Lành như né tránh câu hỏi, im lặng không trả lời...
Dũng thấy thế cũng ậm ừ cho qua, chứ không gặng hỏi đến cùng. Chỉ khi Cốm lên tiếng:
Tại cô Lành thích bố đấy...
Cả Dũng và Lành đều ngơ ngác trước lời nói ngây ngô nhưng đầy tình ý của Cốm....
Ai bảo con thế?
Con tự biết mà, đầy lần con thấy bố đi làm rồi cô ấy vẫn nhìn theo....
Lành đỏ mặt từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa hết đỏ, mồm lắp bắp:
Đâu...làm gì có...
Cốm che miệng cười:
Cháu thấy hết nhé, cô không giấu được cháu đâu...
Trải qua lần này Dũng như tháo được bao nhiêu khúc mắc trong lòng. Không phải vì nhát dao Lành đỡ cho Dũng, mà vì Dũng nhận ra tình cảm giữa Dũng và Lành từ lâu đã vượt xa quan hệ chủ nhà giúp việc rồi...
Dũng chia tay Thu vì giữa hai người không đủ tin tưởng, vì quan điểm sống khác nhau quá nhiều. Nhưng Lành thì khác, cô ấy đơn thuần như ánh nắng mặt trời. Bất cứ nơi nào có sự xuất hiện của cô ấy, cũng đều nhẹ nhàng và ấm áp. Một người phụ nữ như thế liệu có tiếp nhận mình không...?
Đang suy nghĩ mớ bòng bong trong đầu, thì cửa phòng nhẹ nhàng mở ra...
Mẹ Trang xuất hiện với khuôn mặt tiều tụy, không còn bộ dáng cao ngạo nữa...
Dũng nhìn thấy mẹ Trang, nét mặt tám phần không vui. Tự giác đứng lên che trước người Lành:
Bác đến đây làm gì?
Mẹ Trang cuống cuồng:
Cháu đừng hiểu lầm, bác không có ý gì đâu. Hôm nay bác đến đây trước hết là để hỏi thăm xem tình hình của Lành đã ổn chưa? Sau đó bác muốn thay mặt cái Trang xin lỗi Lành...
Lành vốn dĩ chẳng muốn oán trách ai làm gì? Nhưng tất cả những việc Trang làm, đều đã đi quá xa so với giới hạn chịu đựng của con người...
Bác về đi. Đừng đến đây tìm tôi nữa. Nghiệp ai gây ra thì người đó phải tự gánh. Nếu biết sợ hậu quả, sao ban đầu còn cố chấp làm? Giả sử hôm qua con dao đâm vào người tôi sâu và lệch thêm một chút, thì liệu hôm nay tôi có ngồi đây nghe bác nói chuyện được không?
Mẹ Trang câm lặng trước những lời nói sắc bén của Lành, cố gắng quay sang nhìn Dũng cầu cứu...
Dũng chẳng những không giúp, lời nói còn thêm phần lạnh lẽo:
Kể cả Lành có bỏ qua, thì tôi cũng không để yên đâu. Tôi đã cảnh cáo các người rất nhiều lần rồi, là các người tự ép tôi vào đường cùng, thì sau này cũng đừng ai trách tôi độc ác...Giờ nói xong rồi, bác cũng về đi, đừng hao tâm tổn phí thời gian nữa...
Mẹ Trang biết mình không thể lay động được Dũng và Lành, đành ra về trong bức bối....
Dũng nắm tay Lành, cái nắm tay của động viên, tin tưởng:
Anh hứa nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em...
Lành ngạc nhiên vô cùng trước hành động của Dũng. Tay cứ muốn rút ra, nhưng một khi con tim đã lên tiếng, thì lí trí làm sao ngăn cản?
Em cảm ơn anh...
Buổi chiều Dũng phải đưa Cốm đi học, mẹ Dũng có gọi đến mấy lần. Nhưng lần nào Dũng dứt khoát tắt máy....
Quay lại bệnh viện, đến giờ thay băng, Dũng ôm Lành dậy, nói nhỏ vào tai chỉ đủ hai người nghe thấy:
Cố chịu em nhé!
Trung đẩy Dũng ra, mặt mang ý cười nồng đậm:
Muốn tán tỉnh nhau thì để lúc khác, chứ giờ là giờ của bác sĩ. Đề nghị mày không làm phiền người đang thi hành công vụ...
Dũng lừ mắt lườm Trung:
Làm gì thì làm đi. Ở đấy mà bốc phét. Nhẹ tay thôi, Lành còn yếu đấy...
Sau khi Trung và y tá đi khỏi, Lành mới dám mở miệng:
Em không sao đâu. Anh đừng áy náy quá...
Dũng: Không sao là không sao thế nào? Em có biết lúc em nằm trên tay, anh toàn thân dính đầy máu, anh như ngộp thở không?
Em xin lỗi, tại lúc đó em cuống quá. Cũng không biết phải làm thế nào? Chỉ biết hành động theo phản xạ, bản năng thôi...
Lần sau em đừng làm thế nữa nhé! Nguy hiểm lắm, không phải lúc nào cũng may mắn như hôm nay đâu...
Lành cười nhẹ:
Em biết rồi...
Dũng lại đỡ Lành nằm xuống, giặt cái khăn ấm từ từ nhẹ nhàng lau qua mặt mũi cho Lành. Đợi Lành ngủ thiếp đi, mới đến công an trình báo sự việc...
