Chương 57: Sư tử trong lồng

Vài ngày đã trôi qua kể từ khi chúng tôi trở về thủ đô Parman từ Vannes.

Tôi giờ đang đứng trước một nhà giam bên dưới lâu đài Parnam. Không có nguồn sáng nào khác được phát ra ngoài những ánh đuốc, thế nên căn phòng nhìn khá là âm u. Xét từ việc nơi đây nằm bên trong lâu đài, có thể đoán được rằng có rất nhiều kẻ có chức vụ cao đã vào cái nhà giam này. Chủ yếu là những tên tù nhân chính trị. Bên trong cái hầm ngục này, tôi đang đối mặt với 1 người sau song sắt. Sau một khoảng thời gian im lặngtrôi qua, tôi nói với người đang ở trong phòng giam.

「Đây là lần đầu tiên chúng ta có thể gặp riêng với nhau thế này. Tôi là Quyền vương Đương nhiệm, Soma Kazuya.」(Soma)

「Thật vinh dự khi được gặp mặt Người. Thần là Georg Carmine.」(Georg)

Trong khi gửi lời chào hỏi đến tôi, Nguyên Thống soái Lục Quân, người thú mặt Sư tử, Georg Carmine, cúi đầu một cách trịnh trọng. Trái ngược với tôi, người đang ngồi trên chiếc ghế, Georg đang ngồi dưới nền đất, 2 chân bắt chéo lại giống như kiểu ngồi của một vị tướng thời Chiến quốc Nhật Bản khi đang diện kiến chủ nhân của mình (1). Trong khi vẫn đang cúi đầu, Georg bắt đầu lên tiếng,

「Một lần nữa, Thần xin gửi lời chúc mừng chân thành cho thành công của cuộc chiến lần này.」(Georg)

Georg bị giam giữ ở đây vài ngày trước khi chúng tôi trở về. Trước đó, ông ta bị bắt và giam giữ trong lâu đài Randell, thế nên ông ta chắc hẳn đã nghe được tin tức từ đó.

「Ông hãy ngẩng đầu lên đi.Sẽ rất khó nói chuyện nếu cứ giữ tư thế như vậy.」(Soma)

「Như Người muốn, thưa Bệ Hạ.」(Georg)

Georg ngẩng đầu lên và ngồi thẳng dậy đối mặt với tôi. Vì ông ta có một cơ thể lực lưỡng, với tầm vóc gần 2 mét, đôi mắt của chúng tôi vẫn ngang bằng với nhau mặc dù tôi đang ngồi trên ghế. 『Thật vĩ đại』 …… ông ta mang một dáng dấp cực kỳ phù hợp với một quân nhân. Tôi đã hiểu vì sao Liscia kính trọng ông ta đến vậy. Thật khó để có thể không bị khí thế của ông ta áp đảo. Ông ta có một bộ dạng thật đáng kinh ngạc, dù ông ta là người trẻ nhất trong số 3 vị Công tước. Tôi khá chắc rằng Castor khoảng 160 tuổi, Trong khi đó Excel, bà ta đã hơn 500 tuổi.

「Thế này chẳng phải tuổi thật của Tam Tước có vẻ quá tương phản so với ngoại hình sao? Cả tuổi phát triển cũng rất tương phản nữa.」(Soma)

Khi tôi đề cập đến điều này, Georg cười lớn「Gahaha.」

「Tất nhiên thưa Bệ Hạ. Đó là đặc trưng của những tộc sống lâu năm khi mà sự phát triển của cơ thể và trí óc có thể nói là khá chậm. Đối với tộc sống lâu năm, thần nghe nói rằng ngoại hình và tuổi phát triển bằng (tuổi thật của họ) x (tuổi thọ lớn nhất của con người hay người thú ) ÷ (tuổi thọ lớn nhất trong tộc của họ). 」(Georg)

Tôi hiểu rồi. Có thể nói là thế giới này có những thứ tựa như『Hạc sống nghìn năm, rùa sống vạn năm.』(2) hay 『Long nhân tộc sống 500 năm, Hải Long tộc sống 1000 năm.』được xem như là dấu hiệu của sự trường thọ (nhưng trong thế giới này, họ thật sự có thể sống được tới chừng đó tuổi). Nói cách khác, tuổi của Castor là 160 x 100 ÷ 500, vậy ông ta chỉ vào khoảng 32 tuổi (tương đương với tuổi con người). Nếu chúng ta theo dòng suy nghĩ như thế, vậy tôi có thể hiểu vì sao ông ta vẫn còn cái tính Hữu dũng vô mưu, …… Eh? Chờ đã!

