Chương 5: Chương 5

“Ân……” Đầu đau quá.

Nguyên Tiêu nhanh mở mi, cảm thấy đầu mình giống như bị người ta đánh, vừa đau lại choáng váng, làm cho nàng thống khổ than nhẹ, thân thể nhịn không được khẽ nhúc nhích.

Vừa mới cử động thì miệng nhỏ nhắn không nhịn được rên lên

Ông trời! Như thế nào mới nhúc nhích một chút, xương cốt toàn thân liền triền đến một trận đau toan, hơn nữa thân thể mềm nhũn, sử dụng không ra một tia khí lực! Đây là có chuyện gì?

Mở to đôi mắt, Nguyên Tiêu mờ miệt ngẫm, không hiểu chính mình như thế nào lại cảm thấy mệt mỏi quá, mệt đến lười biếng, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện cử động.

Trợn to đôi mắt, nhìn lấy nam nhân trước mặt.

Nàng sửng sốt một chút, còn chưa làm rõ tình hình trước mặt, thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu bay xuống.

“Ngươi tỉnh nha!”

Thanh âm kia, làm cho Nguyên Tiêu cảm thấy lạnh cả người, chậm rãi nâng mâu, hé ra trêu tức tuấn nhan, lập tức rọi vào mi mắt.

“Ngươi, ngươi……” Nàng lắp bắp nói không ra lời.

“Đã qua giờ ngọ, ta còn suy nghĩ ngươi muốn ngủ tới khi nào, mệt sao?” Khóe miệng gợi lên một tia tà nịnh, Hạ Ngự Đường miễn cưỡng thưởng thức biểu tình kinh ngạc của nàng.

Nguyên Tiêu hoàn toàn nói không ra lời, chỉ có thể chỉ ngây ngốc nhìn hắn, đầu đau nhanh chóng nhớ lại……

Nàng nhớ rõ nàng cải trang thành Trần Tích Hương, còn uống rượu, sau một hồi mạc danh kỳ diệu mộng xuân, mà nhân vật chính trong giấc mộng kia chính là…..

“Không có khả năng!” nàng không dám nhận chuyện thật tàn khốc này “Nhất định là mộng, nhất định phải! Ta nhất định còn nằm mơ……”

Nàng không tin sự thật trước mặt, chạy nhanh tới gường, nhắm mắt lại “Ngủ đi! Ngủ đi! Sau khi mở mắt, hết thảy sẽ biến mất” Nói xong, nàng chậm rãi mở mắt ra.

Nhưng cái khuôn mặt tuấn mị đáng giận kia vẫn xuất hiện ở trước mắt, thanh âm của nàng bắt đầu phát run “Này, này nhất định là ảo giác……” Nàng không tin! Nàng không tin!

Hạ Ngự Đường hảo tâm tưởng giúp nàng chứng thật, bàn tay to cầm một cái miên nhũ, hơi hơi sử lực nhẹ nhàng xoa xoa

“Nguyên Tiêu, có cảm giác sao?”

Có! Chết tiệt có, cho nên……

“Hạ, Hạ Ngự Đường……” Trừng mắt hắn, Nguyên Tiêu tâm lạnh. “Này không phải mộng, không phải ảo giác, ngươi, ngươi……”

“Như thế nào?” bàn tay tiếp tục thưởng thức nơi no đủ, hắn chờ mong phản ứng của nàng.

“Chết tiệt! Ngươi đừng chạm vào ta!” như thế nào lại hư nhuyễn, lửa giận làm cho Nguyên Tiêu có khí lực, dùng sức hất bỏ đi đôi tay của hắn, nàng tức giận nhảy xuống giường.

Vừa đứng thẳng, nàng thiếu chút nữa sảy chân, lập tức ngã xuống.

Nàng cắn răng một cái, miễn cưỡng đứng, nơi riêng tư đau đớn chậm rãi chảy ra hỗn hợp bạch hoa dịch, theo đùi đi xuống.

Cảm giác khốn đốn làm cho nàng vừa tức lại quẫn, hận không thể giết chết nam nhân trước mắt.

