Trước đây tôi đã từng nói công nghệ ở đất nước này thật kì lạ, chắc là các bạn vẫn còn nhớ tôi đã đề cập đến việc [họ có tàu chiến vỏ thép nhưng được kéo bởi những con rồng biển khổng lồ]. Thứ chào đón tôi và Liecia khi chúng tôi đặt chân đến thị trấn mới đang xây dựng là một chiếc tàu chiến bằng thép.
Chiến hạm [Alberto]
Đó là chiếc tàu chiến duy nhất của vệ binh Hoàng gia, đặt theo tên của nhà vua trước, đồng thời cũng là kì hạm của hải quân Hoàng gia. Xét theo vẻ bề ngoài, nó1 khá giống với kì hạm của hạm đội Hỗn Hợp trong trận Tsushima1, chiếc [Mikasa]. Vũ khí chính của nó bao gồm tổng cộng 4 khẩu đại bác ở phía trước và sau, ngoài ra còn có các khẩu pháo phụ ở hai bên. Sự khác biệt ở đây là chiếc tàu này không có động cơ đốt nhiên liệu nên không có ống khói và các khẩu pháo cũng không được gắn cố định vào tàu mà chỉ là những khẩu pháo được đặt trên đó. Một chiếc tàu bình thường thì chỉ được kéo bằng 1 con rồng biển (chúng trông giống loài plesiosaurs nhưng lại có cổ ngắn cùng chiếc sừng như của dê trên đầu) nhưng chiếc tàu này được kéo bởi 2 con.
(TN: aka. 日本海海戦 — trận chiến trên biển Nhật Bản)
Nhân dịp này, hãy để tôi giải thích đôi chút về công nghệ thiếu cân bằng của đất nước này.
Nhìn chung, công nghệ ở đây chỉ ở mức của thời Trung Cổ trước cách mạng công nghiệp nên sẽ khá là lạ nếu có một chiếc tàu chiến theo kiểu hiện đại xuất hiện ở đây. Tuy nhiên, nhờ có năng lượng ma thuật trên thế giới này cộng với sự tồn tại của các loài sinh vật lạ thì điều không thể lại trở thành có thể.
Ngay cả tàu chiến bằng kim loại cũng có thể nổi trên mặt nước nếu được thiết kế để tận dụng sức đẩy của nước, công nghệ này cũng có thể làm được trên Trái Đất vào thời Trung Cổ. Lí do mà không ai làm tàu bằng kim loại cho đến sau cách mạng công nghiệp là vì công nghệ cơ khí có thể di chuyển chúng không tồn tại. Ở cái thời mà cách duy nhất để đi thuyền là nhờ vào sức gió hoặc mái chèo, chả có ích gì khi đóng một chiếc tàu bằng kim loại vừa tốn kém hơn tàu gỗ mà lại không đi biển được cả.
Tuy nhiên, ở thế giới này có những con rồng biển đủ khỏe đế kéo một chiếc tàu kim loại. Bằng cách huấn luyện và gắn chúng vào tàu, việc đi biển là có thể. Vì vậy họ đã đóng những con tàu bằng kim loại.
Các khẩu pháo đặt trên boong cũng vậy.
Thuốc súng đã có mặt trên thế giới này, điều mà cũng chẳng lấy gì làm lạ. Ngay cả trong lịch sử loài người thì trước khi xuất hiện thuốc nổ đen, thuốc súng đã là một trong bốn phát minh vĩ đại của người Trung Quốc. Có những dẫn chứng cho thấy từ thời Tam Quốc, quân thủ thành Trần Thương đã tấn công quân đội của Gia Cát Lượng bằng hỏa lực (có lẽ là pháo).
