“ Biết Ngô thiếu lợi hại thế nào chưa?. “
Lão Tạ ở bên cạnh giúp đỡ chế nhạo Dương Tử Hiên, nói: “ Tôi xem cậu, có lẽ
là nhanh hướng Ngô thiếu chúng ta nhận sai lầm đi, bằng không thì cậu trở về
đơn vị, sẽ bị lãnh đạo của cậu mắng, nghiêm trọng một chút, thậm chí ngay cả
chén cơm của cậu cũng sẽ bị mất, phải biết rằng, các mối quan hệ của Ngô giám
đốc tại quản ủy hội bên kia cũng là thập phần thâm hậu, rất nhiều lãnh đạo khu
công nghiệp nhìn thấy Ngô giám đốc, đều là nơm nớp lo sợ, chính cậu từ từ
nghĩ kĩ lại đi. “
“ Cái này thật là là trò chê cười khôi hài nhất tôi từng nghe qua. “ Dương Tử
Hiên nhịn không được cười lên
“ Bên trong khu công nghiệp này, người có thể làm cho tôi mất chén cơm còn
chưa xuất hiện đâu, chớ nói chi là dạng người như Ngô Tông Lương, cái loại
chưa thuộc về lãnh đạo chủ yếu khu công nghiệp! “ Dương Tử Hiên nói.
Ngô thiếu nghe được Dương Tử Hiên gọi thẳng danh tự phụ thân, đang muốn
tức giận phát tác.
Bên ngoài nhà hàng, mấy người nam tử mặc đồng phục cảnh sát đi theo sau lưng
Lý Bất Phàm, nối đuôi nhau mà vào .
Mấy tổng giám đốc chế dược trong khu công nghiệp hết sức quen thuộc mấy
cảnh sát này, vội vàng đi lên nắm tay cùng mấy người cảnh sát.
Lão Tạ cũng tranh thủ thời gian đi lên, nắm tay cùng mấy cảnh sát, nói: “ Các
ngài đến thật đúng lúc, chúng ta tại đây vừa mới xảy ra một chuyện ngoài ý
muốn. “
Bình thường, lão Tạ cũng có quan hệ rất tốt cùng những cảnh sát này, ra ra vào
vào không ít lần, đều đưa cho những cảnh sát này chút thuốc rượu, rất quen
thuộc nhau.
Lão Tạ chỉ vào mảnh đống chén đĩa bừa bộn trên mặt đất, cùng với cái bàn đổ,
nói: “ Vừa rồi chúng ta đang đang dùng cơm, chính là người trẻ tuổi này tới ép
buộc tôi cùng Ngô thiếu chuyển vị trí, chúng tôi không chịu chuyển, người thanh
niên này giận dữ, liền ném cái bàn của chúng ta đi! “
Dương Tử Hiên cùng Lý Bất Phàm đều không nhịn được mà cười lên, vẫn là
lần đầu tiên nhìn thấy loại người lật ngược phải trái lợi hại như lão Tạ này, quả
nhiên là đủ vô sỉ.
“ Vị Ngô thiếu này là nhi tử Ngô Tông Lương giám đốc chi nhánh ngân hàng
xây dựng khu công nghiệp chúng ta! “ Lão Tạ sợ mấy cảnh sát không biết Ngô
thiếu, cố ý giới thiệu lại một phen.
Lão Tạ mất một phen miệng lưỡi như thế, về sau, mấy cảnh sát bình thường rất
hòa ái lại không thèm liếc nhìn lão Tạ một cái, ngược lại, đều dùng vẻ mặt nịnh
nọt nói với Dương Tử Hiên: “ Dương bí thư, lại khiến cho ngài bị sợ hãi, vừa
rồi Lý chủ nhiệm đã đem sự tình xảy ra nói một lần với chúng ta rồi, chúng ta
nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng! “
“ Lão Tạ, còn có Ngô đồng chí, xin hai người các ông theo tôi trở lại cục công
an một chuyến! “ Mấy cảnh sát lập tức vây Ngô thiếu cùng lão Tạ lại.
