Chương 16: Dạy Võ Cho Lee Shiho

Buổi Tối 2 ngày sau khi gặp Le Shiho.

Hơn 9 giờ tối, lúc này người đi đường đã thưa vắng, chỉ còn 1 vài số ít đi hóng mát, hay có việc gì đó.

Ở trong khu vui chơi cạnh khu nhà mình, vắng tanh không một bóng người Tiêu Minh đang luyện công ở trên mái bằng của chiếc cầu trượt, tối muộn như thế này thì hầu như sẽ không có ai đến khu vui chơi cả.

Với lại ở đây ánh đèn heo hút, thiếu ánh sáng, khiến cho hoàn cảnh ở đây âm u đến đáng sợ, nếu như không phải là người cực gan thì sẽ không dám vào đây vào giờ này, mà phía trên mái bằng là một mảnh tối, nếu không phải là cật lực chú ý thì sẽ không nhìn thấy có người ngồi trên đó.

Tiêu Minh ngồi luyện công hấp thu thổ nạp linh khí, người khác nhìn vào sẽ chỉ thấy hắn đang ngủ, nhưng mà từng ngụm từng ngụm linh khí bị hắn hấp thu vào trong cơ thể, khiến cho nơi này thỉnh thoảng nổi lên những đợt gió lạ.

Mà ở đây không khí trong lành gió mát, quả thật là một chỗ luyện công cực tốt, mà không phải là Tiêu Minh không muốn tạo kết giới che giấu, mà thật sự là không cần thiết như vậy, nếu có người thấy thì hắn chỉ việc biến đi , người ta cũng chỉ nghĩ rằng đó là ma A!

“Xin hỏi là ai đang luyện công trên kia vậy!” Đang lúc Tiêu Minh đang luyện công thì một giọng nữ vang lên.

Tiêu Minh mở mắt ra nhìn xuống thì thấy, một người phụ nữ xin đẹp ở dưới đó, nàng mặc quần thể thao thu đông ống rộng, dài che hết xuống tận bàn chân, là kiểu quần dùng dây chun buộc lại , dây chun buộc lại thành nơ lòi ra bên ngoài, làm cho người ta không nhịn được muốn kéo xuống khám phá phong cảnh bên trong.

Trên người bên ngoài khoác một chiếc áo Jin phá cách, ngắn chỉ dài đến cách dưới ngực tầm hơn 10cm, nếu như không có phía trong mặc một chiếc áo phong thì chắc chắn đã để lộ phần thịt eo, bụng và rốn của nàng.

Mà cổ áo của áo khoác ngoài thì lại rộng xuống tận ngực , đáng lẽ sẽ làm lộ ngực nàng ra nhưng vẫn nhờ chiếc áo phong bên trong phủ luôn phần ngực nào, chỉ để hở ra một chút phong quang phía trên, nhưng đó mới là tạo hình hoàn mỹ, làm nổi bật lên bộ ngực cao vút chống lên cao cao áo của nàng.

Đầu đội mũ lưới len, tóc dài đen xuống tận mông, làn tóc hơi phất phơ trong làn gió nhẹ nhàng và hơi lạnh.

Tả nãy giờ thì người xuất hiện ở đây chính là cô nàng Le Shiho mà Tiêu Minh đã gặp 2 ngày trước. Có thể nói là đúng là một tuyệt sắc mỹ nữ.

Le Shiho tối nay chỉ định là rảnh rỗi đi dạo tới công viên một chút, nhưng ai ngờ cảm thấy một luồng gió hơi lạ, luồng gió này làm nàng cảm thấy áp bách, đây là một đại cao thủ đang luyện công, cái này nàng hiểu được, nhưng nàng hoàn toàn không cảm nhận được ai xung quanh cả, khi nàng đua mắt nhìn lên mái bằng của cầu trượt thì thấy một bóng người trên đó, nên cẩn thận chào hỏi một chút.

