Chương 4: Hồ sơ vụ án số 2: Phi tang xác dưới cánh đồng ngô

Thuở truớc có một nghề cổ xưa và bí ẩn, người làm nghề này dùng tay của mình chạm vào những thứ mà người khác không muốn chạm, dùng sự kiên trì, tận tụy và lòng dũng cảm để vén từng bức màn tăm tối. Và cứ như thế họ sử dụng kiến thúc y học để làm việc liên quan đến pháp luật. Con dao mổ trong tay không phải để cứu chữa người bệnh, mà để người chết mở miệng nói chuyện, cho sự thật dần dần được hé lộ.

Tôi, đứng trong hàng ngũ ấy. Công việc của bác sĩ pháp y là gì? Có lẽ đại đa số đều cho rằng nó nằm trong mười chữ: giải oan cho người chết, đòi quyền cho người sống.

Trong những năm gần đây, với sự ra đời của nhiều tác phẩm văn học điện ảnh và truyền hình, ngành nghề bác sĩ pháp y đã dần bước vào tầm nhìn của mọi người và cũng không còn bí hiểm như trước.

Là một bác sĩ pháp y, tôi chưa bao giờ nghĩ nghề nghiệp của mình thân thánh đến vậy. Mà ngược lại, từ ngày bước chân vào nghề, tôi luôn cảm thấy trên vai mình gánh một trọng trách. Và đồng nghiệp của tôi, bác sĩ Triệu đã trao lại sứ mệnh đó.

Bác sĩ pháp y thuờng phải đối mặt với những cụm từ tiêu cực như tử vong, giết người, máu me và bạo lực. Thường xuyên phiêu diêu trên ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng.

Đời người có rất nhiều yếu tố ngẫu nhiên, nhưng có một thứ sức mạnh trong tăm tối dẫn đường cho sự lựa chọn của mỗi người. Đôi khi, cái duyên gặp gỡ khi ấy là định mệnh gặp lại sau này.

Trở thành bác sĩ pháp y ban đầu là một sự tình cờ, nhưng dường như trong thế giới bao la nó lai trở thành số trời đã định sẵn.

Đời người có rất nhiều yếu tố ngẫu nhiên, nhưng có một thứ sức mạnh trong tăm tối dẫn đường cho sự lựa chọn của mỗi người. Đôi khi, cái duyên gặp gỡ khi ấy là định mệnh gặp lại sau này.

Khi đó, tôi đang học ở một trường cấp hai vùng ngoại ô. Phía sau truờng là một cánh đồng ruộng mênh mông. Mỗi khi đến mùa thu hoạch, đứng trên sân trường có thể cảm nhận được hương thơm ngọt bùi thoang thoảng từ ruộng lúa chín vàng bay vào.

Một hôm trên đường quay về trường, con đường vắng lặng bỗng xôn xao. Trên lối đi và trong cánh đồng ngô rợp bóng người nhốn nháo.

“Này tiểu dệ, lại đây một chút!” Tôi dường như nghe thấy ai đó gọi mình khi đi ngang qua đám người, nhưng không dám nhìn quanh để xác nhận. Bởi trong tình huống mơ hồ nên tôi chỉ muốn nhanh chóng quay về trường.

Tôi ngoan ngoãn lùi lại vài bước và dừng ở chỗ cách người đàn ông hơn một mét.

“Cậu là học sinh của trường trung học Văn Đồng?” Người đàn ông chỉ vào bức tường bao quanh trường học cách đó không xa. Tôi gật đầu, không mở miệng và khẽ “vâng” bằng giọng mũi.

“Cậu có thường đi bộ qua đây không?” Người cảnh sát da đen nhìn tôi với ánh mắt có chút lạnh lùng, Tôi không thực sự thích cách anh ta nói chuyện, nên tôi gật đầu một lần nữa.

Lúc này, một anh cảnh sát khác dáng người thấp chỉ cao ngang tầm tôi với một cuốn sổ trên tay. Anh thì thẩm vài câu với người kia và ra hiệu cho tôi: “Cậu qua đây với chúng tôi!”

Lúc đó tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nên di theo vào ruộng ngô tới một bãi “đất trống”. Nói là đất trống nhưng trên thực tế mặt đất toàn những thân cây ngô bị giẵm đạp. Năm người vây quanh, hai người ngồi xổm và ba người đứng. Nghe thấy có động tĩnh, họ chỉnh tề ngay ngắn quay lại nhìn tôi. Không biết có chuyện gì, thế nhưng vào giây tiếp theo, tôi chứng kiến cảnh tượng mà cả cuộc đời này có lẽ không thể nào quên.

Lách qua khe hở, tôi nhìn thấy một người khỏa thân nằm trên nên đất vương vãi. Người đó không có làn da trắng trẻo nhưng bóng bẩy khỏe mạnh. Sau một vài giây, tôi nhận thức được rằng đó là một người chết, nhưng tâm trí dường như vẫn chưa thức tỉnh hẳn.

Tiếng ruồi bay vo ve bên tai tôi, một người đàn ông mặc thường phục với chiếc máy ảnh trong tay tiến đến và nói, “Nhấc chân lên!”

Lời nói của anh ta mang giọng điệu ra lệnh. Tôi không biết tại sao lại phải nhấc chân, thế nhưng vẫn nghe lời nâng đâu gối bên phải lên.

“Duổi thẳng về phía truớc!” Tôi duổi thẳng đầu gối.

