Chương 19: Rome được sinh ra trên tiếng búa rền (1)

Trong lâu đài Parnam, phòng thiết triều.

Một đám đông đang quỳ ở nơi trước đây vốn dùng để triệu hồi anh hùng và cũng là là nơi diễn ra cuộc tuyển mộ nhân tài. Họ là các quan chức quản lí tài chính. Tất cả đều trông kiệt sức. Hai gò má trũng sâu, đôi mắt thâm quầng, nụ cười nhợt nhạt, thậm chí một vài trong số họ trông như có thể đổ gục bất cứ lúc nào. Mặc dù vậy nhưng tất cả bọn họ đều có ánh mắt tươi sáng, ánh mắt của những chiến binh đã sống sót qua trận chiến.

Họ đều đã vượt qua được nỗi khó khăn của hiện tại. Khi ngôi vương đổi chủ và cuộc cải cách nền tài chính trên bờ vực phá sản bắt đầu, họ đều làm việc quần quật dưới triều vua mới. Những quan chức lợi dụng tình hình để làm đầy túi riêng đều đã bị loại bỏ, chỉ còn lại những con người chính trực, họ làm việc điên cuồng đến quên cả ngủ. Vài người trong số họ thống kê đống tài liệu ngày qua ngày, một số khác lại dành cả ngày trên lưng ngựa đi khắp nơi kiểm tra xem ngân sách đã được tiêu đúng cách hay chưa.

Họ chỉ về nhà để ngủ và nghỉ ngơi, thậm chí có một số người không về nhà mà chỉ chợp mắt tại cung điện, và khi tỉnh dậy là bắt tay ngay vào công việc. Có những người đã có gia đình ở nhà. Có những người đã có con. Có những người thậm chí mới cưới. Thời gian đó họ đã không thể dành cho gia đình…. Họ bỏ người thân qua một bên và tiếp tục công việc của mình. Họ quay lưng lại với người vợ của mình, những người không hài lòng vì họ đã đặt công việc lên trên gia đình. Họ quay lưng lại với những đứa con của mình, để nó cô đơn vì họ không thể chơi với chúng. Họ quay lưng lại với cô vợ mới cưới thực lòng lo lắng cho họ. Đó là thời gian mà họ chỉ quan tâm đến công việc của mình.

Nghiêm túc làm việc để cứu đất nước này khỏi bờ vực sụp đổ.

Nghiêm túc để bảo vệ những người họ thương yêu trên đất nước này.

Hiện tại, tôi đang ngồi trên ngai vàng, ngự trị tất cả bọn họ. Khuôn mặt của tôi cũng không khá hơn họ là mấy. Không như họ, tôi có thể xoay vòng ý thức của mình nghỉ theo lượt, nhưng ngay cả vậy thì khối lượng công việc gấp 5 lần người thường của tôi nó làm cho tôi cảm thấy linh hồn mình như bị rút cạn vậy, chưa kể đến sự mệt mỏi của cơ thể nữa. Tôi gần như không có đến một lần nghỉ ngơi đúng nghĩa kể từ cuộc hẹn hò ở thủ đô Parnam.

“Mọi người, khuôn mặt mọi người có vẻ thật tươi tốt nhỉ.”

Tôi đứng dậy, từ tốn điểm danh danh từng người trong số họ. Rồi tôi bước xuống phía họ và đặt tay lên người đàn ông gầy gò.

“Biểu cảm tốt đấy, như ma cà rồng với đôi mắt trống rỗng vậy.”

“………”

“Tôi biết mọi người đều đã rút ngắn giờ nghỉ của mình, tôi biết mọi người chiến đấu với những con số ngày qua ngày, tôi biết mọi người đều nhún vai bỏ qua người mình yêu thương để đến lâu đài này những ngày qua. Tất cả mọi người ở đây đều xứng đáng là báu vật của quốc gia này! Hãy tự hào đi nào! Với mỗi phần công sức mọi người bỏ ra, rất nhiều người trên đất nước này đã được cứu sống!”

“UOOOOOOOOOOOOOOOOHHHHHHH!!!!!!!!!”

Những người gầy gò nhợt nhạt này đều vốn là những người hướng nội, họ đều giơ tay và hò reo như những chiến binh rồi đều đứng dậy cùng một lúc. Họ giơ nắm đấm của mình lên trời và hô vang “Vua Soma! Vua Soma”. Tôi đợi khi đám đông dịu xuống và tiếp tục bài phát biểu của mình.

