Vào một ngày thứ ba đầu tháng Bảy, thời tiết nóng nực, tôi đi bộ từ nhà đến cơ quan, mồ hôi nhễ nhại.
Chưa đến tám giờ đã ngồi truớc máy tính, sắp xếp hô sơ tài liệu của những vụ án trong mấy ngày gần đây. Bác sĩ Khương đẩy cửa bước vào: "Tiểu Lưu, đi làm sớm thế à!"
"Ngoài trời oi bức lắm, đi sớm chút hẵng còn mát mẻ" Tôi đứng dậy chào bác sĩ Khương, "Sao hôm nay anh cũng đến sớm vậy?"
Bác sĩ Khương quay ra rót tách trà, người tỏa ra hơi nóng hầm hập: "Tiểu Lôi từ đồn cảnh sát Sùng Sơn sáng sớm đã gọi điện cho tôi, nói trên núi có người tìm thấy một khúc xương, nhờ chúng ta tới xem xem sao."
"Tôi sẽ gọi Lý Tranh đi cùng, nhân tiện cơ hội này xem cô ấy có thực sự đảm nhận được công việc pháp y hay không" Bác sĩ Khương cười nói, "Nhiệm vụ kiểm tra giao cho cậu nhé!"
Tôi không ngạc nhiên khi cơ quan có thêm một bác sĩ pháp y. Kể từ ngày bác sĩ Triệu ra đi, rõ ràng chúng tôi đều cảm thấy thiếu nhân lực và làm việc phải giật gấu vá vai.
Nhưng không ngờ lãnh đạo lại bố trí cho chúng tôi một nữ bác sĩ pháp y. Mặc dù người ta nói "nam nữ phối hợp làm việc không biết mệt", nhưng phụ nữ vẫn gặp nhiều bất tiện trong công việc này.
Tôi mang theo hộp dụng cụ khám nghiệm bước ra khỏi phòng thiết bị, đúng lúc Lý Tranh và bác sĩ Khương đón đầu. Cô có mái tóc ngắn ngang vai, gương mặt tỏa nắng và dáng vẻ hoạt bát.
"Anh Lưu, để tôi xách cho!" Tôi chưa kịp nói lời nào thì Lý Tranh đã kịp giật chiếc hộp trên tay.
Ôi, sao nặng thế!" Chiếc hộp nặng nhọc rởi thẳng xuống đất Lý Tranh lè lưỡi, tỏ vẻ đáng thương.
Tôi xách hộp rảo bước ra ngoài, buông một câu lấp lửng: "Có một số công việc không thích hợp với phụ nữ." Chỉ nghe thấy một tiếng "hứ" phía sau lưng.
Khi bước ra khỏi văn phòng, chúng tôi thấy kỹ thuật viên kiểm tra dấu vết Vương Mãnh và thực tập sinh Vương Oánh của Đại học Công an đã đợi sẵn trên xe.
Vừa đóng sập cửa, chiếc xe đã lao đi khiến lưng tôi tưởng chừng như dính liền vào lưng ghế. Trong cốp xe đằng sau có tiếng loảng xoảng.
Bác sĩ Khương nhíu mày: "Đừng có vội vàng, an toàn là trên hết"
Vương Mãnh nhếch mép: "Sùng Sơn đâu có gần, tính ra phải giữa trưa mới đến nơi!"
"Trong cốp xe đựng gì vậy?" Tôi nhớ đến âm thanh kỳ lạ đằng sau cốp. "Tạm thời bí mật, đến lúc rồi cậu sẽ biết" Vuơng Mãnh đắc ý cười khoái chí.
Kể ra Sùng Sơn đối với tôi rất quen thuộc. Khi còn bé tôi thường lên núi chơi, lúc đó tôi gọi nơi đây với cái tên “Trùng Sơn". Đây là ngọn núi cao nhất ở địa phương, chiếm diện tích rộng, du lịch rất phát triển trong những năm gần đây.