Khi nhìn thấy rõ mặt mũi của Tiêu Minh, Le Shiho hơi có chút ngạc nhiên thốt lên : “ Shioon ? là Shioon phải không vậy?”

Tiêu Minh nghe vậy lập tức nhảy xuống đất , mặt đối mặt với Le Shiho, mặt hơi cười trêu tức: “Shiho, cô có thể đừng có làm phiền người khác luyện công như vậy có được không a!”

“A! đúng là ngươi, vậy mà cứ làm ta sợ hết hồn cứ tưởng là có cao thủ nào đang quanh đây đây, mà ngươi sao lại gọi thẳng tên ta rồi, không có thêm từ tỷ tỷ nữa sao.” Nhìn thấy đúng là Tiêu Minh, Le Shiho thở ra một hơi, lại bắt đầu chuyển sang trạng thái yêu mị quyến rũ.

“Ta không phải là cao thủ sao, còn ta gọi thẳng tên ngươi đó là bởi vì ngươi sớm muộn gì cũng là nữ nhân của ta thôi, không cần phải gọi tỷ tỷ, sau này khó sửa nha.” Tiêu Minh hai tay đút túi cười cười.

“Ai nha , nói như vậy ngươi định tán tỉnh ta sao a, cái này không tốt lắm nha, chúng ta mới gặp có mấy ngày a, cũng phải để cho người ta chuẩn bị đây.” Le Shiho cả người dựa lưng vào cạnh của cầu trượt, làm bộ đáng thương nói ra.

Nhìn điệu bộ này Tiêu Minh cũng không khỏi cười thầm, cô nàng này thật đúng là đủ tinh nghịch nha, rất là biết phối hợp diễn đây.

Tiêu Minh tiến lên một tay chống vào thành cầu trượt, một tay nâng lên cằm Shiho, mắt nhìn quyến rũ, phối hợp với ánh đèn mờ làm tôn lên vẻ thần bí và đẹp trai của hắn, khiến Shiho cũng bất giác đỏ mặt.

“Cái này nha, ta hiện tại còn muốn bắt ngươi đi về rồi đè lên giường đây, cô nàng yêu tinh.”

“Sao lại gọi người ta là yêu tinh a! là ngươi chủ động có được không, với lại lên giường chuyện này có hơi sớm nha, nhưng lấy thực lực của ngươi bây giờ bắt đi ta , ta cũng là chỉ biết chịu phận a!” Le Shiho 2 tay bá lấy cổ Tiêu Minh, quyến rũ nói.

“Ha ha ! không đùa nữa, sao ngươi lại đến đây?” Tiêu Minh dứt ra khỏi Le Shiho, quay người đầu ngẩng lên nhìn sao, cùng lúc hỏi Le Shiho.

Le Shiho thấy thế lập tức từ phía sau ôm lấy Tiêu Minh , 2 tay sờ soạng lên bộ ngực săn chắc cùng cơ bụng của hắn, giọng nũng nịu: “Ta đây vốn chỉ là định đi hóng mát thôi nha, ai ngờ gặp được ngươi luyện công ở đây, lại nói chuyện lúc nãy nói không cần đùa cũng được a, mà ta cũng không có đùa a.”

“Ha ha…” Tiêu Minh cười lên vài tiếng, trong lòng âm thầm thề chắc chắn phải dành thời gian nào đó đè con tiểu yêu tinh này lên giường hung hăng giáo huấn nàng một trận.

“Mà ngươi cũng thật là , đã mạnh như vậy rồi lại còn chăm chỉ tu luyện như thế, ngươi có còn để cho người khác sống nữa không a.” Le Shiho lại thanh âm nũng nịu nói ra.

“Mà ngươi thấy ta đây một nữ nhân yếu đuối, toàn bị nam nhân các ngươi bắt nạt thôi, ngươi có chiêu gì dạy cho ta không a! chuyện lúc nãy ngươi đề nghị ta cũng có thể suy nghĩ lại a!” Le Shiho lại nũng nịu.

