Chương 72: Chuẩn bị cho công cuộc đổi mới

Phần 1

Đội trưởng đội Cận vệ Hoàng gia, Ludwin Arcs.

Mặc dù chỉ mới ngoài 20 tuổi, chàng thanh niên ưu tú này đã là đội trưởng của đội Cận vệ Hoàng gia, chịu trách nhiệm lãnh đạo đội Cấm quân 40.000 người trong những thời điểm khủng hoảng.

Thậm chí từ khi Cấm quân của Vương quốc cùng với Lục quân, Hải quân và Không quân đã bị giải thể và tái cơ cấu lại thành Lực lượng Phòng vệ Quốc gia, anh ta vẫn được xem là ứng viên kế nhiệm cho chức vụ Tổng tư lệnh. Anh ta hiện đang rèn luyện kĩ năng dưới trướng vị Tổng tư lệnh hiện tại, Excel, với tư cách là Phó chỉ huy của bà ấy.

Anh ta là một người đàn ông đẹp trai với mái tóc vàng duỗi thẳng đến từ một gia đình danh giá.

Anh ta cũng khá là nổi tiếng đối với những hầu gái làm việc trong lâu đài. Tuy vậy, cho dù là thế, chẳng có bất kì tin đồn nào về việc anh ta có quan hệ với một người phụ nữ nào, và anh ta đã từng vướng vào rắc rối khi những tin đồn kì quặc bắt đầu lan truyền, rằng anh ta có thể đã lái mọi chuyện theo hướng khác.

Nói đến những tin đồn kì quặc về Ludwin, còn có một tin đồn thế này: gia đình của anh ta thực chất rất khó khăn.

Tin đồn đó bắt nguồn từ một thực tế rằng Ludwin, vì một lý do nào đó, luôn luôn dùng bữa ở phòng ăn dành cho các hầu gái và những vệ binh làm việc trong lâu đài, cứ như là anh ta đang cố gắng giữ cho việc chi tiêu của mình ở mức tối thiểu. Anh ta đến từ một gia đình danh giá, giữ một vị trí quan trọng, và có một chế độ lương bổng rất tốt, thế nên thật khó mà tưởng tượng được, nhưng hết lần này đến lần khác Ludwin luôn bị bắt gặp đang ăn thứ bánh bao rẻ tiền nhất mà phòng ăn phục vụ.

Để giải thích cho điều này, rất nhiều các giả thiết đã được thêu dệt.

“Anh ta muốn chia sẻ niềm vui và nỗi đau cùng với các binh sĩ của mình bằng cách ăn những thứ giống như họ ăn,” hay “Bằng việc sống tiết kiệm, anh ta đang tự nhắc nhở mình phải sẵn sàng cho thời điểm khủng hoảng”, đó là một trong số những diễn giải mang tính tích cực. Thế nhưng…

“Thực ra, có thể anh ta là một gã keo kiệt bủn xỉn,” – một số là vậy, và còn “Có lẽ anh ta có một người nhân tình và một đứa con bí mật, và tất cả số tiền của anh ta đã đổ vào họ hết rồi” – từ những lời đồn thổi khác.

Tuy vậy, vì chẳng có lời đồn nào về việc Ludwin thể hiện một sự phô trương trong việc tiêu tiền, nên cũng chẳng có bằng chứng gì về việc anh ta đang tiết kiệm. Vậy thì toàn bộ tiền lương của Ludiwn đã bay đi đâu rồi?

Câu trả lời cho vấn đề này là thứ mà sau cùng chúng ta sẽ tìm ra được thôi.

◇ ◇ ◇

—Đầu tháng 11, năm 1546, Lịch Đại lục – Thủ đô Hoàng gia Parnam

Trời càng vào thu, tiết trời dần dần càng trở nên lạnh hơn.

Với việc những buổi gặp mặt dàn xếp sau cuộc chiến với Công quốc Amidonia đã kết thúc cùng với việc những tên quý tộc tha hóa ở trong nước làm những chuyện mờ ám phía sau hậu trường để gây cản trở cho tôi đã bị quét sạch, Elfrieden hiện đang tận hưởng một cuộc sống hòa bình tạm thời.

Vì những mối đe dọa trong nước từ lũ quý tộc tha hóa và mối đe dọa ngoại bang từ Amidonia đều đã được xử lý cùng một lúc, quan điểm của người dân về vị vua là tôi và về vị thừa tướng là Hakuya đã được cải thiện. Với việc những nhà quý tộc trước đó đã không chọn phe trong cuộc xung đột với Tam Tước giờ đã thề trung thành với tôi, tôi đã có thể nhanh chóng thâu tóm được quyền lựcvề một mối.

Đó là một buổi chiều thu khi tôi đã có thể tưởng tượng ra rằng những cải cách chính trị của tôi hẳn đã có được những bước tiến triển nhảy vọt.

Hiện tại, tôi đang ở trong phòng Chính vụ ở Parnam, và đang cho Liscia xem một thứ. “Hãy nhìn thứ này đi. Em nghĩ sao?”

“Thứ này rất là… dài, mỏng, và cong.” – Với một gương mặt tò mò, Liscia nhìn chăm chú vào cái thứ mà tôi đang cho cô ấy xem.

“Em có muốn thử nó không?” – Tôi hỏi.

“Em có thể sao? Ừm, vậy thì…”

Liscia đưa những ngón tay trắng nõn và mảnh khảnh của cô ấy vươn tới thanh kiếm lưỡi mỏng (rapier) giắt ở thắt lưng. Và rồi, nhíu đôi mắt lại, cô ấy rút thanh kiếm ra và vung nó về phía cái thứ đó. Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng rít do 2 thanh sắt chạm nhau vang lên và rồi mũi kiếm của cô ấy bị gãy rời và rơi xuống đất.

Liscia nhìn qua nhìn lại giữa mảnh kiếm bị gãy và thanh kiếm của cô ấy một hồi, rồi hét lên một tiếng đầy kinh ngạc, “K-kiếm của mình?!”

Trong khi Liscia vẫn đang ngớ người trước sự việc vừa mới xảy ra, tôi thở dài một tiếng thật lớn.

“Em đột nhiên vung thanh kiếm của mình vào thứ đó để làm gì vậy…?”

“Ơ, anh bảo em có muốn thử nó không mà!” – cô ấy la toáng lên.

“Ý anh là bảo em cầm nó, hoặc thử vung nó một lát,” – Tôi nói. “Anh chả hiểu vì sao em lại đột nhiên vung kiếm chém vào nó…”

Thỉnh thoảng thì Liscia có hơi đầu đất một chút. Liệu có phải là do ảnh hưởng từ người thầy của cô ấy là Georg không nhỉ?

“Bên cạnh đó, em phải biết là chuyện gì sẽ xảy ra khi em vung 2 thanh kiếm chạm vào nhau chứ,đúng không?” – Tôi hỏi.

Liscia lúng túng đảo mắt nhìn xung quanh phòng. “Ư-ừm, anh biết đấy… Đó là một thanh katana Cửu Thủ Long mà, đúng không? Em khá là quan tâm tới lưỡi kiếm sắc bén của chúng, anh có thể nói là vậy…”

“Thật là…”

Thanh kiếm vừa cắt đôi kiếm của Liscia làm hai là một loại katana, cụ thể là thanh katana Cửu Thủ Long, được rèn tại Liên Bang Quần đảo Cửu Thủ Long, một chính quyền hàng hải cai trị Quần đảo Cửu Thủ Long ở phía đông Elfrieden.

Chúng là loại kiếm có một lưỡi duy nhất, với lưỡi kiếm mỏng, hẹp, và cong. Với một đường rãnh huyết chạy dọc từ đỉnh xuống phía dưới. Bấy nhiêu đó chi tiết là đủ để khẳng định rằng, với những người đã biết, rõ ràng là thanh katana Cửu Thủ Long này gần như y hệt thanh katana Nhật.

Không giống như những thanh kiếm ở đất nước này, dùng để cắt xuyên qua mọi thứ (kiểu phương Tây), thứ này được đặc biệt thiết kế để cắt bằng lực đẩy hoặc kéo. Giống y hệt như thanh katana Nhật. Có lẽ quá trình sản xuất cũng là như nhau luôn.

Thanh katana Cửu Thủ Long đó đã được rút ra khỏi vỏ và lưỡi kiếm của nó đã được lộ ra, đặt trên đỉnh của một cái giá kiếmvới lưỡi kiếm hướng lên trên. Vị trí của nó là như vậy khi Liscia vung kiếm về phía nó và bị gãylàm đôi.

Liscia hiện đang nhìn một cách chăm chú vào lưỡi kiếm của thanh katana Cửu Thủ Long. “Lưỡi kiếm của nó sắc bén đến không tưởng, huh.”

“Ở đất nước của anh cũng có những thanh kiếm giống như vậy nữa, và khi nói về độ sắc bén, chúng là số một,” – Tôi nói.

Dù sao thì trong một chương trình tôi đã xem, tôi đã từng thấy một thanh katana cắt xuyên qua tia nước của ‘máy cắt bằng tia nước’ (một cỗ máy dùng một tia nước có áp suất rất cao để cắt xuyên qua mọi thứ). Chúng hẳn phải có độ sắc bén cực kỳ đáng kinh ngạc. Liscia cảm thấy rất ấn tượng và thốt lên “Quả là một thứ thú vị. Nhưng một thanh katana Cửu Thủ Long xuất hiện ở đây để làm gì thế?”

“Đó là món quà từ Excel,” – Tôi nói. “Chắc là từ chiếc thuyền đánh cá của Quần đảo Cửu Thủ Long mà họ bắt được.”

“Một chiếc thuyền đánh cá ư?”

“Anh nghe nói rằng gần đây đã có rất nhiều chiếc xuất hiện. Những chiếc thuyền từ Quần đảo cửu Thủ Long đến vùng biển của chúng ta để đánh cá trái phép.”

Ở thế giới này, có 1 loài sinh vật rất to lớn được gọi là hải long (chúng trông giống loài plesiosaurus khổng lồ với cái sừng dê trên đầu) được sử dụng để kéo những chiếc thuyền sắt. Hải long khá là ngoan ngoãn, nhưng giữa những loài động vật biển khổng lồ ở thế giới này, cũng có những loài rất hoang dã và nguy hiểm như lũ cá mập khổng lồ được gọi là megalodon. Vì những loài sinh vật biển nguy hiểm ấy chủ yếu sống ở dưới đáy đại dương, việc đánh cá, bắt buộc phải bị hạn chế trong vùng ven biển của đại lục và các hòn đảo.

Vùng ven biển vẫn có đủ cá để đánh bắt, nên cũng không có nhiều vấn đề phát sinh, nhưng trong những năm gần đây, số lượng thuyền đến từ Quần đảo Cửu Thủ Long tới đánh bắt cá trong vùng biển của chúng tôi lại gia tăng.

Tại thế giới này, thông thường việc đánh bắt cá trong vùng hải phận của chính đất nước mình hoặc ở ngoài khơi xa (vâng, mặc dù là việc này rất nguy hiểm) luôn được cho phép, và đánh bắt cá tại vùng ven biển của đất nước khác sẽ bị coi là trái phép. Những chiếc thuyền đánh cá trái phép có khả năng sẽ bị bắt giữ hoặc đánh chìm mà không được truy đòi. Và lúc này đây, số lượng tàu thuyền đánh bắt cá trái phép xâm nhập vào hải phận của chúng tôi ngày một gia tăng.

Đi cùng với đó, số lượng những cuộc chạm trán giữa ngư dân biển cũng gia tăng.

“Chúng ta đã trình lên một đơn khiếu nại chính thức đến Liên bang Quần đảo Cửu Thủ Long, nhưng… chẳng có hồi đáp nào cả,” – Tôi nói. “Anh cũng đã cho lực lượng hải quân của Excel đi tuần tra khu hải phận của chúng ta, nhưng có vẻ như chẳng có tác dụng gì mấy.

”Dù sao thì anh đang phải đối phó với một chính quyền hàng hải mà,” – Liscia nói. “Họ có những thợ đóng tàu và người đi biển giỏi nhất trên thế giới này đấy.”

Cô ấy nói đúng, Ở Quần đảo Cửu Thủ Long, họ đã huấn luyện những loài sinh vật khác có khả năng kéo thuyền thay cho những con hải long truyền thống. Tôi nghe nói rằng chúng bơi nhanh một cách khủng khiếp. Nhờ đó, và bởi vì thuyền đánh cá được đóng bằng gỗ và không chất đầy những khẩu pháo, họ có thể di chuyển rất nhanh. Nếu họ mà tập trung vào việc chạy trốn, thì một chiếc thuyền quân sự sẽ không tài nào đuổi kịp.

“Thậm chí chiếc thuyền bị tịch thuchỉ có thể bắt được là nhờ những tên điều khiển tàu xui xẻo làm thuyền bị mắc cạn mà thôi,” – Tôi nói thêm.

“Vậy thì tại sao chúng ta không truy đuổi họ bằng những chiếc thuyền gỗ bơi nhanh của chúng ta?”

“Nếu chúng ta làm vậy và bọn họ có vũ trang, thì chúng ta chắc chắn sẽ bị thiệt hại nặng nề, em biết điều đó mà?”

“… Anh nói phải.”

Khổ nỗi, vì là phe bảo vệ, chúng tôi cần phải chuẩn bị một số trang thiết bị tối thiểu để sẵn sàng.

Liscia khoanh tay lại và suy nghĩ sâu xa về việc đó. “Dù vậy, có một chút kì lạ ở đây. Đúng là, nếu họ có thể xâm nhập vào vùng ven biển của chúng ta, họ có thể đánh bắt cá dễ dàng, nhưng để đến được đây, họ phải băng qua một vùng đại dương nơi tồn tại những sinh vật biển khổng lồ, đúng không? Tại sao họ lại chấp nhận cái rủi ro ấy để đến đánh bắt cá ở đây trong khi có khả năng họ vẫn sẽ bị bắt?”

“Ai mà biết được…” – Tôi nói. “Có lẽ có chuyện gì đó đang xảy ra trên Quần đảo, và không có cách nào để chúng ta có thể khám phá ra được là có chuyện gì. Lượng thông tin về những đảo quốc mà chúng ta có được rất hạn chế.”

Thậm chí cho dù tôi đã có một lực lượng hoạt động bí mật, là Hắc Miêu, việc thâm nhập vào một đất nước để thu thập tình báo, một đất nước được bao quanh bởi biển cả, khiến công việc sẽ rất khó khăn để mang tin tức ra bên ngoài. Những tình báo viên không thể di chuyển một quãng đường dài băng qua biển khi không có một nơi nào để nghỉ ngơi, và một viên ngọc của Ngọc phát thanh Hoàng gia chắc hẳn đủ lớn để khiến cho sự việc lén mang chúng vào đó trở nên khó khăn. Và còn, có một rủi ro là chúng tôi sẽ làm mất nó nữa.

Cuối cùng thì, chúng tôi đành phải dùng tới phương pháp là gửi người băng qua đại dương để chuyển tin tức về, nhưng tin tức đó sẽ phải mất cả ngày để đến nơi. Thông tin tình báo phải luôn trong trong tình trạng mới nhất. Cho dù những gián điệp của chúng tôi có được những thông tin quan trọng, sẽ là vô nghĩa nếu không có cách nào để chuyển chúng về trụ sở ngay lập tức.

Tôi đã hỏi một số người, chẳng hạn như một trong những Lorelei hàng đầu của chúng tôi Nanna, người đã trôi dạt đến đây từ Quần đảo Cửu Thủ Long, nhưng sự việc lại trở thành thế này, cho dù tất cả đảo quốc đều thề trung thành với vị Vua Cửu Thủ Long, cuộc sống ở từng đảo quốc lại rất khác nhau. Dù tôi có thể thu thập những mảnh thông tin, nhưng thật quá khó để ghép chúng lại thành một bức tranh chi tiết hơn.

“Anh phải nói rằng, sự việc trở nên khó khăn hơn nhiều khi phải đối phó với một quốc gia mà mình không biết họ đang suy tính điều gì so với đối phó với một quốc gia đã quá rõ ràng là kẻ địch,” – Tôi nói. “Anh thậm chí không biết là chúng ta có nên chuẩn bị sẵn sàng tự vệ không nữa.”

“Đúng là vậy…”

Cả tôi là Liscia đều cố gắng động não, nhưng chúng tôi cũng không thể đưa ra được một kết luận nào.

“Hmm, không có nhiều điểm nổi bật để chúng ta có thể suy đoán về nó lúc này,” – Cuối cùng tôi đành phải nói vậy.

“Trở lại với chủ đề về thanh katana Cửu Thủ Long, những thanh katana ở thế giới của anh cực kỳ sắc bén, nhưng chúng có một nhược điểm là chúng không thể chịu được tác động mạnh và sẽ bị gãy hoặc biến dạng dễ dàng” – Tôi nói. “Nhưng ở thế giới này, có một loại ma thuật được gọi là cường hóa, phải không? Đó là lý do vì sao thanh katana này lại đủ cứng để có thể trao đổi được vài đòn đánh trong một lát mà vẫn chịu được.”

“Vâng, thứ đó chắc hẳn sẽ khiến cho thanh kiếm này trở thành một loại kiếm tốt nhất trong dòng kiếm có lưỡi,” – Liscia nói. “Nhưng mà, ừm… chỉ dựa vào lưỡi kiếm của nó mà thôi.”

“Huh? Ý em là sao?” – Tôi hỏi.

“Những chiến binh như chúng em chiến đấu không chỉ dựa vào mỗi sức mạnh của vũ khí. Tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể sử dụng ma thuật ở một mức độ nào đó, và hầu hết những người như chúng em đều sử dụng ma thuật có thuộc tính như hỏa, thủy, thổ, hay phong. Khi chiến đấu, chúng em cũng có thể bao bọc thanh kiếm của mình bằng những thuộc tính đó.”