“Ngươi, ngươi……” Ngón tay chỉ vào hỗn trướng trên giường, nàng tức giận đến nói không ra lời.

Hạ Ngự Đường ưu nhàn nằm nghiêng trên gường, một tay chóng trước sườn mặt, ánh mắt nóng rực nhẹ nhàng đảo qua thân thể mềm mại xinh đẹp mê người của nàng.

Da thịt tuyết trắng sớm lộ ra, lưu lại dấu vết của hắn, chất lỏng theo đùi chảy xuống, càng làm cho cả người hắn nóng lên, dục vọng vừa chôn vùi, lại khởi lên.

Ánh mắt của Hạ Ngự Đường làm cho cả người Nguyên Tiêu run lên, đôi mắt ngắm đến nóng thiết vừa cứng lại khởi lên, trong óc không tự chủ lại hiện lên giấc mộng xuân của ngày hôm qua ──

Hắn lại một lần tiến vào cơ thể nàng, mà nàng khóc hô, dâm dãng khát cầu hắn tiến vào…

Khuôn mặt nhỏ nhắn vì hồi tưởng lại hình ảnh kia mà nóng lên, mà ánh mắt của hắn như là khát cầu xâm lượt hết thảy, làm cho nàng hốt hoảng, gấp đến độ rống to: “Chết tiệt! Ngươi lại nhìn ta, liền đào tròng mắt của ngươi ra”

Nàng vội vàng nhặt quần áo lên, che khuất chính mình, đỏ mặt, tức giận trừng mắt hắn

“Phân biệt sao?” Hạ Ngự Đường nhẹ nhàng nhíu mày, bất đồng (Khác) với sự phẫn nộ của cho Nguyên Tiêu, hắn giống như con mèo ăn vụng, cười đến đắc ý

“Dù sao, toàn thân cao thấp của ngươi, ta làm sao không chạm qua, hơn nữa ngươi thực hưởng thụ, đúng hay không? Vẫn khóc cầu ta tiến vào tiểu huyệt đầm nước của ngươi..”

“Câm miệng!” lời nói dâm đãng làm cho Nguyên Tiêu tức giận tới thét chói tai, đầu óc cố tình không chịu thua kém, bởi vì lời nói của hắn, không ngừng hồi tưởng lại hết thảy mọi việc của ngày hôm qua.

Đáng chết! Nàng tức giận đến dậm chân, hung tợn trừng mắt hắn.

“Ngươi cùng Hoa Hỉ Nhi đang tính kế ta đúng hay không?” nàng cũng biết chính mình bị thiết kế, ngây ngốc bước vào cạm bẫy của huynh muội hồ ly.

Nàng là ngu ngốc, biết rõ Hoa Hỉ Nhi là muội muội của họ Hạ, thế nhưng còn dễ dàng tin tưởng mưu kế của Hoa Hỉ Nhi, họ đều là người một nhà, Hoa Hỉ Nhi đương nhiên là đứng ở bên Hạ Ngự Đường, làm sao có thể tốt bụng giúp nàng?

Chỉ có nàng ngu ngốc, thế nhưng lại ngây ngốc bước chân vào!

“Ân hừ.” Hạ Ngự Đường cũng không phủ nhận, mâu quang thâm trầm nhìn nàng, khuôn mặt anh tuấn không biểu lộ ra chút sắc thái, làm cho người ta không thể hiểu rõ suy nghĩ của hắn.

Thừa nhận của hắn, làm cho Nguyên Tiêu tức giận đến phát run cả người.

Sớm biết hắn ti bỉ, cũng không nghĩ đến hắn lại dùng chiêu này hãm hại nàng, sự trong sạch của nàng đối với hắn có chỗ gì tốt?

Cho dù hai người không đúng, thì bàn lại, hắn không nên lấy sự trong sạch của nàng để chơi đùa, thủ đoạn ti bỉ như vậy, làm cho Nguyên Tiêu tức giận đến hốc mắt đỏ lên.