「Nếu chúng ta áp dụng giả thiết đó, vậy không lẽ tuổi phát triển của Excel đã ngoài 50 rồi à?」(Soma)

「…… Tất cả mọi thứ đều có ngoại lệ.」(Georg)

「Đừng có dễ dàng bỏ qua thứ như vậy chứ.」(Soma)

Từ cuộc nói chuyện bình thường như thế, sau khi ngừng một chốc, tôi bước vào công việc chính.

「Giờ chúng ta đã gặp nhau, có rất nhiều thứ tôi muốn nói và muốn hỏi ông.」(Soma)

「Hiển nhiên là vậy.」(Georg)

「Ừm, trước đó thì, có vẻ ông vẫn chưa gặp Liscia.」(Soma)

Khi tôi đề cập đến chuyện này, Georg chậm rãi nhắm đôi mắt lại. Từ lúc cô ấy trở về Parnam, có vẻ như Liscia đã có 1 lần đề nghị được gặp Georg. Tuy nhiên, Georg đã nói to rằng『Lệnh bà là người sớm muộn sẽ trở thành Hoàng hậu, sao Người lại đề nghị được gặp một kẻ tội phạm cơ chứ?』(Mặc dù thực tế thì, người cai ngục mới là người truyền lại lời nhắn đó) và xua đuổi cô ấy đi. Vì Liscia mang tính cách cực kì nghiêm túc, cô ấy phản ứng rất nặng nề với những lời đó. Kể từ lúc đó, cô ấy không bao giờ đề nghị một cuộc gặp nào nữa. Mỗi ngày trôi qua, cô ấy phải cố gắng kiên cường mà chịu đựng nó.

「…… Đó là lý do vì sao, tôi không nghĩ rằng tình hình thế này là ổn.」(Soma)

「Lời từ biệt của thần với Công chúa đã kết thúc tại [Buổi phủ dụ cuối cùng] rồi. Giờ đây không cần phải nói với nhau thêm lời nào nữa.」(Georg)

「Khoảnh khắc cô ấy cắt đi mái tóc của mình phải không?」(Soma)

「Thần đã thấy được sự cương quyết của Công chúa qua hành động ấy. Với tư cách là một con người, và một người phụ nữ, Công chúa đã thể hiện chính kiến của mình một cách tuyệt vời. Thần không muốn che phủ đi cái sự cương quyết đó, khiến nó bị ảnh hưởng bởi cái cơ thể đang dần héo mòn này.」(Georg)

Ông ta từ chối vì lợi ích Liscia sao? Thật là … cái lão già cứng đầu này.

「Có một điều thần muốn hỏi.」(Georg)

「Là chuyện gì vậy?」(Soma)

「Về những người đã đi theo chúng thần làm phản,chuyện gì sẽ xảy ra với các binh lính của Lục quân và Không quân? Và còn, Người sẽ xử trí thế nào với những bọn quý tộc tha hóa đã phạm phải những hành vi bất chính?」(Georg)

「Những binh lính thuộc Lục quân và Không quân đã lập được công trạng trong cuộc chiến với Amidonia, thế nên họ đã được ân xá. Gia tộc Vargas đã phạm tội mưu phản chống lại tôi, nhưng họ đã lập được rất nhiều công lao dưới thời vị Vua đời trước cai trị. Những người duy nhất dính líu là Castor và Carla. Lãnh địa của họ sẽ bị bãi bỏ, nhưng tôi sẽ để cho người con trai cả, người đã cắt đứt mối liên kết với gia tộc trước đó và đang được Excel bảo hộ, kế thừa gia tộc và cho phép cậu ta nắm giữ duy nhất [Hồng Long Thành Ấp]. Tuy nhiên, vì cậu nhóc đó vẫn còn quá trẻ, mẹ của cậu ta Axera và viên thị thần Tormann sẽ là cố vấn của cậu ấy. Còn về Castor và Carla, vì Excel đã xin cho họ bằng việc không nhận những công trạng mà bà ấy đã lập được, họ sẽ nhận sự phán xét của cá nhân tôi vào một ngày khác.」(Soma)

George nhắm nghiền đôi mắt lại. Tôi tự hỏi ông ta cảm thấy thế nào khi nghe tất cả những điều này.