Tuy nhiên, súng có cò lại chưa hề tồn tại ở nơi đây. Súng không được phát triển có lẽ là vì họ đã có nhiều phương tiện tấn công tầm xa chỉ đơn giản bằng việc niệm phép. Khi mà súng chỉ có thể bắn từng viên một, thì thổ ma thuật sư có thể bắn ra liên tiếp nhiều viên đá như đạn shotgun, hỏa ma thuật sư sử dụng lửa không khác gì bom napalm, còn phong ma thuật sư lại sử dụng lưỡi dao gió từ khoảng cách rất xa trong khi thủy ma thuật sư dù chỉ là tầm gần cũng có thể sử dụng vòi rồng để phá hủy mọi thứ. Trên thực tế, cung tên thậm chí còn hiệu quả hơn vì nó còn có thể bắn từ góc cao để đối phó với thổ ma thuật sư khi họ sử dụng tường chắn đất, ngoài ra họ còn có thể niệm thêm phép vào nó nữa.
Tuy vậy thì vẫn có tồn tại đại bác, nhưng công dụng của nó thì chỉ ở trong hải quân. Chúng được phát triển làm vũ khí tấn công tầm xa vì các ma thuật khác ngoại trừ hệ thủy đều bị khắc chế khá nhiều trong nước.
Ma thuật được cho rằng là khởi nguồn của mọi hiện tượng trên thế giới này bằng cách sử dụng các dạng sóng riêng biệt phát ra từ con người cộng với mana tồn tại sẵn trong không khí. Loại mana này (trừ hệ bóng tối) có 5 thuộc tính, và thành phần mana cũng phụ thuộc phần lớn vào địa hình của nơi đó. Ví dụ đơn giản là, ở sa mạc có rất nhiều mana hệ hỏa và ma thuật hệ thủy thì rất khó sử dụng. Mặt khác, khi mana hệ thủy tập trung nhiều thì ma thuật hệ hỏa sẽ yếu đi.
Bởi vì vậy, trong các trận hải chiến, hỏa ma thuật sư sẽ bị suy yếu vì thiếu mana hệ hỏa, thổ ma thuật sư không có đất để điều khiển, phong ma thuật sư thì lại không thể làm xây xước tàu vỏ thép bằng lưỡi dao gió, và thủy ma thuật sư thì không có vũ khí tấn công tầm xa. Nhưng vì tàu chiến sử dụng sức đẩy của dòng nước để di chuyển mà thủy ma thuật sư thường gia nhập hải quân. Vì thế mà đại bác được phát triển làm vũ khí tấn công. Cuối cùng thì vũ khí tấn công chỉ phát triển khi có người cần nó.
Quay trở lại chủ đề, thiết giáp hạm Alberto. Chiếc Alberto này là kì hạm duy nhất của vệ binh Hoàng gia, cho nên…
“Như tôi đã nói, tại sao lại chỉ có duy nhất một kì hạm đứng một mình thế…”
Bởi vì phải nhờ có tuần dương hạm và khu trục hạm thì thiết giáp hạm mới có thể phát huy sức mạnh của mình. Chỉ một thiết giáp hạm đứng riêng lẻ thì chẳng khác gì hổ giấy.
“Mà, anh thấy đấy, chúng ta có thể để nó đi chung với hải quân được mà.”
“Vậy thì lẽ ra nên để lại nó cho bên hải quân chứ, việc đó sẽ giảm được kha khá chi phí đấy…”
“Tại vì… chúng ta cần phải giữ thể diện.”
Liecia đáp lại với vẻ buồn rầu. Nhìn thế nào thì chiếc tàu này cũng chỉ là gánh nặng.
“N… nhưng mà anh cũng có thể dùng chúng để vận chuyển vật liệu mà, đúng không”
“Tôi đoán vậy…”
Chúng tôi đã dùng một chiếc tàu chiến cồng kềnh vô dụng làm việc vận chuyển vật liệu chỉ để xây một thị trấn be bé. Nó cũng có thể mang một tải trọng kha khá nếu mà bỏ hết vũ khí ra. Và rồi chúng tôi có thể vận chuyển vật liệu nhanh hơn vài lần so với vận chuyển trên đất liền nơi mà đường giao thông vẫn chưa xây xong.
“Nhưng trong trường hợp đó, sẽ tốt hơn nếu cô để nó làm phương tiện vận chuyển ngay từ đầu mới phải.”
“Xì! Đừng tiêu cực thế chứ!”
“Tôi đang đánh vật với đống ngân sách cho đến tận giờ đó. Điều này chỉ ngẫu nhiên khi tôi nhìn vào chi phí thôi.”