“Không được, tiếp tục nhấc cao lên!” Tôi ra sức giơ cao chân phải, cơ thể mất thăng bằng, ngã lăn ra đất và xây xẩm mặt mày.

“Có chuyện gì thế?” Một người đàn ông trung niên bước tới, nói với người cầm máy ảnh, “Xem cậu dọa con nhà người ta kìa” Ông giơ tay về phía tôi nhưng bất giác thu lại. Tôi nhìn thấy ông đeo một đôi găng tay đầy những vết loang lổ đỏ vàng lẫn lộn.

Người đó dáng dấp cao to, mặt vuông chữ điền, mắt to lông mày rậm, xem chừng hòa nhã hơn hẳn so với những người khác. Tôi không dám nhìn ông quá lâu, chỉ cúi đầu, nhìn thấy ông đi một đôi giày da màu đen, trên bề mặt dính toàn bùn đất. “Đừng sợ, ta là bác sĩ pháp y bên Cơ quan cảnh sát. Bọn ta chỉ muốn gặp cháu tìm hiểu một chút thông tin” Giọng điệu của ông ôn hòa, nét mặt nở nụ cười khiến tôi không còn cảm thấy sợ sệt nữa.

Sau đó tôi rất hợp tác để thu thập dấu vân tay và dấu chân, để từng bước xác định danh tính nạn nhân. Người đó trông rất quen, có vẻ là cư dân gần đó, nhưng tôi không biết tên anh ta.

Tất cả những gì tôi còn nhớ là người đàn ông nằm trên đất có khuôn mặt tái nhợt, không một chút thần sắc. Hơi khác so với người chết trong tưởng tượng trước kia, đôi mắt của anh ta nhắm nghiền chứ không trừng trừng mở to.

Lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy một thi thể, nó không đáng sợ như tôi tưởng tượng. Cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bác si pháp y thực sự, người luôn tươi cười, ôn hòa và dễ mến.

Khi tôi lên cấp ba, một vài bạn học trong lớp ngày ngày thảo luận về bộ phim truyền hình Hồng Kông mang tên Truy Tìm Bằng Chứng. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa xem bộ phim này, nhưng nó thực sự có tác động đến tôi.

Hoặc có lẽ do cuộc gặp gỡ với bác sĩ pháp y ngoài đời, cho nên tôi đặc biệt có hứng thú với những thứ mọi người nói đến.

Hồi đó bọn học sinh chúng tôi cũng không biết công việc bác sĩ pháp y là gì. Chi biết họ thường đối mặt với tử thi, trông rất ngầu mà hình tượng bác sĩ pháp y trong phim cũng hoàn toàn mới mẻ.

Cũng chính từ đó trở đi, tôi dần có khái niệm mơ hồ về nghề bác sĩ pháp y. Nó đã đóng vai trò quan trọng khi tôi điền vào đơn đăng ký.

Bí ẩn, kích thích và hay ho, đó là cảm nhận của tôi về nghề pháp y lúc ban đầu.

Cha tôi và chú tôi đều là bác sĩ, hầu hết anh em họ hàng đều theo học ngành y. Tôi rất có hứng thú với y học từ khi còn là một đứa trẻ và thường đọc trộm sách của bố. Hơn nữa ước mơ của tôi cũng là trở thành bác sĩ.

Nếu không có thay đổi gì, tôi sẽ tiếp tục kế nghiệp người đi trước, khoác lên mình chiếc áo Blouse trắng và chữa bệnh cứu người.

Bất ngờ xảy đến khi điền vào đơn đăng ký nguyện vọng. Điểm thi tốt nghiệp của tôi tuơng đối lý tưởng, nguyện vọng một tôi chọn Đại học Y khoa hằng mong ước. Nguyện vọng hai và nguyện vọng ba đều là những truờng Cao đẳng liên quan đến ngành Y. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi sẽ trở thành một vị bác sĩ.

Nhưng khi đăng ký chuyên ngành, tôi thoáng nhìn thấy dòng pháp y. Vào thời điểm đó, có rất ít trường y trong nước đào tạo ngành này, đầu óc tôi chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Tôi nghĩ đến dáng hình cao ráo và nụ cười hiền hòa của vị bác sĩ pháp y năm đó. Sau khi tham khảo ý kiến của cha mẹ, tôi đã thêm ngành pháp y vào danh sách lựa chọn chuyên ngành của mình. Cha tôi nói rằng ông đã từng tiếp xúc với bác sĩ pháp y, ông không phản đối việc tôi theo học và sẽ tôn trọng sự lựa chọn của tôi.

Hơn một tháng sau, tôi trở thành sinh viên khoa pháp y của một trường đại học Y ở miền Nam. Thành phố và ngôi trường xa lạ, đặc biệt là chuyên ngành mới mẻ khiến tôi tò mò về tất cả mọi thứ.

Trong buổi học đầu tiên, thầy giáo tự hào nói với chúng tôi rằng nếu xét về thực lực tổng thể của các trường đại học y thì trường chúng tôi có thể xếp vào top bốn. Còn xét về thế mạnh của ngành pháp y thì cũng thuộc top đầu trong số “sáu trường” đại học y khoa.

“Sáu trường” ấy chính là sáu trường đại học mở ngành đào tạo pháp y hệ chính quy đầu tiên trên cả nước.

Thấy giáo kể, năm đó bản thân ngu ngơ chọn học thạc sĩ chuyên ngành pháp y. Ban đầu thấy còn tưởng pháp y là “Y học nước Pháp”; nghe có vẻ rất cao siêu nên đã lựa chọn. Trong lớp học sinh nhao nhao rộ lên một tràng cười.