Nhờ vào mối quan hệ thân thiết, Dũng yêu cầu được gặp Trang...
Tiếng nói khàn khàn của vị cán bộ vang lên:
Phạm Thu Trang ra ngoài có người gặp...
Cánh cửa sắt nặng nề mở ra, như chính tâm trạng hoang mang của Trang lúc này. Trong mắt Dũng giờ đây Trang không còn là người em thân thiết nữa, thay vào đó là một kẻ điên cuồng, làm mọi thủ đoạn độc ác chỉ để thỏa mãn những ham muốn cá nhân....
Trang nhìn Dũng hằn học, oán hận đến tận xương tủy:
Nó đã chết chưa?
Dũng nóng máu, nhưng vẫn kiềm chế hỏi cho ra lẽ:
Sao cô lại làm thế? Cô thần kinh à?
Trang cười ha hả:
Tôi thần kinh đấy, thần kinh nên mới yêu anh. Chỉ tiếc chưa giết được con khốn nạn kia, mà đã phải vào đây...
Dũng lắc đầu, bất lực:
Đáng thương cho cô - một kẻ cả đời đừng mong có hạnh phúc...
Trang trợn ngược mắt, đập tay lên bàn.
Tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa các người chết không yên thân...
Quản giáo đứng ngoài, nghiêm giọng nhắc nhở:
Đề nghị Phạm Thu Trang chú ý thái độ của mình...
Trang không những không nghe theo, lại nổi điên nhiều hơn:
Anh đừng đắc thắng, nói cho anh biết bùa trong phòng anh là do tôi hạ đấy. Con Lành nó ngu nó dùng máu của mình giải bùa cho anh, thì sau này nó đừng mong yêu được ai khác ngoài anh....Còn nữa đứa con trong bụng tôi cũng chẳng phải là cốt nhục của anh đâu, là một tay tôi thiết kế đấy ha..ha...ha...Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi, chăm sóc con thằng khác trong thời gian qua. Còn việc tôi xảy thai cũng là do tôi tự ngã, anh về hỏi thử con Lành xem ăn mấy trận đòn của mẹ anh có thích không...?
Càng nghe mặt Dũng càng biến sắc, không thể ngờ Trang dám làm ra những chuyện kinh thiên động địa này. Người phụ nữ này, thâm hiểm còn hơn rắn độc. Bản chất phần con, trong người cô ta căn bản đã bị chó tha đi rồi...
Dũng nghiến răng ken két:
Tôi sẽ bắt cô trả giá thật đắt...
Bỏ đi không chút nương tình, Dũng về qua nhà lấy thêm cho Lành mấy bộ quần áo thì gặp Mạnh đang đứng chờ ở cổng:
Dũng: Cậu đến đây làm gì?
Mạnh: Em nghe bố nói Cốm bị bắt cóc, nên sang đây xem có giúp được gì anh không?
Dũng cười nhạt:
Cậu về đi, mọi chuyện tôi lo xong hết rồi. Tôi bận lắm làm ơn đừng làm phiền tôi nữa...
Nhưng...
Đừng nhưng nhịn, tôi không có ý mời cậu vào nhà đâu...
Mẹ Dũng bước từ xe ô tô xuống, trừng mắt nhìn Mạnh:
Mày đến đây làm gì? Đến để khiêu khích con trai tao à? Mày đừng mơ nhé, cứ ảo tưởng đi...
Con không có ý đó...
Dũng gắt nhẹ:
Bảo cậu về thì về đi...
Mạnh đành ra về trong tiếc nuối, Dũng đi trước mẹ Dũng đi sau:
Dũng này...Cái Trang nó có lỗi thật đấy, nhưng giờ cái Lành cũng không sao rồi. Con nể tình bố mẹ nó là chỗ làm ăn quen biết với nhà mình, con bỏ qua lần này được không?
Dũng không trả lời, cứ tiếp tục bước...Mẹ Dũng vẫn kiên trì đi theo:
Mày có nghe mẹ nói gì không đấy?
Dũng dừng lại, nhìn thẳng vào mẹ:
Mẹ cô ta bảo mẹ sang đây à? Sao cái lúc đâm Lành, bắt cóc con gái con cô ta không bỏ qua đi...
Mẹ nghe hết rồi. Không ngờ con Trang lại thâm độc đến thế. Có ai lấy thước đo được lòng người đâu con...
Dừng lại đi mẹ ơi....Mọi bằng chứng xác thực, giấy chứng nhận thương tích của Lành con vừa nộp hết cho công an rồi. Giờ nói gì cũng vô dụng, mẹ về đi...
Quán Cafe "Ánh Dương"...
Mỹ ngồi cùng một người phụ nữ lạ mặt, nhìn chiếc túi xách và bộ quần áo hàng hiệu, đang mặc trên người cô ta. Cũng đủ biết đây không phải là người phụ nữ bình thường:
Mỹ: Việc cậu nhờ tớ làm xong hết rồi. Nghe phong phanh đâu đó, giờ con Trang đang sắp bị chồng cũ của cậu tống vào tù đấy...
Người đối diện phấn khích cười tươi:
Cảm ơn cậu nhiều nhé!
Mỹ: Lần này cậu quyết định kĩ chưa...?
Tớ nghĩ kĩ rồi, không buông tay nữa đâu. Năm nay Cốm cũng lớn rồi, chắc con bé sẽ hiểu...