“Chúng ta có thể giữ được ngân sách đều nhờ vào nỗ lực của mọi người. Giờ thì dự án [Veneti Nova] đã có thể thực sự bắt đầu. Giải quyết tiệt để vấn đề lương thực mới chỉ là bước đầu của kế hoạch này. Tất cả là nhờ mọi người đã làm tròn bổn phận của mình, phục hồi lại nền kinh tế eo hẹp, và gây quỹ trở lại! Thay mặt tất cả mọi người dân, tôi gửi lời cám ơn tới tất cả mọi người!”

“Đức vua Soma!” “Đức vua Soma!”

“Mọi người đã làm việc không màng trả ơn cho đất nước này! Dù đó không phải là những công việc sẽ ghi danh vào sử sách. Nhưng dù vậy, mọi người đã cứu được nhiều người hơn cả một anh hùng chiến thắng trên chiến trường. Vì vậy, tôi, Soma Kazuya, sẽ luôn nhớ đến công lao của mọi người! Những vị anh hùng vô danh!”

“Đức vua Soma vạn tuế!”

“Đức vua Soma vạn tuế, vì Elfrieden!”

“Mọi người đều đã làm rất tốt, tất cả sẽ được ban thưởng. Tôi sẽ cho mọi người năm ngày nghỉ kể từ ngày mai! Hãy quay về với gia đình, nghỉ xả hơi và lấy lại sức khỏe!”

“UUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOHHHHHH!!!!”

Đây là tiếng hò reo lớn nhất ngày hôm nay. Tôi hiểu cảm giác đó. Họ nhất định cần được nghỉ ngơi. Xin lỗi vì đã lạm dụng công sức mọi người.

“Thông thường tôi sẽ ban bổng lộc cho mọi người, nhưng làm vậy sẽ khiến số tiền mọi người vất vả kiếm được thành công cốc. Tôi chân thành xin lỗi”

“………..”

“Đổi lại, tôi sẽ bàn bạc với ngài thủ tướng và sẽ cho phép mọi người có thể lấy bất kì một chai rượu thượng hạng nào từ hầm rượu trong lâu đài! Nâng li chúc mừng hay bán lấy tiền! Hãy làm bất cứ điều gì mọi người thích!”

“UUOOOOOOOOOOOOHHHH! Đức vua Soma! Đức vua Soma!”

Tôi mỉm cười hài lòng khi thấy các quan chức bùng nổ trong niềm vui. Tuy nhiên, chỉ có Liecia người đang chứng kiến cảnh tượng này bên cạnh tôi thì…

“…….”

….. Phát hoảng với cảnh tượng này.

◇ ◇ ◇

“Soma… anh chắc hẳn phải mệt rồi”

“Đúng vậy.”

Sau khi quay về văn phòng chính phủ, Liecia đang trầm tư nói với tôi. À phải, mà…. áp lực công việc như vậy là việc đáng bàn. Nghĩ lại thì tôi chỉ có thể vượt qua điều đó bằng cách này hay cách khác.

“Tôi đã làm việc ngày đêm rồi. Có lẽ tôi sắp thăng vì thiếu ngủ mất.”

Tôi trả lời, ngả lưng xuống chiếc giường đặt ở góc văn phòng như mọi lần. Hakuya vẫn hay nói “Tuy không cần quá xa hoa nhưng làm ơn hãy kiếm một phòng cho riêng mình. Thật là kì quặc khi bộ mặt của đất nước lại ngủ ở phòng làm việc.” cho đến khi bỏ cuộc không thèm nhắc nữa, nhưng tôi vẫn không muốn từ bỏ sự tiện lợi của việc ngủ tại văn phòng khi mà có thể làm việc ngay khi dậy, nên tôi vẫn để vậy. Có lẽ tôi vẫn sẽ ngủ tại đây ít nhất cho đến khi tình hình dịu đi đôi chút.

Liecia ngồi xuống giường ngay cạnh chỗ tôi đang nằm. Vòng ba nuột nà của cô ấy xuất hiện ngay trước mặt làm tôi vô thức quay mặt đi. Liecia đang mặc quân phục giống như trong [Rose of Versailles] (cộng thêm cái quần lót vừa khít nữa), nên tôi có thể thấy rõ những đường cong trên vòng eo cô ấy. Điều đó làm tôi nhớ ra rằng, dù là một ‘công chúa’, tôi vẫn chưa bao giờ thấy cô ấy mặc váy. Thực tế thì có lẽ là do tôi lên ngôi nên cô ấy bị mất đi địa vị của mình nên cô ấy không có dịp làm vậy.