Tôi bị cuốn hút bởi giảng đường ngày hôm đó, thầy đã giảng từ vụ án thế kỷ O. J. Simpson đến những vụ án trong nước. Nó khiến tôi ngay càng tin tưởng rằng sự lựa chọn của bản thân là đúng đắn.

Đến năm ra trường, tôi lựa chọn quay về quê hương. Ngày mà tội đến cơ quan điểm danh, một lần nữa tôi gặp lại bác sĩ pháp y dễ mến ngày nào, lúc đó tôi mới biết ông họ Triệu.

Khi ấy bác sĩ Triệu dừng mắt ở phía tôi. Thật ra tôi đã nhận ra ông từ rất lâu rồi, bởi vì khi lựa chọn trở về, tôi đã nghĩ đến việc gặp lại ông.

Sau đó tôi nhanh chóng hòa nhịp vào công việc. Ông nói, tôi là bác sĩ pháp y duy nhất mới vào nghề mà có thể độc lập tiến hành khám nghiệm tử thi.

Mười năm rồi, dáng vẻ của bác sĩ Triệu không thay đổi nhiều. Ông vẫn cao ráo nho nhã, lông mày rậm và đôi mắt to. Tôi biết ông đã ngờ ngợ nhưng có lẽ vẫn không nhận ra tôi. Dù sao thì ngoại hình của tôi đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa cũng chưa chắc ông còn nhớ tôi năm đó.

Bác sĩ Triệu nói cuối cùng cũng trông ngóng được một bác sĩ pháp y xuất thân được đào tạo bài bản, cho nên ông tìm tới lãnh đạo để giữ tôi ở lại Đội Cảnh sát hình sự. Về lý thì cảnh sát mới vào nghề đều phải đi huấn luyện trong một hai năm.

Trong bữa tiệc gặp mặt tối hôm đó, tôi nâng ly mời bác sĩ Triệu và kể sát thì thầm vào tai ông vài câu, ông tỏ vẻ ngạc nhiên và gật gù.

Chiều hôm sau, bác sĩ Triệu pha một tách trà và ngôi hàn huyên với tôi.

“Mười năm rồi, nhanh quá!” Bác sĩ Triệu chỉ vào cuốn lịch trên bàn nói, “Tôi nhớ rất rõ, lúc ấy chúng tôi chọn một cậu học sinh nhận dạng thi thể, không ngờ lại là cậu.”

Ông nói ban đầu khi các đồng nghiệp của Đội Cảnh sát hình sự nhìn thấy tôi đi ngang qua gần hiện trường, họ đã nghi ngờ rằng tôi đang thăm dò động tĩnh của Cơ quan công an nên đã đưa tôi vào hiện truờng và yều cầu các kỹ thuật viên kiểm tra dấu vết lấy dấu chân và dấu vân tay.

“Việc này thật ra cũng không thể trách họ. Bệnh nghề nghiệp mà thôi” Bác sĩ Triệu thở dài, “Chúng ta làm kỹ thuật cũng vậy, dần dần càng hay sinh nghi.”

Người đàn ông nằm dưới đất ấy đã lưu lại trong tâm trí tôi trong một khoảng thời gian rất lâu. Tôi vẫn canh cánh vụ án hồi đó, anh ta là ai, chết như thế nào và ai là hung thủ.

Dù không chủ động hỏi, nhưng ông đã kể cho tôi nghe về vụ án năm ấy.

Sáng hôm đó, bác sĩ Triệu đang viết chứng thu giám định trong văn phòng thì kỹ thuật viên kiểm tra dấu vết Tiểu Vương đến tìm ông và nói rằng một thi thể đã được tìm thấy trong cánh đồng ngô bên cạnh trường trung học Văn Đồng, cần phải đến hiện trường gấp.

Nạn nhân nằm trên mặt đất, xung quanh toàn ruồi vo ve, đằng xa vọng lại những tiếng chim kêu. Mặc dù thi thể ở cánh đồng ngô, nhưng đây không phải là hiện trường đầu tiên.

“Không phát hiện thấy vết tích của xô xát vật lộn, cũng không tìm thấy công cụ gây án xung quanh thi thể” Bác sĩ Triệu nói, “Thi thể cách mặt đường không quá xa, chúng tôi còn tìm thấy một chiếc xe đạp ở gần đó.”

“Cậu cũng đã nhìn thấy thi thể, vậy cậu nghĩ nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh ta là gì?” Bác sĩ Triệu mỉm cười hỏi tôi.

Tôi nhắm mắt hồi tưởng lại vài giây: “Nhìn bên ngoài thi thể, trên đầu hình như có một khối sưng, thể hiện dấu hiệu chấn thương vùng đầu. Về phần cơ thể, năm đó cháu không dám nhìn.”

“Khá lắm, tôi còn tưởng cậu không còn nhớ gì hết” Ông gật đầu, “Qua khám nghiệm tử thi, tôi phát hiện nạn nhân có nhiều chỗ xuất huyết dưới da đầu, vỡ hộp sọ. Trong hộp sọ có hiện tượng chảy máu. Cậu nghĩ rằng những vết thương này hình thành bởi cái gì?”

Cuối cùng tôi cũng phát hiện ra rằng bác sĩ Triệu đang kiểm tra kiến thức gốc. Tôi có đôi chút không phục, dù gì thì bản thân cũng đã trở thành một bác sĩ pháp y thực thụ.