「Còn, với những tên quý tộc tha hóa …… trước hết chúng sẽ bị tước đi địa vị của Gia tộc mình, tịch thu toàn bộ lãnh thổ và tài sản …… và bị xử tử. Những kẻ chủ mưu sẽ bị xử tử công khai, trong khi những kẻ khác có dính dáng sẽ bị xử lý riêng.」(Soma)

Bộ luật hiện hành đã có ghi rằng『Tội phản quốc sẽ bị tru di tam tộc.』 Trước khi nổi loạn như Georg, nếu họ cắt đứt mối quan hệ, thì họ sẽ không bị xem là có quan hệ họ hàng, nhưng hầu hết bọn quý tộc tha hóa đã không chú ý đến điểm này. Có lẽ, chúng chẳng bao giờ nghĩ rằng chúng sẽ thua …… Tuy vậy điều đó cũng chứng tỏ rằng chúng là một lũ bất tài. Vả lại, chúng không những phạm tội phản quốc, mà chúng còn phạm phải tội tham nhũng, hối lộ, thông đồng với Amidonia, và làm những điều bậy bạ trên lãnh thổ cá nhân của chúng (lạm dụng quyền lực và gia thế để phạm tội giết người, cưỡng hiếp, cướp bóc, v.v…), nên dù trong trường hợp nào, chúng cũng đều đã vi phạm pháp luật. Với những người như Georg và Castor, họ chỉ phạm tội phản quốc, nên ít nhất cũng có thể gửi lời thỉnh cầu sự khoan hồng cho họ, nhưng ngược lại với lũ quý tộc, thì chỉ có những lời thỉnh cầu cho bọn chúng chết một cách khủng khiếp nhất có thể mà thôi.

「Một hệ thống xửtội những kẻ có dính dáng, tôi đoán chúng dùng để kết tội những kẻ khác có quan hệ họ hàng để chúng không thểphạm tội nữa. Nhưng tru di tam tộc chẳng phải là quá nặng sao?」(Soma)

「Chẳng thể nào làm khác được. Đối với con người và thú nhân, để có thể được thấy được gương mặt của những đứa cháu cố đã là sống lâu lắm rồi, nhưng có những tộc còn có thể thấy được gương mặt của cháu cố, cháu tổ và còn hơn thế nữa trong khi họ vẫn còn đang khỏe mạnh. Chính vì thế, phạm vi của bản án đã được mở rộng thêm.」(Georg)

「Đó chính là lý do, như vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều người không can hệ phải chết sao?Mặc dù sau đó Hakuya đã phải điên cuồng tìm cách lách luật, anh ta cũng chỉ vừa đủ khả năng để sửa chúng xuống thành ‘nhị tộc’. Cùng với đó, những đứa trẻ dưới 13 tuổi sẽ được miễn thi hành án tử và sẽ được gửi vào trại mồ côi hay được quản sóc bởi Giáo hội.」(Soma)

Những đứa trẻ dưới 10 tuổi sẽ được chăm sóc ở những trại trẻ mồ côi, những đứa trẻ từ 11 đến 13 tuổi sẽ được giao cho Giáo hội. Sự khác biệt giữa 2 loại trẻ này là chúng có thể hoặc không thể kết hôn và lập gia đình trong tương lai. Đối với những đứa trẻ trong trại mồ côi, chúng được cho phép, nhưng đối với những đứa trong Giáo hội thì không, vì chúng sẽ cần phải sống tách khỏi thế giới trần tục. Thêm nữa, nếu có những người phụ nữ đang mang thai hoặc mới sinh dưới 1 tháng, họ cũng sẽ được giao cho Giáo hội quản lý. Nếu trong tương lai, họ có âm mưu phạm tội, thì vào thời điểm đó, họ sẽ được “xử lý” …… Hiện tại, tôi chỉ có thể làm được đến vậy.