“Anh đã để ý thức của mình thay nhau nghỉ ngơi đúng không?”

“Ể, à… chắc vậy. Nhưng tôi có thể kiếm được thêm dù chỉ là chút ít ngân sách cho dự án lớn này nên tôi đã để ý thức của mình làm việc hết công suất.”

Khi tôi nói vậy, Liecia thở dài.

“Tôi biết anh làm việc chăm chỉ, nhưng làm ơn đừng khiến tôi lo lắng.”

“Cô lo cho tôi sao?”

“Tất nhiên là lo rồi. Không ai có thể thay thế anh cả.”

“Nếu đến mức đó thì… cô chỉ việc triệu hồi thêm một anh hùng khác nữa thôi đúng không?”

“Đồ ngốc! Đừng nói những điều như vậy nữa nếu không tôi sẽ tát anh đấy.”

Tôi bất giác quay mặt lại về phía Liecia. Khi nhìn thấy cô ấy tôi có thể thấy cô ấy đang giận thực sự.

“Nếu chúng tôi triệu hồi thêm một anh hùng khác, người đó sẽ không phải là Soma. Tôi muốn Soma cơ.”

“Được rồi…”

“Nhớ lấy điều này. Tôi muốn Soma trở thành vua. Tôi không muốn ai khác làm vậy. Nếu cha tôi bảo muốn lấy lại ngai vàng tôi sẽ chiến đấu với ông ấy vì anh.”

Cô ấy vừa nói một điều tuyệt vời với giọng nghiêm túc đến mức tôi chỉ có thể gật đầu. Tôi có cảm giác… như nhìn thấy hình ảnh một người mẹ đang bảo vệ con mình trong cô ấy khi nói với tôi như vậy. Có vẻ cô ấy sẽ là một cô vợ tốt. Thực tế thì tôi là một ứng cử viên làm phò mã của cô ấy nhưng chúng tôi chưa thực sự kết hôn. Hiện giờ, Liecia có vẻ hài lòng với phản ứng của tôi.

“Vậy? Anh vừa nói gì đó về ngân sách…. Anh định dùng vào việc gì thế?”

“À, tôi đang nghĩ sẽ xây một thị trấn.”

“Thị trấn?”

Tôi bảo Liecia lấy cho mình một tấm bản đồ từ bàn làm việc và chỉ vào điểmく đại diện cho lãnh thổ đất nước.

“Tôi sẽ xây một thị trấn vùng vịnh ở đây. Trong lúc đó, tôi cũng sẽ tiến hành xây đường. Nếu tôi có thể duy trì đường vận tải từ cảng này đến tất cả mọi nơi, tôi có thể kiểm soát cả giao thông hàng hải và đường bộ. Điều này sẽ giúp lưu thông hàng hóa tốt hơn. Thực sự thì tôi vẫn không hiểu sao trước đây họ không chọn vị trí đắc địa như thế này. Nếu nơi đó yên bình hơn thì tôi thậm chí còn muốn đặt thủ đô ở đó nữa.”

“Nếu nó yên bình hơn?”

“Các thành phố cảng luôn là nơi dễ bị pháo kích nhất đúng không?”

“À….”

Việc dời thủ đô thì cũng phải đợi khi tình hình yên ổn hơn hiện tại. Mà dù sao thì phía đông bắc của vùng này cũng là một thành phố cảng khác của một trong Tam Công Tước, thành phố cảng của chỉ huy hải quân Ecksel Walter, [thành phố Lagoon]. Hiện giờ đó là hải cảng lớn nhất đất nước này nhưng đồng thời cũng là căn cứ hải quân với các quân cảng. Điều này tạo nên sự mất cân bằng khi mà một hải cảng vừa để giao thương với thế giới lại cùng chung với một căn cứ hải quân nơi mang những bí mật quân sự của đất nước. Giao thương cũng bị ngừng nếu nơi đây xảy ra trường hợp khẩn cấp.

Về điều đó, xây thêm một trị trấn mới với hải cảng riêng là một vấn đề cấp bách.