“Trong trường hợp chấn thương sọ não, chủ yếu cân nhắc đến vũ khí cùn. Kết hợp với sự xuất hiện của chiếc xe đạp tại hiện trường, cháu nghĩ đầu tiên cần xem xét đến trường hợp cướp bóc hoặc tại nạn giao thông” Nói xong tôi để cho mình một đường lui, dù gì tôi cũng không tham gia khám nghiệm, “Tình hình thực tế vẫn phải dựa vào hiện trường và thi thể”

Nhưng ngay sau đó, đường lui của tôi đã bị bác sĩ Triệu chặn lai. Ông đứng dậy đi ra ngoài, một lúc sau quay lại với một đống tài liệu.

Ông mở hồ sơ vụ án, tìm thấy một số bức ảnh khám nghiêm tử thi và đặt chúng trước mặt tôi.

Có một bức ảnh chụp những con ruồi đang chổng chân lên trời.Bác sĩ Triệu giải thích rằng có rất nhiều ruồi vây quanh thi thể vào thời điểm đó, ông đã bảo cảnh sát khu vực mua hai chai thuốc diệt côn trùng tại một cửa hàng gân đấy và xịt lên khắp người thi thể.

Những con ruồi bắt đầu tản ra, một vài con lắc lư loạng choạng, cuối cùng ngã ngửa xuống đất, ngừng vỗ cánh và đôi chân co quắp vẫn run rẩy. Khoảnh khắc đó vừa hay được kỹ thuật viên kiểm tra dấu vết chụp lại. “Có phải là loại thuốc sâu mùi giống hoa nhài không?” Tôi chợt nhớ khi tới gần thi thể ngửi thấy một mùi lạ. Hóa ra là mùi thuốc xịt trộn lẫn với mùi máu, mùi tử thi phân hủy và mùi rượu.

Bác sĩ Triệu nói rằng ông không thể nhớ được họ đã mua loại thuốc diệt côn trùng mùi gì, nhưng đúng là người chết đã uống rất nhiều rượu trước khi chết. Khi tôi xem ảnh khám nghiệm tử thi, bác sĩ Triệu ở bên cạnh bổ sung thêm một số tình huống khám nghiệm mà trong ảnh không thấy rõ: Tử thi rất cứng, các khớp đều đông cứng...

“Giác mạc có độ trơn vừa phải, có thể nhìn thấy đồng tử” Tôi chỉ vào bức ảnh và nói,

“Thời điểm từ vong là khoảng 12 tiếng trước khi khám nghiệm, vào khoảng 3 tiếng trước bữa ăn cuối cùng”

. Bước tiếp theo là phân tích nguyên nhân tử vong và các công cụ gây án. Tôi biết rằng phải có báo cáo khám nghiệm tử thi phía trước những bức ảnh này, nhưng tôi đã kìm lại và không lật qua xem.

Đôi mắt của nạn nhân thâm đen giống như mắt gấu trúc, bảy chiếc xương sườn bị gãy và trên quần áo rõ ràng có vết lốp xe.

Tôi hiểu ra rồi!

“Đây có lẽ là một vụ tai nạn giao thông. Người chết bị đập đầu, xe cán qua phần ngực dẫn đến tử vong, sau đó bị ném xác xuống ruộng ngô bên vệ đường”.

Khi ngước lên, tôi bắt gặp ánh mất điềm tĩnh của Bác sĩ Triệu. Ông nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Lúc đó, ai ai cũng nghĩ là tai nạn giao thông”.

Tôi hơi bối rối, mặt nóng bừng, lẽ nào tôi đã phán đoán sai? Bác sĩ Triệu đứng dậy, chắp tay sau lưng đi lại trong văn phòng. Đột nhiên ông dừng lại, quay ra nói với tôi: “Lúc đó mọi người đều cho rằng tôi rất cố chấp.”

Chiều ngày hôm đó, kỹ thuật viên Tiểu Vương đã đưa ra một số dấu chân, và có những vết kéo rõ rệt trên cánh đồng ngô. Chứng tỏ có người đã kéo thi thể từ bên vệ đường vào trong cánh đồng.

Đồng thời còn phát hiện chiếc xe đạp đổ nghiêng với dấu hiệu hư hỏng, sau đó được đưa đến đồn công an. Bác sĩ Triệu dựa vào hiện tượng thi thể suy đoán thời điểm tử vong vào khoảng 11 giờ ngày hôm trước.

Các điều tra viên hình sự và đồn công an đã phối hợp triển khai thăm dò điều tra những người dân gần đó. Tối hôm ấy, mọi người đã mở một cuộc họp báo cáo tình tiết vụ án.

Nạn nhân tên Chu Thắng Lợi, 43 tuổi, người địa phương. Vào đêm trước khi xảy ra vụ án, anh ta ăn uống với bạn bè tại một nhà hàng gần trường cấp hai Văn Đồng. Ba người uống hết một lít rượu, sau bữa nhậu ai về nhà nấy. Nhưng gia đình ngóng mãi không thấy anh ta về nên rất lo lắng.

Ngày đó thông tin liên lạc không thuận tiện, người nhà tìm kiếm suốt đêm. Cuối cùng cũng tìm thấy hai người uống rượu chung Với Chu Thắng Lợi. Con đường nhỏ ven cánh đồng ngô là lối duy nhất để Chu Thắng Lợi về nhà, họ tìm dọc theo con đường nhưng cả đêm không thấy bóng dáng anh ta đâu, cả người lẫn xe đạp đều biến mất.