“Ha Ha, nể câu nói này của ngươi ta sẽ dạy cho ngươi ít chiêu phòng thân…” Tiêu Minh buồn cười quay lại véo véo một chút má mềm mại của nàng.

“Thật sao? cám ơn ngươi nha.” Le Shiho hưng phấn kích động động kêu lên rồi hôn một cái lên má của Tiêu Minh biểu thị hưng phấn, nàng có thể không hưng phấn sao, truy cầu sức mạnh chính là điều mà bất kì võ giả nào đều hướng đến, nay có thể có cơ hội mạnh lên nàng sao có thể không vui cho được.

Lại trêu đùa nàng vài câu, Tiêu Minh cũng là thật thà dạy cho Lee Shiho vài chiêu phòng thân, lại nói cái này dạy mỹ nữ võ công cũng là một chuyện rất kích thích nha.

hơn 1 giờ sau ở trong công viên, lúc này Le Shiho đầu đầu mồ hôi, 2 tay cong thành trảo chống xuống đất, tay trước tay sau, 1 chân duỗi ra hơn phân nửa, một chân co lên chống thân dưới, bày ra hình thái của một con hổ đang rình mồi.

“Shioon à , như thế này được chưa, cả tiếng đồng hồ cứ bày đi bày lại mấy loại tư thế như này thật sự là mỏi chết a” Le Shiho đối với Tiêu Minh ai thán, nàng nói như vậy nhưng mà cũng không dám rời bỏ tư thế, nàng biết là võ đạo khắc khổ A.

]

“Cái ta dạy cho ngươi là Hình Ý Quyền- hình thứ 12 – Hổ Hình Quyền , là chước cách hổ săn mồi, và chiến đấu mà chiến đấu, khi chiêu vừa ra là tựa như một con mãnh hổ uy vũ. bởi vậy ngươi phải học hết các trạng thái tư thế của của một con hổ, bắt đầu từ ngủ, nghỉ, ăn, rình, vồ, chạy để có thể cảm nhận được khởi nguồn bá khí của hổ, không hiểu được hổ thì sao có thể làm hổ đây.” Tiêu Minh bình tĩnh lãnh đạo khoanh tay nói.

“Cái này a! ta biết rồi…” Đáp ứng một tiếng, đã hiểu ra nguyên nhân của mấy tư thế kì quái này Le Shiho cũng không có kêu ca nữa mà tiếp tục chăm chú tậm luyện.

“Khi hổ vào trạng thái rình mồi, thân thể bất động , chỉ có cặp mắt là linh động khóa chặt con mồi, và linh động quan sát xung quanh, ngay khi đợi được thời cơ thích hợp thì lao lên vồ lấy con mồi trước khi nó kịp phản ứng lại, mắt của ngươi vẫn chưa có được thần thái, chú ý điều chỉnh lại, mắt phải có thần mới được.”

“Vâng” Đáp ứng một tiếng Le Shiho tiếp tục điều chỉnh lại tư thế và ánh mắt của mình.

Luyện thêm được hơn 1 tiếng đồng hồ, Tiêu Minh để cho Le Shiho kết thúc tập luyện , bảo nàng trở về nhà, lúc này đã gần 12h đêm hắn cũng nên trở về nhà, mặc dù mẹ hắn rất chiều hắn nhưng mà cũng không nên đi quá khuya khiến mẹ lo lắng a.

Nhìn vào chỗ đất mà Tiêu Minh biến mất, Le Shiho một bên bờ môi mỏng khẽ cong lên cười mỉm: “Thật là một thiếu niên mạnh mẽ a!”

Đây là lần đầu tiên nàng đối với một người khác cảm thấy thú vị, ngoại trừ Cửu Long, và cũng kể từ lần đầu gặp mặt với Tiêu Minh nàng đã chuyển tất cả sự chú ý của mình từ Han Chun Wo sang Tiêu Minh.

