Chương 1: Hồ sơ vụ án số 1: Giải phẫu đồng nghiệp

Công việc của bác sĩ pháp y là gì? Có lẽ đại đa số cho rằng nó nằm trong mười chữ:

Giải oan cho người chết

Đòi quyền cho người sống

Hồ sơ vụ án số 1: Giải phẫu đồng nghiệp

Bác sĩ pháp y là một công việc vô cùng đặc thù. Chúng tôi thường xuyên phải ra vào hiện trường gây án và đã quá quen chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt. Để rồi sâu sắc thấm thía lẽ vô thường của cuộc đời. Khi nhìn thấy thi thể lạnh lẽo, trắng bệch và bủng beo trên bàn giải phẫu, đôi lúc tôi liên tưởng đến cảnh tượng nếu có một ngày chính mình nằm trên chiếc bàn ấy thì sẽ ra sao.

Pháp y chúng tôi kị nhất gặp phải người quen khi đang làm việc. Ai cũng hiểu điều đó nhưng nói là một lẽ. Tôi có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, đến một ngày chính tay tôi lại mổ xẻ người đồng nghiệp của mình. Ngày 11 tháng 5, sáng thứ hai như thuờng lệ tôi đến cơ quan sớm trước nửa tiếng, mải miết quét dọn lau bàn.

Sau một hồi lau dọn, tôi đứng ở cửa văn phòng chờ cho những mảng sàn nhà khô dần.

Hiểu Huy, bận bịu gì thế?

Một giọng nói sang sảng từ phía hành lang vọng đến, vừa nghe đã nhận ra tiếng Trưởng phòng Kỹ thuật hình sự Vuơng Giang Hổ.

Vương trưởng phòng bước tới nói

Sáng sớm nay nhận được tin báo án, đường Đông Hải xảy ra sự cố tai nạn. Tôi gọi điện cho Triệu ca nhưng không ai bắt máy, có khi tối qua lại quá chén rồi. Cậu với Vương Mãnh đi xem tình hình thế nào. Sự cố giao thông thông thường cũng đơn giản, nếu không vấn để gì thì quay về đây.

Đội Cảnh sát giao thông khu Tây Hồ không có bác sĩ pháp y. Những vụ án tai nạn giao thông gây thương vong đều do Phòng Kỹ thuật hình sự của quận Tây Hồ giám định. Vào thời điểm đó, bác sĩ pháp y phụ trách nghiệp vụ cho Đội Cảnh sát giao thông chính là Triệu thúc mà Vương trưởng phòng nhắc tới. Hành động là mệnh lệnh, tôi đi vào phòng thiết bị cầm hộp dụng cụ khám nghiệm và rời khỏi cơ quan. Vừa bước ra khỏi tòa nhà đã nghe tiếng ai gọi giật lại: “Hiểu Huy, bên này!" Một chiếc Volkswagen Jetta nổ máy và dừng ngay trước mặt tôi. Lúc này, kỹ thuật viên kiểm tra dấu vết, Vương Mãnh kéo của kính xuống nói:

"Mau lên xe, chúng ta đi sớm về sớm. Xử lý xong vụ này tôi còn phải lên hình cảnh Thành phố để gửi tài liệu giám định."

Phía Nam đường Đông Hải nằm ở rìa khu Tây Hồ, thuộc vùng ngoại ô ven thành phổ. Thời điểm này trên đường có ít xe cộ và người qua lại. Chúng tôi nhanh chóng nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đèn nhấp nháy bên đường.

"Cuối cùng các anh cũng tới rồi. Bốn giờ sáng sớm hôm nay sau khi nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, tôi đã vội vàng chạy qua đây. Gọi điện cho Triệu bác sĩ mãi nhưng anh ấy không nghe máy nên tôi đành gọi cho Vương trưởng phòng"

Vừa dừng xe lại, Tiểu Đàm ở Đội xử lý sự cố giao thông từ xa chạy tới. Tôi gật đầu: “Bác sĩ Triệu dạo gần đây nhà có chút việc, có lẽ bận quá không để ý điện thoại" Lão Triệu năm nay ngoài năm mươi, hắn đã công tác hơn ba mươi năm trong ngành, chỉ vài năm nữa thôi sẽ về hưu. Tuần trước, Lão Triệu nói chuyện con gái ông sắp kết hôn, có rất nhiều việc phải lo liệu, cơ quan có việc gì thì để chúng tôi giải quyết trước". Ps: Quận Tây Hồ được nhắc đến ở đây là một địa danh thuộc quyền quản lý của thành phố Nam Xương, tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Tiểu Đàm cười: “Ai đến cũng như nhau mà, chỉ là tôi quen gọi bác sĩ Triệu thôi." Quay trở lại vấn đề, tôi hỏi: "Thi thể vẫn ở nguyên tại hiện trường chứ?"

