Cứu Uy Tân nhìn rõ ràng chữ trên mặt chứng minh công tác, nhất thời choáng
váng một hồi...
“ Chúng ta là nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố Nam Hồ, xin
Cứu tổng đi theo chúng ta đến thành phố một lần để hỗ trợ điều tra! “
Người đàn ông sắc mặt như sắt, không chút do dự phân ra hai bên, bắt lấy cánh
tay Cứu Uy Tân, mang theo Cứu Uy Tân từ phòng trong ra ngoài...
Loáng thoáng còn có thể nghe được thanh âm lo lắng của Cứu Uy Tân đang biện
hộ: “ Rốt cuộc là tôi phạm vào sự tình gì, Ban Kỷ Luật Thanh tra các anh dựa
vào cái gì mà bắt tôi, tôi muốn gặp Thạch bí thư... “
Trên quảng trường Nam thép, các cán bộ tầng giữa đông nghịt, cùng với mấy
phó tổng Nam thép trên đài chủ tịch đều là hai mặt nhìn nhau, nói không nên lời.
Phải biết rằng, Cứu Uy Tân tại Nam thép chính là tồn tại giống như thần, nhưng
từ khi một khắc Ban Kỷ Luật Thanh tra mang Cứu Uy Tân đi này, hắn muốn triệt
để ngã từ trên điện thờ thần xuống đất...
Rất nhiều cán bộ công nhân viên chức Nam thép, dường như không thể tiếp
nhận được sự thật này, quá đột ngột, quá kì quái, quá rung động.
...
Trong khách sạn Tĩnh Thủy, Từ Á Bình đang ăn cơm cùng chủ tịch hội liên hiệp
phụ nữ thành phố Triệu Như, bỗng nhiên nhận được điện thoại của một bằng
hữu Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, Từ Á Bình hướng Triệu Như xin lỗi, liền
đi ra ngoài hành lang nghe điện thoại.
Điện thoại là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố Phùng Mạnh Lực gọi tới.
“ Lão Cứu bị song quy rồi! “ Thanh âm Phùng Mạnh Lực có chút mỏi mệt.
“ Phạm vào sự tình gì? “
“ Tôi cũng vừa mới nhận được tin tức, là lão Lương ra tay, đoán chừng là có
quan hệ đến án buôn lậu Dương Tử Hiên phá được trước đó không lâu! “
Lúc Phùng Mạnh Lực nói chuyện, cũng là thập phần phiền muộn, phải biết rằng,
Phùng Mạnh Lực hắn mới đúng là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, tại
trước khi Lương Văn Xây phái người song quy, vậy mà không hề hướng hắn xin
chỉ thị, mà là trực tiếp báo cáo với Thạch Phong Tín.
Trực tiếp vượt qua hắn, bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra, Phùng Mạnh Lực có thể
không phiền muộn sao?
Nhưng Phùng Mạnh Lực lại không thể nói cái gì, dù sao, Thạch Phong Tín cũng
là thị ủy người đứng đầu, Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố cũng nằm phía dưới
sự lãnh đạo của Thạch Phong Tín, Lương Văn Xây trực tiếp hướng Thạch
Phong Tín xin chỉ thị, quy trình này rất khó đâm chọc ra cái gì.
“ Lại là Dương Tử Hiên? “ Từ Á Bình lắp bắp kinh hãi, che miệng lại, nói
không nên lời.
“ Án buôn lậu lần này phỏng chừng là liên lụy rất rộng, trước kia, danh nhân
Nam Hồ chúng ta, thương nhân Lương Lại Hưng đã bị cục công an mang đi, khu
Tĩnh Thủy bọn em có mấy cán bộ đi lại tương đối gần cùng Lương Lại Hưng,
phỏng chừng cũng có vấn đề, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt! “ Phùng Mạnh
Lực nói.