Bạn bè của Chu Thắng Lợi đã an ủi người nhà rằng có khi anh ta uống rượu xong đã tìm chỗ đánh bài nên chắc sáng sớm sẽ về thôi. Người nhà biết Chu Thắng Lợi có thói quen cờ bạc nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Cho đến chiều hôm sau, trong làng đồn rằng cảnh sát tìm thấy thi thể một người đàn ông trong cánh đồng ngô. Gia đình Chu Thắng Lợi dự cảm chuyện chẳng lành nên đã đến đốn cảnh sát hỏi thăm. Họ vừa lướt qua đã nhận ra chiếc xe đạp, sau đó thông qua nhận dạng, xác nhận nạn nhân chính là Chu Thắng Lợi.

Người nhà không biết nghe ai nói anh ta bị xe đâm nên tới đồn cảnh sát khóc lóc làm ầm lên, yêu cầu cảnh sát nhanh chóng bắt được tên tài xế vô lương tâm.

Tại cuộc họp tình tiết vụ án, các điều tra viên đã tóm tắt hoàn cảnh của Chu Thắng Lợi. Anh ta là một nhà thầu nhỏ với bảy tám người dưới quyền. Gần đây, anh ta đang làm việc tại một công truờng trong thành phố. Theo người quen cho biết, Chu Thắng Lợi tính tình nóng nảy, sau khi say rượu hay làm càn.

Kỹ thuật viên kiểm tra dấu vết Tiểu Vương nói về tình hình hiện trường, đồng thời suy luận rằng phương tiện gây ra vụ tai nạn có thể là một chiếc xe máy dựa vào vết lốp trên quấn áo của nạn nhân.

Bác sĩ Triệu cho biết tình hình khám nghiệm tử thi. Người chết bị chấn thương vùng đầu và vùng ngực, chấn thương sọ não và gây xương sườn, nhưng đây không phải là nguyên nhân thực sự dẫn đến tử vong.

Ngay khi lời nhận xét này được đưa ra, cả phòng họp náo loạn. Bởi vì mọi người đã điều tra xong vụ án theo hướng tai nạn giao thông. Lãnh đạo thậm chí dùng ánh mắt nghi ngờ chất vấn xoáy vào bác sĩ Triệu. Đến ngay cả người nhà cũng cho rằng đó là một vụ tai nạn giao thông, bác sĩ Triệu dựa vào đâu mà phủ nhận.

Bác sĩ Triệu hơi do dự vì sự việc vẫn chưa được điều tra làm rõ. Thế nhưng với vai trò bác sĩ pháp y, ông tin tưởng vào những gì mình tận mắt trông thấy.

Sau đó, bác sĩ Triệu đã đưa ra luận điểm của mình.

Mặc dù Chu Thắng Lợi bị tổn thương ở vùng mắt và vùng não, thế nhưng lượng xuất huyết trong não không nhiều, trong một thời gian ngắn không đủ để dẫn đến tử vong. Mặc dù nhiều xương sườn bị gãy, hơn nữa có dấu vết xe cán trên ngực, những phản ứng nứt gãy của các đầu xương sườn không rõ ràng lắm. Nó có khả năng là một chấn thương hình thành trong giai đoạn hấp hối, thậm chí là sau khi tử vong.

Bằng chứng mạnh mẽ hơn rằng nạn nhân có rất nhiều thực phẩm nhuyễn trong khí quản, xuất huyết ở cả phổi và tim.

Bác sĩ Triệu ngừng một lát, rồi cho biết nguyên nhân thực sự dẫn đến tử vong: Chu Thắng Lợi chết do ngạt thở.

Hôm đó Chu Thắng Lợi đang đạp xe về nhà sau bữa nhậu, thì giữa đường ngã ngửa đập gáy xuống đất, nằm trên đường và bắt đầu nôn mửa. Chất nôn chảy ngược vào khí quản và gây ra ngạt thở..

Một chiếc xe máy chạy qua cán lên Chu Thắng Lợi. Lái xe sợ phải chịu trách nhiệm nên đã kéo anh ta vào cánh đồng ngô bên đường rồi ném chiếc xe đạp gần đó. Có lẽ tài xế cũng không ngờ rằng khi xe cán qua, Chu Thắng Lợi hoặc đã tử vong, hoặc còn đang hấp hối.

Trong phòng họp, hầu hết các đồng nghiệp đều nhăn nhó mặt mày. Không phải họ không tin kết luận của bác sĩ Triệu, mà bởi vì một khi nguyên nhân tử vong được xác định do ngạt thở, thì bản thân Chu Thắng Lợi phải chịu trách nhiệm chính về cái chết, người nhà anh ta chắc chắn không cam tâm.

Đại đội trưởng suy tính một hồi: “lão Triệu, cậu chắc chứ?”

Bác sĩ Triệu gật đầu và đưa ra một kết luận đáng kinh ngạc: “Nạn nhân trước khi chết có thể còn bị thương, bởi vì có vết bầm tím quanh hốc mắt”

Mắt gấu trúc, cái tên nói lên tất cả. Đó là vùng thâm tím xung quanh mắt của con người, có thể do thiếu ngủ nghiêm trọng hoặc chấn thương.

Mô mềm quanh mắt lỏng lẻo, sau khi chảy máu rất dễ hình thành tích tụ. Có những loại chấn thương ngoài bầm tím quanh mặt do vỡ xương sọ gây ra. Ngoài ra, tác động trực tiếp vào vùng mắt cũng có thể hình thành hiện tượng này.