“ Này, tôi nói đồng chí cảnh sát, các cậu rốt cuộc là làm cái gì vậy, chúng tôi
rốt cuộc phạm vào cái gì sai làm, dựa vào cái gì mà muốn bắt chúng ta đi đến
cục cảnh sát? “ Ngô thiếu thoáng vặn vẹo thân thể một tý, nhưng lại phát hiện
mình đã bị hai cảnh sát từ phía sau bắt chặt, không thể cử động.
Việc này lại khiến cho người xung quanh đều là mở rộng tầm mắt, mặt khác,
mấy tổng giám đốc vừa rồi cùng đi theo ồn ào, chứng kiến lão Tạ cũng bị bắt,
lập tức sinh ra sợ hãi, xa xa rời khỏi chỗ hai người lão Tạ, sợ tai bay vạ gió.
Lúc này coi như là người mù lòa cũng minh bạch, Dương Tử Hiên tuyệt đối là
một đại lãnh đạo khu công nghiệp, tùy ý chỉ huy cục công an bắt người, ngay cả
nhi tử của giám đốc ngân hàng xây dựng khu công nghiệp cũng bị người ta bắt.
Mấy cái cảnh sát thập phần lưu loát, mang Ngô thiếu cùng lão Tạ đi ra ngoài,
Dương Tử Hiên lúc này mới cùng Lý Bất Phàm đi ra khỏi nhà hàng.
Phía sau, một đám quần chúng cùng tổng giám đốc nhà máy chế dược đều đang
phỏng đoán xem hai người rốt cuộc là ai.
...
Dương Tử Hiên được thư ký thông báo, lần đầu tiên đi vào thường vụ văn
phòng phó thị trưởng Lý Chí Hồng.
Trên văn phòng Lý Chí Hồng cũng giắt một bộ thư pháp viết “ mây bay qua che
hết tầm mắt “ .
Dương Tử Hiên biết rõ, những lời này còn có nửa câu sau, chính là “ cái duyên
đang ở tầng cao nhất “ , xem ra, Lý Chí Hồng cũng là người rất có dã tâm cầu
tiến tới, không phải cái loại cán bộ không lý tưởng.
“ Tử Hiên đến rồi à, ngồi đi. “ Lý Chí Hồng đứng lên, dùng để bày ra vẻ coi
trọng đối với Dương Tử Hiên.
Lý Chí Hồng trước kia chưa thấy qua Dương Tử Hiên, lần này nhìn thấy, cũng
không nhịn được mà cảm thán, bí thư này xác thực trẻ tuổi đến quá phận.
“ Cậu đã thích ứng tiết tấu công tác khu công nghiệp hay chưa? “ Lý Chí Hồng
nắm tay bút máy bên trong, ánh mắt nhìn Dương Tử Hiên, cười nói.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: “ Cơ bản là đã thích ứng, hiện tại công tác khu
công nghiệp cũng đã bình thường hóa, phỏng chừng qua một thời gian ngắn nữa,
thương nhân khảo sát thực địa cũng đến, chúng ta lại phải bề bộn một hồi. “
“ Chỉ là, thời gian gần đây, nhà máy chế biến giấy cũng một mực không bình an,
cho nên, công tác trọng điểm do công ủy đề ra, cũng là chải vuốt công tác cái
nhà máy chế biến giấy này! “ Dương Tử Hiên đột nhiên nâng nhà máy chế biến
giấy lên, muốn thoáng thăm dò Lý Chí Hồng một tý, xem nước cái nhà máy chế
biến giấy này rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Dương Tử Hiên luôn cảm thấy, cái nhà máy chế biến giấy này không thể đơn
giản như vậy, nhà máy chế biến giấy dùng ích lợi của mình, tạo thành mạng lưới
quan hệ, buộc chặt đại bộ phận lãnh đạo khu công nghiệp trên cỗ xe lợi ích của
nhà máy chế biến giấy, lại khiến cho nhà máy chế biến giấy cùng lãnh đạo khu
công nghiệp cùng vinh cùng nhục, có thể nói là thủ đoạn thập phần cao minh.