‘Oh, mình đã từng thấy nó,’ – tôi nghĩ. Tôi nhớ lại lúc Aisha sử dụng phong thuật để tăng độ sắc bén và phạm vi tấn công cho thanh đại kiếm của cô ấy, hay khi Hal sử dụng hỏa thuật để khiến cho vũ khí của cậu ta phát nổ khi ném về phía kẻ địch.

“Đó là lý do vì sao khả năng sắc bén của vũ khí không quá quan trọng,” – Liscia nói. “Dù vậy phải nói rằng, em chắc chắn 1 điều là trong một cuộc giao tranh trên biển, nơi mọi thứ trừ thủy thuật đều rất khó khăn để sử dụng, thứ vũ khí này là tốt nhất. Phương cách chiến đấu trên biển chủ yếu của người đến từ Quần đảo Cửu Thủ Long là áp sát thật nhanh và đổ bộ lên thuyền địch, giống như hải tặc vậy.”

“Hmm… Đó quả là một thứ vũ khí phù hợp với một chính quyền hàng hải, huh…” – Trong khi đang lắng nghe lời giải thích của Liscia, tôi đưa mắt nhìn thật kỹ vào thanh kiếm katana. “Nhưng mà… Anh muốn nhúng tay của mình vào những kĩ thuật rèn này.”

“Huh? Chẳng phải em vừa nói với anh là chúng cực kỳ vô dụng sao?” – Cô ấy hỏi tôi.

“Đối với vũ khí thì đúng. Nhưng vẫn còn nhiều giải pháp sử dụng khác cho những lưỡi dao sắc bén, chẳng phải thế sao?”

Nếu chúng tôi sản xuất đại trà những con dao chất lượng tốt, và lưỡi sắc bén, tôi tin chắc rằng những đầu bếp sẽ có thể làm ra những món ăn tinh xảo và ngon miệng hơn. Nếu chúng tôi có dụng cụ sắc bén hơn, chúng tôi thậm chí có thể sử dụng chúng để sản xuất ra những công cụ tốt hơn. Rồi trong những ứng dụng y tế nữa, chẳng hạn như dao mổ. Trong phẫu thuật, dụng cụ sử dụng càng sắc, thì áp lực lên cơ thể người bệnh sẽ càng giảm.

Đó là một kĩ thuật có thể sử dụng vào toàn bộ ứng dụng trên. Tôi muốn sở hữu nó bằng mọi giá.

“Nghiêm túc mà nói, anh cũng đã có người đang nghiên cứu về kĩ thuật đó ở đây rồi, nhưng… có vẻ như việc đó sẽ phải tốn một khoảng thời gian,” – Tôi nói

Khi nói về những thanh kiếm Nhật, tôi được biết rằng họ đã nung nóng và uốn nếp thanh sắt rồi đập nó. Đó là một dạng kiến thức tổng quát thô sơ mà tôi biết. Nghĩ lại thì Tamahagane hay hihi’irokane(một loại kim loại trong truyền thuyết của Nhật Bản,nghe nói rằng nó tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ như một ngọn lửa), thứ gì thật sự tồn tại ấy nhỉ? Với mức độ hiểu biết thế này, không tài nào tôi có thể tái tạo lại một thanh kiếm Nhật được.

“Chỉ cần chúng ta có mối giao hảo với họ, mình sẽ trả cho họ một khoản kha khá để họ chuyển những kiến thức của những kĩ thuật ấy cho chúng ta…” – Tôi trầm tư.

“Vậy đó là lý do vì sao anh đang muốn biết Liên bang Quần đảo Cửu Thủ Long đang suy tính điều gì đấy à?” – Liscia hỏi tôi.

“Chính xác.”

“Vấn đề này nghe có vẻ khó nhằn đấy,” – Liscia nói.

Một lần nữa cô ấy có thể nói vậy. Amidonia thì có ý định xâm chiếm rõ ràng, và tôi đã ra quyết định chiến đấu với họ vì chúng tôi ở trong tình thế buộc phải làm vậy, nhưng tôi sẽ không giữ được cho đất nước này còn nguyên vẹn nếu chúng tôi cứ gây chiến tranh với các nước láng giềng hết năm này đến năm khác. Tôi luôn muốn mở mối quan hệ giao hảo, chỉ cần có thể tránh được những cuộc đối đầu không cần thiết.

“Ừm, dù sao thì,” – cuối cùng tôi cất tiếng, “chúng ta cần tự mình phát triển những kĩ thuật mà những quốc gia khác không có. Kỹ thuật và sự uyên bác sẽ xây dựng một nền móng vững mạnh cho đất nước.”

“Nghe có vẻ hợp lý đấy, nhưng anh đã có sáng kiến cụ thể nào chưa?” – Liscia hỏi.

“Kỹ thuật được tạo nên bởi con người,” – Tôi đáp. “Đó là lý do vì sao chúng ta không còn cách nào khác là phải theo sau những người có khả năng làm ra được những kỹ thuật đó. Anh cũng vừa mới nghĩ tới một người”

“Chính là cái người thích hợp đó ư?” – Liscia hỏi, và nhìn tôi với vẻ mặt đầy ngờ vực.

Tôi gật đầu. “Ludwin đã kể cho chúng ta về chuyện đó mới vừa nãy, em nhớ chứ? Anh ta nói rằng có một nhà khoa học điên rồ trong đội Cấm quân. Anh nghĩ anh sẽ cho phép người đó tiếp tục nghiên cứu với lời hứa rằng người đó thỉnh thoảng sẽ giới thiệu thành phẩm cho chúng ta.”

Và rồi, vừa lúc chúng tôi thảo luận đến chuyện này, có tiếng gõ cửa và cánh cửa văn phòng mở ra, rồi Ludwin tự mình xông thẳng qua cánh cửa.

Anh ta bỗng dưng quỳ xuống sàn, hạ thấp đầu của mình xuống đến nỗi gần như chạm phải mặt đất. Đó không hẳn là hành động quỳ lạy theo lễ nghi, nhưng cũng gần giống như thế.

“Bệ hạ! Thần rất xin lỗi!” – anh ta bỗng dưng thốt lên.

Đáp lại, Liscia và tôi mở to đôi mắt của mình ra và đồng thanh cất tiếng hỏi.

“Sao đột nhiên anh lại xin lỗi, về chuyện gì?” – tôi gặng hỏi.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy, Ngài Ludwin?” – cô ấy hỏi.

Ludwin ngẩng mặt lên và nói, cẩn thận trong từng câu chữ. “Ơ ừm, Người biết đấy… một người quen của thần đã biến mất và đã làm một việc quá quắt…”

“Một việc quá quắt ư?” – tôi thận trọng hỏi lại.

Có chuyện gì tồi tệ đã xảy ra sao? Lúc này đây, khi tôi cuối cùng cũng sắp xếp xong một núi công việc tôi phải làm sau khi được trao cho ngai vàng, lại có chuyện gì đó xảy ra nữa sao? Tôi bắt đầu cảm thấy chán nản với cái đống công việc này rồi đấy.

Ludwin do dự hỏi, “Um… thưa Bệ Hạ. Người có nhớ là thần đã nói có một người mà thần muốn Người gặp mặt không ạ?”

“Hm? Ohh. Liscia và ta vừa mới đề cập đến chuyện đó đấy,” – tôi nói. “Nhà khoa học điên rồ mà anh quen biết, phải không? Ta đang rất muốn gặp người đó, nhưng công việc lúc này quá bận rộn. Xin thứ lỗi ta chưa thể tìm được một khoảng thời gian rảnh.”

“Không phải, thần rất hiểu điều đó. Chỉ là…”

Ludwin lúc đầu trông có vẻ khá do dự để nói ra, nhưng có vẻ như anh ta tìm lại được quyết tâm của mình và tiếp tục.

“Người quen đó của thần chính là người gây ra chuyện đấy ạ.”

Phần 2

Chương 1: Chuẩn bị cho công cuộc đổi mới

Part 2:

◇ ◇ ◇

Lãnh thổ của gia tộc Arcs nằm giữa thủ đô Hoàng gia Parnam và thành phố vịnh mới được xây dựng Venetinova.

Nơi đây là vùng đất được cai trị bởi Đội trưởng đội Cận vệ Hoàng gia, Ludwin Arcs, người đứng đầu gia tộc Arcs. Bởi vì Ludwin đã chuyển đến sống trong lâu đài, nên thông thường anh ta sẽ có một vị quan hành chính địa phương làm việc ở đây thay anh ta.

Khi so sánh với những lãnh thổ được cai trị bởi những thành viên thuộc dòng dõi quý tộc và hiệp sĩ khác trong đất nước này, nơi này có diện tích vừa phải. Ludwin đã lập được những công trạng xuất sắc trong cuộc chiến mới đây, nên tôi rất muốn chuyển anh ta đến cai trị một vùng lãnh thổ rộng lớn hơn, nhưng Ludwin rất khó tính trong việc lựa chọn lãnh thổ cho riêng mình, và đã một mực từ chối. Tôi không có lý do nào để ép buộc anh ta chuyển dời cả, nên tôi đã chọn cách mở rộng vùng biên giới lãnh thổ hiện tại của anh ta sao cho phù hợp với sở thích của anh ta.

Liscia, Ludwin và tôi đã có mặt tại Lãnh thổ của gia tộc Arcs trên một chiếc giỏ treo được chuyên chở bởi những con wyvern thuộc Hoàng thất. Chúng tôi đến đây để xác nhận cái sự việc mà Ludwin đã kể cho chúng tôi vài ngày trước.

“Để Aisha ở lại liệu có ổn không vậy?” – Liscia hỏi tôi.

“À thì, chúng ta đã có Ludwin ở đây rồi mà,” – tôi đáp.

Tôi đã không mang theo một cận vệ nào trong chuyến đi lần này. Aisha khá là lo lắng và đã làm ầm lên vì chuyện này, nhưng với Đội trưởng đội Cân vệ Hoàng gia bên cạnh, thì theo tôi thấy mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bên cạnh đó… tôi muốn giữ kín chuyện này, thế nên càng ít người can dự vào càng tốt.

Từ trên không nhìn xuống, lãnh thổ của gia tộc Arcs được nhuộm trong sắc thubởinhững chiếc lá rơi rụng từ những cành cây. Cũng có rất nhiều đồng ruộng và bãi cỏ nữa, thế nên cảnh tượng đang hiện ra trước mắt chúng tôi đây mang lại một cảm giác thật yên bình.

Chỉ là phán đoán của tôi thôi, nhưng ở lục địa này, một vùng đất có vẻ lớn hơn một chút so với Trung Quốc vào thời Tam quốc, có một sự khác biệt khá rõ rệt giữa miền khí hậu phía Bắc và phía Nam của lục địa.

Càng đi về phía Bắc, khí hậu càng nóng, và càng xuôi về phía Nam, khí hậu sẽ càng trở lạnh. Điều đó cũng hoàn toàn đúng trong đất nước này, và ở vùng cực Nam của đất nước, tuyết đã bắt đầu rơi. Lãnh thổ của gia tộc Arcs,nằm chếch về phía Bắc nhiều hơn, nên vẫn tận hưởng được khí trời của mùa thu.

“Phải chi chúng ta có thể cứ thoải mái và làm một buổi dã ngoại hay gì đó tương tự như vậy nhỉ,”- tôi càu nhàu.

“Em hiểu cảm giác của anh, em cũng muốn lắm, nhưng chúng ta hãy làm việc đó vào một dịp khác nhé, được không?” – Liscia nhẹ nhàng khiển trách tôi. “Ngày hôm nay chúng ta đến đây là có lý do mà, chẳng phải sao?”

“Anh biết điều đó, nhưng mà này, hôm nay quả thật là một ngày đẹp trời…”

“Ah, chính là chỗ này, thưa Bệ Hạ,” – Ludwin cắt ngang. “Hãy cho chúng ta xuống đây.”

Theo lời hướng dẫn của Ludwin, chúng tôi hạ chiếc giỏ treo và đáp xuống vùng rìa của một khu rừng nhỏ. Mặc dù tôi đã bước ra khỏi cái giỏ treo, tất cả những gì tôi có thể thấy chỉ toàn là cây cối. Chẳng có thứ gì trông có vẻ khác thường ở khu rừng này.

Tôi lệnh cho người điều khiển chiếc giỏ treo đợi chúng tôi ở đây, rồi hỏi Ludwin, “Có thật là nó nằm trong khu rừng này không vậy?”

“Vâng.” – anh ta đáp. “Dù vậy, chính xác hơn là, không phải nằm ‘trong’ mà là nằm ‘bên dưới’.”

“Bên dưới ư?” – Tôi hỏi.

“Thần nghĩ để cho Người tận mắt nhìn thấy sẽ nhanh chóng hơn là giải thích” – và với câu nói đó, Ludwin hướng về phía khu rừng. “Giờ thì, Bệ Hạ, Công chúa, xin hãy đi theo thần.”

Theo sau Ludwin, Liscia và tôi cùng nhau bước vào khu rừng. Để đề phòng các sinh vật hoang dã. Tôi đã cho con chuột búp bê mà tôi đã sử dụng khi làm công việc cứu trợ cho ngôi làng tộc Hắc tiên, do thám khu vực này, nhưng có vẻ như chẳng đó loài động vật hoang dã nào nguy hiểm cả. Nơi đây là một khu rừng nhỏ, và tôi có thể đoán là có người ra vào nơi này khá thường xuyên. Với việc những chiếc lá đã và đang rơi rụng khỏi những cành cây, bên trong khu rừng khá là sáng sủa, và cũng cung cấp một tầm nhìn rất tốt nữa.

Nếu là như vậy, tôi cho rằng Ludwin và Liscia hoàn toàn có thể xử lý được bất cứ vấn đề gì có thể phát sinh.

Ludwin đang đi trước chúng tôi, dọn đẹp bất cứ nhánh cây nào có khả năng sẽ ngáng đường chúng tôi bằng thanh kiếm và khiên của anh ta, thế nên toàn bộ những gì chúng tôi cần làm chỉ là theo sau anh ta. Trong khi đang bước đi trên những tảng lá rụng, tôi lại bắt đầu rơi vào tâm trạng muốn làm một buổi dã ngoại. Một cách tự nhiên, tôi bắt đầu cất giọng hát một bài hát hợp với cái bầu không khí hiện tại này.

“Đó là một bài hát hay đấy. Là bài gì vậy?” – Liscia hỏi tôi.

“Một bài hát chủ đề của một bộ phim anime về quái vật mà bất cứ ai trong đất nước của anh cũng đều biết đến,” – Tôi nói.

“… Em chỉ hiểu một điều duy nhất là cái anh vừa nói chẳng có ý nghĩa gì với em cả.” – Liscia tròn mắt, nhưng rồi gương mặt cô ấy bỗng dưng trở nên trầm tư hơn. Tôi tự hỏi cô ấy làm vậy là có ý gì, nhưng rồi khoảnh khắc ngay sau đó, cô ấy liền quàng tay của cô ấy vào tay tôi. “Thế này thì sao? Giờ đã trông giống một cuộc dã ngoại hơn chưa nào?”

Nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng của Liscia, tôi đáp…

“… Kì lạ thay người anh đang thấm đẫm hết mồ hôi đây này”

“Tại sao chứ!?” – cô ấy hét lên.

“Vì trông em thật dễ thương quá, khiến chotim của anh đang đập thình thịch đây này.”

“Huh?! O-oh… Tim của em cũng đang như vậy đây,” – cô ấyđùa cợt lại.

Ludwin bắt đầu dừng lại. “Chính là nơi này, thưa Bệ Hạ, Công chúa.”

Ludwin quay người lại, nên tôi liền nhanh chóng trởlại như cũ. Rồi tôi nhận ra một thứ mà tôi đã không để ý mãi cho đến lúc này. Có một thứ gì đó rất to lớn trước mặt chúng tôi. Đó là…

“… Một cái nhà xe ư” – Tôi hỏi. Có vẻ như đó là từ ngữ duy nhất mà tôi có thể mô tả về cái vật hình chữ nhật này.

Thứ này đã bị rêu phủ xung quanh, nhưng có vẻ như nó được làm từ một thứ giống như là bê tông, và có một cánh cửa sập đặt ở một bên. Nó đủ rộng để có thể chất vừa 1 chiếc xe hơi cỡ trung. Mặc dù thế giới này thỉnh thoảng cũng có những công nghệ trông có vẻ đi trước thời đại, nhưng ở đây cũng đang trong một cuộc cách mạng tiền công nghiệp ở mức trung bình, thế nên kiểu thiết kế như thế này trông chẳng phù hợp với thế giới này tí nào.

Trong khi phản ứng của tôi vẫn còn đang lúng túng, Ludwin lắc đầu. “Thứ này không phải nhà xe. Dù sao thì nó cũng không đủ cao để một chiếc xe ngựa kéo có thể vào được.”

Ở thế giới này, người ta quan niệm chung rằng nhà xe là nơi để chứa những xe hàng. Trong thế giới của tôi, một chiếc xe tải có thể không vừa chỗ này, nhưng một chiếc xe hơi thông thường hẳn sẽ dễ dàng nhét vào vừa vặn. Không phải là không có cách nào giải thích được… nhưng, nghĩ lại thì, giải thích như thế chỉ khiến cho cái thiết kế của tòa nhà này càng khó hiểu hơn mà thôi.

“Ưm, vậy thứ này là gì?” – Tôi hỏi, và Ludwin đáp lại với một vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

“Là lối vào của một hầm ngục, thưa Bệ Hạ.”

Hầm ngục.

Những nơi trông như mê cung này có một hệ sinh thái rất độc đáo và bí ẩn.

Cũng có những nơi quái vật được xác nhận là có tồn tại trước cả khi Quỷ vương xuất hiện.

Khi tôi sử dụng Cậu bé Mushashibo để chơi trò mạo hiểm giả, tôi đã nghe được chúng từ Dece, Juno, và những thành viên khác trong nhóm của họ. Nhưng nơi mà họ kể cho tôi nghe là một hang động, y như những gì bạn có thể tưởng tượng ra ấy. Tôi chưa từng nghe được nơi nào có một lối ra vào rõ ràng và nhân tạo thế này.