Lúc này đang đằng không trên các mái nhà trở về Tiêu Minh bỗng chóc thân hình dừng lại giữa không trung, hắn cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh đêm nay, không nguy hiểm nhưng đủ động tĩnh lớn.

Đưa tay lên khẽ bấm tính toán một cái, biết được chuyện gì sắp xảy ra, Tiêu Minh môi khẽ nhếch lên 1 đạo đường cong, thân hình quỷ dị biến mất giữa không trung.

Lại nói hắn vừa dùng là [Trắc Toán Chi Thuật] một thủ đoạn bói toán khá cường đại, mặc dù hiện tại hắn chỉ có thể xuất ra 1 phần uy lực, nhưng mà dùng để tính toán một chút chuyện xảy ra gần đây vẫn được a.

Một bên khác Han Chun Wo đang đối mặt với Song GiJu.

Nói cũng đúng thật là số chó, hôm nay hắn lại một lần hẹn cô Bae Yoon Ji đi ăn, sau đó ngay cả phòng khách sạn cũng đã đặt rồi, tưởng là có thể thịt được cô nàng này ngày hôm nay.

Ai ngờ trong lúc cô Yoon đi tắm hắn lại cảm nhận được có người tìm mình , là một lũ du côn cắc ké, nhưng rất đông, không muốn cô Yon Ji biết được bí mật của mình nên hắn cố ý dụ lũ du côn vào một khu rộng rãi vắng người giải quyết.

Sau đó thì tên Song Giju này đi ra hẹn hắn đến chỗ tòa cao ốc này giải quyết, mà tên này nhìn thấy Han Chun Wo giải quyết đám côn đồ trong nháy mắt, mà Han Chun Wo đang ở trạng thái toàn thịnh, trong lòng hắn thầm hô không ổn.

Nhìn qua Han Chun Wo xuất thủ, hắn thấy rằng lấy thực lực của mình là địch không lại Han Chun Wo, nên ôm tâm chứ liều chết ngay từ đầu, với lại đặt thời gian nổ bom ở trong chỗ tòa lầu bỏ hoang này chỉ có 2 phút.

Dẫu vậy với thực lực quá cách biệt , cho dù thiết quyền của hắn có cưỡng ép vận công lợi hại thế nào đi nữa thì chỉ qua vài chiêu hắn bị Han Chun Wo đánh cho thành đầu heo, không còn sức chiến đấu.

“Yếu Như vậy mà cũng đòi tìm ta báo thù, ngươi yên tâm lên đường đi thôi.” Han Chun Wo mắt tràn đầy khinh thường nhìn về phía bị đánh thành đầu heo đang nằm dưới đất Song Giju.

Song Giju thấy thực lực quá cách biệt như vậy, hắn biết bây giờ muốn giữ Han Chun Wo lại chờ 2 phút bom nổ cùng chết là không thể nào, nên hắn móc ra một hộp nhỏ chữ nhật phía trên có nút bấm màu đỏ, đó là công tắc kích hoạt bom nổ sớm, cố ý đưa ra cả Han Chun Wo nhìn , mặt trêu tức cười lớn: “Ha ha, Cửu Long, cùng chết đi.”

Tên Giju nói rồi bấm lấy nút bấm, Han Chun Wo thốt lên “Thằng Điên!” sau đó là cấp tốc vận chuyển nội lực chạy bắn ra ngoài nhưng vụ nổ phát động quá nhanh, “Bùm , bùm,…” từng tiếng nổ liên tiếp vang lên, Han Chun Wo không còn cách nào khác, lúc sắp chạy được tới cửa sổ của lầu hai mươi mấy của tòa nhà này, hắn nội kình ngoại phóng bao phủ thành hình cầu bán kính vài mét xung quanh cơ thể, theo lực đẩy của vụ nổ bắn ra bên ngoài.

