Chương 44: Quyển 1 Chương 44: Xin Lỗi

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Sắc mặt Quan Hàn Di không dám biểu lộ cơn phẫn nộ và tức giận của mình ra, cô ta cố gắng chịu đựng, giờ phút này nét mặt cô ta thoạt nhìn có chút vặn vẹo, đôi môi đỏ thẫm khẽ run rẩy, móng ta đâm vào lòng bàn tay mà cô ta cũng không thấy đau, đôi mắt lén liếc Vương Tiểu Vi. LQĐ

Cố Tuyết Y lẳng lặng ăn cơm, đối với chủ đề giữa mấy cô cô không có hứng thú.

Quan Hàn Di thấy bộ dạng này của cô, cơn tức trong lòng càng thêm bùng cháy, giọng điệu oán hận thầm kín. “Tuyết Y, miệng người giúp việc của cậu rất lợi hại, nói chuyện tổn thương người khác quá.”

Cố Tuyết Y nhẹ nhàng thả đôi đũa trong tay, tay cầm khăn lau khóe miệng, đôi mắt màu hổ phách giương lên, bình tĩnh nhìn Quan Hàn Di, lạnh nhạt nói, “Nếu cậu không phải cô ta thì kệ đi, cô ấy cũng chỉ là một đứa bé, hơn nữa người cô ấy nói cũng chẳng phải cậu, cậu có gì phải tức giận.”

Quan Hàn Di nhìn chằm chằm cô, đôi môi hồng phấn mím chặt lộ vẻ vô cùng mất hứng.

Vương Tiểu Vi nghe ra trong lời Cố Tuyết Y nói có phần thiên vị cô, tâm tình vô cùng vui vẻ, nhìn xéo Quan Hàn Di, trong mắt xẹt qua vẻ khinh thường, hừ! Cũng chỉ có người ngu xuẩn mới ‘chiếu theo số vào chỗ ngồi.’

Cố Tuyết Y thấy vẻ mặt cô ta như vậy, nói tiếp, “Cậu muốn tớ nói gì, tớ thật sự chịu bó tay, người thông minh chắc chắn biết không nên so đo với người hời hợt chuyện gì cả.”

Quan Hàn Di nghe xong Cố Tuyết Y nói,,,,,,,, im lặng một lát, sắc mặt từ từ khôi phục bình thường, tay cầm đũa bắt đầu di chuyển. Tuyết Y cũng đã nói như vậy, cô ta cũng không thể làm gì, nếu tức giận nữa thì người thua thiệt chính là cô ta.

“Còn em nữa!” Cố Tuyết Y chuyển sang nhìn Vương Tiểu Vi bên phải mình, ngũ quan tinh xảo lanh lợi mỹ lệ, cằm nhỏ lộ vẻ xa cách lạnh lùng, trong mắt hờ hững, phòng khách vắng vẻ phảng phất như nước biển buổi sáng, dưới ánh nắng mặt trời vẩy xuống sáng lấp lánh, giọng nhẹ nhàng lạnh lẽo, “Nói thế nào đi nữa Hàn Di cũng là khách, em thân là người giúp việc của chủ nhà thì nên chào hỏi khách khứa đàng hoàng, tại sao gây lộn với khách hả?” Lông mày rậm của cô nhíu chặt, “Tôi thấy em hoàn toàn quên nguyên tắc cơ bản của người giúp việc, nếu là như vậy thì em trở về nhà họ Bách Lý đi! Chỗ này của tôi không quản được em!”

“Rất xin lỗi tiểu thư!” Sắc mặt Vương Tiểu Vi lập tức mất hết màu màu trắng như tờ giấy, vội từ trên ghế đứng lên, cung kính cúi đầu với Cố Tuyết Y, giọng run rẩy nghẹn ngào cam đoan nói, “Từ nay về sau em sẽ không như vậy nữa, mong ngài đừng đuổi em về.” Nếu như đuổi cô về, chỉ sợ cả đời này cô sẽ không có việc làm.

“Em hẳn là không nên nói xin lỗi với tôi, em nên nói xin lỗi Hàn Di kìa.” Mặt Cố Tuyết Y không biểu tình gì, nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi vào cửa sổ sát đất, bức rèm tung bay, phảng phất như có cô tiên nữ muốn xuống trần.

Ngón tay bên hông của Vương Tiểu Vi cuộn chặt, nắm tay không ngừng run rẩy, tựa như người ta vừa chạm vào, nắm tay này sẽ lập tức vung lên đánh ngã đối phương mới thôi. Cô chậm rãi xoay người, đối mặt với Quan Hàn Di, Quan Hàn Di ngạo mạn liếc cô một cái, sau đó tầm mắt chuyển nhìn chỗ khác.

Đôi mắt Vương Tiểu Vi đỏ ửng, hít một hơi thật sâu, mũi khẽ nhếch lên, “Xin lỗi tiểu thư Quan! Hôm nay vô lễ xúc phạm cô, thật sự xin lỗi!” Giọng cô nghẹn ứ, người khác vừa nghe thì biết bụng cô đầy uất ức.

Đôi đũa trong tay Quan Hàn Di ngừng lại, liếc nhìn Cố Tuyết Y.

Cố Tuyết Y thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nhìn Quan Hàn Di.

“Quên đi!” Quan Hàn Di chuyển sang nhìn Vương Tiểu Vi, trong mắt có vẻ rất không tình nguyện, “Tôi mà so đo với cô thì không phải giống như tôi rất keo kiệt à?”

Ăn xong bữa sáng, Quan Hàn Di hào hứng bừng bừng kéo Cố Tuyết Y ngồi trên sofa nói chuyện phiếm, trò chuyện một lúc Quan Hàn Di nhắc đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, vừa trò chuyện vừa thờ ơ lật xem báo hôm nay.

“Thật kỳ cục!” Quan Hàn Di càng không ngừng lật báo, “Hôm qua cậu và thiếu chủ Bách Lý xuất hiện mọi người đều chú ý, sao hôm nay báo giái trí lại không đăng chuyện các cậu, hại tớ cao hứng cả buổi, tớ còn muốn nhìn ảnh chụp của cậu! Đáng tiếc quá!”

Cố Tuyết Y cười nhạt một tiếng, mắt hờ hững, “Chuyện này có gì tốt mà đáng tiếc, không có thì không có.”

“Nhưng lại có ảnh Nhã Mạn và Lăng Hi Dạ kết hôn nè.” Quan Hàn Di chỉ vào Tiêu Nhã Mạn mặc áo cưới màu trắng và Lăng Hi Dạ mặc tây trang màu trắng trên bìa ngoài tờ tạp chí, “Sao lại không có cậu và thiếu chủ Bách Lý?”