“ Dương Tử Hiên đoán chừng là muốn mượn án buôn lậu lần này, lập uy tại ủy
ban thành phố, hiện tại hắn thập phần được Thạch bí thư tín nhiệm và ủng hộ,
em ngàn vạn lần không nên trêu chọc hắn, cũng không nên đối nghịch cùng hắn!
“
“ Thằng nhóc này, tuy nhiên trẻ tuổi, nhưng là ra tay cực kỳ lợi hại, em đối
nghịch cùng hắn, có hại chịu thiệt, nhất định là em! “
Từ Á Bình thoáng trầm mặc một tý, nói: “ Không quá mức như vậy chứ, thằng
nhóc kia chơi dao găm ở sau lưng cũng chỉ là cao thủ mà thôi, nhưng hắn mới
hai mươi mấy tuổi, kinh nghiệm chính diện đối chiến có thể phong phú hơn so
với chúng ta? “
Phùng Mạnh Lực lắc đầu, nói: “ Em đừng không tin, âm mưu thì hắn là hảo thủ,
lần trước nhà máy chế biến giấy thiếu chút nữa đã làm cho em tổn thương đến
gân cốt, nhưng là dương mưu cũng là thập phần cường đại! “
“ Tôi nhìn hồ sơ một chút, thủ đoạn buôn lậu của Lương Lại Hưng cực kỳ kín
kẽ, nhưng hắn chỉ huy mấy cái nghành công an, hải quan, mậu dịch với bên
ngoài, chỉ trong vòng một đêm đã bắt được chứng cớ Lương Lại Hưng phạm
tội, nói hết các tội rõ ràng rành mạch! “
“ Phải biết rằng, nếu giao án kiện như vậy cho tôi, chỉ cần làm rõ đống tội kia,
chỉ sợ không mất mấy tháng là không làm ra nổi, nhưng hắn chỉ cần một đêm
liền làm rõ đầu mối. “
“ Đây chính là dương mưu quang minh chính đại, đẩy đổ Lương Lại Hưng, chọc
ra Cứu Uy Tân, em cảm thấy em đấu được người như vậy sao? “ Phùng Mạnh
Lực bình tĩnh nói.
“ Cứu Uy Tân và Lương Lại Hưng đều là danh nhân trong giới kinh doanh Nam
Hồ, trận địa chấn này dư chấn không nhỏ, cậu đừng lẫn vào tiến vào, tôi cũng
không có ý định lẫn vào! “
Phùng Mạnh Lực dặn dò thêm vài câu, mới buông điện thoại xuống.
Triệu Như thấy được thần sắc Từ Á Bình có chút không đúng, liền quan tâm
hỏi: “ Từ tỷ, phát sinh chuyện gì rồi à? “
Từ Á Bình thở dài, nói: “ Trời Nam Hồ muốn thay đổi rồi! “
...
Thành phố, trong phòng thẩm vấn người bị song quy, bộ mặt Cứu Uy Tân vô
thần ngồi tại chỗ.
“ Cứu tổng, anh cũng là người biết chuyện, có biết Lương Lại Hưng là người
thế nào không? “ Đối diện Cứu Uy Tân là ba nhân viên công tác Ban Kỷ Luật
Thanh tra cao lớn.
Lần lượt một cây viết, một chén nước, một trang giấy, được để vào trước mặt
Cứu Uy Tân.
“ Tự anh chủ động bàn giao rõ ràng vấn đề của anh đi, như vậy mới có lợi đối
với tất cả chúng ta! “
Cứu Uy Tân đột nhiên xé nát tờ giấy, vứt mực, giẫm nát cái bút, quát: “ Tôi
muốn gặp Thạch bí thư, rốt cuộc tôi phạm vào sai làm gì, dựa vào cái gì mà
nhốt tôi tại đây, dựa vào cái gì... “
“ Cứu Uy Tân tôi đi theo làm tùy tùng cho Nam thép, cực cực khổ khổ công tác
hơn nửa đời người, chẳng lẽ tôi không thể hưởng thụ thành quả lao động của
mình một tý, vì cái gì?