Sẽ tốt hơn nếu con tàu này dễ sử dụng hơn một chút, nhưng tôi đoán rằng… Và rồi, Aisha tiến về phía tôi đang đi cùng Ludwin.
“Bệ hạ, thần đã cho gọi Ludwin-dono”
“Chào mừng bệ hạ và công chúa tới tân thị trấn.”
Đội trưởng vệ binh Hoàng gia Ludwin Arcus trông có vẻ khởi sắc nói và chào mừng bằng một nụ cười. Anh ta luôn mặc bộ giáp màu ánh bạc ở trong lâu đài, nhưng trông anh ta lại khá phong trần khi ở đây. Anh ta đang mặc một chiếc áo trắng cùng với một bộ vest bằng da, tạo cho người nhìn cảm giác như anh ta là một tên cướp biển vậy.
Tôi đã hạ lệnh cho các vệ binh Hoàng gia đi làm việc ở công trường. Dĩ nhiên là tôi cũng chiêu mộ rất nhiều công nhân và các hội xây dựng, nhưng xét về quy mô thì có vẻ vẫn chưa đủ. Đó là tại sao tôi để vệ binh Hoàng gia vào làm cùng để tăng nhân công và đẩy nhanh tiến độ. Trên thực tế, nhờ có [Chương trình đào tạo kĩ thuật cho vệ binh Hoàng gia], họ đã có thể tự mình làm một vài việc. Dù vậy số vệ binh đóng ở đây chỉ chiếm 2 phần 10 trên tổng số, 8 phần còn lại thì đang xây dựng hệ thống đường xá tới tất cả các thành phố.
“Vậy thì, tiến độ công trình đến đâu rồi?”
“Chúng thần đã làm xong việc giải tỏa mặt bằng. Tiến độ công việc…. hay lẽ ra là phải thế, nhưng…”
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Vì anh ta có vẻ trốn tránh, tôi hỏi, và Ludwin cười đau khổ nói.
“Có một ông già nhiễu sự…”
◇ ◇ ◇
“Đó là tại sao tôi bảo anh dừng việc xây dựng lại!”
“Nghe đây ông già. Thị trấn này được xây theo lệnh của nhà vua!”
“Tôi đang nói vì lợi ích của nhà vua! Các người không thể xây thị trấn ở đây!”
“Ông cố tình không hiểu hả ông già. Bọn tôi không nói ông phải dọn đi.”
“Các người mới là kẻ không hiểu đấy!”
Tiếng tranh cãi vang đến tận lều trụ sở điều hành xây dựng của thị trấn mới.
Chính xác thì nó không giống như một cuộc tranh cãi, mà giống như một cuộc gào hét lên từ một phía vậy.
Tôi hỏi Ludwin.
“Vậy ông lão kia là người dân ở đây và đang cực lực phản đối việc thi công?”
“Vâng. Đó là ngư dân bản địa có tên Urup”
“… Mặc dù tôi đã nói không được cưỡng ép người dân di dời đi sao?”
“Tất nhiên rồi thưa người. Ban đầu chúng thần tuyển mộ người dân địa phương, cho phép những người bản địa ở đây vẫn có thể ở lại mà không phải trả bất kì thứ phí nào. Chúng thần cũng đã tái xây dựng lại nhà trong khi tái cấu trúc.”
“Nghe có vẻ như không có gì đáng phiền hà nhỉ.”
Như Aisha đã nói, không có gì đáng phàn nàn cả. Và tôi cũng thấy nơi đây không hơn gì một làng chài nghèo. Sống ở vùng sâu vùng xa thế này là một chuyện vô cùng khó khăn. Nếu thị trấn được xây dựng, cuộc sống của họ sẽ bớt khó khăn hơn khi có nhiều người đến đây. Không bị đuổi khỏi nơi mình đã ở và thậm chí còn có nhà để ở, tôi tự hỏi ông ta đang phàn nàn về điều gì.
“Vậy ông lão đang phản đối việc gì”
“Đó là…”
“Tôi đã bảo rồi, các người đừng có chọc giận cơn thịnh nộ của thần Biển!”