Tôi nói ra những hoài nghi của mình, nhưng dường như hầm ngục xuất hiện dưới rất nhiều dạng.

“Có rất nhiều loại hầm ngục khác nhau,” – Liscia giải thích. “Chúng xuất hiện ở khắp mọi nơi từ đồng bằng cho đến rừng rậm, đến những ngọn núi, và cả dưới đáy đại dương nữa. Bên trong chúng có thể trông giống những hang động, hay những con đường lát đá giống như tầng hầm của tòa lâu đài, hay thậm chí là một không gian kỳ lạ với những bức tường kim loại.”

Tôi mơ hồ nhớ lại những viên ngọc mà chúng tôi đã sử dụng để làm Ngọc Phát thanh Hoàng gia hình như đến từ bên trong một hầm ngục. Tôi nghe nói rằng những mẩu vậtmà công nghệ không thể lý giải giống như thế này cũng đến từ những hầm ngục, nên cũng không lạ khi tìm thấy một hầm ngục được làm từ những thứ mà công nghệ không thể lý giải… có lẽ thế?

“Này, khoan đã. Làm thế nào mà con người lại có thể khám phá được những hầm ngục dưới đại dương thế?” – Tôi hỏi.

Liscia đáp, “Có những chủng tộc sống dưới nước, và một số hầm ngục dưới đại dương có không khí bên trong, nên trong những trường hợp ấy, người ta đi xuống dưới đó bằng cách ngồi bên trong những thứ giống như cái chuông lớn”

Oh, một cái chuông lặn, huh?Đó là một dạng thiết bị lặn có hình dạng như một cái chuông mà bạn phải liên tục bơm không khí vào khi nó lặn xuống. Tôi chỉ biết được thứ này thông qua manga, nhưng… Tôi cũng muốn thử ngồi vào một cái.

“Vậy, có con quái vật nào trong cái hầm ngục này không?” – Tôi hỏi.

Ludwin lắc đầu. “Không ạ, Người có thể gọi chỗ này là một tàn tích hầm ngục. Những con quái vật và những sinh vật sống bên trong đã bị tiêu diệt từ rất lâu rồi.”

“Nơi này đã được thông suốt, ý anh là vậy phải không?” – Tôi hỏi

“Vâng. Và hiện tại, đây là nơi mà một nhân vật của nhà Maxwell, một gia tộc khá là lập dị được cấp phép sử dụng cái tàn tích hầm ngục này và biến nó thành một cái phòng thí nghiệm, hiện đang sống.”

Ludwin quay người lại và nói vào cái ống sắt kế bên cửa ra vào.

“Genia! Là anh đây! Ludwin Arcs! Em rất hiếm khi ra ngoài, nên anh không tin là em không có trong đó đâu, thế nên hãy trả lời anh nếu em có ở nhà!”

Cái mà anh ta vừa hét vào hẳn là một cái ống gọi. Trên chiếc chiến hạm Albert cũng có thứ này nữa. Và chờ đã, tôi tự hỏi có phải cái người mà anh ta đang gọi là một người suốt ngày nhốt mình trong nhà không nhỉ? Người đó tên là Genia à (dựa vào cái tên, chẳng lẽ đó là một cô gái, có lẽ thế?).

Có tiếng động phát ra từ cái ống gọi…

Rầm, rắc! … một tiếng ồn của thứ gì đó rơi xuống, cùng với đó là một giọng nữ rất trẻ.

“Ow… Hey, anh cả Luu. Dạo này khỏe chứ?”

“Không, không có ‘dạo này khỏe chứ?’ gì hết” – Ludwin đáp. “Vừa rồi có tiếng đổvỡ rất lớn. Em có ổn không vậy?”

“Em khá là ngạc nhiên khi anh đột nhiên gọi em, nên em đã lỡ tay đánh rơi vài thứ ấy mà,” Genia trả lời. “Hmm, không phải là hóa chất nguy hiểm, nên mọi thứ đều ổn cả.”

“Không có ổn chút nào hết,” – Ludwin nói. “Em lúc nào cũng như vậy…”

“Ahaha, bị thuyết giảng qua cái ống gọi thế này quả là một trải nghiệm thật mới mẻ.”

Đối mặt với cái giọng nói chẳng hề biểu hiện một sự hối lỗi gì, vai của Ludwin buông thõng xuống. Tôi có cảm giác là tôi có thể đoán được mối quan hệ giữa họ là thế nào từ những gì tôi vừa thấy lúc này. Một người thì làm những việc điên rồ còn người kia thì miệt mài để mắt đến cô ta.

Ludwin lắc đầu và cố gắng quay trở lại với chủ đề. “Dù sao thì, hôm nay anh đã mang một vị khách quan trọng đến tham quan nơi này. Cho bọn anh vào đi nào.”

“Quan trọng à?” – Genia hỏi lại. “Được rồi. Em mở cửa ngay đây.”

Cánh cửa sập đang đóng liền bắt đầu tự động nâng lên. Nó được vận hành bằng công tắc sao, có lẽ thế? Nơi này càng ngày càng trở thành một nơi không phù hợp với thế giới này rồi đấy.

Khi cánh cửa được mở ra hoàn toàn, có một dãy các bậc thang dẫn xuống phía dưới. Có vẻ như cái nhà xe này thực chất chỉ là lối vào. Chẳng hề để tâm đến sự ngạc nhiên của tôi, giọng của Genia lại cất lên đầy vui vẻ như đang hát, “Được rồi, Luu, và những vị khách của tôi nữa, xin mời vào.”

Chúng tôi đi xuống bậc thang dẫn xuống phía dưới và không lâu sau đó thì xuất hiện tại một khoảng không gian rộng lớn.

Từ những gì mà Ludwin đã kể với tôi, nơi đây không hẳn là một hầm ngục khổng lồ. Nó giống như là một tòa nhà lớn với khoảng 6 7 tầng, có điều là bị chôn dưới lòng đất. Hơn thế nữa, nhà Maxwell sở hữu cái hầm ngục này đã phá bỏ các bức tường và sàn nhà giữa các tầng để có nhiều khoảng trống hơn, nên nơi đây giờ chỉ trông giống như là một vùng không gian rộng lớn hình chữ nhật.

Cái dãy cầu thang khổng lồ chạy dọc theo những bức tường của vùng không gian rộng lớn này khiến tôi có cảm giác như đang đứng trên mép của một vách đá dựng đứng vậy, và nó thật đáng sợ. Tôi ước gì họ ít nhất cũng phải lắp rào chắn vào chứ.

Những bức tường cũng có vẻ được làm từ kim loại. Liscia đã mô tả một hầm ngục giống thế này “một không gian kỳ lạ với những bức tường kim loại,” nhưng đối với tôi, nó giống như là đang ở bên trong một con tàu vũ trụ đến từ tương lai. Những bức tường kim loại hình như tỏa ra một thứ ánh sáng mờ nhạt. Nhờ vậy mà, mặc dù chúng tôi đang ở dưới lòng đất, nơi này không hề tối và cũng không giống như đến từ tương lai lắm.

Trong thâm tâm, tôi cảm thấy bị sốc khi nhìn thấy những công nghệ tiên tiến nhưng không hợp thời thế này, nhưng Liscia và Ludwin có vẻ như chẳng bận tâm đến điều này. Dường như hai người họ nghĩ rằng những bức tường phát sáng là do ma thuật hay thứ gì tương tự thế. Bởi vì ma thuật có thể làm bất cứ điều gì, có lẽ người của thế giới này không có nhiều nhận thức về những thứ kỳ diệu.

Khi chúng tôi đi xuống những bậc cầu thang tôi đã hỏi về gia tộc Maxwell.

“Gia tộc Maxwell là một nhà quý tộc cai trị lãnh thổ này lúc đầu,” – Liscia giải thích. “Khoa học chắc hẳn đã ăn sâu vào máu họ, bởi vì gia tộc Maxwell đã sản sinh ra rất nhiều nhà nghiên cứu tài ba, và nghe nói rằng họ đã phát triển nền văn minh của đất nước này lên một tầm cực cao. Đặc biệt họ rất nổi tiếng với những phân tích về công nghệkhám phá đượctrong những hầm ngục. Chính những người nhà Maxwell đã khám phá ra cách sử dụng thiết bị thu nhận cho Ngọc Phát thanh Hoàng gia.”

Wow…– Tôi nghĩ. Vậy ra chính người của nhà Maxwell đã khám phá ra cách sử dụng thiết bị thu nhận, huh?

“Khoan đã, huh?” – Tôi thốt lên. “Anh nhớ là mọi người cũng sử dụng nó ở Đế quốc mà, phải không?”

“Đó là một khoảng thời gian rất lâu về trước rồi,” – Liscia nói. “Một vị vua trong số những triều đại trước đã bán đi cái kiến thức này cho rất nhiều thế lực ngoại bang.”

“Hmm… Ừm, cũng khó có thể nói đó là một bước đi tồi, anh cho là vậy,” – Tôi nói.

Sẽ rất đáng sợ nếu như kỹ thuật mài lưỡi bị rò rỉ ra ngoài, nhưng nếu đó là công nghệ mang lại ít hiệu quả và nếu như trước sau gì cũng có một người khác tìm ra, thì việc bán đi kiến thức trong khi nó vẫn còn giá trị có lẽ cũng tốt, chắc vậy. Bán đi, hoặc trao đổi nó để lấy một kiến thức khác.

“Vì những thành tựu đó, họ đã được cấp cho cái tàn tích hầm ngục này và những vùng đất xung quanh để cai trị,” – Ludwin nói. “Tuy vậy, nhà Maxwell, vì quá say mê với những nghiên cứu của họ, nên họ chẳng hứng thú gì với việc cai trị lãnh thổ. Hoàng tộc hiểu được điều đó, nên các Ngài ấy đã giao phó việc cai trị lãnh thổ cho chúng tôi, những người hàng xóm của họ, gia tộc Arcs. Một nửa lợi nhuận họ hưởng được từ lãnh thổ sẽ được gửi cho gia tộc Arcs, trong khi số còn lại là chi phí hỗ trợ cho cuộc sống của họ và đổ vào những nghiên cứu. Đó là cơ chế mà chúng tôi đã thông qua.”

“Điều đó… quả thực rất tuyệt, theo 1 hướng nào đó,” – Tôi nói. Cai trị những vùng đất trong lãnh địa là nghĩa vụ của quý tộc. Không thể tin được là họ lại bỏ bê nghĩa vụ đó để dành toàn bộ thời gian chỉ cho việc nghiên cứu… “Nhưng mà, khoan đã, chẳng phải nhà Arcs sẽ bị bất lợi trong thỏa thuận đó sao?”

“Bởi vì những đóng góp của nhà Maxwell quá to lớn, điều này đã được chấp thuận,” – Ludwin đáp. “Bên cạnh đó, nếu những nghiên cứu của họ mang đến cho chúng ta những kiến thức mới mẻ, đất nước sẽ ngày càng trở nên thịnh vượng hơn. Dù vậy, dần dầntheo năm tháng trôi qua, những lãnh thổ của nhà Maxwell đã được hợp nhất vào lãnh địa của nhà Arcs, và hiện tại chúng tôi đang đối đãi với họ như những người bảo hộ.”

Tức là về cơ bản, trong khi gia tộc của họ được cho phép tiếp tục nghiên cứu, thì những lãnh thổ của họ đã bị cắt giảm xuống chỉ còn cái hầm ngục này thôi. Và nhà Maxwell hiện đang được hỗ trợ tài chính bởi nhà Arcs.

“…Huh? Anh là người đứng đầu gia tộc Arcs, đúng không?” – tôi hỏi.

“Vâng, chính thần.”

“Và cái cô Genia này là người duy nhất ở đây đúng không?” – tôi hỏi tiếp.

“Vâng, Genia Maxwell. Hiện tại, cô ấy là người cuối cùng của gia tộc Maxwell.”

“Nói cách khác, lúc này đây, anh đang là người chi trả khoản trợ phí cho cái cô Genia này, phải không?”

“Urkh…“

Khi tôi hỏi anh ta đến câu đó, Ludwin cứng họng. Lúc đó tôi chợt nhớ lại những tin đồn về việc Ludwin có lẽ đang phải đối mặt với tình hình tài chính khó khăn.

“Đừng nói với ta là, lý do mà anh ăn những cái bánh bao rẻ tiền nhất mà phòng ăn phục vụ là do…” – tôi chậm rãi nói.

“… Genia trẻ hơn thần 5 tuổi, và chúng thần được nuôi dạy và lớn lên như anh em trong nhà,” – Ludwin bắt đầu kể với một ánh nhìn xa xăm. “Số tiền hỗ trợ mà chúng thần phải chi trả cho nhà Maxwell đã được chỉnh sửa lại tỉ giá, nhưng mà, ưm… Cả cha mẹ của thần và Genia đều đã mất… Điều đó khiến cho chúng thần là những người thân duy nhất còn lại của nhau… và, ư… Khi mà em gái của thần đòi hỏi một thứ gì đó, thần lại trở thành một gã khờ khạo, và cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc dùng hết số tiền lương của mình…”

Tôi không biết phải nói gì hơn.

Tôi bèn vỗ vào vai Ludwin một cái.

Khi chúng tôi xuống được tới đáy, cuối cùng tôi đã nắm bắt được quy mô của vùng không gian này.

Trước đó, khi đi qua những bức tường phát ra ánh sáng, vùng trung tâm của không gian khá là tối, và tôi chẳng thể nhìn thấy gì. Hiện tại ở dưới đáy này đây sàn nhà cũng phát ra một thứ ánh sáng mờ nhạt tương tự, nên tôi có thể thấy rằng không gian này được chia ra bởi một tấm vải ngăn mà bạn hay thấy ở một cái công trường xây dựng.

Đầu tiên, có một tấm vải ngăn khổng lồ chia cắt không gian này làm đôi.

Ở vùng không gian còn lại, có một khu vực cỡ trung bình được cắt ra, bên trong là một số vật dụng giống như những cái hộp với một tấm vải phủ lên đó, và một căn nhà sàn (2 tầng).

Tôi muốn biết có thứ gì ở đằng sau tấm vải ngăn khổng lồ đó, nhưng mà nhìn thấy một căn nhà trông có vẻ như chúng đến từ những khu rừng ở đây, trong cái vùng không gian toàn kim loại này, cứ như là một trò đùa vậy. Căn nhà đó chắc hẳn là nơi ở (và là nơi làm thí nghiệm?) của những chủ nhân trong hầm ngục này, gia tộc Maxwell.

Ludwin bước đến và gõ cửa. “Genia, là anh đây. Anh đã mang mấy vị khách đến, nên mở cửa ra đi nào.”

Khi Ludwin cất tiếng gọi, một giọng nói nghe khá là vô vị đáp lại. “Okie-dokie. Em mở cửa ngay đâyyyyyy.”

Rồi sau đó cánh cửa liền mở ra, và một người phụ nữ khoảng tầm chưa đầy 20 tuổi, đang mặc một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm nhăn nhúm, xuất hiện. Cô ấy trông có vẻ hơi bị thiếu ăn, nhưng nét mặt của cô ấy vẫn bình thường, và nếu như cô ấy biết tự mình chăm sóc bản thân nghiêm túc hơn, thì cô ấy có lẽ là một cô gái khá xinh đẹp. Tuy vậy, cái mái tóc rối bù dài nửa chừng của cô ấy đã phá hỏng hết rồi.

Người này, tôi đoán, chính là Genia Maxwell. Một cặp mắt kiếng tròn và nhỏ nằm gọn trên sống mũi của cô ấy khiến cô ấy trông giống như những gì mà tôi mong đợi từ một nhà nghiên cứu sẽ ăn mặc.

“Aa, Luu,” – Genia mỉm cười. “Thật mừng khi anh đã đến đây… Những người này là ai?” – Cô ấy hơi nghiêng đầu sang một bên.

Nhìn thấy phản ứng của cô ta như vậy, Ludwin liền vội vã cúi đầu xin lỗi. “N-này, em đang tỏ ra vô lễ đấy! T-thần rất xin lỗi, thưa Bệ Hạ, Công chúa! Genia! Đây là Đức vua của chúng ta Ngài Souma và Công chúa Liscia!”

“Oh, aa… đúng rồi,” – Genia đáp. “Đó là gương mặt mà em thường hay nhìn thấy trên Ngọc Phát thanh Hoàng gia.”

Trái ngược với sự hoảng loạn của Ludwin, Genia trông có vẻ rất thoải mái. Cô ấy nâng mép của chiếc áo khoác phòng thí nghiệm lên như thể nó là một cái váy và khẽ nhún đầu gối chào chúng tôi. “Chúng ta chưa từng gặp nhau trước đây, thưa Bệ Hạ. Thần là Genia Maxwell. Chào mừng Người đến với ngôi nhà bừa bộn của thần.”

Tôi không rõ là cô ta có đang tỏ ra tôn kính trong cái lời chào đó hay không nữa, nhưng ít nhất thì cô ấy không có vẻ gì là đang xúc phạm chúng tôi. Cô ấy có hơi kì lạ, nhưng có vẻ như cô ấy đang cố gắng tỏ ra tôn kính.

Tôi cũng tự giới thiệu bản thân. “Ta là vị vua (đương nhiệm) của Elfrieden, Souma Kazuya. Đây là vị hôn thê của ta, Liscia.”

“Tôi là Liscia Elfrieden,” – Liscia nói.

“hee hee! Thần biết rồi,” – Genia cười khúc khích. “Hạ thần cảm thấy rất vui mừng khi trông thấy Người vẫn khỏe mạnh.”

Ludwin đưa tay lên ôm mặt, vì không dám nhìn. Nỗ lực của cô ấy trong việc dùng những từ ngữ lễ nghi thật quá tệ, trông cô ta y như một chú hề vậy.

“Nếu cô không quen với việc này, thì không cần phải cố gắng tỏ ra lễ nghi quá đâu.” – tôi nói. “Chúng tôi là những người đã ghé thăm mà không báo trước. Nên cứ thoải mái nói chuyện theo cách mà cô cảm thấy thoải mái nhất.”