“Thị trấn vùng vịnh này sẽ là trái tim của cả nước, và các đường giao thông sẽ là mạch máu. Nếu lưu thông thuận lợi thì nếu phía bắc thiếu hụt lương thực, ta có thể vận chuyển hàng hóa từ phía nam lên nếu dư thừa. Cô có hiểu điều đó có ý nghĩa gì không?”

“Ưmmm… anh sẽ đầu cơ bằng cách mua hàng khi giá hạ do cung vượt cầu và bán lại khi giá tăng cao khi nhu cầu tăng?”

“Liecia, cô là ai thế, thương nhân sao?”

“Tôi nhầm ở đâu à?”

“Tại sao cô lại kiếm tiền từ những người mà lẽ ra ta phải làm giàu cho họ….”

Nếu nó là [Taikou Risshiden] hay là ngoại thương thì điều này có lẽ đúng.

Tuy nhiên ở đây chúng ta đang buôn bán trong nước, chúng ta cần nghĩ như một đất nước hơn là cá nhân.

“Phải, chắc hẳn ban đầu sẽ có những thương nhân làm vậy, nhưng cuối cùng thì khan hiếm hàng hóa sẽ giảm, cán cân giữa cung và cầu được phục hồi, và giá cả cao sẽ hạ dần. Bằng cách này, mặt bằng giá chung sẽ được đồng bộ khắp đất nước, có nghĩa là…”

“Người dân có thể mua những thứ mà trước đây quá đắt đúng không?”

Tôi gật đầu, hài lòng với câu trả lời của Liecia.

“Hiện tại, thứ có nhu cầu cao nhất ở đất nước này là thực phẩm. Việc cấp bách cần làm là duy trì đường lưu thông để đảm bảo nguồn cung ổn định cho nó. Thêm vào đó, hơn một nửa biên giới quốc gia giáp biển. Chúng ta còn có các sản phẩm phong phú từ biển. Nếu chúng ta có thể vận chuyển số hàng đó vào nội địa thì có thể giải quyết nạn thiếu lương thực ngay lập tức.”

“Ngay cả bây giờ chúng ta vẫn có thể lấy đồ khô hoặc ướp muối không phải sao?”

“Vậy cô muốn ăn đồ khô và đồ ướp muối suốt cả ngày sao? Nếu là tôi sẽ không chịu nổi.”

“Thì… tôi hiểu rồi.”

Cá thu khô hay nhưng món khác cũng ngon nhưng tôi không nghĩ có thể ăn chúng suốt. Bởi vì đồ ướp muối (muối có tính sát khuẩn) không thể thay đổi hương vị ngay cả khi bạn đã chán ngấy nó. Ngay từ đầu, không có nhiều cách để bảo quản các loại cá ‘dễ hỏng’ ngoài việc phơi khô. Đó là điều quan trọng tại sao cần phải vận chuyển cá tươi vào đất liền càng sớm càng tốt.

“Và đó lí do tại sao cần mạng lưới giao thông đúng không?”

“Đúng vậy… giờ thì…”

Tôi xoay người lại để ngủ và nhắm mắt lại.

“Cô hãy ngủ một chút đi. Chúng ta sẽ cùng đến thị trấn mà tôi định xây dựng khi tỉnh dậy. Ludwin đã đi trước để làm việc rồi…. Đến thăm anh ta nữa…”

“Được rồi. Chúc ngủ ngon Soma”

“Ừm, chúc ng….!?”Genjitsushugisha%25252Bno%25252BOukokukaizouki%25252B-%25252BVol%25252B1%25252B%2525252811%25252529.png

Tôi cảm thấy có gì đó ấm áp và mềm mại trên má. Khi tôi mở mắt ngạc nhiên tôi chỉ nhìn thấy Liecia đang chạy ra khỏi phòng. A… vậy đây là nụ hôn chúc ngủ ngon… tôi đoán vậy. Tôi đoán rằng điều này không có gì là lạ ở các nước phương tây. Chẳng còn cách nào khác đúng không. Tim tôi bắt đầu đập liên hồi vì tôi không thường hay thân mật với phụ nữ cho lắm, chắc hẳn đây là giới hạn của việc miễn nhiễm với phụ nữ. Nó không có gì đặc biệt cả. Ngay cả Liecia chắc cũng sẽ hay làm vậy. Không có ý gì sâu xa đâu. Có lẽ vậy. Chắc vậy.

……….

Có lẽ tôi không nên nói là cuối cùng tôi không thể chợp mắt được một chút nào.