“ Tôi bán chút vật liệu thép còn phải lén lút, tôi đúng là tổng giám đốc và bí
thư đảng ủy Nam thép, vì cái gì mà bán chút vật liệu thép còn phải lén lút, còn
muốn đổ lên đầu tôi một cái mũ buôn lậu, vì cái gì... “
Cứu Uy Tân quát câu cuối cùng, có chút khàn cả giọng, bắt đầu mang theo tiếng
khóc nức nở...
Ba nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra mặt không biểu tình, ghi lại lời
Cứu Uy Tân nói xuống tờ giấy.
...
Tại thời điểm Cứu Uy Tân đang ở trong phòng thẩm vấn thành phố, Dương Tử
Hiên lại cùng Trương Tuyết Bách chơi thuyền ở Nam Hồ, trời chiều chói mắt,
gợn sóng lăn tăn, hoa mỹ dị thường...
Trương Tuyết Bách ngồi ở trước thuyền mộc, ngẩng khuôn mặt lên, hưởng thụ
một chút ánh chiều cuối cùng sưởi ấm.
“ Khí chưng Vân Mộng Trạch, Tuyết Bách, chị đến Nam Hồ lần này, không phải
là nhớ về di chỉ Vân Mộng Trạch chứ? “ Dương Tử Hiên ngồi ở bên người
Trương Tuyết Bách, cười hỏi.
Mắt mũi Trương Tuyết Bách như vẽ, váy sợi tơ dài, rũ xuống dưới thuyền nhỏ,
làm cho nàng có vẻ cao quý trang nhã, đoan trang mà xinh đẹp.
“ Phương vị Vân Mộng Trạch trên sử sách xác thực là cách Nam Hồ các cậu
không xa, chỉ là, chỉ cần trong lòng cậu có Vân Mộng, ở đâu cũng đều là Vân
Mộng Trạch! “ Trương Tuyết Bách hé miệng cười nói.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, không tiếp tục quấy rầy nàng, có lẽ nàng cũng cần
một ít hồi ức đẹp ở Nam Hồ để hòa tan đoạn trí nhớ tai nạn xe cộ kia.
Sau khi chơi thuyền Nam Hồ xong, Dương Tử Hiên và Trương Tuyết Bách
không trở lại nội thành, mà là tìm nhà hàng nhỏ bình thường bên bờ Nam Hồ,
ngồi xuống, ngoài cửa sổ có lẽ vẫn là non sông tươi đẹp của Nam Hồ.
“ Nam Hồ các cậu được bảo vệ môi trường khá tốt, không bị ô nhiễm quá
nghiêm trọng. “ Trương Tuyết Bách chống chiếc cằm thon nói.
Lúc này ý thức bảo vệ môi trường trong nước còn là ở vào chính giữa giai đoạn
nảy sinh, không giống như đời sau, bình luận đầy rẫy khắp nơi.
“ Cái này cũng phải quy về công lao bí thư của chúng ta, ánh mắt Thạch bí thư
tương đối vượt mức quy định, có hắn chủ chính Nam Hồ chúng ta, coi như là
tạo phúc cho đám ngư dân Nam Hồ này, bằng không thì cũng không biết đã ô
nhiễm thành bộ dáng gì nữa, đám ngư dân dựa vào đánh cá mà sống này cũng
không còn mảnh đất cắm dùi! “
“ Xem ra cậu đánh giá rất cao đối với bí thư Nam Hộ, tôi lại muốn nghe xem
những người trong khu công nghiệp đánh giá tiểu bí thư thế nào đó! “ Trương
Tuyết Bách có khi cũng sẽ lộ ra một mặt trẻ con, cười cười nhõng nhẽo.
Lại là “ tiểu bí thư “ rồi?
Trong lòng Dương Tử Hiên buồn bực một hồi.