“Vì sao?” Cắn môi, nàng phẫn hận trừng mắt hắn. “Vì sao muốn như vậy thiết kế ta?”

Thiết kế như vậy, là để ngoạn đùa nàng sao?

Hạ Ngự Đường mâu quang thâm thúy nhíu lại, thấp giọng nói: “Nếu ta nói, bởi vì ta yêu ngươi?” Con ngươi đen chậm rãi nâng lên, chớp cũng không chớp nhìn nàng.

Mâu quang kia làm cho nàng tâm phát run, bối rối không hiểu đứng lên, vội vàng bỏ qua một bên mắt, phẫn nộ gào thét: “Ngươi đi chết đi!” Nàng tức giận, cầm lấy bàn ngọc hồ trên bàn hướng hắn mà quăng.

“Ngươi cho là loại này chuyện ma quỷ này ta sẽ tin tưởng sao?” hắn cho rằng nàng ngu ngốc sao, lấy loại chuyện ra để ngụy biện?

Hạ Ngự Đường vội nghiêng người tránh né, ngọc hồ đụng tới tường mà vỡ vụn, một mảnh vụn vừa vặn xẹt qua trước ngực, tạo nên một vết tơ máu.

Mặt hắn không chút thay đổi, chính là dùng đôi ngươi đen, trầm tĩnh nhìn nàng, còn mâu quang kia lại làm cho nàng mím môi cánh hoa.

Vết máu thực chói mắt, ngực hắn bị thương, làm nàng cảm thấy áy náy, nhưng lại vì cảm thấy áy náy trong lòng mà tức giận!

Người sai rõ ràng là hắn, nàng có cái gì mà áy náy?

Mà hắn, vì sao muốn dùng cái loại này ánh mắt nhìn nàng? Làm cho nàng rất hoảng, rất loạn.

“Hạ Ngự Đường, ta hận ngươi chết đi được, đời này, ngươi đừng có xuất hiện ở trước mặt ta!” Nguyên Tiêu rống lên, không dám đối mặt với ánh mắt của hắn, bối rối mặc quần áo, nhanh chóng tông cửa, xông ra.

Nhìn thân ảnh nàng rời đi, Hạ Ngự Đường chậm rãi hạ mâu, đệm giường lưu lại một cọng tóc đen dài, hắn vươn tay nhặt lấy, đem tóc dài quấn lấy ngón tay, gắt gao cuốn lấy.

Thật lâu sau, mới nặng nề mở miệng. “Đáng tiếc, đời này, ngươi cùng ta không thể tách ra”

Nếu ta nói, bởi vì ta yêu ngươi?

“Họ Hạ! Ngươi nghĩ rằng ta ngu ngốc sao? Ta mới không bị ngươi lừa? Loại chuyện ma quỷ này ai sẽ tin!”

Nguyên Tiêu căm giận gầm nhẹ, tay nắm chặt bàn tính, đem bàn tính trước mặt biến thành hai nửa, hạt châu trên bàn tính, liền thi nhau đổ xuống mặt đất.

Đôi mắt đẹp hung hung tợn trừng mắt nhìn bàn tính bị cắt thành hai nửa, giận hỗn đảng Hạ Ngự Đường, cũng giận chính mình.

Rõ ràng không tin lời nói của hắn, nhưng là tâm vẫn luôn nghĩ, đầu vẫn mơ hồ vang lên câu nói kia, muốn gạt bỏ cũng gạt không được.

Liền ngay cả trong mộng, nàng cũng vẫn mơ thấy hắn.

Trong mộng, nàng thành thê của hắn, hắn đối với nàng cười đến rất ôn nhu, luôn luôn ở bên tại nàng nói lên những lời ngọt ngào

Trong mộng nàng, cười đến hảo ngọt, nằm trong lòng hắn, đối hắn nói……

Nói cái gì, nàng không biết, bởi vì nàng bừng tỉnh, tim thật sự đập rất mau, hai má cũng không hiểu mà nóng lên, rõ ràng là mộng, lại rõ ràng tự tưởng là chân thật.

