Vợ ông sau khi bước xuống xe liền lập tức chạy thẳng đến chỗ thi thể, bước chân loạng choạng nhào về phía người chồng đang nằm đó. Bà vừa gào khóc vừa ra sức đấm lên người lão Triệu: “ lão Triệu ơi, lão Triệu, ông nỡ lòng nào nhẫn tâm như vậy, bỏ lại hai mẹ con tôi mà ra đi như thế...”
Đôi mắt bà đỏ hoe, nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau chảy xuống khóe miệng, những sợi tóc mai bạc trắng như run rẩy cùng đôi vai trĩu nặng. Con gái của lão Triệu chắp tay truớc ngực, khuôn mặt tái nhợt, chậm rãi đến gần. Trong chốc lát cô quỳ xuống truớc thi thể và há hốc miệng, thế nhưng không thể cất thành lời. Đây là một trạng thái kìm nén tột độ, đau buồn đến mức khóc không thành tiếng.
Khi cảm xúc của họ đã dần dần ổn định, bác sĩ Ngưu bước tới đỡ vợ lão Triệu dậy: “Em dâu, xin cố nén nỗi đau thương...”
Bà ngẩng đầu nhìn bác sĩ Ngưu: “Anh Ngưu, xảy ra cơ sự này thực ra phải trách tôi. Ngày hôm qua lão Triệu gọi điện về báo ăn tối bên ngoài nên sẽ về hơi muộn. Đúng lúc con gái và con rể đều ở lại nhà, tôi liền nói với anh ấy rằng, nếu muộn quá thì về cơ quan ngủ luôn, đừng về nhà lại đánh thức chúng nó. Truớc đây, nếu anh ấy uống rượu đến khuya đều chủ động lên cơ quan ngủ, nhưng ai ngờ lần này..”
Theo như lời của vợ lão Triệu, rất có thể ông thật sự đã uống say và gặp tai nạn giao thông trên đường.
Nhưng nghĩ lại, khoảng cách từ nội thành đến đây quá xa. Cứ cho là sau khi ông say rượu mất phương hướng lạc đường ra ngoại ô thì rất khó có khả năng thuận lợi một mạch đi được tới đây.
Điện thoại di động và ví tiền của lão Triệu đều không cánh mà bay, hơn nữa chữ “khẩu” mà ông đã viết trên mặt đường cũng vô cùng kỳ lạ. Tôi mơ hồ cảm nhận được rất nhiều nghi vấn trong vụ tai nạn giao thông này.
Chúng tôi nhìn theo xe chở xác chầm chậm rời đi. Bác sĩ Ngưu đặc biệt dặn dò kỹ thuật viên của phòng khám nghiệm, sau khi về tới nơi bảo quản lạnh thi thể truớc, đừng vội thay quần áo.
Mọi người quay về cơ quan với tâm trạng nặng nề. Bộ phận thư ký thông báo cho chúng tôi đến phòng hội nghị của Đội Cảnh sát hình sự tham gia cuộc họp. Đại đội trưởng Phùng mô tả ngắn gọn tình hình vụ án, sắp xếp bước tiếp theo và thành lập tổ chuyên án “Vụ án 11/5” để tiến hành một cuộc điều tra toàn diện về cái chết của bác sĩ Triệu.
Tổ chuyên án bao gồm Đội điều tra và Đội chứng cứ.Đội điều tra được hình thành từ Đội trinh sát số hai, chịu trách nhiệm chính điều tra vụ án và công tác thăm dò những người có liên quan;
Đội thu thập chứng cứ bao gồm bộ phận kỹ thuật chủ yếu phụ trách công việc phát hiện và sàng lọc vật chứng.
Buổi chiều, tôi đến phòng khám pháp y, tiếp một số đương sự giám định thương tích. Vừa chuẩn bị tan làm thì nhận được điện thoại của Vương Mãnh, cậu ấy thông báo đã bắt được người giữ điện thoại của lão Triệu..
Tôi vội vã quay trở lại cơ quan. Trong phòng thẩm vấn, Vương Mãnh và Đội trưởng Lý đang thẩm vấn một thanh niên tóc húi cua.
“Tên?”
“Ngô Đại Chí”
“Tuổi?”
“23”
“Địa chỉ?”
“Thôn Tiểu Ngô, đường Thành Nam, khu Tây Hồ”
“Tối hôm qua đã làm gì?”
“Đâu... có làm gì đâu ạ.”
“Tối nay còn nhiều thời gian lắm, cậu cú từ từ mà suy nghĩ.”
“ Tôi ăn cơm tối xong rồi đi xe buýt đến quán net Thiên Long ở đối diện trường tiểu học Thành Nam. Đến khoảng ba giờ sáng, cháu lái xe điện về nhà.”