Thêm một tiếng gầm từ bên ngoài vọng vào trong lều. Thần Biển?
“Ông ta đang tức giận vì chúng ta đang xây nhà trên lãnh địa của thần Biển.”
“Thần Biển? Vậy là có cả thần Biển ở thế giới này à?”
Tôi hỏi Liecia và những người khác, nhưng tất cả mọi người đều lắc đầu.
“Chưa bao giờ nghe đến.”
“Thần cũng không biết.”
“Thần nghĩ có lẽ đó chỉ là câu chuyện của ông lão này.”
Không ai trong số họ biết gi về thần Biển cả.
“Chúng tôi chưa hề biết có thần Biển trước đây. Hãy ngừng việc cản trở thi công chỉ vì mấy cái tôn giáo ngớ ngẩn ấy đi.”
Hửm?
“Khi tôi còn trẻ, thần Biển đã nổi giận một lần. Lần đó, tất cả những người xây nhà trên lãnh địa của thần Biển đều bị biển nuốt chửng.”
Đó là…
Tôi tiến vào trong lều.
Bên trong là một vệ binh Hoàng gia trẻ tuổi cùng với một ông lão với nước da rám nắng đội một chiếc băng quấn đầu.
“Này ông. Ta có thể nghe câu chuyện đó chi tiết hơn được không?”
“Nhà ngươi là tên nào? Ta đang nói chuyện với anh ta.”
“A,a Bệ hạ.”
“Bệ hạ!?”
Người lính nhanh chóng cúi chào trong khi ông lão trở nên hoảng loạn.
“Ông lão. Ta là vị vua hiện tại của Elfrieden, Soma Kazuya”
“…. Thần là… Urup”
Tôi đưa tay ra và Urup nhanh chóng bắt lấy tay tôi.
Sau cái bắt tay, tôi lập tức đi vào vấn đề chính.
“Vậy, ông lão. Câu chuyện vừa rồi là thế nào vậy?”
“Đ,đúng vậy! Bệ hạ, thần cầu xin người. Làm ơn hãy ngừng việc xây nhà trên đất thánh của thần Biển.”
“Dám nói cả chuyện đó với nhà vua…”
“Từ từ đã, hãy nghe câu chuyện nào.”
Tôi dừng người lính lại bằng tay mình.
“Hãy nói chi tiết hơn xem.”
“Vâng.”
Rồi tôi nghe được sự tích của mảnh đất này từ ông lão.
Có vẻ như vùng đất này vốn thuộc về thần Biển, nhưng ông ta đã bị đánh bại bởi thần Mặt Đất và bị mất mảnh đất này. Tuy nhiên, thần Biển vẫn cho rằng vùng đất đó là của mình, và nếu có ai xây nhà ở nơi đây, họ sẽ bị hủy diệt không còn dấu vết. Đó là tại sao các làng chài xung quanh quyết định không dựng nhà ở đây.
Nghe câu chuyện của ông lão, Liecia và Aisha…
“Quá mơ hồ, tôi không hiểu được.”
“Vậy là nghe nó cũng vô dụng à.”
Cả hai người đều phàn nàn, nhưng tôi thì không. Tôi bảo Ludwin chuẩn bị một tấm bản đồ, và hỏi ông lão xem đâu là lãnh địa của thần Biển. Khi tôi đã nắm được phần nào về ‘đất thánh của thần Biển’ và rồi nhìn vào bản đồ, tôi nói với Ludwin.
“Chúng ta sẽ có thay đổi lớn trong kế hoạch xây dựng.”
◇ ◇ ◇
“Đợi một chút Soma. Sao bỗng nhiên anh lại nói vậy!?”
“Bệ hạ thực sự tin những lời ông già đó nói sao?”
“Người biết đấy nếu chúng ta đổi kế hoạch bây giờ nó sẽ tốn rất nhiều thời gian.”
Liecia, Aisha và Ludwin đều nói vậy.
Tôi hiểu. Tôi cũng không hề muốn làm mọi việc rối tung lên.
Nhưng tôi phải làm vậy vì lợi ích và yên bình của cả thị trấn mới này.
