Ngày 20, tháng 11, năm 1546, Lịch Đại lục – Tại thủ đô Hoàng gia Parnam
Nhiệt độ đã bắt đầu trở lạnh trong cái ngày nắng đẹp này của khí hậu mùa thu vùng ôn đới.
Người ta nói mùa thu là mùa dành cho ăn uống, cho đọc sách, và cho nghệ thuật, nhưng đối với tôi lúc này, mùa thu là mùa để tập thể thao.
“Nhanh lên nào, 3 vòng nữa! Nhấc cái chân lên nhanh hơn nữa nào! Tập trung vào phần cơ bắp ở chân ấy!” – Owen gào lên.
“Urgh…” – Tôi rên rỉ.
Tôi đã chạy vòng quanh khu tập luyện của lâu đài hơn nửa tiếng cùng với người cố vấn và huấn luyện của tôi, Owen Jabana, hét vào tai tôi bằng cái giọng khàn khàn của ông ta. Đối với một số người việc này có lẽ chẳng là gì cả, nhưng đối với một tên suốt ngày ru rú trong nhà như tôi, việc này thật quá khắc nghiệt. Nếu tôi chạy với tốc độ bình thường của mình, thì việc này hẳn đã dễ dàng rồi, nhưng chỉ cần bước chạy của tôi lạng choạng một chút, tôi lại phải nghe những lời động viên đầy hống hách của Owen.
“Gahaha! Cơ bắp sẽ không bao giờ phụ công sức của Người đâu!” – ông ta hét lên. “Người đời nói rằng một tâm trí khỏe mạnh luôn nằm trong một thân thể khỏe mạnh! Nên chắc chắn rằng một trí óc chính trị khỏe mạnh cũng phải nằm trong thân thể của một người cai trị khỏe mạnh! Cho nên lúc này đây, hãy thử thách giới hạn bản thân của Người đi nào! Hành hạ cơ bắp của Người nhiều vào!”
“T-tôi không quen với việc … tự tra tấn bản thân mình thế này …” – Tôi gắng gượng nói
Suốt từ khi tôi sắp xếp Owen trở thành người chịu trách nhiệm cho việc rèn luyện của tôi, ông ta cứ kéo tôi ra khu huấn luyện mỗi khi có thời gian. Và rồi tôi sẽ phải chịu đựng một bảng danh sách huấn luyện bao gồm tập chạy, tập vung kiếm, tập đánh trận giả với Owen, và còn nhiều thứ nữa. Mục tiêu là để huấn luyện tôi đến mức độ ngang hàng với một chuẩn hạ sĩ quan, rõ ràng là vậy.
Với việc bài tập chạy đã kết thúc, tôi quay lưng và nằm đổ ập xuống mặt đất.
“N-người có sao không? Bệ Hạ?” – giọng của Aisha cất lên đầy lo lắng khi cô ấy đưa cho tôi cái khăn lau.
“A-anh thật sự nghĩ rằng … mình sắp chết rồi chứ” – tôi nói ra những lời đó khi nhận cái khăn từ cô ấy và lau sạch mồ hôi trên người, Owen cười xòa.
“Thần biết chắc chắn rằng khi nào sự việc sẽ trở nên nguy hiểm, nên Người sẽ ổn thôi. Thần đã biết được cách tận dụng hết nguồn năng lượng dư thừa của Người vài ngày trước rồi. Người chắc chắn vẫn còn chạy được tốt trong 10 phút nữa.”
“Làm ơn khoan dung một chút đi chứ … Tôi còn nhiệm vụ phải làm sau buổi tập này đấy”- tôi lẩm bẩm.
“Người vẫn chưa chịu di chuyển à, vậy thì hay là Người hãy làm một số công việc hành chính trong khi đang để cho cơ thể mình nghỉ ngơi đi?”
“Tôi bảo ông cho tôi nghỉ ngơi 1 lát vì tôi biết mình sẽ ngủ gật nếu làm việc đó!” – Tôi ngắt lời ông ta.
Phải thừa nhận rằng, cho dù cơ thể chính của tôi có ngủ thiếp đi, những phần ý thức của tôi được phân chia vào các Tâm lực năng sẽ vẫn tỉnh táo, nên điều đó sẽ chỉ lãng phí năng suất làm việc của một người mà thôi, tuy vậy điều này cũng khiến tôi thật sự thấy mệt mỏi.
“Um, Bệ Hạ? Nếu việc này quá khó khăn với Người, có lẽ Người không nên quá gắng sức …” – Aisha nói, giọng đầy lo lắng.