“Phần gốc mũi của nạn nhân cũng bị tổn thương, có lẽ do ngoại lực tác động trực tiếp. Hơn nữa vết nứt trên hộp sọ cần một khoảng thời gian khá dài để gây nên bầm tím quanh mắt, không thể nào hình thành trong thời gian ngắn”

Gốc mũi và hốc mắt đều là những bộ phận trũng sâu. Nhìn chung bị ngã hay tai nạn giao thông không bị thương đến những vị trí đó. Ngoài những trường hợp đã được loại trừ thì chắc chắn anh ta bị đánh.

Dựa trên cơ sở này, bác sĩ Triệu kết luận rằng vết thương ở mắt và mũi của nạn nhân đều do những cú đánh bạo lực trực tiếp gây ra, nhưng chúng không phải là vết thương chí mạng.

Theo những gì ông trình bày, bản chất vụ án đột ngột chuyển từ tại nạn giao thông sang sự cố ngoài ý muốn. Rồi trong phút chốc lại biến thành cố ý gây thương tích là điều mọi người khó có thể chấp nhận.

Trong phòng họp không khí lại sôi sục, chẳng phải lão Triệu đang cố ý thao túng câu chuyện sao?

Vụ án ngày càng phúc tạp khiến những điều tra viên có mặt cảm thấy hoang mang. Những vết thương trên người nạn nhân vô cùng rắc rối, chính xác thì Chu Thắng Lợi đã trải qua những gì trước khi chết?

Tất cả mọi người đều không thể tranh luận với lão Triệu về việc khám nghiệm pháp y, thực ra trong lòng họ đều không phục nhưng cũng không thể bác bỏ.

Dù thế nào đi chăng nữa, cần phải nhanh chóng tìm ra tài xế gây tai nạn. Chí ít anh ta cũng đã tiếp xúc với nạn nhân, hơn nữa còn có ác ý chủ quan nên có thể đã trì hoãn việc cứu chữa cho nạn nhân.

Sau khi nghe bác sĩ Triệu phân trần, tôi mới nhận ra rằng vụ án hồi đó rất phức tạp. Tôi không dám bất cẩn và nhanh chóng lật giở xem ảnh khám nghiệm tử thi. Bác sĩ Triệu lặng lẽ ngồi đối diện, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà.

“Vết thương ở mắt và mũi của nạn nhân có thể do bị đấm” Tôi nhẹ nhàng gấp những trang ảnh khám nghiệm lại. “Ngoại trừ vết tụ máu lớn dưới da đầu phía sau, những phần tụ máu còn lại của nạn nhân cũng là chấn thương do những cú đấm.”

Bác sĩ Triệu mắt sáng lên, rồi nói tiếp: “Các vết thương trên người nạn nhân chủ yếu tập trung ở vùng mặt, trán và đỉnh đầu, cho thấy đối thủ cao hơn nạn nhân”

Ông cười và tiếp tục kể về diễn biến của vụ án.

Hai ngày sau Trương Vĩ Đông, người lái xe gây tai nạn đã ra đầu thú. Vào khoảng 11 giờ đêm hôm đó, anh ta chạy xe máy về nhà. Khi đi qua con đường ven cánh đông ngô thì hoàn toàn không nhìn thấy Chu Thắng Lợi nằm đó.

Xe máy đâm trúng phải một thứ gì đó liền dừng lại. Trương Vĩ Đông lúc này mới nhận ra có một người đang nằm trên mặt đất, anh ta la lên vài lần nhưng người đó vẫn bất động. Anh ta ngôi xổm xuống sờ soạng, người đó không biết sống chết ra sao, nhưng thân thể của hắn còn ấm, Trương Vĩ Đông thấy vậy liền nghĩ mình gây tai nạn.

“Đó là một tên say ruợu ngã xe đạp và tình cờ bị tôi đâm trúng. Đúng là số đen quá mà”. Trương Vĩ Đông than thở rằng anh ta đen đủi, nhưng lại không biết kiểm diểm cách xử lý không đúng đắn của mình.

Trương Vĩ Đông làm việc trong một nhà máy địa phương và sống một cuộc sống sung túc. Nhưng trong khoảng thời gian đó, vận may đã không đến với anh ta. Mẹ già nằm liệt giường sau cú ngã, vợ lại ốm nhập viện. Anh ta không chỉ phải chăm lo cho gia đình mà còn phải đi làm ở nhà máy, ngày nào cũng cày cuốc đến khuya mới về nhà.

Trương Vĩ Đông thấy xung quanh tối đen như mực và không có người đi bộ hay xe cộ qua lại, nên anh ta dứt khoát đâm lao phải theo lao, kéo cả người lẫn xe đạp vào giữa cánh đồng ngô. “Tôi thực sự không còn cách nào khác. Nếu bị liên lụy thì vợ con tôi sẽ ra sao!”

Sau khi hành động xong, anh ta mồ hôi nhễ nhại vội vã chạy xe máy trở về nhà. Nhưng không ngờ cuối cùng người ta lại chết. Sự việc xôn xao trong làng, dưới áp lực này anh ta đã phải ra đâu thú.

Lời thú tội của Trương Vĩ Đông và kết quả kiểm tra tình trạng chiếc xe máy đã chúng minh cho suy luận của bác sĩ Triệu, khi mà chiếc xe máy tông vào Chu Thắng Lợi thì anh ta đang nằm trên đất.