Đó là ác mộng, ác mộng đáng sợ, nhưng là vì sao khi tỉnh lại, trong lòng đã cảm thấy có một chút mất mát?

Nàng không hiểu, rõ ràng chán ghét hắn, hơn nữa hắn còn ti bỉ thiết kế nàng, làm cho nàng càng hận hắn, nhưng là vì sao vẫn nghĩ về hắn?

Dĩ vãng, hai người cơ hồ mỗi ngày đụng tới mặt, tan rã trong không vui. Mà lần này, cả ba ngàynay vẫn không thấy mặt hắn?

Vân Hương khách sạn của nàng vẫn như cũ, mỗi ngày luôn mở cửa, đối diện với việc làm ăn thịnh vượng của Long Đằng tửu lâu, chính là không hề thấy hắn đến tuần tra như mỗi ngày/

Ngày đầu tiên, nàng giận điên rồi, thề không bao giờ muốn xem hắn đến hay chưa, vẫn luôn trụ lại trong táo phòng, làm đồ ăn, như thế nào cũng không ra tháo phòng nửa bước.

Ngày hôm sau, nàng ngẫu nhiên bưng thức ăn đi ra, luôn không tự chủ được nâng mâu ngắm hướng đối diện, nhưng lại không thấy được bóng dáng của hắn.

Ngày thứ ba, nàng đi ra càng thường xuyên, cố ý, hoặc vô tình nghe những khách nhân nói chuyện, xem có hay không nhắc tới tin tức của hắn, thuận tiện ngắm hắn có hay không đến tửu lâu. Nhưng hắn giống như bốc hơi ra khỏi thế giới này vậy, nàng vẫn không sao nhìn thấy mặt hắn.

Mà hôm nay chính là ngày thứ tư, nàng rõ ràng đứng tại bàn tính sổ sách, lại không yên lòng, vẫn luôn chú ý đến đối diện, nhưng vẫn không thấy được xe ngựa của Hạ gia.

Là như thế nào? Hắn biến mất là tốt nhất, không cần xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng nên thấy cao hứng mới phải, nhưng sao lại cảm thấy đứng ngồi không yên, tâm càng buồn.

Một bụng hỏa, chính là không biết nên phát tiết như thế nào, đáng giận!

Đều là lỗi của Hạ Ngự Đường, đều là hắn, hại nàng trở nên quái như vậy!

Bộ mặt Nguyên Tiêu dữ tợn trừng mắt nhìn bàn tính, bộ dáng đáng sợ, làm cho người phụ cận hoàn toàn không dám tới gần, cúi thấp đầu, nói nhỏ.

“Lão, lão bản, ngươi tâm tình không tốt a? Ai chọc ngươi tức giận?” Tiểu hầu đánh bạo, sợ hãi hỏi

“Ai nói tâm tình của ta không tốt?” Nguyên Tiêu hung tợn trừng mắt nhìn, bộ dáng dữ tợn làm cho người ta kinh hồn khiếp đảm.

Tiểu hầu không có can đảm kinh suyễn một tiếng, quanh co mở miệng nói “Nhưng là bàn tính bị ngươi bẻ gẫy……” Hắn chỉ vào chuyện thật rõ ràng

Mấy ngày nay, lão bản giống như là ăn phải hỏa dược, mỗi ngày đều hé ra mặt thối không thể thối hơn, tính tình đương nhiên càng không cần nói, chỉ cần chạm vào sẽ bị sứt đầu mẻ trán.

Ngay từ đầu, bọn họ còn không biết nguyên nhân ra sao, nhưng là hôm nay……

Tiểu hầu sợ hãi dò xét đám người xem diễn phía sau một cái, mọi người liền hướng hắn nháy mắt, muốn hắn mau hỏi, căn bản là không có người muốn ra mặt cứu hắn.

Ô…… Hắn thật đáng thương.

“Bàn tính?” Trừng mắt nhìn bàn tính bị cắt thành hai nửa, Nguyên Tiêu nhíu nhíu mày.