「Tôi …… không đồng tình với cái hệ thống xử tội này. Chỉ những kẻ đã phạm tội mới phải chịu phán quyết. Dù cho họ có quan hệ với tội phạm đi nữa, xử lý như thế này chắc chắn vẫn là sai trái khi đẩy những con người vô tội vào chỗ chết. Thêm nữa, tôi cũng có cảm giác tương tự với việc tử hình công khai. Cái án tử đó, vì là bản án dành cho kẻ phạm tội ác tày trời, chúng sẽ mất đi giá trị răn đe. Đó là lý do, tôi không muốn biến những bản án tử trở thành một buổi xử công khai mà chỉ muốn nhanh chóng cải tạo lại tâm trí của người dân, những kẻ đang cho rằng án tử chỉ giống như một buổi biểu diễn.」(Soma)

「Đây đã là đất nước của Người. Người có thể làm những gì Người muốn với nó.」(Georg)

「……Vậy thì tôi sẽ làm nó.」(Soma)

「…… Bệ Hạ, Người thấy đau đớn khi phải cướp đi sinh mạng của một con người ư?」(Georg)

Bộ tôi đang để lộ sự đau khổ trên gương mặt của tôi sao? Georg nói ra điều đó cứ như ông ta đã nhận ra.

「Tất nhiên làm sao mà không đau đớn được chứ. Chỉ với một sắc lệnh thôi, mà khiến nhiều sinh mạng phải chết. Tôi đã bị dày vò khủng khiếp bởi cái ý thức trách nhiệm này. Chỉ mới nửa năm trước tôi vẫn còn là một thường dân, ông biết điều đó mà.」(Soma)

「Thần đã biết điều đó từ lá thư của Công chúa. Tuy vậy, Công chúa đã dành rất nhiều lời ca ngợi cho Bệ Hạnhư là “Vua của những vị vua”. Người nguyện cống hiến cả cuộc đời mình để hỗ trợ cho Bệ Hạ.」(Georg)

「Liscia…… đã luôn luôn ở bên cạnh hỗ trợ cho tôi. Nhưng giờ đây, tôi phải ra một quyết định sẽ khiến cô ấy phải đau khổ. Tôi phải xử ông… tội chết.」(Soma)

Tôi đặt tay lên trán và rên lên 1 tiếng.

「Kế hoạch của ông rất hoàn hảo. Tôi đã nghe nó từ cha của Hal …… Glaive. Tập hợp tất cả bọn quý tộc tha hóa lại 1 chỗ, và cả tài sản mà bọn chúng giấu đi nữa, rồi tóm gọn bọn chúng trong một lần. Dù chúng đã bị bỏ sót bởi Hakuya và tôi, một kế hoạch như thế cũng không tốn quá nhiều công sức để thực hiện. Tuy nhiên …… vì chúngtôi không thể công bố thông tin này một cách chính thức được, nên ông sẽ bị xử lý giống với bọn quý tộc tha hóa.」(Soma)

Có 2 lý do khiến tôi không thể công bố tình trạng này được. Lý do thứ nhất là đã xảy ra thương vong trong cuộc đụng độ giữa Quân đội Hoàng gia và Quân đội Vương quốc. Không giống như cuộc chiến ở [Hồng Long Thành Ấp], nơi mà thiệt hại của Quân đội Hoàng gia chỉ là một chiếc tàu chiến, tại trận chiến ở vùng ngoại ô Randell, đã có một số quân sĩ tử trận ở cả 2 phía. Cho dù có thể bào chữa rằng việc Georg kích động nổi loạn là vì lợi ích của đất nước, nhưng chắc chắn gia đình của các nạn nhân sẽ không chấp nhận điều này.

Lý do thứ 2, là bọn Zem, lũ đang phải trả tiền chuộc để giải thoát cho những binh lính đánh thuê bị bắt sẽ có những quan điểm về Elfrieden ngày một xấu đi. Ở giai đoạn hiện tại, Zem có lẽ đang hối hận khi gửi đội lính đánh thuê của mình đến phe thua cuộc vì mong muốn trả đũa việc chúng tôi không tiếp tục hợp đồng chiêu mộ lính đánh thuê từ Zem. Tuy nhiên, nếu chúng mà biết được mối liên hệ bí mật giữa Georg và tôi, thì bọn Zem sẽ nghĩ rằng chúng đã bị Vương quốc xỏ mũi (mặc dù, đó là hành động đơn phương từ Georg). Quan điểm của chúng về Vương quốc vốn đã xấu, nay sẽ càng tệ hơn. Đây là tình huống mà tôi muốn tránh phải đối mặt.

Đó là lý do vì sao chúng tôi đang ở trong tình huống thế này, tôi không thể đưa ra công bố chính thức về kế hoạch của Georg. Nhưng có lẽ, Georg đã liệu trước được điều này ngay từ đầu. Nhưng ông ta vẫn quyết định mang những sự thật này xuống mồ. Thật là một gã cứng đầu. Thật …… quá ngốc nghếch.

