Chương 26: Gái Một Đời Chồng - Chương 26

Từ ngày Lành nằm viện, Dũng bận rộn hơn hẳn. Đứng trước mặt Lành không lầm lì, ít nói nữa. Thay vào đó là những cử chỉ ân cần. Làm Lành càng lúc càng lún sâu vào thứ tình cảm mà bản thân không thể khống chế nổi...

Mấy y tá vào thay băng cho Lành, liên tục trêu:

  • Em có phúc thật đấy. Chồng vừa soái ca lại còn yêu vk, thương con. Ngày đưa em nhập viện mặt anh ấy tái nhợt, tay chi chít vết thương lớn nhỏ mà vẫn ôm chặt em không buông...

    Lành sững sờ trước câu nói của y tá:

  • Thật hả chị?

  • Chị đùa em làm gì? Mãi đến lúc bác sĩ Trung ra nhắc anh ấy mấy lần đi băng bó vết thương thì anh ấy mới đi. Mấy tiếng em ở trong phòng cấp cứu, là bằng đấy thời gian anh ấy ngồi đợi em. Em không biết chứ chị làm ở đây gần 4 năm rồi, nhưng lần đầu tiên chị thấy một người đàn ông kiên trì đến vậy.

    Cảm giác lúc này của Lành không xác định được. Sống mũi cay cay, chẳng biết nên vui hay nên buồn. Tương lai không ai biết trước điều gì, tình yêu càng khó nói hơn...

    Cửa phòng mở ra Dũng bước vào hiên ngang, y tá cúi đầu chào hỏi lấy lòng:

  • Anh Dũng mới đến ạ?

    Dũng gật đầu lịch sự...

    Y tá biết điều lui ra ngoài, trả lại không gian cho hai người. Trước khi đi còn không quên đưa 1 tuýp thuốc cho Dũng...

    Lành nhìn Dũng ngượng ngùng:

  • Anh cứ để tự em bôi...

  • Em bôi không được đâu, cúi đầu xuống gò bụng đau đấy...

    Hai mắt Lành rưng rưng vì xúc động:.

  • Sao anh tốt với em vậy?

    Dũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo áo lên bôi thuốc cho Lành:

  • Em đừng suy nghĩ nhiều. Việc quan trọng nhất của em bây giờ là chăm sóc bản thân mình cho thật khỏe....

    Lành ngập ngừng, nói ngắt quãng:

  • Nhưng em...

    Dũng không hiểu ẩn ý trong câu nói của Lành:

  • Không phải sợ gì cả. Tất cả tội lỗi Trang gây ra cho em, anh sẽ bắt cô ta trả bằng hết...

    Lành lại ấp úng:

  • Anh Dũng này...anh từng thích ai bao giờ chưa?

    Dũng hơi bất ngờ trước câu hỏi của Lành. Mặc dù bản thân đã xác định rõ tình cảm...nhưng không thể một câu, hai lời nói rõ ràng được:

  • Anh nói anh thích em, em có tin không?

    Lành đờ người ra, không phản ứng gì. Chứng kiến sự quan tâm chăm sóc của Dũng dành cho mình. Thực tâm trong lòng mấy ngày qua đều ấm áp lạ thường...

    Trung từ đâu chui ra, cười nham nhở:

  • Cuối cùng cũng biết thổ lộ rồi.

    Dũng cay cú, trừng mắt nhìn Trung:

  • Biến đi...

    Trung ra dấu ok, nhưng vẫn cố nói vọng lại:

  • Lành ơi. Đừng tin nó lừa đấy...

    Căn phòng rộng rãi chỉ còn hai người:

    Dũng nhàn nhạt lên tiếng:

  • Anh biết em chưa thể chấp nhận được chuyện này, nhưng anh mong em cho anh một cơ hội...

    Lành cúi đầu mơ hồ:

  • Anh thích em từ bao giờ?

  • Anh bỏ qua câu hỏi này được không?

  • Không. Em nhất định phải biết...

    Dũng nghĩ ngợi một hồi lâu, mới quyết định trả lời:

  • Thực ra anh gặp em lần đầu tiên là hơn 2 năm trước...

    Lành càng nghe càng thấy khó hiểu:

  • Anh có nhầm không? Hơn hai năm trước em chỉ quanh quẩn ở nhà ck cũ. Sao anh lại gặp em được?