“Soma, anh chắc sẽ không tin rằng thần Biển có tồn tại đúng không?”
“Nah, ông ta chắc không tồn tại đâu.”
“Vậy tại sao…”
“Liecia, sự tích dựa trên trí nhớ của con người.”
Tôi nói trong khi gãi tai.
“Các sự tích là những gì được truyền lại qua nhiều thế hệ. Vậy tại sao nó được truyền lại? Lí do là những bậc tiền nhân cho rằng nó là cần thiết. Những điều vô giá trị sẽ không bao giờ được kể cho hậu thế. Và nếu nó được lưu truyền thì nhất định phải bao gồm [bài học] hay [kinh nghiệm sống] trong đó.”
“Vậy anh đang nói lời nguyền của thần Biển cũng vậy sao?”
“Phải. Phần [bài học] trong câu chuyện là ‘không xây nhà trên một khu vực nhất định’, và ‘nếu bạn xây nhà thì sẽ có người và họ sẽ bị quét sạch không chút dấu vết’…”
Rồi tôi nhìn thẳng vào ông lão Urup.
“… Đó là sóng thần đúng không?”
“Đ…đúng vậy! Đó là sóng thần! Những người xây nhà ở đó đều bị quét sạch nhà cửa!”
“Và thường có một trận động đất lớn trước khi sóng thần đúng không?”
“Sao người biết!?”
Ông lão Urup nói, nhìn như thể vừa mới nhớ ra điều đó. Có thể là do việc cả người và nhà cửa đều bị quét sạch quá sốc đối với ông ấy nên nó bị khóa lại trong tiềm thức. Đó là tại sao ông chỉ có thể nói một cách trừu tượng về việc nhà cửa bị quét sạch bởi cơn thịnh nộ của thần Biển. Là một người Nhật mà đã phải hứng chịu những trận động đất ở Đông Nhật Bản và nhìn thấy khung cảnh sóng thần không biết bao lần nên anh biết rất rõ về những kí ức đau thương mà ông lão phải gánh chịu.
“Bản chất thật của cái gọi là cơn thịnh nộ cuả thần Biển là [Một cơn sóng thần gây ra bởi động đất dưới thềm đáy biển]”
◇ ◇ ◇
Ngay cả ở Trái Đất, chỉ đến gần đây cơ chế đằng sau động đất mới được giải thích phần nào.
Thậm chí phải đến thế kỉ 20 thì cấu tạo Trái Đất mới được giải thích rõ. Trước lúc đó, khi một người chứng kiến hiện tượng gọi là động đất, họ chỉ nói rằng đó là do [hoạt động của núi lửa] hay [bởi vì các mạch nước ngầm dưới lòng đất bốc hơi] hay đại loại như vậy. Chỉ cần đi đến kết luận đó đã là tốt rồi, khi mà có thêm khía cạnh tâm linh, nó sẽ trở thành câu truyện như kiểu [Một con quái vật dưới lòng đất đang chuyển mình], dù ở Nhật thì nó cũng bị coi là do một con cá khổng lồ gây ra.
Vì lí do đó, có hiện tượng như vậy ở thế giới này, sẽ bị lệch khỏi định nghĩa khoa học, và trở nên không thể giải thích.
Phải giải thích điều này cũng là cả một vấn đề.
“Như tôi đã nói, ở thế giới này có những nơi được gọi là [mảng lục địa được kiến tạo nên] và có những nơi được gọi là [mảng lục địa bị chìm xuống], những nơi bị chìm là nơi có những mảng lục địa chồng lên nhau, và một trong số các mảng đó bị cuộn lên làm các mảng khác bị cong xuống tạo ra lực căng. Để làm giảm sức căng này các lục địa cần phải trượt lên nhau và gây ra những chấn động gọi là [động đất], nhưng…”
Tôi đã giải thích bằng cả hai tay và cả các cử chỉ như người dẫn chương trình về động đất thường hay nói và còn vẽ cả hình ảnh về [một chiếc đĩa trượt xuống bên dưới chiếc đĩa khác], tôi thấy là mình đã giải thích quá nhiều nhưng gương mặt mọi người vẫn như thể đang ở phương trời nào
“…. Có vẻ như mọi người vẫn không hiểu, hử”
“Ưmmmmmmm…”
“Lục địa? Chấn động? Người đang nói về ma thuật sao, thưa bệ hạ?”