“Người chắc chứ? Vậy thì, thần sẽ làm như Người bảo vậy.”

“G-Genia!” Ludwin hét lên.

Ludwin bắt đầu cất giọng phản đối trước việc Genia bất chợt chuyển đổi tông giọng của mình trở nên dễ dãi hơn, nhưng tôi liền đưa tay ngăn anh ta lại. “Không sao cả. Chúng ta là những người duy nhất ở đây mà.”

“N-Nhưng mà… nếu Người xét đến lý do vì sao chúng ta đến đây thì…” – Ludwin lắp bắp.

“Oh, chúng ta có thể để việc đósau,” – tôi nói. ”Dù chúng ta mới chỉ trò chuyện một vài câu, ta đã phần nào đó tin rằng cô ta không phải hạng người có âm mưu làm những chuyện bất chính. Với lại trước hết, ta nghĩ ta muốn nghe những chuyện về cô ta nhiều hơn.”

“T-Thần hiểu rồi…” – Ludwin trông có vẻ đã dịu lại.

Genia cười khúc khích. “Được rồi, không có lý do gì phải đứng trước cửa cả ngày thế này cả. Mời vào! Cho dù ở trong một căn nhà thế này, thần ít nhất cũng có thể mời Người một cốc cafe”

Cô ấy dẫn chúng tôi vào một nơi có vẻ là phòng khách. Khi chúng tôi đã ngồi xuống cái bàn đằng kia, Genia mang ra 4 cốc cafe. Có vẻ như cô ta không có kem hay đường.

Sau khi Genia mời mỗi người một cốc cafe và ngồi xuống, cô ấy giới thiệu lại bản thân lần nữa. “Một lần nữa, thần là Genia Maxwell. Thần là người đứng đầu gia tộc Maxwell, chủ sở hữu của hầm ngục này, và cũng là một nhà nghiên cứu, nhà khoa học, và nhà sáng chế. Oh, về mặt kỹ thuật, thần cũng là một pháp sư trong Cấm quân. Ban đầu thần là thành viên của đội nghiên cứu và phát triển vũ khí, nhưng thần đã gây ra một số chuyện, Người biết đó…”

Việc giới thiệu bản thân bắt đầu trở nên tương đối trơn tru rồi, nhưng Genia đột nhiên lại nói một cách mơ hồ ở đoạn cuối.

“Cô ‘đã gây ra một số chuyện’ ư…?” – tôi hỏi. “Thế cô đã gây ra chuyện gì vậy?”

“Em ấy đã tạo ra một thứ quá đáng.” – Ludwin nói với một bộ mặt cau có.

Genia liền nhanh chóng giải thích. “Này, anh biết là chiến tranh lúc nào cũng gây ra sự tàn phá cho những vùng đất mà đúng không? Đấy, để chắc chắn rằng đất đai sẽ luôn trở lại xanh tốt sau cuộc chiến, em đã làm ra những mũi tên gắn những hạt giống tăng trưởng nhanh trong đó.”

“Trồng cây trên chiến trường á?! Chẳng phải đó là một ý tưởng chả ăn nhập gì với tình hình sao?!” tôi thốt lên.

Oh, nhưng dù là vậy thì đó cũng không nên là một ý tưởng được phát sinh từ bộ phận phát triển vũ khí, cái thứ cảm xúc yếu đuối đó có lẽ là nguyên nhân khiến cô ấy bị đuổi. Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ, Genia trông có vẻ khá trầm tư.

“Hrm… thần nghĩ đó là một sáng kiến hay, nhưng có lẽ là một sai lầm khi cường hóa chúng với ma thuật ánh sáng để kích thích tăng trưởng. Vì chúng đã ngay lập tức phát triển cực kỳ nhanh, Người biết đấy. Ahaha… thần không thể ngờ là chỉ một phát bắn thử nghiệm thôi mà đã nhấn chìm cả khu huấn luyện, và cả cái phòng thí nghiệm gần đó trong biển cây luôn rồi.”

“Vậy ra là do cô à?!” – Liscia ngạc nhiên thốt lên.

Có vẻ như sự kiện đó đã xảy ra trước khi tôi xuất hiện ở thế giới này, nhưng hình như đó là một sự cố khá nổi tiếng ở đây đấy.

… Vâng, giờ thì tôi đã hiểu vì sao cô ta lại bị đuổi.

Genia thì đang cười xòa, nhưng Ludwin thì lại đang đưa tay ôm đầu.

“Ưm, dù sao thì thần cũng không thích cái bầu không khí trong xưởng phát triển lắm, nên thật sự thì việc đó đối với thần cũng tốt thôi,” – Genia nói. “Tất cả bọn họ lúc nào cũng làm theo chỉ thị chung. Chẳng phải mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu bọn họ chịu nghĩ thoáng hơn một chút sao?”

“Không, trong trường hợp của cô, tôi nghĩ cô có hơi thoáng quá rồi đó,” – tôi nói.

“Không, không, thần nghĩ một nền văn hóa hay văn minh nhân loại ưu việt chỉ có thể được sinh ra từ việc tự do theo đuổi những sáng kiến,” – cô ấy nhấn mạnh. “Theo thần nghĩ, phát triển phải là một vụ nổ!”

“Đó là thứ mà chúng ta không hề muốn nó phát nổ!”

Làm ơn, chỉ để những nghệ thuật là thứ duy nhất phát nổ thôi. Ý tôi là, nếu bất cứ thứ gì mà cô đang nghiên cứu chế tạo mà phát nổ, thì đó sẽ trở thành một tại nạn mất.

Giờ thì không phải chỉ có mỗi Ludwin; Mới chỉ ngồi nghe thôi mà Liscia trông cũng khá là uể oải rồi. “Em có cảm giác giống như là có 3 Ngài Souma ở đây vậy.”

“Huh? Ý em là đối phó với anh đỡ mệt hơn đôi phần so với đối phó với cô ta à?” – tôi hỏi.

“Kể từ khi chúng ta được hứa hôn, anh lúc nào cũng khiến em phải ầm ĩ cả lên,” – cô ấy đáp. “Mặc dù… về sau thì, em bắt đầu cảm thấy rằng điều này cũng không tệ.”

“Ahaha!” Genia nói bằng một giọng trêu đùa. “Thần thật mừng khi thấy vị Vua và Hoàng Hậu tương lai lại thân thiết với nhau đến vậy đấy.”

Gương mặt của Liscia đỏ bừng và cô ấy đưa mắt nhìn xuống đất.

“Chúng tôi đang có một bầu không khí thật tuyệt vời, mà giờ cô đã phá hỏng hết rồi,” tôi phàn nàn.

“Ôi xin lỗi vì điều đó nhé,” – Genia nói. “À, dù sao thì, đó là tất cả những gì có thể nói về thần. Nhân tiện, thưa Bệ Hạ, Người đã từng nghe về phả hệ của gia tộc Maxwell chưa?”

“Gia tộc của cô rất nổi tiếng bởi việc nghiên cứu những cổ vật được phát hiện trong hầm ngục, đúng chứ?” – tôi hỏi.

“Hoàn toàn chính xác!” Genia làm một giọng tuyên bố, ngón tay của cô ấy bật tách một cái. “Gia tộc của thần đã nghiên cứu những món cổ vật trong hầm ngục từ rất lâu rồi. Những thứ ấy vượt xa hoàn toàn so với những gì mà công nghệ của thế giới này có thể tái tạo lại, và chúng thần đã nghiên cứu chúng qua nhiều thế hệ. Và rồi, sau một khoảng thời gian rất lâu chúng thần dành ra để nghiên cứu, chúng thần đã có thể phỏng đoán ra một thứ.”

“Một thứ à?” – tôi hỏi.

“Đó là một định luật của thế giới này, tách biệt hoàn toàn với ma thuật.”

Một định luật tách biệt hoàn toàn với ma thuật ư? – tôi nghĩ. Đó là gì vậy nhỉ?

“Thần nghe nói rằng Người đang sử dụng Ngọc Phát thanh Hoàng gia” – Genia nở một nụ cười bí hiểm, rồi hỏi tôi, “Vậy Người có biết thứ đó là gì không?”

“Nếu tôi nhớ không lầm… thì đó là một cổ vật từ những hầm ngục, chứa đầy ma thuật của nữ phong thần và nữ thủy thần. Viên ngọc là một công cụ để xuất ra những hình ảnh và âm thanh mà nó thu được… có phải vậy không?”

“Vâng,” – Genia nói. “Đó là đáp án mà 99% người biết về Ngọc Phát thanh Hoàng gia sẽ trả lời, thần chắc chắn là vậy luôn. Thế nhưng có 2 sai lầm trong cách hiểu như thế.”

“Sai lầm ư?”

Genia gật đầu một cách trịnh trọng. “Chúng được tìm thấy trong hầm ngục. Phần đó đúng rồi. Phần sai lầm đầu tiên chính là ‘chứa đầy ma thuật của nữ phong thần và nữ thủy thần’. Theo lời của Người nói thì chúng đã được ban phép, nhưng Người đã từng chính mắt trông thấy một nữ phong thần hay nữ thủy thần nào chưa?”

“À thì, chưa, tôi chưa thấy bao giờ, nhưng đó là vì… tôi không đến từ thế giới này, cơ mà liệu họ có thực sự tồn tại ở đây không?” – tôi hỏi.

“Được rồi, vậy hãy hỏi vị công chúa ngồi kế bên Người nào. Thưa công chúa, Người đã từng thấy qua một tinh linh nào chưa?”

Liscia vội vã lắc đầu. “T-tôi chưa từng thấy qua. Ý tôi là, tinh linh là những thứ trong truyền thuyết. Nhưng còn ma thuật, và ma pháp, bản chất của việc tạo ra chúng, nghe nói chính là món quà từ những tinh linh. Vậy chắc hẳn họ phải tồn tại ở đâu đó rồi, phải không?”

“Bấy nhiêu đó là chưa đủ để khẳng định rằng họ có tồn tại,” – Genia nhún vai, trông có vẻ mất hứng. “Giờ Người thấy rồi chứ, thựa Bệ Hạ? Có lẽ một người như Bệ Hạ, không hề xuất thân từ thế giới này, mới có khả năng hiểu được? Chính vì sự tồn tại của một thứ sức mạnh huyền bí được gọi là ma thuật ở thế giới này, mà con người ở đây rất khó có thể thấy được sự thật. Tuyết thì rơi và những dòng sông thì bị đóng băng vào mùa đông, rồi chúng sẽ tan chảy khi thời tiết ấm dần lên vào mùa xuân. Những thứ hiển nhiên như vậy lại bị che giấu khỏi con người một cách khá đơn giản bởi ma thuật.”

Đó là một… điều mà tôi đã tự cảm nhận được. Trước đó tôi cũng đã nghĩ rằng, “Bởi vì ma thuật có thể làm mọi thứ, nên có lẽ con người ở thế giới này không có nhiều nhận thức về những thứ kỳ diệu,”

“Tất cả những thứ huyền bí hay kỳ diệu đều bị phủi sạch bởi sức mạnh của ma thuật hay của những tinh linh mà chúng ta không thể nhìn thấy,” – Genia nói. “Chừng nào chúng ta vẫn chưa lý giải được cái thứ gọi là ma thuật, thứ huyền bí nhất trong tất cả, thì chúng ta vẫn chưa thể phủ nhận hoàn toàn những cái lý thuyết vô lý của chúng. Quả là một vấn đề nan giải.”

Gương mặt nhăn nhó của Genia khi nói ra những lời đó chắc hẳn không chỉ bởi vì ngụm cafe đắng mà cô ấy vừa uống.

“Sự thật là thế này,” cô ấy tiếp tục. “Khi chúng thần nghiên cứu về viên ngọc tìm được trong hầm ngục, chúng thần đã tình cờ khám phá ra rằng nếu chúng ta sử dụng ma thuật hệ thủy và hệ phong lên chúng, chúng sẽ thu lại những cảnh vật xung quanh và chiếu những hình ảnh đó lên thông qua những thiết bị thu nhận được tìm thấy chung với viên ngọc. Cái đoạn nói về nữ phong thần và nữ thủy thần chỉ là lời diễn giải của một người nào đó sau này, nghĩ rằng việc này có tác dụng là do những tinh linh đã phù hộ.”

“Vậy là, chẳng có nữ phong thần hay nữ thủy thần nào à?” – tôi hỏi.

“Thần vẫn chưa đủ bằng chứng để phá bỏ cái nguyên tắc đó. Họ có lẽ có tồn tại, ở một nơi nào đó. Ý thần là, dù sao thì chúng ta cũng dễ dàng nhận thấy được là có một đất nước được gọi là Vương quốc Tinh linh Garlan. Nhưng hiện tại thì, thần chưa có bằng chứng xác đáng nào về sự tồn tại của họ.”

Hmm, dù sao thì cũng không thể nào chứng minh sự không tồn tại của một thứ được. Nhưng đây quả là một phát hiện rất lớn.

Tôi đã từng cho rằng đây là một thế giới của kiếm và phép thuật, giống như những thứ mà chúng ta thấy trong một game nhập vai. À, không, nơi này vẫn có kiếm và phép thuật. Đó là lý do vì sao tôi cũng cho rằng những tinh linh có tồn tại không phải là chuyện lạ. Liệu có phải chỉ là do tôi tự thuyết phục bản thân mình không nhỉ?

“Vậy, còn về con thần thú được tương truyền là luôn bảo vệ khu rừng của tộc Hắc tiên thì sao?” – tôi hỏi.

“Oh, cái đó thì đúng,” – Genia nói. “Thần thú thực sự có tồn tại, hay có thể nói là đã từng. Dù vậy thần không thể khẳng định với Người rằng liệu có 1 con thần thú nào trong khu rừng của họ hay không?”

“Thứ đó có tồn tại á?!”

“Ý thần là, con thần thú vĩ đại nhất trong tất cả, Long Mẫu (Mẹ Rồng), thật sự có tồn tại ở Tinh Long Liên Sơn. Vâng, vâng, thần có thể hiểu vì sao Người lại cảm thấy bối rối. Ranh giới giữa thứ có tồn tại và thứ không tồn tại khá là mơ hồ ở thế giới này. Lại thêm một nhân tố nữa cho thấy muốn biết được sự thật quả thực rất khó khăn.”

“Tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi đấy,” – tôi phàn nàn.

“Anh có sao không?” – Liscia lo lắng đặt tay lên vai của tôi.

Tôi đặt tay của mình lên tay cô ấy và đáp, “Anh ổn mà,” nhưng… trong thâm tâm, tôi thật sự không ổn chút nào. Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, sự hiểu biết của tôi về thế giới này đã hoàn toàn lạc trôi mất.

Ma thuật có tồn tại, nhưng tôi lại không biết liệu tinh linh có tồn tại hay không, nhưng rồi cái thứ gọi là thần thú thì lại có tồn tại… tôi giờ chẳng còn biết thứ gì là hợp lý nữa. Tôi sẽ cần phải thu thập lại một danh sách những thứ gì tồn tại và không tồn tại, rồi so sánh 2 thứ đó lại với nhau trước khi tôi có thể hiểu lờ mờ được cái thế giới này nó như thế nào. Đó là những gì mà tôi đang cảm nhận lúc này.

“Trở lại với chủ đề, đây là sai lầm thứ hai,” – Genia nói. “Ừm, thần chắc chắn là đã nói với Người về nó rồi, đó chính là phần ‘viên ngọc là công cụ phát ra hình ảnh và âm thanh chúng thu thập được’. Như thần đã nói với Người trước đó, ‘chức năng phát sóng’ của viên ngọc là thứ mà chúng thần đã tình cờ phát hiện ra khi chúng thần thử sử dụng thủy thuật và phong thuật lên chúng. Nói cách khác, chúng ta chỉ đang sử dụng viên ngọc làm công cụ phát sóng.”

“Gì cơ?!” – tôi thốt lên.

Vậy, ý cô ta là… viên ngọc không phải chỉ là công cụ để phát sóng hình ảnh và âm thanh thôi à?

“Ví dụ, con người sử dụng bánh xe nước trong nhiều ứng dụng rộng rãi khác nhau,” – Genia nói. “Chúng không chỉ được dùng cho mục đích thủy lợi; chúng ta còn sử dụng chúng để đập và nghiền lúa, và còn để quay sợi nữa. Nhưng, nếu một người nào đó trước đây chưa bao giờ nhìn thấy một cái bánh xe nước, Người có nghĩ là họ sẽ cho rằng chúng là công cụ dùng để quay sợi không?”

“Điều đó khá là hợp lý…” – tôi chậm rãi đáp.

Dù là vậy, nếu như cô ta lấy một ví dụ khác với nhiều ứng dụng hơn, thì việc hiểu ra hẳn sẽ trở nên dể dàng hơn nhiều. Chẳng hạn như, tưởng tượng rằng một người ở thế giới này phát hiện ra một cái điện thoại di động, và rồi họ tình cờ phát hiện ra rằng thứ đó có thể chụp hình khi họ đang loay hoay với nó. Những người ở thế giới này hẳn sẽ nghĩ rằng điện thoại di động là máy quay phim. Cũng giống như chúng tôi vẫn đang nghĩ rằng Ngọc Phát thanh Hoàng gia là một cái camera truyền hình vậy…

“Ừm, vậy thì… những viên ngọc đó thực ra là gì vậy?” – tôi hỏi.

“Vâng. Chúng thần biết thứ đó là gì.” – Genia đáp lại câu hỏi đầy do dự của tôi bằng một câu trả lời rõ ràng và đầy tự tin. “Chúng là thứ mà chúng ta thường hay gọi là lõi hầm ngục.”

Lõi hầm ngục.

Nghe đồn chúng là phần quan trọng nhất của một hầm ngục, chúng duy trì sự độc đáo của hệ sinh thái mê cung ở bên trong tầng sâu nhất.

Tôi nói là ‘nghe đồn’, bởi vì đó chỉ là suy diễn của một ai đó.