Dù cố gắng thẩm vấn thế nào, Trương Vĩ Đông vẫn một mực phủ nhận việc đánh Chu Thắng Lợi. Bác sĩ Triệu đã từng tiến hành kiểm tra cơ thể Trương Vĩ Đông và không phát hiện vết thương mới nào trên người anh ta.

Tất nhiên, liệu lời khai của anh ta có đáng tin hay không vẫn cần được xác minh thêm. Tạm thời cũng chưa thể kết luận anh ta đóng vai trò gì trong vụ án này.

Dựa vào tình hình hiện tại, mọi người đang thi nhau suy luận xem chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó.

Khoảng 9 giờ tối, khi Chu Thắng Lợi uống rượu xong, anh ta đạp xe về nhà đến con đường ở mặt cổng Bắc của trường trung học Văn Đồng. Có phát sinh xô xát với người khác, nên vùng mắt, mũi và đầu của anh ta nhiều chỗ bị thương.

Chu Thắng Lợi ngã xuống đất, gây rạn nứt hộp sọ và chấn thương sọ não, sau đó dẫn đến hiện tượng tắc nghẽn đường thở. Trong một khoảng thời gian ngắn lúc hấp hối hoặc sau khi đã chết anh ta bị Trương Vĩ Đông đi xe máy đâm phải và kéo vào cánh đồng ngô giấu xác.

Mặc dù người đánh nhau với Chu Thắng Lợi không trực tiếp gây tử vong cho anh ta, nhưng Chu Thắng Lợi có thể vì lý do này mà ngã xuống, ngạt thở, cho nên người này là nhân tố quyết định.

Sau cuộc họp thảo luận, khoảng thời gian đó là tiết tự học vào buổi tối của trường trung học Văn Đồng. Có người cho ý kiến, có lẽ nào học sinh tan học trên đường về nhà phát sinh mâu thuẫn với Chu Thắng Lợi.

Do đó, cảnh sát hình sự đã đến trường để điều tra những học sinh đi qua đoạn đường này vào đêm xảy ra vụ án. Theo đặc điểm mà bác sĩ Triệu cung cấp, họ đã tìm thấy bảy nam sinh cao trên 1m75.

Bảy nam sinh được đưa đến phòng họp của trường. Trong đó có một cậu học sinh da trắng gầy gò với ánh mắt phân tán và biểu cảm không tự nhiên. Khi điều tra viên đề nghị đưa Trình Chí Kiệt về để hỏi chuyện, cô giáo tỏ ra rất bất ngờ và hoài nghi, bởi Trình Chí Kiệt là một học sinh vô cùng ưu tú.

Xuất sắc không có nghĩa là bạn sẽ không mắc sai lầm. Chiều hôm đó, Trình Chí Kiệt thừa nhận câu ta đã đánh nhau với một người say rượu vào tối đó.

Trình Chí Kiết mồ côi cha từ nhỏ và lớn lên cùng mẹ. Để bù đắp tình cảm cho con nên người mẹ không đi bước nữa, dồn toàn bộ tâm huyết cho cậu ta. Trình Chí Kiệt cũng rất có ý thức cố gắng, thành tích học tập trước giờ luôn đứng nhất nhì.

Trình Chí Kiệt thật ra rất khố tâm. Cậu ta giống như mẹ mình, vô cùng coi trong kết quả học tập. Sợ rằng môn nào không thi tốt, người mẹ sẽ đau lòng.

Trong thời gian đó, điểm số của Trình Chí Kiết có phần biến động.Kỳ thi vừa rồi không mấy lý tưởng, cậu ta chịu rất nhiều áp lực tâm lý nên luôn nghĩ cách giải thích cho mẹ hiểu.

Tối hôm đó, vì thầy giáo đến muộn nên lớp của Trình Chí Kiệt đã tan học trể hơn thường lệ. Sau tiết tự học buổi tối, cậu ta là học sinh cuối cùng rời khỏi lớp. Trên đường đạp xe về nhà, Trình Chí Kiệt có chút lơ đễnh, trong đầu quấn quanh nghĩ về thành tích trong kỳ thi. Khi đi qua đoạn đường đó, cậu ta va chạm với một người cũng đi xe đạp.

Cả hai đều ngã xuống, Trình Chí Kiệt nhận ngay một cú tát vào mặt khi lồm cồm bò dậy và bị túm lấy cổ áo, một mùi rượu phả ra.

Trịnh Chí Kiệt chưa bao giờ trải qua hoàn cảnh này, toàn thân run lên vì tức giận. Cậu ta muốn giật tay người đàn ông ra, nhưng không ngờ ông ta thô bạo ngang ngược, kiểu gì cũng không buông.

“Lúc đó tôi rất tức giận và dùng sức đẩy mạnh ông ta ra.” Trình Chí Kiệt nói sau khi đẩy người đàn ông say ruợu, cậu ta nhanh chóng đạp xe về nhà, còn về sự việc sau đó như thế nào thì không rõ.

Cảnh sát thẩm vấn cảm thấy Trình Chí Kiệt có vẻ không giống như đang nói dối. Lẽ nào còn có một người khác phát sinh mâu thuẫn với Chu Thắng Lợi?

Vào thời điểm mấu chốt, bác sĩ Triệu đã làm tốt vai trò của mình. Ông đã đến phòng thẩm vấn vào ngày hôm đó và tiến hành kiểm tra cơ thể của Trình Chí Kiệt.

Khuôn mặt và thái dương bên trái của Trình Chí Kiệt hơi sưng, mũi hơi vẹo, các khớp xương trên ngón tay cũng chính ở vị trí nắm đấm sưng tấy, một số chỗ đóng vảy, chứng minh cậu ta dã từng dùng nắm đấm tác động lên vật thể khác.