“Thần cũng không hiểu gì hết. Chắc là cần phải học ở học viện Hoàng gia mới có thể tiếp thu những kiến thức như thế hoặc…”
Không có bất cứ ai hiểu cả. Mà cũng chưa phải lúc nói về việc này nên cũng không cần quá chi tiết.
“Được rồi, bỏ qua phần cơ chế đi. Đằng nào thì, khi những trận động đất này diễn ra dưới đáy biển chúng thường gây ra sóng thần. Nói cách khác, [cơn thịnh nộ của thần Biển] mà ông lão Urup nói không phải là do việc có người xây nhà trên đất của thần mà là việc diễn ra theo chu kì.”
“Cái… vậy nó vẫn diễn ra ngay cả khi không có ai xây nhà trên đó sao?”
Ông lão Urup mở to mắt.
Tôi dò theo đường biển của đất nước này và chỉ ra.
“Ngẫu nhiên là đường bờ biển của nước đi theo hình chữ くvà nơi này là nơi chữ đó bẻ cong. Những nơi như thế này thường hay gặp sóng thần hơn những nơi khác. Lí do thì là…. Quá khó để mọi người có thể hiểu ngay cả khi tôi giải thích nên cứ chấp nhận như vậy đi.”
“Đ,được rồi.”
Có lẽ tốt hơn hết là tôi nên làm mô hình thu nhỏ của đường bờ biển và đổ nước vào đó, và cho họ xem điều gì sẽ diễn ra. Có lẽ họ sẽ hiểu được phần nào, nhưng những việc này cần rất nhiều công sức nên để sau vậy.
“Nhưng nếu nó là một nơi nguy hiểm thì chẳng phải quá mạo hiểm khi xây thị trấn ở đây sao?”
Bị Liecia chỉ ra điều này, tôi ngao ngán.
“Hừmmm--….. Khu vịnh này không đến nỗi tệ so với những nơi khác và nơi đây rõ ràng là nơi gần nhất đến trung tâm đất nước. Tôi đã nghe được rằng chu kì diễn ra trong khoảng thời gian dài, mỗi 100 năm 1 lần, nên tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu thị trấn được xây để đề phòng việc bị sóng thần.”
Rồi khi nhìn Ludwin và bản đồ tôi quyết định sẽ tiếp tục kế hoạch từ giờ.
“Trước hết chúng ta sẽ đắp đê và nâng nền đất lên.”
“Bây giờ sao? Nó sẽ tốn rất nhiều công sức và thời gian.”
“Thuyên chuyển các thổ ma thuật sư. Cho dù nó làm ảnh hưởng đến các dự án khác nhưng cũng không còn cách nào khác.”
“Đã rõ. Nhắc mới nhớ, thần nghe nói ở thủ phủ công tước Walter [Lagoon] có thứ gọi là đê chắn biển, liệu chúng ta có nên xây chúng không?”
“Đê chắn biển à…. Nó sẽ làm hỏng cảnh quan mất. Tôi muốn xây nơi đây thành một thị trấn thương nghiệp nhằm dùng để thu hút khách du lịch và đằng nào nó cũng không thể ngăn được sóng thần.”
“Vậy chúng ta sẽ không xây sao?”
“…. Tôi đoán vậy. Thực sự tôi muốn xây một thị trấn mà không cần nhờ đến bờ đê. Có lẽ nên có hệ thống chống lụt chuyên biệt được xây bởi hội kĩ sư, đi mời họ và hỏi họ xem như thế nào.”
“Vâng. Giờ thì là về phần quy hoạch…”
“Nhờ ông lão Urup chúng ta đã biết được phần nào về sóng thần. Đặt khu dân cư, tài chính và công nghiệp tránh xa chỗ đó, tất nhiên là cả các khu quan trọng như nhà chính phủ nữa.”
“Vậy các khu vực nằm trong vùng đó sẽ không được phát triển sao?”
