đường đường là một phó bí thư thị ủy, lại phải đi tìm một

thằng nhóc hai mươi tuổi đàm điều kiện, trong lòng Dương Tân bốc lên một tia

cảm xúc bi ai.

...

"Lão Lưu, Giang Văn đã mở miệng chưa?" Dương Tử Hiên vừa đi vừa hỏi.

"Thị trưởng, vẫn chưa mở, có cần tôi xuất mã hay không?" Lưu Bất Khắc có

chút kích động, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.

Trước kia Lưu Bất Khắc đúng là đã tra tấn không ít người, hiện tại cũng có chút

nghiện, lại làm cho Dương Tử Hiên hoài nghi, có phải là tâm lý lão Lưu này có

chút méo mó hay không.

Dương Tử Hiên cười mắng: "Anh ra mặt, đảm bảo Giang Văn sẽ mất một lớp

da!"

"Chỉ là, Giang Văn này đúng là không dễ đột phá như vậy, tôi vốn cho rằng

Giang Văn một mực sống an nhàn sung sướng trong khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ,

tựa như một quả hồng mềm dễ bóp, không ngờ lại như là một khối xương cứng!"

Dương Tử Hiên thở dài nói.

"Loại người đáng thương tất có chỗ đáng hận, giống nhau, loại người đáng hận

tất nhiên cũng có chỗ đáng thương!"

Dương Tử Hiên thở dài nói, trước kia Giang Văn hành tẩu giang hồ, trà trộn tại

đặc khu Lĩnh Nam, khẳng định cũng đã ăn phải không ít đau khổ, cho nên hiện

tại cũng là một khối xương cứng, một mực không chịu khuất phục Dương Tử

Hiên.

"Xương cốt cứng như vậy, nội tâm cũng thập phần mạnh mẽ, thủ đoạn nhẹ chỉ sợ

rất khó làm cho hắn thần phục, có lẽ là cần thay lối tắt mới được!" Dương Tử

Hiên thở dài nói.

"Bí thư có ý gì không?"

Lưu Bất Khắc theo sát Dương Tử Hiên hỏi.

"Khẳng định là có, nhưng không vội, tôi đang đợi!" Dương Tử Hiên cười một

tiếng quỷ dị.

"Chờ cái gì?"

Dương Tử Hiên dừng lại một chút, hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi đang đợi điện

thoại của Dương Tân, tôi tin tưởng hiện tại hắn nhất định là không ngồi yên,

khẳng định đã cho rằng tôi nắm giữ nhược điểm gì đó của hắn, sẽ đến nói điều

kiện với tôi!"

"Lão Lưu, hiện tại anh cần phải làm, là đi ra ngoài, thả các loại tin tức nho nhỏ

ra, nói Giang Văn đã không gánh được, muốn cung khai rồi, toàn bộ người sau

lưng điều khiển khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ đều xuất hiện rồi!"

"Tôi cũng không tin, Dương Tân dính vào việc như vậy mà còn có thể ngủ yên

ổn được!"

...

Ngày hôm sau, Dương Tử Hiên lại để cho Hồ Khải mang toàn bộ khoản thu và

chi của khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ lên thành phố, giao cho Ban Kỷ Luật Thanh

tra thành phố.

Đoạn thời gian này, bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố Phùng Mạnh Lực

cũng đang lo được lo mất.

Từ khi biết được Dương Tử Hiên và bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh Trương

Luân quan hệ mật thiết, về sau, cuộc sống hàng ngày của Phùng Mạnh Lực khó

có thể bình an, rất muốn tìm một cơ hội nói chuyện cùng Dương Tử Hiên, nhưng

lại không kéo nổi mặt mũi xuống.

Dù sao, Phùng Mạnh Lực hiện tại đã hơn bốn mươi tuổi, muốn hắn hướng một

thằng nhóc hơn hai mươi tuổi đầu xin lỗi, có điểm giống như là nói chuyện

hoang đường viển vông.

Không nghĩ tới, cơ hội rất nhanh đã tới rồi, nhận được tài liệu Hồ Khải đưa đến

Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, về sau, Phùng Mạnh Lực lập tức tổ chức hội

nghị Ban Kỷ Luật Thanh tra, nghiên cứu vấn đề khu công nghiệp, trước kia,

Lương Văn Xây đã xin chỉ thị Thạch Phong Tín, phải xử lý khiêm tốn.

Hội nghị cuối cùng cũng quyết định, lập tức tiến hành song quy Bạch Thự,

nhưng phải tiến hành khiêm tốn, tận lực không ảnh hưởng đến sự phát triển của

khu công nghiệp.

Trước khi dẫn Bạch Thự từ trong nhà đi, Phùng Mạnh Lực đã gọi điện thoại

cho Dương Tử Hiên.

"Tử Hiên đồng chí đấy à?" Xưng hô Phùng Mạnh Lực rất thân thiết, tận lực làm

ra một bộ dáng ngang hàng.

Phùng Mạnh Lực không biết quan hệ chính thức giữa Dương Tử Hiên cùng

Trương Luân, nhưng Dương Tử Hiên mới hơn hai mươi tuổi, liền ngồi ở vị trí

cán bộ phó sở, thực sự có thể được xưng tụng là ngôi sao của ngày mai, cho

nên, Phùng Mạnh Lực cũng rất thích kết giao với Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên cũng đã tính tới việc Phùng Mạnh Lực sẽ gọi điện thoại cho

mình, thứ nhất là về chương trình, Bạch Thự vẫn còn là thành viên lãnh đạo khu

công nghiệp, Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố muốn dẫn hắn đi, có lẽ vẫn cần

hỏi hỏi ý kiến Dương Tử Hiên trước.

Thứ hai, Phùng Mạnh Lực khẳng định cũng muốn thông qua mình, đáp quan hệ

với Trương Luân, hiện tại không ít người chính đàn Nam Hồ đã biết Dương Tử

Hiên có quan hệ mật thiết với bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.

"Chúng tôi nhận được tin tức tố cáo của quần chúng đối với đồng chí Bạch Thự

khu công nghiệp, cũng nhận được tin tức tố cáo chính phủ khu công nghiệp, nói

trắng ra là đồng chí Bạch Thự tham ô khoản chi tiêu công, sai khiến nhân viên

công tác khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ tổ chức cung cấp phục vụ ngoài pháp luật

và nhiều hạng tội danh, Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố chúng tôi sẽ tiến hành

điều tra song quy đối với hắn."