"Pháp y các anh chưa đến, ai dám động vào thi thể? Xe cấp cứu cũng có chạy qua đây, thế nhưng bác sĩ kiểm tra cơ bản rồi đi mất. Họ cho biết người đó đã tử vong nên không cần thiết phải cấp cứu nữa."

Tiểu Đàm gật gật đầu nói Nhìn theo hướng Tiếu Đàm chỉ, bên vệ đường cách đó không xa có một người đang nằm sấp. Có vẻ là nam giới, dáng người cao ráo, thân hình to béo. Tôi mặc đô bảo hộ vào, đeo đầy đủ găng tay và khẩu trang, bước tới cạnh nạn nhân. Nạn nhân mặc một chiếc áo khoác nâu đậm kết hợp sơ mi xanh lam bên trong. Phía dưới mặc quần đen và chân đi đôi bít tất cùng màu nhưng không mang giày. Khuy kim loại ở túi quần phía sau của nạn nhân đã thu hút sự chú ý của tôi. Tới gần xem kỹ, không ngờ trên mặt khuy lại có chữ "police". Đây chẳng phải quần đồng phục sao, nạn nhân không phải là một nhân viên cảnh sát đấy chứ?" Tôi nghĩ đến bác sĩ Triệu thường ngày sau khi tan làm cũng thích ăn mặc như vậy. Ông còn thường xuyên nói rằng, cơ quan phát cho nhiều đông phục như thế thì không cần mua thêm quần áo làm gì. Vụ tai nạn giao thông này đúng ra nên để cho lão Triệu xử lý. Nếu ông chứng kiến có người ăn mặc và dáng vẻ giống mình đến vậy, chắc hẳn sẽ cảm thấy rất kỳ lạ.

Trên quần áo của nạn nhân đều in dấu vết bánh xe. Những dấu vết như vậy thường thấy trong các vụ tai nạn giao thông.

Tôi ngồi xổm xuống, một tay đặt lên vai nạn nhân, tay kia giữ hông, nhẹ nhàng cẩn thận dùng lực lật người nạn nhân lại.

Theo quán tính phần đầu nạn nhân dần lật qua và máu mũi miệng cũng theo đó văng ra, tức thì phần trước ngực tôi cũng bị nhuộm đỏ.

Toàn bộ khuôn mặt của thi thể đầy máu tươi. Vài phần đã khô tạo thành mảng vệt máu trên mặt, còn lại những chỗ chưa đông thì từ trên trán chảy xuôi xuống.

Thông qua thao tác vừa rồi, tôi nhận thấy nhiều khả năng đốt sống cổ của nạn nhân đã bị gãy. Bởi tôi không cảm nhận được một chút nào sự đông cứng của cái xác.

Thông thuờng người chết sau 1 đến 3 tiếng sẽ hình thành hiện tượng đông cứng. Sau khi phần cổ đông cứng thì khi di chuyển cơ thể phần đầu sẽ đi theo thân dưới. Cơ thể dừng lại ở đâu thì phần đầu cũng sẽ phải dừng lại ở đó.

Tôi lấy trong cốp ra một chai nước suối để rửa mặt cho nạn nhân.Và dần dần một khuôn mặt quen thuộc hiện ra truớc mặt chúng tôi.

Khi ấy tôi sững sờ, Vương Mãnh và Tiểu Đàm cũng choáng váng. Sao lại là bác sĩ Triệu.

Cảnh tượng này là một sự đả kích rất lớn đối với tôi. Lần đầu tiên trong khi khám nghiệm tử thi tôi gặp phải người quen. Và hơn thế nữa ông lại là một bác sĩ pháp y!

Bác sĩ pháp y khám nghiệm trong các vụ tai nạn giao thông, bản thân phút chốc biến thành một cái xác nằm bên vệ đường và bị người ta khám nghiệm.

Tôi tức khắc cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt mũi tối sầm lại.

Ngồi sụp xuống đất, phải mất một lúc lâu tôi mới hoàn hồn trở lại. “Mau chóng báo cáo lại cho lãnh đạo!” Vương Mãnh và Tiểu Đàm hô to, “Phong tỏa hiện truờng và mở rộng rào cảnh báo”

Khi đồng nghiệp kéo đến, tâm trạng của tôi đã dần ổn định lại. Vương trưởng phòng vỗ vai tôi và thở dài: “Nhất định phải vững vàng! Chúng ta phải tranh thủ thời gian điều tra rõ nguyên nhân cái chết, bắt được kẻ gây án, trả lại công bằng cho người nhà của lão Triệu!”

Tội chợt nhớ ra, con gái của lão Triệu sắp tổ chức đám cưới.Vậy mà trong thời khắc quan trọng này ông lại gặp tai họa, trong nháy mắt chuyện vui bổng hóa chuyện buồn.