「Này, không lẽ không còn cách nào khác sao? Không lẽ đây là ước muốn của ông sao? Thậm chí để mất cả danh dự, phải chết chung với cái lũ quý tộc tha hóa đó, ông hài lòng vì điều đó sao!?」(Soma)

Tôi đứng dậy và đập mạnh vào song sắt.

「Tại sao ông phải vội vàng như vậy!? Việc đó sẽ tốn thời gian, nhưng chắc chắn vẫn có những cách khác để mang lũ quý tộc tha hóa đó ra ánh sáng! Tương tự với trường hợp của Castor! Chẳng phải việc ông ta làm phản chính là do ông đã đẩy nhanh kế hoạch quá thiếu suy nghĩ đó sao! Dù cho có rất nhiều việc tôi muốn giao phó cho ông trong thời hậu chiến, nhưng giờ kế hoạch đó đã trở nên quá xa vời rồi, ông thấy chưa? …… Hừm, sắp đặt mọi thứ chỉ với một hành động là quá tham vọng. Nếu chính sách mở cửa của đất nước này trở nên tốt hơn, kế hoạch của tôi và Hakuya chắc chắn sẽ tiến triển dễ dàng. Chính vì lẽ đó, chẳng có lý do gì phải hy sinh ông cả! Liệu ông có hiểu rằng một đất nước, mà để mất đi nhân tài chính là một đòn cực kì nặng nề không! Nó thật không đáng để đánh đổi ông với lũ quý tộc tha hóa đó!」(Soma)

「……」(Georg)

Tôi hỏi Georg người đang lặng lẽ nhắm nghiền đôi mắt của ông lại. Tôi đập mạnh song sắt một lần nữa.

「Trả lời tôi đi! Ông đấy. Ông hài lòng với việc đó sao!?」(Soma)

「…… Tất nhiên.」(Georg)

Georg đáp lại câu hỏi của tôi bằng một thái độ điềm tĩnh.

「Thần tin rằng thần giờ đây giống như một cái cây đại thụ, sau khi cây chết đi, những hạt mầm mới sẽ đâm chồi từ rễ của cây. Thế nên, ước muốn duy nhất của thần là mong rằng những hạt mầm đó sẽ phát triển thật khỏe mạnh.」(Georg)

「……Không lẽ vì lý do đó, mà đại thụ cũng cần phải bị đốn hạ sao?」(Soma)

「Đó là ước muốn mà thần đã luôn ấp ủ. Thần rất lấy làm vui sướng khi nhận thấy rằng thế hệ tiếp theo sẽ phát triển cực kỳ mạnh mẽ. Rồi Bệ Hạ cũng sẽ hiểu được điều đó thôi.」(Georg)

「…… Liệu tôi có thể không?」(Souma)

「Khi nào Công chúa hạ sinh được một đứa bé, lúc đó Người chắc chắn sẽ hiểu.」(Georg)

Tôi ném phịch người mình xuống chiếc ghế. Tôi hỏi thêm 1 điều mà tôi đã thắc mắc bấy lâu trong khi đang bị bao phủ một sự chán nản kì lạ.

「Này ….. Có phải tất cả mọi việc “đều do ông tự nghĩ ra không”?」(Soma)

「…… Ý Người là sao?」(Georg)

Georg mở đôi mắt của ông ta ra và hỏi lại tôi. Đừng có giả vờ lẩm cẩm!

「Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Dù là thế, ông đánh giá tôi rất cao một cách lạ kỳ. Ông tin tưởng giao phó kế hoạch này cho tôi, ông giao phó Liscia, người mà ông coi như con gái ruột của mình, cho tôi, và ông giao phó cả tương lai của Vương quốc cho tôi. Dù tôi có nghĩ nát óc thế nào đi nữa, điều này quả thực quá kỳ lạ. Cái niềm tin đó từ đâu mà ra vậy?」(Soma)

「…… Thần đã biết được tài năng phi thường của Người từ những lá thư của Công chúa, Người có chút gì đó không hài lòng với câu trả lời này sao?」(Georg)