Nhà máy chế biến giấy đã sớm buộc chặt ích lợi của mình cùng lợi ích lãnh đạo
khu công nghiệp lại với nhau, cho nên, Dương Tử Hiên muốn động nhà máy chế
biến giấy, cái khối u ác tính làm ô nhiễm khu công nghiệp này, lập tức liền tác
động đến thần kinh rất nhiều lãnh đạo trung cao tầng trong khu công nghiệp,
không ít người đều âm thầm bày ra hành động nhằm vào điểm yếu của Dương
Tử Hiên.
Phương quản lý nhà máy chế biến giấy kia, Dương Tử Hiên cũng đã tiếp xúc
qua.
Lúc ấy Dương Tử Hiên đã cảm thấy, dùng cái đầu của Phương quản lý, căn bản
không có khả năng nghĩ ra được thủ đoạn cao minh như buộc chặt lợi ích nhà
máy chế biến giấy cùng lợi ích lãnh đạo khu công nghiệp lại cùng một chỗ, cho
nên, người cầm lái chính thức trong nhà máy chế biến giấy, nhất định là một
người hoàn toàn khác.
Lý Chí Hồng nghe được Dương Tử Hiên nhắc về nhà máy chế biến giấy, thần
sắc trên mặt trở nên sững sờ, tiếp theo lền khôi phục bình thường, nói: “ Nhà
máy chế biến giấy gây ô nhiễm rất lớn tại khu công nghiệp à? “
Dương Tử Hiên gật gật đầu nói: “ Xác thực là rất lớn, tuy nhà máy chế biến
giấy nhà máy chỉ ở địa phương biên giới vô cùng vắng vẻ trong khu công
nghiệp, nhưng lại xả ra nước ô nhiễm, khiến cho dân chúng chung quanh đều là
khổ không thể tả, rất nhiều cây nông nghiệp không thể sinh trưởng, mặc dù sinh
trưởng dài ra rồi, những cây nông nghiệp sử dụng nước thải công nghiệp gieo
trồng này, cũng không ai dám ăn. “
“ Cậu biết cái nhà máy chế biến giấy này trước kia là ở nơi nào không? Thật ra
là từ khu Tĩnh Thủy chuyển vào khu công nghiệp các cậu, trước kia là một nhà
nhà máy chế biến giấy quốc hữu, thuộc về sản nghiệp chính phủ của khu Tĩnh
Thủy, về sau lỗ lã quá nhiều, mới xê dịch vị trí, đem đến khu công nghiệp các
cậu, hơn nữa còn bán ra cho tư nhân. “ Lý Chí Hồng như có thâm ý mà liếc nhìn
Dương Tử Hiên.
Đồng tử Dương Tử Hiên đột nhiên co rút lại, nhà máy chế biến giấy trước kia
dĩ nhiên lại là sản nghiệp chính phủ của khu Tĩnh Thủy.
Hơn nữa, vài năm trước đúng lúc là thời điểm Từ Á Bình đảm nhiệm khu
trưởng khu Tĩnh Thủy, xem xét từ nơi này, khẳng định có vấn đề rất lớn rồi,
thậm chí Dương Tử Hiên suy đoán, hiện tại phải chăng chính Từ Á Bình thông
qua quan hệ thân thích, điều khiển cái nhà máy chế biến giấy này.
Đã liên lụy tới Từ Á Bình, như vậy tình huống nhà máy chế biến giấy rất phức
tạp
Dương Tử Hiên không nhịn được mà nhíu mày.
Chỉ là Dương Tử Hiên còn có một nghi hoặc, tại sao Lý Chí Hồng phải nói cho
hắn biết những điều này?
...
Trao đổi cùng Lý Chí Hồng một buổi chiều, Dương Tử Hiên mới đi ô tô về tới
Tiểu Dương lâu trong khu công nghiệp, ngừng xe, vặn cửa mở khóa bước ra.
Chỉ thấy trong lầu, một người nữ nhân mặc tạp dề, đeo nón có một cọng cỏ non,
đường cong dáng người rất đẹp, hai chân thon dài, đang cầm khăn lau, không
ngừng đi trên bậc thang, bờ mông tròn trịa khéo léo đong đưa, đang lau thành
thang đi lên lầu.
Dương Tử Hiên hoảng sợ, lên tiếng hỏi: “ Cô là cô nương làm vệ sinh? Hay là
bảo mẫu vậy? “