Tuy vậy …
“Việc rèn luyện thể lực rất quan trọng,” – giọng của Liscia đầy dứt khoát. Cô ấy bỗng dưng xuất hiện. “Chúng ta cần Souma luôn ở trạng thái khỏe mạnh. Bên cạnh đó, Souma cũng không cho phép mình bận tâm đến chuyện đó đâu.”
“Hả? Điều đó là thật sao?” – Aisha hỏi lại.
“Souma đã sống cùng với ông nội của anh ấy ở thế giới cũ đúng không?” Liscia đặt câu hỏi.
“Tớ có thể đoán nguyên nhân mà Souma không chịu bỏ cuộc, cho dù anh ấy cứ rên rỉ suốt, là bởi vì Ngài Owen đã khiến anh ấy gợi nhớ lại ông nội của mình, anh có nghĩ như vậy không?”
“… Ơ ừm, có lẽ 1 phần đúng là như vậy,” – Tôi thừa nhận.
Khi tôi trông thấy một lão già yêu đời, tôi không thể không nhớ đến… bạn biết đấy. Ông nội của tôi không phải là một người đàn ông vạm vỡ cơ bắp như Owen, nhưng quả thực là việc này khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa.
“Vậy, em đến đây tìm anh là vì chuyện gì vậy, Liscia?” – Tôi hỏi.
“Oh, phải rồi,” – cô ấy nói. “Hakuya đang tìm anh đấy. Anh ta nói là có một việc quan trọng cần phải báo cáo.”
“Anh hiểu rồi…” – Tôi đáp lại. “Ông nghe cô ấy nói rồi chứ, Owen. Giờ ông cần phải thả cho tôi đi rồi đấy”
“Người vẫn dự định sẽ tiếp tục chứ, huh…?”
Tôi cảm thấy niềm háo hức trong con người lão già năng động này hình như có chút gì đó cạn kiệt.
Khi tôi quay trở lại phòng Chính vụ, Hakuya đang đợi tôi với một vẻ mặt điềm tĩnh.
“Có phải là báo cáo về hoạt động bí mật mà chúng ta đã bàn luận không?” – Tôi cất tiếng hỏi.
Hakuya cúi chào một cách cung kính. “Vâng. Công việc đang tiến triển rất nhanh chóng. Mọi việc đang rất thuận lợi… Thần nghĩ Người có thể cho là vậy”
“Hm? Có chuyện gì khiến anh cảm thấy lo lắng sao?” – Tôi hỏi. Tôi cảm thấy rằng có chuyện gì đó không ổn trong cái cách mà anh ta nói về chuyện đó.
Hakuya làm một bộ mặt trầm ngâm.
“Thần thấy rằng mọi việc đang tiến triển có phần quá thuận lợi. Thần cảm thấy có vẻ như có một bàn tay của ai đó ngoài chúng ta nhúng vào. Nếu là như vậy, có khả năng sẽ xuất hiện một tình huống mà kết quả trở nên nằm ngoài dự liệu của chúng ta.”
“Ta thật sự muốn tránh bất cứ tình huống bất ngờ nào có thể xảy ra, nhưng… đã quá trễ để dừng lại rồi,” – Tôi nói.
“Đúng là như vậy”
Cho dù vị cận thần của tôi và tôi có sắp xếp khéo léo thế nào đi nữa, tình hình không bao giờ tiến triển như chúng tôi đã mường tượng. Trong cuộc chiến trước đó, đã có những sự kiện bất ngờ xuất hiện. Đó là lý do vì sao chúng tôi luôn phải trong tư thế sẵn sàng. Nhờ thế, cho dù kết quả chờ đợi chúng tôi có như thế nào, chúng tôi cũng có thể ứng phó được.
“Chúng ta không thể thay đổi kế hoạch được” – Tôi nói. “Cứ tiếp tục hành động nhưng phải thật cẩn trọng và tiếp tục quan sát tình hình thật cẩn thận”
“Rõ.” Hakuya cúi đầu.
Tôi duỗi 2 cánh tay mình ra phía dưới. “Hmm, giờ thì… chắc là ta phải quay lại khu huấn luyện thôi. Nếu ta vắng mặt quá lâu, Owen sẽ lại làm một bài thuyết giảng không hồi kết cho mà xem”
“Mặc dù cứ liên tục kêu ca, Người vẫn quay lại đó chịu đựng tiếp à, thần hiểu rồi.”- Hakuya trợn tròn mắt.
Tôi cười gượng gạo và nói, “À ừm, ta nghĩ anh có thể nói là ta đang chuẩn bị cho bất cứ điều gì bất ngờ xảy ra đấy.”