Hồi còn nhỏ, tôi nghe ông nội kể lại rằng trong thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, Bát Lộ Quân đã từng đào một hầm trú ẩn trong núi. Khi địch đến càn quét, dân làng sẽ dẫn gia súc và mang lương thực ẩn náu trong hầm.
Sau một hồi lâu tròng trành trên con đường núi, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Đồn cảnh sát Sùng Sơn. Nhân viên kỹ thuật Lôi Thanh Minh nhiệt tình tiếp đón chúng tôi: "Cuối cùng thì các anh cũng đến rồi, Trưởng đồn Lý đang chờ các anh đó!"
Trưởng đồn Lý thân hình gầy gò nhưng rắn rỏi nhanh nhen chào hỏi, bắt tay từng người một: "Tôi kêu nhà bép chuẩn bị thêm ít đồ ăn, ăn trưa xong hẵng đến hiện trường."
"Hai cô gái xinh đẹp đây là?" Trưởng đồn Lý ngây người khi nhìn thấy Lý Tranh và Vương Oánh.
"Đây là bác sĩ pháp y mới Lý Tranh phòng Kỹ thuật chúng tôi và Tiểu Vương, thực tập sinh từ trường Đại học Công an" Bác sĩ Khương giới thiệu, "Đây là Trưởng đồn Lý của Đồn cảnh sát Sùng Sơn."
Chào anh!" Lý Tranh và Vương Oánh mỉm cười, để lộ hai hàm răng trắng bóng.
"Qua bên này, mọi người vào văn phòng nghỉ ngơi, chúng ta vừa uống trà đàm thoại!" Trưởng đồn Lý nhiệt tình mời chúng tôi vào văn phòng.
Lôi Thanh Minh rót trà và bưng ra một đĩa dưa lê: "Nào, hãy nếm thử dưa lê chúng tôi tự trồng, ngọt lắm đấy!" Vừa nói hắn vừa dùng dao bổ đôi quả dưa, một mùi hương thơm phức tỏa ra.
Tôi không nhịn được mà cầm lấy một miếng dưa vào miệng. Những quả dưa lê đó thực sự rất ngon, nó mang mùi vị của tuổi thơ.
Lôi Thanh Minh lấy ra một cuốn sổ: "Mọi người cứ vừa ăn vừa nghe tôi báo cáo tóm tắt tình hình vụ án!"
"Trông chúng ta có giống quần chúng vây quanh hóng chuyện không?" Lý Tranh chớp mắt, miệng cắn một miếng lê.
Mọi người đều ngạc nhiên và bật cười. Trong lòng tôi cảm thấy có chút khinh thường, ở nơi làm việc nghiêm túc, phát ngôn của nữ bác sĩ pháp y sinh năm 90 này thật tùy tiện.
Lội Thanh Minh tóm tắt sự việc cho chúng tôi.
Vào lúc bảy giờ tối qua, Châu Sâm Quả đã gọi 110 báo cảnh sát, khai rằng khi anh ta và bạn gái đang thân mật trên bãi cỏ vắng vẻ ở khu thắng cảnh Sùng Sơn, người bạn gái đột nhiên hết lên.
Châu Sâm Quả nhìn theo hướng chỉ tay của bạn gái hắn và phát hiện cách đó không xa có một ánh sáng màu xanh sẫm đang lập loè phản chiếu.
Cả hai đều vô cùng kinh hãi, không quan tâm đến ánh sáng kia là gì, lập tức chạy xuống núi. Khi đi ngang qua cổng danh thắng, nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ nhận thấy hai người có vẻ bối rối nên bước tới chặn lại và hỏi han.
Sau khi nắm được tình hình, bảo vệ đã yêu cầu Châu Sâm Quả dẫn đường quay lại để kiểm tra. Ánh sáng phản chiếu đã biến mất, nhưng một khúc xương được tìm thấy cách hang trú ẩn không xa. Bảo vệ không dám bất cẩn, nhanh chóng yêu cầu Châu Sâm Quả báo cảnh sát.