「Đúng, tôi không hài lòng chút nào. Ông có thể nuôi dưỡng niềm tin của mình chỉ bằng những lá thư thôi sao? Cho dù là vậy, thì lý do khiến ông phải hi sinh thân mình chắc chắn chỉ có một, đó là vì lợi ích của “Hoàng tộc Elfrieden”, có đúng là vậy không? 」(Soma)

Giờ nghĩ lại thì, điều này đã kì lạ “ngay từ lúc ban đầu” rồi. Ngay từ đầu, con đường mà tôi cần phải đi đã được chuẩn bị sẵn trước một cách kì lạ. Đột ngột trao vương miện cho tôi, rồi dễ dàng đạt được sức mạnh chính trị trong tay, lập hôn ước giữa tôi và Liscia khiến tôi thành hôn phu của cô ấy để tôi có được một lý do chính đáng, và mang lũ quý tộc tha hóa ra ánh sáng trước khi tôi biết chuyện. Nghĩ lại những việc đó, tôi cảm thấy những bước đi của tôi tiến triển quá thuận lợi. Cứ như, đó là ý định của ai đó …… Nếu có ai đó có khả năng làm việc này, vậy thì không còn ai khác ngoài “người đó”.

「Có phải kế hoạch này chính là từ lệnh của người đó không?」(Soma)

「…… Thần xin được giữ im lặng về việc này.」(Georg)

「Xin ông đó, hãy trả lời tôi. Người đó, và cả ông nữa, rốt cuộc 2 người đã biết được những gì?」(Soma)

「……」(Georg)

Tôi chờ đợi Georg lên tiếng, nhưng ông ấy không đáp lại. Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng một hồi. Chỉ có những tiếng rít lặng lẽ bên trong nhà tù vang vọng đến tai tôi (3). …… Quá đủ rồi, thế này thật vô ích, cho dù tôi có chờ đợi bao lâu đi nữa.

「Vậy là ông … không thể cho tôi một câu trả lời ư.」(Soma)

「…… Đến một lúc nào đó khi thời điểm thích hợp, người đó sẽ trực tiếp đến nói chuyện với Người.」(Georg)

Tôi đứng dậy, lấy từ trong túi của tôi ra một cái lọ nhỏ, và đặt nó trước mặt Georg.

「Bệ Hạ, đây là?」(Georg)

「…… Rượu độc. Đây sẽ là cách để giải quyết,vì tôi không nỡ để cho người đàn ông đã hi sinh tính mạng vì đất nước của chính mình lại bị tử hình trước công chúng. Với lại …… tôi đã đề nghị hình thức xử lý này với những người đang cố hi sinh tính mạng của họ vì ông.」(Soma)

Có lẽ chính vì tính cách của Georg, đã có không ít sĩ quan và binh lính của Lục quân làm điều đó. Bắt đầu từ cựu phó chỉ huy, Beowulf, đến một số sĩ quan cao cấp trong quân đội, tất cả đều đề nghị bị xét xử chung tội trạng với Georg. Và còn, trong số những binh lính Lục quân và Không quân, những người không được hưởng khoan hồng vì những đóng góp của họ trong cuộc chiến với Amidonia, có những người đang bị bắt giam vì cố gắng tự sát trước Lâu đài Hoàng gia để cầu xin khoan hồng cho vị thống lãnh của mình. Thật là …… mấy cái gã thích đi tìm chết này.

Georg nhặt lấy chiếc lọ, cất tiếng 「Thần xin đội ơn」, và thư giãn 2 gò má của ông ta xuống. Gương mặt nghiêm nghị của ông ấy giờ đây bắt đầu trông giống như một ông già tốt bụng. Georg mở nắp ra rồi nâng chiếc lọ về phía tôi.

「Bệ Hạ. Thần xin giao phó Công chúa lại cho Người.」(Georg)

「Tôi không thể hứa một điều hiển nhiên được …… vì tôi là hôn phu của Liscia. Cô ấy là người sẽ sớm trở thành gia đình của tôi. 『Dù có chuyện gì xảy ra, phải bảo vệ gia đình của mình.』…… Đấy là lòng tin duy nhất mà tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cho dù phải bỏ mặc cái lối suy nghĩ thực tế của mình.」(Soma)

Vì tôi hiểu sự cô đơn khủng khiếp đến nhường nào khi phải sống một mình sau khi mất đi cả gia đình, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ lòng tin này. Cho dù tôi không có khả năng làm điều đó đi nữa. Có lẽ, vì Georg đã cảm nhận được sự kiên quyết của tôi, ông gật đầu hài lòng.