Nếu những cái lõi hầm ngục bị phá hủy hoặc ngưng hoạt động, thì môi trường bên trong hầm ngục (nhiệt độ, độ ẩm, và nhiều thứ khác) và hệ sinh thái của chúng sẽ sụp đổ, biến chúng thành một cái tàn tích hầm ngục. Mặc dù những sinh vật hoang dã có thể sẽ từ bên ngoài chui vào sống trong một cái tàn tích hầm ngục, nhưng sẽ chẳng còn con quái vật nào xuất hiện kể từ thời điểm đó, thế nên mới có giả thiết rằng những cái lõi đó là tâm của một hệ thống hầm ngục.

Tiện thể thì, những mạo hiểm gia ở thế giới này sinh sống bằng cách thám hiểm những hầm ngục, nhưng mục tiêu cuối cùng của họ chính là thông quan toàn bộ hầm ngục bằng cách khiến cho phần lõi ngừng hoạt động.

Theo như tôi vừa mới được nghe, lõi hầm ngục được sử dụng như là những viên ngọc cho Ngọc Phát thanh Hoàng gia. Nếu họ có thể mang chúng về, họ có thể bán chúng cho chính quyền để có được danh tiếng và một khối lượng tài sản kếch xù. Tuy vậy, hầm ngục lại có xu hướng càng gần nơi sâu nhất của nó, quái vật xuất hiện càng mạnh. Trên khắp lục địa này, trong một vài năm hoặc cả một thập kỷ, chỉ có một hầm ngục được thông quan mà thôi.

Đó là lý do vì sao những mạo hiểm giả bình thường như Dece và Juno đã kiếm sống bằng việc bảo vệ những thương lái và những xe hàng khỏi lũ cướp và thú hoang, hay tiêu diệt những con quái vật tràn ra ngoài hầm ngục hay Lãnh địa Quỷ. Mặc dù thỉnh thoảng họ vẫn xuống thám hiểm hầm ngục, nhưng hầu hết họ làm vậy là để kiếm những nguyên liệu bán được từ những con quái vật mà họ đánh bại, hay với mục đích tìm và thanh lý những cổ vật mà họ có thể tìm được trong những dịp hiếm hoi (Chẳng có thứ gì là thuận lợi cả, chẳng hạn như những rương báu).

Trở lại với câu chuyện về lõi hầm ngục thôi nào.

Chừng nào lõi hầm ngục vẫn chưa ngừng hoạt động, nó sẽ tiếp tục sản sinh ra những con quái vật dữ tợn từ một nơi nào đó. Về điểm này thì, chưa có ai từng mang về một cái lõi mà không cần phải khiến nó ngừng hoạt động. Đó là bởi vì chẳng ai muốn thấy mặt đất tràn ngập những con quái vật do hậu quả của việc làm trái với lẽ thường là mang về một cái lõi còn hoạt động.

Nói một cách khác, lõi hầm ngục chỉ có thể được nghiên cứu trong tình trạng bị hỏng.

Trong cái ví dụ về điện thoại di động mà tôi đề cập trước đó, điều này giống như là một người trong khi đang vọc cái điện thoại bằng cách nào đó đã sửa được chỉ mỗi chức năng quay phim và sử dụng nó làm chức năng của điện thoại. Trong trường hợp đó, các bạn có thể cho rằng sẽ là một sáng kiến hay nếu ta tiếp tục nghiên cứu chúng và tìm kiếm những chức năng khác mà thứ này có khả năng sẽ sở hữu, nhưng… có một thứ cần phải xem xét.

Điện thoại di động không tạo ra quái vật.

Nếu như bạn biết được rằng điện thoại di động có một chức năng là tự hủy mà chắc chắn sẽ thổi bay tất cả mọi thứ xung quanh nó, liệu rằng bạn có dám tìm kiếm tiếp những chức năng khác mà nó có khả năng sở hữu không?

Đó là một trong những lý do khiến việc nghiên cứu lõi của hầm ngục không thể tiến triển.

“Mặc dù vậy, với trình độ công nghệ hiện tại của thế giới này, việc khởi động lại một cái lõi hầm ngục đã ngừng hoạt động là một việc bất khả thi,” – Genia nói. “Ý thần là, ngay từ đầu chúng ta thậm chí còn không biết nó hoạt động như thế nào nữa.” – Genia nhún vai, và nhìn xuống cốc cafe của cô ấy. “Thần có thể hiểu được lý do vì sao con người muốn giải thích thứ này là do ma thuật, thần cho là vậy. Chúng ta sợ những điều bí ấn. Thật đáng sợ khi có một thứ tồn tại mà chúng ta lại không thể hiểu hay lý giải được, thế nên con người luôn cố gắng gán cho chúng một lời giải thích để có thể hiểu thấu được chúng… Không đúng, chỉ để có cảm giác rằng họ hiểu được chúng mà thôi, có lẽ vậy?”

“Đó là lý do vì sao họ luôn cho rằng đó là do ma thuật hay điều kì diệu,” – tôi nói.

“Chính xác! Oh, thần thật mừng khi Đức vua của chúng ta là một người hiểu biết,” – Genia nói. “Nếu là Đức Giáo hoàng của Giáo hội Chính thống Lunaria, thì thần có thể đã bị ném vào nhà lao, hay tệ hơn, bị thiêu sống vì dám nói ra những lời như vậy rồi.”

“Bị thiêu sống…” – tôi nghĩ cô ta chắc hẳn đang nói quá lên, nhưng Genia trông có vẻ hoàn toàn nghiêm túc.

“Ở thế giới này có một xu hướng quan niệm rằng ma thuật là ơn huệ của thần thánh hay những tinh linh,” – cô ấy nói. “Cái xu hướng đó trở nên mạnh mẽ hơn bởi niềm tin mạnh mẽ của con người vào tôn giáo. Quốc gia đó là một chế độ chính trị thần quyền. Những vị thần hay tinh linh chính là nguồn gốc quyền lực của họ. Họ sẽ không bao giờ công nhận sự tồn tại của bất cứ nghiên cứu nào… hay bất cứ nhà nghiên cứu nào nếu những nghiên cứu đó vén lên tấm màn bí mật của thần thánh.”

“… Có thể cô nói đúng,” – tôi nói.

Bên trong những quốc gia quá sùng đạo, những người cố gắng khám phá ra những quy luật của tự nhiên thỉnh thoảng sẽ bị ngăn cấm. Những người đưa ra những dẫn chứng chống lại những lời thuyết giảng của tín ngưỡng có thể sẽ bị đối xử như những kẻ dị giáo, trong trường hợp xấu nhất… sẽ bị trừ khử. Thậm chí ngay cả Galileo cũng bị ép buộc phải bác bỏ học thuyết của chính ông.

… Đúng là ngu ngốc.

“Đất nước này sẽ không đi theo con đường của bọn chúng,” – tôi nói. “Ta không cho phép điều đó.”

“Thần rất vui mừng khi nghe những lời đó.” Genia vỗ đùi và mỉm cười rạng rỡ. “Vậy thì, đấy là toàn bộ mọi thứ về chúng thần, những thành viên thuộc gia tộc Maxwell. Chúng thần cho rằng có khả năng tồn tại những nguyên lý khác trên thế giới này ngoại trừ ma thuật, và chúng thần đã và đang nghiên cứu chúng. Đúng là có một số chức năng của lõi hầm ngục đã được hồi phục lại nhờ ma thuật, nhưng khi chúng thần hình dung về việc lõi hầm ngục được tạo ra như thế nào, chúng thần cho rằng đó chắc hẳn là sản phẩm của một công trình kỹ thuật, hoặc là của toán học. Đó không phải là sức mạnh của sự kì diệu, nếu chúng thần điều tra kỹ lưỡng về chúng, chúng thần tin rằng chúng ta sẽ tìm ra được một sự thật thiết thực. Để cho thuận tiện, chúng thần đã gọi cái nguyên lí độc lập này là ‘’Khoa học-vượt thời đại”

“Khoa học-vượt thời đại…” – tôi lẩm bẩm.

“Gọi là Siêu cấp-khoa học cho ngắn.”

“’Ôi, trời ạ’… Đừng có gọi ngắn gọn như vậy chứ,” – tôi nói.

“Và vì vậy, gia tộc của thần, với tư cách là những người nghiên cứu về khoa học-vượt thời đại, tự gọi mình là những nhà khoa học-vượt thời đại.” – Genia ưỡn ngực của cô ấy ra đầy tự hào.

“Dù vậy ta lại nghe Ludwin nói cô là một nhà khoa học điền rồ đấy?” – tôi hỏi.

“Thần không muốn bị gọi bằng cái tên xấu xí như thế.”

“Tôi chả thấy có điểm gì khác biệt cả!” – tôi hét lên. “vượt thời đại” nghe ngầu đấy, nhưng chẳng phải cũng là “điên rồ” à? … tôi thật sự chả hiểu nổi cái logic của cô ta.

Genia cất tiếng, “Giờ thì…” và đứng dậy. “Thần muốn vị vua là Ngài đây, một người có vẻ sẽ trở thành nhà tài trợ đáng mến của thần, xem thử những phát minh của thần.”

“Đúng vậy, đó là lý do mà chúng tôi đến đây,” – tôi nói. “Nào, xin hãy cho chúng tôi xem thử.”

“Tuân lệnh,” – cô ấy đáp bằng một giọng vui sướng. “Thần nhớ là thần vừa mới làm ra một thứ. Liệu Người có thể vui lòng ra ngoài cùng với thần không?”

Genia bước ra khỏi chỗ ngồi và rời khỏi ngôi nhà. Dường như phát minh mà cô ấy muốn cho tôi xem nằm ở bên ngoài. Nếu là vậy, thì có lẽ nó nằm ở đằng sau tấm màn mà tôi đã thấy ở tầng dưới.

Ludwin lẩm bẩm “Thật là…” và theo sau Genia, vậy là chỉ còn tôi và Liscia bị bỏ lại trong ngôi nhà.

“Nếu có một câu để mô tả về cô ta, thì đó chính là Cô ta thật khác biệt,” – Liscia nói với một nụ cười khổ.

Cô ấy chắc chắn đang nói về Genia. Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến đó, nhưng tôi cũng bắt đầu tràn đầy niềm tin và sự kỳ vọng vào cô ta.

“Dù vậy, cô ta có lẽ chính là nhân tài mà chúng ta đang tìm kiếm.” – tôi đứng khoanh tay và nói ra những suy nghĩ của mình. “Khi anh nhìn thấy cảnh tượng oai nghiêm của Quân đội Đế quốc ở Van, anh đã nhận ra rằng chúng ta không thể để mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này được. Tính đến thời điểm này, anh đã luôn làm theo những thứ đã tồn tại sẵn, nhưng để phát triển lên, chúng ta sẽ cần phải nghĩ và làm ra những thứ mà chưa ai nhìn thấy bao giờ. Để tạo ra một cuộc cách mạng công nghệ mới, thu nhận chúng, và đi trước thời đại. Nếu chúng ta không làm vậy, đất nước này sẽ không bao giờ có thể đứng ngang hàng với Đế quốc được.”

“… Anh nói phải,” – Liscia đáp.

“Thế nên, cuối cùng anh đã tìm ra được một phương pháp để hướng tới một kỷ nguyên mới.”

“Một phương pháp?” – Liscia nhắc lại lời của tôi, giọng đầy nghi hoặc.

Đáp lại tôi gật đầu một cách chắc chắn. “Trong lịch sử loài người, đã có những người đi trước thời đại của họ. Họ rất có tài nhìn xa trông rộng, phá vỡ những quan niệm đã được thiết lập, và chỉ cần một mình họ thôi cũng đủ để thay đổi cả lịch sử. Mặc dù trong nhiều trường hợp, họ đã bị lãng quên theo dòng thời gian, hay bị loại bỏ bởi chọn lọc tự nhiên.”

Ví dụ, hãy nhìn vào “nhà thiên tài toàn năng” Leonardo da Vinci.

Da Vinci nổi tiếng bởi bức họa Mona Lisa mà ông vẽ, nhưng ông ta đã để lại một số lượng đáng ngạc nhiên các bản thiết kế về những sáng kiến của ông. Họ nói rằng thậm chí có cả những bản thiết kế về xe tăng, bộ đồ lặn, và máy bay trực thăng trong đó. Bỏ qua một bên tính khả thi của chúng, nếu những sáng kiến đó của ông được nghiên cứu một cách đúng đắn, lịch sử của Châu Âu có lẽ đã thay đổi một cách đáng kể rồi.

Bên cạnh những sáng kiến kỳ quặc của ông ta, ông ta còn tạo ra những bản vẽ kết cấu cơ thể người rất chuẩn xác. Trong cái thời đại mà Thiên Chúa giáo đang giữ tầm ảnh hưởng cực lớn, ông ta đã mua lại những cơ thể người chết và mổ xẻ chúng theo cách mà có thể sẽ bị giáo hội xem là hành vi báng bổ, tất cả chỉ với mục đích nghiên cứu về cấu trúc cơ thể con người. Nếu những bản vẽ kết cấu ấy được lưu truyền, chúng chắc chắn sẽ mở ra một bước tiến vĩ đại trong y học. Tuy vậy, ông ta đã giấu kín chúng trong một khoảng thời gian dài, vì lo sợ quyền lực của giáo hội, và vì thế ông ta đã không thể đóng góp được gì cho ngành y học.

“Những thế hệ sau này đã gọi bọn họ là những con người ‘sinh trước thời đại’,” – tôi nói.

“Tuy nhiên, giả sử như nếu những nhà cai trị hiểu được giá trị của những việc mà họ đã làm, bảo vệ họ, và cho họ một vị trí quan trọng thì sẽ thế nào? Rồi còn, giả sử như, không chỉ những người nắm giữ quyền lực, mà tất cả mọi người, đều công nhận họ vì những việc họ đã làm thì sẽ ra sao? Em có nghĩ rằng điều đó sẽ mở ra một bước tiến lớn không?”

“Ý anh là, khiến cho thời điểm trở nên thích hợp với người đi trước thời đại đó à?” – Liscia hỏi tôi.

“Chính xác!” – tôi nói. “Anh không nghĩ là em lại có thể hiểu được vấn đề ngay trong lần giải thích đầu tiên đấy.”

“Em ở bên cạnh anh suốt nửa năm qua không phải chỉ để chơi đâu,” – Liscia cười và nói, nhưng rồi nhanh chóng chuyển thành một bộ mặt trầm ngâm. “Nhưng mà, bởi vì nguyên do đó, đúng ra anh phải là người dẫn dắt chứ, Souma? Trình độ công nghệ ở thế giới của anh hoàn toàn vượt trội so với ở đây, chẳng phải thế sao?”

“À, anh có thể hiểu vì sao em lại nói thế, nhưng mà… Ừm, không, anh không thể,” – tôi đáp.

“Tại sao lại không?”

“Bởi vì thế giới của anh không hề phát triển theo con đường mà nơi này sẽ đi đến”

Thế giới trước đó của tôi không hề có ma thuật

Trước đó tôi đã có cảm giác rằng công nghệ của thế giới này bị rải rác ở khắp nơi bởi sự tồn tại của ma thuật, nhưng đó là cách mà thế giới này vận động. Một số mẫu vật công nghệ, chẳng hạn như những viên ngọc dùng làm Ngọc Phát thanh Hoàng gia, đã hoàn toàn vượt trội so với công nghệ ở thế giới kia của tôi. Có lẽ thế giới này sẽ đi trên một con đường khác tách biệt với thế giới của tôi.

“Nếu anh can thiệp vào giữa chừng, có khả năng anh sẽ làm chậm đi quá trình phát triển của thế giới,” – tôi nói. “Đó là lý do vì sao anh cho rằng tốt nhất là để sự phát triển của thế giới này được dẫn dắt bởi chính những con người nơi đây.”

“Em hiểu những điều mà anh đang suy nghĩ.” – Liscia nói vậy, nhưng gương mặt của cô ấy không hề tỏ ra hài lòng với lời giải thích của tôi. Trông cô ấy có vẻ vừa buồn giận.

Khi tôi vẫn đang chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, Liscia nắm chặt lấy bàn tay của tôi.

“Em hiểu những điều mà anh đang suy nghĩ, Souma. Dù vậy, có những điều trong đó mà em không thể chấp nhận được.”

“… chẳng hạn như là?” – tôi hỏi.

“Là cái câu ‘những người ở thế giới này’ đấy! Anh giờ đây cũng là người của đất nước này mà, Souma!” – Liscia kéo bàn tay của tôi và áp lên gò má của cô ấy. “Cha của em là người đã chia cắt anh khỏi thế giới cũ của mình, thế nên em, với tư cách là con gái của ông ấy, có lẽ không thích hợp để nói ra điều này, nhưng… Những điều mà anh vừa nói lúc nãy, khiến em cảm thấy cực kỳ buồn đấy.”

“Oh, um… anh xin lỗi,” – tôi nói.

“Xin anh, đừng bao giờ tự tách mình khỏi chúng em lần nữa.” – Đôi mắt của Liscia ngấn lệ, đối với tôi hình ảnh này khiến cô ấy trông thậtđáng yêu không thể chịu được.

“Được rồi… anh sẽ không nói ra những lời như vậy một lần nào nữa.” – tôi đưa bàn tay còn lại mà cô ấy không nắm giữ lên và đặt vào gò má bên kia của Liscia.

“Nàyyyy, Bệ Haaaạ,” – tiếng Genia gọi từ bên ngoài. “Nhanh lên nàoooo.”

Đột nhiên bị kéo ra khỏi cái thế giới của riêng chúng tôi như vậy, Liscia và tôi nhìn nhau, và cùng cất lên một tiếng cười đầy ngượng ngùng.

Phần 3

Genia dẫn chúng tôi đến trước cái khu có diện tích trung bình đã được tách riêng ra.

Vâng, tấm vải ngăn lớn đến nỗi khiến tôi phải ngước lên nhìn, nhưng trên hết, tôi khá là tò mò về cái thứ đằng sau tấm vải ngăn khổng lồ chia cắt cả vùng không gian này ra làm đôi. Nó trông có vẻ cao hơn 20 mét. Có phải cô ấy định cho tôi xem cái thứ đằng sau tấm vải này không nhỉ?

Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ về điều đó, Genia giơ cánh tay của cô ấy lên cao và ra lệnh, “Đến đây nào, golem.”

Ngay khoảnh khắc cô ấy ra lệnh, tại một bãi đấtlộ thiên bỗng trồi lên một cục đất. Cuối cùng 2 con golem khổng lồ, mỗi con cao khoảng 3 mét, xuất hiện. 2 con golem đất khổng lồ đó bắt đầu khệnh khạng bước đến.

“Là ma thuật của cô à, Genia?” – tôi hỏi.

“Vâng,” – cô ấy đáp. “Ma thuật của thần là tạo ra những con golem làm từ đất và điều khiển chúng. Chúng không thể làm những công việc phức tạp, nhưng chúng có sức mạnh. Thần rất thường hay sử dụng chúng cho việc khuân vác đồ đạc”

“Điều khiển những con rối làm từ đất bùn ư…” – tôi sửng sốt. “Thứ này có rất nhiều điểm tương đồng với kĩ năng của tôi, huh. Đó có phải ma thuật hệ hắc ám không?”

“Không. Là hệ thổ,” – cô ấy nói. “Bởi vì thần chỉ có thể điều khiển được đất. Và có thể điều khiển chúng di chuyển như những con rối thế này cũng có thể được gọi là thao túng trọng lực. Bên cạnh đó, 4 nguyên tố chính cùng với quang và hắc thuật chỉ là những từ ngữ mà con người đặt cho chúng để khiến chúng dễ hiểu hơn mà thôi. Thần không cho rằng chúng bị giới hạn nghiêm ngặt như tên gọi đâu”

“Mình còn có thể tin tưởng vào thứ gì nữa đây…?” – tôi lẩm bẩm.

Kể từ khi tôi đến đây, những hiểu biết của tôi về thế giới này cứ liên tục sụp đổ. Khi nói về những hiện tượng kì lạ mà vẫn còn là ẩn số với con người ở Trái Đất, nếu con người ở thế giới này nói rằng những thứ như thế là hiển nhiên, thì tôi cho rằng điều đó chắc hẳn phải đúng, nhưng giờ đây tôi lại được cho biết rằng đó không hẳn là đúng. Đó chẳng phải là một lời giải cho điều bí ẩn, mà lại còn là một bí ẩn trong bí ẩn. Từ giờ trở đi, có lẽ tôi nên tiếp cận mọi hiện tượng kì lạ bằng một thái độ nghi vấn.

“À vâng, để việc đó qua một bên đi, đây chính là thứ mà thần muốn Người thấy qua,” – Genia nói, và chỉ vào một thứ gì đó. Những con golem lúc này đã tháo bỏ tấm vải ngăn phủ lên thứ đó.

Khi chúng tôi nhìn thấy thứ vừa hiện ra, cả Liscia và tôi đều ngớ người trước vẻ ngoài cực kỳ khó hiểu của nó. Trước mắt chúng tôi là một vật trông kích cỡ như một tòa nhà 2 tầng. Nếu tôi có thể mô tả nó theo cách dễ hiểu nhất thì…

“Một cái quạt D*sonbự chảng?” – tôi bật ra thành tiếng.

“Hm? Đó là thứ gì?” – Genia hỏi.

“Ah, không có gì… tôi chỉ đang lảm nhảm một mình ấy mà.”

Không, dù thế nào thì, thứ duy nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra được chỉ có thể là cái quạt D*son khổng lồ ấy thôi.

Theo như cái hình dáng, phần thân của nó giống như một con búp bê kokeshi, một loại búp bê nhỏ, làm bằng gỗ và không có tay của người Nhật, nhưng phần đầu thì lại gắn một cái vòng rất to. Nếu nhìn sơ qua thì sẽ không thể rõ được thứ này dùng để làm gì, và trông nó cũng giống như là một loại tác phẩm nghệ thuật vậy. Dù vậy, thứ này khiến tôi khá là tò mò vì chỉ có mỗi phần kết nối với mặt đất là được cố định.

Tôi hỏi Genia, “Thứ này là gì?”

“Nó là ‘Tiểu Susumu phiên bản V’”

Tên gì nghe dở tệ!– tôi thầm nghĩ. … Khoan đã, Phiên bảnV ư?!

“Gì cơ, thế có đến 4 phiên bản khác giống như vậy á?!” – tôi bất chợt thốt lên.

“Hả?! Sau khi nhìn thấy thứ này, đó là thứ khiến anh chú ý á?!” – Liscia ngạc nhiên.

Nhìn thấy phản ứng đầy kinh ngạc của chúng tôi, Genia mỉm cười ra vẻ hài lòng. “À, Người biết đấy, vì những nguyên nhân khác nhau như bị thổi bay, rồi bị phát nổ, rồi nhiều thứ khác, Tiểu Susumu phiên bản từ I – IV giờ chẳng còn ở đây nữa.”

“Nguy hiểm tới vậy á?!” – tôi hét lên.

“Phiên bản V đã ổn định rồi,” – cô ta quả quyết với tôi. “Thứ này… chính là thành phẩm cuối cùng.”

Sau khi nói ra lời đó, Genia bắt đầu giải thích về cái thứ gọi là Tiểu Susumu phiên bản V này.

“Thần không rõ Người đã biết được hay chưa, nhưng những con thuyền lớn trên thế giới này được vận hành bởi sức gió hay bởi những con Hải long, đúng chứ? Người biết không, Tiểu Susumu Phiên bản V này chính là thứ dùng để thay thế cho những con Hải long đấy. Khi gắn chúng vào sống tàu, thứ thiết bị này có thể lái chiếc tàu đi chuyển về phía trước với công suất ngang bằng với một con Hải long.”

“…Ah! Ý cô là, đây là một hệ thống động cơ đẩy!” – tôi thốt lên.

Giống như là một cái chân vịt tàu, hay một cái động cơ mô tô, huh?

Khi tôi nói ra lời đó, Genia mỉm cười và đặt tay của cô ấy lên phần thân của Tiểu Susumu Phiên bản V. “Điểm đặc biệt của cỗ máy này, chính là nó có thể hút vào bất cứ thứ gì phía trước cái vòng, và đẩy chúng ra đằng sau. Khi cỗ máy này được vận hành trên biển, nó sẽ hút nước biển vào và đẩy ra 2 bên đằng sau. Áp lực nước sẽ tạo ra một lực đẩy đủ mạnh để di chuyển một chiếc tàu chiến bằng sắt.” – Nói cách khác, trong cái vùng không gian trống giữa cái vòng đó là một cái cánh quạt vô hình.

“Hm? Nếu nó hút bất cứ thứ gì trước mặt, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi sử dụng nó lúc này ngay tại đây?” – tôi hỏi.

“Người quả thật rất tinh ý đấy” – cô ấy nói. “Trên mặt đất, cỗ máy này có thể hút không khí vào và đẩy ra 2 bên. Chúng ta hãy thử nghiệm nó một chút nhé?”

Genia ra lệnh cho đám golem chuẩn bị một tấm bạt lớn. Và rồi khi chúng tôi lùi về cách cỗ máy khoảng 20 mét, những con golem căng tấm vải ra và giữ chặt lấy chúng như một cái màn ảnh chiếu phim.

“Giờ thì, hãy xem đây, Tiểu Susumu Phiên bản V sẽ hút lấy không khí từ phía chúng ta, và đẩy chúng ra theo chiều ngược lại. Hãy tự mình chiêm ngưỡng sức mạnh của nó.”

“Ah, Genia, chờ một ch…!” – Ludwin vội vã cố ngăn cô ấy lại, nhưng Genia chẳng buồn để tâm đến.

“Và nhấn nào,” – cô ấy nói bằng một giọng ngân nga, rồi bấm vào một cái nút. Ngay lập tức…

Bowahhhhh!

Một tiếng ồn lớn đột nhiên vang lên và rồi một cơn gió mạnh đột ngột thổi bay tất cả chúng tôi.

“Whoa?!” – tôi thốt lên.

“Eek!” – Liscia thì hét toáng lên

“Bwah!” – Genia thì cười ha hả.

“Lại nữa saooooo!” – Ludwin thì gào lên.

Một luồng gió bất ngờ và mạnh mẽ ném tất cả chúng tôi dính vào tường.

Chờ đã… L-luồng gió này, thật quá mạnh– tâm trí tôi gào thét lên. Áp lực của cơn gió khiến tôi dính chặt vào bức tường và không thể di chuyển được một bước nào. Có vẻ như Liscia và Genia cũng cùng chung cảnh ngộ.

Mãi cho đến khi Ludwin gắng sức bò về phía cỗ máy một cách khổ sở, và nhấn cái nút tương tự lúc nãy để tắt nó đi, thì chúng tôi vẫn bị dính chặt vào bức tường như những mẫu côn trùng vậy. Khi chúng tôi cuối cùng cũng được giải thoát khỏi cơn gió đó, Genia cười lớn, “Ahaha…” rồi lại nở một nụ cười nhạt.

“Whoops, xin lỗi nhé. Có vẻ như thần đã bị lẫn lộn giữa mặt trước và mặt sau. Vì thần đã thiết kế hình dáng của nó sao cho hoạt động với hiệu quả cao, với tất cả những thứ thừa thãi đã bị loại bỏ, nên thật khó để xác định được mặt trước và mặt sau của nó.”

“Nếu cô biết điều đó rồi, thì cũng phải đề phòng chứ…” – tôi lẩm bẩm.

“Thần đã nói là thần xin lỗi rồi mà, Bệ Hạ,” – cô ta nói với bằng một giọng không biết ngượng. “Dù sao thì, thần nghĩ là Người cũng đã thấy Tiểu Susumu Phiên bản V mạnh mẽ như thế nào rồi, phải không?”

“… Đúng là tôi đã có một trải nghiệm trực tiếp ra trò đấy.” – tôi nói bằng một giọng mỉa mai, nhưng đây quả là một cỗ máy dị thường.

Nếu nó không được đóng chặt xuống sàn, cỗ máy có lẽ đã bị thổi bay bởi chính sức gió của nó rồi. Ah… vậy ra đó là lý do vì sao Phiên bản I-IV đã bị phát nổ hay bị thổi bay à? Trong khi tôi vừa mới chợt nhận ra một số chi tiết kì lạ, Genia lại tiếp tục công cuộc giải thích về nguyên lý hoạt động của hệ thống một cách đầy hào hứng.

“Cái vành đai này được làm từ một thứ kim loại đặc biệt, và có một phiên bản làm lại của một pháp cụ có tác dụng làm chệch hướng năng lượng, được gắn vào nó. Người biết không, cái pháp cụ này dựa theo một phiên bản lỗi của một loại pháp cụ dùng để làm chệch hướng ma thuật mà Quân đoàn Ma giáp của Đế quốc sử dụng đấy.”

“Ban đầu, thứ này là một pháp cụ dùng để làm chệch hướng ma thuật. Khả năng làm chệch hướng của nó khá là hữu dụng đối với Quân đoàn Ma giáp, nhưng những đơn vị quân khác đằng sau họ vẫn phải chịu sát thương, thế nên họ đã ngừng việc nghiên cứu thứ này lại. Và thứ pháp cụ lỗi ấy đã khiến thần chú ý đến.”

“Nếu chúng có thể làm chệch hướng ma thuật, thì thần cho rằng chúng hẳn phải có tác động đến một số nguyên lý hoạt động của ma pháp. Người ta nói rằng ma pháp tồn tại được trong cả không khí và nước.Trong trường hợp đó, nếu thần có thể áp đặtđược một chỉ thị lên nó, thì có khả năng thần sẽ tạo ra được một thứ có thể hút vào và thổi ra. Nếu thần tập trung vào năng lực thổi ra của nó, có khả năng thần sẽ tạo ra được một hệ thống động cơ đẩy… Vâng, đó chính là toàn bộ ý tưởng của thần.”

“Bởi vì việc làm cho ma pháp chuyển động trong không khí và nước cũng tương tự như làm cho không khí và nước chuyển động. Thế nên, thần đã gắn cái pháp cụ phiên bản được làm lại vào cái vòng kim loại này, và đó chính là cách thức mà thần đã làm để hoàn thiện Tiểu Susumu Phiên bản V, thứ có thể hút lấy ma pháp và thổi nó ra đằng sau khi Người truyền năng lượng vào nó!”

Tôi ngớ người.

Lời giải thích của Genia rất rõ ràng, nhưng từ lúc mà cô ấy bắt đầu nói đến pháp cụ, thứ này vượt xa tầm hiểu biết của tôi để có thể kết luận được rằng lời cô ấy nói có thật hay không. Dù vậy, với việc cái trải nghiệm ban nãy đúng y hệt như những điều Genia đang nói, tôi tin rằng cô ấy nói đúng… có lẽ vậy.

“Em có hiểu không, Liscia?” – tôi hỏi.

“Chẳng hiểu một chút gì luôn.”

Có vẻ như đây cũng là một chủ đề rất khó cho người của thế giới này.

Nhận ra rằng chúng tôi chẳng theo kịp lời giải thích của cô ấy tí nào cả, Genia cố gượng cười và nhún vai. “À thì, như thần đã nói lúc nãy, chỉ cần Người hiểu rằng thứ này có thể làm được việc tương tự như công việc của một con Hải long, thế là đủ rồi.”

Chàng thanh niên niên nãy giờ cứ đứng ôm đầu, Ludwin, lúc này bắt đầu lên tiếng. “Nhưng nếu vậy thì chẳng phải thứ này khá là vô dụng sao? Ý anh là, em đã sử dụng khá nhiều tài nguyên chỉ để chế tạo ra mỗi một cái thiết bị này thôi à?”

“Vâng… Thì, thứ này có thể dễ dàng duy trì công việc của 10 con Hải long trong khoảng thời gian 10 năm…” – Genia nói.

“Nếu thứ này chỉ có thể làm được công việc của một con, vậy thì chẳng phải sẽ lỗ nặng sao?” – Ludwin hỏi. “Bên cạnh đó, không giống như Hải long, thứ này không thể làm được cái việc bẻ lái gấp.”

“A-anh đang nói gì thế, Luu?! Bộ anh không thấy được rằng phát minh này sẽ mang lại lợi ích gì sao?!” – Genia hét lên.

“Thứ này sẽ mang lại lợi ích gì chứ?” – Ludwin hỏi.

Ludwin trông có vẻ bối rối, nhưng quả thật tôi phải đồng ý với Genia ở điểm này.

“Cô ấy nói đúng đấy. Thứ này quả thực là một phát minh đáng kinh ngạc đó, Ludwin.”

“N-người cũng nghĩ vậy sao, thưa Bệ Hạ?” – anh ta lại hỏi.

“Thử nghĩ xem,” – tôi nói. “Nếu một thiết bị này có thể làm công việc của một con Hải long, vậy thì, áp dụng một phép tính đơn giản, 10 cái thiết bị này có thể làm công việc của 10 con Hải long, đúng không?”

“Thần cho là vậy…?”

Ludwin trông có vẻ cũng chưa hiểu ý tôi nói, thế nên tôi giải thích theo một hướng dễ hiểu hơn để anh ta có thể nắm bắt. “Vậy, trong thực thế liệu anh có thể buộc 10 Hải long cùng một lúc làm một công việc không? Ta cho rằng thậm chí việc kết được 2 con thôi, giống như chiếc tàu chiến của chúng ta, Albert, đã là hiếm gặp rồi đấy?”

“À… Vâng, đúng là vậy. Cho dù chúng ta có thể buộc 10 con Hải long làm cùng một việc, chúng ta cũng không thể nào khiến tất cả chúng cùng làm theo một mệnh lệnh. Thậm chí ở những quốc gia khác, thần nghĩ 3 con có lẽ cũng đã là giới hạn rồi.”

“Nói cách khác, cho dù khả năng hữu dụng của thứ này chỉ giới hạn ở những chiếc tàu đi nữa, nhưng với cỗ máy này, chúng ta hoàn toàn có khả năng di chuyển những con tàu khổng lồ hơn bất cứ con tàu nào trước đây. Chẳng hạn như… hãy tưởng tượng một chiếc tàu chở hàng với 5 thứ thiết bị này được gắn vào. Đó chắc hẳn sẽ là một cuộc cách mạng hàng hải.”

Như các bạn thấy đấy, chúng có thể cho phép việc chuyên chở một lượng hàng hóa khổng lồ chỉ trong một lần. Nguyên nhân mà tôi muốn sáp nhập Amidonia là do hơn một nửa đường biên giới của đất nước chúng tôi giáp với biển. Cái thành phố mới mà chúng tôi đang xây dựng như một trung tâm vận chuyển hàng hải cũng đã sắp hoàn thiện, thế nên nếu có thể gia tăng được sức chứa của những con tàu chở hàng, đó sẽ là một lợi thế cực lớn.

“Đ-điều đó rất là hợp lý…” – Ludwin lắp bắp. Có vẻ như bây giờ Ludwin đã hiểu ra được phát minh này đáng kinh ngạc thế nào rồi.

Tôi hỏi Genia, “Lúc nãy cô có nói về việc truyền năng lượng vào thứ này phải không? Vậy nguồn năng lượng đó là gì thế?”

Kể từ lúc tôi xuất hiện ở thế giới này, tôi chưa từng thấy một cái máy phát điện nào, hay thậm chí những thứ như máy hơi nước. Liệu có phải nguồn năng lượng cho những thiết bị cơ khí giống thế này là ma thuật giống như tôi đã dự đoán không nhỉ?

“À vâng, thưa Bệ Hạ, thần đã lắp những thứ này vào trong thiết bị.” – Genia lấy từ trong túi của chiếc áo thí nghiệm ra một thứ gì đó hình khối và đưa nó cho tôi. Dù kích thước của nó chỉ vừa lòng bàn tay của tôi, cái khối pha lê màu đen huyền này lại nặng hơn so với vẻ ngoài của nó. (cảm giác giống như đang giữ một trái cân vậy.)