Rất nhanh sau đó, bác sĩ Ngưu và bác sĩ Khương cũng đã vội tới. Quận Tây Hồ tổng cộng có bốn bác sĩ pháp y, trong đó tôi trẻ tuổi nhất. Đối với tôi họ vừa là thầy vừa là bạn, chúng tôi giống như người một nhà. Việc đột ngột mất đi một thành viên trong gia đình cũng rất khó khăn ngay cả với bác sĩ pháp y, những người đã quen chứng kiến sự sống và cái chết như chúng tôi.

Phùng Đại đội trưởng đi vòng quanh thi thể của Lão Triệu, nhíu đôi lông mày: “lão Triệu đêm hôm khuya khoắt thế này ra đây làm gì? Trừ phi tối qua lại uống say rồi?”

Bác sĩ Ngưu lắc đâu:

“Chúng ta nên khám nghiệm trước rồi kết luận sau đi!”

Kết quả khám nghiệm tử thi không có gì phức tạp. Tôi đã sờ vào phần đầu của Lão Triệu và không phát hiện dấu hiệu gãy xương rõ ràng.

Ấn vào lồng ngực ông, thấy nhiều xương sườn bị gãy. Toàn bộ lồng ngực có phần biến dạng, có lẽ do vết xe cán gây ra.

Xương chậu của lão Triệu bị biến dạng rất nghiêm trọng, suy đoán khả năng cao gãy xương chậu.

Điều này phù hợp với đặc điểm va chạm hoặc lăn lộn.

Theo những gì tôi biết về lão Triệu, ông thuờng mang theo điện thoại di động và ví tiền bên mình. Nhưng tôi lục tung tất cả các túi quân áo thì không tìm thấy thứ gì ngoại trừ một chùm chìa khóa.

Tôi vừa khám nghiệm vừa báo cáo lại tình hình. Bác sĩ Ngưu gật đâu: “Bước đầu cho thấy, đây là một vụ tai nạn giao thông”.

Phùng Đại đội trưởng trầm tư mất vài phút rồi bắt đầu chỉ đạo công việc đâu vào đấy.

Đoạn đường này nằm ở vị trí ngoại thành và không có camera giám sát. Cần phải nhanh chóng tìm ra chiếc xe và người điều khiển gây tai nạn càng sớm càng tốt, công việc này do Vương trưởng phòng phụ trách. Tranh thủ kết nối với Đội Cảnh sát giao thông.

Mau chóng tìm ra tung tích của chiếc ví và điện thoại di động, công việc này do Lý đội trưởng của Trung đội hai thực hiện.

Liên lạc với gia đình của lão Triệu. Làm tốt công tác giải thích và chia buồn với thân nhân, đồng thời thảo luận về thủ tục lo liệu thi thể của lão Triệu. Cụ thể ra sao, bác sĩ Ngưu phụ trách, bác sĩ Khương và bác sĩ Lưu phối hợp.

Đồng nghiệp lần lượt rời đi, chỉ còn lại Tiểu Đàm và chúng tôi cùng nhau chờ gia đình lão Triệu.

Tôi liếc nhìn xuống đất, chợt phát hiện có một vết máu khác lạ ở nơi lão Triệu ngã xuống. Bác sĩ Ngưu và bác sĩ Khương chạy lại, họ nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường.

Vết trên mặt đất tựa như chữ “khẩu”. Hình dạng này thường không được hình thành một cách tự nhiên, mà chắc chắn phải do con người tạo ra.

Tôi lập tức nắm lấy tay phải của Lão Triệu, phát hiện ngón trỏ của ông có vài vết máu và vết trầy xước. Hiển nhiên chữ “khẩu” trên mặt đất chính là do ông viết!

Ps: Khẩu (口) trong tiếng Trung nghĩa là “miệng”

Tôi hoàn toàn tin rằng lão Triệu phải có điều gì đó muốn nói với chúng tôi, thế nhưng chữ “khẩu” rốt cuộc có ý nghĩa gì? Tôi rơi vào vòng vây khó lý giải.

Tôi hoàn toàn tin rằng lão Triệu phải có điều gì đó muốn nói với chúng tôi, thế nhưng chữ “khẩu” rốt cuộc có ý nghĩa gì? Tôi rơi vào vòng vây khó lý giải.

Bác sĩ Ngưu gọi vào số điện thoại của lão Triệu trong danh bạ, thật bất ngờ lại có tín hiệu.

“Xin chào!” Bác sĩ Ngưu vội vàng nói vào loa, “Xin chào... xin chào, xin hãy nói gì đó đi!” Nhưng đầu dây bên kia im lặng mà cúp máy.

Bác sĩ Ngưu gọi lại thêm một lần nữa, nhưng điện thoại của ông đã bị tắt máy. “Tiểu Lưu, cậu nhanh chóng liên hệ với Lý đội trưởng, nói rằng vừa rồi điện thoại lão Triệu đã có tín hiệu, nhưng hiện giờ thì tắt máy rồi”

Tôi vừa mới kết thúc cuộc gọi với Lý đội trưởng xong thì gia đình của lão Triệu tới.