Một lát sau Han Chun Wo cũng thoát ra được khỏi tòa nhà, ở nơi xa quay lại nhìn tòa nhà này đổ sập hoàn toàn, hắn đứng nhìn lòng thở ra một hơi, may mà phút cuối quyết đoán không thì thì chết chắc rồi, hắn cũng không làm được mình đồng da sắt bị bom nổ, hay là cả toàn cao ốc đè lên người cũng không sao a.

“Cảnh tượng thật kích thích a!” Lúc này bỗng phía trên đầu Han Chun Wo vang lên một giọng nói ồm ồm.

Han Chun Wo giật mình ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một người toàn thân mặc đen kín mít như ninja , phía sau lưng còn mang theo một thanh kiếm kiểu Trung quốc (Kiếm ở Hàn đa phần đều là kiểu kiếm cổ trung hoa như thế, khác hẳn với katana nhật bản) , xuất hiện ở trên cái cọc sắt cao hơn mười mấy mét bên cạnh hắn.

Không cần nghĩ cũng biết đó là người quản ở khu vực này, người mà khiến cho cả Liên Minh Murim, cùng với Quốc Gia phải nhượng bộ, hiển nhiên chuyện này đã quá náo động khiến cho vị cường giả này hiện thân, Han Chun Wo cũng không nghĩ là với tình trạng hiện giờ của mình lại có thể đánh thắng được vị cường giả này, hắn liền vọi chắp tay trịnh trọng đối với người phía trên cao kia, nói ra:

“Vị tiền bối này, tại hạ là Han Chun Wo, được nghe qua đại danh của tiền bối đã lâu hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, thật là vinh hạnh, còn về chuyện hôm nay phát sinh ta là không hề cố ý làm náo động lớn như vậy, là có kẻ thù dùng bom muốn nổ chết ta, ta chỉ là chạy trối chết giữ mạng chứ không phải là chủ mưu gây náo động. Mong tiền bối hiểu cho.”

Nhìn lấy Han Chun Wo bộ dáng này kính trọng, Tiêu Minh không khỏi cười thầm, xem ra uy danh của hắn vẫn là lan xa a, ngay cả nắm giữ [Hắc Thiên Địa Công] Cửu Long mà cũng phải hạ mình khi gặp mặt.

Nghĩ vậy nhưng Tiêu Minh vẫn giả ra bộ dạng thần bí uy nghiêm , nhìn lấy Han Chun Wo một chút, sau đó trong tầm mắt của hắn biến mất tăm.

Nhìn vị trí người biết mất, Han Chun Wo thở dài , đưa tay lau cho mình giọt mồ hôi lạnh: “May mà vị tiền bối này hiểu lý lẽ, không với tốc độ đó thì thực lực sẽ không yếu đi nơi nào, ta là phải chết chắc a.”

Ai thán xong một tiếng, Han Chun Wo cũng ngay lập tức cực tốc di chuyển ra khỏi nơi này để tránh thị phi.

Cùng lúc đó ở một quán café cách khu cao ốc này không xa, khoảng vài cây số.

Kangsung trợ thủ đắc lực của võ lâm minh chủ, võ công của ông cũng thuộc vào cấp bậc tông sư, nếu so về thực lực thì ông có thể còn mạnh hơn cả võ lâm minh chủ hiện nay, nhưng bản tính của ông vốn không thích tranh đấu quyền lực, Ông nhận được rất nhiều sự kính trọng từ các nhân sĩ trong Murim.

Lúc này ông đang ngồi nhàn nhã đối diện với một nhân viên của chính phủ Rae Won, trên bàn đặt 2 ly cà phê còn nóng hổi, xung quanh đứng 2 người vệ sĩ của Kangsung, và 2 người nhân viên cấp dưới của Rae Won.