“Khi nào bị gãy?” Nàng như thế nào không ấn tượng?

“Vừa mới.” Tiểu hầu nhỏ giọng trả lời, nuốt nuốt nước miếng, nhìn lại ánh mắt của mọi người, sợ hãi mở miệng “Lão bản, ngươi có phải hay không là vì Hạ thiếu gia sinh khí?”

“A?” Nguyên Tiêu liền để ý, mới phát hiện tình hình quỷ dị hiện tại.

Toàn bộ tầm mắt tò mò của mọi người trong này đều hướng tới nàng, nhưng khi nàng dùng mắt chống lại, toàn bộ làm như không có việc gì, uống rượu nói chuyện phiếm.

Nàng ngắm tới tiểu hầu, gặp bộ dáng tiểu hầu muốn nói rồi lại thôi, mắt mở to ra “Xảy ra chuyện gì? Như thế nào mà biểu tình của các người kỳ quái tới vậy?”

“Ách…… Không, không có việc gì nha!” Tiểu hầu ha ha cười, ánh mắt lóe ra, bộ dạng chột dạ, lại càng khả nghi.

“Phải không?” Nguyên Tiêu không thế nào tin, lại liếc nhìn mọi người trong quán, gặp toàn bộ ánh mắt của mọi người đều lảng tránh tầm mắt của nàng, càng cảm thấy khả nghi!

Không, nàng ngắm đến trên tay của những vị khách nhân, đều hé ra trang giấy màu vàng, nhịn không được, nàng nhíu mày

“Gần đây, nữ nhân họ viên lại đào ra tin tức bát quái nào?”

Tấm giấy màu vàng kia, chỉ cần là người của Hoan Hỉ thành là không ai không nhận biết, tin tức bát quái gì cũng có, lớn thì có hoàng thất quý tộc, nhỏ thì có thương buôn, tin tức bát quái gì cũng viết ra được, trở thành đại tiêu khiển cho người trong thành.

“Ách…… Lão bản ngươi tốt nhất không nên nhìn……” Nói vừa ra, tiểu hầu vội che miệng mình lại.

Bộ dáng khẩn trương của tiểu hầu làm cho Nguyên Tiêu nhíu mày, liền ngay cả khách nhân cũng phản ứng rất kỳ quái, mỗi người đều chột dạ không dám nhìn nàng.

“Ách…… Chưởng quầy, tính tiền! Tính tiền!” Nhanh chóng, toàn bộ khách nhân đều đứng dậy, vội vã muốn tính tiền, chạy trốn.

“Đợi chút, đem giấy lấy lại đây.” Nâng cao mi, Nguyên tiêu đưa tay hướng một khách muốn lấy tờ giấy trên tay .

“Ách……” tên khách nhân bị chỉ có vẻ mặt do dự, lại sợ mình đánh không lại Nguyên Tiêu, mau chóng trao cho nàng tờ giấy.

Nguyên Tiêu cầm lấy, nhanh chóng nhìn một lần, càng xem mắt nàng càng mở to.

“Này, đây là cái gì?” Nàng rống giận, tay cầm lấy trang giấy, không ngừng phát run “Căn cứ người bị hại Hạ người nào đó trần thuật, mỗ khách sạn, lão bản nương bị say, bá vương cứng rắn thượng cung, không để ý thư sinh ôn nhược phản kháng, sau một ngày một đêm, đùa bỡn thể xác và tinh thần, sau không chịu phụ trách…”

Mặt sau….Nàng không đọc nổi nữa.

Nàng tức giận đến phát run, tay dùng sức xé trang giấy thành từng mảnh nhỏ “Viên, nhật, sơ!”

♦♦♦

“Viên Nhật Sơ, ngươi đáng chết bát quái nữ, lăn ra đây cho ta!”

Lửa giận Nguyên Tiêu hôi hổi sát lên ‘thư tứ’, dùng sức vỗ cái bàn, đối với một gã kiều nhỏ cô nương tức giận rống to.