Lôi Thanh Minh nói: "Tôi hôm qua tôi tới hiện trường xem xét, đã sắp xếp cho trợ lý Tiểu Điền và nhân viên bảo vệ khu thắng cảnh canh giữ hiện trường. Ăn trưa xong chúng ta đi xem."
Bữa trưa đơn giản nhưng rau xanh rất tươi ngon khiến ai cũng thích thú. Sau bữa ăn, chúng tôi theo Lôi Thanh Minh đến Khu thắng cảnh Sùng Sơn và đi bộ vào nơi phát hiện xương người.
“Khúc xương ở kia" Khi Lôi Thanh Minh chỉ vào không trung, tôi nhìn thấy của hang quen thuộc, có hai người canh giữ ở đó.
Đeo găng tay vào, tôi nhặt khúc xương trên mặt đất lên xem xét
"Bác sĩ pháp y xinh đẹp, qua kiểm tra khúc xương này đi." Tôi đưa đến trước mặt Lý Tranh.
Lý Tranh sững sờ một hồi, tỏ ra không quen với danh hiệu “bác sĩ pháp y xinh đẹp". Không thể phủ nhận nhan sắc của Lý Tranh, nhưng chưa chắc đã phù hợp với nghề pháp y.
Cô ngẩng đầu lên nói: "Cái này quá đơn giản, đây là một khúc xương dài"
"Nói tiếp đi!" Tôi còn không buồn ngước nhìn.
"Có lẽ là xương chày"
"Sao nữa?"
"Trên xương có hai lỗ thủng, hình như đã từng bị chó cắn, hơn nữa người này tương đối cao."
"Cao bao nhiêu?"
Điều đó sao tôi biết được? Một khúc xương mà nhìn ra chiều cao thì đúng là kỳ diệu quá rồi!"
Tôi mỉm cười: “Bác sĩ pháp y chân chính nào cũng làm được."
Lý Tranh có chút tức tối: " Ca ca, tôi là người mới đến thôi, có ai làm khó người ta như anh không? Không biết thì có thể học mà!"
Coi như tôi đã hiểu, bà cô này trình độ trung bình, tính khí còn nóng nảy. Tôi quyết định lát nữa sẽ dạy cho cô "một bài học".
Nói thật lòng, cô ấy có thể nhìn ra đây là xương chày đồng thời dáng người cao, chứng tỏ kiến thức cơ bản cũng không đến nỗi nào; phát hiện trên xương có hai lổ thủng để phỏng đoán người này dã từng bị chó cắn, chứng tỏ khả năng suy luận và quan sát cũng không tồi.
Năm ấy khi tôi mới bước vào nghề cũng bị các thầy kiểm tra như vậy. May thay tôi học chuyên ngành pháp y, thể hiện cũng không quá lúng túng.
Tôi nhìn thấy bác sĩ Khương gật đầu, dường như cũng khá hài lòng với sự thể hiện của Lý Tranh. Trên khúc xương này quả thật có hai lỗ thủng. Ngoài yếu tố con người, e rằng chỉ có thể do chó răng nanh hoặc các loài thú dữ khác gây ra.
Chúng tôi tới cửa hang, đi sâu vào trong thì không còn đường nữa. Một hàng rào sắt chắn ngay trước mặt và có một ổ khóa rất lớn trên đó.
Qua hàng rào sắt, chỉ có thể nhìn thấy trong hang tối đen như mực. "Bên trong vẫn còn một khúc xương!" Lý Tranh đột nhiên hét lên. Tôi nhìn sâu vào trong nhưng chẳng thấy gì cả.
"Không tin thì soi đèn pin đi!" Lý Tranh cười, vẻ đầy tự tin và đắc ý. Vương Mãnh bật đèn khảo sát hiện trường soi vào bên trong, quả nhiên có một khúc xương cách của hang hơn 10 mét.
Mọi người đều có chút kinh ngạc.
"Haizz, thị lực tốt bẩm sinh rồi, chẳng còn cách nào khác." Lý Tranh dương dương tự đắc.