“Thứ này là gì?” – tôi hỏi.

“Đó là một loại pha lê thường được gọi là khoáng nguyền.”

“Cô vừa nói đó là khoáng nguyền à?!” – Liscia thốt lên.

“Em biết thứ đó là gì à, Liscia?!” – tôi hỏi bằng một giọng tương tự.

“Anh đâu cần phải ngạc nhiên như vậy chứ…” – cô ấy lẩm bẩm. “Ở thế giới này, con người chúng ta cũng sử dụng ma thuật để đào khoáng. Thủy thuật dùng để đào, thổ thuật dùng để gia cố hầm mỏ, phong thuật dùng để cung cấp không khí, và hỏa thuật dùng để nung chảy kim loại. Nhưng khi chúng ta đến gần một mỏ khoáng nguyền, vì lý do nào đó, chúng ta sẽ mất đi khả năng sử dụng ma thuật. Hơn thế nữa, nếu chúng ta cố sử dụng ma thuật thì…”

Liscia làm một cử chỉ, nắm tay lại và nhanh chóng bung ra, rồi nói “Boom.”

“Nó phát nổ ư?!” – tôi hét lên. “Một vụ nổ bên trong hầm mỏ chẳng phải cực kỳ nguy hiểm sao?”

“Chúng là nguyên nhân chính dẫn đếnsự thất thu của những thợ mỏ,” – Liscia nói. “Vì xét cho cùng, nếu họ đang đào khoáng và đụng trúng ngay cái mỏ đó, thì họ sẽ không thể đào tiếp. Ở thế giới này, mọi người đều nghĩ rằng ma thuật là phước lành của thần thánh và những tinh linh, nên thứ khoáng vật khiến cho ma thuật không thể sử dụng được này bị cho là hòn đá đã bị nguyền rủa nên không bao giờ chấp nhận phước lành của họ. Về cơ bản, đó là lý do mọi người gọi chúng là khoáng nguyền. Ngặt một nỗi, thứ này thường hay được tìm thấy dưới lòng đất trong lãnh thổ Elfrieden,” – Liscia bổ sung thêm bằng một thái độ nhạo báng.

Ngay từ đầu vương quốc Elfrieden đã là một quốc gia nghèo nàn về khoáng sản. Bởi vì địa hình ở đây chủ yếu bằng phẳng, tuy rằng có khả năng tồn tại một lượng vừa phải khoáng sản là sắt, nhưng còn vàng và những kim loại quý khác thì rất hiếm. Nếu như có thêm một lượng lớn khoáng nguyền nằm lẫn trong đó nữa thì, sẽ khiến cho quá trình khai thác khoáng sản gặp khó khăn. Quả thực có rất nhiều thứ mà tôi vẫn chưa biết đến…

Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ về nó, Genia nở một nụ cười bạo dạn. “Thứ khoáng vật này mà bị nguyền rủa á? Người không nên nói ra những lời ngớ ngẩn vậy chứ, thưa Công chúa. Đúng ra, Người có thể nói là đất nước này đã được thần thánh phù hộ khi có được nhiều khoáng vật thế này dưới lòng đất đấy!”

Genia vẫy vẫy đôi tay cùng với một phản ứng có phần phóng đại.

“Đó là bởi vì chúng ta đã nhìn vào nó qua tấm màn của sự bí ẩn nên chúng ta mới đưa ra những ý kiến trẻ con đại loại như nó bị nguyền rủa ấy. Khoáng nguyền không hề khiến cho ma thuật không thể được sử dụng. Chúng hấp thụ năng lượng từ ma thuật. Hãy động não một chút. Chúng ta không thể sử dụng ma thuật gần khoáng nguyền, và nếu chúng ta cố gắng sử dụng, chúng phát nổ, Người nghĩ xem, thứ năng lượng khiến cho nó phát nổ đến từ đâu chứ? Chẳng phải sẽ tự nhiên hơn nếu chúng ta nghĩ thế này, bởi vì chúng hấp thụ năng lượng từ ma thuật, chúng sẽ phát nổ khi vượt quá ngưỡng có thể hấp thụ của chúng?”

Hrm… Vậy, về cơ bản là, khoáng nguyền giống như một cục pin sạc hấp thụ năng lượng từ ma thuật à? Rồi còn, nếu chúng bị quá tải, thì chúng sẽ phát nổ.

… Cái cảm giác bồn chồn này là sao nhỉ? Có phải chúng ta, hiện tại, đang chứng kiến một điều kì diệu không? Một thứ đủ lớn để có thể thay đổi cả thế giới?

Rồi Genia nói ra một chuyện đáng kinh ngạc nữa. “Vậy nên, thần đã thành công trong việc trích ra năng lượng từ khoáng nguyền khi nó đã hấp thụ được năng lượng ma thuật. Đó là cách mà thần đã cung cấp năng lượng cho cái thiết bị này”

“Gì cơ?!” – tôi thốt lên

Lời nói của cô ấy khiến tôi lạnh cả sống lưng. Nếu điều đó là sự thật, thì thứ này chắc chắn giống hệt như một cục pin rồi!

Vẫn còn nhiều thứ mà tôi chưa hiểu được hết, nhưng tôi đã có thể hiểu được cái bí mật về công dụng của khoáng nguyền kì diệu thế nào, cũng nhưkhả năng của người phụ nữ tìm ra được công dụng của nó khủng khiếp đến mức nào. Đây là một thế giới không hề có điệnlực, hay thậm chí là máy hơi nước. Nếu chúng tôi có thể sở hữu được công nghệ tích trữ năng lượng trước bất cứ quốc gia nào khác trên thế giới, thì đất nước này sẽ có được một bước tiến dài về phía trước. Trên thực tế, phát hiện này cũng đã đủ lớn để khiến cho mong muốn phát triển mạnh mẽ hơn cả Đế quốc không còn là một giấc mơ nữa.

Nhưng rồi, trong cùng một khoảnh khắc, mối nguy hiểm mà thứ năng lượng này mang lại cũng xuất hiện trong đầu tôi.

Đầu tiên là, có rất nhiều lời đồn mê tín xung quanh khoáng nguyền. Nếu mọi người biết được chúng tôi đang nghiên cứu về khoáng nguyền, một thứ không được thần thánh ban phước, trong cái thế giới mê tín dị đoan này, thì mọi người có khả năng sẽ dần dần nghi ngờ chúng tôi.

Nếu chỉ là trong nội bộ đất nước, tôi có thể khai sáng cho người dân theo thời gian, nhưng chắc chắn tôi sẽ trở thành kẻ thù của những thế lực chính trị thần quyền như Đức Giáo Hoàng của Giáo hội Chính thống Lunaria. Với một đất nước được cai trị bởi những học thuyết tôn giáo, bất cứ thứ gì làm hủy hoại một phần giáo điều của chúng (cho dù những thứ giáo điều đó toàn là mê tín) đều sẽ dẫn đến quyền lực của bọn chúng bị suy giảm. Bọn chúng sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này.

Hơn nữa, nếu bọn chúng biết được một vùng đất không có nhiều người đi theo đức tin lại có được một công nghệ như vậy, bọn chúng chắc chắn sẽ yêu cầu chúng tôi bàn giao thứ công nghệ này cho chúng. Theo như những lời Liscia vừa nói, có vẻ như cũng có một số lượng khá đáng kể khoáng nguyền trong đất nước này. Nếu chúng tôi không cẩn thận, những nước láng giềng có khả năng sẽ mang quân xâm lược chúng tôi vì nguồn khoáng sản mà chúng tôi đang có.

Dù rằng trông có vẻ như tôi đã có thể lập một liên minh bí mật với Đế quốc, và mối đe dọa đến từ Amidonia cuối cùng đã được loại bỏ, nhưng nếu cái tình hình đó mà phát sinh ra, thì đất nước này sẽ bị xóa sổ khỏi bản đồ. Mặc dù thứ công nghệ này có tiềm năng sẽ mang lại cho chúng tôi sức mạnh lớn nhất trên đại lục này, nó cũng tiềm ẩn rủi ro hủy diệt toàn bộ đất nước.

Tôi lảo đảo. “Mình phải làm gì đây…?”

“C-cẩn thận, Souma?! Có chuyện gì vậy?!” – Liscia hét lên, đỡ lấy tôi.

“Xin lỗi,” – tôi đáp. “Anh vừa tưởng tượng ra một thứ có rủi ro rất lớn, mang lại lợi ích cũng rất lớn, và rồi anh bắt đầu cảm thấy không được khỏe lắm ấy mà”

“Tưởng tượng ra một thứ ư?” – Liscia hỏi tôi.

Tôi giải thích cái viễn cảnh mà tôi vừa tưởng tượng ra cho Liscia và mọi người. Sau khi lắng nghe, gương mặt của Liscia và Ludwin tái lại. Họ chắc chắn cũng cảm nhận được sự đáng sợ giống như tôi.

Tuy vậy, Genia là người duy nhất trông có vẻ vẫn bình thản. “Người lo lắng làm gì cơ chứ? Chúng ta chỉ cần hoàn thành công cuộc nghiên cứu trước khi những quốc gia khác bắt đầu dòm ngó chúng ta, rồi sau đó phát triển thật mạnh mẽ đến mức họ không dám nói một lời nào chống lại chúng ta là xong.”

“… Cô quá lạc quan về tình hình rồi đấy, nhưng tôi nghĩ đó là cách duy nhất, huh,” – tôi đáp. “Tuy vậy, chúng ta vẫn cần phải tuyệt đối bí mật trong việc phát triển nghiên cứu này…”

Dù trong trường hợp nào, thì việc giám hộ Genia cũng sẽ là cả một vấn đề. Kể từ thời điểm này, cô ấy cũng cực kỳ quan trọng đối với vận mệnh của đất nước giống như Tomoe vậy. Tôi không thể để cô ấy chạy trốn sang đất nước khác, hay bị bắt cóc, và tôi muốn giao cô ấy cho người mà tôi có thể tin tưởng. Dù cô ấy có vẻ hoàn toàn tập trung vào những nghiên cứu của mình, nhưng cô ấy vẫn chỉ là một cô gái chưa đầy 20 tuổi, một người phụ nữ trẻ đang trong độ tuổi thanh xuân. Tôi muốn tránh trường hợp một số quý tộc phát hiện ra tầm quan trọng của Genia và cố gắng động tay vào cô ta.

— Nếu là thế thì…

Tôi vẫy tay ra hiệu cho Liscia và thì thầm vào tai cô ấy những gì mà tôi đang dự tính. Rồi, sau khi tôi đã có được ý kiến của cô ấy, tôi quay sang anh chàng Đội trưởng Đội Cận vệ Hoàng gia đẹp trai đang nhìn tôi với vẻ ngờ vực.

“… Này, Ludwin,” – tôi cất lời.

“Vâng? Chuyện gì vậy, thưa Bệ Hạ?” – Ludwin hỏi tôi.

“Nói cho ta biết, anh có yêu Genia không?”

Ludwin giật bắn người. “T-thế nghĩa là sao ạ, sao Người đột nhiên lại hỏi vậy?! Thưa Bệ Hạ!”

“Điều này rất quan trọng đấy,” – tôi nói, và đưa ra một câu trả lời nghiêm túc cho Ludwin lúc này vẫn đang bối rối. “Tùy theo cảm xúc mà anh dành cho Genia… và Genia nghĩ gì về anh thế nào, mà ta sẽ cần phải thay đổi hướng giải quyết cho một số chuyện lúc này đây.”

Genia giờ đã là một nhân vật rất quan trọng đối với đất nước. Nếu có thể, tôi muốn cô ấy kết hôn với người nào thân cận với tôi, để cô ấy phải cắm rễ ở đất nước này. Đó là lý do vì sao… nếu Ludwin sẵn sàng cho việc này, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng nếu không được, tôi sẽ phải lên một kế hoạch khác.

Trước khi tôi đề xuất ra ý tưởng này, tôi đã thì thầm với Liscia rằng:

“Này, Liscia. Anh đang dự định rằng anh cần phải cho Genia kết hôn với Ludwin. Là một người phụ nữ, em có nghĩ rằng liệu Genia có thích anh ta không?”

“… Em nghĩ cơ hội là khoảng 60%,” – cô ấy thì thầm lại. “Cô ta có lẽ khá là thích anh ta.”

“Đó không phải là một câu trả lời chắc chắn,” – Tôi nói nhỏ. “Sao em lại không chắc chắn như vậy?”

“Con gái rất khó hiểu. Nhưng em nghĩ rằng anh không cần phải lo lắng đâu, anh không biết à? Genia là con gái của một quý tộc. Nếu nhà vua ra lệnh, cô ấy sẽ không từ chối.”

“Có thể em nói đúng, nhưng… Nếu không phải là tình thế bắt buộc, anh không muốn ép buộc ai cả.”

“… Em hiểu rồi. Vậy, anh nghĩ Ngài Ludwin sẽ cảm thấy thế nào về việc này?” – cô ấy thì thầm.

“Anh cho rằng 99% là anh ta yêu cô ấy.”

“Giọng của anh nghe có vẻ chắc chắn về điều đó quá nhỉ.”

“Đàn ông rất dễ đoán khi gặp những chuyện thế này,” – tôi thì thầm.

Toàn bộ cuộc nói chuyện kín giữa 2 chúng tôi là bí mật.

Giờ thì, có vẻ như Ludwin đã nhận ra là tôi hoàn toàn nghiêm túc, vì tôi thấy môi của anh ta đang mím lại. Chắc chắn anh ta đang không biết phải trả lời như thế nào cho phải.

Ngay lúc đó, cái người liên quan còn lại nghiêng đầu của cô ấy sang một bên và hỏi, “Thần sẽ trở thành vợ của Luu sao?” – Cô ấy nói ra lời đó bằng một giọng thư thái mà bạn không thể đoán được là quyết định đó có ảnh hưởng đến cô ta hay không.

“Việc kết hôn với Ludwin khiến cô cảm thấy thất vọng à, Genia?” – tôi hỏi.

“Nah. Thần chẳng thấy thất vọng chút nào cả.” – cô ấy nói ra lời đó thật rõ ràng và dễ dàng cứ như là sắp bị vỡ mộng vậy. “Dù sao thì thần cũng là nữ nhân. Thần cũng đang nghĩ về việc sớm muộn gì thần cũng phải kết duyên với ai đó, và thần cũng đã nghĩ rằng thần muốn người đó là Luu. Mặc dù, Luu khá là nổi tiếng với phụ nữ, thần vẫn cảm thấy ổn với việc chờ đợi anh ấy tìm được một người vợ ưng ý và sau đó anh ấy sẽ thu nhận mình làm vợ thứ 3 hay thứ mấy cũng được.”

Đôi mắt của Ludwin mở to ra trước lời thú nhận của Genia, trong khi Liscia thì có vẻ như cũng đồng cảm với cô ấy ở vài điểm bởi vì cô ấy đang gật đầu khá là dứt khoát.

Khi Ludwin lấy lại bình tĩnh, anh ta nói với một vẻ mặt đau khổ. “Thưa Bệ Hạ, xin Người tha lỗi cho thần vì dám phản đối lời của Người,” – rồi anh ta vặn lại tôi. “Cho dù Genia có là một người quan trọng với đất nước này thế nào đi nữa, đột nhiên buộc cô ấy vào một cuộc hôn nhân thế này có hơi quá…”

“Anh định nói ra những lời đó cho 2 chúng tôi nghe đấy à?” – tôi hỏi một cách hóm hỉnh.

Vị cựu Vương Albert, đã gả con gái của Ngài ấy cho tôi nhằm mục đích bắt tôi trở thành vua của đất nước này. Ngược lại, theo góc nhìn của Liscia, thì cô ấy đã bị bắt làm hôn thê của tôi để có thể giữ tôi lại làm vua cho đất nước này. Mặc dù mối quan hệ giữa chúng tôi đã bắt đầu chuyển hướng, giờ đây chúng tôi đã vượt qua rất nhiều thử thách và hoạn nạn, chúng tôi giờ đã được thắt chặt với nhau bằng một mối liên kết cực kỳ bền vững.

Tôi vỗ nhẹ vào vai của Ludwin. “Là người đã từng trải qua chuyện này, để ta nói cho anh nghe một điều, mối quan hệ bắt đầu như thế nào không quan trọng. Việc 2 người đã cùng trải qua những khoảng thời gian bên nhau như thế nào mới là quan trọng, anh có nghĩ như vậy không? Bên cạnh đó, anh cũng đã có khoảng thời gian bên cạnh và là bạn thời thơ ấu của cô ấy mà, đúng không?”

“Bệ Hạ…” – Ludwin lẩm bẩm.

“Anh vẫn cần thêm động lực à? Vậy thì nếu anh lấy Genia làm vợ, anh có thể đặt tên cho gia tộc của mình là gia tộc Maxwell-Arcs,” – tôi nói. “Bằng cách đó, tên tuổi của nhà Maxwell vẫn sẽ tồn tại. Và trên hết, Hoàng tộc sẽ bao trọn toàn bộ chi phí cho đám cưới của anh. … Và còn, chính phủ sẽ chi trả 9/10 chi phí cho những nghiên cứu của Genia kể từ bây giờ. Nhà Arcs sẽ không nhất thiết phải gánh khoản phí đó một mình.”

“T-thần rất cảm kích trước lời đề nghị này, nhưng mà… chúng thần vẫn phải tự chi trả 1/10 chi phí sao?” – anh ta hỏi lại.

“Nếu ta không để cho anh tự chi trả một chút, ta lo rằng khoản tiền mà cô ta đốt vào những nghiên cứu sẽ không có giới hạn mất,” – tôi giải thích. Cho dù nghiên cứu có hữu ích đến đâu đi nữa, tôi cũng không thể để cho Genia đảo lộn cả nền kinh tế quốc gia chỉ để chế tạo ra chúng.

Khi tôi bắn một ánh nhìn sắc lạnh về phía cô ta, Genia liền nhìn ra chỗ khác và huýt sáo một cách ngây thơ.