“Viên Nhật Nhi, tỷ tỷ ngươi đâu? Nàng không lăn ra đây, ta sẽ đốt sạch gian ‘thư tứ’ này”

Viên Nhật Nhi sợ hãi lui thân mình, thanh âm giống như sắp khóc trả lời “Nguyên Nguyên Tiêu tỉ, ngươi tha mạng a! Kia, kia, tin tức bát quái kia, không phải ta viết nha!”

“Vô nghĩa! Nếu ngươi viết, ngươi nghĩ đến ngươi còn có mệnh đứng tại đây nghe ta nói chuyện sao? Viên Nhật Sơ nhân đâu?” Nguyên Tiêu tức giận gào thét.

Biết mình thoát khỏi đại nạn, Viên Nhật Nhi nhẹ nhàng thở ra, lắp băp` nói “Tỉ, tỷ tỷ nói, hết thảy cũng không liên quan đến nàng ấy, nàng ấy là chiếu theo ý tứ của Hạ người nào đó mà viết, nếu Nguyên Tiêu tỉ có gì bất mãn, thỉnh đi tìm Hạ người nào đó”

“Hạ người nào đó?” Nguyên Tiêu cắn nhanh hàm răng, âm u nhớ kỹ ba chữ này.

Hỗn đản, Hạ Ngự Đường kia, hắn rốt cuộc là muốn như thế nào?

Nàng nắm chặt quyền, trừng mắt nhìn Viên Nhật Nhi một cái. “Nói cho Viên Nhật Sơ, đừng tưởng rằng phủi sạch quan hệ, ta sẽ dễ dàng buông tha nàng!” Nói xong, nàng nhanh chóng hướng Hạ phủ mà đi.

Tìm không thấy Viên Nhật Sơ, nàng trước hết tìm tên hỗn đản, Hạ Ngự Đường kia!

Đáng giận! Rõ ràng là hắn thiết kế nàng, chiếm thân thể của nàng, nàng còn chưa cùng hắn tính sổ, hỗn đản kia, ăn cướp còn la làng, đem người bị hại biến thành người kẻ chủ mưu, còn bản thân hắn lại viết tới mình thật đáng thương bộ dáng, đã vậy còn làm cho mọi người trong thành biết đến chuyện này….

Đáng chết! Hắn rốt cuộc là muốn như thế nào? Hủy hoại danh dự của nàng như vậy, đối với hắn có chỗ gì tốt?

Nguyên Tiêu cắn môi, tức giận đi tới.

Người trong thành vừa nhìn vào tờ giấy bát quái, lại chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn nàng, vẻ mặt ái muội bộ dạng, làm cho nàng vừa thẹn vừa giận.

Còn chưa đi đến Hạ phủ, rất xa, nàng liền nhìn đến một đôi nam nữ đi ở trên đường, bộ dáng thân mật kia làm cho lòng của nàng không hiểu, co rút một trận, dừng lại cước bộ, kinh ngạc nhìn bọn họ.

“Đường, ngươi xem, cái này thật khá.” Trần Tích Hương cầm lấy một cái chạm ngọc oa nhi, yêu thích không buông tay mà vuốt, khuôn mặt xinh đẹp, nhỏ nhắn, nở lên nụ cười ngọt ngào.

“Nếu như thích, ta sẽ mua cho ngươi” Hạ Ngự Đường mỉm cười, lấy ra ngân lượng đưa cho tiểu thương, mâu quang vừa lay chuyển, thấy được bóng dáng của Nguyên Tiêu.

Nhẹ nhàng giơ giơ lên mi, bên môi vẫn giữ nguyên ý cười tà mị.

“Đường, làm sao vậy?” Trần Tích Hương thuận miệng hỏi, rồi thấy đến Nguyên Tiêu lập tức giận tái mặt, giơ lên môi đùa cợt “Nguyên lai là Nguyên cô nương, không nghĩ tới ngươi còn có mặt mũi đi ở trên đường.”

Nguyên Tiêu không nghĩ để ý Trần Tích Hương, quật cường nâng lên mặt, chậm rãi đi về hướng Hạ Ngự Đường.