Mọi người đều im lặng, nhưng tôi thầm nghĩ, con người có hai loại tế bào thị giác: tế bào que và tế bào nón, lần lượt xác định khả năng thị lực ban ngày và ban đêm. Có một loại bệnh "quáng gà do thiếu tế bào nón nên vào ban đêm hoặc khi thiếu ánh sáng, thị lực sẽ giảm mạnh. Mà khả năng quan sát sự vật trong bóng tối của Lý Tranh hơi phô trương lên quá rồi, cứ như là tài năng tiềm ẩn không bằng.
Tôi đã hỏi nhân viên tại khu danh thắng, họ cho biết hàng rào này luôn được khóa từ khi danh lam thắng cảnh được xây dựng vào năm trước để ngăn du khách bước vào xảy ra sự cố" Lôi Thanh Minh đứng cạnh nói.
Bác sĩ Khương nhíu mày: "Xem ra chúng ta phải vào bên trong xem xét kỹ hơn."
Sau khi nhân viên bảo vệ khu danh thắng mở ổ khóa trên hàng rào, anh ta từ chối dẫn đường cho chúng tôi: "Tôi chẳng dám vào dâu, chẳng may có ma quỷ gì đó thì biết làm sao. Hơn nữa tôi cũng chẳng biết đường đi bên trong như thế nào!"
"Mọi người đi theo tôi. Tôi đã từng đến cái hang này nhiều lần khi còn nhỏ." Nói xong, tôi cảm thấy mọi ánh mắt ngạc nhiên đang đổ dồn về phía mình.
Một lát sau, chúng tôi xuyên qua hàng rào sắt đi vào bên trong hang. Từ ánh nắng chói chang gay gắt ở bên ngoài bước vào trong hang không khí mát lạnh, lông tơ trên người bỗng nhiên dựng đứng.
Sáu người chúng tôi xếp thành hàng. Tôi ở phía trước dẫn đường, Lôi Thanh Minh và Vương Mãnh theo sát phía sau, tiếp đến là Lý Tranh và Vuơng Oánh, bác sĩ Khương đi cuối cùng.
Ban đầu vẫn còn nhìn thấy đường đi, bốn bề tường đá bao quanh, dưới chân có rất nhiều đá dăm. Đi thêm độ hơn chuc bước nữa thì trước mắt bao phủ một màn đen tối.
Khi chúng tôi bật đèn cùng lúc, hang động ngay lập tức được chiếu sáng như ban ngày. Vương Mãnh đã mang theo ba chiếc đèn khảo sát hiện trường và bốn đèn pin chuyên dụng.
Chúng tôi tới trước khúc xương mà Lý Tranh đã phát hiện, nó ngắn hơn nhiều so với khúc xương ngoài cửa động.
Bác sĩ Khương nói với Vương Oánh: "Chúng ta hãy đánh số ký hiệu, bên ngoài cửa động là khúc xương số 1, còn đây là khúc xương số 2. Cô chịu trách nhiệm ghi chép và phác họa lại hiện trường." Vuơng Oánh gật đầu.
Dựa vào trí nhớ trước đây, tôi dẫn mọi người đi chậm rãi trong hang và dừng lại ở một ngã ba. Vị trí này hơi khác so với những gì trong ký úc của tôi. Con đường phía trước và bên phải đều thông nhưng con đường ở bên trái bị nhiều tảng đá chặn đứng.
Sau khi trao đổi cân nhắc, chúng tôi quyết định đi thẳng trước, đợi lát nữa quay lại kiểm tra bên phải. Không khí nồng nặc mùi phân và nước tiểu, có lẽ là chất thải của loài động vật nào đó.
"Mọi người để ý dưới chân, sơ suất một tí thôi là giẫm phải phân đây nhé". Tôi đùa vui một chút để xoa dịu không khí căng thẳng.
Lý Tranh bỗng nhiên thở ra một câu làm mọi người cười ầm lên: "Có trúng số độc đắc thì anh Lưu phía trước may mắn đầu tiên."
Phía trước đột nhiên vọng lai một âm thanh kỳ lạ, ngay sau đó một vật thể đen sì lao về phía chúng tôi.