Rae Won nhìn ra bên ngoài cửa kính những ánh đèn sáng rực, xe cộ chạy qua chạy lại, có chút cảm khái: “Cảnh ở đây thật đẹp a, nhưng tôi không nghĩ ngài lại từ chối tôi mời đến quán Bar bàn chuyện mà lại muốn đổi đến đây đấy. Chẳng phải quán Bar là nơi thích hợp hơn để bàn chuyện sao, ở nhưng nơi thế này quá yên tĩnh nói chuyện dễ bị người nghe lén a.”

“Ta không thích những nơi ồn ào, được rồi nói chuyện chính đi, chẳng phải chỉ cần để người của anh cách ly những người xung quanh là không sợ nghe lén sao?” Kangsung bưng lên làm một hớp café , nhàn nhã nói.

“Ha, được vậy chúng ta nói chuyện chính. Dạo gần đây không phải luôn có những tin đồn nói rằng Cửu Long đang trú ngụ tại nơi đây sao?”

“Ý ngươi là sau khi giết người xong Cửu Long vẫn bình thản trú ngụ ở nơi này ư?”

“Đúng vậy mặc dù chỉ là tin đồn nhưng mà đây cũng không phải là không có lý do để tin tưởng, chẳng phải người ta thường nói ‘lời đồn thường xuất phát từ 3 phần sự thật ’sao ?”

Dừng một chút Rae Won lại nói tiếp: “Với lại trong ‘khu vực an toàn’ mọi hành động của Murim đều bị hạn chế, lấy thực lực của Cửu Long thì lẩn trốn trong một khu vực mà hành động của Murim bị hạn chế là quá dễ dàng, thậm chí chúng ta có khả năng tìm không nổi tung tích của hắn trong thời gian dài, mà dù có tìm được thì cũng không thể bắt hắn được bởi bị hạn chế về nhân lực.”

“Ồ! Vậy ý ngươi là muốn là?” Kangsung khoanh 2 tay trước ngực thần sắc bình tĩnh nhìn Rae Won , nhưng cả người tán phát ra khí độ uy nghiêm để cho không ai dám mạo phạm.

“Chính phủ muốn bắt tay với Murim trong việc mở rộng điều tra tìm kiếm Cửu Long” Rae Won lúc này ngữ khí trở nên trầm trọng, đưa ra lời đề nghị.

“Nhưng giống như đây là chuyện của Murim không hề liên quan đến chính phủ đi, từ lúc nào mà chính phủ muốn nhúng tay vào chuyện của Murim đây?” Kangsung vẫn khoanh tay trước ngực nhưng sắc mặt giờ đã biến lạnh xuống, tán phát ra khí thế của tông sư làm cho tất cả những người bên cạnh là như lâm vào băng hàn.

“Kangsung trưởng lão ngài đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là ý tốt, với lại một tên cao thủ không chịu kiểm soát của Murim như Cửu Long là một mối nguy hại đối với chính phủ, nên giúp đỡ Murim trừ đi mối nguy hại này cũng là chính phủ đang tự giúp mình, không biết rằng tên kia sẽ lúc nào nổi loạn đây” Sae Won âm thầm nuốt nước bọt, vội vàng giải thích, nhưng đương nhiên là hắn sẽ không nói thật ra mục đích thực của chính phủ.

“Thật sao?” Kangsung vẫn sắc mặt băng hàn.

“Đương nhiên là thật, đương nhiên là thật, ngài phải tin tưởng tôi a!” Rae Won gật đầu lia lịa, trong đầu âm thầm mắng những người này thật sự là không thể nói chuyện ngang hàng được, hở một tí là lấy khí thế đè người a, hắn tui là võ giả nhưng thực lực chẳng đến đâu, làm vài vụ đàm phán như thế này nữa hắn có thể sẽ phát bệnh tim a!

Kangsung lúc này thu liễm khí thế, sắc mặt cũng biến thành hòa hoãn, đương nhiên hắn biết chính phủ còn có ý đồ khác, nhưng cũng phải thật tốt hù dọa những người này để họ biết thân biết phận một chút.