“Như thế nào? Ngươi không phải nói, không bao giờ nữa muốn nhìn đến ta……”

“Bốp”Lời nói còn lại, đều bị bàn tay đánh gãy, bốn phía cũng vang lên một mảnh kinh hô.

“Đường, ngươi có sao hay?” Trần Tích Hương kinh hoảng hỏi, rồi hướng Nguyên Tiêu nói “Ngươi, ngươi như thế nào dã man như vậy, tùy tiện đánh người……”

“Câm miệng! Nơi này không có chuyện của người” Nguyên Tiêu đối Trần Tích Hương gào thét, đôi mắt yên lặng nhìn Hạ Ngự Đường, mơ hồ hiện lên một chút lệ quang. “Ta hỏi ngươi, bịa đặt tin bát quái này, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Như vậy chơi đùa ta, ngươi rất vui vẻ sao?”

Nàng không hiểu, hắn vì sao lại đối với nàng như vậy…..

Mà nàng rõ ràng rất giận rất giận, nhưng vì sao nhìn bộ dáng hắn cùng Trần Tích Hương vô cùng thân thiết, từ đau lòng lại áp qua lửa giận?

Nàng rốt cuộc là làm sao vậy?

“Bịa đặt?” Hạ Ngự Đường vẻ mặt vô tội, “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

“Ngươi không cần giả mù sa mưa, nếu không phải ngươi nói, Viên Nhật Sơ –nàng có thể nào mà viết lên cái chuyện hoang đường này?”Gặp Hạ Ngự Đường giả vô tội, Nguyên Tiêu không khỏi tức giận đến giơ chân.

“Hoang đường?” Hạ Ngự Đường khóe môi khẽ nhếch, “Đó là sự thật không phải sao?”

“Kia mới không phải……”

“Chẳng lẽ ngươi có không nhận thức, ngày đó ngươi không uống say, không phải ngươi tỉnh lại trên gường của ta sao? Mà hai chúng ta trần như nhộng….” Nói đến điểm chính mới thôi, lưu trữ lại vô hạn không gian tưởng tượng.

“Ta……” Nguyên Tiêu phủ nhận không được, mà người vây quanh càng nói nhỏ kế bên nàng, cảm nhận được ánh mắt khinh thị càng làm cho nàng buồn bực.

“Nguyên Tiêu, ngươi biết ngươi cậy mạnh, ngươi cường ngạnh thế nào không, ngươi cảm thấy ta có thể phản kháng được ngươi sao?”Hạ Ngự Đường vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Ngươi nói bậy!” Nguyên Tiêu tức giận đến muốn khóc, lại hết đường chối cãi, ánh mắt của mọi người làm cho lửa giận của nàng sống lại.

Rõ ràng không phải là sự thật, nhưng là mọi người đều tin tưởng lời nói của hắn, đều cho rằng nàng khi dễ hắn, nhưng sự thật lại chẳng phải là vậy.

Thấy được bộ dáng muốn khóc của nàng, Hạ Ngự Đường cảm thấy có chút đau lòng, nhưng rồi lại giấu đi, thân mình tới gần nàng, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe, nói “Tiêu nhi, cục này, ngươi lại thua rồi.”

“Ngươi……” Khắc chế không được lửa giận, Nguyên Tiêu nhất thời mất lý trí, lòng bàn tay ngưng tụ lại nội lực, ra sức hướng tới ngực Hạ Ngự Đường đánh “Hạ Ngự Đường, ngươi đi chết đi!”

Ho nhẹ một tiếng, Hạ Ngự Đường lùi lại sau mấy, máu tươi từ miệng phun ra.

“A ──” Trần Tích Hương thét chói tai. “Ngự Đường……”

Nguyên Tiêu trợn to mắt, kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn chính mình thủ.

Vì sao…… Hắn rõ ràng có thể tránh đi, vì sao không né?

Ngây ngốc nhìn máu trên áo, nàng sợ run, choáng váng, rốt cuộc nói không nên lời một câu……