Khi Ludwin trông thấy cảnh đó, anh ta nói, “Thần hiểu rồi…” – và cất tiếng cười gượng gạo. “Vậy là Người muốn thần phải kiểm soát em ấy thật chặt chẽ.”

“Hoặc là trở thành một người làm việc như trâu như ngựa để hỗ trợ những khoản phí khủng khiếp hơn, ta đoán là vậy,” – tôi nói.

“Thần lo rằng có vẻ như cái kết quả đó sẽ dễ dàng xảy ra hơn đấy ạ,” – anh ta đáp bằng một giọng khổ sở.

“Được rồi, Ludwin,” – tôi nói. “Genia đã nói ra phần của cô ấy rồi. Giờ, ta nghĩ là đến lượt anh rồi đó, đúng không nhỉ?”

“… V-vâng, thưa Bệ Hạ!”

Ludwin và Genia nhìn nhau.

Gương mặt của Ludwin đã trở nên đỏ lừ, nhưng còn má của Genia có vẻ chỉ mới hồng lên một chút. Mặc dù nếu so sánh chiều cao của 2 người họ thì Ludwin là người cao hơn, nhưng với việc người anh ta đang cứng đờ lại vì căng thẳng, thì trông họ có vẻ như ngang bằng nhau. Dựa theo vẻ mặt căng thắng của anh ta lúc này, tôi lo rằng liệu anh ta có thật sự ổn không, nhưng rồi quả không hổ danh là Vị Đội trưởng đẹp trai của đội Cận vệ lãnh đạo một đội quân cả chục ngàn người. Anh ta đã nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.

“Genia. Vậy em sẽ làm vợ anh chứ?”

“… Anh chắc chứ, Luu?” – cô ấy hỏi. “Em không nghĩ là em thật sự sẽ là một người vợ tốt đâu, anh biết điều đó mà?”

“Anh biết,” – anh ta đáp. “Nhưng, anh vẫn muốn em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh trong suốt cuộc đời này.”

“Anh có sở thích kỳ lạ thật đấy… Nhưng mà, vâng. Được rồi. Vậy hãy chăm sóc cho em thật tốt nhé, anh yêu.”

Rồi, hai người họ bắt tay nhau.

Tôi phải nói là, Đúng ra 2 người phải ôm nhau chứ?, nhưng, à thì, như vậy mới đúng là 2 người họ. Họ trông rất hạnh phúc, nên tôi cũng không thể nói gì hơn. Tôi mừng vì vấn đề đã được giải quyết êm ả.

“Whew… vậy là mọi chuyện đã được giải quyết gọn gàng rồi nhỉ?” – tôi hỏi.

“… Không, thưa Bệ Hạ.” – Ngay khoảnh khắc tôi định thư giãn một chút, Ludwin lại nói ra lời đó với một vẻ mặt cực kỳ băn khoăn. “Vẫn chưa ạ.”

Vừa mới nãy trông anh ta vẫn đang rất hạnh phúc mà. Chuyện gì đã xảy ra khiến anh ta thay đổi đột ngột thế?

“Thần cũng đã quên mất mãi cho đến lúc này, nhưng mà… Người đã quên lý do mà chúng ta xuất hiện ở đây ngày hôm nay rồi à?” – Ludwin nói tiếp, gương mặt của anh ta vẫn đang rất băn khoăn.

Ah… nghĩ lại thì, anh ta nói đúng. Tôi đã hoàn toàn quên mất, chúng tôi không đến đây chỉ để xem những phát minh của cô ta.

Và khoảnh khắc đó Ludwin liền cốc vào đầu Genia một cái.

“Ow?!” – cô ấy la lên. “Luu, chúng ta chỉ vừa mới được hứa hôn, em không thích bạo hành gia đình đâu.”

“Cái cô ngốc này!” – anh ta quát lên. “Nghe đây, mau tạ lỗi với Bệ Hạ cùng với anh nào!”

Sau khi nói ra những lời nói, Ludwin chộp lấy đầu của Genia và ấn xuống sàn. Rồi anh ta cũng tự mình cúi người thấp xuống và dập đầu xuống sàn. Mặc dù trông không thật sự giống lắm, nhưng đây chính là kiểu khấu đầu kép ở đất nước này.

Ludwin nói ra lời xin lỗi trong khi đang giữ cho đầu của Genia cúi thấp. “Vị hôn thê… của thần lần này đã làm một việc thật sự quá đáng…”

“Ow, đau quá đấy, Luu,” – cô ta phàn nàn. “Anh đang kéo tóc của em đấy.”

“Genia, im lặng nào! Thần rất, rất, khẩn khoản cầu xin Người, hãy mở lòng khoan dung ạ.”

Không, anh đâu cần phải xin lỗi một cách nhiệt thành như vậy… Tôi chẳng hề bận tâm về chuyện đó mà. “Ludwin, Genia, cả 2 ngươi ngẩng đầu lên đi. Mục đích của ta đến đây không phải để truy vấn tội lỗi.”

“Bệ Hạ… Xin đội ơn Người!” – Ludwin nói to.

“Ahh, nhưng mà ta khá là tò mò về việc đó.” – tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Genia và hỏi cô ấy. “Nói cho ta biết, Genia? Tại sao cô lại lấy những mẩu xương rồng đó?”

Có lẽ các bạn vẫn còn nhớ, cái chuyện xảy ra nửa năm trước.

Khi chúng tôi đào một cái hố để làm ao lắng trong quá trình lắp đặt hệ thống nước cho những thành phố lớn, chúng tôi đã tìm thấy một lượng lớn xương quái vật. Trong đó, chúng tôi đã tìm thấy một bộ xương đầy đủ của một con rồng khổng lồ và rồi nó biến mất.

Bởi vì tôi nghe nói rằng những con rồng khi chết đi mà vẫn còn mang lòng hận thù, chúng có khả năng sẽ sống lại thành một con Lâu Long, tôi đã có một khoảng thời gian lo lắng rằng đó có thể là nguyên do. Tuy vậy, nếu là trường hợp đó, thì một con Lâu Long hẳn phải tỏa ra chướng khí. Xét theo việc Parnam vẫn đang yên ổn và thái bình, thì khả năng việc đó xảy ra có vẻ như là không thể.

Mối nghi ngờ tiếp theo của tôi là ai đó đã đánh cắp chúng, nhưng tôi chẳng có gợi ý nào về việc tại sao họ lại làm vậy. Nếu trong bộ xương vẫn còn tồn đọng ma thuật, chúng có thể hữu dụng trong việc làm chất xúc tác ma thuật hay làm nguyên liệu để chế tạo trang bị, nhưng những bộ xương đó đã hoàn toàn cạn kiệt ma thuật và mất đi giá trị. Thực tế, chính xác hơn là bởi vì thứ này chẳng còn hữu dụng nữa nên tôi đã giữ nó trong kho để sau này mang ra trưng bày trong một bảo tàng. Để sau cùng, những nhà sưu tầm sẽ phải mua lại chúng.

Vì trường hợp này khá là kì lạ, nên tôi cũng chẳng thể tưởng tượng ra những điều quá to tát, thế nên sự việc này đã dần phai mờ trong ký ức của tôi… đáng ra đã là vậy, nếu sự thật không được phơi bày ra ánh sáng vào cái ngày đó.

Có một mảnh giấy kẹp giữa đống giấy tờ công việc của Ludwin. Nội dung trong đó khá đơn giản: “Luu thân mến, em sẽ lấy mấy cái xương rồng đó, xử lý phần giấy tờ thủ tục giúp em nhé, cảm ơn – Genia.”

Vâng. Người đã lấy trộm bộ xương rồng đó chính là Genia.

Có vẻ như cô ấy đã dùng những con golem để mang chúng đi. Tôi cho rằng, có thể nói là cái cách mà cô ấy chỉ để lại một mảnh giấy nói rằng cô ấy sẽ làm việc đó, rồi bắt tay vào làm luôn mà chẳng cần đợi một lời hồi đáp, rất là giống với tính cách của cô ấy. Mảnh giấy đó được viết trong lúc mọi chuyện đang khá là hỗn loạn, nên nó đã bị lẫn lộn trong đống tài liệu khác.

Một ngày nọ, khi mảnh giấy đó cuối cùng cũng được phát hiện, biết được rằng người bạn thời thơ ấu của mình chính là thủ phạm, Ludwin đã đến phủ phục trước mặt tôi để tạ lỗi. Và lúc này đây, ngay ngày hôm nay, để xác nhận vị trí của bộ xương, chúng tôi đã cùng nhau đến thăm cái hầm ngục và cũng là phòng thí nghiệm của Genia.

Và thế là, chúng tôi ít nhất cũng đã biết được cái bộ xương bị mất tích giờ đang ở đâu, nhưng…

“”Cái giì?!”” – chúng tôi kinh ngạc hét lên.

Bộ xương đã hoàn toàn thay đổi… hay chính xác hơn là, trông nó giờ hoàn toàn khác hẳn.

Khi chúng tôi hỏi về việc bộ xương hiện đang ở đâu, Genia đã dẫn chúng tôi vào trong cái lều bao phủ một nửa cái không gian rộng lớn này. Khi chúng tôi đi vào trong, đôi mắt của tôi gần như rớt ra ngoài trước cảnh tượng một con rồng máy bóng loáng, với một thân thể kim loại. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy thứ này, thứ chỉ có thể được gọi bằng một từ duy nhất là một con rồng máy, đoạn nhạc nền của bộ phim Godzilla vs. Mechagodzillavới một âm thanh nhỏ và trầm bắt đầu phát ra trong đầu của tôi.

Không, nó không to đến vậy, chiều cao của nó chỉ khoảng 20 mét là tối đa, nhưng hình dáng của nó lại vượt xa bất cứ thứ gì có thực.

Trong khi tôi vẫn đang đứng ngớ người ra, Genia bắt đầu giải thích bằng một giọng đầy tự hào, “Thần gọi cậu nhóc này là ‘Mechadra’. Thần đã bọcmột lớp kim loại và lắp những bộ phận kiếm được từ những con thú hoang và quái vật lên đỉnh của bộ xương rồng, rồi ném vào bên trong một số bộ phận bí ẩn tìm được trong một cái hầm ngục để khiến cho nó trông có da có thịt rồi tạo ra một con rồng máy cho riêng mình.

Genia hào hứng giải thích bằng một giọng ngân nga, nhưng… không rõ vì sao. Những thứ nguyên liệu từ lũ quái vật và những bộ phận bí ẩn từ những hầm ngục khiến tôi cảm thấy bất an.

Liscia thì vẫn đang há hốc mồm, còn Ludwin thì trông có vẻ như muốn ngất xỉu luôn rồi.

Tôi hỏi Genia, “Thứ này sẽ không nổi điên lên và đập phá khắp nơi đấy chứ?”

“Ahaha,” – cô ấy cười. “Không đời nào thứ này có thể làm được chuyện đó.”

Rồi Genia tiếp cận Mechadra, chạm nhẹ vào phần dưới chân của thứ đó.

“Ý thần là, nó thậm chí còn chẳng di chuyển được cơ mà.”

“Huh? Nó không di chuyển được sao?” – tôi hỏi.

“Tất nhiên là không,” – cô ta đáp. “Thần cho rằng bộ khung bên ngoài đã khá là hoàn thiện rồi, nhưng nó vẫn thiếu thứ quan trọng nhất trong tất cả là một hệ thống điều khiển để đưa ra mệnh lệnh cho tất cả những bộ phận. Thứ này hiện tại… chỉ là một con bù nhìn vĩ đại mà thôi.”

Ngươi là thứ quái gì thế hả, cái gã trông như “Ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ-ờờ!!” kia…? – tôi thầm nghĩ, và làm một cử chỉ để không ai có thể biết được tôi đang nghĩ vậy.

Tôi đã hiểu tình hình hiện tại rồi. Cô ta đã chế tạo ra được một con rồng máy, và thứ đó trông rất là hoàn hảo, nhưng những thứ như chương trình và mạch điện cần thiết để vận hành nó thì lại không tồn tại. Đây chắc hẳn là thứ mà cô ta đã chế tạo ra để nghiên cứu về cách thức những khớp nối của các sinh vật sống hoạt động, và cô ta không hề có dự định sẽ làm cho nó hoạt động. Nhưng mà, ừm, bấy nhiêu đó chắc chắn là tất cả những gì mà trình độ công nghệ ở thế giới này có thể làm được rồi, bạn biết đấy, khi Genia mà nhúng tay vào, ý thức của tôi về chúng đều hoàn toàn tê liệt.

Genia đang di chuyển một cái móng chân của Mechadra lên xuống bằng một tay. “Nhìn này, nó có thể cử động một cách dễ dàng như thế này đây. Cho dù không có năng lượng, Người vẫn có thể khiến nó cử động này.”

“Vâng, ngạc nhiên thật,” – tôi nói. “Thứ này thật đáng kinh ngạc, nhưng mà… cô chế tạo ra cái thứ này để làm gì vậy…?”

Tôi đưa tay lên ôm đầu. Tôi chợt nhận ra rằng thứ này có khả năng sẽ khiến tôi gặp rắc rối với thế lực ở Tinh Long Liên Sơn.

Trong trường hợp thứ này là người cổ đại, chắc hẳn, chúng tôi có thể đem thứ này ra trưng bày trong viện bảo tàng. Nhưng nếu bạn bắt đầu nhúng nó vào trong một cỗ máy, con người sẽ bắt đầu đặt ra một ranh giới. Dù sao thì, việc đó có thể bị xem là một sự xúc phạm đến người chết. Nếu loài rồng mà biết được một trong những cơ thể của đồng loại bị sử dụng thế này, họ có thể sẽ đến tấn công chúng tôi.

… Khi trở về, mình sẽ viết một lá thư tạ lỗi gửi đến thế lực ở Tinh Long Liên Sơn, – tôi nghĩ. Tùy thuộc vào câu trả lời của họ, mà chúng ta sẽ tháo dỡ nó xuống và đem đi chôn hoặc gửi trả lại cho họ.

Trong khi đang tự nhủ với mình như vậy, tôi chợt nhớ lại lời của Genia, “Thứ này hiện tại… chỉ là một con bù nhìn vĩ đại mà thôi,”

Một con bù nhìn… Một hình nộm được dựng lên để bảo vệ cánh đồng… Hình nộm ư?! Đừng nói là…

Tôi thử chạm vào đầu ngón chân của Mechadra. Rồi sử dụng Tâm Lực Năng, tôi gửi một ý thức của tôi vào thứ này. Khi tôi làm xong, một tiếng cót két cực lớn của kim loại phát ra… và Mechadra bắt đầu chuyển động.

Whoa?! Mình có thể điều khiển được nó ư?!

“Đợi đã, Bệ Hạ?! Người đã làm gì sao?!” – Genia hét lên. Ngay cả cô ấy cũng phải kinh ngạc trước tình cảnh này.

Khi tôi nhìn lên Mechadra và thấy nó vươn cánh tay ra như một con quái vật trong một bộ phim về quái vật khổng lồ, rồi bắt đầu làm những động tác thể dục trên radio, tôi đưa tay ôm đầu.

Nghiêm túc đấy chứ, tôi nên làm gì với thứ này đây? Liệu kĩ năng điều khiển một con rồng kim loại có bị các nước khác xem là một mối đe dọa không nhỉ?

“Nhưng mà cho dù anh có thể di chuyển được một con rồng kim loại đi nữa, liệu nó sẽ hữu dụng trong chiến đấu chứ?” – Liscia hỏi.

Tôi đột nhiên lấy lại ý thức. Giờ cô ấy đề cập đến chuyện này tôi mới nhận ra, nếu tất cả những gì thứ này có thể làm chỉ là đi qua đi lại, thì một con rồng kim loại sẽ chẳng có giá trị gì nhiều trên chiến trường cả. Với cái cơ thể to lớn, cồng kềnh, thứ này sẽ bị nhắm đến đầu tiên. Nếu đội Phi long kỵ binh tập trung những đợt oanh tạc và hơi thở của rồng vào nó, cái thứ này sẽ nhanh chóng vỡ ra thành từng mảnh.

“Mechadra có được vũ trang không?” – tôi hỏi.

“Tất nhiên là không,” – Genia đáp. “Ngay cả thần cũng không kỳ quặc đến nỗi đi lắp đặt vũ khí vào một thứ mà thần chưa bao giờ tính đến việc cho nó di chuyển đâu.”

“Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô làm việc đó đâu…” – tôi lẩm bẩm.

Nếu là thế, thì thứ này hoàn toàn vô dụng rồi. Cách xử lý thứ này tốt nhất mà tôi có thể nghĩ đến là đặt nó ở một nơi nào đó giống như Odaiba Gundam và dùng nó để thu hút khách du lịch. Việc này có khả năng sẽ khiến những quốc gia khác đề phòng chúng tôi, ngoài ra thì thứ này hoàn toàn vô dụng. Đây là một thứ tệ hại nhất. Đúng là một gánh nặng.

Cuối cùng thì, toàn bộ những thông tin liên quan đến Mechadra đều được xem là tuyệt mật, và trước khi tôi nhận được hồi đáp từ Tinh Long Liên Sơn, thứ này vẫn sẽ bị niêm phong lại. Liệu rằng cuối cùng nó sẽ thấy được ánh sáng mặt trời chứ?

Về Genia, người đã chế tạo ra một thứ nguy hiểm, chúng tôi chuyển cô ấy đến một phòng thí nghiệm được đặc cách xây dựng dành cho cô ấy gần thủ đô. Lúc này đây, cô ấy đang tiếp tục công việc nghiên cứu và phát triển ở đó. Ngay cả khi đất nước đã bắt đầu hỗ trợ tài chính cho những nghiên cứu của cô ấy hết mức có thể, việc đó chỉ thúc đẩy cô ấy làm việc chăm chỉ hơn mà thôi.

… Tôi nghĩ tôi sẽ gửi cho Ludwin vài liều thuốc đau dạ dày vào một lúc nào đó sớm thôi.