“Ồ, cậu đi bằng xe buýt, sau đó về bằng xe điện sao?”
“Không, không, cháu nói nhầm, cháu lái xe đi và lái xe về ạ”
“Lát nữa chúng tôi tới nhà cậu xem chiếc xe điện đó nhé.”
Thanh niên không khỏi thở dài nói:
“Thôi được, tôi khai! Tôi biết ngay dạo này có chút của từ trên trời rơi xuống cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp mà, tâm trạng lúc nào cũng thấp thỏm.”
Vuơng Mãnh và đội trưởng Lý mắt sáng lên, dường như nhìn thây tia hy vọng của sự thắng lợi.
Ngô Đại Chí nói: “Từ quán nét bước ra cũng đã muộn rồi. Vào cái giờ ấy cũng chẳng còn xe buýt nữa, tôi định bắt taxi về nhà nhưng nghĩ thế nào lại tiếc tiền. Đúng lúc truớc của quán nét có một con xe điện vẫn còn đang cắm chìa khóa..”
“Sau đó thì sao?” Vương Mãnh nhìn chằm chằm vào cậu ta tra hỏi: “Trên đường cậu về nhà không xảy ra chuyện gì hoặc bắt gặp sự cố bất thường hay sao?”Ngô Đại Chí nói: “Không ! Tôi về nhà “an toàn” Sau khi thốt lên hai chữ an toàn; cậu ta không nhịn được mà phá lên cười.
Đội trưởng Lý đập bàn, quát to: “Ngô Đại Chí, cậu nghiêm túc cho tôi! Đừng trông chờ vào may mắn, khai mọi thứ cho rõ ràng!”
Cậu ta bị dọa cho giật nảy mình: “Đồng chí cảnh sát, các ngươi muốn làm gì? Chẳng qua tôi chỉ nhặt một cái điện thoại và một chiếc ví thôi mà?”
Đội trưởng Lý và Vương Mãnh liếc mắt nhìn nhau: “Vậy cậu nói về chuyện chiếc điện thoại và ví tiền đi.”
Ngô Đại Chí nói: “Hai thứ ấy thật sự do tôi nhặt được, chứ không phải ăn cắp ăn trộm đâu.
Lúc cháu đi xe về đến gần đầu thôn, nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ bên vệ đường cạnh ruộng lúa. Xung quanh thôn cháu cứ đến buổi tối thường xuyên có những cặp đôi ve vãn nhau đỗ xe ở đó. Cháu định bụng lén tới xem “phim người lớn”, thế nhưng mà vừa mới nhổm lên thì trong xe lại không có người. Nhân cơ hội cháu lẻn vào trong nhặt điện thoại và ví tiền rồi nhanh chóng chuồn đi”.
Khi Ngô Đại Chí nói đến từ “nhặt” giong điệu cố ý nhấn mạnh. Rất rõ ràng cậu ta đang cố khẳng định hai món đồ trong tay đều là lượm được.
“Cậu chỉ nhặt điện thoại và ví tiền? Không phát hiện ra người nào sao?” Đội trưởng Lý xoáy sâu vào Ngô Đại Chí,
“Tốt nhất là cậu nên nói sự thật!”
“Đồng chí cảnh sát, những gì tôi nói thật 100%. Tôi là một công dân tốt tuân thủ luật pháp mà!”.
“ Hừ! Cậu mà cũng được gọi là tuân thủ luật pháp? Bản lĩnh tiện tay ăn cắp cũng được đấy nhi?” Đội trưởng Lý nhướng mày, “Thế này đi, cậu đưa chúng tôi đi kiểm tra chiếc xe đó, xem cậu có lừa chúng tôi hay không.”
Tôi và Vương Mãnh đi theo Đội trưởng Lý, cùng Ngô Đại Chí tới một cánh đồng.
“Chính là chiếc xe này, cũng chẳng biết ai lái xe đến đây nữa. Hại cháu vào đồn công an!” Cậu ta không ngừng trách móc.
Trời bắt đầu sầm tối, mượn ánh sáng của đèn khảo sát hiện truờng, tôi nhìn thấy một chiếc xe tải van nhãn hiện Truờng An không biển số đỗ chếch cánh đồng. Lối đi từ vệ đường vào đến cánh đồng, có hai hàng lúa mì bị đè xuống.
Vương Mãnh bắt đầu chụp ảnh tọa độ vị trí, đột nhiên cậu ta ngẩng đầu lên, giơ tay chỉ về hướng Đông Nam: “Các anh nhìn xem, chổ này cách con đường quốc lộ nơi phát hiện bác sĩ Triệu chỉ có vài trăm mét.”
Nhìn theo hướng chi tay của Vương Mãnh, có thể nhìn thấy một con đường quốc lộ rộng lớn. Đèn đường sáng rực và dòng xe qua lại như mắc cửi, đó đúng là đường Đông Hải.