Bác sĩ Triệu phán đoán, mức độ xô xát giữa Trình Chí Kiệt và người đàn ông say rượu đêm đó đi xa hơn so với lời khai của cậu ta.

Trong lần thẩm vấn thứ hai, Trình Chí Kiệt lai thay đổi lời khai.Cậu ta nói rằng đã đẩy mạnh vào người đàn ông say ruợu ngã xuống đất. Điều này có thể giải thích cho vết thương sau đầu của Chu Thắng Lợi. Nhưng bác sĩ Triệu lắc đầu sau khi biết tình hình cuộc thẩm vấn: “Phải tiếp tục tra hỏi.”

Mặc dù Trình Chí Kiệt rất thông minh nhưng vẫn chỉ là một cậu học sinh chưa trải sự đời, không chống đỡ được bao lâu đã khai toàn bộ.

Trong quá trình cả hai giằng co vào đêm hôm đó, Chu Thắng Lợi thốt lên một câu: “Thằng chó đẻ!” Trình Chí Kiệt khi ấy cảm thấy tai mình ù đi, cơn tức giận bùng phát và không kiềm chế thêm được nữa.

Người mẹ chính là giới hạn của cậu ta, kẻ say xỉn chọc đúng vào chỗ đó, cậu không thể nhân nhượng.

Dù cao hơn Chu Thắng Lợi nhưng Trình Chí Kiệt thân hình gây gò nên không tạo được nhiều lợi thế. Trong quá trình đánh nhau câu ta đã chịu nhiều cú đấm, đến nỗi chảy máu mũi. Thế nhưng cậu ta cũng chẳng quan tâm đến những đau đớn đó, trong đầu chỉ độc một suy nghĩ, chiến đấu lại hắn.

Đường không bằng phẳng, người đàn ông say ruợu trượt chân ngã.Trình Chí Kiệt vẫn chưa hả giận liền bồi thêm nhiều cú đấm vào mặt hắn ta.

Chu Thắng Lợi nằm dưới đất thở hổn hển, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó. Trình Chí Kiệt không nghe rõ, cậu ta dần dần bình tĩnh lai, sợ người đàn ông kia sẽ tiếp tục ngáng đường nên đạp xe một mạch về nhà.

Người mẹ ân cần hỏi Trình Chí Kiệt sao về nhà muộn như vậy. Cậu ta nói rằng không may bị ngã xe nên ngồi bên lề đường một lúc.

Tối đó, Trình Chí Kiệt nằm trên giường đến gần sáng mới mơ hồ chìm vào giấc ngủ. Cậu ta không biết rằng một người đi xe máy suýt nữa đã gánh tội thay.

Bác sĩ Triệu nói, sau khi vụ việc kết thúc, Trương Vĩ Đông đã mang cờ thi đua đến văn phòng tìm ông gửi lời cảm ơn sâu sắc và lôi ra một chiếc phong bì. Bác sĩ Triệu từ chối thì suýt chút nữa anh ta quỳ xuống lạy ông. Bác sĩ Triệu khó xử đành nhận lấy cờ thi đua.

Vào một đêm mùa thu nguyệt hắc phong cao, ba người đàn ông xui xẻo tình cờ gặp nhau. Mỗi người đều có lý do riêng cho hành động của mình, nhưng cuối cùng là một mớ những sai lầm.

Trong cuộc sống không phải tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào định mệnh, con người có thể làm chủ số phận của mình, chỉ tiếc rằng đôi khi nó trở nên vô cùng khó khăn.

Trước đây, tôi đã từng nghe đến cái tên Trình Chí Kiệt và nhìn thấy những bức ảnh của cậu ta. Vào thời điểm đó, mỗi lớp trong truờng đều có một bảng danh dự. Những học sinh đứng đấu toàn trường đều có mặt trên đó.

Anh cảnh sát năm đó họ Ngô, tính cách ngoài lạnh trong nóng, là một cao thủ phá án của Đội Cảnh sát hình sự. Tôi nghĩ chắc chắn bác sĩ Triệu không nói với anh ấy, cậu học sinh xuất hiện tại hiện trường năm đó chính là tôi.

Người kỹ thuật viên bảo tôi nhấc chân mang họ Vương, anh ta dường như cũng không nhớ chuyện xảy ra năm đó. Đó là người tận tâm và có trách nhiệm trong công việc, đôi khi hay để ý chuyện vụn vặt nhưng bản chất con người tốt bụng.

Trong những năm tháng tiếp theo, tôi và bác sĩ Triệu đã trở thành cộng sự ăn ý. Tôi đã học được rất nhiều thứ từ ông và có cảm giác rằng, ông muốn giao sự nghiệp trong tay mình cho tôi.

Bác sĩ Triệu là người thấy đáng kính, tiếc rằng thời gian chúng tôi làm việc cùng nhau không được lâu dài. Tôi rất nhớ ông và sẽ luôn khắc ghi buổi chiều hôm ấy, nét mặt tươi cười, hiền hậu và dễ mến.

Ps: Người Dân của Tiểu bang California kiện Oriental James Simpson là một phiên tòa hình sự tai Tòa án Thượng thẩm Hạt Los Angeles, trong đó cựu cầu thủ của Giải Bóng bầu dục

Quốc gia (NFL), phát thanh viên và diên viên O. J. Simpson bị xét xử và được tuyên trắng án về vụ giết vợ cũ của ông.