Vương Oánh sợ hãi hét lên, tôi cũng hết hồn hết vía, đợi cho đến khi nhìn rõ đám đen đó tâm trạng mới bớt lo lắng.
"Đừng sợ, dơi đấy." Lôi Thanh Minh nói,
"Chắc chắn vừa rồi chúng ta đã kinh động đến chúng" Bầy dơi đó gào rít bay qua đỉnh đầu chúng tôi và hướng ra ngoài cửa động.
Sau khi bị dọa cho một trận, tốc độ của mọi người chậm lại đáng kể. Mỗi bước đều cẩn thận quan sát tứ phía và mặt đất xung quanh. Sỏi đá dưới chân chúng tôi đầy dần lên và con đường trở nên trắc trở khó đi hơn.
Bỗng lại xuất hiện âm thanh lạ khác, tôi bật sáng đèn khảo sát trên tay thì thấy truớc mặt xuất hiện năm sáu đốm sáng, những đốm sáng đó chập chờn trong bóng tối.
"Đó là triết Siberia!" Lý Tranh nói, "Không ngờ lại có một gia đình triết sống trong hang trú ẩn, trông đáng yêu quá!"
Cô vừa dứt lời thì những "đốm sáng" nhanh chóng di chuyển về phía xa. Ánh đèn của chúng tôi lướt qua bộ lông vàng và chiếc đuôi dài mượt mà, trong nháy mắt đã biến mất vào bóng tối.
Tôi nhận ra đó thực sự là triết Siberia: "Cũng được đấy nhỉ, hẳn là cô nhận ra con triết, với đứa trẻ thành phố cũng không dễ dàng gì."
"Hứ, tôi hiểu biết rất rộng đấy nhé!"
Triết Siberia là một loài động vật có vú trong họ Chồn, bộ Ăn thịt.
Đi được hơn chục mét nữa, chúng tôi đến một nơi vắng về, giống như một căn mật thất, trên tường có một vài dẫu vết ám khỏi.
"Nhìn kìa, kia là cái gì?" Vương Mãnh hét to phía sau, ánh dèn quét qua mặt đất soi vào một vật thể có màu vàng nâu.
Lại gần kiếm tra, lại một khúc xương nữa giống với khúc xương dài đã phát hiện trước đó.
"Bên kia cũng có!" Lý Tranh chỉ vào một góc, tôi quay đầu nhìn lại thấy vài mảnh xương rơi vãi.
Bác sĩ Khương nói: "Xem ra khúc xương số 1 đến từ cái hang này.Mọi người lục soát kỹ lưỡng, xem xem trong cái hang này rốt cuộc có bao nhiêu xương!"
Chúng tôi tiếp tục tìm kiếm trong hang. Mỗi khi tìm thấy một mảnh xương, Vương Oánh đều đánh số, sau đó ghi chép lại vị trí phát hiện. Chúng tôi thu thập lại tất cả những mảnh xương được tìm thấy sau đó lần lượt đưa ra khỏi hang.
Mọi người đã dành cả một buổi chiều trong hang, lùng sục mọi ngóc ngách. Bầu trời bên ngoài dần dần tắt nắng, cuối cùng chúng tôi cũng đã hoàn thành cuộc tìm kiếm.
Nhìn tôi đang cặm cụi bày ra xếp lại đống xương trong tay, Lý Tranh bước tới hỏi: "Anh Lưu, những kiểu thi thể phân hủy hoàn toàn thành xương trắng thế này thường mất rất nhiều thời gian mới có thể hình thành phải không?"
"Ít nhất phải trên một năm, cũng còn phải xem điều kiện môi trường xung quanh, cùng các yếu tố nhiệt độ và độ ẩm. Tôi nói.
Từ ngày bắt tay vào công việc cho đến nay, tôi đã tiếp xúc với vô vàn thi thể, nhưng rất ít gặp phải những trường hợp thi thể phân hủy hoàn toàn như thế này.
"Tìm thấy tất cả bao nhiêu mảnh xương?" Bác sĩ Khương hỏi Vương Oánh.