「Thần cảm thấy thật nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời đó. Thần sẽ cầu chúc cho sự hưng thịnh của Vương quốc Elfrieden, và hạnh phúc của Bệ Hạ cùng Công chúa bên dưới lớp bóng của những ngọn cỏ hoang. Xin Người bảo trọng ……Thứ lỗi cho Thần.」(Georg)

Sau khi nói những lời đó, Georg uống sạch thứ trong chiếc lọ bằng một ngụm duy nhất. Cơ thể của ông ấy co giật dữ dội trước khi đổ gục về phía trước, chiếc lọ rỗng rơi từ trên tay ông ấy xuống nền đất kêu vang 1 tiếng và vỡ tan. Khoảnh khắc tiếp đó, một tiếng huỵch phát lên, và như thế, sự im lặng lại tiếp tục bao trùm lấy nhà giam. Gương mặt của Georg nghiêng sang một bên …… để lộ một nụ cười mãn nguyện. Tôi đứng dậy, quay lưng về phía song sắt và bước đi.

Cộp, cộp……

Sau vài bước, tôi dừng lại một lúc, và ngoảnh đầu lại nhìn một lần nữa.

「Lão già ngốc …… Đừng có làm phiền tôi như vậy chứ.」(Soma)

Rồi tôi lại bước đi. Lần này tôi không ngoảnh đầu lại nữa.

◇ ◇ ◇

Ngày hôm sau, bản tin của Chris Tachyon thông báo đến dân chúng một tin『Nguyên thống soái Lục quân của quân đội Vương quốc Georg Carmine, đã tự sát trong nhà giam.』

——————————————————————————————————————————

Đôi lời của tác giả:(TL: tác giả nha, không phải mình…)

Cảm ơn các bạn độc giả vẫn đang ủng hộ bộ truyện này.

Bài hát nhạc nền (4) đại diện cho cuộc đời của Georg không phải 「A Lion Standing in the Wind」 (5) đâu, mà nó là phần 2 của lời bài hát 「When the Dream Blows」(6). Nếu các bạn biết cả 2 bài này, thì các bạn quả là một tên mọt sách chính hiệu. (7)

———————————————————————————————————————-

[1] Giống thế này:

[2] “Tsuru Sen-nen, Kame Man-nen” (Hạc sống nghìn năm, Rùa sống vạn năm) là một câu truyện cổ Nhật Bản kể về dấu hiệu của tuổi trẻ và tuổi già (sống lâu), Tsuru (Hạc) và Kame (Rùa). Chúng dựa theo mô típ huyền bí hay những linh vật của Nhật Bản (bao gồm cả rồng và hổ).

Ở Nhật, hạc là 1 loài chim linh thiêng được kể rằng có thể sống 1,000 năm. Đây là lý do vì sao việc gấp 1000 con hạc giấy, mỗi con tượng trưng cho 1 năm, là để cầu mong sự may mắn, an lành, và trường thọ.

Rùa được kể rằng có thể sống được 10,000 năm và là một trong tứ tượng (Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ) trong thần thoại Trung Quốc.

[3] Một dạng âm thanh văng vẳng trong tai của bạn ngay cả khi không có một tiếng động nào. Kiểu giống như tiếng ù tai.

Các bạn có thể tham khảo ở đây để rõ hơn:

https://www.wired.com/2015/05/big-question-can-silence-make-hear-things-arent/

[4] Những bạn nào hay xem Anime sẽ biết được rằng mỗi nhân vật Anime của Nhật Bản luôn có một bài nhạc miêu tả chính họ/tính cách của họ, gọi là “bài hát nhạc nền” (image song).

[5] 風に立つライオンKaze ni Tatsu Lion. Một bài hát của Nhật Bản năm 1987.https://www.youtube.com/watch?v=1d7jsVnKpWc

[6] 夢の吹く頃 Yume no Fukukoro. Một bài hát của Nhật Bản năm 1989.https://www.youtube.com/watch?v=KyTT7Bw0S-8

Lời của phần 2 bài hát trở thành lời nói của Georg:

時代を越えて生き続けて = I have living crossing my ages (lifespan)

今枯れかけた 大きな樹 = A big tree that started to wither (die)

けれども その枝さきで = However, that branch tip

今年の若葉が生まれてる = Gave birth new leaves this year

[7] Không hẳn đâu, Google là bạn của tôi ngài tác giả à.