  • Anh không nhầm đâu. Vào ngày sinh nhật cái Hoa. Cô gái mặc mặc quần jean, áo phông duy nhất trong suốt bữa tiệc...

    Lục lại kí ức, Lành mới ngỡ ngàng:

  • Anh...anh...

    Dũng gật gật đầu:

  • Cả hai chúng ta đều đã đổ vỡ, đã trải qua cảm giác thất vọng tột cùng. Anh không muốn một lần nữa lại mắc sai lầm. Tin tưởng anh một lần được không?

    Lành bật khóc như đứa trẻ:

  • Sao anh không nói ra sớm hơn?

  • Tại anh ngông cuồng luôn cho mình là đúng. Sợ anh nói ra em sẽ thất vọng...

    Lành càng khóc to, chân tay Dũng càng luống cuống:

  • Đừng khóc nữa. Nếu em không thích anh sẽ không ép buộc em...

  • Nghĩa là anh đã nhận ra em ngay từ khi em đếm đây xin việc?

    Dũng lắc đầu:

  • Không. Lúc đó anh chỉ ngờ ngợ thôi. Sau này mới xác định được. Nhưng anh không oán trách, gặp nhau là do duyên số...

    Lành choàng qua ôm lấy bụng Dũng:

  • Đã ai bảo anh rất ngơ ngẩn chưa?

    Ánh nắng nhè nhẹ chiếu qua khung cửa, trong phòng hai người đều cười mãn nguyện. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản thế thôi...

    Trước ngày Trang chính thức bị xét xử, bố Trang có đến gặp Dũng:

  • Bác biết mọi tội lỗi con Trang gây ra bây giờ có nói gì cũng là bao biện. Nhưng mong cháu thương xót cho hai cái thân già này chỉ có mỗi đứa con gái, mà nhân từ bỏ qua cho nó lần cuối cùng. Bác hứa bác sẽ đưa nó sang Pari, không bao giờ quay lại đây nữa...

    Dũng nhâm nhi li cafe trước mặt:

  • Bất cứ việc gì trong đời đều có giá riêng của nó. Ai làm người đấy chịu, bác về đi.

  • Cháu nhẫn tâm hơn bố cháu nhiều...

    Dũng cười khẩy:

  • Cảm ơn bác đã khen. Nhưng bác đã cho tiếng thì cháu cũng phải đáp lại miếng chứ...

    Bố Trang bực mình trước thái độ không coi ai ra gì của Dũng, nhưng vẫn cố điềm tĩnh:

  • Chỉ cần cậu rút đơn kiện, tôi sẽ để lại 10% cổ phần công ty tôi cho cậu...

  • Bác hào phóng thật đấy, nhưng rất tiếc cháu không cần...

    Dũng luôn là người như thế. Một khi đã quyết định chuyện gì thì đừng ai hòng ngăn cản được...

    Và chuyện gì đến cũng sẽ đến...

    Trang bị xét xử 9 năm tù, mẹ Trang nghe xong ngất luôn tại tòa án...

    Trước khi chính thức vào trại Trang yêu cầu được gặp Lành....

    Dũng tất nhiên không đồng ý. Nhưng Lành lại gật đầu:

  • Trang: Cô thắng rồi đó.

  • Lành: Cô sai rồi, tôi không thắng cô. Mà tôi thắng chính bản thân mính...

    Trang mệt mỏi dựa người ra sau:

  • Tôi không can tâm...

    Lành nhếch môi:

  • Cô có biết vì sao cô ra nông nỗi này không? Vì cô ham muốn quá nhiều. Ông trời luôn rất công bằng, hôm nay ông ấy cho cô 1 thứ, thì ngày mai cũng sẽ lấy đi của cô một vật. Và quan trọng hơn hết người anh Dũng yêu bây giờ là tôi, chứ không phải cô?

    Tiếng khóc nức nở của Trang đằng sau cánh cửa sắt nặng nề, nhưng tất cả đã quá muộn rồi. Giá của những sai lầm chưa bao giờ là rẻ...


Cổng trường học của Cốm...

Một người phụ nữa sang trọng, vừa bước ra từ chiếc ô tô đắt tiền...

Cốm lao nhanh đến, ôm chặt cổ người kia:

  • Mẹ ơi...mẹ về rồi...