“Nhưng ngươi định như thế nào mở rộng điều tra ở đây, hay chính phủ định toàn diện tuyên chiến với người quản khu vực này? Nói trước nếu là vậy thì liên minh Murim sẽ không tham gia vào.”

“Không có , đương nhiên là không có làm chuyện ngu ngốc như vậy, chính phủ vẫn chưa quên tổn thất 2 năm trước a, vì chuyện này mà đắc tội một cường giả như thế là không sáng suốt chút nào.” Rae Won lau chút mồ hôi lạnh.

Rae Won hắn sẽ không ngu ngốc làm chuyện như thế a, cứ nhớ về 2 năm trước bị đánh cho dã man phải nằm viện mấy tháng là hắn lại rùng mình, lúc đó hắn cũng có mặt trong đoàn quân chống bạo động nha, người ta còn nương tay tha cho mình một mạng đã tính là phước 3 đời rồi, tuyệt không dám đi gây chuyện nữa, đấy chẳng phải là tự tìm ngược sao

“Ồ! Không tuyên chiến , vậy thì làm sao?” Kangsung là có chút hứng thú với cách giải quyết của chính phủ đây.

“Không đối đầu được nhưng chúng ta có thể hiệp nghị, cụ thể là cả chính phủ và Murim sẽ cùng bắt tay, rồi cùng đối với vị kia đưa ra lời đề nghị xin được phép mở rộng điều tra ở đây, đương nhiên chỗ tốt để đổi lại đặc quyền này cũng là không thể thiếu, cũng không tin vị tiền bối là người không hiểu lý lẽ”

“Ừm cách này có vẻ tạm ổn, để ta về bạn lại với minh chủ trong lần hợp tác này”

Cuối cùng hai người sau vài lời nữa cũng đạt được hứa hẹn hiệp nghị. Nhưng trong lúc 2 người đang định kết thúc công việc thì chợt những tiếng nổ lớn vang lên liên tiếp.

Cả hai cũng đứng lên nhìn về phía phát sinh những tiếng nổ, những người bên cạnh cũng vậy. Chỉ thấy lúc này xa xa, với từng đợt tiếng nổ liên tục vang lên cả 1 toà cao ốc đổ sập xuống trong cao ốc.

“Chuyện chuyện gì xảy ra vậy?” những người khách nhân trong quán cùng những bên ngoài đường đều dừng lại nhìn về nơi phát sinh vụ nổ, kinh hãi kêu lên.

“Khốn kiếp là chuyện gì xảy ra vậy? là có kẻ đang đánh bom khủng bố sao? không biết là kẻ nào can đảm đến vậy, khu vực này đã mấy năm không xuất hiện động tĩnh lớn như vậy rồi.” Rae Won mặt biết sắc, tức giận mắng.

“Còn không mau cho người điều tra đi.” Kangsung mặt vẫn giữ bình tĩnh, đối với Rae Won nói.

“Vâng!” Đáp ứng một tiếng Rae Won móc ra điện thoại hạ lệnh cho những nhân viên ở gần đó của mình đi điều tra.

Nói tiếp vài mệnh lệnh xong, Rae Won cùng Kangsung cùng lên 2 chiếc otô chạy thẳng đến chỗ tai nạn.

~~~~~~~~~~!!!!!!!!~~~~~~~

Cám ơn các bạn đã ủng hộ, nếu có kim đậu thì mời ủng hộ tiếp a, cám ơn rất nhiều, mấy ngày hôm nay đang bận ôn thi nên có ra chương chậm một tí , mong các bạn thông cảm, ta sẽ cố gắng viết truyện a. Mời tiếp tục ủng hộ, kim đậu càng tốt a :V Thank nhiều lắm. _ Tiện đây cũng muốn chân thành cảm ơn bạn [ Tertium1234 ] Một fan nhiệt tình của truyện đã ủng hộ kim đậu cho mình, cám ơn bạn rất nhiều, mình rất vui khi được bạn ủng hộ _

~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!!!!~~~~~~~~~~~~~