Vương Mãnh tìm thấy một đôi giày da màu đen của cảnh sát dưới ghế sau. Tôi tìm thấy một số vết máu trên tựa đầu của ghế lái, một vài sợi tóc trên sàn xe và một số vết máu giống như vết bẩn. Chúng tôi lần lượt lấy mẫu xét nghiệm.
Về đến cơ quan khi ấy cũng đã hơn mười giờ. Ngô Đại Chí bị đưa đến phòng thẩm vấn để tiếp tục tra hỏi.
Tôi nhìn thấy trong phòng Trưởng phòng Vuơng đèn vẫn còn sáng, liền tới gõ cửa rồi bước vào. Thật ngạc nhiên bác sĩ Khương và bác sĩ Ngưu cũng đang ở đó.
Bác sĩ Ngưu thấy tôi bước vào, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “ Tiểu Lưu, đến đúng lúc quá, chúng tôi đang trao đổi vụ án của lão Triệu.”
Tôi báo cáo lại những phát hiện vừa rồi cho Vương trưởng phòng và bác sĩ Ngưu. Bác sĩ Ngưu gật đầu nói: “Phát hiện của Tiểu Lưu rất có giá trị. Vừa rồi tôi tới nhà lão Triệu, muốn làm công tác tư tưởng cho người nhà một chút. Tiện thăm dò thuyết phục bà ấy để chúng ta tiến hành giải phẫu thi thể lão Triệu. Kết quả suôn sẻ ngoài sức tưởng tượng, người nhà gia đình bác sĩ pháp y chúng ta thật sự thấu tình đạt lý.
Vương trưởng phòng gật gù: “Vụ án này không đơn thuần chỉ là gây tai nạn giao thông rồi bỏ chay, khả năng còn có tình tiết phi tang xác. Mặc dù lão Triệu là đồng nghiệp của chúng ta, ai ai cũng kính trọng anh ấy. Thế nhưng càng như vậy thì chúng ta càng phải tuân thủ nghiêm ngặt trình tự xử lý vụ án, bắt buộc phải tiến hành giải phẫu thi thể!”
Không khí dường như đóng băng trong chốc lát, mọi người ai nấy đều im lặng. Mặc dù giải phẫu là một quá trình cấn thiết từ góc độ của quy trình xử án cũng như điều tra phá án, nhưng trên phương diện tình cảm thì thật khó chấp nhận.
Chúng tôi đã giải phẫu hàng trăm hàng ngàn thi thể, trong lòng luôn hy vọng họ lên tiếng. Chỉ có vậy mới thay nạn nhân giải được oan khuất. Song để chúng tôi dùng dao mổ nhằm vào đồng nghiệp của mình thì trong thâm tâm vẫn xuất hiện một rào cản vô cùng to lớn.
Im lặng trong giây lát, bác sĩ Ngưu đứng phắt dậy: “Việc không thể chậm trễ, bây giờ lập tức qua phòng khám nghiệm!”
Xuyên qua dãy hành lang tối tăm u ám, từng bước chậm rãi xuống cầu thang. Chúng tôi đến căn phòng khám nghiệm tĩnh lặng đến mức ngột ngạt ở tầng một.
Nhìn lão Triệu nằm trên bàn giải phẫu, lòng tối có trằm ngàn cảm xúc đan xen. Ông không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bậc tiền bối và quý trọng hơn nữa trong vai trò người Thầy của tôi.
Bác sĩ Ngưu đeo găng tay, bước tới nắm lấy đôi bàn tay của lão Triệu. Ông cúi gập người và kề sát vào tai lão Triệu: “lão Triệu ơi, có điều gì muốn nói với chúng tôi, chút nữa hãy giãi bày nhé” Dưới ánh đèn lạnh ngắt, tôi chợt nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của bác sĩ Ngưu.
Không khí phòng khám nghiệm có chút bí bách, bác sĩ Ngưu chầm chậm nói: “Tiểu Khương, Tiểu Lưu lát nữa hai câu thao tác chi tiết. Dù gì tôi và lão Triệu cũng đã đồng hành hơn ba chục năm nay, tôi thực sự không gắng gượng nổi.”
Tôi và bác sĩ Khương lặng lẽ khoác lên mình bộ đồ bảo hộ, đeo găng tay, cúi đầu trước vong linh của lão Triệu. Tôi chăm chú vào thi thể của ông, một sinh mệnh tươi mới giống như bị tước đoạt khỏi cơ thể, chỉ còn lại cái xác không hồn.
Sống mũi cay cay, lòng tôi chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Tôi cảm thấy dường như lão Triệu nằm đó đang khích lệ chúng tôi giải phẫu, để lắng nghe những lời ông nói.