“Cảng và bến tàu đánh cả thì không còn cách nào khác đúng không? Sử dụng các khu vực còn lại như công viên hải dương.”
“Thần hiểu. Chúng ta sẽ xây chúng đề phòng cho việc chúng có thể bị nhấn chìm.”
“Phải. Và còn ông lão Urup.”
“V-vâng? Chuyện gì ạ?”
“Ta sẽ để ông làm người kể chuyện chính thức của vùng này để truyền bá câu chuyện [Huyền thoại về thần Biển] cho lớp trẻ. Ông sẽ được hưởng các chính sách của chính phủ và được miễn phần thẩm định khả năng, vì vậy hãy truyền bá câu chuyện này và đào tạo lớp kế cận cho việc này tới khi chết mới thôi.”
“Th…thần làm công chức nhà nước sao!?”
“Phải. Cùng với điều [không được xây nhà ở nơi sóng thần với tới], thêm vào [nếu có động đất thì có thể sóng thần sẽ tới] và [nếu sóng thần tới hãy chạy lên chỗ cao]. Không cần lo đến phần về cơn thịnh nộ của thần Biển, cứ làm cho nó dễ truyền tải là được.”
“……….. Thưa rõ! Thần sẽ hết mình vì công việc không chết không thôi!’
“Tốt lắm. Đằng nào thì, về phần đê bao quanh bờ biển…”
Ba người họ không ngừng thảo luận về kế hoạch xây dựng thị trấn.
Bị bỏ rơi bởi tinh thần nhiệt huyết ấy, Liecia và Aisha chỉ biết cười trừ khi nhìn họ.
“Bệ hạ… có vẻ đang rất vui.”
“Chắc hẳn là vậy, rất khác so với lúc anh ấy làm việc để tăng ngân sách.”
“Thần đoán vậy. Có vẻ như thần đã thấy được phần nào sự tươi trẻ của bệ hạ.”
“(Tuổi trẻ à. Vậy là chúng ta đang làm tươi mới đất nước bằng sức trẻ đó à…)”
“Có chuyện gì sao thưa công chúa điện hạ?”
“Nah. Không có gì đâu… bên cạnh đó Aisha.”
“Chuyện gì vậy?”
“Aisha, cô có… thích Soma không?”
“Có! Thần luôn tôn trọng và yêu mến người.”
“… Hiểu rồi. Chúng ta hãy cùng hỗ trợ anh ấy bằng cách của mình để Soma có thể mãi tươi cười như vậy có được không”
“….Vâng!”
Sự thật thì tôi không hề để ý đến cuộc trò chuyện đó.
◇ ◇ ◇
30 năm sau từ sự kiện đó, một trận động đất bất ngờ diễn ra kéo theo sóng thần.
Dù đất đai lấm bùn và tàu thuyền bị quét sạch nhưng thật ngạc nhiên khi có rất ít thương vong. Tất cả mọi người sống ở đây đều đã được nghe kể câu chuyện [Huyền thoại về thần Biển], và khi động đất diễn ra họ đã hành động ngay lập tức và tìm được nơi trú ẩn. Thời gian trôi đi, mỗi lần mảnh đất này bị sóng thần tấn công, cái tên về người kể chuyện đầu tiên, ông lão đáng kính Urup, lại tiếp tục vang danh.
Sau hơn 100 năm nữa, [Bức tượng nhà vua và ông lão] được xây dựng ở công viên hải dương. Nó miêu tả về cảnh trước khi thị trấn được xây dựng, khi một ông lão mạo hiểm mạng sống để trò chuyện trực tiếp với nhà vua cho việc chuẩn bị đối phó với sóng thần, và vị vua thông thái đã chấp nhận đề nghị của ông lão. Nếu hai người họ mà nghe được câu chuyện này chắc hẳn họ sẽ cười gượng và nói [phóng đại quá mức rồi]. Không biết khuôn mặt Urup, người kể chuyện, sẽ như thế nào sau khi yên nghĩ dưới nấm mồ khi được vinh danh thành [huyền thoại về ông lão] và câu chuyện của mình vẫn tiếp tục được kể cho thế hệ tương lai.