"Tôi đã đánh số rồi, tất cả có 630 mảnh." Vương Oánh nghiêm túc trả lời
"Lý Tranh, cô phân tích xem số xương này của bao nhiêu người?"Lần này đến lượt bác sĩ Khương ra đề.
"Rất rõ ràng là của ba người, chẳng phải có ba chiếc xương sọ hay sao?" Dễ dàng nhận thấy, Lý Tranh cho rằng đây không phải là một câu hỏi khó.
"Tiểu Lưu, cậu nói xem." Tôi biết bác sĩ Khương đang muốn tôi dạy cho Lý Tranh "một bài học"
"Nói cũng có lý, cách của cô rất đơn giản và trực tiếp, ngần nào xương sọ thì có ngần ấy người" Tôi nhìn thấy Lý Tranh nhếch mép.
Nhưng tôi tiếp tục: "Những mảnh xương này nếu như đều của người lớn, thì ít nhất phải có bốn người chết. Vì số lượng xương của người trưởng thành là 206, nên tổng số xương của ba người trưởng thành là 618 và chúng ta đã tìm thấy tổng số 630 xương."
Tôi chỉ vào một hộp sọ: "Hộp so này rất nhỏ, rõ ràng là của một đứa trẻ. Bên cạnh đó còn có một bộ phận xương vừa ngắn vừa mảnh, có lẽ cũng của đứa trẻ này. Số lượng xương của trẻ em là 217 hoặc 218, như vậy tổng số 630 có vẻ hợp lý. Vì vậy, kết luận của tôi cũng giống của Lý Tranh, chúng đến từ ba người khác nhau, hai người lớn và một trẻ em."
Lý Tranh thở phào nhẹ nhõm: "Thấy chưa, tôi nói có sai đâu!"
Tôi lắc đầu: "Còn một khả năng, có những mảnh xương không ở trong hang, mà lưu lạc ra ngoài giống như khúc xương ở của hang. Cho nên kết luật vẫn là ít nhất phải có bốn người chết"
Lý Tranh có phần chưa phục, mở miệng định phản bác nhưng lại thôi.
Bác sĩ Khương ngồi xổm xuống đất: "Truớc tiên chúng ta hãy xác định xem chỗ xương này thuộc về ai, rồi sau đó khẳng định đến số lượng người chết. Khối lượng công việc rất nhiều và mọi người nên chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến kéo dài."
"Thú vị thật đấy, đây chẳng phải trò chơi ghép hình xương người hay sao!" Lý Tranh lại kích động, cô vỗ tay thích thú, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Thao tác thực tế khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng. Bởi vì một số xương rất giống nhau, chúng tôi chỉ có thể xếp đi xếp lại để xác định mảnh nào phù hợp nhất.
Nó giống như việc xếp hàng trăm mảnh của một trồ chơi ghép hình, không chỉ thử thách khả năng tư duy không gian mà còn cả trình độ giải phẫu của chúng tôi.
May mắn thay, độ dài ngắn, lớn nhỏ hay dày mỏng của xương đều có những quy luật nhất định. Chỉ cần xác định được phấn xương nào là có thể đặt vào vị trí tương ứng, sau đó điều chỉnh theo sự khác biệt của từng nạn nhân.
Cuối cùng, chúng tôi đã dành hai giờ đồng hồ để xếp ba bộ xương. Chúng được đánh số từ 1 đến 3, trong đó bộ xương số l cao to nhất rồi đến số 2 và cuối cùng số 3 thấp bé nhất.
Sau khi xếp hình xương người xong thì vấn đề xuất hiện. Bất ngờ thừa ra một mảnh xương số "304". Đó là một mảnh xương không hoàn chỉnh.
"Sao lại thế được nhỉ, chẳng lẽ trong ba bộ xương có một bộ thiếu mãnh?" Lý Tranh nhíu mày.
Bác sĩ Khương lắc đầu: “Tôi đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, ba bộ xương đều đã hoàn chỉnh. Cũng có nghĩa là mảnh xương số 304 không thuộc về một trong ba con người này